Người tình trí mạng | Chương 526: Thật may




Lục Bắc Thâm nghe thấy Cảnh Ninh nói vậy bèn cười nhẹ nhàng: “Vẫn phiền trợ lý Cảnh thông báo một tiếng.”


Con cái nhà họ Lục ai nấy đều có một cái miệng sắc sảo, ai nấy cười lên cũng mê hoặc lòng người. Về hai điểm này, Lục Bắc Thâm cũng không thiếu. Cảnh Ninh dĩ nhiên không thể từ chối, cũng hoàn toàn không từ chối nổi, dù sao chức vụ của anh ta cao hơn cô.

Cô đích thân vào thông báo.

Chưa đầy một phút, người của bộ phận thị trường đã lục tục đi ra khỏi văn phòng của Lục Khởi Bạch. Cô thư ký của phòng thư ký đi theo phía sau, trong lòng ôm một xấp tài liệu dày cộp. Chẳng bao lâu sau, Cảnh Ninh đi ra ngoài, mời Lục Bắc Thâm đi vào.

Lục Bắc Thâm cảm ơn, đang định rời đi thì chợt dừng bước, quay người lại nhìn cô: “Nghe nói sau khi anh cả của tôi bị cách chức, trợ lý Cảnh có một thời gian đã muốn xin nghỉ việc?”

Cảnh Ninh hơi sững người, nhanh chóng che giấu cảm xúc, cung kính trả lời: “Vâng.”

“May thật.”

Cảnh Ninh ngẩn ra, may thật?

May gì chứ? May là cô không nghỉ việc?

Nhưng Lục Bắc Thâm không nói rõ may vì điều gì, chỉ mỉm cười, quay người đi vào phòng làm việc.

Cảnh Ninh đứng yên tại chỗ, không hiểu tại sao sống lưng lại lạnh ngắt.

Cảm giác giống như mỗi lần choàng tỉnh khỏi giấc mơ vậy, bất an, hoảng sợ…

***

Khu Tế y, là một khu vực được xây hoàn toàn bằng đá, đá nhẵn như gương, vừa nhìn là biết được hàng đời người Tần Xuyên mài nhẵn bằng những bước chân của mình.

Đêm xuống, Lục Đông Thâm sau khi dựng lều xong xuôi thì châm đuốc lên, khoảng mười cây, lần lượt cố định xung quanh khu Tế y. Ánh lửa bập bùng, sáng bừng như ban ngày, soi rõ toàn bộ khu Tế y.

Giống như một đàn tế, chí ít lúc trước khi còn cách bóng cây, Tưởng Ly nhìn qua có cảm giác như vậy, tới khi lại gần cũng đánh giá được kết cấu khác biệt của đàn tế.

Đài hình vuông được dựng trên một khu đất trống hình cung, chắc là tuân theo khu vực trời tròn. Hai cây cột dựng trên đài cao khoảng mười mấy mét, cây nào cũng có xà, độ cao của xà đến ngực của một người đàn ông trưởng thành. Trên đỉnh đầu có lá cờ bảy màu, vẽ vân mây lành rất đẹp, một bên viết chữ “Trời”, một bên viết chữ “Đất”.

Trời, Đất… Trời đất.

Lục Đông Thâm tay cầm đèn pin, đứng trên đài vuông tỉ mỉ quan sát cột gỗ. Tưởng Ly xuống dưới đài, vòng xung quanh tìm hiểu địa hình vòng cung, sau đó men theo bậc đá chính giữa từ từ đi lên trên.

Có trời, có đất… Ánh mắt Tưởng Ly dừng ở chỗ trống chính giữa đài. Có một đài thấp bằng gỗ hình tròn nhỏ, cách đất không quá hai mươi phân, trông giống một thứ như móng nhà. Sau khi so sánh với vị trí của hai cột “Thiên”, “Địa” thì ba thứ này hình thành nên chữ “Phẩm” viết ngược.

Cô đứng yên tại chỗ có phần đăm chiêu, đến tận khi Lục Đông Thâm gọi cô qua.

Ban đầu Lục Đông Thâm đứng trên đài quan sát một vòng, sau đó đứng trước chiếc cột không rời nửa bước. Tới khi Tưởng Ly tiến lên, anh chuyển hướng soi của chiếc đèn pin trong tay, hắt lên xà của chiếc cột: “Em xem đi.”

Ban đầu khi mới chú ý tới chiếc cột gỗ, Tưởng Ly đã nhìn thấy chiếc xà này, cùng cột tạo thành hình chữ thập, là dùng cả cây cột gỗ tròn bổ đôi ra từ giữa rồi đóng chặt vào. Trên xà có dấu vết, giống như vết bẩn, không nhiều, từng mảng từng mảng, thấm vào chất gỗ tạo ra vết loang lổ.

Phân biệt một thứ gì, người bình thường sẽ dùng mắt, sau đó mới lựa chọn các cơ quan khác. Tưởng Ly thì quen dùng mũi, cô ghé sát về phía chiếc xà, ngửi ngửi, nhíu mày.

Lục Đông Thâm di chuyển đèn pin, tỏ ý bảo cô nhìn xuống dưới.

Cột gỗ được cố định trong một rãnh vuông. Rãnh vuông không được phong kín, chỗ trống chính là đất sét, cột gỗ được cắm sâu xuống lớp đất sét. Tưởng Ly quỳ một gối ngồi xuống, cứ cảm thấy màu sắc của lớp đất sét đó khác lạ. Cô giơ tay vét một nhúm đất sét lên, lấy ngón trỏ vân vê tách chúng ra, sau đó ngửi thử…

Lục Đông Thâm đi qua cây cột còn lại, quan sát một lát rồi quay trở lại, không nói gì. Tưởng Ly rút từ trong balo ra một chiếc túi vải tự chế, đổ lớp đất sét trong tay vào trong, rồi rướn người bốc thêm một ít đất nữa, cất chung, siết chặt dây buộc kín, rồi vòng thêm hai vòng thắt nút, bỏ vào trong balo.

Cô đứng lên, phủi lớp bụi đất trên đầu gối, rồi lại nhìn cây xà, sau đó quay người, tựa lưng lên cột, dang rộng hai tay, song song với xà. Độ dài xà vừa trùng khớp với sải tay của một người.

Ánh trăng treo đỉnh đầu, xua bớt cái lạnh lẽo của gió, ngoài ra còn có cả bầu trời sao. Khí hậu của Tịch Lĩnh nếu có thể ổn định ôn hòa thì chắc chắn sẽ khiến người ta yêu thích như một mỹ nam tử yên tĩnh.

“Người Tần Xuyên vẫn tuân thủ phương thức tế bái truyền thống nhất, tế trời, tế đất, tế thần. Cột lớn của trời và đất chúng ta đã nhìn thấy rồi, khoảng trống ở giữa trước đó có lẽ là nơi dựng tượng gỗ của Tế y. Bà ấy chính là thần trong mắt họ.”

Hai người họ ăn một bữa tối đơn giản. Trở về lều, Tưởng Ly dùng chỗ lá cây tang, bạc hà, lá trúc và cam thảo sáng nay tiện hái được kết hợp cùng hoa cúc và hoa thược dược để pha trà. Bình trà không to, là kiểu tiện mang theo, được treo trên bếp lửa, hơi nóng theo miệng bình bay ra ngoài.

Cửa lều để mở, không sáng đèn, sợ sẽ kéo nhiều côn trùng xuất hiện. Chỉ với ánh lửa đó, Tưởng Ly và Lục Đông Thâm ngồi bệt trong lều. Trong lúc uống trà, Tưởng Ly trình bày ý kiến của mình: “Có thể sánh ngang trời đất, từ cổ chí kim phải là người vừa có đức vừa có tài, xem ra Tế y thật sự đã được thần thánh hóa trong lòng người Tần Xuyên. Ở thôn Tần Xuyên cũng có đài tế, có lẽ dùng để tế bài hằng ngày. Khu Tế y này ngoài các hoạt động tế bái trọng đại ra còn dùng vào việc khác. Đây cũng là nguyên nhân kết cấu của khu Tế y không hoàn toàn giống một đàn tế.”

Lục Đông Thâm cẩn thận lửa một đoạn cỏ nhỏ trong ly trà ra. Bình trà nhỏ không có lưới lọc, lên núi mọi thứ đều phải giản đơn. Trà sôi kiểu gì cũng có chút hoa lá cỏ nhảy vào trong cốc, thế nên mỗi khi rót một câu, Lục Đông Thâm đều phải dùng cây tăm nhỏ tỉ mỉ gạt ra thanh lọc “yêu nghiệt”, khiến Tưởng Ly nhìn mà con ngươi đau nhức.

“Ví dụ như đối với màn trừng phạt Tần Vũ.” Anh nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Cái gọi là sám hối trong khu Tế y, thực chất chính là chịu phạt ở đó, đối mặt với trời đất, đối mặt với Tế u. Trên xà và trong lớp đất sét đều là máu phải không? Để lại lúc Tần Vũ chịu phạt.”

Tưởng Ly gật đầu. Máu thấm vào xà gỗ rất khó rửa sạch, lâu dần sẽ để lại dấu vết. Đất sét cũng vậy, hấp thu máu tươi sẽ đổi màu. Lục Đông Thâm tinh mắt có thể nhìn ra vấn đề, cô ngửi qua đã chắc chắn đó chính là máu. “Xung quanh cột gỗ có những móc ngầm bằng sắt, trên mắt của móc có dấu vết, có lẽ dùng để cố định dụng cụ hành hình. Lúc đó Tần Vũ đã bị cố định hai cánh tay dạng rộng trên cột, chịu hình phạt.”

“Cách chịu nạn” có lẽ là cách trói người phổ biến và thuận tiện nhất lưu truyền từ trước đến giờ. Ban nãy cô đứng trước xà, tuy chiều cao chưa đạt tới nhưng chắc chắn đây là cách chịu phạt.

Lục Đông Thâm uống cạn trà trong cốc, rồi đứng lên nhấc bình trà đã sôi sùng sục trên bếp lửa xuống, quay người lại nói: “Sau khi Tần Vũ chịu phạt tiếp tục ở lại khu Tế y sám hối. Điều này cũng có thể nói rõ một chuyện khác. Tần Thiên Bảo lúc đó chắc chắn không tận mắt chứng kiến Tần Vũ chịu phạt, nhưng sau đó thằng bé nhất định đã nghe nói gì rồi lén lút chạy đến khu Tế y, cũng đã nhìn thấy Tần Vũ sau khi bị chịu phạt.”

Người tình trí mạng | Chương 525: Khu Tế y

Flower essences, Bach remedies, vibrational energy




Lục Đông Thâm ngước mắt nhìn sắc trời rồi lại nhìn Tưởng Ly, khi ấy cô đã đi ra xa vài mét rồi. Anh sải rộng bước chân đuổi theo cô, khoác chặt cánh tay để cô đi chậm lại một chút, đề nghị tìm một nơi trống để nghỉ chân.

Hoàng hôn đậm màu là trời tối rất nhanh, tuy rằng trước đó anh dự tính đi bộ mất khoảng hai tiếng, nhưng lỡ như tính nhầm thì sao?

Ai ngờ Tưởng Ly không nghe anh, hất tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước.

Lục Đông Thâm tiến nhanh về phía trước: “Sao vậy?”

“Đi tìm khu Tế y.”

“Ngày mai trời sáng lại đi tiếp.”

“Không vội nghỉ ngơi.”

“Trời sắp tối rồi.” Lục Đông Thâm tiến theo bước chân mạnh mẽ của cô, nhắc nhở.

“Ừm… Nhưng chẳng phải trời vẫn chưa tối sao? Đi thêm chút nữa đi.”

Lục Đông Thâm kéo giật cô lại, cô lảo đảo theo quán tính. Anh đỡ cô đứng thẳng dậy, bật cười: “Em căng thẳng về chuyện dựng lều nghỉ ngơi như vậy là sao?”

Một câu hỏi khiến Tưởng Ly đỏ bừng mặt: “Em… Em đâu có, chẳng phải em đang đi gấp đấy sao?”

Lục Đông Thâm có phần hứng thú: “Anh nói gì mà em lại đỏ mặt?”

Lục Đông Thâm không nói câu này còn đỡ, vừa nói đã như một chiếc kim đâm mạnh vào quả bóng bay, khiến mọi thứ cô đang cố ra vẻ bỗng chốc không còn nơi thể hiện. Thế là cô vừa ngượng vừa giận, giơ tay đẩy anh, anh né cô đuổi, quyết tâm nhặt lại “lớp sĩ diện” đã rơi rụng gần hết.

Hiếm khi được thoải mái như vậy.

Hoàng hôn quét chiếc đuôi dài của mình, vạch một đường màu đỏ về phía tận cùng của bầu trời. Bóng hình hai người đùa giỡn hoặc chồng lên hoặc tách nhau ra, tiếng cười không ngớt.

Cho đến khi Lục Đông Thâm ôm chặt lấy cô từ phía sau, cô mới quay người lại, đang định tình cảm ôm chặt cổ anh, bỗng cảm giác hai bàn tay của anh đặt trên eo đang bấu mình. Rồi anh siết chặt, hơi dùng sức quay ngược người cô lại, để lưng cô dựa sát vào lồng ngực anh.

Tưởng Ly thầm nghĩ trong lòng: Hay lắm Lục Đông Thâm, em chủ động tiếp cận anh, anh còn đẩy em ra, sau này đừng kỳ vọng em dịu dàng như nước với anh… Nghĩ vậy và cô cũng định lên tiếng tố cáo như vậy, ai ngờ bỗng nghe thấy Lục Đông Thâm nói thầm: “Nhìn phía trước kìa.”

Tưởng Ly ngước lên, phóng tầm mắt ra xa, ngay sau đó sững người.

Tầm mắt vượt qua thung lũng trước mặt, nơi ngày đang tàn, thấp thoáng giữa bóng cây có thể nhìn thấy một đài hình vuông, xây dựng trên một khu đất trống hình vòng tròn. Bên dưới đài vuông có bậc thềm. Trên hai bên trái phải của đài có dựng hai cây cột cao. Trên cột có một chiếc áo khoác bằng vải bảy màu, tung bay đón gió.

Khu Tế y!

Suy nghĩ ấy vừa nảy sinh, chút hoàng hôn cuối cùng phía chân trời cũng bị bóng đêm nuốt mất, đêm phủ kín cả Tịch Lĩnh.

***

Sau tang lễ của Charles Ellison, Lục Chấn Dương đã trở về Hội đồng quản trị. Nhưng dẫu sao cũng đã tới những năm cuối đời ốm yếu bệnh tật, trong một số công việc ông không thể nhanh nhạy như trước đây.

Có người chuyên nghiệp phân tích, một Lục Môn rạng rỡ một thời đã chính thức bước vào giai đoạn phân tranh quyền lực.

Phàm là những công ty lớn, mỗi khi có sự thay đổi một vị trí nhân sự quan trọng đều sẽ nảy sinh biến động. Con thuyền lớn Lục Môn có thâm niên lâu năm, sở hữu một lượng tài sản lớn, việc thay đổi người đứng đầu chắc chắn sẽ là một lần bão táp, dù sao cũng không phải là những con thuyền nhỏ dễ quay đầu. Hơn nữa kiểu doanh nghiệp như Lục Môn, bên dưới lại liên quan tới nhiều sản nghiệp, các công ty hợp tác cũng đông. Đừng nói là thuyền lớn dừng lại, cho dù nó chỉ hơi khựng một chút cũng có thể gây ra hiệu ứng bươm bướm.

Chủ đề tranh quyền đoạt vị của Lục Môn không còn xa lạ nữa. Trước kia từ khi Lục Đông Thâm vẫn còn ở Lục Môn chống đỡ những sản nghiệp quan trọng, tấn công tứ phía, chủ đề này đã bắt đầu lên men rồi.

Nhưng lúc đó bản đồ quy hoạch quyền lực khác với lúc này.

Charles Ellison ra đi, Lục Chấn Dương tuổi cao sức yếu, những sức mạnh quyền lực vốn dĩ đứng đằng sau Lục Đông Thâm người thì ra đi, kẻ thì tan rã, dường như bị rút cạn trong chốc lát. Đến nay, vị trí của anh không còn giữ chắc, vị trí con trưởng nhà họ Lục đang để trống dường như đã trở thành một con cờ phế để tranh giành quyền lực.

Hiện tại, nhận được sự chú ý giữa màn phân tranh này chính là Lục Khởi Bạch và Lục Bắc Thâm. Tài năng mới Lục Bắc Thâm liên tục đánh bại Lục Khởi Bạch, khí thế bừng bừng. Nhưng Lục Khởi Bạch cũng không phải dạng vừa. Đằng sau lưng anh ngoại trừ một số cổ đông kỳ cựu trong Hội đồng quản trị ra còn có những người khác trong dòng tộc họ Lục và đằng ngoại.

Có người suy đoán, chưa biết chừng Lục Chấn Dương đang đi những bước cờ hiểm, bỏ già lấy trẻ. Người gọi là già chính là con trưởng Lục Đông Thâm, rõ ràng đã bị người ta lãng quên. Ngay cả lúc này khi Lục Môn mưa gió vần vũ đến mức này, Lục Chấn Dương cũng không hề tính chuyện sẽ gọi con trưởng trở về, rõ ràng đã nhận định cho dù anh có quay về cũng chưa chắc đã giành được sức mạnh chống đỡ; Trẻ chính là Lục Bắc Thâm. Cậu ta xuất hiện bí ẩn, chưa biết chừng chính là sát thủ Lục Chấn Dương dùng để giữ vững huyết thống và lợi ích của mình.

Khoảng thời gian này, Lục Chấn Danh bắt đầu hoạt động mạnh chưa từng thấy, sau khi từng lướt ngang qua chiếc ghế quyền lực, ông ta gần như đã sống im ắng quá nửa đời người. Mà bây giờ Lục Khởi Bạch trở thành người cạnh tranh có tiền đồ nhất họ Lục. Người làm cha như ông ta cũng không thể rảnh rang, người cần gặp vẫn phải gặp, đường cần trải vẫn phải trải.

Mọi người thật ra đề cao bố con Lục Khởi Bạch hơn, dẫu sao thì cánh quyền lực của Lục Chấn Dương đang có dấu hiệu rơi rụng. Cho dù bây giờ Lục Bắc Thâm đã thay thế Lục Đông Thâm tiếp quan những công việc quan trọng tại thị trường Trung Quốc đại lục, nhưng trên thực tế, xét về sức mạnh ủng hộ của mọi người thì khá mỏng.

Còn có người mơ hồ cảm thấy, nguy cơ tiềm ẩn của Lục Môn không phải là sự biến động nhân sự, mà là một cơn sóng gió sắp sửa phải đối mặt. Cơn sóng gió ấy cụ thể là gì không ai nói rõ, suy luận này cũng nhanh chóng chìm trong làn sóng dư luận xôn xao.

Bên ngoài đồn thổi ầm ĩ, bên trong sóng ngầm rối ren. Giữa cuộc phân tranh, Lục Khởi Bạch và Lục Bắc Thâm cũng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của riêng mình.

Hai hôm nay trời mưa nhiều, mưa không quá to, cứ rả rích làm người ta bực dọc.

Cũng không biết có phải vì cơn mưa hay không mà thời gian gần đây Cảnh Ninh càng lúc càng bất an. Nhất là sau đám tang, đêm nào cô cũng tỉnh giấc vì cơn ác mộng.

Thực ra cũng chẳng phải ác mộng gì.

Cô luôn mơ thấy ngày tổ chức tang lễ cho Charles Ellison, giữa làn mưa bụi mịt mù, cô bước xuống bậc thềm, thi thoảng quay đầu liền nhìn thấy Lục Khởi Bạch đứng ở bậc cao hơn. Anh đứng chung với Lục Bắc Thâm, hai người họ hình như đang bàn chuyện lại hình như đang tâm sự. Nhưng cô biết, hai người này không có chuyện gì để tâm sự.

Lục Khởi Bạch hơi nhíu mày, cô cảm giác như có cơn mưa lạnh táp vào mắt, buốt giá vô cùng.

Mỗi lần tỉnh giấc như vậy, Cảnh Ninh đều cảm giác đôi mắt lạnh đến phát sợ, giống như hôm đó thực sự đã có mưa ướt nhòe đôi mắt cô. Cơn lạnh ấy lan từ hiện thực vào trong mơ, quấn chặt lấy cô không buông.

Cô không còn nhớ rõ hôm đó Lục Khởi Bạch có thật sự nhíu mày hay không, có khi nào chỉ là cô mơ mộng.

Chính cái nhíu mày ấy khiến trái tim Cảnh Ninh bắt đầu chao đảo.

Có người đang gọi cô, giọng nói ấm áp: “Trợ lý Cảnh?”

Bấy giờ Cảnh Ninh mới chợt nhận ra mình đã nhìn ra cơn mưa nhỏ bên ngoài rất lâu rồi. Cô quay người lại, không ngờ người đến lại là Lục Bắc Thâm. Điều này quả thực khiến cô kinh ngạc. Điều kinh ngạc hơn còn ở phía sau, Lục Bắc Thâm tới tìm Lục Khởi Bạch.

“Phó tổng giám đốc Lục sau khi tan họp đã về thẳng phòng làm việc, nhưng còn người của bộ phận thị trường ở bên trong.

Việc Cảnh Ninh kinh ngạc không phải là không có lý do.

Một là Lục Khởi Bạch không có tình cảm anh em quá sâu đậm với Lục Bắc Thâm, cũng không đến mức có thể đi dạo loăng quăng trong văn phòng của nhau; Hai là, lĩnh vực của hai người họ cũng không giống nhau, giữa các dự án không có dính líu gì. Cho dù thật sự có việc công cần bàn bạc, cũng sẽ nhờ cấp dưới truyền đạt, tất cả đều theo quy trình.

Việc Lục Bắc Thâm bất ngờ xuất hiện ở địa bàn của Lục Khởi Bạch như hôm nay, quả thực là hiếm gặp…