Cõng Boss Đến Hạn Cuối Cùng - Chương 20: Dùng Xong Liền Vứt Thương Không Dậy Nổi


    Theo lời của thanh niên này, Hạ Hoàng Tuyền biết được không ít tin tức, kẻ không tiết tháo này vì hút thêm mấy điếu thuốc, ngay cả một ngày mấy lần đi
    toilet dùng tư thế gì sau đó tiết kiệm giấy như thế nào cũng phải lấy ra nói.
    Đương nhiên, vô nghĩa về vô nghĩa, tin tức hữu dụng vẫn phải có.
    Ví dụ như ——
    ”Trụ sở tạm thời này phỏng chừng sẽ tan tác.” Thanh niên thật tùy ý nói ra nội dụng không hề tùy ý.
    Hạ Hoàng Tuyền nhìn chằm chằm vào bờ môi của hắn, cô thật sự rất muốn biết, vì sao môi hắn khép khép mở mở mà thuốc trong miệng không rơi ra,
    dùng keo dính cao su sao?!
    ”Chuyển về phía bắc?”
    ”Cũng gần như vậy.”
    “. . . . . .” Đợi chút, hai tên này đang nói gì, hoàn toàn không nghe hiểu được chứ?!
    ”Em gái, nghe không hiểu?” Thanh niên cợt nhả chớp mắt vài cái với Hạ Hoàng Tuyền, “Muốn anh giải thích cho em không? Không thu phí, gọi một tiếng
    đại ca là được.”
    Hạ Hoàng Tuyền không mở miệng, chỉ yên lặng lấy một bình nước khoáng ở mặt dưới, mở nắp rồi nắm trong lòng bàn tay, bóp mạnh! Sau đó giơ hai tay,
    buồn bã nói: “Không tìm chết sẽ không phải chết, tại sao luôn có người không rõ?”
    “. . . . . .” Người nào đó đầu gối trúng đạn.
    “. . . . . .” Người nào đó hút thuốc bị sặc, ho khan kịch liệt, quỷ dị chính là, cho dù đang ho khan, thuốc trong miệng hắn vẫn dính ở trên môi.
    ”Người anh em, anh cũng phải quản cô ấy chứ.” Chàng trai oán giận nói với Thương Bích Lạc, sau đó biểu cảm đột nhiên trở nên đáng khinh, “Không
    phải là anh cũng sợ cô ấy chứ ha ha ha. . .”
    Thương Bích Lạc mỉm cười: “Ít nhất cô ấy không bóp nắp chai trước mặt tôi.”
    Hạ Hoàng Tuyền: “. . . . . .” Đúng vậy, cô đều đánh thẳng luôn. Nhưng giọng điệu khoe khoang này là sao chứ? Chậc, da mặt người này, dày không
    lường được.
    Thanh niên liếc nhìn hai người, u oán nói: “Tán tỉnh nhau thật vui a, chậc, cho nên tôi ghét nhất là kẻ có em gái liền khoe khoang như anh.”
    Thương Bích Lạc chỉ cười không nói, không biết lại lấy ra một cái nắp chai từ chỗ nào, đưa cho Hạ Hoàng Tuyền.
    “. . . Em gái a, anh nói với em, sự việc là như thế này. . .”
    Giống như thanh niên nhắc tới lúc trước, bệnh độc zombie bắt đầu xuất hiện ở phía nam quốc gia, sau đó khuếch tán về phía bắc. Phương thức khuếch
    tán lúc ban đầu là đợt sóng cảm nhiễm thứ nhất, đơn giản mà nói, cho dù là zombie hay là người cảm nhiễm chưa chuyển hóa, đều có thể truyền bá bệnh
    độc qua không khí, khoảng cách là có hạn, một khi thể bệnh độc rời đi thể mang theo qua một cự ly nhất định, sẽ mất đi tác dụng.
    Ban đầu không rõ tình hình, rất nhiều người đột nhiên phát sốt vì hít thở không khí chứa bệnh độc, sau đó biến thành zombie, cứ như vậy, bệnh độc
    nhanh chóng phát tán khắp quốc thổ.
    Mà người sống sót sau đợt sóng cảm nhiễm đầu tiên, bệnh độc trong không khí sẽ không còn tác dụng gì nữa, chỉ có một phương thức biến thành
    zombie là tiếp xúc với dịch trong cơ thể, cũng gọi là đợt sóng cảm nhiễm thứ hai.
    Kết luận đã được xác định này gần như phủ định điểm thứ hai mà Thương Bích Lạc suy đoán lúc trước, tức —— bệnh độc không thể phát tán qua nước
    hoặc không khí, chỉ có thể thông qua tiếp xúc trực tiếp với dịch cơ thể. Cho dù hiện tại sẽ không truyền bá qua nước, nhưng không khí là có.
    dđlqđ Đương nhiên, cũng không thể trách hắn được. Mới đầu nhóm người Nhâm Cường thật may mắn, khi đẩy nhanh tốc độ toàn bộ phân
    xưởng không ai bởi vì bệnh độc mà biến thành zombie. . . Sau khi ra ngoài lại biến thành như vậy, chính bọn họ cũng không biết nguyên cớ rõ ràng, từ lời
    nói của bọn họ nhận được tin tức sai lầm cũng là chuyện bình thường.
    Nhưng mà chuyện này không gây trở ngại cho việc Hạ Hoàng Tuyền khinh bỉ Thương Bích Lạc, cô đã hạ quyết tâm, khi không có việc gì sẽ dùng
    chuyện này đả kích hắn một chút.
    ”Cho nên, theo như suy đoán của tôi, nhóm bộ đội này đã được phía trên thông báo.” Thanh niên phun xuống điếu thuốc chỉ còn lại một chút, nói, “Sau
    đó tập hợp với bộ đội ở thành thị khác, xây dựng phần mềm anti virus bằng sức người, cách trở bệnh độc tiếp tục khuếch tán.”
    “. . . . . .” Rõ ràng là một chuyện thật nghiêm túc, tại sao từ trong miệng tên này nói ra lại quỷ dị như vậy?
    ”Chậc, đúng là phiền toái chết được.” Thanh niên oán giận vài câu, vươn ma trảo về hộp thuốc lá bên cạnh, lại không nắm lấy được, hắn khóc lóc thảm
    thiết, “Không nên như vậy chứ!”
    ”Sao vậy? Anh còn có tin tức giá trị khác à?” Thương Bích Lạc nhíu mày hỏi.
    “. . . Dùng xong liền quăng có phải hơi quá đáng rồi không?” Chàng trai phồng mặt, tức giận nói, “Anh coi tôi như áo mưa sao?!”
    ”Nếu anh muốn tự so sánh như vậy, tôi cũng không có cách nào.” Thương Bích Lạc thở dài, giọng điệu thật thành khẩn, lời nói lại khiến người nghẹn lời.
    ”Này!” Thanh niên quay đầu, vẻ mặt lên án nhìn Hạ Hoàng Tuyền, “Em gái, em cũng không quản tên kia!”
    Vừa rồi không phải còn bảo hắn quản cô sao? Lập trường thay đổi quá nhanh rồi! Nhưng không cần thiết để cho tên đáng khinh này bất bình, nghĩ vậy
    Hạ Hoàng Tuyền buông tay, mặt lạnh nói: d∞đ∞l∞q∞đ “Hiện tại anh đã không còn giá trị lợi dụng nữa.”
    Không thể không nói, khuôn mặt lãnh diễm cao quý của Hạ Hoàng Tuyền rất có sức thuyết phục.
    “. . . . . .” Chàng trai gần như hộc máu, “Các người đúng là trời sinh một đôi!” Nói xong, xoay người rối rắm chuẩn bị rời đi, ngôn luận không bằng người
    ta, càng không đánh lại người ta, ở lại làm gì? Tiếp tục chịu ức hiếp sao!
    Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy cô gái phía sau kêu một tiếng, cùng lúc đó, sau đầu truyền đến tiếng gió rất nhỏ. Chàng trai nghiêng đầu
    vươn tay theo bản năng, “Bộp” một tiếng, vững vàng tiếp được, trong tay truyền đến xúc cảm quen thuộc.
    ”Ai nha?” Hắn không cần xem liền nhe răng cười vui vẻ, bởi vì thứ này không phải gì khác, đúng là nửa bao thuốc còn lại, “Em gái, cám ơn!” Vừa nói
    vừa nhanh chóng cất vào trong lòng, xoay người nắm chặt tay Hạ Hoàng Tuyền, hai mắt rưng rưng nói, “Đại ca anh không có gì báo đáp, chỉ có lấy thân
    tương. . .”
    ”Không cần!” Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng rút tay lại, bi ai phát hiện, một tay đầy mùi khói, tên này rốt cuộc hút bao nhiêu thuốc chứ?!
    ”Em gái, đừng không nể mặt như vậy, ít nhất chờ anh nói xong thì hẵng cự tuyệt!”
    ”Tôi cảm thấy không nói thì tốt hơn.” Hạ Hoàng Tuyền nghiêm túc đáp lại, “Nếu nói xong, tôi sợ mình kìm lòng không được mà đánh anh một chút.”
    “. . . . . .”
    ”Còn nữa, đây là tiền đặt cọc.” Cô chỉ vào trong lòng thanh niên, “Có tin tức gì hoan nghênh tùy thời lại đến.”
    ”Được a, chỉ cần có thuốc, cái gì cũng có thể thương lượng.”
    Cho dù là cô hay là thanh niên, hiển nhiên đều không coi lời nói đùa kia là thật.
    Cho đến khi thanh niên xoay người rời đi, Hạ Hoàng Tuyền mới chú ý, khi đi lại chân trái của hắn khập khiễng, bị thương khi đánh nhau với người khá
    sao? Mà cho đến lúc này, cô mới nhớ tới một chuyện khác.
    ”Hình như quên hỏi tên anh ta rồi.”
    ”Không sao cả, người như anh ta ở trong này hẳn là rất có tiếng.” Thương Bích Lạc đáp lại, “Hỏi thăm một chút là có thể biết.”
    ”Ừ ừ, anh thật thông minh.” Hạ Hoàng Tuyền phát cho hắn một tấm thẻ người tốt.
    “. . . . . .” Ngón tay khoát trên tay lái của Thương Bích Lạc run rẩy, “Cô. . . Muốn làm cái gì?”
    ”Tôi nói anh thông minh mà lại.” Hạ Hoàng Tuyền cười ấm áp, sau đó vươn tay, bắt đầu bẻ từng ngón tay, dịu dàng nói, “Nói đi, anh muốn chết thế
    nào.”
    “. . . Lý do?”
    Mặt cô bỗng biến sắc, một quyền đánh qua: “Dong dài! Ai cho phép anh tùy tiện gọi tên tôi! Là đàn ông thì dè dặt chút cho tôi!”

Cõng Boss Đến Hạn Cuối Cùng - Chương 19: Đến Cho Chúng Ta Bắt Nạt Một Chút

Trên đời này có kẻ muốn mặt mà không muốn sống hay không?
    Đáp án là: Có!
    Ai?
    Đáp án là: Tên khốn Thương Bích Lạc!
    Cho dù Hạ Hoàng Tuyền uy hiếp hắn “Nhịn lâu cơ bắp dưới bụng sẽ bị thương! XX sẽ rơi xuống!” Hắn vẫn lù lù bất động, chậc, kẻ đáng giận!
    Ngay khi cô không chịu nổi muốn lột quần hắn ra, một vị cứu tinh đi ngang qua, đúng vậy, chính là chiến sĩ canh giữ ở cửa lúc trước, Hạ Hoàng Tuyên
    vội gọi đối phương lại, nhảy xuống xe, xấu hổ nói tình huống trước mắt, đối phương sửng sốt một lát, lập tức đồng ý hỗ trợ, lúc này, Thương Bích Lạc
    không cự tuyệt —— thực ra cô đã âm thầm thề, nếu hắn còn không chịu đi xuống, liền cởi quần đánh đòn hắn trước mặt mọi người! Đứa trẻ hư!
    Người tốt bụng này tên là Lộ Nghị, tuy cái tên nghe rất giống một ngôi sao, nhưng hắn mày rậm mắt to, có phần hàm hậu, so với vị có tên tương tự, hắn
    giống Hứa Tam Đa [1] hơn, cũng nhiệt tình giống như người sau.
    [1] Binh lính “không vứt bỏ, không buông tay” được mọi người yêu mến.
    Nhìn hắn cõng Thương boss rời đi, Hạ Hoàng Tuyền dựa vào ghế lái, có chút phiền não, thú cưng cũng không dễ nuôi.
    Ăn cơm uống nước còn chưa tính, đi toilet thật sự là một vấn đề lớn, chẳng lẽ cần mang theo mấy hòm tã giấy? Cho dù cô chịu mang, với tính xấu của tên
    kia, tám phần là không đồng ý, trừ phi cô làm thay hắn. . . Vì sao cô phải làm chuyện đó chứ! Hắn cũng không phải là con cô! Không, nhà ai cũng sẽ
    không giúp con trai lớn như vậy làm chuyện này!
    Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy tương lai của mình thật u ám.
    Nhưng cuối cùng còn có một tin tức tốt, phía trước đi kiểm tra có miệng vết thương hay không, bộ đồ quạ đen mà lúc trước cô làm thế nào cũng không
    thể cởi nay đã cởi được, nhưng chỗ đáng ghét là, cho dù bây giờ muốn thay đồ, tắm rửa giặt quần áo gì đó ở ngoài trời. . . Chậc, thật sự là phiền chết
    được!
    Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, Thương Bích Lạc đã khải hoàn trở về, mà Lộ Nghị cự tuyệt “quà” biểu đạt lòng biết ơn của Hạ Hoàng Tuyền, cười sang
    sảng rời đi, trước khi đi còn nói lần sau cần thì có thể nhờ hắn.
    Người tốt thật. . .
    Hạ Hoàng Tuyền cảm khái, vừa cảm khái vừa lườm tên khốn bên cạnh: “Nhìn mà học tập!”
    “. . . . . .” Thương Bích Lạc nghiêng đầu, coi như không nghe thấy.
    Chậc, tên này lại kiêu ngạo rồi.
    Ngay tại khi cô cảm thấy tay ngứa ngáy muốn thi bạo, một giọng nói bỗng truyền vào tai cô, quay đầu lại theo bản năng, Hạ Hoàng Tuyền thấy một bàn
    tay tiến vào từ cửa sổ chỗ tay lái, làm một thủ thế chào hỏi.
    “. . . . . .”
    Hạ Hoàng Tuyền nghĩ một lát, cuối cùng không nhìn từ trên mà trực tiếp mở cửa xe chỗ tay lái, một chàng trai khoảng hơn 20 tuổi đang đứng ở bên
    ngoài, vừa thấy cô liền cười: “Người đẹp, xin chào.”
    “. . . Xin chào.” Ngoại trừ câu này, Hạ Hoàng Tuyền thật sự không biết đáp lại cái gì, “Xin hỏi có chuyện gì sao?” Khi nói chuyện, cô để ý, trên má phải
    của gương mặt có thể tạm xem là anh tuấn của chàng trai có một vết sẹo khoảng 6 7 cm, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn khiến người ta chú ý.
    ”Đừng khách khí như vậy.” Thanh niên này rất biết thuận cọc mà leo lên, chỉ trong chớp mắt, hắn đã trực tiếp leo lên xe, đặt mông ngồi bên cạnh Hạ
    Hoàng Tuyền, “Người đẹp, cô mới tới phải không?”
    “. . . . . .” Cô có thể đạp hắn xuống sao?!
    Không đợi Hạ Hoàng Tuyền có hành động gì, hắn đột nhiên che miệng, thấp giọng nói: “Chỗ này của tôi có chút hàng tốt, thế nào, có hứng thú sao?”
    Vừa nói, hắn vừa ló đầu ra nhìn trái nhìn phải, bộ dáng lấm la lấm lét này làm cô chỉ nhìn đã muốn đánh.
    Không nên không nên, dường như cô ngày càng dễ cáu kỉnh rồi, như vậy là không đúng!
    ”Xin lỗi, chúng tôi không hút thuốc phiện.”
    “. . . Phốc ha ha ha!” Thanh niên nghe được câu trả lời của cô, đập tay lái bật cười, “Ha ha ha. . . Em gái, em thật đáng yêu, không hút thuốc phiện? Ha
    ha ha ha ha. . .”
    Cuối cùng Hạ Hoàng Tuyền không thể nhịn được nữa, vươn chân đá tên kia xuống xe.
    Rốt cuộc người này đang làm gì?
    ”Ai nha, em gái lớn đừng tức giận thôi, có gì từ từ thương lượng.” Trước khi cô đóng cửa lại, một cái đầu đã xuất hiện ở khe hở, hai tay chàng trai lay
    cửa xe, vội vàng nói, “Tôi là lương dân, tám đời tổ tông đều là bần nông và trung nông, nhưng cũng xuất thân cách mạng, thật sự! Tôi không buôn lậu
    thuốc phiện, tôi bán tin tức!”
    ”Tin tức?”
    ”Đúng vậy.” Thanh niên gật đầu liên tục, “Hai người vừa đến, khẳng định có rất nhiều chuyện không rõ, chỉ cần hai bao thuốc, cái gì cũng biết, còn tặng
    kèm giấy chứng nhận tốt nghiệp nha, thế nào, có hứng thú hay không?”
    ”Không có hứng thú.” Người nói đương nhiên là Thương Bích Lạc, hắn nhìn về phía thanh niên, mỉm cười nói, “Nếu tin tức của anh nhạy bén như lời anh
    nói, vậy hẳn là biết chúng tôi có người quen trong quân đội, một khi đã như vậy, tại sao phải bỏ gần tìm xa mua tin tức của anh?”
    Thanh niên ngẩn người, giống như từng học tuyệt kỹ biến sắc mặt, nháy mắt thu hồi biểu cảm cợt nhả, lật lên một đôi mắt cá chết: “Chậc, không nên làm
    a.” Vừa nói, vừa thở dài, “Ai, dạo này công việc thật sự càng ngày càng khó làm, ngày hôm qua còn có vài kẻ ngu ngốc mắc mưu, hôm nay ngay cả một
    người cũng không có.”
    “. . . Anh gạt người bừa bãi như vậy không sợ bị đánh sao?” Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy dù không bị lừa cũng hơi muốn đánh người rồi.
    ”Vậy thì đánh lại thôi, có gì to tát.” Thanh niên nhún nhún vai, “Đánh tới cuối, bọn họ luôn tặng đồ để tôi dừng tay, có đôi khi còn có thể bán lại ít thuốc
    đỏ cho người ta, không phải là một cuộc làm ăn sao.”
    “. . . . . .” Người này, thật xấu xa!
    Đang không nói gì, thanh niên kia đột nhiên vươn tay làm thủ thế khẩn cầu, mặt dày mày dạn nói: “Em gái lớn, em xem chúng ta quen biết cũng là duyên
    phận, có thuốc thì chi viện cho anh một bao, em không biết, nghiện thuốc lá không phải bệnh, nhưng nhiễm rồi thì đúng là đòi mệnh!”
    ”Cũng không phải không thể.” Không biết từ chỗ nào, Thương Bích Lạc lấy ra một bao thuốc lá, nhẹ nhàng mở ra bọc bên ngoài, mở nắp, vươn tay về
    phía thanh niên.
    Thanh niên hạnh phúc nhắm mắt lại, mũi hít hít, ngửi hương thơm mê người này, cả người như say. . . Say. . . Sau đó. . . Không có! Hắn rơi lệ đầy mặt
    nhìn Thương Bích Lạc đột nhiên rút tay về: “Người anh em, đừng đùa giỡn người như vậy a! Tôi muốn trở mặt rồi!”
    ”Trở mặt?” Thương Bích Lạc nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền.
    Hạ Hoàng Tuyền bỗng hiểu ra, lấy ra chai Nutri - Express ở dưới chỗ ngồi, sau đó vặn nắp bình, quơ quơ: “Biết đây là cái gì sao?”
    Chàng trai cầm lấy, nhìn đi nhìn lại, đáp: “Không phải là một cái chai sao?”
    ”Không đúng.” Hạ Hoàng Tuyền nắm nắp chai, xiết mạnh, khi mở tay ra, nắp chai đáng thương đã hóa thành vụn, cô thổi nhẹ vào lòng bàn tay, mỉm cười
    nói, “Là vụn của nắp chai.”
    “. . . . . .!!!”
    ”Hoàng Tuyền, muốn ném phi tiêu thử không?”
    “. . . . . .”
    “. . . . . .”
    Một câu của Thương boss thành công làm hai người cảm thấy không thoải mái.
    Chàng trai yên lặng xoay người, buông tha cho ý niệm chạy trốn.
    Mà Hạ Hoàng Tuyền. . . Vì đại cục, miễn cưỡng đè xuống dục vọng muốn ẩu đả người nào đó, quyết định đợi rồi tính sổ sau!
    ”Các người thắng.” Thanh niên vươn đầu qua, rõ ràng bình nứt không sợ bể, “Thường đứng ở bờ sông sao có thể không ẩm giày, nói đi, hai người muốn
    thế nào?”
    ”Không muốn gì cả.” Thương Bích Lạc đáp, “Chỉ muốn anh nói cho chúng tôi một chút tin tức hữu dụng.”
    “. . . Vậy vì sao lúc đầu cự tuyệt tôi?”
    “Chỉ không muốn bị cho là kẻ coi tiền như rác để người bắt chẹt mà thôi.” Thương Bích Lạc vừa lạnh nhạt trả lời, vừa đập vào đáy của bao thuốc lá,
    mấy điếu thuốc bắn ra, “Đương nhiên, để bồi thường thời gian hao phí của anh, khi nói chuyện chúng tôi có thể cung ứng vài điếu thuốc.”
    ”Sau đó, tôi nói càng nhiều là càng có thể hút nhiều thuốc, là ý này phải không?” Vẻ mặt khinh bỉ, thanh niên nói, “Anh đúng là gian thương!”
    Thương boss nhíu mày: “Anh không đồng ý?”
    ”Kẻ ngốc mới không đồng ý!” Thanh niên đoạt lấy bao thuốc trong tay hắn, nhanh chóng nhét một điếu vào trong miệng, vừa châm vừa nói, “Tôi cũng
    không muốn bị đánh rồi mới nói, không ngu như vậy.”
    “. . . . . .” Hạ Hoàng Tuyền nhìn trời, thực ra, cho dù hắn không nói, cô cũng sẽ không vì vậy mà đánh người, cùng lắm thì hỏi những người khác.
    Có một số người, luôn thông minh rồi bị thông minh lầm. [2]
    [2] Tự cho là thông minh, ngược lại vì sự thông minh ấy mà sai lầm, bị hại, làm chậm trễ. 

Cõng Boss Đến Hạn Cuối Cùng - Chương 18: Về Vấn Đề To Hay Là Nhỏ


Khoảng cách từ trạm xăng đến đích cũng không quá dài, khoảng chừng xế chiều, bọn họ đã tới, mà zombie giữa đường nếu ít thì đều bị xe tải nghiền
    qua, nếu nhiều thì bị Hạ Hoàng Tuyển xử lý, không thể không nói, khi cô đã dùng hết sức lực, thật tình làm cho người ta không thể nhìn thẳng. . .
    Ven đường gần như không có chiếc xe nào, không phải không có người nghĩ đến, mà là tin tức của quân đội vẫn chưa công khai, tin tức của Nhâm
    Cường đến từ Hứa An Dương, mà những người còn lại. . . Có lẽ còn ôm một tia hi vọng ở trong thành thị chờ đợi cứu viện, dù sao trong nhà an toàn hơn
    bên ngoài nhiều.
    Nơi tụ tập có địa thế bằng phẳng mà rộng rãi, tuy rằng không phải là địa hình tốt nhất để đối kháng với zombie, nhưng nếu sắp xếp có dụng ý, xe tải quân
    dụng cỡ lớn ở bên ngoài hình thành một vòng vây hình tròn, nếu có zombie tiến công, chúng nó sẽ tạo thành một tường thành bằng sắt thép, bên ngoài chỉ
    để lại một con đường tùy thời có thể chắn lại, đủ để cho một chiếc xe đi vào, hai hàng binh lính cầm súng gác ở cửa.
    Thương Bích Lạc ở dưới sự chỉ dẫn của binh lính, linh hoạt quay tay lái, Hạ Hoàng Tuyền đạp phanh, dừng xe ở một chỗ trống, sau đó từ chỗ ngồi nhảy
    xuống dưới.
    ”Xin chào.” Một người lính khoảng 20 tuổi đi lên phía trước chào hỏi cô, rồi sau đó nói, “Nếu muốn đi qua, bên phải có đường rời đi; nếu muốn tiến vào
    bên trong, trước hết phải kiểm tra thân thể, xác định không bị cảm nhiễm.”
    Mũi tên màu đen chỉ về bên trong, cho nên đó chính là mục tiêu.
    Hạ Hoàng Tuyền cười cười, lịch sự đáp lại: “Chúng tôi đồng ý nhận kiểm tra.”
    ”Cám ơn hợp tác.” Binh lính nghiêng người, chỉ vào hai tòa lều trại ở đường đi, “Nam trái nữ phải, trước khi rời đi xin mở toa xe để chúng tôi kiểm tra
    bên trong.”
    ”Được.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, chạy tới đằng sau mở ra toa xe, rồi sau đó chạy tới chỗ tay lái, hơi khom người xuống, không quay đầu lại nói,
    “Xuống đây đi.” Tuy rằng có thể trực tiếp xách xuống, nhưng trước mặt người lạ, cô cảm thấy nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
    Thương Bích Lạc nghe lời dựa vào vai cô, Hạ Hoàng Tuyền cõng hắn điều chỉnh lại tư thế, rồi sau đó lại duỗi tay ôm bé trai từ trên xe xuống dưới, đặt
    xuống đất, quay đầu nhìn về phía binh lính, hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể đưa bọn họ đến bên trái rồi mới đi kiểm tra được không?”
    “. . . . . .”
    Binh lính trẻ tuổi hiển nhiên không ngờ rằng sẽ gặp được tình huống như vậy, hắn nhìn thân thể không thể coi là gầy yếu nhưng cũng có thể dùng từ nhỏ
    nhắn để hình dung của Hạ Hoàng Tuyền, lại nhìn người đàn ông trên lưng cô, hướng về phía sau phất phất tay, nói với đồng bạn vài câu, một người lính
    khác đi lên trước, ngồi xổm xuống phía trước Hạ Hoàng Tuyền: “Để tôi dẫn anh ấy đi.”
    “. . . Sao có thể làm phiền chứ?”
    ”Không có việc gì.”
    ”Cám ơn, các anh vất vả.” Lời cảm ơn này vô cùng nhiệt tình. Cô vừa nói cảm ơn, vừa vụng về vươn tay kính lễ.
    ”Không cần khách khí, vì nhân dân phục vụ.” Binh lính trẻ tuổi nhếch miệng cười, đáp lễ cô một chút, không thể không nói, tư thế này anh tuấn hơn kẻ gà
    mờ như Hạ Hoàng Tuyền.
    Sau một phen kiểm tra, ba người đều đạt được tư cách tiến vào, trước khi lên xe, Hạ Hoàng Tuyền hỏi binh lính: “Xin hỏi, nơi này có người nào tên là
    Hứa An Dương không?”
    ”Cô biết doanh trưởng Hứa?”
    Doanh trưởng. . . Lai lịch cũng không nhỏ. . .
    Hạ Hoàng Tuyền do dự một giây, cuối cùng vẫn không ăn ngay nói thật, chỉ hỏi: “Xin hỏi, làm thế nào để gặp được anh ấy?”
    “. . . Như vậy đi, đợi tôi thay ca, có thể tiện thể nhắn cho doanh trưởng Hứa.”
    ”Vậy thì cám ơn rất nhiều.” Hạ Hoàng Tuyền gần như cảm động đến mức rơi lệ đầy mặt, cái gì là người đáng yêu nhất, đây chính là người đáng yêu nhất!
    So với Thương Bích Lạc thì quả là khác nhau một trời một vực được chứ?!
    Sau khi tiến vào trong căn cứ tạm thời, Hạ Hoàng Tuyền phát hiện bên trong còn có không ít dân chúng bình thường tụ tập, bọn họ có người đi xe hơi,
    có người đi xe máy, ngay cả máy kéo cũng có mấy cái, tuy rằng vừa nhìn cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến nơi tụ tập này là giao lộ của ba thành
    thị, xung quanh còn có không ít đồng ruộng, vậy thì hoàn toàn có thể giải thích.
    Cô kinh ngạc nhìn người khác, người khác nhìn cô cũng như vậy —— dù sao toàn lái xe bình thường, đi xe tải cỡ lớn tới, thật đúng là ít lại càng ít, trong
    đó có bao nhiêu vật tư chứ. . .
    Nhất là, sau khi tiến vào không lâu, một người trung niên có quân hàm thiếu tá hai gạch một sao vội vàng tới nói chuyện với bọn họ, thật sự làm cho
    người ta suy nghĩ miên man.
    Đương nhiên, nội dung cuộc đối thoại rất đơn giản, Hạ Hoàng Tuyền nói hết chuyện xảy ra lúc trước cho Hứa An Dương, nghe đến lúc Nhâm Cường ra
    đi, gương mặt cương nghị của hắn hiện lên vẻ bi ai, tuy rằng nhanh chóng biến mất, nhưng hiển nhiên, bọn họ là bạn tốt. Kết quả cũng không ngoài dự
    đoán của mọi người, Tiểu Chân được hắn thu nhận, Hạ Hoàng Tuyền thành công hoàn thành sứ mệnh Nhâm Cường giao cho cô trước khi chết.
    Đối với việc này, cô vui vẻ, lại có chút phiền muộn.
    Tuy rằng không có ấn tượng gì tốt với vợ chồng Vương Thụy, nhưng không thể không thừa nhận, Tiểu Chân là đứa trẻ rất ngoan, dọc theo đường đi cho
    ăn liền ăn cho uống liền uống, hoàn toàn không nói ra yêu cầu gì, ngoan ngoãn không giống đứa nhỏ ở tuổi này.
    Trước khi được Hứa An Dương dẫn đi, đứa nhỏ này đột nhiên quay đầu lại, hỏi ra một vấn đề.
    ”Chị, ba mẹ em có phải người xấu hay không? Bọn họ hại chết rất nhiều người sao?”
    “. . . . . .” Hạ Hoàng Tuyền im lặng một giây, tiến lên vài bước rồi ngồi xổm xuống, tay xoa đầu hắn, tóc bé trai thật mềm, rất giống bộ lông của động vật
    nhỏ, “Cho dù bọn họ từng làm chuyện gì, em phải nhớ kỹ, bọn họ rất yêu em.”
    ”Nếu yêu em, vì sao ba ba muốn giết em?”
    Thế giới trong mắt đứa nhỏ luôn luôn đơn thuần.
    Mà vấn đề bọn chúng đưa ra, thường thường lại vô cùng sắc bén.
    Hạ Hoàng Tuyền không trả lời trực tiếp, ngược lại đưa ra một vấn đề: “Còn nhớ rõ quái thú nhìn thấy ở trên đường sao?”
    Bé trai gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ e ngại.
    ”Thế giới đầy quái thú rất đáng sợ phải không? Ba em chỉ không đành lòng cho em ở lại thế giới như vậy, cho nên muốn đưa em đi một nơi không có
    chúng nó.”
    ”Vậy vì sao mẹ muốn ngăn cản?”
    ”Bởi vì. . . Mẹ cảm thấy, em có quyền lựa chọn, ở lại, hay là rời đi, chính em quyết định thì tốt hơn.”
    Tiểu Chân cái hiểu cái không suy xét một lát, nói ra một câu như vậy: “Chị, chị nói giống hệt bác Nhâm.”
    Nhâm Cường? Cuối cùng hắn nói cái gì?
    Có lẽ cảm nhận được sự nghi vấn của Hạ Hoàng Tuyền, bé trai nói tiếp: “Bác Nhâm nói, con đường về sau là do em tự lựa chọn, nhưng trước đó, phải
    cố gắng sống cho tốt.”
    “. . . Vậy sao?” Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền dâng lên sự chua xót, cười cười nói, “Bác ấy nói rất đúng, cho nên, trước khi làm ra quyết định gì, phải
    sống cho tốt, Tiểu Chân.”
    ”Vâng!”
    Không chỉ có hắn, chính cô cũng phải sống cho tốt mới được, ừm, mang theo tên trên xe này. . .Vừa nghĩ đến Thương boss, tâm tình hơi được chữa khỏi
    bởi đứa nhỏ của Hạ Hoàng Tuyền lại bỗng chốc tối tăm.
    Nhưng vận mệnh dường như nhất định phải cho cô vài cái bạt tai vang dội, ngay khi Hạ Hoàng Tuyền ngồi lên xe lần nữa, mũi tên nhỏ màu đen làm cho
    người ta thống khổ lại xuất hiện, lúc này đây, nó đang lắc lư ở một vị trí kỳ quặc. . . Lại ở ngay giữa hai chân Thương Bích Lạc.
    Này. . . Này. . .
    Hạ Hoàng Tuyền bỗng dưng nhớ tới, lần cuối tên này đi toilet là một ngày trước, luận thời gian đúng là. . . Khụ, cái gì kia, là đại hay là tiểu tiện đều không
    phải vấn đề, nhìn mũi tên ở phía trước mà không phải phía sau là biết.
    Nhưng cô phải làm thế nào mới tốt đây?
    Có lẽ tầm mắt của cô rất có lực xuyên thấu, Thương Bích Lạc mặt không biểu cảm nghiêng người, cánh tay trượt xuống từ táy lái, che khuất vị trí quan
    trọng, hỏi: “Sao vậy?”
    “. . . Không phải là anh lại muốn đi toilet rồi chứ?”
    “. . . . . .” Nếu như ngay cả việc này cũng có thể biết được bằng trực giác. . . Vậy thì đúng là đáng sợ.
    Không nhận được đáp án, được rồi, đây là đáp án.
    Hạ Hoàng Tuyền kìm lòng không được chảy xuống nước mắt bi thương, vừa định nhảy xuống xe hỏi toilet ở nơi nào, đột nhiên nghĩ đến, cho dù hỏi
    được. . . Toilet dã ngoại tám phần là ngồi cầu a! Cô không thể ngang nhiên ôm Thương Bích Lạc vào toilet nam, khụ khụ, đi gì kia!
    Cảnh tượng trong đầu làm toàn thân cô run lên, đúng lúc này, một ý kiến hay đột nhiên xuất hiện.
    ”Chờ!” Bỏ lại một câu như vậy, Hạ Hoàng Tuyền lại nhảy xuống xe, cấp tốc chạy vào khoang xe sau, tìm kiếm ở trong, không ít người tò mò về vật tư
    mà bọn họ mang đến đều nhìn lại, kết quả phát hiện cô chỉ mở ra một khe hẹp đủ để người tiến vào, bên trong tối đen, không khỏi thầm mắng cô gái nhỏ
    này đúng là tinh ranh.
    Một lát sau, cô nhảy ra khỏi khoang xe, bụng phình lên, dường như giấu cái gì đó.
    Chẳng sợ người xem lại ngứa tim ngứa phổi đến mức nào, Hạ Hoàng Tuyền cũng không thể triển lãm trước mặt mọi người, chỉ thấy cô linh hoạt nhảy lên
    chỗ tay lái, nhìn trái phải vài lần, nhanh chóng nhét một bình nước khoáng vào trong tay Thương Bích Lạc: “Anh dùng cái này đi!”
    “. . . . . .” Mặt Thương Bích Lạc, thành công tối sầm.
    ”Sao vậy?” Hạ Hoàng Tuyền suy xét một lát, bừng tỉnh hiểu ra, “Cứ tự nhiên, khụ, tôi xuống xe, xong thì bảo tôi!”
    “. . . . . .”
    ”Lại làm sao vậy?” Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, “Anh đừng quá phận! Chẳng lẽ muốn tôi ôm anh vào toilet nam rồi cởi quần giúp sao?!”
    “. . . . . .” Thương Bích Lạc hít sâu một hơi, rốt cuộc nói ra một câu hoàn chỉnh, “Tôi —— không —— có —— ý —— này.” Khoảng cách giữa từng
    chữ hơi dài, có phần nghiến răng nghiến lợi.
    Dựa vào cái gì mà hắn ta tức giận chứ?!
    Hạ Hoàng Tuyền nổi giận!
    Cô còn đang tức đây, tên nhóc này muốn ăn đòn sao?!
    Đang chuẩn bị bùng nổ, ánh mắt của cô đột nhiên dừng ở bình nước khoáng, em gái Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, lập tức nhìn giữa hai chân Thương
    Bích Lạc, lại nhìn bình nước khoáng, lúc này. . . Cô rốt cuộc hiểu ra rồi.
    Giận dữ nói: “Anh nói sớm là được, tôi không có kinh nghiệm, anh không nói tôi làm sao biết được!”
    “. . . . . .” Cho dù cô lý giải như thế nào, hắn cũng không muốn biết chút nào được chứ?!
    Nhưng mà, thật hiển nhiên, hắn không thể ngăn cản cô, vì thế Thương Bích Lạc chỉ có thể nội tâm nôn ra máu mà nhìn Hạ Hoàng Tuyền vui vẻ chạy
    xuống xe lần nữa, một lát sau, lại bụng phình trở về.
    Lúc này đây, cô đưa một chai Nutri - Express cho Thương Bích Lạc, trịnh trọng nói: “Miệng bình này hoàn toàn đủ lớn!”

Cõng Boss Đến Hạn Cuối Cùng - Chương 17: Đồ Khốn, Ngây Người Đi


Trong trạm xăng rộng rãi, vang vọng tiếng khóc của trẻ con, âm thanh này xen lẫn với tiếng mưa bên ngoài, hợp thành một làn điệu làm cho lòng người
    nghe chua xót.
    ”Ba ba. . . Mẹ. . .”
    Cả người Nhâm Cường đầy xăng và máu tươi, lẳng lặng đi đến bên cạnh đứa trẻ đang nức nở, vươn tay khoát lên đầu hắn, xoa nhẹ, thấp giọng nói gì
    đó, trong nháy mắt, tiếng mưa rơi bỗng vang to hơn, Lưu Lỗi cũng rống lên, do đó Hạ Hoàng Tuyền không nghe rõ cuối cùng Nhâm Cường nói gì,
    nhưng tiếng khóc của đứa nhỏ đã dần dần ngừng lại.
    Hạ Hoàng Tuyền không tận mắt thấy Nhâm Cường chết đi, có lẽ đây là sự kiêu ngạo cuối cùng của người đàn ông kia, cô còn nhớ rõ trước khi đi, hắn
    nói với Lưu Lỗi “Thật xin lỗi, Lỗi Tử, thiếu chút nữa đã quên cậu” rồi sau đó dùng dao găm mà La Hiểu Ngọc lưu lại, giải thoát cho người đã hoàn toàn
    biến thành quái vật kia, sau đó, hắn cầm lấy một cái ô, cười nhìn bọn họ, xoay người đi vào màn mưa.
    Sáng sớm hôm sau, hai người bắt đầu rời đi.
    Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền có chút phiền muộn, rõ ràng chỉ qua một buổi tối mà thôi, vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
    ”Làm sao vậy? Ngủ không ngon.”
    Cô mệt mỏi nhìn Thương Bích Lạc: “Chỉ có kẻ không chịu để tâm như anh mới có thể ngủ ngon.”
    ”Thực ra tôi cũng rất buồn.”
    “. . . . . .” Khóe mắt Hạ Hoàng Tuyền giật giật, vươn tay không hề khách khí nhéo má đối phương, “Trước khi nói lời này thì ít nhất anh cũng đừng cười
    nữa!”
    ”Nhâm Cường cũng đã nói cô đừng bắt nạt tôi.” Boss không hổ là boss, cho dù mặt sắp bị nhéo tới biến hình, vẫn có thể nở nụ cười như trước, tuy rằng
    nó đã trở nên vặn vẹo, “Sau một hôm mà cô đã đổi ý, không tốt lắm đâu!”
    Không đề cập tới tối hôm qua thì còn được, vừa nhắc tới Hạ Hoàng Tuyền liền trở nên cáu kỉnh: “Dong dài! Tối hôm qua chỉ có một mình anh nói 'được'
    thôi! Tôi không hề đồng ý với việc gì cả!”
    Thương Bích Lạc rầu rĩ thở dài: “Haiz, phụ nữ, tên của các người là lừa gạt.”
    ”Câm miệng!” Không ổn rồi, người này ngày càng da dày thịt béo, cũng ngày càng hiểu được tra tấn thần kinh của cô như thế nào, chậc, thật sự là đáng
    ghét!
    ”Suỵt.” Thương boss ra hiệu cô đừng lên tiếng, Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào bé trai ngủ say bên cạnh hắn, lườm hắn rồi rụt tay lại.
    Đêm qua Tiểu Chân khóc rồi ngủ quên, Hạ Hoàng Tuyền lấy chăn đắp cho hắn rồi bế tới chỗ mà mình ngủ, tự cô tìm chỗ khác ở tạm một đêm, nói thật,
    cô không biết chăm sóc đứa nhỏ như thế nào, hơn nữa tên Thương Bích Lạc này ngoại trừ ăn ngủ cũng phải làm chút việc, vì thế trọng trách “Trông đứa
    nhỏ” liền giao cho hắn cảm giác hiền thê lương mẫu loại hình hắc ám này là sao?
    Nhưng mà. . . Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của bé trai đang ngủ say, ánh mắt nhu hòa, thốt ra: “Cho dù là thế giới gì, đứa
    nhỏ chính là hi vọng.”
    ”A. . .” Thương Bích Lạc cười nhẹ, “Cô cũng muốn trở thành Nhâm Cường sao?”
    ”Làm sao có thể?” Hạ Hoàng Tuyền đáp, “Tôi chính là tôi, vĩnh viễn không thể trở thành người giống hắn, cho dù có cố gắng cũng không thể. Nhưng mà,
    cũng có việc mà tôi có thể làm được.”
    Mặt Thương Bích Lạc không có biểu cảm gì, đôi mắt lại trầm xuống, cô nhất định không biết, khi cô nói ra những lời này, trên mặt có vẻ hồn nhiên như
    đứa trẻ khoe ra vật báu, đồng thời lại có sự kiêu ngạo khi kỵ sĩ khải hoàn, tuy rằng như là đang nói “Tôi không thể biến thành người khác”, nhưng thực
    ra giống như đang nói cho người khác biết “Ai cũng không thể thay đổi tôi, cho dù thế giới thay đổi cũng không”, cỡ nào hồn nhiên cỡ nào kiêu ngạo, làm
    cho người ta muốn nhìn xem cô có thể thực hiện lời hứa của mình hay không, lại kìm lòng không được muốn phá vỡ sự khẳng định kia, để cô rơi vào. . .
    ”Bốp!”
    Một cú đánh vào đầu ngắt dòng suy nghĩ của Thương Bích Lạc, hắn ngẩng đầu, thấy Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu cười lạnh nhìn mình, miệng lộ ra hai
    chiếc răng khểnh: “Còn dám nghĩ lung tung, có tin tôi đánh anh không?”
    “. . . . . .” Không phải là vấn đề có tin hay không, cô đã đánh rồi đấy thôi.
    ”Đừng hiểu lầm, tôi không đọc được suy nghĩ, nhưng vừa rồi cả người nổi da gà, cho nên khẳng định là lỗi của anh!”
    “. . . Cho dù tôi không làm gì, cũng đều là tôi sai phải không?”
    ”Hả?” Hạ Hoàng Tuyền kinh ngạc, “Khi nào thì chỉ số thông minh của anh cao như vậy rồi?”
    ”Cô định lên đường bằng xe gì?” Trước hiện thực thảm thiết, Thương Bích Lạc không hề có tiết tháo, quyết đoán chuyển đề tài.
    ”Xe gì?”
    ”Xe việt dã không chứa nổi vật tư dư thừa.”
    ”Ừm. . .” Em gái Hoàng Tuyền vuốt cằm suy xét một lát, sau đó chạy đến cạnh xe tải rồi mở thùng xe sau, bên trong đúng là có không ít vật tư: xăng,
    gạo, đệm chăn... Nếu bỏ đi thì thật đáng tiếc, đợi chút!
    Cô nhớ ra, xem kỹ kích thước của xe vận tải, lại quay đầu nhìn xe việt dã, gật đầu, hạ quyết định.
    Sắp xếp lại vật tư trên xe, cô lại chạy đến cạnh xe việt dã, hỏi: “Dựa theo trọng lượng của xe tải, có thể đặt chiếc xe này lên sao?”
    “. . . Trên lý luận là có thể, nhưng cô định làm thế nào. . .” Thương Bích Lạc còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, một giây sau, rời tầm
    mắt, nếu lúc này Hạ Hoàng Tuyền nhìn hắn, sẽ vô cùng mỹ mãn khi phát hiện mặt boss dại ra, đây thực ra không phải là lỗi của hắn, người bình thường
    sẽ đều khiếp sợ được chứ?!
    Tuy rằng đã biết sức của cô khác hẳn người thường, nhưng mà, chỉ bằng hai tay đã nâng lên được một chiếc xe việt dã chứa đầy vật tư. . . Cũng quá
    khoa trương rồi!
    Sự thật là, Hạ Hoàng Tuyền cũng hơi kinh ngạc, khi vừa đến thế giới này, ban đầu bởi vì không khống chế được sức lực, ăn không ít đau khổ, trải qua
    một thời gian luyện tập cô mới khống chế được, nhưng dần dần cũng quen mỗi lần chỉ dùng ít sức, không biết được lực lượng tối đa của mình.
    Cho nên vừa rồi cô đột nhiên có ý nghĩ như vậy, thực ra cũng chỉ làm thử xem, không ngờ. . . Thật sự thành công rồi. . . Thật quá vô lý!
    Cho nên nói, ngay cả cô cũng bị lực lượng của mình dọa đến được chứ?! Nói đi thì nói lại, nếu biết sức lực lớn như vậy còn chém zombie làm cái lông
    gì, đánh bay toàn bộ là được!
    Bất tri bất giác, dường như cô lại mở ra cánh cửa của thế giới mới, từ đây đi lên con đường “Quái lực nữ” không đường về. . .
    Cho đến khi cả người cả xe bị nhét vào trong khoang xe tải, Thương Bích Lạc mới hồi thần, không thể tin nhìn về phía cô gái vừa lên xe vừa đấm vai, chỉ
    thấy cô thấp giọng oán giận: “Thật nặng, anh có thể ăn ít hơn được chứ?”
    “. . . . . .” Không, cho dù hắn ăn ít hơn, cũng không có ảnh hưởng gì lớn tới tổng trọng lượng của xe việt dã đợi đã, sao hắn có thể nghiêm túc suy xét về
    vấn đề này.
    Bệnh độc ngu xuẩn quả nhiên sẽ truyền nhiễm.
    Thương Bích Lạc xoa trán, hắn cảm thấy mình cần chút thời gian, nhưng Hạ Hoàng Tuyền có bao giờ theo ý hắn? Cô không hề khách khí mở cửa xe,
    một tay kéo Thương boss ra, quơ quơ giống như con rối, thanh niên lần đầu tiên hiểu ra sự nguy hiểm sau động tác thường xuyên làm này, không hề nghi
    ngờ, chỉ cần cô thích, tùy thời có thể lay hắn đến tan xương.
    Thực ra hắn suy nghĩ nhiều quá, Hạ Hoàng Tuyền chỉ chuyển hắn tới chỗ tay lái của xe tải mà thôi, xe việt dã cô đã không dám lái, huống chi là xe tải cỡ
    lớn này. Kéo Thương Bích Lạc vào chỗ xong, cô nghĩ nghĩ, lại về khoang xe sau, cẩn thận ôm lấy bé trai đang ngủ say, nguyên nhân là khi xe chạy thì
    phải khóa khoang sau, bên trong tối đen như mực.
    So sánh với việc này, tuy rằng ngủ ở ghế lái không quá thoải mái, nhưng ít ra, khi tỉnh lại hắn cũng sẽ thấy —— một khung cảnh tươi sáng.

Cõng Boss Đến Hạn Cuối Cùng - Chương 16: Bỏ Xuống Yêu Hận


    Đêm này, yên tĩnh mà cũng không yên tĩnh.
    Bởi vì trước khi chuyển hóa đã bị giết chết, Vương Thụy không biến thành zombie, nhưng thân thể vẫn lộ ra đặc điểm giống như zombie, bởi vậy Hạ
    Hoàng Tuyền lại biết thêm một quy tắc của thế giới này, chính là chết trước khi bị cắn và chuyển hóa, thi thể sẽ biến thành trạng thái bán zombie, nhưng
    đồng thời cũng sẽ không thể tỉnh lại.
    Lưu Lỗi bị trói ở bên kia giống như không biết mệt mỏi, liên tục phát ra tiếng gầm rú, nhưng từ khi Vương Thụy biến thành bán zombie, hắn đã không
    còn thèm ăn, tiếng kêu không thường xuyên và kịch liệt như trước.
    La Hiểu Ngọc khóc mệt mỏi cũng nói mệt mỏi, ôm đứa nhỏ trong lòng, ngã xuống đất tiến vào mộng đẹp, Hạ Hoàng Tuyền chú ý tới, bàn tay nho nhỏ
    của đứa bé không biết từ lúc nào đã cầm lấy bàn tay to của cha mình. . . Cho dù đã lạnh lẽo, cho dù đôi tay kia đã từng muốn giết chết hắn, nhưng dù
    sao cũng là tay cha, cũng từng dịu dàng xoa tóc hắn, cũng từng cẩn thận ôm hắn lên vai, để hắn nhìn thấy thế giới cao xa hơn.
    Cửa trạm xăng đóng chặt, trong phòng nghỉ yên tĩnh, nếu tập trung để nghe, có lẽ sẽ nghe được âm thanh nào đó, nhưng Hạ Hoàng Tuyền không muốn
    làm vậy, cảm thấy như vậy quá mức tàn nhẫn.
    Bọn họ ăn canh từ lúc chạng vạng tối, người trưởng thành nhiều nhất có thể chống đỡ tám giờ, mà người già và trẻ nhỏ thì càng ngắn.
    Cho nên, chậm nhất là rạng sáng, trong phòng kia sẽ không còn một người sống.
    Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, lại thở chậm ra, giống như làm vậy có thể mang hết buồn bực trong lòng đi, Thương Bích Lạc ở bên cạnh khép
    chặt hai tròng mắt như đang ngủ say, bởi vì sau xe đựng đầy mọi thứ nên không thể hạ ghế ngồi xuống, hắn chỉ có thể dựa vào ghế ngồi để ngủ.
    Người Thương boss bị Hạ Hoàng Tuyền quấn nhiều tầng chăn, dù sao ban đêm mùa thu cũng hơi lạnh, lúc này hắn giống như một con nhộng lớn, tóc đen
    phân tán ở gương mặt nho nhã tuấn tú, lông mi thật dày, mũi cao, mày hơi nhăn lại, đôi môi màu nhạt cũng nhếch lên, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.
    Khi ngủ giống như thiên sứ nhỏ, khi tỉnh lại chính là đại ma vương. Nhưng mà, điều này cũng không liên quan gì đến cô.
    Hạ Hoàng Tuyền rời mắt, ôm chặt trường đao trong tay, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thật rõ ràng, cô nghĩ, vũ khí của mình đáng tin hơn người đàn ông bên cạnh
    không chỉ gấp trăm vạn lần.
    Sự thật chứng minh, quyết định của cô là chính xác.
    Lúc rạng sáng, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nhưng chỉ là vài tiếng mà thôi, biến mất nhanh chóng trong tiếng mưa bên ngoài, hết
    thảy quay về yên tĩnh.
    Nhưng mấy người vẫn lần lượt bị bừng tỉnh.
    La Hiểu Ngọc bỗng ngồi dậy, sau đó run run ôm đứa nhỏ trong lòng.
    Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng nhảy xuống xe, rút đao ra khỏi vỏ, đứng ở bên cửa xe chỗ Thương Bích Lạc, nhìn chăm chú về phía trạm xăng, mà
    Thương Bích Lạc ở sau cô, không biết lúc nào đã mở mắt, bỏ chăn ra, ngáp một cái, dáng vẻ lười nhác, ánh mắt lại rất sắc bén.
    Cửa trạm xăng bỗng mở ra.
    Một dáng người mờ mờ xuất hiện ở cửa.
    ”A!!!” La Hiểu Ngọc thét chói tai theo bản năng.
    Hạ Hoàng Tuyền vốn không sợ hãi, da đầu cũng run lên bởi vì tiếng kêu của cô ta, nhưng rất nhanh, cô thấy rõ người xuất hiện ở cửa là Nhâm Cường.
    ”Không, đừng giết tôi, không!!!”
    Nhâm Cường như vậy làm cho La Hiểu Ngọc vô cùng sợ hãi.
    Bởi vì, hắn giống như vừa tắm máu tươi, toàn thân đầy máu, khi di chuyển, máu đỏ từ trên người không ngừng nhỏ xuống, đường mà hắn đi qua bị
    nhuộm thành màu đỏ.
    Nhưng Hạ Hoàng Tuyền cũng không công kích hắn, hoặc là nói, cô không cần phải công kích hắn.
    Trong tay đối phương không có vũ khí, đôi mắt của hắn còn rất sáng trong, hiển nhiên, hắn không có địch ý.
    ”Dọa đến mọi người sao?”
    “. . . . . .” Hạ Hoàng Tuyền nghĩ ngợi, buông xuống đầu đao chỉ về phía đối phương, “Anh. . . Làm sao. . .”
    ”Tôi giết bọn họ.”
    Nhâm Cường cười cười, bình thản nói tiếp: “Tôi kéo bọn họ uống rượu hơn nửa đêm, phần lớn đều ngã xuống, đang ngủ thì bị chuyển hoán, thừa lại vài
    người còn tỉnh biến thành zombie, tôi liền ra tay ngay lập tức, cho nên, mọi người có chết cũng không đau đớn.”
    ”Anh. . .”
    ”Tôi dẫn bọn họ tới nơi này, tôi ăn canh muộn hơn bọn họ, đưa bọn họ ra đi là trách nhiệm của tôi.” Nhâm Cường lại tiến về phía trước vài bước, nói
    tiếp, “Trong bọn họ có người thân, anh em, có bạn bè của tôi, tôi không thể để bọn họ biến thành quái vật không hề có lý trí sau khi chết rồi hại càng
    nhiều người biến thành quái vật, nếu dưới đất có linh, bọn họ cũng sẽ bất an.”
    “. . . . . .”
    ”Kế tiếp, chỉ còn lại tôi rồi.” Nhâm Cường vừa nói, tay vừa hướng về phía túi trước ngực, một lát sau, hắn lấy ra một chiếc kẹp tóc có hình trăng lưỡi
    liềm, “Đây là Vu Nhụy nhờ tôi đưa cho cô, cô ấy là một cô gái thông minh. . . Có lẽ đã biết tôi muốn làm gì, cho nên nhờ tôi làm chuyện này.” Nói xong,
    hắn ném vật trong tay về phía Hạ Hoàng Tuyền.
    Hạ Hoàng Tuyền vươn tay bắt lấy, cầm trong tay nhìn, sau đó nghi hoặc hỏi: “Đưa cho tôi?”
    ”Hình như cô ấy có một người chị tên là Vu Lôi, hai chị em trông rất giống nhau, Vu Nhụy muốn nhờ cô đưa chiếc kẹp tóc này cho chị cô ấy, nếu về sau
    cô gặp được.”
    ”Được.” Hạ Hoàng Tuyền không hề do dự gật đầu, “Nếu tôi gặp được, nhất định sẽ giao cho chị cô ấy.”
    ”Tôi cám ơn thay cô ấy.”
    “. . . Không cần khách khí.”
    ”Còn có một việc. . .” Nhâm Cường ngừng lại, giống như đang đắn đo, lại giống như không biết nên nói thế nào, cuối cùng, hắn thở dài, nói ra, “Tôi có
    thể nhờ hai người đưa Tiểu Chân cùng đi được không?”
    ”Tiểu Chân?” Hạ Hoàng Tuyền ngẩn ra, nhưng trong chốc lát cô liền phản ứng kịp, Tiểu Chân không phải là con của La Hiểu Ngọc sao? Hắn. . .
    ”Anh Cường?” La Hiểu Ngọc sợ ngây người, cô ta không thể tin nói, “Anh Cường, anh nói thật sao?”
    Nhâm Cường không nhìn cô ta, chỉ khẩn cầu nhìn chăm chú vào Hạ Hoàng Tuyền: “Tôi biết tội của cha mẹ hắn không thể tha thứ, nhưng đứa nhỏ là vô
    tội, ở lại đây chỉ còn đường chết, cô không nhất thiết phải luôn dắt theo hắn, tôi có một người bạn ở quân đội, tên là Hứa An Dương, giao Tiểu Chân cho
    hắn là được. Làm trao đổi, hai người có thể mang đi toàn bộ vật tư, đương nhiên, tôi biết, cho dù tôi không nói như vậy. . . Cô cũng có thể mang đi toàn
    bộ, nhưng. . .”
    ”Anh Cường!”
    Gọi một tiếng như vậy, La Hiểu Ngọc liền quỳ xuống, tiếng đầu gối chạm xuống đất thật to, nhưng cô ta giống như không cảm thấy đau đớn, vẫn cứ quỳ
    xuống, môi run run một hồi mới nói ra được lời hoàn chỉnh: “Em. . . Cám ơn anh! Em cám ơn anh thay Tiểu Chân!” Vừa nói cô ta vừa dập đầu, cái trán
    đập mạnh xuống đất, chỉ chốc lát sau, đầu cô ta đã chảy đầy máu, động tác vẫn như trước, dường như biểu đạt sự cảm kích, lại dường như biểu đạt sự
    sám hối của mình.
    Nhâm Cường vẫn không nhìn cô ta, tròng mắt khép lại rồi mở ra.
    Hắn không thể tha thứ người phụ nữ ích kỷ này, nhưng đồng thời, hắn cũng không thể trút hết phẫn nộ lên người đứa trẻ vô tội.
    Nếu hắn có thể bỏ đi thù hận để bảo vệ một sinh mệnh nhỏ, sao cô có thể không đồng ý? Có lẽ chuyện khác không làm được, nhưng ít ra chuyện này là
    có thể, là đủ khả năng. Hạ Hoàng Tuyền tra đao vào trong vỏ, trịnh trọng gật đầu, vẫn nói một chữ: “Được!” Lời nói đơn giản chứa đầy quyết ý.
    ”Cám ơn. . .” Nhâm Cường nhếch miệng, lại nở nụ cười, lần này, hắn thật sự yên tâm, không có tiếc nuối, cho nên hắn thậm chí còn có tâm tình để chế
    nhạo cô gái ở đối diện, “Tiểu Hạ, cô và Tiểu Thương cũng phải hòa hợp, đừng vì hắn thành thật mà bắt nạt, sống sót ở thế giới này thật không dễ dàng,
    hai người đừng cãi nhau, làm ảnh hưởng đến tình cảm.”
    “. . . . . .” Đợi chút! Cô bắt nạt hắn lúc nào chứ? Không đúng, hắn thành thật ở chỗ nào? Cũng không đúng, cho tới bây giờ bọn họ đều không có quan
    hệ này được chứ?! Anh Cường, anh suy nghĩ nhiều quá!
    ”Được.” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói.
    ”Vậy là tốt rồi.”
    “. . . . . .” Hai vị này! Đừng có lờ đi ý kiến của người liên quan như cô chứ!
    Hạ Hoàng Tuyền không biết phải nói gì, chỉ thấy Nhâm Cường bỗng xoay người, đi đến bên cạnh cột xăng, cầm lấy bơm xăng dưới đất, tưới từ đỉnh đầu
    xuống.
    Đây là sự yên nghỉ mà hắn lựa chọn.
    La Hiểu Ngọc sững sờ nhìn động tác của hắn, thân thể run rẩy, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ ngơ ngác bởi vì quá kinh sợ khi cha mình chết,
    trong nháy mắt, cô ta thiếu chút nữa thì nhào đi lên cắn vào chiếc cổ non nớt kia, cắn thật mạnh, cảm giác như vậy lúc trước cũng đã xuất hiện nhiều lần. .
    . Nhưng không có lần nào mãnh liệt như lần này, một giây sau, cô ta bừng tỉnh, La Hiểu Ngọc hiểu rõ, hiểu rõ thời gian thanh tỉnh của mình cũng không
    nhiều, ngây người một lát, cô ta vươn tay đẩy Tiểu Chân, nói: “Đi, đi cám ơn bác Nhâm đi.”
    Đứa nhỏ không có phản ứng.
    ”Đi đi!” La Hiểu Ngọc đột nhiên đề cao giọng.
    Tiểu Chân như bị làm kinh sợ, theo bản năng đi về phía Nhâm Cường.
    Nhìn chăm chú vào bóng dáng nhỏ bé của hắn, tay La Hiểu Ngọc giơ lên, giống như muốn ôm lấy hắn, lại kìm nén buông tay xuống, chậm rãi nhặt lên
    dao găm dưới đất, cao giọng nói: “Anh Cường, kiếp này em có lỗi với mọi người, kiếp sau em làm trâu làm ngựa để trả!”
    ”Cô. . .”
    ”Cuối cùng, em sẽ không gây thêm phiền toái cho anh nữa!” La Hiểu Ngọc nói xong, dùng dao găm cứa mạnh vào cổ.
    Máu tươi bỗng phun ra, nhuộm đỏ mặt đất trước người cô ta, Lưu Lỗi ở một bên ngửi thấy mùi máu, lại phát ra tiếng kêu to.
    ”Mẹ!!!” Tiểu Chân đi được nửa đường, giống như tỉnh lại từ cảnh trong mơ, khóc hô chạy về phía cô ta.
    La Hiểu Ngọc cười nhìn đứa nhỏ, sau đó yếu ớt ngã xuống, đầu cô ta chạm vào ngực Vương Thụy, dừng ở bên tay hắn. Người vợ nghiêng đầu, dùng hết
    sức lực cuối cùng, đặt ngón tay thon dài của mình vào bàn tay to thô ráp của chồng, tuy rằng lạnh lẽo, nhưng vẫn là xúc cảm quen thuộc. . . Khi sống có
    nhiều yêu hận như vậy, sau khi chết, ít nhất chúng ta cùng đi. . .

Cõng Boss Đến Hạn Cuối Cùng - Chương 15: Không Vui Liền Đánh Boss


Lời vừa nói ra, Thương Bích Lạc kéo hết thù hận trong nháy mắt
    Không chỉ có Vương Thụy và La Hiểu Ngọc, thậm chí là tất cả mọi người ở đây, hắn giống như không nhận thấy được điểm này, vẫn cười tủm tỉm, dùng
    lời nói của Hạ Hoàng Tuyền, chính là biểu cảm này muốn tiện bao nhiêu thì tiện bấy nhiêu.
    Bạn Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy đau đầu, không hổ là boss sao? Kéo thù hận đúng là giỏi, còn rất chuyên nghiệp bán rẻ đội hữu, thành công làm cô
    nằm cũng trúng đạn.
    Trước khi cho ra kết luận “Giết chết hắn như thế nào”, một cái tát của cô đã vung vào mặt Thương Bích Lạc, thành công làm hắn lăn tự do trong xe một
    lần.
    A? Hỏng bét, đánh hắn dường như đã trở thành bản năng rồi, làm sao đây?!
    Không, hiện tại không phải là lúc để ý tới việc này.
    Hạ Hoàng Tuyền xoay người, chậm rãi rút ra trường đao, đầu đao chỉ vào Vương Thụy, ánh mắt lạnh như băng: “Vì sao? Anh muốn giết chúng tôi, tôi có
    thể hiểu, vì sao muốn giết những người khác?” d∞đ∞l∞q∞đ Đây cũng là chỗ mà cô không hiểu nhất.
    Trong những người ở đây, ngoại trừ Hạ Hoàng Tuyền và Thương Bích Lạc, chỉ có hai người có tử khí rất nhạt, chính là La Hiểu Ngọc và con trai cô ta,
    không thể nghi ngờ, bọn họ không ăn canh có trộn lẫn máu zombie. Nhưng vấn đề là, nếu những người khác biến thành zombie, Vương Thụy sao có thể
    chắc chắn vợ và con hắn sẽ bình an đi tới chỗ có quân đội? Không, còn có vấn đề càng cấp bách hơn, chính là. . . Uống xong máu zombie thì sau tám
    giờ mới biến thành zombie, chẳng lẽ hắn không sợ bị những người này trả thù sao?
    Rốt cuộc là ngu ngốc cỡ nào mới có thể làm như vậy?
    ”Vì sao muốn giết những người khác?” Vương Thụy lặp lại câu hỏi mà cô đưa ra, giọng điệu giễu cợt, cười lạnh nói, “Ông đây sống không nổi, bọn họ
    dựa vào cái gì mà có thể sống sót?”
    “. . . . . .”
    ”Tất cả mọi người cùng chạy ra từ nhà máy, vì sao người bị cắn là tao? Vì sao người đáng chết là tao? Tao chết cũng không sao, nhưng tao không muốn
    chết một mình, chúng mày. . . Một đám nhất định phải đi theo tao, không một ai thoát được!”
    Hỏng mất rồi.
    Nội tâm của người này đã lệch lạc hoàn toàn rồi.
    Người không còn lý trí, có thể làm ra phán đoán lý trí nào chứ?
    ”Hắn đã nghĩ vậy thì thôi. . .” Chẳng biết từ lúc nào Nhâm Cường đã đi ra, Hạ Hoàng Tuyền chú ý rằng trên mặt và trước ngực hắn dính đầy máu tươi,
    một đường đi tới, máu không ngừng chảy xuống từ búa, vẽ ra vệt dài màu đỏ trên đường đi, “Hiểu Ngọc, vì sao cô phải làm như vậy?”
    La Hiểu Ngọc ôm chặt đứa con, không để hắn nhìn thấy biểu cảm của những người khác, cũng không để hắn thấy biểu cảm lúc này của mình, cô ta oán
    hận nhìn vào mọi người: “Các người đã muốn bức tử mẹ con chúng tôi, tôi cũng chỉ có thể ra tay trước để chiếm lợi thế.”
    “. . . Vậy sao? Cô nghĩ rằng tôi và mọi người muốn vứt bỏ hai người?”
    ”Chẳng lẽ không đúng sao?” La Hiểu Ngọc đưa mọi người lên tuyệt lộ, hiển nhiên là chịu đựng áp lực cực lớn, khi Nhâm Cường hỏi, vách tường áp lực
    mở tung, oán hận không ngừng phát ra từ thân hình nhỏ gầy, cô ta khàn giọng hô, “Các người đã muốn tôi và A Thụy chết cùng một chỗ, tôi cũng khiến
    các người đều chết cùng một chỗ!”
    ”Toàn bộ các người chết hết đi! Chết hết đi! Chết hết đi!”
    ”Tôi sẽ dẫn đứa nhỏ. . . A!!!”
    Lời của cô ta kết thúc trong ánh mắt kinh hãi, không chỉ là La Hiểu Ngọc, những người khác đều bị biến cố bất ngờ làm sợ ngây người.
    Vương Thụy cười một tiếng, vẻ mặt điên cuồng, miệng rời khỏi chiếc cổ bị cắn nát của La Hiểu Ngọc, liếm liếm máu tươi ngoài miệng, nói: “A Ngọc, anh
    đã nói tất cả mọi người đều phải chết cùng anh, em là vợ anh, làm sao có ngoại lệ chứ?”
    “. . . . . .” La Hiểu Ngọc che cổ, liên tiếp lui về sau vài bước, “A Thụy. . . Anh điên rồi sao?”
    ”Điên? Em nói đúng.” Hắn cười “ha ha” vài tiếng, đột nhiên vươn tay kéo tay La Hiểu Ngọc, kéo đứa nhỏ trong lòng cô ta về phía mình, “Hiểu Ngọc,
    em và Tiểu Chân đều là người thân nhất của anh, đương nhiên phải luôn luôn ở bên anh, buông con ra!”
    ”Không!!!”
    ”Buông ra!”
    ”Không được! Anh đừng đụng vào con tôi!”
    ”A. . .”
    Màn tranh đấu này, bắt đầu từ tiếng kêu thảm thiết của La Hiểu Ngọc, kết thúc bằng tiếng kêu thảm thiết của Vương Thụy.
    Cho đến khi ngã mạnh xuống, đôi mắt tràn đầy kinh hãi của hắn vẫn nhìn chăm chú vào tay cầm dao của La Hiểu Ngọc, bởi vì bị cắt đứt cổ, hắn chỉ có
    thể há miệng, lại không thể phát ra tiếng, giống như ống thổi gió bị gãy, không ngừng phát ra tiếng khàn khàn đáng sợ.
    Hắn và cô ta có quan hệ thân mật nhất, hắn hiểu rõ cô ta hơn bất cứ ai, rõ ràng là một người phụ nữ ngay cả một con gà cũng không nỡ giết, hiện tại lại
    giết chết chồng mình, không, trước đó, cô ta hại chết mọi người ở đây.
    ”Ha. . .”
    ”Ha ha. . .”
    Vương Thụy phát ra tiếng cười giống như hút khí, miệng thì thào vài từ, cuối cùng, không cam lòng khép chặt hai mắt.
    Nếu có người có thể đọc được khẩu hình miệng, như vậy có thể đọc ra, lời cuối cùng hắn nói là —— “Mẹ nó, cái thế giới thối tha này!”
    Bức hắn điên, bức cô điên, một ngày nào đó sẽ bức điên tất cả mọi người.
    Mọi người bị màn thảm kịch này làm kinh động, hoặc là nói, cho tới bây giờ, bọn họ đều không có cảm giác chân thực rằng mình sắp biến thành zombie.
    . . Cỡ nào hư ảo, xem, bọn họ vẫn còn sống tốt, thậm chí cũng không bị cắn, sao có thể biến thành zombie chứ?
    Một mảnh yên tĩnh.
    Cho đến khi La Hiểu Ngọc từ ngu ngơ lấy lại tinh thần, dao trong tay rơi “keng” xuống đất, cô ta giơ tay lên, nhìn máu tươi trong tay, lại cúi đầu, nhìn vào
    con dao đầy máu, ra sức lau tay giống như ở trong mộng vừa tỉnh lại, nhưng dù thế nào cũng không lau sạch được, cô ta hoảng hốt, nhìn trái phải muốn
    tìm cách giải quyết, ánh mắt nhìn về phía đứa nhỏ thì dừng lại.
    Cô ta bỗng vươn tay, ôm cổ đứa con được cứu vì giết chết chồng mình, vừa gào khóc vừa nói không ngừng: “Đừng sợ, Tiểu Chân đừng sợ, mẹ sẽ bảo
    vệ con. . . Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con. . .”
    Khi Hạ Hoàng Tuyền lấy lại tinh thần, tất cả mọi người đã rời đi, bọn họ về phòng nghỉ, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra.
    Nhưng trên thực tế, tất cả đã xảy ra rồi.
    Thi thể Vương Thụy còn lẳng lặng nằm trên đất, máu tươi chảy xuống từ cổ, dưới người hắn là một vũng máu nho nhỏ, bên cạnh hắn, La Hiểu Ngọc ôm
    đứa nhỏ khóc thút thít, giọng nói khàn khàn mà khô khan, vẫn không ngừng lặp lại lời “bảo vệ“.
    Mà Lưu Lỗi đã hóa thành zombie bị trói ở bên kia, dưới mùi máu tươi kích thích, gào thét giãy giụa không ngừng, phát ra tiếng kêu đáng sợ vì bị bản
    năng khống chế.
    Hết thảy. . . Rốt cuộc là như thế nào. . .
    Tuy rằng đến thế giới này đã nửa tháng, nhưng hôm nay cô mới gặp được người, gần một ngày. . . Hoặc là nói, ngay cả một ngày cũng không đến, vì sao
    hết thảy đều thay đổi?
    Rõ ràng khi gặp buổi sáng, trên mặt những người này vẫn còn nụ cười chờ mong với tương lai, chỉ chớp mắt, tất cả đều thay đổi.
    Hạ Hoàng Tuyền im lặng trở lại xe, cô nghĩ cô phát hiện ra một điều, chẳng sợ vũ lực có mạnh đến thế nào, vẫn có rất nhiều việc cô không làm được
    không, cho dù nghĩ như vậy, dường như đều là kiêu ngạo quá mức.
    ”Cảm thấy đáng ghê tởm sao?” Thương Bích Lạc ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
    ”Cái gì?”
    ”Chỉ vì được đến cái gọi là công bằng, liền tha những người khác xuống nước.”
    “. . . . . .”
    Một tiếng cười nhẹ truyền đến: “Đây mới là tận thế chân chính.”
    “. . . Tận thế. . . Chân chính?”
    Đối diện với mắt phải tối đen xen lẫn nghi hoặc của Hạ Hoàng Tuyền, Thương Bích Lạc cười nghiền ngẫm: “Chẳng lẽ cô không cảm thấy như vậy sao?
    Cái gọi là tận thế, luôn luôn bắt đầu từ lòng người.”
    ”Cho nên?” Mê mang trong mắt Hạ Hoàng Tuyền tán đi, ánh mắt dần trở nên sắc bén, “Kế tiếp anh sẽ không dùng tư tưởng trung nhị [1] tẩy não cho tôi
    chứ, nói cái gì 'Muốn thoát khỏi tận thế, muốn sống sót, liền vứt bỏ thứ dư thừa là nhân tâm' hoặc tương tự như vậy?” Vừa nói, cô vừa khinh bỉ nhìn
    Thương Bích Lạc, “Lời này đã không còn hợp thời nữa rồi, hiện tại xu hướng thiếu niên tóc dài đầu xù cũng không đáng nhắc tới nữa rồi.”
    Chậc, tất cả boss đều phải mang kỹ năng tẩy não sao? Thật là đáng ghét!
    Hạ Hoàng Tuyền thừa nhận Thương Bích Lạc nói không sai, một nửa nguyên nhân của tận thế là do ăn bữa hôm lo bữa mai, một nửa nguyên nhân là
    lòng người sụp đổ hoặc trùng tố hoặc càng kiên định, nhưng dù vậy thì sao? Chẳng lẽ bình thường cũng không có một mặt đáng ghê tởm sao? Cũng như
    vậy, nhân tính trong tận thế cũng có mặt tốt đẹp.
    Ví dụ như Vu Nhụy đã từng biện giải thay cô, ví dụ như La Hiểu Ngọc vẫn bảo vệ con mình. . . Bởi vì nhìn thấy một điều mà phủ định những điều khác,
    đó là việc mà kẻ ngốc mới làm! Cho dù chỉ số thông minh không cao, cô cũng không ngu xuẩn đến vậy.
    ”Hơn nữa. . .” Cô vươn tay nắm cằm thanh niên, híp mắt nói, “Nếu tôi thật sự vứt bỏ nhân tâm, nhất định sẽ ném nó và anh vào đống zombie, cho nên,
    tên nhóc, quỳ xuống cảm tạ đi, vì tôi còn giữ lại nhân tính.”
    Thương Bích Lạc hơi ngẩn ra, sau đó cười cong mắt: “Cô nắm cằm của tôi như vậy, tôi nằm sấp xuống làm sao được?”
    ”Vậy sao?” Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, sau đó đấm mạnh vào bụng hắn.
    ”A!”
    Cô vươn tay, vỗ nhẹ vào gáy Thương boss, nhẹ nhàng nói: “Xem, không phải anh đang nằm sấp xuống sao? Không cần cảm ơn tôi đâu.”
    “. . . . . .”
    [1] Trung nhị: ngây thơ và tự cho là đúng