Người tình trí mạng | Chương 214: Em sẽ hát cho họ nghe cả vở kịch lớn (2383 chữ)

[caption id="" align="aligncenter" width="564"] Không quen cũng phải quen thôi, từ lúc vào nhà tới giờ, mắt anh sắp được tôi luyện rồi, tê dại rồi.[/caption]

Câu nói này lại như chui tọt vào trong trái tim Lục Đông Thâm. Anh giơ tay vân vê cằm cô, hơi nheo mắt lại: “Em nói anh là gì của em?”

“Chồng chưa cưới, không phải sao?” Hạ Trú tươi cười nhìn anh.

Xưng hô này khiến Lục Đông Thâm cảm thấy vô cùng xuôi tai. Anh mím môi cười khẽ, hài lòng “ừm” một tiếng: “Nếu đã là họp lớp, em cũng không thể không có ý kiến gì. Thế này đi, em chọn địa điểm gặp mặt, ở Trung Quốc hay nước ngoài đều được, mọi chi phí thuê mặt bằng anh sẽ bỏ ra.”

“Không cần đâu.” Nghe xong câu này, Hạ Trú sướng rơn trong lòng. Cô kéo tay anh lại đùa nghịch: “Có người chủ trì rồi, chúng ta chỉ cần lo việc tham gia là được, đừng có khoe khoang quá. Mấy bạn học cấp hai đó của em tuy không phát triển được bằng các bạn học hồi em du học ở nước ngoài, nhưng cũng được coi là có thành tích trong sự nghiệp hoặc đã lấy được một người tử tế. Ai nấy đều rất sỹ diện, em sẽ không khiến họ bức bối thêm.”

Lục Đông Thâm nhướng mày nhìn cô, cười mà như không cười.

Hạ Trú đón ánh mắt anh: “Lần này họ tìm tới em, môt là muốn chứng thực xem tin đồn trên mạng có phải sự thật hay không, hai là muốn xem người yêu bên cạnh nh? thế nào. Họp lớp, nói dễ nghe là ngồi kỷ niệm tuổi thanh xuân, nói khó nghe chính là âm thầm so sánh lẫn nhau.”

Lục Đông Thâm kéo tay cô xuống, vòng qua ôm chặt eo cô: “Bé con, em nói cho anh biết đi, em định làm gì?”

Những lời cô nói anh tán đồng. Mấy chuyện họp lớp này chỉ khi nào đến năm mươi, sáu mươi tuổi mới là lúc trong sáng nhất. Còn ở độ tuổi như cô bây giờ, các bạn học thân thiết với nhau đã thường xuyên qua lại rồi, đâu còn cần phải giương cờ khua trống ầm ĩ? Chẳng qua là mỗi người mang trong lòng một mục đích riêng mà thôi.

Cô là một cô gái nhanh nhẹn thông minh, từ đầu đã nhìn thấu điểm này thế nên không bao giờ tham gia các buổi họp lớp. Lần này cô phản ứng khác thường, chắc chắn là có mục đích của cô.

Hạ Trú dựa vào người anh, nghĩ đã thấy vui: “Lần này ấy à, là ông trời đang giúp em.” Sau đó cô bắt đầu làm nũng: “Em mặc kệ, coi như anh đã đồng ý rồi.”

Lục Đông Thâm sớm đã biết kể từ khi danh xưng “chồng chưa cưới” kia xuất hiện, mình đã bị cô dẫn dụ xuống hố. Anh khẽ thở dài, không nói gì nữa, nhưng thái độ rõ ràng là đã đồng ý.

Thấy vậy, Hạ Trú không nhịn được cười: “Anh đừng căng thẳng, chưa tham gia họp lớp bao giờ phải không?”

“Coi như là họp lớp của mấy cậu bạn chí cốt đi.” Lục Đông Thâm nói: “Trong đó có Dương Viễn, em biết đấy. Anh với cậu ấy học chung lâu nhất, hết học thạc sỹ lại lên tiến sỹ. Ngoài cậu ấy ra, còn có vài người bạn khác nói chuyện cũng hợp, đến nay cũng được coi là những người bạn hợp tác làm ăn. Nhớ lại lần họp lớp gần đây nhất có lẽ là ở Canada. Bọn anh đã bao nguyên một hòn đảo, đủ yên tĩnh.”

Chuyện Lục Đông Thâm là sinh viên giỏi cô đã biết từ lâu, sinh viên xuất sắc của đại học Yale, có thể học chung với anh, sau này lại hợp tác làm ăn qua lại, không khó nghĩ họ toàn là doanh nhân thành đạt hoặc đại gia. Nhưng cô cũng không có gì phải tự ti. Học viện nghệ thuật của cô cũng xếp khá cao trong danh sách các trường đại học trên thế giới, coi như có thể đứng ngang hàng cùng Lục Đông Thâm rồi.

Cô như con cười nằm bò trên người anh, lẩm bẩm: “Nghĩ lại hồi còn đi học là thú vị nhất. Hồi đó em làm thêm nhẹ nhàng hơn các sinh viên du học khác nhiều. Phu nhân Raffaello là chủ nhà nơi em ở trọ. Bà ấy sống ở một thành phố khác, lại đã có tuổi nên không tiện đi qua đi lại nhiều, thế nên em cũng coi như trông nhà giúp bà ấy luôn, như vậy cũng được miễn cả tiền thuê nhà. Nói thật lòng, phu nhân Raffaello tìm tới em cũng coi như là một sự may mắn của bà ấy. Căn nhà đó cũ lắm rồi, khi em vừa vào ở trần nhà còn dột nước mưa, toàn là em sửa lại đấy. Còn cả đường ống nước cũ kỹ, sàn nhà nữa… Anh cũng biết là phí thuê công nhân ở nước ngoài đắt thuê nào rồi đấy, thế nên toàn là em tự túc, sau này càng ở càng thoải mái. Lần gần đây nhất em họp mặt các bạn là khi em quyết định về nước, mọi người đều đi tiễn em, cả đám tổ chức tiệc tùng ngay trong nhà, náo nhiệt cực kỳ.”

Lục Đông Thâm rất ít khi nghe cô kể về chuyện trước kia. Thấy ánh mắt cô bừng sáng, anh càng thêm rung động. Ai ai cũng chụp lên đầu cô cái mũ bác sỹ phù thủy. Hội đồng quản trị hết lần này tới lần khác yêu cầu anh đuổi việc cô. Ngay cả Dương Viễn cũng nghi ngờ mục đích của cô khi vào Skyline. Vì họ đều chưa được nhìn thấy một Hạ Trú như thế này, một Hạ Trú thẳng thắn thoải mái, khi nhớ về những năm tháng tươi đẹp lại lưu luyến, bịn rịn khiến người ta đau lòng.

Thật ra anh vẫn luôn biết, một cô gái tính cách như Hạ Trú vốn không thuộc về thế giới thương trường lừa lọc dối gian, đấu trí đấu dũng. Cô hoài niệm thời đi học, nhung nhớ Thương Lăng, cho dù là những xa hoa phú quý lúc trước ở trong mắt cô đều đã bay xa như mây khói. Anh hiểu, cô thuộc về trời đất, thuộc về giang hồ, cô có một trái tim tự do lang thang nhưung lại bị giữ chặt trong túi không thể thoát ra.

Là anh ích kỷ, ép buộc nhốt một con báo hoang dã lại, thuần phục làm mèo trong nhà. Nhưng anh có thể để mặc cô rời xa anh không? Lục Đông Thâm biết rõ, anh không thể. Anh thà tạo cho cô một khoảng trời xanh và rừng thẳm cũng không cho phép cô rời khỏi anh nửa bước.



Khi cửa phòng tắm mở ra, Hạ Trú bèn ngó đầu vào trong.

Lục Đông Thâm vừa tắm xong, trên người chỉ còn lại một chiếc khăn tắm, đường nhân ngư gợi cảm lấp ló thập thò. Anh đứng trước gương, vuốt đi một lớp hơi nước đọng lại, vừa hay nhìn thấy bóng Hạ Trú thoắt qua.

Rất nhanh, Hạ Trú lại nhìn vào trong.

Lục Đông Thâm nhìn thẳng vào gương cười khẽ, rồi hỏi cô: “Em sao vậy?”

Hạ Trú mang theo mái tóc ướt rượt đi vào, hỏi anh: “Mấy sản phẩm dưỡng da đó của em hoàn toàn không phù hợp với đồ của anh, anh nhìn thấy chưa?”

“Ừm.” Lục Đông Thâm kéo cô qua, kéo khăn khô lau chân tóc cho cô.

“Liệu anh có quen được không?” Hạ Trú nhìn vào người đàn ông trong gương và hỏi.

Bàn tay Lục Đông Thâm khá to, một chiếc khăn mặt ủ lên đầu cô sau đó xoay tròn trên đầu cô như đất rung núi chuyển: “Không quen cũng phải quen thôi, từ lúc vào nhà tới giờ, mắt anh sắp được tôi luyện rồi, tê dại rồi.”

Hạ Trú giơ tay lên gỡ khăn măgựt ra, mái tóc của cô đã rối bù xù. Cô xoay ngược tay ôm chặt anh: “Anh tốt thật đấy. Yên tâm, em thề em sẽ không khiến anh quá khó chịu đâu. Em sẽ cố gắng giữ vệ sinh sạch sẽ gọn gàng, hai chúng ta cố gắng đi theo tiêu chuẩn của người bình thường là được rồi.”

Trong lòng mềm mại như ngọc, lại có mùi thơm tự nhiên làm Lục Đông Thâm có phần thiếu kiềm chề. Anh cúi đầu, cắn cô một cái: “Nói ai không bình thường hả?”

Hạ Trú cười khúc khích rụt cổ lại.

Lục Đông Thâm xoay cô lại, để cô tựa lưng vào anh, rồi cầm máy sấy, bật đến một mức độ gió vừa phải, sau đó tỉ mỉ sấy tóc cho cô. Hạ Trú nhìn chằm chằm người đàn ông cơ bắp rắn chắc trong gương, đùa giỡn: “Không dễ dàng gì, em tưởng còn anh sẽ bộc phát thú tính.”

“Không vội.” Lục Đông Thâm cười có phần xấu xa, ngón tay mảnh khảnh luồn qua mái tóc cô: “Món ngon phải từ từ thưởng thức mới có ý nghĩa, giống như sói khi ăn thịt thỏ, phải dỗ dành thỏ trước để thỏ tắm rửa sạch sẽ, hong khô lông rồi sau đó nuốt chửng.”

Hạ Trú dùng cánh tay huých vào cơ bắp anh oán trách, khiến anh sảng khoái cười to.

Mái tóc dần dần khô trên ngón tay anh. Nó dài rất nhanh, ban đầu chỉ là kiểu pixie ngắn ngủn, bây giờ nó đã dài ra không ít, có thể túm lại buộc vào rồi. Anh nói: “Lần này để dài đừng cắt đi nữa.”

Hạ Trú cảm thấy anh có một nỗi bức rứt với tóc dài, bèn tươi cười “ừm” một tiếng. Lát sau, cô hỏi một chuyện: “Nghe nói sau khi tới phủ Thân vương một chuyến, Thai Quốc Cường đã nhập viện?”

Lục Đông Thâm cũng không kỳ lạ khi cô biết chuyện này bèn gật đầu. Khi nhận được điện thoại anh cũng khó hiểu, về sau biết được Thai Quốc Cường tự ý chạy đến phủ Thân vương, sau khi ra khỏi phủ thì ngã nhào xuống đất, tài xế lập tức đưa vào bệnh viện.

“Chức năng tim bị tổn thuưương, tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn đang nằm trong phòng ICU.”

Hạ Trú nhìn vào gương: “Thế nên ban nãy em mới nói, lần này là ông trời đang giúp chúng ta. Chỉ có điều, em thật sự không nờ Thai Quốc Cường chung quy vẫn không thoát khỏi nạn này.”

Lục Đông Thâm dừng tay lại, đặt máy sấy sang một bên, quay người cô lại: “Rốt cuộc em định làm gì?”

“Đông Thâm, bây giờ dự án phủ Thân vương đã rơi vào tay Nhiêu Tôn rồi, như vậy bây giờ em làm gì cũng không phải kiêng dè. Chẳng phải anh ta vênh váo lắm sao? Chẳng phải anh ta muốn em qua cầu xin anh ta sao?” Hạ Trú cười khẩy: “Em sẽ khiến anh ta khóc lóc tới cầu xin em, để anh ta hối hận vì đã nhận dự án phủ Thân vương!”

Lục Đông Thâm quan sát cô, câm nín.

“Lúc trước em lùi bước là vì tiếp tục điều tra sẽ khiến anh gặp thêm nhiều rắc rối. Tình hình bây giờ khác rồi.” Cô nói: “Việc Thai Quốc Cường nhập viện đối với em chính là cơ hội tốt, cũng vừa hay tên phá gia chi tử Nhiêu Tôn đó đã nhận phủ Thân vương, cộng thêm buổi họp lớp lần này…”

Nói tới đây, cô ôm chặt cổ Lục Đông Thâm, cười gian xảo: “Hát kịch có ai không biết chứ? Em sẽ hát cho họ nghe cả vở kịch lớn.”

Kẻ Thù Bên Gối - Chương 340

"Tôi muốn làm cái gì cần báo với chị sao?" Lăng Tuyết lạnh lùng trừng mắt chị ta.

"Vâng" Tần Tuệ cúi đầu xuống, không dám nhiều lời.

"Ngay lập tức đi chuẩn bị." Tần Tuệ thúc giục.

"Được" Tần Tuệ cúi đầu rời đi, đóng cửa phòng, chị ta nhìn y tá nói, "Đi gọi Viện trưởng Lý chuẩn bị và gọi bác sĩ xét nghiệm lại đây."

"Vâng" Y tá lập tức đi chuẩn bị.

Trong phòng Lăng Tuyết nghe được câu này, biết rõ Tần Tuệ là cố ý nói cho mình nghe, cô lạnh lùng cười một tiếng, đứng dậy đi rửa mặt, sau đó nằm vật xuống giường lại, chuẩn bị chờ Tần Tuệ gọi bác sĩ lại đây.

Tần Tuệ ở bên ngoài trái lo phải nghĩ, cô không dám chống lại mệnh lệnh của Lăng Tuyết, nhưng mà rất lo lắng trong máu của Lăng Tuyết sẽ tra ra cái gì, đến lúc đó hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Hiện tại Lãnh Thanh Mặc không ở đây, chị ta không nắm được chủ ý, cho nên mới phải rơi vào tình thế khó xử như thế này.

Chị ta thử gọi Lãnh Thanh Mặc, nhưng mà không gọi được, chị ta biết rõ Lãnh Thanh Mặc hiện tại phải ở trên máy bay, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình nghĩ biện pháp.

Vì vậy chị ta đi đến phòng bệnh nhìn Lăng Tuyết báo: "Nhị tiểu thư, các bác sĩ hiện tại cũng đi về nghỉ rồi, tôi đã gọi điện thoại thông báo Viện trưởng Lý, nhưng mà đến sáng mai mới có thể chuẩn bị."

"Mấy giờ?" Lăng Tuyết hỏi.

"Ách, đại khái buổi sáng khoảng chín giờ." Tần Tuệ trả lời.

"Đại khái, là cái gì vậy..." Lăng Tuyết lạnh lùng cười, bén nhọn nhìn chằm chằm Tần Tuệ.

Tần Tuệ cúi đầu không dám nhìn cô, trong lòng vô cùng khủng hoảng.

Rất lâu, Lăng Tuyết cuối cùng lên tiếng, u ám nói: "Tần Tuệ, lá gan của chị càng lúc càng lớn! Có phải chị cho là có Thanh Mặc chóng lưng cho chị, tôi cũng không dám động tới chị hay không?"

"Nhị tiểu thư, ý tôi không phải là cái này..." Tần Tuệ vội vàng giải thích, "Tôi thật sự hỏi qua Viện trưởng Lý , tôi..."

"Đủ rồi." Lăng Tuyết cắt đứt lời Tần Tuệ nói, đứng dậy ra lệnh với tùy tùng bên ngoài, "Đi đem Viện trưởng Lý tới đây cho tôi."

Tùy tùng không nói gì, khó xử nhìn Tần Tuệ.

Tần Tuệ cúi đầu không dám đáp lại.

"Sao vậy? Đến cùng tôi là chủ nhân, hay là chị ta là chủ nhân?" Lăng Tuyết tất nhiên gầm lên, "Hiện tại gọi các ngươi làm chút chuyện cũng không được?"

"Thuộc hạ không dám." Các tùy tùng vội vàng nói, "chúng tôi sẽ đi tìm Viện trưởng Lý ."

"Trong vòng một tiếng đồng hồ, tôi muốn gặp được người." Lăng Tuyết cường thế ra lệnh, "Bằng không, toàn bộ các người không cần trở về."

"Vâng" Hai tùy tùng nhận lệnh đi tìm người.

Tần Tuệ thủy chung cúi đầu, không dám thở mạnh.

"Trước kia không có cảm thấy chị làm việc kém cỏi như thế, hiện tại tại sao lại yếu như vậy?" Lăng Tuyết trào phúng cười lạnh, "Trước kia chị nói làm cái gì cũng có thể làm tốt, hiện tại một chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không được?"

"Nhị tiểu thư..."

"Chị có phải chị cho rằng Thanh Mặc không ở đây, chị liền coi trời bằng vung?" Lăng Tuyết âm lãnh nhìn chằm chằm chị, "Chị nên biết, tôi mới là người cầm quyền của Cung gia, Thanh Mặc cho dù đang tránh mặt tôi, nhưng quan hệ của chúng ta cũng sẽ không thay đổi, hắn vẫn như cũ tôn trọng tôi, vẫn như cũ nâng đỡ tôi, chị đừng tưởng rằng chúng tôi trở mặt, chị có thể thừa dịp mà khuấy cho đục thêm, ở đây làm xiếc, nếu mà bị tôi phát hiện ra cái gì, chị nhất định sẽ chết."

"Nhị tiểu thư, tôi không dám a..."

"Đừng nói cái gì không dám" Lăng Tuyết căn bản là không cho Tần Tuệ cơ hội nói chuyện, "tôi thấy chị gan lớn cực kỳ, cái gì cũng dám làm, nào có cái gì không dám ."

Tần Tuệ cúi đầu, không nói tiếng nào, rất ủy khuất.

"Hiện tại cho chị một cơ hội." Lăng Tuyết chỉ Tần Tuệ, "trong vong một tiếng đồng hồ, đem Viện trưởng Lý mang tới trước mặt tôi, nếu không chị trở về đến bệnh viện tâm thần ở Thụy Sĩ chờ chết đi, lần này, sẽ không có người nào sẽ cứu chị ra đâu . ."

"Nhị tiểu thư, ngài... Ngài muốn đưa tôi đến Thụy Sĩ sao?" Tần Tuệ bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.

"Nếu như chị dựa theo ý tôi đi làm, tôi đương nhiên sẽ không làm như vậy, nếu như chị không nghe lời, vậy tôi cũng sẽ không nhân từ, không nương tay . ." Lăng Tuyết lạnh lùng cười một tiếng, "Mặc dù Thanh Mặc luôn tín nhiệm chị, nhưng mà chị cũng nên biết, nếu như giữa tôi và chị phát sinh tranh chấp, cuối cùng anh ấy nhất định sẽ thiên vị tôi, mà không phải chị."

Nghe đến những lời này, Tần Tuệ trầm mặc, xác thực, Lãnh Thanh Mặc đối Lăng Tuyết dùng tình đến sâu, nếu như chị và Lăng Tuyết phát sinh đối nghịch, Lãnh Thanh Mặc nhất định sẽ vô điều kiện thiên vị Lăng Tuyết, mà không phải Tần Tuệ chị.

"Như thế nào? Còn không có phản ứng?" Lăng Tuyết trừng mắt chị ta.

"Vâng, tôi ngay lập tức đi." Tần Tuệ cúi đầu xuống, vội vàng đi chuẩn bị.

Lăng Tuyết nhìn bóng lưng chị ta, lại nhìn đồng hồ, trong vòng một tiếng đồng hồ, không biết rõ Tần Tuệ có thể dẫn người lại đây cho chô chuẩn bị thử máu hay không.

Nhưng mà cô rất rõ ràng, Tần Tuệ chắc chắn sẽ không đơn giản để cho cô biết rõ chân tướng, nếu không chuyện sẽ bị bại lộ.

Nhưng mà bây giờ không mang theo người trở về lại không được, hôm nay Tần Tuệ là đâm lao phải theo lao, tùy tiện để chị ta xử lý như thế nào cũng sẽ lộ ra chân tướng, đến lúc ấy Lăng Tuyết bắt lần theo dấu vết có thể thuận thế điều tra rõ ràng chân tướng.

...

Tần Tuệ lần nữa thử liên lạc với Lãnh Thanh Mặc, nhưng mà vẫn như cũ liên lạc không được, chị ta không biết nên làm thế nào mới tốt, ở trên hành lang đi qua đi lại, nghĩ đến lúc Lãnh Thanh Mặc nói trước khi đi: "Mọi sự chuyện lấy cô ấy làm trọng, tuyệt đối không có khả năng làm cho cô ấy bị tổn thương, trước khi tôi trở về, bất cứ chuyện gì cũng đều dựa theo ý tứ của cô ấy mà đi làm."

Có lẽ Lãnh tiên sinh đã sớm dự liệu được chuyện này, mặc dù Tần Tuệ không hiểu hắn vì cái gì nói như thế, nhưng mà ngẫm lại, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là làm cho tâm tình Lăng Tuyết bình ổn lại, cô ấy muốn xét nghiệm thì để cho cô ấy nghiệm đi, đợi đến lúc có kết quả xét nghiệm thì lại làm giả là được, đến lúc ấy không chỉ có thể trấn an tâm tình của cô ấy, cũng có thể chứng minh chuyện này so với lời nói của những người khác hoàn toàn không giống nhau, Lăng Tuyết về sau cũng sẽ không nhắc lại.

Nghĩ tới đây, Tần Tuệ lập tức phân phó tùy tùng: "Đi đem Viện trưởng Lý tìm đến."

"Vâng" Tùy tùng lập tức đi làm.

...

Không đến một giờ, tùy tùng liền Viện trưởng Lý mang tới trước mặt Lăng Tuyết, lúc này trời mới vừa sáng, theo lý thuyết Viện trưởng Lý phải ở nhà nghỉ ngơi, căn bản không cần đến bệnh viện sớm như thế, tùy tùng là dùng thủ đoạn ép hắn "mời" đến bệnh viện .

Viện trưởng Lý nhìn thấy Lăng Tuyết, thái độ vô cùng tha thiết cung kính: "Cung nhị tiểu thư!"

"Viện trưởng Lý, gặp ông một lần thật khó a." Lăng Tuyết cười lạnh nói, "Nếu như tôi không có nhớ lầm, cái bệnh viện này cổ đông lớn nhất là Cung gia chúng tôi?"

"vâng vâng vâng." Viện trưởng Lý gật đầu liên tục, "Bệnh viện vốn chính là của Cung gia, ngài nói một câu, tôi khẳng định lập tức chạy lại đây, làm sao dám thất lễ đâu."

"Vậy làm sao lúc trước mời không đến được?" Lăng Tuyết hỏi ngược lại.

"A? Không phải đâu, tôi là vừa mới..." Viện trưởng Lý lời nói còn chưa nói hết, Tần Tuệ nhìn hắn nháy mắt, hắn cuống quít đổi giọng, "Thực xin lỗi thực xin lỗi, đều là tôi sai, tôi ngủ như chết, không có nghe được điện thoại, là vợ tôi nhận, cô ấy không biết rõ thân phận của ngài, gặp lúc mệt mỏi không chịu nổi, cho nên cô ấy liền từ chối. Nếu tôi biết rõ ngài gấp gáp tìm tôi, tôi khẳng định không dám thất lễ."

"Ha ha." Lăng Tuyết lạnh lùng cười một tiếng, không có nhiều lời, "đủ rồi, nhiều lời vô ích. Hiện tại tôi cần thử máu, ông đi chuẩn bị và gọi vài bác sĩ chuyên ngành, càng nhanh càng tốt."

"Được được được, tôi lập tức đi chuẩn bị."

Viện trưởng Lý gật đầu liên tục, lập tức lấy di động gọi vài vị bác sĩ, thông báo bọn họ lập tức tới bệnh viện ngay.

Viện trưởng Lý là người biết rõ nhất bác sĩ nào có chuyên ngành về chuyện này, cũng biết rõ phương thức liên lạc của bọn họ, rất nhanh đã chuẩn bị tốt, báo với Lăng Tuyết: "Cung nhị tiểu thư, bọn họ đại khái sau nửa tiếng nữa sẽ đến bệnh viện, tôi gọi những nhân viên khác trước hết đem máy móc mở lên chuẩn bị đến lúc làm xét nghiệm sẽ nhanh hơn."

"Được" Lăng Tuyết gật gật đầu, nghiêm túc ra lệnh, "Viện trưởng Lý, lần xét nghiệm này cần ông tự mình giám sát, nếu như có xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, tôi chỉ có hỏi ông."

"vâng vâng vâng." Viện trưởng Lý cuống quít trả lời, "Tôi nhất định cẩn thận một chút nhìn chằm chằm quá trinh xét nghiệm, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm."

Lúc này, Viện trưởng Lý căn bản cũng không có nghĩ tới đây là chuyện phức tạp như vậy, cũng không biết mình đang gánh vác lấy một trách nhiệm gian khổ, chỉ cần làm sai một cái, sự nghiệp cả đời sẽ thân bại danh liệt, làm không tốt ngay cả mạng sống cũng không còn.

"Ông nhớ kỹ." Lăng Tuyết cảnh cáo lần nữa, "Nếu như xảy ra vấn đề, cái mạng nhỏ của ông sẽ khó bảo toàn! ! !"

"Vâng, tôi biết rõ, ngài yên tâm." Viện trưởng Lý không khỏi có chút khẩn trương, nhưng mà vẫn thề son sắt bảo đảm, hắn cho rằng cái này là ở trong phạm vi năng lực của hắn, tự mình hoàn toàn có thể làm được.

"Vậy là tốt rồi." Lăng Tuyết nhìn Tần Tuệ một cái, phân phó nói, "Đi chuẩn bị đi."

"Vâng" Viện trưởng Lý gật gật đầu, "Tôi đi giám sát công tác chuẩn bị một chút, chờ các bác sĩ đến, tôi tự mình mang họ lại đây lấy máu xét nghiệm."

"Vậy là tốt rồi." Lăng Tuyết giơ giơ lên khóe môi.

Viện trưởng Lý nhìn cô hành lễ, lập tức xoay người rời đi.

Lăng Tuyết đưa mắt nhìn hắn rời đi, lập tức nhìn chằm chằm Tần Tuệ: "Xem ra làm áp lực với chị, chị vẫn có thể làm tốt được."

"Nhị tiểu thư, ngài đừng nói như vậy, ngài phân phó, tôi nào dám chống lại?"

Tần Tuệ cúi đầu, vâng vâng vâng dạ, trong lòng lại là âm thầm tính toán, đến cùng là Lăng Tuyết muốn giở trò quỷ gì?

"Đúng..." Lăng Tuyết nhìn đồng hồ trên tay một chút, phân phó nói, "Về chuyện mấy đứa trẻ cô nhi viện mất tích, chị có biết gì không?"

"chuyện này rất kỳ quặc, tôi hoài nghi là có người có ý định bắt cóc, không biết là âm mưu của ai." Trong lòng Tần Tuệ đầy căm phẫn nói, "Tên này thật sự là phát rồ, đến mấy đứa trẻ cũng không buông tha, thật là quá phận."

"Cảnh sát Cao liên lạc với chị? Hắn có nói cái gì đó hay không?" Lăng Tuyết hỏi ngược lại.

"Hắn chỉ thông báo tình trạng tới đâu thôi, không có nhiều lời." Tần Tuệ nhíu lại mi, bộ dạng lo lắng, "Nếu như lúc trước đem bọn trẻ chuyển giáo đường của chúng ta, có lẽ sẽ không phát sinh nhiều chuyện như thế."

"Đúng vậy." Lăng Tuyết thở dài một hơi, "Thanh Mặc trước khi đi còn nói muốn đem bọn họ dời đi một chỗ, đáng tiếc chúng ta đã muộn."

"Ngài đừng lo lắng, chuyện này không phải chuyện đùa, cảnh sát Cao toàn lực ứng phó, nhất định có thể tìm được bọn nhỏ." Tần Tuệ an ủi.

"Không lo lắng là không thể nào " Lăng Tuyết thở dài một hơi, "Hiện tại cảnh sát Cao kia một chút tin tức cũng không có, trong tâm của tôi rất bất an, như thế này đi, chị hiện tại đi đến cục cảnh sát một chuyến, tìm hiểu rõ tình huống một chút, trở về báo với tôi."

"A? Hiện tại?" Tần Tuệ vô cùng kinh ngạc, "Nếu như ngài muốn biết những thứ gì, gọi cho cảnh sát Cao không được sao?"

******

Sắp hết rồi...nhưng mà mấy chương này dài dòng quá...

Chúc mọi người nghĩ lễ vui vẽ - Happy Vietnam Independence Day!

Kẻ Thù Bên Gối - Chương 339

Lăng Tuyết vô cùng tự tin, cô tin tưởng Lãnh Thanh Mặc sẽ không làm tổn thương cô, huống chi, chỉ cần có thể cứu đám trẻ cô nhi viện ra, cô căn bản là không sợ chết...

Hàn Vũ Thần suy nghĩ một chút chuyện xảy ra gần đây, cũng cảm thấy Lãnh Thanh Mặc sẽ không làm tổn thương Lăng Tuyết, vì vậy gật đầu: "Được rồi, vậy thì làm theo lời em nói đi. Nhưng mà em nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, còn nhớ lập tức cho anh biết."

"Được" Lăng Tuyết cười cười với hắn, "Anh trở về nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng cho em."

"Uh" Hàn Vũ Thần đáp một tiếng, nhưng trong lòng vẫn là không quá yên tâm, hắn làm sao có thể yên tâm được, nhưng mà vì để cho Lăng Tuyết an tâm, hắn chỉ được đáp ứng, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp ngầm vụng trộm bảo vệ cô.

...

Lăng Tuyết thật sự là mệt mỏi, một đường hỗn loạn, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Hàn Vũ Thần đặc biệt chạy chậm một chút, ổn một chút, để cho cô ở trên xe có thể ngủ được an ổn. Nhìn cô tiều tụy như vậy, Hàn Vũ Thần cảm thấy vô cùng đau lòng, sớm biết rằng sẽ biến thành như thế này, lúc trước hắn phải dũng cảm tỏ tình với cô, mang cô rời khỏi cái chốn thị phi này...

Nhưng mà trên thế giới không có nhiều cái sớm biết như vậy, hiện thời mọi thứ đều đã trở thành kết cục đã định, hắn cái gì cũng không thể thay đổi được, chỉ có thể hết mình bảo vệ cô.

...

Đại khái khoản một tiếng sau, cuối cùng đến chỗ viện trưởng Quách bệnh viện của Cung thị.

Hàn Vũ Thần không đành lòng đánh thức Lăng Tuyết, muốn đem xe dừng chỗ gần đó, để cho cô nghỉ ngơi một chút, nhưng mà Lăng Tuyết đột nhiên tỉnh lại, mơ mơ màng màng nỉ non: "Đến rồi sao?"

"Đến rồi." Hàn Vũ Thần ôn nhu nhìn cô, "Ở đây cách bệnh viện khoản 300m, em có thể ngủ một lát, chút nữa sẽ lên đó sau."

"Không cần đâu." Lăng Tuyết vuốt vuốt ấn đường, "Em muốn lên, anh sớm một chút đi về nghỉ ngơi đi."

"Được rồi." Hàn Vũ Thần xuống xe vòng lại mở cửa xe, "Anh đưa em đi lên."

"Không cần, em tự mình đi lên."

Lăng Tuyết xuống xe, tinh thần, khí sắc thật không tốt, choáng đầu hoa mắt, Hàn Vũ Thần vô cùng lo lắng cho cô, "Em còn khỏe không? Em nên đi về trước nghỉ ngơi thật tốt một cái, những chuyện khác mặc kệ trước đi."

"Em không sao..." Lăng Tuyết che trán nghỉ ngơi trong chốc lát, nhìn Hàn Vũ Thần nói, "Anh trở về đi, tự em đi lên."

"Nhưng mà..."

"Em thật không có việc gì, tin tưởng em." Lăng Tuyết cười cười với hắn, sau đó xoay người rời đi đến thang máy.

Hàn Vũ Thần đứng ở tại chỗ, đưa mắt nhìn cô rời đi, trong lòng có quá nhiều bất an, hắn nghiêng đầu nhìn nhìn trên camera, sau đó liền lên xe.

Hắn biết rõ Tần Tuệ tâm cơ thâm trầm, chỉ sợ đã sớm đã theo dõi hết mấy cái camera này rồi, Lăng Tuyết nếu đã muốn mạo hiểm thăm dò Tần Tuệ, vậy hắn liền không thể phá hư kế hoạch của cô...

Lăng Tuyết ở trong thang máy thì Tần Tuệ gọi đến, cô không có nghe, đợi đến khi thang máy đến nơi, cửa mở, cô liếc mắt liền nhìn thấy Tần Tuệ.

"Nhị tiểu thư!" Tần Tuệ đi lai đón, lo lắng hỏi, "Ngài không có sao chứ? Tôi lo lắng sắp chết rồi."

"Không phải là nói chuẩn bị trở về đến sao? Có cái gì mà lo lắng?" Lăng Tuyết nhìn chị ta chằm chằm, "chị cảm thấy tôi có thể có chuyện gì?"

"Cái này không phải là tôi lo lắng cho sức khỏe của ngài sao?" Tần Tuệ cười có chút ít cứng ngắc, "Ngài không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt."

Lăng Tuyết không nói gì, nâng bước đi ra khỏi thang máy.

" Sắc mặt của ngài không tốt lắm, có phải nơi nào không thoải mái hay không? Tôi gọi bác sĩ lại đây kiểm tra một chút nha." Tần Tuệ cẩn thận hỏi, "Chuyện của ngài mới xảy ra như vậy, hôm nay lại ở bên ngoài bôn ba một ngày, cơ thể làm sao mà chịu được."

"Không cần." Lăng Tuyết xác thực không có có tinh thần, "Tôi muốn nghĩ nghỉ ngơi một chút, chị sắp xếp cho tôi một cái phòng."

"Được, tôi lập tức đi chuẩn bị." Tần Tuệ lập tức cho tùy tùng đi chuẩn bị.

"Tôi đi xem mẹ Quách một chút trước."

Lăng Tuyết kéo cơ thể mệt mỏi vào thăm viện trưởng Quách, cô vẫn rất lo lắng đến an toàn của viện trưởng Quách, không biết lúc mình không ở đây trong khoảng thời gian này, tình huống của viện trưởng Quách như thế nào.

"Tôi đi với ngài." Tần Tuệ đi theo đằng sau Lăng Tuyết.

"Không cần." Lăng Tuyết ra dấu tay ngăn cản, Tần Tuệ không dám lại theo sau.

Y tá đến chào hỏi Lăng Tuyết, mang một bộ quần áo khử khuẩn cho Lăng Tuyết, sau đó mang cô vào phòng chăm sóc tích cực.

Lăng Tuyết nhìn viện trưởng Quách trên giường, trong lòng rất là thương cảm, cơ bản đang yên lành, nhưng bây giờ biến thành như thế này, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại...

Viện trưởng Quách ngủ rất sâu, giống như đã đi vào một thế giới khác, cái gì cũng đều không cảm ứng được.

Lăng Tuyết cứ như vậy lẳng lặng nhìn bà, nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, từ khi cô xảy ra tai nạn giao thông đến khi ngày đầu tiên bắt đầu ở Cung gia, tất cả chuyện cũ đều hiện lên trong đầu, từng cái từng cái một, bây giờ nghĩ lại, giống như những chuyện này đều là âm mưu, không thể cho ai biết được bí mật, nhưng mà cô đã hãm sâu trong đó, là một quân cờ của người khác, hiện tại, tên kia vẫn không chịu buông tha cho cô, còn ra tay với người bên cạnh cô...

Có lẽ tên kia bắt bọn nhỏ cô nhi viện là muốn khống chế cô, để cho cô phải tiếp tục làm quân cờ cho hắn, nhưng mà, mục đích cuối cùng là cái gì, Lăng Tuyết thật không hiểu. . .

"Nhị tiểu thư..." Không biết rõ qua bao lâu, y tá cẩn thận gọi, "Thời gian cũng nhiều rồi, ngài nên ra ngoài, để viện trưởng Quách nghỉ ngơi thật tốt đi."

Lăng Tuyết phục hồi tinh thần lại, sửa sang lại chăn cho viện trưởng Quách, sau đó cùng y tá cùng đi ra ngoài.

Tần Tuệ lại đón nói: "Nhị tiểu thư, phòng cho ngài đã chuẩn bị tốt, ngài có thể nghỉ ngơi."

"Uh" Lăng Tuyết đáp một tiếng, đi theo Tần Tuệ đến một cái phòng gần đó, người giúp việc đã sắp xếp ỗn thõa, Lăng Tuyết ra hiệu, ý bảo bọn họ rời đi, sau đó đi toilet, hiện tại cô cảm giác thể xác và tinh thần rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc cho ngon, những chuyện khác chờ tỉnh lại rồi nói sau.

Nhóm người giúp việc sau khi ra ngoài còn ở ngoài cửa không dám rời đi, một lát sau, Tần Tuệ đẩy một cái xe thức ăn đi đến, cẩn thận gõ cửa phòng: "Nhị tiểu thư, đã chuẩn bị bữa tối, ngài ăn một chúng rồi đi ngủ."

Trong phòng không có âm thanh nào vang lên, Tần Tuệ lại gọi vài tiếng, vẫn không có người nào đáp lại, Tần Tuệ hỏi người giúp việc: "Nhị tiểu thư ngủ ?"

"Chắc là vậy." Người giúp việc gật đầu đáp lại, "Đèn còn sáng, khẳng định đã ngủ rồi. Nhị tiểu thư hôm nay giống như đặc biệt mệt mỏi."

"Vậy cũng tốt." Tần Tuệ không có nhiều lời, "Các ngươi ở đây canh chừng, nếu như nhị tiểu thư tỉnh dậy thì cho tôi biết."

"Vâng"

...

Tần Tuệ lại đẩy xe thức ăn rời đi, trong lòng rất là thấp thỏm, Lăng Tuyết hôm nay trở về không có hỏi gì cả, chẳng lẽ là không có phát hiện gì? Không có hoài nghi? Chắc sẽ không phải vậy, với sự thông minh tài trí của cô ấy, khẳng định sẽ biết, chỉ là bây giờ còn không có biểu lộ ra mà thôi.

Càng nghĩ tới mấy thứ này, trong lòng Tần Tuệ càng bất an, cảm giác mình bất cứ lúc nào cũng sẽ bị Lăng Tuyết tính kế vậy ...

...

Hàn Vũ Thần về đến nhà vẫn không yên lòng, vì vậy nhắn một tin cho Lăng Tuyết: "Lăng Tuyết, em sao rồi? Không có việc gì phải không?"

Chờ thật lâu cũng không có nhận được tin trả lời của Lăng Tuyết, Hàn Vũ Thần không yên lòng, rất muốn gọi cho Lăng Tuyết, nhưng mà trái nghĩ phải nghĩ vẫn không gọi, có lẽ cô ấy hiện tại đã ngủ, nếu mà gọi điện thoại sẽ đánh thức cô ấy...

Lăng Tuyết cơ thể suy yếu, mệt mỏi không chịu nổi, vừa mới nằm xuống không lâu đã ngủ, có lẽ trong lòng có áp lực quá lớn, cả đêm đều gặp phải cơn ác mộng, nửa đêm, Lăng Tuyết từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi, hoảng sợ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng...

Cô vừa rồi làm trong cơn ác mộng, trong mộng Lãnh Thanh Mặc biến thành một tên ma quỷ, cầm súng giết rất nhiều người, viện trưởng Quách, Hàn Bắc Hàn Giai, Lăng Ngạo, Năm Khúc, còn có những đứa trẻ của cô nhi viện kia, cô kích động chất vấn hắn vì cái gì, hắn bóp một cái, nhe răng cười nói tất cả đều là vì cô, bởi vì phải lấy được cô, cho nên muốn diệt trừ tất cả người bên cạnh cô...

Cuối cùng, hắn chuẩn bị nổ súng bắn chết Thân Đồ Dạ, cô muốn ngăn cản, nhưng hắn lại dùng một tay bóp cổ họng cô, làm cho cô không thể động đậy.

Sau đó hắn ở trước mặt cô, nổ súng liên hồi vào Thân Đồ Dạ...

Lăng Tuyết muốn ngăn cản, nhưng mà căn bản vô pháp nhúc nhích, cái gì cũng làm không được, cuối cùng liền trơ mắt nhìn Thân Đồ Dạ ngã xuống trước mặt mình, sau đó thì cô tỉnh lại ...

Lúc mở mắt ra, tâm cô, trong ánh mắt, vô cùng sợ hãi.

Tại sao có thể như vậy?

Là vì tất cả mọi người nói Lãnh Thanh Mặc không phải là người tốt, cho nên cô mới có thể có cảm xúc như vậy sao?

Nhưng mà bây giờ không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh Lãnh Thanh Mặc đã làm những chuyện xấu kia, đối với những chuyện kia, cô thủy chung vẫn có chỗ giữ lại.

Lăng Tuyết càng nghĩ càng đau đầu, đưa tay che trán, nhắm mắt lại, cảm thấy tâm sức lao lực quá độ...

Cô sắp phân không rõ là đâu là thật đâu là giả rồi.

Dạ dày truyền đến cảm giác khó chịu dời sông lấp biển vậy, cô nhớ tới cả ngày hôm qua cũng không có ăn cái gì đó, hiện tại dạ dày thật không dễ chịu, vì vậy lại mở đèn tường, muốn đứng rót một ly nước nóng uống, lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của Tần Tuệ ân cần thăm hỏi: "Nhị tiểu thư, ngài tỉnh sao?"

Lăng Tuyết ngơ ngác một chút, nhìn một chút đồng hồ trên tay, ba giờ rưỡi sáng, Tần Tuệ lại còn canh giữ ở bên ngoài.

"Nhị tiểu thư..." giọng nói Tần Tuệ rất nhỏ rất nhẹ, giống như rất sợ ầm ĩ đến Lăng Tuyết.

"Uh" Lăng Tuyết cuối cùng đáp lại.

"Tôi có thể vào không?" Tần Tuệ hỏi.

"Vào đi." Lăng Tuyết dứt khoát nằm lại trên giường đi.

Tần Tuệ đẩy cửa vào, nhỏ giọng hỏi: "Nhị tiểu thư, ngài sao rồi?"

"Không có việc gì." Lăng Tuyết giương mắt nhìn chị ta, "Như thế nào? Chị có việc gì không?"

"Cũng không phải có chuyện gì, chính là lo lắng cho ngài." Tần Tuệ nhíu lại mi, đầy mặt lo lắng, "Ngày hôm qua lúc ngài trở lại sắc mặt rất kém, cũng không có ăn cái gì đó, tôi lo lắng bệnh bao tử của ngài."

"Tôi bây giờ hơi đói" Lăng Tuyết mệt mỏi nói, "Dạ dày cũng không thoải mái."

"Vậy tôi ngay lập tức chuẩn bị thuốc và thức ăn khuya." Tần Tuệ vội vàng nói, "Ngài muốn ăn chút gì không?"

"Tùy tiện đi." Lăng Tuyết thuận miệng nói, "nhanh thì tốt."

"Được." Tần Tuệ lập tức ra ngoài chuẩn bị, đi tới cửa, đang chuẩn bị mở cửa phòng, Lăng Tuyết đột nhiên nói, "Đúng rồi, trước hết không cần chuẩn bị mấy cái này."

"A?" Tần Tuệ quay đầu lại nhìn cô, "Vì sao?"

"Tôi đã quên, tôi muốn thử máu, không thể ăn cái gì đó." Lăng Tuyết nghiêm túc nói, "Chị đi gọi bác sĩ xét nghiệm đến đi."

"Thử máu?" Tần Tuệ trong lòng cả kinh, "đang yên lành tại sao phải thử máu?"

Kẻ Thù Bên Gối - Chương 338

Nghe đến những lời này, Lăng Tuyết đều mơ hồ, cô hoàn toàn không biết rõ mấy chuyện này, Thân Đồ Dạ lại còn tự mình đi cứu bọn nhỏ cô nhi viện...

"Hắn tới tới lui lui chạy nhiều lần, bất chấp lửa cháy rất lớn đem mấy đứa trẻ toàn bộ cứu ra, về sau phòng bếp còn bị nổ tung, hắn đem bọn nhỏ ôm vào trong ngực, dùng chính cơ thể của mình để bảo vệ bọn họ, viện trưởng Quách và bọn nhỏ chỉ bị thương ngoài da, nhưng hắn khi đó quần áo đều bị cháy, cô thấy hẳn là bị thương không nhẹ..."

Nói đến đây, Cô giáo Phùng dừng một chút, cảm khái ngàn vạn nói - -

"Lăng Tuyết, cô không biết rõ con và Thân Đồ Dạ đã phát sinh chuyện gì, cô cũng không hiểu rõ lắm những người bên cạnh con, nhưng mà từ chuyện này có thể thấy được, Thân Đồ Dạ thật sự là người tốt..."

Trong lòng Lăng Tuyết vô cùng rung động, cô giáo Phùng nói được mấy lời này làm cho cảm thấy rất khiếp sợ, cô không biết rõ sau lưng mình đã phát sinh nhiều chuyện như thế, trầm mặc hồi lâu, cô nói: "Cô giáo Phùng, là Thân Đồ Dạ nói cho cô nói với con sao?"

"Thân Đồ Dạ không cho chúng ta nói ra ngoài, không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ." Cô giáo Phùng nói, "Chúng ta đều là thủ khẩu như bình, chưa nói với bất luận kẻ nào, hôm nay cô cũng là do dự một chút, cô cảm thấy được con nhất định nên biết mấy chuyện này..."

"Dạ" trong lòng Lăng Tuyết có chút ít cảm khái, "Cảm ơn cô đã nói cho con biết mấy chuyện này. Chuyện của bọn nhỏ con sẽ xử lý, cô yên tâm đi, nếu hy sinh cả tính mạng, con cũng sẽ không để cho bọn họ có chuyện."

"Cô tin tưởng con."

...

Cúp điện thoại, tâm tình Lăng Tuyết vẫn là thật lâu không thể bình phục, đối với Thân Đồ Dạ nhất cử nhất động, trong lòng cô rất cảm động, đồng thời cũng có một chút nghi vấn, Thân Đồ Dạ làm sao biết đúng lúc đó mà đuổi tới cô nhi viện? Lẽ nào hắn đã sớm dự liệu được cô nhi viện sẽ xảy ra chuyện?

"Lăng Tuyết!" Hàn Vũ Thần tiếng kêu cắt đứt suy nghĩ Lăng Tuyết, cô phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu nhìn hắn, "Hm?"

"Kỳ thật còn có một ít chuyện, anh không có nói cho em biết." Hàn Vũ Thần đem chuyện ngày đó toàn bộ nói cho Lăng Tuyết, "Là Thân Đồ Dạ tới tìm anh, để cho anh tới bảo vệ em, vì để cho anh đồng ý, hắn còn chủ động giao ra thi thể của cậu anh..."

Nghe đến mấy cái này, tâm tình Lăng Tuyết càng thêm phức tạp, Thân Đồ Dạ làm nhiều công tác chuẩn bị như thế, lại là tìm Năm Khúc, tìm Hàn Vũ Thần, còn vào lúc mấu chốt tiến đến cô nhi viện liều chết cứu bọn nhỏ... cái này hết thảy mọi thứ, khẳng định không phải là trùng hợp, chỉ sợ hắn đã sớm biết những thứ gì, cho nên mới phải làm ra những sắp xếp như vậy...

Lăng Tuyết càng nghĩ càng bất an, càng nghĩ càng hoảng loạn, trong lòng có một loại dự cảm xấu, cảm thấy Thân Đồ Dạ giống như sẽ xảy ra chuyện gì vậy, cô hỏi tới: "Vũ Thần, anh có phải còn biết những thứ gì chưa nói cho em biết hay không? Thân Đồ Dạ thật sự không có việc gì sao? Hắn có phải có khó khăn gì hay không?"

Hàn Vũ Thần do dự có nên nói cho Lăng Tuyết biết hay không, không nói ra được, thì lại cảm thấy thực xin lỗi Thân Đồ Dạ, hơn nữa Lăng Tuyết hiện tại đã có chỗ phát giác, chỉ sợ lừa gạt không được bao lâu, nhưng mà nếu muốn nói ra, hắn lại sợ Lăng Tuyết trong lòng có áp lực quá lớn, hiện tại chuyện của cô nhi viện còn chưa có giải quyết, nếu mà thêm chuyện của Thân Đồ Dạ nữa, Lăng Tuyết phải làm sao mới có thể thừa nhận...

"Anh mau nói cho em biết, đến cùng là tình huống nào?" Lăng Tuyết lo lắng hỏi "Thân Đồ Dạ bây giờ là không phải là rất nguy hiểm? ?"

Hàn Vũ Thần trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nói ra tình hình thực tế: "Hẳn là! Ngũ đế lúc trước kết đồng minh đã từng lập quy củ, không thể giết người dưới sự quản lý của mình, hắn hiện tại phạm phải điều cấm kỵ này, tình huống vô cùng nghiêm trọng, Dạ Thần thần triệu tập hội nghị quyết sách, hơn nữa phái còn cho người đến điều tra chân tướng... Nếu mà cuối cùng chứng thực chuyện này là do hắn gây nên, như vậy... Hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

"Sẽ có hậu quả gì?" Lăng Tuyết kích động hỏi.

"Cái này..." Hàn Vũ Thần có chút ít do dự, trầm mặc mấy giây, vẫn là nói tình hình thực tế, "Chỉ sợ sự nghiệp, tài sản đều bị niêm phong, hắn sẽ hoàn toàn không có tất cả, thân bại danh liệt! ! !"

Câu nói kế tiếp, hắn không có tiếp tục nói hết, Thân Đồ Dạ trên giang hồ dốc sức làm nhiều năm như thế, vì để đạt được mục đích, tự nhiên cũng không thể thiếu không từ thủ đoạn nào, trên thế giới này vô số cừu gia, nếu như thân phận, địa vị của hắn bây giờ không còn tồn tại, như vậy, những kẻ kia cừu nhất định sẽ tìm đến trả thù...

"Tại sao có thể như vậy?" Lăng Tuyết triệt để kinh ngạc đến ngây người, "chuyện sao lại nghiêm trọng như thế..."

Cô hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện sẽ trở thành như vậy, Bạch Tấn Sinh chướng nghiệp nặng nề, chết chưa hết tội, vì sao sau khi hắn chết lại có ảnh hưởng nghiêm trọng đối với Thân Đồ Dạ như vậy?

Cô không hiểu. . .

Cô lại còn không hiểu là, Thân Đồ Dạ nếu mà đã biết hậu quả nghiêm trọng như thế, lúc trước vì sao không ngăn cản cô?

Với thân thủ của hắn muốn ngăn cản cô nổ súng bắn chết Bạch Tấn Sinh căn bản chính là chuyện dễ như trở bàn tay tình, khi đó hắn vẫn luôn ở bên cạnh cô, hết thảy đều là đến kịp.

Nhưng mà vì sao, hắn vì sao không ngăn cản cô?

Cô không hiểu. .

Cô cũng không hiểu, hắn hiện tại thay cô gánh tội thay lại là nguyên nhân gì?

Hắn đến cùng là muốn thế nào?

"Được rồi, Lăng Tuyết, trước không cần nghĩ nhiều như vậy." Hàn Vũ Thần an ủi, "chuyện đã như vậy, em lo lắng cũng vô dụng, em phải tin tưởng, Thân Đồ Dạ tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, hắn có năng lực xử lý tốt chuyện này, hắn sẽ không để cho chúng ta thất vọng ."

"Nhưng mà..."

"Em đã quên, viện trưởng Quách còn nằm ở trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, hơn một trăm đứa trẻ cô nhi viện mất tích, tung tích không rõ, những thứ này đều là trách nhiệm của em." Hàn Vũ Thần nhìn Lăng Tuyết thật sâu, "Chính là em thật sự không yên lòng Thân Đồ Dạ, cũng muốn trước hết giải quyết xong những vấn đề này, không phải sao?"

"Đúng." Lăng Tuyết phục hồi tinh thần lại, nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, nhịn không được thở dài thật sâu, "Em phải đi đem bọn nhỏ cứu ra trước, cứu ra..."

Nhưng mà nên cứu như thế nào, cái này mới là vấn đề.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên, di động cô vang lên, nàng phục hồi tinh thần lại, cầm lấy di động nhìn, là Tần Tuệ gọi tới.

Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nếu như mấy chuyện này có liên quan đến Lãnh Thanh Mặc, Tần Tuệ nhất định biết, điều tra từ chị ta là không thể tốt hơn ...

Cô nghĩ đến Hàn Vũ Thần vừa nói qua, có thể từ người bên mình ra tay điều tra, có lẽ này cũng là một cơ hội.

Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết lập tức tiếp nghe điện thoại: "Uy!"

"Nhị tiểu thư..." Tần Tuệ cẩn thận nói, "Ngài có khỏe không? Lúc nào thì trở về?"

"Chậm một chút." Lăng Tuyết lạnh lùng đáp lại.

"Sức khỏe của ngài rất suy yếu, nên nghỉ ngơi thật tốt..." Tần Tuệ nhẹ giọng khuyên nhủ, "Có chuyện gì có thể phân phó tôi đi làm."

"Chị đã biết đi?" Lăng Tuyết chất vấn, "chuyện đám đứa trẻ mất tích?"

"Ách..." Tần Tuệ do dự một chút, cuối cùng vẫn trả lời, "Đúng vậy, đã biết. Hai giờ trước, cảnh sát Cao gọi điện thoại cho tôi nói chuyện này, hắn vốn là muốn cùng Lãnh tiên sinh nói, bởi vì Lãnh tiên sinh không ở đây, cho nên hắn nhờ tôi chuyển tới Lãnh tiên sinh..."

"Thanh Mặc đi đâu?" Lăng Tuyết hỏi "Chắc chị nên biết đi?"

"Tôi không biết rõ." Tần Tuệ đáp lại, "Lúc Lãnh tiên sinh đi không có nói cho tôi biết, tôi đuổi theo ngài ấy, ngài ấy chỉ nói phải chăm sóc cho ngài tốt, không có nhiều lời."

"Vậy chị cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?" Lăng Tuyết giả bộ đau đầu nói, "Một ngày nay tôi vì chuyện này mà hao tổn tâm trí, hiện tại không có chút đầu mối nào, hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, chị nói cho tôi biết, tôi nên làm cái gì bây giờ?"

"Chuyện này rất phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ." Tần Tuệ giọng nói ngưng trọng, thở dài một hơi, nói, "Nhị tiểu thư, tôi biết rõ ngài trong lòng rất gấp gáp, nhưng ngài hiện tại lo lắng suông cũng vô ích a, ngài vừa mới sinh non, thân thể rất suy yếu, nếu mà thân thể lại sụp đổ, thật sự có thể cái gì cũng làm không được, ngài vẫn nên về trước đi, chờ ngài nghỉ ngơi tốt, chúng ta lại thảo luận một chút nên xử lý như thế nào."

Lăng Tuyết không có nói tiếp, Tần Tuệ biểu hiện giống nhưhợp tình hợp lý, không có vấn đề gì, nhưng mà cô cảm thấy chuyện này cũng không phải là đơn giản như thế, trầm mặc hồi lâu, cô hỏi: "Mẹ Quách như thế nào?"

"Viện trưởng Quách tình huống hiện tại rất ổn định, không có nguy hiểm tính mạng." Tần Tuệ nói, "Ngài ở đâu? Tôi đến đón, ngài khỏe không?"

"Không cần, rất nhanh tôi sẽ về tới." Lăng Tuyết nói, "Chị ở bệnh viện chăm mẹ Quách, nếu như bà ấy có chuyện gì, tôi chỉ có hỏi chị."

"Vâng" Tần Tuệ không dám nhiều lời.

Cúp điện thoại, Lăng Tuyết nhìn Hàn Vũ Thần nói: "chúng ta đến bệnh viện đi."

"Em không cần thử máu ở đây sao?" Hàn Vũ Thần nhắc nhở nói, "Cái bệnh viện này đều là người của anh, kết quả thử máu không có người làm giả, chúng ta vẫn nên lấy máu xong rồi trở về, nếu không trở lại bệnh viện Cung gia, chuyện này liền làm không được ."

"Em chính là muốn trở về xử lý mới tốt." Lăng Tuyết lạnh lùng cười một tiếng, "Không đào hố, Tần Tuệ sao có thể rơi vào được?"

"A?" Hàn Vũ Thần ngơ ngác một chút, rất nhanh liền bình thường trở lại, "Anh hiểu rõ, em là muốn cho Tần Tuệ lộ ra chân tướng, nhưng mà... làm như thế có nguy hiểm, em cũng biết rõ bên cạnh đều là người của chị ta, em hành động không tốt thì chết."

"Đối phó với Tần Tuệ, em rất còn dư khả năng." Lăng Tuyết nhàn nhạt nói, "Anh yên tâm."

"Vậy cũng tốt." Hàn Vũ Thần nổ máy xe chạy trở về.

"Đợi lát nữa tới dưới bệnh viện thì anh liền trở về đi, một mình em đi lên." Lăng Tuyết nói, "Anh ở bên cạnh, bọn họ sẽ đặc biệt cẩn thận."

"Một mình em có thể làm sao?" Hàn Vũ Thần nhíu mày, "Tần Tuệ cũng không phải là một cái đèn cạn dầu."

"Em dù nói thế nào cũng là người cầm quyền của Cung gia, Tần Tuệ mặc dù là kẻ già đời, nhưng mà cũng phải kiêng kị em vài phần, em muốn xử lý chị ta mà không được, em còn làm người cầm quyền chi nữa?" lông mày Lăng Tuyết cau lại, ngang ngược bất tuân, "Anh mới nhắc em, hiện tại nên điều tra từ người bên cạnh, mà người bên cạnh có thể ra tay nhân dĩ nhiên là là Tần Tuệ."

"Nhưng mà một mình em, anh thật không yên tâm." Hàn Vũ Thần thấp thỏm bất an nói, "Thân Đồ Dạ giao em cho anh, anh nhất định phải bảo đảm em an toàn. Bây giờ tình thế hỗn loạn như vậy, vạn nhất em lại xảy ra chuyện gì thì nên làm cái gì bây giờ?"

"Anh không có phát hiện sao? Gần đây có nhiều chuyện như vậy, tất cả đều là nhằm vào người bên cạnh em, không phải là nhằm vào em." Lăng Tuyết nghiêm túc nói, "Nếu quả thật như các người nói, tên chủ mưu kia chính là Thanh Mặc, hắn sẽ không làm tổn thương em!"

Kẻ Thù Bên Gối - Chương 337

"Em nói đúng." Hàn Vũ Thần gật gật đầu, "Nếu những đứa trẻ này không có tác dụng với bọn họ, cũng không cần thiết lại vòng tới vòng lui, nhất là ảnh hưởng đến thể xác và tinh thần của bọn nhỏ, mặt khác, động tĩnh lớn ngược lại còn sẽ khiến cho kẻ địch chú ý."

"Uh" Lăng Tuyết thở dài một hơi, "Hiện tại cảm thấy bọn nhỏ thật rất đáng thương, một năm này xảy ra rất nhiều chuyện, thật sự là quá đủ rồi"

"Chớ suy nghĩ lung tung ..." Hàn Vũ Thần vỗ vỗ vai cô, "Mọi thứ sẽ tốt đẹp lên thôi."

Lăng Tuyết thương cảm trong lòng, không có nhiều lời.

Lúc này, cô giáo Phùng đã gọi điện thoại xong, quay đầu nhìn Lăng Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, cô đã nói với lão Vương, hắn lập tức trở về."

"Vậy là tốt rồi. Cái kia..." Lăng Tuyết đang nghĩ nên nói như thế nào với cô giáo Phùng về chuyện của dì Chu.

"Nhưng mà, lão Vương nói, cục cảnh sát gọi cô tới một chuyến, giống như có chuyện gì lớn vậy." Cô giáo Phùng thấp thỏm bất an nói, "Ở đây không có ai chăm bọn nhỏ, cô không yên tâm, bằng không con ở đây chờ một chút, cô đi một chuyến sẽ trở lại?"

Nghe được câu này, tâm tình Lăng Tuyết càng thêm trầm trọng, xem ra chuyện là không thể gạt được, Bác Vương tìm tới cục cảnh sát hỏi rất nhiều, cục cảnh sát đang muốn đem chuyện mấy đứa trẻ cô nhi viện thông báo với cô giáo Phùng một chút, chuyện đã xảy ra với viện trưởng Quách, hiện tại người chịu trách nhiệm ở cô nhi viện chính là cô giáo Phùng.

"Có phải con biết cái gì hay không?" Cô giáo Phùng lo lắng hỏi "chắc không có xảy ra chuyện gì nữa chứ?"

"Cô giáo Phùng, ngài đừng kích động, bình tĩnh một chút hãy nghe con nói..." Lăng Tuyết cắn cắn môi dưới, không biết nên mở miệng như thế nào, "Kỳ thật, kỳ thật..."

"bọn trẻ ở tiểu học Kim Sa và dì Chu đều mất tích." Hàn Vũ Thần gọn gàng dứt khoát nói ra, "Nhưng mà cô yên tâm, bọn họ hiện tại cũng an toàn, cảnh sát đã triển khai toàn lực điều tra, bọn họ không có việc gì ."

"cậu, cậu nói cái gì?" Cô giáo Phùng hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người , "Cái gì gọi là mất tích ?"

"Cô giáo Phùng, chuyện là như này ..."

Lăng Tuyết không có cách nào, chỉ phải đem chuyện đã xảy ra một năm một mười nói cho Cô giáo Phùng, cô giáo Phùng sau khi nghe xong thì bị hù dọa thiếu chút nữa ngã xuống, Hàn Vũ Thần cuống quít vịn lấy bà ấy, bà ấy đỏ mắt, khóc nói, "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? chúng ta tạo cái gì nghiệt a, vì sao lại xảy ra nhiều chuyện như thế? Đến cùng là ai muốn hại cô nhi viện chúng ta? Tới mấy đứa trẻ cũng không buông tha..."

"Cô giáo Phùng, cô đừng như vậy." đôi mắt Lăng Tuyết cũng hồng, "con bảo đảm với cô, nhất định sẽ không để cho các người xảy ra chuyện gì đâu, mặc kệ trả giá cao thế nào, con nhất định sẽ cứu bọn họ ra."

"Bảo đảm? Con lấy cái gì bảo đảm?" Cô giáo Phùng bỗng chốc liền nổi giận, "Lúc trước con cũng là bảo đảm sẽ không để cô nhi viện xảy ra chuyện, nhưng mà về sau thì sao? Liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện? Nếu như con không chạy đi làm cái gì người thừa kế Cung gia, nếu như con không kết hôn với cái gì Thân Đồ Dạ, căn bản là sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế này. Cái này hết thảy đều là con tạo thành ! ! !"

"Con..." Lăng Tuyết ngậm nước mắt, một câu nói cũng nói không nên lời.

"Cô giáo Phùng, cô bình tĩnh một chút." Hàn Vũ Thần vội vàng khuyên bảo, "Lăng Tuyết toàn tâm toàn ý mà suy nghĩ cho cô nhi viện, cô ấy có cái gì sai? Cô sao có thể nói cô ấy như vậy?"

"Mặc dù viện trưởng Quách chưa nói gì nhiều về chuyện của con với cô, nhưng mà cô cũng đoán được một chút." Cô giáo Phùng giận dữ nói, "Các người là những người trong hào môn thế gia, vì tranh giành tình nhân có thể giết người phóng hỏa, vì tranh đoạt tài sản mà có thể xem mạng người như rơm rạ, căn bản là không đem chúng ta những người không cha không mẹ cô nhi này để vào mắt. Cũng bởi vì lúc con trở lại Cung gia, mọi cơn ác mộng liền bắt đầu, cái này hết thảy đều là do con ban tặng. ."

"Cô quá phận ..."

"Vũ Thần!" Lăng Tuyết cắt đứt lời Hàn Vũ Thần nói, không cho hắn nói tiếp, cô vô cùng áy náy, nhìn cô giáo Phùng khom người chào, bi thương nói, "Cô giáo Phùng, cô nói đúng, cái này hết thảy đều là bởi vì con mà ra, là do một tay con tạo thành, cho nên, mặc kệ trả giá đắt thế nào, con nhất định sẽ cứu bọn nhỏ ra! ! !"

Nói xong, Lăng Tuyết xoay người rời đi ...

"Lăng Tuyết!" Hàn Vũ Thần vội vàng đuổi theo.

Cô giáo Phùng nhìn theo Bóng lưng Lăng Tuyết, trong lòng cũng rất đau, chính mình vừa rồi nhất thời tức giận nói những lời hung ác kia, nhưng mà nghĩ đến hơn một trăm đứa trẻ cô nhi mất tích, bà đã cảm thấy trờ sắp xập xuống ...

Lăng Tuyết rưng rưng chạy ra khỏi bệnh viện, nước mắt cuối cùng nhịn không được rơi xuống.

Cô khóc không phải là bởi vì bị cô giáo Phùng mắng, mà là vì được cô giáo Phùng mắng được rất hợp, cái này hết thảy xác thực xác thực đều là do cô tạo thành, hiện tại cô nhớ tới lúc trước trở lại Cung gia, Thân Đồ Dạ đã từng nghiêm túc nhắc nhở cô, nói cô nếu mà muốn trở về, thì sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh, nhưng mà cô hết lần này tới lần khác không nghe, khăng khăng phải đi về tiếp nhận cái cục diện rối rắm kia.

Quả nhiên, không lâu sau đó, bi kịch liên tiếp phát sinh, người bên cạnh cô cơ hồ không một ai may mắn thoát khỏi.

Cái này tới rất hung mãnh, làm cô trở tay không kịp, khó lòng phòng bị.

Thậm chí hiện tại, cô muốn hy sinh tính mạng đi cứu bọn nhỏ, lại không biết có thể đi nơi nào để tìm, đến một chút manh mối, một chút phương hướng cũng không có, cô cảm giác mình giống như một tên phế vật vậy, cái gì cũng làm không được.

Gánh vác lấy một thân tội nghiệt, lại chỉ có thể chờ đợi những người khác đến giải cứu, quá bi ai.

"Lăng Tuyết!" Hàn Vũ Thần cuối cùng cũng đuổi kịp, mở cửa xe, kéo Lăng Tuyết lên xe, "Đừng khổ sở, cô giáo Phùng cũng là nhất thời sốt ruột, hoảng hồn mới có thể nói ra những lời đó, em chớ suy nghĩ quá nhiều."

"Cô giáo Phùng nói đúng." Lăng Tuyết khóc nói, "Là do em bất lực, em bây giờ còn có thể làm cái gì? Cái gì cũng đều làm không được. Nếu để cho em dùng mạng để đổi an toàn cho bọn nhỏ em nguyện ý, nhưng mà em ngay đến bọn họ ở đâu cũng không biết."

"Em đừng vội, người của Thân Đồ Dạ không phải là đã đi tìm sao? Hắn vừa ra tay, khẳng định không có vấn đề." Hàn Vũ Thần an ủi, "Cơ thể em còn yếu, trước hết anh đưa em đi về nghỉ ngơi đã."

"Hiện tại em cũng chỉ có thể chờ những người khác đến hỗ trợ, trừ chờ đợi ra còn có thể có cái gì làm?" Lăng Tuyết bi thương cười, "Vũ Thần, hiện tại em cảm giác mình chính là một tên phế nhân, phế nhân, phế nhân! ! ! ! !"

Nói xong lời cuối cùng, tâm tình cô vô cùng kích động, hung hăng cho chính mình một bạt tai.

"Lăng Tuyết, em điên rồi! ! !" Hàn Vũ Thần vội vàng kéo tay Lăng Tuyết lại, kích động gầm lên, "Em làm cái gì vậy? Em nổi điên làm gì? Chính em cũng là người bị hại, bi kịch này không phải là do em tạo thành, tại sao em phải tự làm tổn thương mình? ?"

"Là em hại bọn họ..." Lăng Tuyết khóc nói, "Hàn Giai, mẹ Quách, bọn nhỏ cô nhi viện, Dì Chu, tất cả đều là bởi vì em mới phải chịu đau khổ như vậy, là em hại bọn họ..."

"Sao lại ngốc như vậy." Hàn Vũ Thần đỡ vai cô, tức giận nói, " Lăng Tuyết mà anh quen biết không phải bị người ta đánh ngã đơn giản như vậy, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, quan trọng là hiện tại, hiện tại em có rất nhiều trách nhiệm, em cần sức khỏe tốt và tinh thần đủ tỉnh táo để cùng anh kề vai chiến đấu, cùng nhau tìm được những đứa trẻ kia, tìm được kẻ âm mưu hại em, mà không phải ở đây tự trách như thế này."

"Nhưng mà ngay đến bọn họ ở đâu em cũng không biết, em đi nơi nào tìm?" Lăng Tuyết vô cùng tuyệt vọng.

"Người của Thân Đồ Dạ đang điều tra, rất nhanh sẽ có manh mối." Hàn Vũ Thần nâng mặt Lăng Tuyết lên, để cô nhìn vào đôi mắt kiên định của hắn, "Lăng Tuyết, em hãy nghe anh nói, chuyện tìm đám trẻ, bây giờ chúng ta thật sự không thểm làm cái gì cả, nhưng mà em có thể điều tra manh mối từ những người bên cạnh em, có như vậy chúng ta có thể bắt được tên chủ mưu cứu bọn nhỏ ra sớm một chút, em ngàn vạn lần không nên buông tay, anh không để em buông tha cho bọn chúng được, em nghe rõ chưa?"

"Điều tra từ những người bên cạnh em? Điều tra như thế nào?" Lăng Tuyết buồn cười nói, "Nếu em đi thử máu, nếu kết quả trong máu có vấn đề, cũng chỉ có thể nói rõ chuyện em sinh non là do trúng độc dẫn tới, nhưng mà ai hạ độc, em còn là không thể nào biết được. Hiện giờ hơn một trăm tên đứa trẻ đều mất tích, em còn có tâm tư đi thăm dò chuyện của mình sao..."

"Lăng Tuyết..."

Hàn Vũ Thần đang muốn nói cái gì, di động Lăng Tuyết đột nhiên vang lên, là cô giáo Phùng gọi tới.

Lăng Tuyết nhìn số gọi đến, có chút ít chần chừ, không biết rõ cô giáo Phùng có phải lại gọi điện thoại đến mắng cô hay không.

Hàn Vũ Thần trực tiếp tiếp nghe điện thoại, hơn nữa mở handsfree: "Cô giáo Phùng, cô vừa rồi đã mắng đủ, hiện tại lẽ nào..."

"Lăng Tuyết, thực xin lỗi." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cô giáo Phùng hổ thẹn áy náy, đột nhiên liền cắt đứt lời Hàn Vũ Thần đang kích động nói.

Hàn Vũ Thần sửng sốt, liền tranh thủ đưa di động lại cho Lăng Tuyết, Lăng Tuyết đang muốn khóc, nghẹn ngào nói: "Cô giáo Phùng, cô không cần như thế nói, cô mắng con không có mắng sai, con không có trách cô..."

"Cô vừa rồi quá xúc động, hơn nữa lo lắng cho bọn nhỏ, cho nên mới nói như vậy với con." Cô giáo Phùng thương cảm nói, "Lăng Tuyết, cô biết rõ con cũng là người bị hại, con luôn dụng tâm bảo vệ cô nhi viện như vậy, chuyện phát sinh như thế này, có lẽ cùng do người trong gia tộc và người bên cạnh con có liên quan, nhưng khẳng định không phải là do con, cô không nên đem tất cả trách nhiệm đều trách tội lên trên người con."

"Cô giáo Phùng, ngài đừng nói như vậy..." Lăng Tuyết vô cùng hổ thẹn, lại không biết rõ nên nói cái gì mới tốt.

"Tiểu Tuyết, con hãy nghe cô nói." Cô giáo Phùng thấp giọng nói, "Cô vừa chợt nhớ tới Dì Chu trước đó đã nói với một ít lời với cô, bà ấy nói nhà các người có Lãnh tiên sinh kia có vấn đề, nói ngày đó bánh bao đụng vào con có ăn qua vật gì đó, chi tiết cụ thể không nhớ rõ , tóm lại nói đúng là Lãnh tiên sinh có khả năng không phải là người tốt gì, con nhất định phải đề phòng hắn! ! !"

"Cái gì..." Lăng Tuyết hoàn toàn sửng sốt, đây đã là vài người nói với cô Lãnh Thanh Mặc không phải là người tốt? cô tự mình đều không nhớ rõ. Xem ra Lãnh Thanh Mặc là thật sự có vấn đề. . .

"Còn có một việc." Cô giáo Phùng nghiêm túc kia sự nói, "Mặc dù cô đã đáp ứng viện trưởng Quách nhất định phải giữ bí mật, nhưng cô cảm thấy cần phải nói cho con biết."

"chuyện gì vậy?" Lăng Tuyết cuống quít hỏi.

"Vị hôn phu của con Thân Đồ Dạ, là hắn cứu bọn nhỏ." Cô giáo Phùng nói đến việc kia, không khỏi có chút ít kích động, "Hôm đó con xảy ra chuyện, cô nhi viện cháy, có rất nhiều đứa trẻ bị vây ở phòng bếp, con biết trong phòng bếp có hơi ga còn có các loại mạch điện, một khi nổ tung, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, khi đó tình huống vô cùng nguy cấp, mẹ Quách của con sắp phát điên đến nơi, chuẩn bị tự mình xông vào, cùng lúc đó, một cái bóng đen liều lĩnh xông đi vào, từng bước từng bước cứu bọn nhỏ ra..."

Hào Môn Kinh Mộng 2 - Tận cùng tình yêu - Ân Tầm

Tận cùng tình yêu


*******************

Tác giả: Ân Tầm

Tên cũ: Hào môn kinh mộng 2- Hợp đồng đàn Ukulele

Tên sách xuất bản: Ngỡ chưa yêu nồng nhiệt hóa ra tình đã sâu

Độ dài: 8 quyển (sâu hun hút)

Chịu trách nhiệm bản dịch: Nhóm Greenhouse

Giới thiệu truyện***

Cô và anh ngay từ lúc bắt đầu chỉ giới hạn ở “tình nhân dự tiệc”, trước còn triền miên sau liền xa lạ, xa lạ đến nỗi chỉ biết mỗi tên họ và số điện thoại của nhau. Mãi đến một ngày anh thấy được gương mặt mộc của cô, đến khi cô gặp lại mối tình đầu của mình. “Em còn yêu anh ta?” Anh chăm chú nhìn gương mặt mộc của cô. Cô gật đầu. Anh thản nhiên đáp, “Được, tôi thành toàn cho em.” Từ lúc được đánh giá cao đến lúc thăng tiến, từ lúc bị bạn thân đá ra khỏi công ty đến lúc tìm được việc khác, từ lúc làm nạn nhân của cuộc chiến trong công sở đến lúc lập nghiệp thành công, năm tháng của cô dường như không liên quan gì đến anh. Cho đến khi người yêu thuở ban đầu từ đâu xuất hiện, cô mới biết, hạnh phúc trông có vẻ ngọt ngào ấy hóa ra chỉ là một bản hợp đồng… Giang Mạc Viễn nói: Trở về bên tôi, tôi có thể cho em thứ em muốn. Trình Thiếu Thiển nói: Thật ra em có thể làm tốt hơn thế, chỉ cần, tôi cho em một điểm tựa. Cố Mặc nói: Chúng ta rất giống nhau, cho nên chỉ có thể nương tựa vào nhau mới đủ ấm áp. Trong đời cô đã định sẵn sẽ gặp gỡ hai người, một người với khoảng thời gian tuyệt diệu đầy bất ngờ, một người với những năm tháng êm đềm, nhưng cô không ngờ những năm tháng êm đềm kia chỉ là một trò chơi thương trường và tình ái được sắp đặt sẵn…

Mục lục


Quyển 1: Người Sống Về Đêm


Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33              

Quyển 2: Phụ Niềm Hạnh Phúc

好多GARDEN ROSE 粉紅色庭院玫瑰,是這款花球的焦點。 花瓣與花瓣之間的 layer,是細緻的美,如果喜歡庭院玫瑰,喜歡的就是它綿密又細緻的花瓣漸層吧! 訂花的新娘子是 Tam Yi Ling,她喜歡花球主色:桃紅色、粉紅色,襯托出來好美!顏色粉粉嫩嫩帶點桃紅色點綴,這也是一款襯褂靚&襯婚紗靚的花球。 ---------------------------------------------- FRESH l BOUQUET l BRIDE flower bouquet for Tam Yi Ling www.facebook.com/LemongrassWedding
Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23

Quyển 3: Thời Gian và Tình Yêu

Las cuerdas representan el flujo en si mismo. Las cuerdas se tuercen, tambalean, se desenredan, se conectan de nuevo. Eso es el tiempo. Taki Tachibana Kimi no Na wa.
Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25

Quyển 4: Bỏ Qua Lỗi Lầm


Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35

Quyển 5: Mưu Đồ Tình Ái

Fiori
Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49

Quyển 6: Chuyện Tình Yêu


Fuchsia ; there are some epiphytic fuchsias, though they may need more water. If a drought tolerant species cannot be located, do not plant.
Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66

Quyển 7: Chết Nữa Con Tim

👑 Follow mình nha? 👑 Follow me? - Pint: Lâm Cẩm Duyên -
Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37
Quyển 8: Hãy Cứ Yêu Đi

Great selection of Tokyo Ghoul at affordable prices! Free shipping to 185 countries. 45 days money back guarantee. Friendly customer service. Be sure to follow our pinteres! And visit us at https://AnimeGoodys.com
Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51