Đừng nên gặp lại - Chương 75



Doãn Ước đuổi theo sau, sợ em trai cô ngã vào hồ nước.

Kết quả Doãn Hàm đi vài bước lên bãi cỏ liền dừng lại, đứng bên cạnh một cây đại thụ.

Anh ngồi xổm xuống, đùa nghịch mấy đám cây dại mọc cạnh đó.

Kỷ Tùy Châu đi tới gần cô hỏi:

- Cậu ta đang làm gì vậy?

- Là rau dại- Doãn Ước đưa mắt nhìn đám cây nọ, xác định rồi đáp- Trước kia hai chị em

thường đến đây. Cạnh những cây đại thụ thường mọc loại rau dại này, tụi em thường hái mang về

rửa rồi gói hoành thánh ăn.

Kỷ Tùy Châu nhìn Doãn Hàm hệt như đứa trẻ ngồi xổm ở đó, trong lòng cân nhắc chuyện

này.

Xem ra anh ta nhớ không ít chuyện, hoặc có thể nói anh ta hoàn toàn không quên gì hết?

Họ ở trong công viên chơi rất lâu, bữa trưa thì đến căn tin trong công viên giải quyết.

Không riêng gì Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước cũng cảm nhận sâu sắc những thông tin mà em trai cô

truyền đạt ra.

Anh ta thật sự nhớ rất nhiều chuyện. Ví dụ như trong căn tin này có loại thức uống đồ ăn

anh ta yêu thích, ăn liền ăn mấy thứ đó. Ăn xong nhất định phải đi vòng qua con đường nào, bởi

vì con đường đó có thể dẫn đến khu trò chơi.

Trước đây họ thường như vậy, ăn xong liền đi chơi một lát. Hôm nay hoàn cảnh cũng

không khác lắm, duy nhất không giống chính là, họ đã trưởng thành hơn, không thể chơi cầu trượt

xích đu nữa.

Trên đường về nhà, Doãn Ước vẫn không ngừng nói chuyện với Doãn Hàm. Doãn Hàm lại

như mệt mỏi, ừ à một lát liền ngủ thiếp đi.

Kỷ Tùy Châu nhìn vào kính chiếu hậu thấy vẻ mặt thất vọng của Doãn Ước, tốt bụng an ủi

cô:

- Không sao mà, vừa mới bắt đầu thôi, em từ từ sẽ được.

Doãn Ước cũng muốn từ từ, nhưng mỗi lần nhìn thấy em trai, luôn ước gì nó có thể nói hết

toàn bộ sự việc năm đó.

Nó nhớ rất rõ món trà chanh táo đỏ thường uống lúc nhỏ, chẳng lẽ lại quên trong phòng trọ

năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Doãn Ước cảm thấy khó tin.

Xe chạy đến trước cửa nhà ông nội thì dừng lại, Doãn Ước đang chuẩn bị đánh thức em

trai, Kỷ Tùy Châu lại chồm xuống ngăn tay cô lại:

- Đợi lát nữa đã, em lên trên này đi.

Dọc đường chỗ ghế phụ lái để trống, anh rất không quen.

- Em trai em ở đây mà.

- Nói chuyện thôi mà, không sao.

Doãn Ước nghĩ, bước nhẹ xuống xe, ngồi vào ghế phụ lái phía trên. Mới vừa ngồi vào, Kỷ

Tùy Châu đã chồm đến, hôn lên môi cô.

Nhịn cả một ngày, Doãn Hàm này, đúng là một cái bóng đèn siêu lớn.

Doãn Ước cảm thấy bản thân thật khờ khạo, lại đi tin vào lời nói của anh, chỉ trò chuyện

thôi. Người đàn ông này đúng là mặt dày đến bất thường.

Cô vừa hôn vừa quay sang, sợ đánh thức em trai. Kết quả bị Kỷ Tùy Châu xoay mặt trở về.

- Em chuyên tâm chút đi.

- Em trai em thức bây giờ.

- Em im lặng thì cậu ta sẽ không thức.

Doãn Ước hết cách, chỉ có thể phối hợp tiếp nhận nụ hôn của anh. Kỷ Tùy Châu hôn thật

lâu và say sưa, như trải qua cả một thế kỷ.

Hôn xong, Doãn Ước đỏ bừng mặt.

- Con người anh sao lại như vậy, không báo trước gì hết.

Kỷ Tùy Châu ăn cũng lửng dạ rồi xem như hài lòng, liếc nhìn anh chàng còn đang ngủ say

sưa ở băng sau, nhíu mày:

- Chỉ hôn có một chút, hời cho em quá rồi.

- Anh còn định làm gì!

- Em nói xem?

Ánh mắt anh như tóe lửa, Doãn Ước liếc trắng mắt, xoay người mở cửa xe.

- Em phải đi rồi.

- Đợi đã.

Kỷ Tùy Châu kéo cô trở về, lại ôm vào lòng một lát. Vốn nghĩ chỉ một lát thôi, nhưng càng

ôm lại càng không muốn buông tay. Anh đột nhiên rất hối hận khi đã đưa Doãn Hàm từ bệnh viện

ra ngoài, báo hại anh mỗi tối chỉ có thể một mình, phòng không gối chiếc.

Doãn Ước bị anh ôm đến thấy nóng nực, vùng vẫy muốn đẩy anh ra:

- Đừng vậy mà, tối rồi.

- Một mình anh về nhà thật vô nghĩa.

- Vậy anh muốn thế nào?

- Anh vào nhà ngồi nha.

Kỷ Tùy Châu tự quyết định, thả Doãn Ước ra rồi mở cửa xe, đi đến băng ghế vỗ vào mặt

Doãn Hàm, đánh thức anh ta dậy.

Khoảnh khắc Doãn Hàm tỉnh dậy, đáy mắt lộ ra vẻ hung dữ, nhưng chỉ trong một thoáng.

Sau khi anh ta thấy là Kỷ Tùy Châu, chân mày vô thức nhíu chặt.

Kỷ Tùy Châu nheo mắt quan sát ánh mắt anh ta, ánh nhìn cuối cùng làm Doãn Hàm phải

cúi đầu xuống.

Doãn Ước mau chóng đến bảo vệ em trai:

- Anh đừng ăn hiếp nó.

- Chỉ nhìn thôi mà, đâu mất miếng thịt nào.

Doãn Hàm không xuống theo đường đó, dịch mông sang bên cạnh, theo chỗ Doãn Ước

vừa ngồi mở cửa xuống xe. Rất hiển nhiên anh ta bài xích Kỷ Tùy Châu, hơn nữa biểu hiện vô

cùng rõ ràng.

Kỷ Tùy Châu cũng không để ý, ôm eo Doãn Ước cùng đi vào nhà. Doãn Ước cảm thấy

mình như một nữ vương, bên cạnh toàn là da trâu kéo hoài không ra. Nhất là Doãn Hàm, vừa rồi

lúc ra khỏi nhà không dính lấy cô như vậy, lúc này không biết làm sao, hệt như đang phân cao

thấp với Kỷ Tùy Châu, dán chặt lấy cô không buông.

Mãi cho đến khi vào nhà cũng không có ý định buông ra, Doãn Ước không còn cách nào,

chỉ có thể đẩy Kỷ Tùy Châu, lại gỡ tay em trai:

- Ngoan, chị muốn đi vệ sinh.

Cô quả thật nhịn rất lâu rồi, thoát khỏi hai người đàn ông này liền chạy thằng vào toilet.

Dì giúp việc vừa thấy mấy người họ liền mỉm cười, mời Kỷ Tùy Châu vào nhà ngồi, còn

kéo Doãn Hàm ngồi vào bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Hàm, hôm nay mệt không?

Doãn Hàm lắc đầu, ánh mắt nhìn dì thật ôn hòa.

Ông nội cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Kỷ Tùy Châu thì rất vui vẻ.

- Tiểu Kỷ đến à.

- Dạ, đến ăn ké bữa cơm. Lát nữa con sẽ rửa bát, rồi đánh cờ với ông.

Miệng lưỡi ngọt ngào, ông nội Doãn Ước càng thêm thích anh.

Doãn Ước từ toilet đi ra, thấy phòng khách bốn người hai cặp, giống như cô là kẻ thừa

thải. Cô xoay người đi vào bếp, rót nước cho hai người họ. Dì liền kéo cô ngồi xuống nói chuyện

với Doãn Hàm, còn dì đi vào bếp chuẩn bị cơm.

Ăn cơm xong Kỷ Tùy Châu giữ lời hứa, bưng đống chén bát đi vào nhà bếp rửa. Trước kia

anh chưa từng làm việc nhà, sau khi quen biết Doãn Ước, thì làm hết việc nhà của cả đời này.

Doãn Ước giả bộ rót nước đi vào, thúc giục anh mau về.

- Còn phải đánh cờ với nội nữa.

Cái gì mà nội nội, đó là ông nội của cô, sao anh lại gọi trơn tru thế nhỉ.

Cố tình cho ông nội cô ăn viên đạn bọc đường đây mà.

Doãn Ước cầm lấy chén dùng khuỷu tay huých anh:

- Anh mau đi đi, nói anh bận rồi.

- Vội vã đuổi anh về như vậy, định làm gì?

- Ngủ mà- Đi chơi cả ngày, hai chị em cô mệt chết rồi.

- Muốn anh về cũng được.

Nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước cảm thấy lúc này đừng nên nán lại thì tốt

hơn.

Nhưng cô muốn chạy thì đã muộn. Kỷ Tùy Châu ra tay thật nhanh, trực tiếp ôm lấy eo cô,

bế bổng cô đặt lên bệ bếp cạnh bồn rửa chén.

Anh bắt đầu ra tay sờ soạng đùi cô:

- Mấy ngày rồi chúng ta chưa làm.

Da đầu Doãn Ước run lên, anh nói trắng trợn như vậy, hơn nữa bây giờ anh đang có ý gì,

chuẩn bị “xử” cô ngay tại bồn rửa chén?

- Anh đừng kích động.

- Em cũng biết đàn ông đều kích động mà, anh vì em trai em đã nhịn mấy hôm rồi, chẳng

lẽ em không nên bồi thường cho anh.

- Anh thả ra trước đã rồi nói.

- Không thả.

Vẻ mặt vô cùng bất chính, giống như đang nói, em có thể làm gì được anh.

Doãn Ước quả thật không có cách làm gì anh, sức lực không đủ làm sao đấu lại đây.

Cô chỉ có thể mềm mỏng nói:

- Em biết anh thiệt thòi lắm, nhưng bây giờ đang ở nhà em mà, bên ngoài nhiều người như

vậy không tiện đâu. Em trai em còn ở ngoài mà.

- Em đừng xem cậu ta như con nít nữa. Rất nhiều người bằng tuổi cậu ta đã có con rồi.

- Cho dù không nghĩ đến nó, em cũng không thể ở ngay chỗ nhiều người nhà như vậy mà

“làm” với anh được.

Kỷ Tùy Châu chồm đến hôn cô, đầu lưỡi len lỏi vào miệng cô, kích thích qua lại. Anh cười

thành tiếng, vuốt ve lưng cô:

- Không ở chỗ này, ngày mai em phải đến chỗ anh.

- Mai là chủ nhật, em phải…

- Đó là em trai em, không phải con trai em. Cho dù là con cái, cũng không cần ở cùng một

ngày hai mươi bốn tiếng. Đừng quên trên đời này người cần em quan tâm yêu thương, không chỉ

có mình cậu ta.

Nói xong hạ thân của anh cọ cọ vào người Doãn Ước, cười đến mờ ám.

Lúc này Doãn Ước như con cá bị mắc cạn, sống hay chết đều do Kỷ Tùy Châu làm chủ.

Theo hiểu biết của cô về Kỷ Tùy Châu, nếu cô không đồng ý, tên cầm thú này không chừng sẽ

“làm gì đó” ngay tại chỗ này mất.

Cho dù không phải dao thật súng thật, cũng tuyệt đối có thể khiến cô xấu hổ đến chết.

- Được rồi, ngày mai em đến.

- Ngoan.

Anh dùng chút sức, nhấc cô khỏi bệ bếp, còn nghiêm túc hôn cô thật sâu.

Nụ hôn này khác lúc nãy, Doãn Ước hôn thật nghiêm túc, cũng rất hưởng thụ, nhất thời đã

quên mình đang ở đâu. Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cô mới giật mình tỉnh

táo.

Cô đẩy Kỷ Tùy Châu ra, phát hiện em trai cô đang đứng ngay cửa, nhìn thẳng vào hai

người họ.

Nó đứng ở chỗ ngược sáng, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt. Nhưng Doãn Ước có thể

cảm giác được cảm xúc của nó dường như không vui lắm. Xem ra em trai vẫn rất ỷ lại vào cô,

không thích cô tiếp xúc quá thân mật với người lạ.

Ba người đứng đó, ai cũng im lặng. Cuối cùng vẫn là dì giúp việc phá vỡ cục diện này, lấy

cái ly trong tay Doãn Hàm nói muốn rót nước giúp nó. Doãn Hàm lại liếc Doãn Ước một cái,

xoay người quay về phòng khách.

Dì vừa vào nhìn thấy hai ngườ họ, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Lúc rót nước Kỷ Tùy Châu nói

với dì:

- Về sau chuyện này cứ để cho Doãn Hàm tự làm.

- Ừ, bảo tự nó làm đi dì- Dì không hiểu, nhưng Doãn Ước lại ngầm hiểu.

Nó cũng đã hai lăm hai sáu tuổi rồi, không nên được bảo bọc kỹ càng quá. Cô hy vọng em

trai mình mau chóng hòa nhập với xã hội, nên buông tay để nó tự sống.

Gần đây tinh thần mấy người họ quả thật khẩn trương, nên học thả lỏng một chút.

Sau khi dì ra ngoài, Kỷ Tùy Châu cũng bị Doãn Ước khuyên đi về. Vì thế ông nội có chút

mất hứng:

- Ván cờ này của ông còn chưa đánh mà.

- Tìm Tiểu Hàm đánh đi, nó biết mà.

Doãn Ước đi kéo tay Doãn Hàm, muốn gọi nó đến chơi cờ, tiện thể cũng xem nó còn nhớ

chơi thế nào không. Nhưng tay cô vừa chạm vào tay nó, nó liền hất ra.

Doãn Ước ngạc nhiên, lúc trước nó đâu như vậy. Là đang giận dỗi sao?

Cô không hiểu nó giận cái gì.

Sau khi Doãn Hàm hất tay cô ra, một mình đi vào phòng. Doãn Ước suy tư, rồi đi tắm rửa

gội đầu. Đánh răng xong cũng gần chín giờ, cô thấy phòng Doãn Hàm vẫn sáng đèn, nên định đi

vào nói chuyện với nó một chút.

Nhớ đến thái độ vừa rồi của nó, Doãn Ước không lập tức gõ cửa, mà quay về phòng mình.

Cô lấy chiếc điện thoại mà Triệu Sương từng dùng ké của Doãn Hàm, chuẩn bị cầm sang cho nó.

Từ sau khi em trai xuất viện, cô liền đưa điện thoại cho ông nội giữ. Thứ này không biết có

được xem là manh mối không, cô muốn dùng nó để thử Doãn Hàm.

Có lẽ nó nhìn thấy thứ trước kia của mình, sẽ vui vẻ cũng không chừng.

Cô đi đến trước cửa phòng Doãn Hàm, đang định gõ cửa, tay giơ lên đột nhiên dừng lại.

Cô lặng lẽ đứng đó, im lặng không nói gì.

Dì đi qua định gọi cô, Doãn Ước lập tức giơ ngón tay đặt lên miệng, ý bảo dì đừng lên

tiếng. Dì cảm thấy lạ, cũng chồm đến nghe cùng.

Trong phòng có tiếng nói chuyện, là tiếng nói của một người đàn ông. Lúc đầu họ tưởng là

Doãn Hàm, nhưng nghe kỹ lại thì không giống.

- Ti vi, chắc chắn là tiếng ti vi- Một lát sau dì cười.

Vì để Doãn Hàm mau chóng hòa nhập với xã hội, họ đã để một chiếc ti vi trong phòng nó.

Dì vỗ vai Doãn Ước, cười cười quay về phòng ngủ.

Doãn Ước còn đứng bất động trước phòng. Không biết tại sao, cô bất giác cảm thấy đó

không phải là tiếng trong ti vi. Người này nói chuyện giọng không cao không thấp, tuy rằng

không nghe rõ đang nói gì, nhưng diễn biến trong phim truyền hình không phải tình huống này.

Diễn viên nào lại đọc lời thoại đều đều như thế?

Doãn Ước rùng mình.

Đừng nên gặp lại - Chương 74



Từ Tri Hoa lúc này đang ở công ty, Kỷ Tùy Châu gọi điện cho bà, hẹn bà ra ngoài gặp

mặt.

Bà lái xe đến, vừa bước vào quán cà phê, Doãn Ước đã ở đó, vẻ mặt không khỏi cứng đờ.

Bà không biết tiếp xúc với cô con gái này như thế nào.

Doãn Ước cũng không quen, ngại ngùng đến nỗi chỉ uống nước. Cô không muốn đến,

nhưng nghĩ lại Triệu Sương nên vẫn đến đây.

Dù sao cũng phải hỏi cho rõ ràng.

Ba người ngầm hiểu nên ai cũng không đá động đến chuyện này. Kỷ Tùy Châu trả tấm ảnh

lại cho Từ Tri Hoa, hỏi thêm:

- Ảnh này rửa ra mấy tấm?

- Hai tấm.

- Bà chắc chắn như vậy?

- Tiểu Băng nhà tôi có thói quen này, hình nó đều phải rửa hai tấm. Nó một tấm, tôi một

tấm.

Lúc bà nói đến Ngải Băng, trong giọng nói lộ ra sự thân thiết không thể che giấu, sau khi

nói xong mới cảm thấy không ổn. Doãn Ước còn đang ở đây mà.

Doãn Ước làm bộ không để ý, hỏi bà:

- Vậy ảnh của Ngải Băng còn không?

- Mất rồi, sau khi nó đi tôi có xem album của nó, bên trong thiếu ba tấm ảnh. Ngoại trừ

tấm này ra, hai tấm còn lại là chụp chung với tôi.

Điều này càng thêm xác định cô gái kia chính là Ngải Băng.

- Sao hai người lại đột nhiên hỏi đến chuyện này làm gì?- Từ Tri Hoa thấy lạ- Lão Kỷ, lúc

cậu mượn ảnh tôi không hỏi nhiều, bây giờ có thể cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi

chứ?

- Chúng tôi hoài nghi Doãn Hàm từng gặp Ngải Băng. Trước kia do bà dẫn đến cho họ gặp

nhau à?

- Đâu có, ngoại trừ lúc nhỏ, chúng nó chắc là chưa từng gặp nhau.

Nhưng lần gặp này cách đây đã lâu lắm rồi, Doãn Hàm lại còn quá nhỏ, hoàn toàn không

thể có ấn tượng được.

- Chúng tôi có chút manh mối, có người từng nhìn thấy Ngải Băng ở thành phố Q, tôi đang

phái người đi điều tra.

Từ Tri Hoa mắt sáng ngời, nghĩ đến bóng lưng trong tấm ảnh Giang Thái đưa bà. Hiện giờ

bà càng thêm khẳng định, con gái bà chắn chắn vẫn chưa chết.

Trên mặt bà vô thức hiện lên nụ cười vui sướng, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh

lùng của Doãn Ước, trong lòng đánh cái rùng mình.

Trong đời bà, vai diễn người mẹ đã thất bại hoàn toàn. Con gái lớn bị bà đánh mất, con gái

nhỏ lại lòng mang oán hận với bà. Thậm chí bà còn chưa nghĩ ra về sau phải đối mặt và chung

sống với Doãn Ước như thế nào.

Lúc trước không để lộ, bà còn có thể ỷ vào thân phận trưởng bối để ngang ngạnh quan tâm

cô vài câu, hiện giờ không thể nữa rồi.

Cũng không thể trách cô oán hận bà.

Bà nghĩ nghĩ rồi hỏi Kỷ Tùy Châu:

- Manh mối của cậu có đáng tin không?

- Chắc là không có vấn đề. Dù sao cũng tìm trước đã, nhưng mà hiện giờ khả năng cô ấy

còn ở thành phố Q không lớn. Chẳng phải bà nói Giang Thái từng gặp cô ấy sao, không chừng có

thể ra tay từ chỗ hắn.

- Cậu có cách nào không?

- Tôi có thể có cách gì, chuyện tìm người vốn dĩ nên để cảnh sát làm. Hay là bà cố gắng

ngẫm lại xem làm sao để Giang Thái để lộ sơ hở, để cảnh sát lấy cớ đó tiến hành điều tra.

Từ Tri Hoa định hỏi mượn sức mạnh của bí thư Kỷ, nghĩ lại hay thôi đi. Con cáo già kia

thận trọng lắm, lúc trước chuyện của con gái ruột cũng không chịu nhúng ta, huống hồ là con gái

bà.

Không phải người thân cũng chẳng phải bạn bè gì.

Nhân viên bưng cà phê đến, ba người đồng thời cúi xuống uống. Doãn Ước nhấp hai ngụm

thì đặt xuống, định hỏi Từ Tri Hoa chuyện của Triệu Sương, nhưng cô còn đang suy nghĩ phải

xưng hô với bà thế nào. Đang do dự, chợt nghe Kỷ Tùy Châu nói:

- Bà và Triệu Sương là chuyện thế nào vậy?

- Đã sớm nói với cậu rồi- Từ Tri Hoa nhíu mày- Cô ta gạt tôi nói có tin tức của Tiểu Băng,

bảo tôi đầu tư cho cô ta.

- Cô ta có nói tin tức từ đâu mà có không?

Từ Tri Hoa không nói lời nào, thái độ của bà đã cho thấy hết cả.

- Là nghe được từ chỗ em trai tôi đúng không- Doãn Ước đã hiểu.

- Ừ.

Lần trước khi buổi công chiếu kết thúc, cô ngồi xe Từ Tri Hoa quay về khách sạn, sau đó

gặp được một cô gái trẻ đứng ngần ngừ ở đó một lát liền đi. Lúc ấy cô cảm thấy người đó giống

Triệu Sương, bây giờ ngẫm lại chắc chắn là cô ta.

Cô ta nghe được tin tức của Ngải Băng từ chỗ Doãn Hàm, lấy chuyện đó giao dịch với Từ

Tri Hoa. Nhưng hiển nhiên nội dung thực chất là gì cô ta cũng chẳng hỏi ra được.

- Nhưng sao cô ta lại quen biết với Phương Thành Tựu?

- Chuyện đó tôi cũng không biết- Từ Tri Hoa cười khinh bỉ- Cậu họ Phương này cũng là

một tên ngốc, nhưng có phải ngốc nghếch khờ khạo thật không thì khó mà nói được. Không

chừng người ta thông minh đấy.

Bà nói chuyện như lọt vào sương mù, Doãn Ước nghe mà không hiểu.

- Ý bà là gì?

- Không có ý gì, chỉ là không hiểu Phương Thành Tựu tìm Triệu Sương làm gì. Yêu đương

à? Họ cũng không hợp. Chẳng lẽ là diệt khẩu?

Doãn Ước rùng mình, nhớ đến chuyện Phương Thành Tựu đã làm với Doãn Hàm. Anh ta

quả thật muốn Doãn Hàm chết, trước khi Triệu Sương mất tích cũng từng có quan hệ với anh ta.

Hiện tại tất cả cách manh mối đều chỉ đến Ngải Băng.

- Cho nên, tất cả những người biết tung tích của Ngải Băng, Phương Thành Tựu đều muốn

đối phó?- Kỷ Tùy Châu phân tích- Em có nghe Hà Mỹ Hi nhắc đến Ngải Băng không?

- Chắc chắn không.

Nhưng không có nghĩa là Hà Mỹ Hi không biết chuyện này.

- Tên họ Phương kia cứng miệng lắm- Từ Tri Hoa bóp trán có chút bất đắc dĩ- Tôi có đi

hỏi cậu ta mấy lần, cậu ta cũng không lộ ra chút gì. Tôi thấy cậu ta đã chuẩn bị xong tư tưởng

ngồi tù rồi, nên không định mở miệng đâu.

- Tôi nghĩ hắn không nói đâu. Hiện tại hắn chẳng qua chỉ là bắt cóc gây thương tích cho

người khác, còn có thể giữ lại cái mạng. Nếu thừa nhận có liên quan đến Ngải Băng, Triệu

Sương, thậm chí cả Hà Mỹ Hi, đến lúc đó e rằng không chỉ đơn giản là ngồi tù.

Kỷ Tùy Châu nói xong quay qua quan sát vẻ mặt Doãn Ước, thấy mặt cô trắng bệch.

Biết là cô sẽ nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, Triệu Sương và Hà Mỹ Hi, cũng chỉ thiếu

bước tìm thấy thi thể thôi.

Ba người nói chuyện rất lâu, manh mối nhìn như không ít, nhưng cuối cùng đều đi vào ngõ

cụt. Phương Thành Tựu không mở miệng, tất cả kết luận đều chỉ là suy đoán.

Doãn Ước cảm thấy nói xong rồi, đứng lên định đi. Kỷ Tùy Châu đi cùng cô, lúc đứng lên

nhìn thấy trong mắt Từ Tri Hoa có một tia chờ mong.

Nhưng từ đầu đến cuối Doãn Ước không hỏi bà chuyện ngoài vụ án, giống như chưa từng

biết bà là mẹ ruột của cô.

Kỷ Tùy Châu lắc đầu với Từ Tri Hoa, ý bảo bà đừng gấp gáp.

Doãn Ước thoạt nhìn như dễ nói chuyện, thật ra rất khó. Lúc trước anh cũng mất rất nhiều

công sức, mới có thể dỗ dành được cô.

Từ Tri Hoa nếu muốn cô nhận bà là mẹ, con đường phía trước mờ mịt, cố gắng phải làm

còn có rất nhiều.

Anh đi cùng Doãn Ước ra xe, hỏi cô muốn đi đâu. Doãn Ước nhất thời mờ mịt, nhẹ nhàng

lắc đầu:

- Không biết nữa, đi đâu cũng được.

- Ừm.

Lái xe đi hóng gió lòng vòng thành phố không mục đích, khi chạy qua một tòa cao ốc,

Doãn Ước đột nhiên nói:

- Đến công viên đằng trước ngồi đi.

Chính là công việc năm đó cô và Ngải Băng từng chụp ảnh, chỉ cách nơi này không xa.

Công viên cũ giờ có chút tiêu điều. Mấy năm gần đây thành phố B xây dựng thêm không ít

công viên, đẹp hơn nơi này rất nhiều. Chỗ này chỉ có mấy người già ở gần đây đến tập thể dục,

hoặc đưa con cháu ra đây chạy chơi.

Người trẻ tuổi rất ít.

Doãn Ước và Kỷ Tùy Châu tản bộ trong này, có hơi làm người khác chú ý.

Doãn Ước tìm ra nơi Ngải băng từng chụp, cây đại thụ còn đó, sau lưng vẫn là hồ nước

kia, khác biệt chính là trên mặt hồ hiện giờ có xây thêm cầu hình vòm và đình nghỉ chân, xung

quanh hồ cũng dựng rào chắn.

Sợ xảy ra tai nạn, nghe nói trước kia có người từng rơi xuống hồ, chết đuối.

Doãn Ước đứng đó chốc lát, đột nhiên hỏi Kỷ Tùy Châu:

- Anh nghĩ xem tấm ảnh của Ngải Băng có phải do Từ Tri Hoa chụp cho chị ấy không?

- Chắc phải- Kỷ Tùy Châu vuốt tóc Doãn Ước- Sao vậy, hâm mộ à?

- Đương nhiên hâm mộ rồi. Ảnh của em là do Doãn Hàm chụp, kỹ thuật chụp ảnh không

được tốt lắm. Lúc em còn nhỏ thấy người ta được ba mẹ dẫn đi công viên chơi, luôn rất hâm mộ.

Quan hệ giữa em và dì bình thường, nhưng dù sao dì ấy cũng không phải mẹ ruột em, tình cảm

đối với em cũng nhạt.

- Vậy em có hận bà ấy không?

Bà ấy chính là ám chỉ Từ Tri Hoa.

- Cũng hận, nhưng cảm thấy không có ý nghĩa. Hận đi hận lại, cuối cùng đều không qua

được một chữ chết. Mấy năm nay em hận nhiều rồi, nên không hận nổi nữa.

- Vậy đừng hận, nên sống thế nào thì sống thế ấy- Kỷ Tùy Châu từ phía sau kéo cô ôm vào

lòng- Nếu em thấy không được tự nhiên thì ít gặp bà ấy, nếu muốn thiết lập quan hệ tốt với bà, thì

anh sẽ giật dây giúp hai mẹ con. Con người bà ấy mạnh miệng lắm, nếu em không chủ động, bà

ấy sẽ cứ giậm chân tại chỗ.

- Chẳng lẽ không phải bà ấy nên chủ động đến tìm em làm lành mới đúng à?- Doãn Ước

vừa bực bội vừa buồn cười.

- Vậy em cũng phải cho người ta cơ hội mới được chứ. Một bậc thang cũng không cho,

người ta làm sao đi xuống.

- Vậy lúc trước anh làm thế nào để xuống được?

- Bậc thang là em cấp, không nhớ à?- Kỷ Tùy Châu khẽ hôn lên vành tai cô.

Có không? Doãn Ước ngẫm lại hành vi của chính mình, có lẽ thật sự có nhỉ.

- Càng là người không quan tâm, thương tổn mang đến càng nhỏ. Bà ấy không giống, bà

ấy là mẹ em.

Kỷ Tùy Châu chủ động bỏ qua nửa câu đầu, không để ở trong lòng. Anh chỉ tập trung vào

nửa câu sau:

- Nếu đã là mẹ em thì tốt nhất nên bỏ qua, bà ấy sống một mình cũng đã chán lắm rồi, dù

sao cũng lắm tiền. Em xem như nể mặt tiền, cũng nên tha thứ cho bà ấy.

- Xem em là kẻ tham tiền à- Doãn Ước đánh vào ngực anh.

- Thứ đó càng nhiều thì càng tốt, hà tất không cần. Hiện giờ em làm hòa với bà ấy, bà ấy

chắc chắn sẽ moi tim moi phổi ra cho em. Doãn Ước, em phải nắm lấy cơ hội này.

Doãn Ước bật cười khanh khách, bị Kỷ Tùy Châu quấy rối như vậy, tâm trạng cô khá hơn

nhiều.

Có gì ghê gớm đâu, không phải chỉ là một người mẹ bỏ đi từ lúc còn nhỏ sao. Tốt xấu gì

bà ấy cũng còn sống, so với mộ bia lạnh lẽo thì tốt hơn nhiều.

Hai người một đường lái xe trở về nhà Kỷ Tùy Châu.

Từ ga-ra đi ra, Kỷ Tùy Châu rất tự nhiên ôm Doãn Ước đi vào nhà. Vừa vào phòng khách

mới phát hiện Tùy Ý đã ở đây, đang ngồi đó xem tạp chí.

Vừa thấy họ về, Tùy Ý liền đứng phắt dậy, chạy đến ôm Kỷ Tùy Châu làm nũng.

Kỷ Tùy Châu cũng không xua cô, chỉ hỏi cô gần đây làm gì rồi. Tùy Ý càng như đứa con

nít báo lại hành tung của mình, còn cam đoan cuộc sống gần đây rất cố gắng tiến về trước, làm

một cô gái xinh đẹp và tích cực.

Cô ríu rít không yên, buồn bực trong lòng Doãn Ước được cô quét đi sạch sẽ. Doãn Ước

buông tay Kỷ Tùy Châu ra, định đi vào bếp rót nước uống.

Nghe được sau lưng Kỷ Tùy Châu gọi cô.

- Qua hai ngày nữa em đón em trai xuất viện đi.

Câu này vừa nói ra, cả hai cô gái đều ngạc nhiên.

Chuyện Doãn hàm xuất viện quả thật chỉ mới biết mấy ngày trước, nhưng Doãn Ước

không ngờ Kỷ Tùy Châu sẽ nói ở trước mặt Tùy Ý, dù sao cũng có chút khó xử.

Sắc mặt Tùy Ý cứng đờ, nhưng nhanh chóng giãn mày ra, không nghĩ đến chuyện này nữa.

Kỷ Tùy Châu không nói gì, dẫn em gái vào thư phòng.

Doãn Ước nghĩ, anh vừa rồi là cố tình sao?

Kỷ Tùy Châu vào thư phòng, gỡ tay em gái ra khỏi người mình. Tùy Ý ngồi xuống sô pha,

đang định oán thán mấy chuyện bực bội gần đây gặp phải, chợt nghe anh trai nói:

- Em có chuyện gì đó gạt anh đúng không?

- Đâu có- Tùy Ý sững sờ.

- Suy nghĩ cho kỹ.

- Thật sự không có. Sao anh lại hỏi vậy?

Kỷ Tùy Châu đi qua chỗ cô, nhìn xuống gương mặt cô:

- Tuy Ý, em thấy thế nào về chuyện Doãn Hàm xuất viện?

- Thấy thế nào gì chứ- Tùy Ý chột dạ cúi đầu- Xuất thì xuất. Dù sao anh quyết định cả rồi,

em phản đối có tác dụng à?

- Trước kia em không hề như vậy. Hễ là chuyện có liên quan đến Doãn Hàm, em đều nhạy

cảm. Hiện giờ em lại tỉnh bơ như vậy, em cảm thấy anh sẽ tin lời em nói à?

Tùy Ý cắn môi im lặng, không dám ngẩng lên nhìn anh trai.

- Không phải em đã nhớ ra gì đó chứ. Chuyện năm đó, rốt cuộc là thế nào?

Tùy Ý không nói gì, nhưng sự uy nghiêm mạnh mẽ của anh trai cô bao phủ lấy cô. Cô bị

ép đến không thở nổi, cuối cùng chỉ có thể lí nhí nói:

- Em nhớ ra cái gì, cũng không có nghĩa Doãn Hàm là người vô tội.

***

Đêm đã khuya, Kỷ Tùy Châu ngồi trong thư phòng suy nghĩ một chuyện.

Doãn Ước ở trên lầu thu dọn đồ đạc. Cô chuẩn bị hai ngày nữa dọn về nhà mình ở, Kỷ Tùy

Châu không có ý kiến.

Em trai cô từ bệnh viện về, cô phải ở cùng nó.

Đóng thùng gọn gàng xong, Doãn Ước xuống lầu ăn cơm. Sau khi dì giúp việc nấu ăn

xong liền về nhà. Doãn Ước nhìn quanh phòng khách không thấy bóng dáng của Tùy Ý, nghĩ cô

ấy còn ở thư phòng nói chuyện với anh trai, liền đi qua đó gõ cửa.

Trong thư phòng truyền ra tiếng nói trầm thấp của Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước đẩy cửa đi

vào.

Nằm ngoài dự kiến của cô, trong thư phòng chỉ có một mình Kỷ Tùy Châu.

- Tùy Ý đâu?

- Về rồi.

- Về rồi? Cô ấy không ăn cơm à?

Kỷ Tùy Châu dập điếu thuốc vào gạt tàn, xoay người nhìn Doãn Ước:

- Không ăn, nó nói có hẹn với bạn.

Doãn Ước ngửi mùi thuốc trong phòng, nhíu mày:

- Đã một thời gian anh không hút thuốc, sao đột nhiên hút lại. Có phải đã xảy ra chuyện gì

rồi không?

Kỷ Tùy Châu đứng lên đi ra ngoài, sang toilet bên cạnh rửa mặt rồi quay lại, hỏi Doãn

Ước:

- Còn mùi thuốc nồng không, anh đi thay đồ?

- Không cần, sau này hút ít thôi.

Hai người cùng ra ngoài phòng ăn dùng cơm, chỉ hai người họ, bầu không khí quá mức

yên lặng. Lúc họ ăn cơm cũng không thích gắp thức ăn cho đối phương, phần lớn đều là tự ăn.

Đây là thói quen khi yêu nhau trước kia.

Chủ yếu là con người Kỷ Tùy Châu khá kén chọn, ban đầu Doãn Ước cũng gắp thức ăn

cho anh, sau lại phát hiện anh không thích rất nhiều món. Lòng tốt bụng của cô bị quẳng cho chó

gặm, tức đến cuối cùng cô cũng lười gắp.

Về phần Kỷ Tùy Châu, anh toàn dẫn Doãn Ước đến những nhà hàng sang trọng, gọi tất cả

đều là món cô thích, không cần anh động tay, bản thân Doãn Ước có thể tiêu diệt sạch sẽ.

Có lần sau khi bạn cùng phòng nghe thói quen lúc dùng cơm cùng nhau của họ, bĩu môi

nói:

- Chẳng lãng mạn tẹo nào.

Quả thật là thế.

Doãn Ước đột nhiên nghĩ vậy, liền gắp một đũa bách hợp xào cho đối phương.

- Bách hợp này non lắm, anh thử xem. Đúng rồi, lúc nãy anh với Tùy Ý nói chuyện gì vậy,

có phải liên quan đến em trai em không?

- Vài miếng bách hợp mà muốn moi tin từ miệng anh à. Cô Doãn, cô cũng thật keo kiệt-

Kỷ Tùy Châu cười.

- Vậy cùng lắm thì ăn cơm xong, em hầu “ngài” tắm rửa?

Sau khi mắt Kỷ Tùy Châu khỏi hẳn, phúc lợi này không được hưởng nữa. Nghe cô nói

vậy, hài lòng gật đầu cười.

- Em biết chắc chắn là nói về chuyện em trai em à.

- Tuyệt đối đúng, nếu không cần gì phải vào thư phòng nói, sợ em nghe thấy mà. Tùy Ý có

phải rất không vui không?

- Không có.

- Không thể nào. Anh vừa rồi là cố ý đúng không, cần gì ở trước mặt cô ấy nói chuyện xuất

viện của em trai em, không chút suy xét cho tâm trạng của người ta.

Đứng ở góc độ của mình, Doãn Ước đương nhiên vui vẻ. Còn nếu nghĩ cho Tùy Ý, chuyện

này liền có chút phiền lòng.

- Nó thật sự không sao.

- Sao có thể…

Kỷ Tùy Châu cũng gắp một đũa nấm Matsutake15 cho Doãn Ước:

- Anh cũng cảm thấy lạ, hỏi nó vài câu, nó nói một chuyện với anh.

Lúc nãy một mình trong thư phòng, Kỷ Tùy Châu luôn suy nghĩ về chuyện này.

Lúc Tùy Ý nhắc đến chuyện đó, vẻ mặt hơi do dự, lại như có chút kích động, đắn đo rất lâu

mới lên tiếng:

- Em nhớ sau khi em bị anh ta đánh ngất, giữa chừng có tỉnh lại được một chút.

- Vậy em thấy gì?

15 Matsutake (tiếng Nhật: Matsutake: 􁯇􂲖), tên khoa học Tricholoma matsutake, là một loài nấm được trồng ở nhiều nơi trên

thế giới như Trung Quốc, Canada, Phần Lan hay Hoa Kỳ. Loài nấm này trở nên nổi tiếng nhờ các món ăn Nhật Bản. Đây là

loài nấm quý trong ẩm thực Trung Hoa và ẩm thực Nhật Bản.Hương vị phong phú của loại nấm này khiến nó trở thành một

trong những loại gia vị tốt nhất trên thế giới, tuy nhiên việc chế biến chúng cũng rất công phu khiến cho giá tăng cao. Nấm

Matsutake được nhập khẩu vào Nhật Bản với mức giá khoảng 90 USD một kg, sau khi được chế biến nó được bán ra với mức

giá lên tới Doãn Ước.000 USD một kg.

- Cái gì cũng không thấy. Em bất tỉnh lâu, vừa đau vừa sợ, mắt hoàn toàn không mở ra

được.

- Vậy em nghe được cái gì?

- Em nghe có tiếng nói của một người.

- Ý em là, trong phòng ngoại trừ Doãn Hàm, còn có người khác?

- Dạ, chắc là vậy.

- Em chắc chắn?- Chân mày Kỷ Tùy Châu càng nhíu càng chặt.

- Chắc chắn, bởi vì cùng lúc đó em cũng nghe được tiếng của Doãn Hàm, hai người đó

đang nói chuyện với nhau.

- Nói gì?

- Không nhớ nữa. Em chỉ tỉnh được một chút, có thể chưa đến mười giây, sau đó lại rơi

vào hôn mê. Em nhớ rõ đó là giọng của đàn ông. Sau đó có người đi tới túm em lên, em mất đi ý

thức.

Tùy Ý nói xong câu cuối vẻ mặt trắng bệch, hiển nhiên ký ức đó khiến cô không thoải mái.

Kỷ Tùy Châu thông cảm cho em mình, không ép hỏi tiếp nữa, rót nước để cô uống. Hai

người ngồi cùng nhau im lặng một lát, anh mới hỏi lại:

- Nhớ lại từ khi nào?

- Chỉ mấy hôm, nhưng anh à, cho dù như vậy cũng không thể chứng minh Doãn Hàm vô

tội. Hắn đánh em bị thương, bắt tay với kẻ khác mưu sát em, đây cũng là phạm tội mà.

- Tại sao cho rằng người kia là đồng lõa?

- Không phải đồng lõa thì sao Doãn Hàm lại không sao, hắn có thể chạy trốn chứng tỏ hai

người này chắc chắn là đồng lõa.

- Không phải em nói họ đang cãi nhau à?

- Vậy có thể là do họ ăn chia không đều.

- Lúc ấy trên người em tổng cộng có hơn ba trăm tệ thôi, sau đó số tiền ấy cũng không

mất, vậy họ chia cái gì?

Tùy Ý ngẩn ra, cô không nghĩ nhiều như vậy. Khi anh cô nhắc nhở cô mới nhớ, đây hoàn

toàn không phải vụ án cướp của.

- Em không biết, nhưng anh cũng không thể phủ nhận hai người đó có quan hệ với nhau.

Nếu là người xa lạ, ít nhất trong phòng phải có dấu vết giằng co. Anh, anh và cảnh sát từng nói

chuyện mà, lúc ấy cảnh sát nói thế nào?

Kỷ Tùy Châu biết toàn bộ chi tiết vụ án của Tùy Ý, cảnh sát chưa từng giấu giếm anh

chuyện này. Quả thật giống như Tùy Ý nói, hiện trường không hiện rõ dấu vết đánh nhau, nhưng

không thể nói là hoàn toàn không có.

Lúc ấy, cảnh sát cho rằng dất vết đánh nhau này là do Tùy Ý và Doãn Hàm ẩu đả để lại.

Hiện giờ nghe em gái phân tích như vậy, Kỷ Tùy Châu ngược lại có suy nghĩ khác.

Doãn Hàm và người đàn ông nọ, rốt cuộc có quan hệ gì?

Doãn Ước nghe xong anh kể cũng hiếu kỳ, nếu em trai cô có thể nói chuyện được thì tốt

rồi, ít nhất lúc ấy trong phòng có tình huống gì cũng có thể biết thấu đáo hơn. Nhiều năm trôi qua,

họ chỉ có thể nhận định dựa vào sự thật mà cảnh sát đưa, nhưng không có tận mắt nhìn thấy,

không thể cam đoan sự thật này nhất định đúng.

Quá hóc búa!

- Sau khi em về nhà thì bên cạnh em trai nhiều hơn, tốt nhất là có thể khiến nó chủ động

mở miệng. Anh nghe nói gần đây tình hình của cậu ta khả quan lắm, lúc ở bệnh viện đã có thể nói

được vài từ đơn đơn giản rồi.

- Ừ, tình hình không tệ, em cũng hy vọng nó có thể nói ra chân tướng, nếu không trong

lòng như có tảng đá đè nặng vậy.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, người bị hại và tội phạm đều là thành viên trong nhà, thật sự

cũng không sống thoải mái lắm.

Ba ngày sau, Doãn Hàm chính thức ra viện, được người thân đón về điều trị tại nhà. Về

chuyện anh ta sống ở đâu, người nhà họ Doãn đã thương lượng xong, quyết định hai chị em đều

đến nhà ông nội sống.

- Như vậy cũng tốt, có dì giúp việc chăm sóc, có lợi cho sự hồi phục của nó.

Ông Doãn còn nửa câu chưa nói ra miệng. Hiện giờ căn nhà đó, ngay cả ông cũng không

muốn về. Ngụy Tuyết sau lần gặp Trịnh Đạc đã điều chỉnh được cảm xúc một chút, nhưng theo

thời gian trôi qua, chuyện con gái lúc nào cũng lẩn quẩn trong lòng, cả người bà lại u ám hơn.

Đôi khi ông cảm thấy chi bằng cảnh sát thông báo với họ đã tìm được thi thể của Triệu

Sương thì tốt biết bao. Như vậy trong lòng mới yên ổn. Bây giờ lòng dạ lúc nào cũng như treo lơ

lửng, lúc nào cũng sống trong hy vọng rồi thất vọng, ông sắp bị tinh thần phân liệt luôn rồi.

Con trai ở trong căn nhà như vậy, bệnh tình không chừng sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Hôm xuất viện ông Doãn lái xe đến đón, Doãn Ước cũng đi cùng. Ông nội thì ở nhà đợi,

cùng dì giúp việc sửa sang lại căn phòng. Trong nhà vốn có ba phòng, mỗi người ở một phòng.

Hiện giờ Doãn Hàm đến đây sống, dì liền dọn ra. Dì kê một chiếc gường nhỏ trong phòng Doãn

Ước, hai người chen chúc trong một phòng.

Ông nội cảm thấy ngượng, thêm cho dì mỗi tháng năm trăm tệ. Dì vui đến cười hớn hở.

- Không sao không sao, tôi là người nằm xuống gối là ngủ, ngủ ở đâu cũng được.

Doãn Hàm dọn vào một môi trường xa lạ liền cảm thấy trầm uất, một chữ anh ta cũng

không nói. Bác sĩ đã nói trước tình trạng này với Doãn Ước, trong lòng mọi người đã hiểu nên

không lo lắng, cứ như vậy mọi chuyện đều bắt đầu từ chuyện chăm sóc anh, cẩn thận sinh hoạt.

Doãn Ước vẫn đi học bổ túc như thường lệ. Gần đây cô bận thi, ngày nào cũng học bài đến

khuya, sáng sớm liền ra ngoài, ngoại trừ cuối tuần ra, không sắp xếp được thời gian tiếp xúc với

em trai.

Đến tối thứ sáu, Kỷ Tùy Châu tan làm đi đón cô, hai người đi ăn cơm ở ngoài. Lúc ăn cơm,

Kỷ Tùy Châu hẹn cô ngày mai đi chơi.

- Còn nhớ nơi trước đây chúng ta thường đi không, mình cùng đi đi, dẫn theo em trai em

nữa.

- Vậy được không?

- Đi đến nơi quen thuộc với cậu ta, có lẽ sẽ làm cậu ta nhớ ra gì đó.

- Vậy để mình em dẫn nó đi được rồi.

- Con gái như em đưa nó ra ngoài một mình không an toàn- Kỷ Tùy Châu cắt thịt tôm hùm

đưa cho Doãn Ước- Em không biết lái xe, ra ngoài phải gọi xe. Nếu cậu ấy có gì, một mình em

hoàn toàn không khống chế được cậu ấy. Có anh đi theo tiện hơn, anh sẽ lái xe cho hai chị em.

- Nhưng em sợ nó nhìn thấy anh sẽ…

- Sẽ thế nào? Cậu ấy không biết anh, có thể có phản ứng gì với anh chứ?

Ngẫm lại cũng đúng, lần trước đến nhà tù thăm Doãn Hàm, nó còn có phản ứng với mình

mạnh hơn cả Kỷ Tùy Châu. Sau đó nó cắt mạch tự sát, cũng từng gặp Kỷ Tùy Châu một lần,

nhưng nhìn bộ dạng bình tĩnh của nó, hình như không có cảm giác gì.

Với nó mà nói, Kỷ Tùy Châu chỉ là một người xa lạ bình thường.

- Ừ.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tùy Châu lái xe đến đón hai chị em Doãn Ước. Doãn Hàm vẫn

như trước kia, im lặng thận trọng. Anh ta đứng đó nhìn Kỷ Tùy Châu vài lần, cuối cùng mới theo

chị ngồi vào băng ghế sau.

Xe chạy theo hướng nam, trạm đầu tiên chính là công viên cũ hôm qua họ vừa đến. Lúc

Doãn Ước còn nhỏ thường cùng em trai đến đây, cô cảm thấy nó sẽ thích chỗ này.

Doãn Hàm ngồi trên xe, vẫn cúi đầu không nói gì. Hai tay vì khẩn trương nên nắm lại với

nhau. Doãn Ước ở bên cạnh nhẹ nhàng tán gẫu với anh ta, nói về thời tiết, nói về bữa sáng ăn gì,

lại giới thiệu đôi nét về nơi họ sắp đến.

Xe rất nhanh chạy đến đích, Kỷ Tùy Châu xuống xe mở cửa cho họ. Lúc Doãn Hàm bước

ra có liếc anh một cái, ánh mắt khó hiểu.

Ba người họ đi vào công viên. Doãn Hàm đi tới chỗ bán vé liền dừng lại, đứng đó nhìn

chằm chằm chị gái, dường như đang đợi cô bỏ tiền ra mua vé.

Doãn Ước ngạc nhiên một chút, mới có phản ứng:

- Công viên hiện giờ miễn phí vé vào cổng, không cần mua.

Đây là chuyện mấy năm gần đây, Doãn Hàm không biết.

Có tình tiết này khiến Doãn Ước hưng phấn, nhân lúc em trai không chú ý kéo Kỷ Tùy

Châu qua ghé tai thì thầm:

- Nó còn nhớ rõ chuyện trước kia.

Xem ra đến đây là đúng rồi.

Kỷ Tùy Châu cười cười định trả lời, vừa ngẩng đầu liền thấy Doãn Hàm đang nhìn anh

chằm chằm. Nhìn một lát anh ta đi tới, đứng chen giữa hai người.

- Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ là tài xế thôi.

Anh nói chuyện với Doãn Hàm, đối phương cũng không đáp, chỉ liếc anh rồi cúi đầu.

Họ đi được một đoạn, đối diện có hai đứa trẻ chạy đến, mỗi đứa cây một cây kẹo đường,

đang đuổi bắt nô đùa với nhau. Tầm mắt Doãn Hàm bị chúng thu hút, lặng lẽ quay đầu nhìn

chúng.

- Trước kia em trai em thích ăn kẹo đường nhất- Doãn Ước nói- Mỗi lần đến công viên này

nhất định phải ăn, có lần chủ quán có việc không đến bán được, nó ở đó khóc cả buổi.

- Vậy để anh đi mua hai cây.

Kỷ Tùy Châu nói xong đi sâu vào trong công viên, tìm quán bán kẹo đường.

Mới vừa đi được mấy bước, chợt nghe Doãn Ước ở sau lưng la lên:

- Doãn Hàm, em đi đâu vậy?

Kỷ Tùy Châu quay đầu lại, nhìn thấy Doãn Hàm lặng lẽ đi ngang qua anh, đi về phía bãi

cỏ trước mặt.

Cuối bãi cỏ, chính là hồ nhân tạo, nơi Ngải Băng từng đứng chụp ảnh.

Đừng nên gặp lại - Chương 73



Hôm sau, Kỷ Tùy Châu đưa một tấm ảnh cũ của Ngải Băng.

Vừa xem ảnh, hai người đều giật mình.

Ngải băng trên ảnh mới hơn mười tuổi, trẻ trung bức người. Kỷ Tùy Châu nhìn ảnh lại

nhìn Doãn Ước, cảm thấy hai người họ ít nhất cũng có bốn năm phần tương tự.

- Quá sức tưởng tượng- Doãn Ước lắc đầu- Lúc em còn nhỏ, rất giống chị ấy.

Cô lập tức nói Kỷ Tùy Châu lái xe chở cô quay về nhà ông nội, lấy một cuốn album của

cô, cầm tấm ảnh trong đó ra. Tấm ảnh đó cô chụp lúc mười lăm tuổi, kiểu tóc rất giống Ngải

Băng, đều buộc cao đuôi ngựa, không để tóc mái, đứng ở một góc công viên tạo dáng dựa vào

thân cây đại thụ cũng hơi giống vậy.

Thậm chí cái công viên kia cũng giống nhau.

Phông nền trong tấm ảnh của Ngải Băng là một góc hồ nhân tạo, cũng chính là cảnh mà

Doãn Ước chụp. Đó là một công viên lâu năm nổi tiếng của thành phố B, thuộc loại kiến trúc

mang tính chất tiêu biểu.

Doãn Ước chỉ vào mình trong tấm ảnh, hỏi Kỷ Tùy Châu:

- Giống không?

- Giống.

Quả nhiên là chị em ruột, lại so sánh với diện mạo của Từ Tri Hoa khi còn trẻ, hai chị em

cô như từ một khuôn đúc ra, giống hệt mẹ.

Khác biệt duy nhất chính là, ở má trái của Doãn Ước có một nốt ruồi nằm trên má lúm

đồng tiền, còn Ngải Băng không có.

Kỷ Tùy Châu đưa tay muốn chạm vào nốt ruồi vủa cô, cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Dì

giúp việc bưng trái cây vào, cười tủm tỉm nói với họ:

- Ông nội bảo dì mang vào, sợ hai đứa khát nước.

Nhưng mà chỉ là mượn cớ, thật sự là muốn để dì ấy vào xem có phải hai đứa đang làm

chuyện gì không nên không.

Trong lòng Doãn Ước liếc trắng mắt, cho dù cô khao khát cỡ nào, cũng sẽ không vào ban

ngày ban mặt ở trong nhà cùng đàn ông làm bậy. Tư tưởng của ông nội đúng là rất vượt trội nhỉ!

Dì đặt trái cây lên bàn, xoay người định ra ngoài, tầm mắt đột nhiên rơi vào hai tấm ảnh

Doãn Ước đang cầm trong tay. Dì tò mò chồm qua xem, đột nhiên “ơ” một tiếng.

- Cô gái này trông quen lắm.

Dì đang chỉ vào tấm ảnh của Ngải Băng.

- Dì nhận ra chị ấy à?- Doãn Ước thất kinh.

- Cô gái này có phải họ Ngải không?

Lần này ngay cả Kỷ Tùy Châu cũng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào dì:

- Dì ngồi đi, từ từ nói.

Dì ấy cầm lấy hai tấm ảnh so sánh, mau chóng giơ tấm ảnh của Doãn Ước lên:

- Đây là con lúc nhỏ, dì nhận ra.

- Dì, dì không cảm thấy tụi con rất giống nhau sao?

- Đúng là giống, nhưng con có nốt ruồi, còn cô này thì không.

Nốt ruồi này của Doãn Ước rất đậm, lại hơi lớn, nên trở thành dấu hiện quan trọng để phân

biệt hai chị em với nhau.

Dì ấy lại xem kỹ tấm ảnh của Ngải Băng:

- Lúc dì gặp cô ấy, hình như lớn hơn trong tấm ảnh này.

- Dì khẳng định dì đã gặp chị ấy?

- Vốn không chắc chắn, nhưng mà tấm ảnh này dì đã nhìn thấy rồi. Là cô gái họ Ngải này

cho dì xem. Nhiều năm trước lắm rồi, có lẽ cách đây khoảng năm sáu năm gì đó- Dì ấy bắt đầu

nhớ lại chuyện cũ- Khi đó dì còn chưa đến thành phố B, ở tại quê nhà đi làm giúp việc theo giờ.

Có lần dì đi đến một gia đình để quét dọn, nhà cô chủ đó mới có em bé, đặc biệt thích khóc, người

mẹ đó bế đứa bé dỗ cỡ nào nó cũng không nín. Dì cũng thấy ồn, muốn bế giúp cô ấy, còn chưa

nhận vào tay thì hàng xóm đã gõ cửa. Người hàng xóm đó chính là cô gái trẻ họ Ngải này.

Năm sáu năm trước? Doãn Ước và Kỷ Tùy Châu đưa mắt nhìn nhau. Ngải Băng đã mất

tích gần mười năm, nhiều lúc họ đều nghĩ cô ấy đã chết rồi. Nhưng theo lời dì nói, ít ra khoảng

năm sáu năm trước, Ngải Băng vẫn còn sống.

Nhưng cô ấy không quay về thành phố B, mà sinh sống tại một thành phố nhỏ nằm ở vùng

duyên hải.

- Chị ấy có nói gì với dì không?

- Nói đứa bé ồn ào quá, bảo chúng tôi im lặng chút. Giọng điệu cô ấy không được tốt lắm,

khiến cho cô chủ nhà rất không vui. Dì thấy cô ấy còn trẻ không hiểu chuyện, nên có khuyên vài

câu. Có lẽ cô ấy cảm thấy dì không tệ, sau đó dì có chạm mặt cô ấy ở hành lang, cô ấy còn chủ

động chào hỏi dì.

- Cô ấy sống một mình à, trong nhà còn ai khác không?

- Không có- Dì trả lời rất chắc nịch- Chúng tôi gặp nhau vài lần thì cô ấy mời dì vào nhà

chơi. Nói thật, dì cảm thấy con người cô này lạ lắm, nói chuyện có câu trả lời có câu không. Mấy

lần dì hỏi cô ấy tên gì, cô ấy chỉ trả lời một câu, cháu họ Ngải. Cho tới bây không hề nói với dì

tên của cô ấy.

Doãn Ước vừa định hỏi Kỷ Tùy Châu gì đó, bị anh giơ tay ngắt ngang. Anh đặt trái cây

xuống trước mặt dì, mời dì vừa ăn vừa nói. Dì sống ở đây đã lâu, nên cũng xem đây như nhà

mình, không hề khách sáo giả tạo.

Dì lau trái táo cắn một miếng:

- Dì thấy cô ấy không xấu, chỉ là có chút tự mình quyết định. Lúc cô ấy mời dì vào nhà

chơi, nói là muốn tìm dì làm vệ sinh cho nhà cô ấy, hỏi một tuần dì làm được mấy ngày, tính tiền

thế nào. Nhưng sau khi dì vào nhà ngồi, cô ấy liền nói khác, sau đó còn đưa album cho dì xem. Dì

cảm thấy rất lạ, dì và cô ấy không quen thân lắm. Nhưng cô ấy đã đưa, thì dì đành xem. Ờ, trong

đó có tấm ảnh này.

Dì lại quơ quơ tấm ảnh của Ngải Băng.

Doãn Ước lại nhìn Kỷ Tùy Châu, đối phương hiểu ý cô, khẽ nói:

- Có thể có hai tấm ảnh giống nhau, anh sẽ hỏi lại bà ấy.

Bà ấy trong câu nói này chính là Từ Tri Hoa.

- Ngoại trừ tấm ảnh này, còn có tấm ảnh nào khác không?

- Có tổng cộng ba tấm, cuốn album dày như vậy mà chỉ có ba tấm ảnh thôi. Ngoại trừ tấm

này ra, hai tấm kia là chụp chung với người khác. Trông có vẻ là mẹ cô ấy.

Doãn Ước mau chóng lấy điện thoại ra, lên mạng tìm ảnh của Từ Tri Hoa. Cô nhớ Thịnh

Thế có một trang web, bên trong có ảnh về hoạt động của công ty. Tiệc tất niên năm ngoái Từ Tri

Hoa có tham dự, Doãn Ước liền lên trang web đó tải ảnh của bà về.

Cô đưa ảnh cho dì ấy xem.

- Rất giống, nhưng trong ảnh trẻ hơn, có điều khí chất cũng ngang ngửa nhau, ánh mắt rất

lợi hại.

Vậy đúng rồi, Ngải Băng khi đó hơn mười tuổi, Từ Tri Hoa đã ở trên thương trường lăn

lộn nhiều năm, bớt đi ngây ngô thời trẻ, chỉ còn hình mẫu nữ cường nhân hiện tại.

Ánh mắt sắc bén, chính là nét đặc sắc của bà.

Doãn Ước có chút kích động, kéo dì lại hỏi:

- Sau đó dì có đến nhà chị ấy làm việc không?

- Không, dì vốn muốn đi lắm. Cô ấy nói cô ấy sống một mình, nhà không rộng cũng không

mấy lộn xộn, kêu dì cách ngày đến một lần. Một tháng trả dì hai ngàn tệ. Dì cảm thấy rất tốt, nhà

không nhiều người lại thoải mái, tiền công cũng khá. Dì mới nói với cô ấy để dì thương lượng với

cô chủ nhà đối diện, sắp xếp thời gian làm cả hai nhà cùng ngày, một nhà thì dọn nguyên buổi

sáng, như vậy buổi chiều dì có thể đến nhà cô ấy làm tiếp được. Còn chưa đợi dì thương lượng

xong, cô ấy đã dọn đi mất.

- Đi rồi, đi đâu vậy?

- Ai biết. Dì có hỏi cô chủ nhà đang làm, cô ấy cũng nói không biết. Còn nói cô gái trẻ này

mới dọn đến không bao lâu, lúc mới đến con người rất kỳ cục, nhìn ai cũng suy nghĩ lệch lạc,

cũng không thèm giao du hay nhìn ai. Tướng đi rất nhanh, lúc mới dọn đến thường ra ngoài vào

buổi tối. Chồng của cô chủ nhà xuống lầu đổ rác, mấy lần bị cô dọa hết hồn. Nói cô như ma, đi

đường không có tiếng động.

Dì ấy càng nói càng hưng phấn, còn đứng lên bắt chước tướng đi của Ngải Băng. Như vậy

thật sự rất giống mấy con ma bay bay trong phim.

Kỷ Tùy Châu nhíu mày. Mặc dù anh và Ngải Băng không quen, nhưng ít nhiều gì cũng

từng nghe Từ Tri Hoa nhắc đến, biết cô ấy là người tính cách hoạt bát vui tươi. Người như vậy

tướng đi sao có thể là cái dạng đó.

Anh hỏi thăm dì địa chỉ Ngải Băng từng sống, rồi lập tức gửi tin nhắn cho thuộc hạ, muốn

họ đi điều tra địa chỉ này.

Đã nhiều năm trôi qua thế này, điều tra quả thật rất khó khăn. Nhưng nếu Ngải Băng từng

sống trong thành phố đó, cũng rất có thể để lại những manh mối khác.

Ngộ nhỡ bây giờ cô ấy vẫn còn ở đó thì sao?

Tiễn dì ra ngoài, Doãn Ước và Kỷ Tùy Châu ngồi đó, hồi lâu không nói gì. Nhất là Doãn

Ước, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nhíu mày dường như đang suy nghĩ gì đó.

Kỷ Tùy Châu vuốt tóc cô:

- Nghĩ gì vậy?

- Nghĩ đến Ngải Băng.

- Nghĩ được gì chưa?

- Kỷ Tùy Châu- Doãn Ước đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lóe sáng- Nếu em nói

với anh, em trai em từng gặp Ngải Băng, anh có tin không?

Không đợi Kỷ Tùy Châu trả lời, Doãn Ước liền chạy ào đến mở ngăn kéo. Lục lọi một lát

cuối cùng cũng tìm được một tờ giấy. Cô đưa tờ giấy đến trước mặt Kỷ Tùy Châu.

- Đây là một lần em đến bệnh viện thăm em trai em, lúc đó nó đang vẽ tranh. Anh cảm

thấy người trong bức tranh nó vẽ là ai?

- Giống em- Kỷ Tùy Châu vươn tay, chỉ vào một nơi- Nhưng nếu không có nốt ruồi này,

cũng có thể nói là Ngải Băng.

- Em nghi ngờ người trong bức tranh chính là Ngải Băng. Lúc ấy nó đang vẽ tranh, em

nghĩ trong tranh nó vẽ chính là em, còn nói đùa để nó tặng em bức tranh này. Nó cho em ngay,

nhưng đột nhiên cầm lại thêm vào nốt ruồi. Cho nên vốn dĩ cô gái trong tranh không có nốt ruồi.

Kỷ Tùy Châu cầm bức tranh xem thật cẩn thận, còn so sánh với tấm ảnh chụp Ngải Băng,

vừa nhìn vừa gật đầu:

- Quả nhiên là Ngải Băng. Hai chị em em tuy rằng trông khá giống nhau, nhưng nhìn kỹ

cũng có điểm khác. Mắt Ngải Băng to hơn em, khoảng cách giữa hai đầu mắt cũng rộng hơn. Em

trai em vẽ không tệ, vẽ ra hết được những đặc điểm này.

Chính là đứng ở góc độ của Doãn Ước, nếu chưa từng gặp qua Ngải Băng, rất dễ dàng cho

rằng người trên bức tranh này là mình.

- Cho nên, em trai em đã từng gặp Ngải Băng.

- Chắc chắn đã gặp. Nhưng họ gặp nhau ở chỗ nào được nhỉ?

Doãn Ước cẩn thận nhớ lại mấy năm trước khi em cô gặp chuyện. Em cô là một nam sinh

hiếu học, ngày thường ngoại trừ học ra đều mặc kệ những thứ khác. Thỉnh thoảng có chơi đá cầu

với mấy bạn nam, coi như thư giãn. Kế đó cảnh sát đến nhà tìm chứng cứ, em cô nói từng thầm

mến Tùy Ý. Nói vậy nó cũng không thể có bất cứ cô gái nào khác. Hơn nữa Ngải Băng lớn hơn

họ vài tuổi, không thể học cùng lớp, khả năng quen nhau là rất thấp.

- Anh có thể điều tra được trường trung học mà chị Ngải Băng từng học không?

- Tra rồi, không cùng một khu với em trai em.

Vậy thì có thể loại trừ khả năng hai người là bạn học mới quen biết nhau.

Doãn Ước không nghĩ ra được lúc em cô đi học, có khả năng nào quen được Ngải Băng.

Kỷ Tùy Châu đưa tay sờ cằm mình, suy tư một lát:

- Chẳng lẽ là mấy năm trốn chạy, họ đã gặp được nhau?

Tình huống của cả hai đều rất đặc biệt. Một người cõng tội danh giết người lẩn trốn khắp

nơi, một người nghe nói là theo trai bỏ trốn, rồi lại một mình đi hoang ở ngoài không muốn về

nhà.

Hai người từng trải qua chuyện tương tự, rất dễ dàng bị hấp dẫn lẫn nhau. Huống hồ họ

còn là hai chị em, thứ như huyết thống đôi khi lại rất thần kỳ.

Nếu họ gặp nhau ở bên ngoài, sau đó có qua lại, Doãn Hàm vẽ Ngải Băng cũng trở thành

chuyện logic. Dù sao nó cũng lẩn trốn nhiều năm, cô gái này có thể là một trong vài người nó

thân thiết không cần tránh né.

Doãn Ước cảm thấy tính khả năng của chuyện này rất lớn, kế tiếp lại nghĩ đến những lời

mà Từ Tri Hoa đã nói với cô trước đó.

- Bà ấy nói Triệu Sương có tung tích của Ngải Băng, mà em điều tra được, trước khi Triệu

Sương mất tích không lâu, từng đến thăm Doãn Hàm. Con người cô ta đến giờ chuyện không có

lợi thì không làm, em trai em ngồi tù lâu rồi, cô ta chưa từng đến thăm lần nào. Đột nhiên cô ta

đến, có phải để hỏi thăm chuyện của Ngải Băng không?

Kỷ Tùy Châu đặt ảnh và tranh lên bàn, đứng dậy.

- Sao vậy?

- Đi tìm Từ Tri Hoa. Có một số việc nên hỏi cho rõ ràng.

Đừng nên gặp lại - Chương 72



Kỷ Tùy Châu không ép cô, lái xe về nhà.

Khi xe chạy đến đường cái, Doãn Ước đột nhiên nói với anh:

- Anh đưa em về nhà đi.

- Về nhà ba em à?- Kỷ Tùy Châu hiểu ngay.

- Ừ.

Cô muốn hỏi cho rõ, bất luận chuyện này là thật hay giả.

Xe rẽ ngoặc chạy về hướng nhà Doãn Ước. Kỷ Tùy Châu cũng không định hỏi nhiều về ý

định trong lòng cô, chỉ hỏi cô tối nay thế nào.

- Lúc chiều ăn uống no chưa, muốn ăn thêm gì không?

- Không cần- Doãn Ước đưa tay lên xem đồng hồ, đã không còn sớm nữa, không biết ba cô

đã ngủ chưa.

Kỷ Tùy Châu sau khi đưa cô đến nơi, nhìn theo cô vào nhà, lúc chuẩn bị đi về thì nhớ đến

Từ Tri Hoa đang say khướt, liền gọi điện cho bà. Từ Tri Hoa vốn định đi về, xảy ra chuyện này

lại quay trở vào phòng uống rượu tiếp.

- Anh muốn đến đón tôi à?- Bà hỏi Kỷ Tùy Châu.

- Định uống cho chết à!

Tâm trạng Từ Tri Hoa lúc này khá phức tạp. Bí mật giấu trong lòng nhiều năm, trong lúc

lơ đãng lại rơi ầm xuống, người nên biết người không nên biết đều đã biết hết rồi, hơn nữa còn

kéo Kỷ Tùy Châu vào, khiến mặt mũi bà già này không biết giấu vào đâu.

Về sau, sao bà còn có thể đập bàn tranh luận với anh, nghĩ lại đúng là đau đầu.

Mấu chốt chính là quan hệ giữa Doãn Ước và anh không rõ ràng, nếu tương lai thật sự có

gì, quan hệ giữa họ càng thêm xấu hổ. Chưa tính tới chuyện hai người muốn kết hôn, nhìn Kỷ

Tùy Châu thế này, sẽ cưới Doãn Ước sao?

Năm đó nhà họ Trịnh đối với Ngải Băng còn chọn tới chọn lui ghét nó muốn chết, huống

hồ là họ Kỷ. Trong lòng họ, có lẽ Doãn Ước còn không xứng lau giày cho con trai họ.

Con cáo già Kỷ Chính Phong kia không biết đã tìm hiểu bao nhiêu tiểu thư quyền quý cho

Kỷ Tùy Châu, Hạ Tịch của tập đoàn Nhất Phẩm còn bị ông ta khinh bỉ đến bám bụi. Doãn Ước

tuyệt đối không thể vào nhà họ Kỷ chịu khổ được.

Cho nên khi Kỷ Tùy Châu quay trở về phòng trong hội sở, câu đầu tiên mà bà nói với anh

chính là:

- Tiểu Kỷ, thương lượng với cậu một chuyện.

Trong công ty bà là người duy nhất dám gọi Kỷ Tùy Châu là “Tiểu Kỷ”.

Kỷ Tùy Châu nghe xong trực tiếp đáp trả một câu:

- Có liên quan đến Doãn Ước thì không cần bàn.

- Cậu đừng trêu ghẹo nó, nó với cậu không phải người cùng đường, nếu cậu thật sự thích

nó thì buông tha cho nó đi, cần gì khiến nửa đời sau của nó không được sống thoải mái.

- Tôi sẽ không để cho cô ấy sống không được thoải mái, trước mắt người thật sự khiến cô

ấy khó chịu chính là bà.

Từ Tri Hoa phiền muộn cầm cả chai rượu vang, nhấc lên tu ừng ực. Uống được nửa chai

liền đập cái chai lên bàn, mở miệng liền mắng mỏ:

- Cậu nghĩ rằng tôi muốn vậy sao? Tôi cũng không nói tôi dễ chịu hơn bao nhiêu, chỉ nói

đến quan hệ giữa người với người không đơn giản như vậy đâu. Cậu cũng sống lâu rồi, nên biết

đạo lý này chứ.

- Một mớ đạo lý vô dụng, chi bằng bà nói tại sao bà không nhận Doãn Ước đi.

- Muốn nhận chứ, nhưng ba nó không cho, nói đừng có làm phiền con cái. Tôi nghĩ cũng

nghĩ rồi, đi cũng đi rất sảng khoái rồi, cần gì phải dây dưa thêm nữa. Khi đó tôi một lòng phấn

đấu vì sự nghiệp, con cái là ràng buộc. Tiểu Băng đi theo tôi, tôi còn chưa lo được cho nó, nếu

nhận thêm hai chị em Doãn Ước, tôi không thể lo nổi. Người làm mẹ như tôi thật quá thất bại,

một chút sơ sẩy liền đánh mất Tiểu Băng. Hai chị em Doãn Ước may mà theo ba chúng nó, cuối

cùng được bình an sống đến tận bây giờ.

Nghe cũng có lý, lại như có chút bất đắc dĩ. Nhưng Kỷ Tùy Châu nói trúng tim đen, chỉ ra

mấu chốt:

- Nói dễ nghe thật.

- Cậu nói đúng đó- Từ Tri Hoa không khỏi bật cười- Quả thật là nói rất dễ nghe. Lúc vừa

xa hai chị em nó quả thật cũng rất luyến tiếc, khi đó nó mới bao nhiêu tuổi, chỉ mới biết đi biết

chạy. Nhưng thời gian trôi qua liền phai nhạt, bên cạnh tôi còn có Tiểu Băng, chăm sóc nó khiến

tôi bận rộn, còn phải lo cho sự nghiệp. Nói thật, tôi còn từng cảm thấy may mắn vì chúng không ở

bên tôi. Sau đó thời gian trôi qua càng lâu thỉnh thoảng cũng thấy nhớ, âm thầm tính toán khi nào

chúng học tiểu học, học trung học, khi nào sẽ thi đại học. Không gạt anh chứ, khi chúng học đại

học tôi còn từng lén đi tìm chúng. Không gặp được Doãn Ước, chỉ nhìn thấy Doãn Hàm.

- Phản ứng của cậu ta thế nào. Tự nhiên nhảy ra một người mẹ, vui vẻ hay đả kích?

- Đều không- Từ Tri Hoa lắc đầu- Thằng bé này rất bình tĩnh. Tôi nói với nó tôi là mẹ nó,

nó mở miệng ra liền đòi tôi một thứ.

- Cái gì?

- Một chiếc điện thoại di động.

Giờ phút này trong nhà họ Doãn cũng đang thảo luận vấn đề này.

Ông Doãn ngồi trong phòng khách hút thuốc, trong khói thuốc nồng nặc sặc sụa, gạt tàn

trước mặt đã tích góp được một đống tàn thuốc. Ông cúi đầu không nói được một lời, im lặng thời

gian dài như có thể làm không khí đông lại.

Lúc đối mặt với Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước còn có suy nghĩ nên khóc sảng khoái một trận,

về nhà nhìn thấy ba mình, cô lại trấn định hơn, một chút xúc động bật khóc cũng không có. Hiện

tại cô chỉ muốn làm rõ chuyện này.

Thấy ba cô không nói gì, cô bình tĩnh lên tiếng:

- Chuyện này con muốn nghe ba nói với con, nếu con đi tìm bà ấy, thứ nghe được có lẽ sẽ

khác. Con không muốn để cha con chúng ta hục hặc. Dù sao trong lòng con, ba chắc chắn quan

trọng hơn bà ấy.

Ông Doãn hút một hơi thuốc, lại chậm rãi phà ra. Nhả xong làn khói trắng ấy, ông chậm

rãi nói:

- Bà ấy là mẹ con, nhưng mà bà ấy chẳng nuôi con được ngày nào, nếu không muốn nhận

bà ấy, có thể không cần quan tâm đến.

- Tại sao lại nói với con là bà ấy đã chết?

- Vì giảm bớt phiền phức. Nếu nói với con, mẹ con vì sự nghiệp nên không cần hai chị em

con, trong lòng hai đứa sẽ khổ sở lắm. Ba muốn cả nhà chúng ta sống êm ấm, không hy vọng bà

ấy chen vào. Đương nhiên, ba cũng biết con với dì Ngụy mấy năm nay không hợp, ba không trách

con, con người dì con cũng nhỏ mọn. Nhưng mà hiện giờ Triệu Sương mất tích rồi, con cũng

đừng so đo với bà ấy nữa.

Doãn Ước không so đo, so với người mất tích hoặc đã chết đi đó, bà ấy cũng không còn

lòng dạ tính toán chuyện này, thậm chí xem như là mất hết phân nửa chuyện vui trong đời.

Nhiều năm trôi qua, hai chị em cô là những đứa không mẹ, bây giờ đột nhiên nhảy ra một

người mẹ, vẫn là lợi cho cô lắm rồi. Khó trách từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được đến mộ phần

của mẹ cô.

Lời giải thích của ba cô là mẹ cô được an táng tại quê của ông bà ngoại. Quê mẹ cô rất xa

thành phố B, lúc còn nhỏ không tiện đi, chờ lớn lên muốn đi, cũng không biết có thể tìm được mộ

không.

Nông thôn mấy năm nay kiến thiết rầm rộ, nghĩa trang sớm bị xới tung. Doãn Ước vì

chuyện này mà buồn cả một thời gian dài, còn sinh bệnh.

Nhưng bởi vì chưa từng tiếp xúc qua, loại tình mẫu tử mông lung này cũng chớ hề nồng

nhiệt.

Chỗ cô còn có tấm ảnh của mẹ, là bà chụp lúc còn trẻ. Nhưng cô biết Từ Tri Hoa lâu vậy,

vẫn không phát hiện ra hai người họ là một. Mấy chục năm qua bà tay đổi nhiều lắm, không chỉ

có diện mạo, mà còn cả khí chất nữa.

Mẹ cô trong tấm ảnh dịu dàng vui tươi, còn tổng giám đốc Từ bây giờ, mạnh mẽ đanh thép

không ai địch nổi.

Doãn Ước đến tận bây giờ đều rất khó tiếp nhận người đó chính là mẹ ruột của mình.

- Lúc bà ấy đi, hai chị em con bao nhiêu tuổi?- Cô hỏi ba.

- Chưa đến hai tuổi, con nói xem bà ấy cũng nhẫn tâm thật. Ba cũng bị bà ta khiêu khích,

cho nên sau đó dứt khoát nghỉ làm ở nhà máy tự ra ngoài kinh doanh, mấy năm nay cũng coi như

kinh doanh lãi được chút tiền. Tuy không so được với bà ta, ít nhất có thể nuôi sống tụi con không

thành vấn đề. Về mặt này ba thật sự phải cám ơn bà ta.

- Tại sao hai người lại chia tay, bởi vì tư tưởng không hợp?

- Đúng, bà ta chê ba không kiếm được tiền, muốn đích thân xông pha đi Thâm Quyến. Ba

thấy tụi con còn nhỏ, khuyên bà ấy ráng nhịn vài năm đi, nhưng bà ấy không muốn, cùng một

người bạn chạy đi kinh doanh, không bao lâu ba và bà ấy đã ký giấy ly hôn.

- Người bạn kia là đàn ông à.

- Ừ đúng bậy, nhưng mà họ chỉ là quan hệ bạn bè- Ông Doãn có hơi xấu hỏ, tằng hắng vài

tiếng- Mẹ con mấy năm nay không tái giá, ba thấy chắc không tìm được người thích hợp. Nữ

cường nhân lợi hại như vậy, ai dám cưới bà ấy.

Doãn Ước nhớ lại đáng vẻ khi Từ Tri Hoa tranh luận với Kỷ Tùy Châu, cảm thấy ba cô nói

có lý. Mẹ cô là người phụ nữ như vậy, đàn ông bình thường hoàn toàn không khống chế được. Ba

cô chính là một ví dụ sờ sờ.

- Con còn nhớ không, lúc con còn nhỏ bà nội thường nói như vậy với con, lúc ấy ba trách

bà, bảo bà đừng nói linh tinh nữa.

Chuyện này xảy ra lúc cô còn nhỏ, lớn lên liền quên mất. Hiện giờ ba cô nhắc đến mới

cảm thấy có chút ấn tượng. Khi đó bà nội cô thường nói mẹ cô đi theo trai, ba cô rất giận, còn cãi

một trận to với bà. Sau đó còn an ủi cô, nói bà nội chỉ nói lung tung thôi.

Doãn Ước cười toe toét không biết gì, vẫn luôn sống trong lời nói dối của ba cô. Hiện giờ

nghĩ lại chuyện thật ra mẹ cô còn sống, là có thể phát hiện sớm hơn.

Nhưng mấy năm nay bà không nghĩ sẽ quay về tìm họ sao?

Nhưng bà thật sự chưa từng quay về timg họ sao?

- Thật ra là có tìm- Ông Doãn búng tàn thuốc, nhắc đến một chuyện- Còn nhớ có lần dì

Ngụy con tìm ra điện thoại không? Điện thoại đó là mẹ con mua cho em trai con.

- Cho nên họ đã gặp rồi- Doãn Ước giật mình.

- Gặp rồi. Khi đó mẹ tụi con nghe tụi con thi vào đại học, lập tức chạy đến muốn nhìn tụi

con một chút. Ba không cho bà ấy vào nhà, bà ấy liền chạy đến trường của Doãn Hàm. Hai người

họ hẳn là đã gặp nhau, bà ấy liền mua điện thoại cho em con. Không qua bao lâu thì em con gặp

chuyện, bà ấy lại chạy đến tìm ba. Lúc ấy ba vừa tức vừa bực, mắng mỏ bà ấy, còn trách bà ấy

dạy hư con trai, bảo bà ấy đừng làm hại đến con gái nữa. Cho nên sau đó bà ấy không đến trường

tìm con. Hiện tại nghĩ lại thấy có chút hối hận, lúc trước nếu mẹ con con nhận nhau, với tính bà

ấy chắc chắn không cho con nghe theo Kỷ Tùy Châu. Mắt của con cũng sẽ không…

Doãn Ước mãi cho đến lúc này mới mỉm cười. Cô vỗ vai ba mình, an ủi ngược lại ông:

- Đều đã là quá khứ, không sao nữa rồi.

Hai cha con nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ phức tạp.

Tối đó, Doãn Ước ngủ lại nhà, hai cha con lâu rồi không gặp nên nói chuyện đến khuya.

Hôm sau Doãn Ước dậy muộn, sợ đến trường muộn ngay cả bữa sáng cũng không ăn. Vừa

r ngoài đã thấy xe của Kỷ Tùy Châu đỗ ở cách nhà không xa, thấy cô anh liền quay kính xe

xuống, vẫy tay với cô.

Doãn Ước lưng đeo túi xách chạy đến, mời vừa ngồi vào đã bị đối phương kéo đến gần,

xem xét kỹ lưỡng.

- Mắt hơi sưng, khóc à?

- Có một lát.

- Không sao, muốn khóc cứ khóc. Nhưng mà chỉ khóc được lần này, sau này không được

khóc nữa.

- Anh quả thật rất ngang ngược.

- Đúng, anh ngang ngược vậy đó- Kỷ Tùy Châu liếc cô- Giúp em tìm được mẹ ruột, nên

sau này em phải nghe lời anh.

- Sao anh biết bà ấy có quan hệ với em?- Doãn Ước tò mò.

Kỷ Tùy Châu kể rõ chuyện mình đã phát hiện, cuối cùng bóp trán:

- Vốn định tìm một cơ hội thích hợp sẽ từu từ nói với em, không ngờ lại… Bỏ đi, nói cũng

đã nói rồi, coi như trút bỏ được nỗi lòng.

Nói xong anh không biết lấy túi đồ ra từ đâu, nhét vào tay Doãn Ước:

- Đưa em đến trường, vừa đi vừa ăn.

- Sao anh biết em chưa ăn sáng?

- Tối qua em ngủ ngon được mới lạ, hôm nay chắc chắn dậy muộn.

Người này chắc sắp thành tinh rồi.

Doãn Ước ngoạm cơm nắm uống sữa, đột nhiên nhớ đến một chuyện:

- Anh đã gặp chị em lần nào chưa?

Kỷ Tùy Châu nhướn mày với cô.

- Em nói là Ngải Băng, anh gặp chưa?

- Chưa- Lúc anh biết Từ Tri Hoa thì Ngải Băng vẫn chưa mất tích, nhưng lúc đó quan hệ

giữa anh và Từ Tri Hoa không thân lắm, tất nhiên cũng sẽ không gặp con gái nhà người ta.

- Sao vậy, hiếu kỳ về cô ấy?

- Anh có thể giúp em tìm ảnh của chị ấy không? Tối qua em nghe ba nói, hai chị em em

giống nhau lắm, em muốn xem mặt mũi chị ấy thế nào.

- Chẳng lẽ em phát hiện ra cái gì?- Kỷ Tùy Châu quay qua nhìn cô.

Đừng nên gặp lại - Chương 71



Doãn Ước đứng lên muốn qua đó, lại bị Từ Tri Hoa kéo về.

- Ngồi xuống, anh ta lớn vậy rồi không cần người khác phải hầu hạ đâu.

Nếu là thường ngày Kỷ Tùy Châu chắc chắn không hòa nhã như vậy, hôm nay có hơi đặc

biệt, anh không vì câu nói này mà tức giận, chỉ cười cười lên lầu thay đồ.

Lát sau thay xong đi xuống dưới, anh thông báo với Từ Tri Hoa trước:

- Vụ án nhà bà đã phá rồi.

- Là ai làm?- Doãn Ước hiếu kỳ.

- Bảo vệ, còn có dì giúp việc trong nhà.

- Không thể nào- Từ Tri Hoa hiếm khi lộ vẻ không tin- Dì ấy theo tôi rất lâu rồi.

Kỷ Tùy Châu trả lời bà bằng ánh mắt, ánh mắt kia như đang nói: tin hay không thì tùy.

Từ Tri Hoa im lặng, lát sau bà ngẩng đầu lên:

- Tôi phải về nhà.

- Được chứ, vụ án phá rồi, cảnh sát cũng rút khỏi nhà bà rồi, nhưng mà trong nhà bây giờ

lộn xộn lắm, bà phải tự dọn dẹp rồi.

Từ Tri Hoa mím môi im lặng.

Doãn Ước cảm thấy không khí có hơi ngượng ngập, chủ động hòa giải:

- Hay là vầy đi tổng giám đốc Từ, hôm nay bà cứ ở thêm một đêm nữa, ngày mai tìm

người về dọn dẹp rồi tính sau. Bây giờ cũng muộn rồi.

Kỷ Tùy Châu ngồi xuống bên cạnh Doãn Ước, cũng không mở miệng đuổi khách. Anh bắt

đầu kể lại quá trình phá án và bắt giam. Hôm nay sở dĩ anh về muộn như vậy, chính là bị vụ án

này liên lụy. Cảnh sát không liên lạc được với Từ Tri Hoa, liền gọi điện đến chỗ anh.

-… Tên bảo vệ kia là cháu xa của dì giúp việc nhà bà, mê cờ bạc, thua không ít tiền, nhìn

thấy trong nhà bà có tiền nên nổi lòng tham. Dì ấy vốn không chịu…

- Vậy sao lại tính kế tôi, tôi đối đãi với dì ấy không tồi mà.

- Đúng là không tồi, nhưng thằng cháu này lại như âm hồn, không lấy được tiền thì cứ đến

nhà tìm dì ấy làm phiền. Dì giúp việc nhà bà có một đứa cháu còn rất nhỏ, dì ấy sợ.

Vụ án có thể mau chóng phá được như vậy cũng nhờ có dì ấy giúp đỡ. Ở hiện trường dì ấy

nghe cảnh sát nhắc đến vụ án này mất khá nhiều tài sản, đoán là cháu mình sẽ bị phán vài năm tù,

vì thế chủ động đi đầu thú, giúp cảnh sát phá án.

Đương nhiên vì để bảo vệ sự an toàn của dì, cảnh sát không tiết lộ công khai chuyện này.

Dì ấy có thể phải ngồi tù cũng có thể sẽ được phán hình phạt hoãn thi hành án, nhưng cho dù thế

nào dì ấy cũng không định tiếp tục làm cho Từ Tri Hoa nữa, dì ấy chuẩn bị đưa con cháu về quê,

cùng con cháu sống những ngày tháng an lành.

Dì ấy làm việc cho Từ Tri Hoa tiết kiệm được không ít, chuẩn bị về hưu hưởng phúc.

Từ Tri Hoa không nói lời nào, sau đó dứt khoát đứng dậy đi về phòng. Tiếng đóng cửa hơi

mạnh, Doãn Ước tò mò quay đầu lại nhìn một cái.

- Bà ấy sẽ không sao chứ?

- Bị người tin tưởng phản bội chắc chắn rất khó chịu, nhưng bà ấy không có việc gì đâu,

thần kinh bà ấy mạnh mẽ hơn bất cứ ai.

Doãn Ước cảm thấy cũng đúng, chút chuyện nhỏ nhặt này sao có thể đánh sập Từ Tri Hoa.

Hôm sau Từ Tri Hoa về nhà mình, nhà Kỷ Tùy Châu lại khôi phục như bình thường. Doãn

Ước học xong thì không về nhà, mà cùng đi ăn cơm với bạn cùng lớp.

Ăn xong có người đề nghị đi hát, còn kéo Doãn Ước đi cùng. Doãn Ước thấy đều là bạn

gái không có con trai, nên đồng ý.

Trong nhóm các cô có cô bạn gái gia cảnh không tồi, gia đình cô ấy mở một hội sở tư

nhân. Cô bạn ấy liền dẫn bạn bè đến hội sở nhà mình.

- Yên tâm đi, không thu tiền các cậu đâu, đừng gọi rượu quá đắt là được. Ba mình hơi keo

kiệt. Chúng ta ca hát ăn uống, toàn bộ đều miễn phí.

Doãn Ước gọi điện cho Kỷ Tùy Châu, anh vẫn còn ở công ty, nhận được điện thoại liền

dặn cô chú ý an toàn.

- Có muốn điều xe đến đón em không?

- Ừ, gần về em sẽ gọi cho anh.

Nói thêm hai câu Kỷ Tùy Châu cúp máy, nhìn Từ Tri Hoa ngồi trong văn phòng, ý bảo bà

cùng đi với mình.

Từ Tri Hoa sắc mặt vô cùng khó coi, đứng lên gọi anh lại:

- Nói ở đây luôn đi.

- Bà muốn cho mọi người ở bên ngoài văn phòng biết, bà có cấu kết với Liên Chúng à?

Nói xong anh cười lạnh, lập tức ra khỏi văn phòng.

Anh lái xe đưa Từ Tri Hoa đến một hội sở gần đó, vào phòng riêng xong Từ Tri Hoa muốn

uống rượu, Kỷ Tùy Châu lại chỉ uống nước. Anh chuẩn bị lát nữa đi đón Doãn Ước.

Trong phòng không khí không được thoải mái, hai người ngồi đối diện nhau. Sau đó Từ

Tri Hoa có chút sụp đổ, chủ động nói:

- Giang Thái nói có tin tức của Tiểu Băng.

- Cho nên bà liền bán đứng lợi ích của công ty?

- Anh không hiểu tâm trạng tôi đâu. Nếu Doãn Ước mất tích, đừng nói bán đứng lợi ích

công ty, cho dù bắt anh bỏ cả Thịnh Thế, anh nhất định sẽ làm.

- Con người Giang Thái thế nào, hắn nói mà bà cũng tin?

- Tôi tin- Vẻ mặt Từ Tri Hoa nghiêm túc- Hắn cho tôi xem ảnh, là ảnh chụp gần đây.

- Thật sự là Ngải Băng?- Kỷ Tùy Châu nhíu mày.

- Chỉ là bóng lưng, nhưng đặc biệt giống Tiểu Băng, tôi chắc chắn là nó.

- Vạn vật không có tuyệt đối, trên đời này người giống bóng lưng nhau rất nhiều.

- Tôi biết, nhưng tôi muốn cược một ván, con gái tôi mất tích mười một năm rồi, cứ tiếp

tục thế này tôi còn mấy năm để tìm nó? Tuổi tác tôi lớn rồi, tiền có nhiều tiêu không hết, hiện tại

tôi chỉ muốn nó về bên tôi thôi.

Kỷ Tùy Châu cầm ly nước trước mặt, chậm rãi uống.

- Nhưng mà anh yên tâm, tôi chỉ cho hắn những hạng mục nhỏ, không ảnh hưởng mấy đến

gốc rễ của Thịnh Thế, tối đa chỉ lời ít tiền hơn. Chút tiền ấy tôi sẽ bồi thường cho anh.

- Tôi không thiếu tiền.

- Quên đi, xem như tôi nợ anh. Lợi nhuận năm nay tôi không lấy.

Kỷ Tùy Châu nhíu mày nhìn bà chằm chằm, bà này đúng là muốn làm bằng được.

- Hiện tại chỉ là bán đứng giá bỏ thầu, nếu tôi không phát hiện ra, có phải sẽ bán luôn

thông tin quan trọng không?

- Không đâu, tôi cũng không ngu như vậy, chỉ là cái bóng lưng thôi mà. Tôi nói với hắn,

tôi cần ảnh chụp chính diện, hơn nữa phải nói chuyện điện thoại với Tiểu Băng. Nếu không được,

tôi sẽ không cho hắn bất cứ lợi ích nào nữa. Anh vừa mới nói gì, giá bỏ thầu? Thứ này tôi chưa

từng cho hắn.

Dừng một chút, như là đang suy nghĩ cẩn thận gì đó, bà khuyên:

- Lão Kỷ, đã đến lúc thanh lý môn hộ rồi. Công ty càng làm càng lớn, người có tâm tư lung

lay càng ngày càng nhiều, anh phải cẩn thận hơn mới được.

Kỷ Tùy Châu im lặng không nói. Anh tin tưởng lời này của Từ Tri Hoa. Bà là người thẳng

thắn, có làm sẽ nhận, nếu bà thật sự báo giá bỏ thầu ra ngoài, lúc này không cần phải chống chế.

Nói vậy, trong công ty vẫn còn nội gián.

Anh gần đây bận rộn yêu đương với Doãn Ước, quả thật có hơi lơ là.

Từ Tri Hoa nói ra lời trong lòng xong, tinh thần thoải mái liền uống rượu. Hai hôm trước

uống chính là rượu sầu, còn hôm nay uống mới chính là rượu vui.

Kỷ Tùy Châu đưa tay ngăn bà lại:

- Uống ít thôi, nghe lời con gái bà đi, uống rượu hại thân.

- Con gái tôi quả thật trước kia từng nói như vậy với tôi, nhưng mà khi nó nó còn…

Nói đoạn, Từ Tri Hoa đột nhiên im lặng, trong phòng rơi vào sự yên lặng chết chóc. Bà

ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kỷ Tùy Châu, ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

- Lời anh vừa nói có ý gì?- Bà phát hiện giọng và lại hơi run rẩy.

Kỷ Tùy Châu không trả lời câu hỏi của bà, mà hỏi ngược lại:

- Có quen biết người tên Doãn Triệu Cường chứ?

Từ Tri Hoa không nói gì, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.

- Hôm đó sau khi đưa bà về nhà, tôi nhìn thấy có khung hình rơi trên sàn. Là hình lúc trẻ

của bà, trong lòng bế hai đứa bé. Ngay từ đầu tôi còn tưởng là Tiểu Băng và một người khác,

nhưng sau đó tôi phát hiện không phải. Tôi điều tra quá khứ của bà, phát hiện ra bà từng kết hôn

với Doãn Triệu Cường.

Trước kia anh cũng từng điều tra qua Từ Tri Hoa, nhưng không tra được quá khứ giữa bà

và ba của Doãn Ước. Bởi vì sau khi ly hôn bà đã đổi tên, thế nên liền đứt manh mối từ đó. Hai

người dù sao cũng là đối tác không phải đối thủ cạnh tranh, nên Kỷ Tùy Châu cũng không nghĩ sẽ

điều tra tận mười tám đời tổ tiên của người ta.

Nhưng lần này tấm ảnh kia khiến anh sinh lòng nghi ngờ. Hai đứa bé đó xấp xỉ tuổi nhau,

một nam một nữ, vừa vặn chính là Doãn Ước và em trai cô, Doãn Hàm.

Xem tuổi tác trên tấm ảnh, hai người lúc đó chưa đến một tuổi. Trên đầu Doãn Hàm lưa

thưa tóc, em bé vào tuổi đó đặc biệt đáng yêu.

Khó trách Từ Tri Hoa thấy ai cũng không thuận mắt, lại đối xử không tệ với Doãn Ước.

- Bà không định nhìn nhận cô ấy sao?

- Vẫn là không nhận tốt hơn- Từ Tri Hoa lắc đầu- Anh cảm thấy bây giờ tôi chạy đến nói

với nó tôi là mẹ nó, nó sẽ nghĩ thế nào? Sẽ muốn đánh tôi đấy.

Một người mẹ không chịu trách nhiệm, rõ ràng con cái ở ngay trong thành phố này, lại

nhiều năm không quan tâm đến nó. Chính cô cũng cảm thấy mình là một con khốn.

- Con người Doãn Ước nhìn như không có nguyên tắc, thật ra lại rất cố chấp. Tôi thà rằng

nó xem tôi là trưởng bối, ít nhất còn tôn trọng tôi.

Kỷ Tùy Châu không thích ép buộc, cũng sẽ không ép bà. Quả thật bà nói rất có lý, hiện tại

mẹ con nhận nhau, với Doãn Ước chưa hẳn là chuyện tốt.

Hơn nữa anh cũng không muốn có người mẹ vợ như Từ Tri Hoa. Rất nhiêu khê!

Quả nhiên sợ cái gì đến cái đó, vừa nói xong thì Từ Tri Hoa đã bắt đầu thuyết giáo anh:

- Anh đối xử tốt với Doãn Ước một chút, đừng thái quá, chú ý sức khỏe. Thanh niên trai

tráng nên lấy sự nghiệp làm trọng, đừng buông thả dục vọng quá độ.

Sắc mặt Kỷ Tùy Châu ngày càng khó coi, cuối cùng còn trừng mắt với Từ Tri Hoa:

- Không liên quan đến bà.

- Nó là con gái tôi, tôi quan tâm đến sức khỏe của nó.

- Đứa con gái mà bà không nuôi được mấy ngày.

Từ Tri Hoa suýt nữa phát tác tính nóng nảy, ngẫm lại bỏ đi, đổi giọng dịu dàng:

- Hôm qua nó đi lại còn khó khăn, anh không đau lòng à?

Cùng mẹ vợ thảo luận loại chuyện này đúng là làm cho người ta xấu hổ. Vì để chặn họng

bà, Kỷ Tùy Châu chỉ có thể mất kiên nhẫn ứng phó một câu:

- Được rồi, về sau tôi sẽ tiết chế lại.

Hai người họ không ngừng nói về Doãn Ước, báo hại cô đang cầm micro hát mà sau lưng

lại nổi da gà, còn hắt hơi liền ba cái.

Ca hát không nổi nữa, cô chỉ có thể đưa micro cho bạn, để bạn ca giúp.

Ai nhung nhớ cô đến vậy nhỉ!

Dàn âm thành trong hội sở không tệ, cô cảm thấy mình hát ra ca từ lại dễ nghe hơn mấy

phần. Chỉ là giờ muộn rồi, cô không muốn tiếp tục nữa, cầm điện thoại ra ngoài hành lành, muốn

gọi điện thoại kêu anh đến đón mình.

Đi ra ngoài chưa được mấy bước, phòng VIP ở đầu hàng lang bên kia bật mở, có hai bóng

dáng quen thuộc từ trong bước ra.

Kỷ Tùy Châu đỡ Từ Tri Hoa đang say khướt đi ra, hai người dường như đang nói gì đó,

chưa nhìn thấy cô.

Doãn Ước không khỏi vui vẻ, bước nhanh lên trước muốn theo chân chào hỏi họ. Ngay khi

cách họ khoảng vài mét, Từ Tri Hoa đột nhiên xoay người, lớn giọng nói với Kỷ Tùy Châu:

- Không được nói với Doãn Ước tôi là mẹ nó, có nghe không?

Giọng bà vốn đã lớn, lại uống rượu, một câu nói ra bản thân cũng giật mình. Bởi vì bà đã

nhìn thấy Doãn Ước ở cách đó không xa.

Kỷ Tùy Châu bị bà làm cho đau đầu, đang định đáp lấy lệ, nhìn thấy sắc mặt bà đại biến,

không khỏi quay đầu lại nhìn.

Sau đó, anh cũng thấy Doãn Ước.

Anh biết, chuyện muốn giấu, đã bị lộ ra.

Anh buông Từ Tri Hoa ra, đi đến cầm tay Doãn Ước. Còn chưa lên tiếng, đối phương đã

mỉm cười với anh:

- Em đang định gọi điện cho anh, nói anh đến đón em. Giờ thật bớt việc.

- Ừ, anh đưa em về.

Doãn Ước khoác tay anh, trực tiếp xoay người đi, không thèm nhìn Từ Tri Hoa lần nào.

Từ Tri Hoa thoáng tỉnh rượu hơn phân nửa, thấy bóng lưng hai người họ rời đi liền muốn

đuổi theo, nhưng lại không cất bước nổi.

Kỷ Tùy Châu cùng Doãn Ước quay về phòng cô, chào hỏi bạn bè cô xong liền đưa cô ra

về. Trước khi đi còn nghe mấy cô bạn đang thì thầm nói nhỏ.

- Trời ạ, bạn trai của Doãn Ước đẹp trai quá đi.

- Không chỉ đẹp trai, còn trông rất giàu nữa.

- Mình biết anh ấy, anh ấy là chủ tịch của tập đoàn gì đó.

- Oa, vậy mấy bạn nam trong lớp mình hết hy vọng rồi.

Doãn Ước lại làm như không nghe thấy tiếng suýt xoa mê trai của mấy cô bạn, lặng lẽ đi ra

ngoài. Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe của Kỷ Tùy Châu, mặt cô vẫn không chút thay đổi.

Kỷ Tùy Châu đưa tay xoa nhẹ trán cô, an ủi nói:

- Nếu em không vui, cứ nói với anh.

- Em không có gì để nói.

Giọng Doãn Ước có hơi lạnh lùng.