Kẻ Thù Bên Gối - Chương 430 - Đại Kết Cục



Pagani Huayra trong truyền thuyết

Lúc này, cố huy rốt cuộc cũng đột phá được vòng vây tiến đến hỗ trợ, hắn giơ súng hung hăng bắn vào đàu tên tổng chỉ huy vài cái.

Thân thể tên tổng chỉ huy trầm xuống một chút, tay vẫn còn cầm cây chủy thủ, Thân Đồ Dạ nhanh đoạt được kíp nổ, Lôi Quân hung hăng lấy một chân đá văng tên tổng chỉ huy văng ra như một hòn đá.

Tên tổng chỉ huy bay ra mấy mét, một cái lảo đảo ngã quỵ xuống dưới lầu, chính vào thời khắc mấu chốt, hắn lại thuận tay túm chặt Lăng Tuyết, mang theo cô cùng nhau ngã xuống.

Trong lòng Thân Đồ Dạ cả kinh, cuống quít tiến lên giữ chặt Lăng Tuyết……

Cũng vừa hay một tay bám được vào lang cang của cầu thang một tay còn lại dùng toàn lực bắt lấy tay Lăng Tuyết không để cô ngã xuống.

“Phanh phanh phanh phanh ——”

Tiểu đội trưởng nổ thêm mấy viên đạn vào tên tổng chỉ huy, thân thể tên tổng chỉ huy bị thêm vài lỗ run rẩy vài cái, sau đó ngã xuống lầu rơi xuống đại sản của sân bay, “Bang” một tiếng, máu tươi nhiễm đỏ một khoản lớn, trước khi chết, đôi mắt hắn còn mở rất rất lớn.

Thân Đồ Dạ cố nén đau nhức trước ngực, gắt gao túm chặt tay Lăng Tuyết không buông ra, cây chủy thủ trước ngực bị ấn càng sâu.

“Buông em ra ——” Lăng Tuyết kích động hô to, “con dao nhỏ sẽ đấm đến tim của anh”

Thân Đồ Dạ cắn răng, dùng tất cả sức lực cuối cùng, cố hết sức nói: “Không có em, anh muốn…… trái tim này…… Có ích lợi gì?”

“Thân Đồ Dạ, anh là tên ngốc tử, đại ngu ngốc……”

Lăng tuyết khóc lớn, máu của Thân Đồ Dạ một giọt một giọt rơi trên mặt cô, nóng bỏng đến tim cô.

Giờ khắc này, cô biết rõ ràng, cô vĩnh viễn đều ở trong lòng hắn, mà hắn, cũng là người đàn ông duy nhất mà cô yêu.

“Lăng tuyết……” Lãnh Thanh Mặc muốn lại đây hỗ trợ, nhưng mà lúc này, Cố Huy và Lôi Quân, còn có người của Ám Dạ đều vây quanh qua đi, hắn biết, Lăng Tuyết sẽ không có việc gì, mà hắn tồn tại, có lẽ…… Là dư thừa……
……

Lúc Lăng Tuyết được cứu lên, cả người Thân Đồ Dạ đều sắp không được nữa, ngã xuống đất không nhúc nhích, Lăng Tuyết kinh hoảng, thất thố ôm lấy hắn, gào khóc: “Thân Đồ Dạ, anh không được chết, không được chết, anh chết thì em làm sao bây giờ?? Anh tỉnh lại cho em……”

“Lăng tỷ……” Tiểu đội trưởng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, “Anh ấy sẽ không có việc gì.”

Cây đao này cắm bị lệch một bên, giữ vùng ngực và dưới nách, tất cả đều là cơ bắp, không có trúng nội tạng, Thân Đồ Dạ sẽ không chết.

Hắn chỉ là mất máu quá nhiều, cho nên mới ngất thôi.

“Nếu anh ấy có chuyện gì, tôi giết các người ——”

Lăng tuyết kích động rống to.

Tiểu đội trưởng kia đánh một cái rùng mình, ngơ ngác mở to hai mắt, đây là cái logic gì? Hắn không có làm sai cái gì a, vì sao muốn giết hắn??

……

Chỗ tối, một đôi mắt đen như mực của đêm tối, lẳng lặng nhìn một màn này, khóe mắt hơi hơi giơ lên, cô gái kia là đầu óc thiếu i-ốt sao, nhưng mà còn tốt, cuối cùng không có cho hắn gặp phải cái gì gọi là phiền toái lớn, hơn nữa chuyện cũng giải quyết, trừ bỏ Thân Đồ Dạ và Lãnh Thanh Mặc bị thương không nặng lắm, người của hắn không hề hao tổn.

Tên tổng chỉ huy kia đã chết dễ dàng như vậy, chơi không đã gì hết!!!

“Tôn Vương, ngài có muốn ra mặt trấn an Lăng tiểu thư một chút hay không?” Phó tổng chỉ huy thật cẩn thận hỏi.

“Có cái gì tốt mà trấn an?” Tôn Dạ lạnh lùng nói, “Cô ta lại không thật sự là chị của ta.”

“Ách……” Phó tổng chỉ huy không còn lời gì để nói, vừa rồi đội trưởng cánh tả phân đội thứ bảy điện thoại đến hướng hắn xin chỉ thị xử lý Lăng Tuyết như thế nào, Tôn Vương vô tôn quý của bọn họ nói ra một câu làm người khiếp sợ nói, “Để chị ấy chơi, chơi hỏng rồi cũng không quan hệ!”

Rõ ràng vẫn là thật để ý tới cái người “Chị”kia, đảo mắt lại lạnh lùng như thế.

Thật đúng là không có lương tâm.

Bỗng nhiên, chữ thập bạch kim đen trên vòng cỗ trước ngực hắn hiện lên một điểm đỏ, ánh mắt đinh một cái: “Tiểu Tuyết đang gọi tôi, em ấy có nguy hiểm……”

“Nhanh điều tra hành tung của em ấy.”

“Vâng, Tôn Vương.”

Phó tổng chỉ huy không chút nào dám chậm trễ, cái người Tiểu Tuyết này cũng không phải là Lăng Tuyết, mà là Lãnh Nhan Tuyết, là em gái song sinh với Tôn Dạ!!!

Từ nhỏ đến lớn, người quan trọng nhất trong sinh mệnh của Tôn Dạ chỉ có duy nhất một người!

Nếu thế giới này bị hủy diệt, Tôn Dạ đều sẽ không để cho cô ấy có chút tổn thương nào……

**
Cảnh sát và bác sĩ tới rất nhanh, người của Ám Dạ yên lặng lui ra, Thân Đồ Dạ được nhân viên y tế nâng đi, Lăng Tuyết theo sát, đi được vài bước, cô mới nhớ tới Lãnh Thanh Mặc, quay đầu lại nhìn lại, lại phát hiện hắn đã sớm không thấy bóng dáng.

“Lăng tiểu thư, ngài đang nhìn cái gì?” Cố huy hỏi.

“Lãnh Thanh Mặc đâu?” Lăng tuyết lo lắng hỏi, “Tôi vừa rồi nhìn thấy hắn, hắn cũng bị trọng thương, phải yêu cầu được trị liệu.”

“Người của Ám Dạ đem hắn mang đi, hẳn là còn muốn hỏi một chút chuyện, đương nhiên, cũng sẽ trị liệu cho hắn, ngài không cần lo lắng.” Cố huy ngắn gọn nói, “Chủ nhân vì cứu hắn, đã tốn rất nhiều tâm tư.”

“Anh ấy ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy, nhưng từ trước tới nay cũng không chịu nói cho tôi.” Lăng tuyết vô cùng cảm động, cũng thật sự áy náy, “Lần không phải tôi vừa vặn ở sân bay, chỉ sợ lại bỏ lỡ……”

“Hiện tại chuyện đã giải quyết, ngài không cần lo lắng.” Cố Huy mỉm cười nói, “Nhưng mà chủ nhân thật sự rất yêu ngài, vì ngài làm rất nhiều, hy vọng ngài có thể quý trọng ngài ấy hơn.”

“Tôi biết……” Lăng Tuyết rưng rưng nắm tay Thân Đồ Dạ , “Thân Đồ Dạ, về sau em sẽ không bao giờ rời khỏi anh……”

Trong lòng Cố Huy cảm thấy vô cùng an ủi, những tình trạng, chuyện tình khúc chiết nhiều như vậy, nhưng cuối cùng cũng đi qua, hiện tại Thân Đồ Dạ đã thật sự chờ được đến mây tan nhìn thấy trăng sáng!!!

**
Thân Đồ Dạ bị thương, không kịp chạy trở về tham gia hôn lễ của Thân Đồ Phong Hoa và Trác Việt.

Thân Đồ Phong Hoa biết được chuyện này, lập tức dời hôn lễ chậm lại nửa tháng, cô cô nói, Thân Đồ Dạ là người thân duy nhất , cô cô xuất giá, hắn như thế nào có thể không tham dự?

Huống chi, hắn nói sẽ cho cô cô của hồi môn có giá trị liên thành, không có của hồi môn thì vẻ vang thế nào để gả chồng?

……

Thân Đồ Dạ ở bệnh viện điều trị và tĩnh dưỡng, Lăng Tuyết vẫn luôn chăm sóc ở bên người hắn, một tấc cũng không rời bồi hắn.

Đã hơn một năm lạnh nhạt và xa cách, rốt cuộc ở đây hơn mười ngày đã cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc để bồi thường trở về.

Nhưng mà, vẻ mặt Thân Đồ Dạ vẫn còn ra vẻ ngạo mạn, đối với sự áy náy và tự trách của Lăng Tuyết vô cùng lạnh nhạt, còn mĩa mai nói người cô yêu là Lãnh Thanh Mặc, trong mắt trong lòng chỉ có Lãnh Thanh Mặc, Lăng Tuyết không ngừng giải thích, hắn còn không tin, Lăng Tuyết gấp đến độ phải ôm hắn mà cuồng hôn, dùng hành động để chứng minh, hắn lúc này mới vừa lòng……

Sau lưng, Thân Đồ Dạ cảm thán, nếu mà có thể, hắn thật hy vọng được nằm trên giường bệnh nằm cả đời, có người hầu hạ thật là một chuyện vô cùng vi diệu, đặc biệt là mỗi đêm, lúc Lăng Tuyết ôm hắn từ phía sau lưng một cách thật cẩn thận , cái loại cảm giác này, hắn cảm thấy như sắp bay lên rồi……

……

Để giữ mặt mũi cho Thân Đồ Dạ và Lăng Tuyết, Tôn Dạ không có làm khó Lãnh Thanh Mặc, để cho phó tổng chỉ huy tìm hiểu rõ lỗi lầm của hắn và chuyện của tổng chỉ huy phạm phải rồi sau đó thả hắn đi.

Lãnh Thanh Mặc gọi một cú điện thoại cho Thân Đồ Dạ nói lời cảm tạ, Thân Đồ Dạ còn hỏi hắn muốn nói vài câu với Lăng Tuyết hay không, cô đang ở bên cạnh, hắn nói không cần, sau đó cắt đứt điện thoại.

Nghe trong điện thoại truyền đến âm báo bận, Lăng Tuyết cũng không có cảm thấy mất mát gì, bên môi ngược lại mỉm cười vui mừng, cô biết, hắn đã hoàn toàn buông thù hận, hắn đã quay đầu, hắn còn có nhân sinh của chính mình ……

Cô cảm thấy vui mừng thây cho hắn.

Từ nay về sau, Lãnh Thanh Mặc đã cắt đứt liên hệ, biến mất trong thế giới của bọn họ.

Chỉ là khi Lăng Tuyết biết được tin tức, có người đi rừng hoa Anh Đào, lấy đi tro cốt của Cung Thiên Long, còn để lại cho Lăng Tuyết một lá thư đơn giản, nội dung bên trong chỉ có một câu “Xin lỗi, Lăng Tuyết, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh yêu và muốn Thiên Long làm bạn, vô luận chân trời góc biển, thiên đường địa ngục, bọn anh đều phải ở bên nhau, cho nên, anh mang cô ấy đi……”

Chỉ có mấy lời đơn giản như vậy, nhưng khi Lăng Tuyết đọc xong thì hai mắt mơ hồ đẫm lệ, cô không suy nghĩ, nếu Cung Thiên Long không có chết, có lẽ, kết cục sẽ càng hoàn mỹ hơn……

**


Nửa tháng sau, hôn lễ của Thân Đồ Phong Hoa cùng Trác Việt đúng thời gian tổ chức, Thân Đồ Dạ mang theo Lăng Tuyết trở về tham dự, đồng hành còn có Hàn Vũ Thần.

Lúc ở Anh quốc, Hàn Vũ Thần và Trác Việt đã có quan hệ sâu xa, hai người trở thành bạn tốt, cho nên Trác Việt mời riêng hắn đến tham gia hôn lễ.

Lúc trước ở sân bay Pháp, khi tiêu diệt tổng chỉ huy, Hàn Vũ Thần biết được Lăng Tuyết xảy ra chuyện, không màng tất cả chạy tới cứu cô, tuy rằng sau khi tới vệ sĩ lại bẩm báo nói cô ấy đã thoát hiểm, hắn vẫn không yên tâm, muốn tận mắt nhìn thấy cô mới được, chỉ là khi đó, Lăng Tuyết đã qua cổng an ninh, hắn vào không được, bị cảnh sát sân bay ngăn ở bên ngoài, chờ tới lúc hắn khơi thông được quan hệ tới thì, mọi chuyện đều đã kết thúc.

Hắn và Năm Khúc ở trong một góc nhìn Lăng Tuyết nắm tay bị thương của Thân Đồ Dạ khóc đến rối tinh rối mù, trong lòng biết, mọi thứ đều kết thúc như mong muốn, hắn hẳn là nên chúc phúc cho cô!!!

……

Hôn lễ của Thân Đồ Phong Hoa và Trác Việt được tổ chức trong yên lặng và ấm cúng, chỉ mời một ít người thân và bạn tốt, mời khoản hơn hai mươi người, nhưng mà mỗi người đều mang theo sự chúc phúc chân thành, đương nhiên, Thân Đồ Dạ còn mang theo của hồi môn rất phong phú, hắn đem tài sản ở Anh quốc đều chuyển nhượng cho Thân Đồ Phong Hoa, cũng coi như là cảm tạ cô cô đã nhiều năm nuôi dưỡng dục và chăm sóc hắn.

Thân Đồ Phong Hoa cầm quyền giấy tờ tài sản chứng nhận cười đến không khép miệng được, Trác Việt yêu thương nhìn cô cô nói: “Từ trước nay cũng không biết Phong Hoa cũng sẽ thích tài sản như vậy.”

“Phụ nữ đều giống nhau.”

Thân Đồ Dạ bĩu môi, chua lòm nhìn Lăng Tuyết, hắn mới vừa mua cho cô mua một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, tốn của hắn hơn 1 tỷ, khi cô nhìn thấy xe kia một khắc đôi mắt sáng như sao kim, ôm hắn gặm rồi gặm, cách lúc này không đến một giờ, trong mắt cô chỉ có xe, còn gọi một đám phụ nữ ngồi vào xe, nói muốn mang các cô ấy đi hóng gió.

Hắn gọi cô vài lần, cô đều không có nghe thấy, trong lòng hắn vô cùng chua xót a, hắn cảm thấy chính mình nghèo đến nỗi chỉ còn lại có tiền.

May mắn Dạ Vương không có tịch thu tài sản của hắn, bằng không hắn lấy cái gì mua được niềm vui cho cô?

Thân Đồ Phong Hoa đã như thế này, Lăng Tuyết cũng như thế này……

Ai, một tiếng thở dài.
……

“U a, đã quá ——”

Lăng Tuyết gọi một tiếng, nói Thân Đồ Dạ mua Lamborghini cho cô chạy nhanh như bay, trên xe toàn mỹ nữ đều thét chói tai, những người đó đều bạn của Thân Đồ Phong Hoa.

Lăng Tuyết cuối cùng cũng biết đàn ông vì cái gì đều thích xe thể thao và mỹ nữ, một cái cảm giác thỏa mãn ánh mắt, một cái thỏa mãn sự hư vinh, hưởng lạc của của đời, chính là như vậy.

……

“Làm như vậy để cô ấy đi chơi?” Trác Việt nhướng mày cười xấu xa, “Không sợ cô ấy chạy?”

“Tôi còn có thể làm sao bây giờ? Tôi cũng thực bất đắc dĩ a.” Thân Đồ Dạ buông tay, chau mày, “Nhưng mà, cô gái này chắc sẽ không lại lái xe một đêm không về chứ? Lúc mua chiếc Ferrari , không biết từ nơi nào cô tìm tới một đám mỹ nữ chơi thâu đêm luôn.”

“Cậu xác định chỉ có mỹ nữ?” Trác Việt xem náo nhiệt không chê chuyện này chưa đủ lớn, “Vạn nhất có soái ca thì sao.”

“Dựa, không thể nào, lấy tiền của tôi đi bao soái ca?” Thân Đồ Dạ phản ứng rất lớn.

“Cô gái là không thể sủng ái quá mức, bằng không cô ấy sẽ bò lên trên đầu cậu.” Dạ Vương ngậm một điếu xì gà, bưng một chén rượu đi tới, “Cô gái này của cậu bất diệt diệt uy phong, sớm hay muộn cũng sẽ xuất tường.”

“Cái này không thể được ——” sắc mặt Thân Đồ Dạ trầm xuống, kéo cà vạt ra chạy ra ngoài, “Cố Huy, lấy chiếc Pagani kia lại đây cho tôi.”

“Vâng, chủ nhân.”

……

Chỉ chốc lát sau, Thân Đồ Dạ ngồi vào chiếc Pagani chay nhanh như bay, hắn muốn cho Lăng Tuyết biết, rốt cuộc ai mới là vua đua xe.

Lăng Tuyết đang ở trên đường thì gặp phải đối thủ, dùng khoản ba giây mới vượt qua chiếc Porsche kia, thấy rõ người trong xe, cô nao nao, người quen nha!

Hai người ăn ý giảm tốc độ, dừng xe, hưng phấn chào hỏi: “Ây da, Lăng Tuyết, là em a!”

“Lương Thất Thiếu!”

Lăng Tuyết cười tủm tỉm nhìn chiếc Porsche soái ca, cô đương nhiên nhớ rõ hắn, lúc trước ở Hải Thành đua xe trên núi Phiếu Miểu Phong, hắn liên tục thua cô bảy lần, cuối cùng chơi một trận lớn, thua cô tám trăm vạn, cô dựa vào tám trăm vạn kia để bảo vệ cô nhi viện.

“Tôi biết, thế giới này trừ bỏ em ra, còn có ai có thể thắng tôi!” Lương Thất Thiếu bại bởi Lăng Tuyết, đó là tâm phục khẩu phục, “Đã lâu không thấy, không nghĩ tới ở Anh quốc cũng có thể gặp được em.”

“Duyên phận sao!” Lăng Tuyết cười nói, “Kỹ thuật lái xe của anh tiến bộ không ít nga.”

“Đó là, thua em nhiều lần như vậy, tôi cũng cũng muốn thắng lại, hắc hắc.” Lương Thất Thiếu ngượng ngùng cười cười, “nói chơi thôi, hơn một năm nay tôi đều ở Nhật Bản học về xe, còn nghĩ khi nào hẹn em ra biểu diễn một lần, không nghĩ tới lại thua rồi, ai, học dzỏm rồi.”

“Anh đã rất lợi hại……” Lăng Tuyết cười an ủi, “Chỉ cần không đua cùng tôi, anh vẫn là số một số hai.”

“Ách, cái này, rốt cuộc là khích lệ hay là chế nhạo?” Lương Thất Thiếu 囧.

“Tùy anh hiểu như thế nào thì hiểu, đi thôi.”

Lăng Tuyết đang chuẩn bị khởi động xe, lại phát hiện phía sau có một chiếc Pagani, trong xe, một đôi mắt sâu thẳm giống như ánh mắt sắc bén của chim ưng nhìn chằm chằm cô, mang theo một cổ tức giận ngụt trời.

Khó trách lại thích chạy xe thể thao đắt tiền như vậy, thì ra là có thể cua soái ca a.

Lần này bị hắn bắt được rồi.

“Đàn ông của em tới rồi, tôi đi đây.” Lương Thất Thiếu lái xe chạy chối chết, hắn sớm đã biết Lăng Tuyết có người yêu là một đại nhân vật ghê gớm, hắn không muốn chọc phiền toái.

Thân Đồ Dạ sâu kín chạy chiếc Pagani tới chỗ xe Lăng Tuyết xếp thành một loạt, hai chiếc xe chỉ để để lại một chút khoảng cách.

“Sao anh lại tới đây?” Lăng Tuyết nhược nhược hỏi, “Vừa rồi cái kia là……”

“Đã lâu không đua xe, anh muốn nhìn xem kỹ thuật lái xe của em có lùi miếng nào không.”

Thân Đồ Dạ ra dấu, mỹ nữ trong xe Lăng Tuyết cuống quít xuống xe.

“Anh muốn chơi như thế nào?” Lăng Tuyết nhướng mày nói.

“Đích là dưới chân núi Bảy Dốc.” Thân Đồ Dạ không có ý tốt cười xấu xa, “Em nếu bị thua, đêm nay ở nơi đó hầu hạ anh cho tốt.”

“Nếu anh thua thì sao?” Lăng Tuyết không phục hỏi.

Thân Đồ Dạ ái muội để sát vào, tà ác nói nhỏ: “Anh đây ở nơi đó hầu hạ  em thật tốt……”

“Thành giao!” Lăng Tuyết tiếng nói vừa dứt, xe đã bay đi ra ngoài, phía sau, Thân Đồ Dạ lái chiếc Pagani theo đuổi xít xao.

Lăng Tuyết toàn lực ứng phó, không dám chậm trễ, nhưng mà, cô bỗng nhiên ý thức được, mặc kệ là thắng hay thua thì hắn vẫn chiếm tiện nghi đó 囧………………

——————————————————

Hoàn
******************
Cuối cùng cũng hoàn ....mình edit từ nữa cuối...đây là lần đầu tiên...có chỗ nào hơi lằng nhằng hay khó hiểu thì bỏ qua nhen....

Nữa đầu thì các bạn đọc bên greenhouse - edit rất mượt...nếu chờ được thì đọc bên ấy...khi thì đọc cái của mình...cám ơn mọi người đã đồng hành..có yêu cầu gì cứ báo nhen....

Đang edit tiếp nữa cuối của truyện "cõng boss đến hạn cuối'' mới ghé xem...

Chào thân ái - Chuột

Cõng Boss Đến Hạn Cuối Cùng - Chương 65 - Chính Là Em

Angell Studio DOLL Bing Yi | 総合ドール専門通販サイト - DOLKSTATION(ドルクステーション)
Cô gái nuốt nước miếng nói:“Đại, đại ca, anh bình tĩnh một chút......”
“......”
Nếu là bình thường, Hạ Hoàng Tuyền đã sớm dùng quyền đánh rồi nói “Nói ẩu nói tả” hỗn đản, có biết cái gì gọi là đau không? nhưng vấn đề là bây giờ còn chưa tỉnh táo cả người chưa lấy lại sức lực, hơn nữa đối phương còn ra vẻ bởi vì biến thành anh em của zombie mà giá trị sức mạnh tăng lên nhiều, mà quan trọng hơn là, cái miệng của hắn đang để trên cổ của cô a a a! Nếu hắn khó chịu một cái sẽ trực tiếp cắn xuống thì liền xong đời,độc có có độc có có độc có!
Siêu · nguy · hiểm!
Cô gái nuốt nước miếng nói:“Đại, đại ca, anh bình tĩnh một chút......”
Giây tiếp theo, phát giác đối phương cư nhiên xuống tay, không, cuối miệng xuống, những giọt mồ hôi ướt sũng rơi xuống vẫn còn độ ấm -- có lẽ là bởi vì quá mức thèm muốn mà đem tế bào mẫn cảm toàn thân đều chuyển dời đến cái cổ, xúc giác bị phóng đại đến trình độ phá lệ rõ ràng -- loại cảm giác này cũng cùng loại với cảm giác bị con chó nhỏ liếm phải không? Nháy mắt, cô nổi lên một thân nổi da gà, nói cũng nói không thông :“Trên người tôi rất bẩn, rất nhiều bụi rất bám vào! Hơn nữa một chút cũng không ăn ngon! Thật sự! Siêu cấp khó ăn !”
Một loạt răng nanh chỉnh tề nhe ra sắp nghiền cô thành bột gian, đưa qua đưa lại như ma.
Uh, hoàn hảo, răng nanh giống như còn chưa có biến hóa...... Không, đây không phải là trọng điểm!
Hạ Hoàng Tuyền khóc không ra nước mắt, khẽ nhúc nhích cái tay, phát giác gần như có thể nâng lên, nhưng mà vẫn là không có bao nhiêu khí lực, chỉ có thể tiếp tục cố gắng dùng âm thanh để kéo lại lý trí của đối phương:“Uy! Anh trấn định lại! Đừng vứt bỏ lý trí a! Thương Bích Lạc!!!” Tuy rằng cảm thấy mình càng nói nói càng dễ dàng làm cho đối phương mất đi lý trí mà sẽ đi giết chết ...... Nhưng trừ cái đó ra còn có cái gì biện pháp đâu?
Đang lúc rối rắm, đột nhiên nghe thấy “Phốc xuy......” một tiếng, đối phương cư nhiên cứ như vậy bật cười ngay trên cổ của cô, Hạ Hoàng Tuyền lắc đầu muốn kéo dài khoản cách, một lát sau phục hồi tinh thần lại -- đây là bị đùa giỡn sao?
Hỗn, hỗn đản!!!
“Thương · Bích · Lạc!” cắn răng hô to,“Anh chờ đó cho tôi!”
Thanh niên âm thầm nở nụ cười: Cảm thấy chính mình bị đùa giỡn sao? Là chắc chắc hắn sẽ không xúc phạm tới sao? Cư nhiên cứ như vậy không hề cảm thấy được nguy cơ sao? Thèm ăn tính | dục, đều là ba bản năng lớn của con người, có lẽ ngay cả chính hắn cũng chia không rõ ràng lắm, vừa rồi muốn được đến đến tột cùng là cái gì?
Lý trí của con người và trong zombie còn bồi hồi, cả con người cũng giống nhau, chia làm hai nửa, mâu thuẫn thống nhất.
Rõ ràng muốn nhìn thấy cô đau, thấy cô e ngại, thấy khóc, thấy cô nước mắt lưng tròng cầu xin chính mình, nhưng mà một lúc sau đó lại muốn nuốt vào trong bụng, một giọt máu, một miếng thịt cũng không buông tha, lại bởi vì thuận miệng mà ra nói mấy câu đã dễ dàng thây đổi chủ ý, cho dù là lời nói không hề ý nghĩa, cũng chỉ cảm thấy vừa đáng yêu lại làm cho người ta tâm động, loại cảm giác này đối thanh niên mà nói là vô cùng mới mẻ, hắn vẫn là lần đầu tiên vì ham muốn cá nhân mà làm cho mình bị áp lực, cam tâm tình nguyện, thậm chí thích nghe ngóng.
Hắn biết nếu như vậy nữa là không ổn, thì biết chỉ là biết, nhưng dù vậy, vẫn vui vẻ chịu đựng như trước.
Như vậy một người tồn tại, rốt cuộc là tốt, hay là xấu đây?
-- Hạ Hoàng Tuyền, em cũng thật làm cho người ta phiền não.
Nhận thấy làm phức tạp lên thì khó chiếm được một lần thượng phong, BOSS chậm rì rì mở miệng, khẽ cười gian bởi vì nhiệt độ cơ thể tăng cao còn có chút hô hấp cực nóng phun lên da thịt trắng nõn của cô gái:“Mạng nhỏ vẫn còn trên tay tôi, mạnh miệng nói như vậy thật sự không thành vấn đề sao?”
“...... Hừ!” Có phải mạnh miệng hay không thì hỗn đản nhà anh về sau sẽ biết! Hơn nữa,“Hiện tại không phải là thời điểm để làm loại việc nhàm chán này!” Thương Bích Lạc nói “Nhiệm vụ” Cái gì hoàn toàn không biết gì cả, Hạ Hoàng Tuyền so với ai thì rõ ràng a, vội vàng nói,“Nhanh, tinh hạch!”
“Tinh hạch?”
“Đúng, nó ...... Trong đầu, có tinh hạch.”
Cô gái vừa nói, một bên quay cơ thể qua cố gắng vươn tới chỗ đầu của Vua Zombie, lại bị thanh niên nhắc lên rồi ôm ở trong lòng, không để ý tới cô “Uy!” kháng nghị, bởi vì rất ít khi có thể hưởng thụ được loại cảm giác chi phối này, giờ phút này cảm thấy sung sướng một cách dị thường, hắn đang ôm một người không thể nhúc nhích như đang ôm một cái xác chết vậy, giờ phút này nó đã không lực phòng ngự như trước nữa, móng tay sắc bén phát triển rất nhanh như hoa nở rộ trong não bộ của hắn.
Thanh niên cô gái đều kinh ngạc phát hiện, trong đầu cư nhiên không có não bộ...... Hoặc là nói, có cái gì đó thay thế bộ não, đó là một viên đá giống như kim cương, có các mặt cắt như tinh thể lớn nhỏ xinh đẹp, ánh sáng của ngọc quả thực không nên tồn tại trong đầu của loại sinh vật đáng ghê tởm sinh vật này, nếu đây là ấn tượng đầu tiên, như vậy ấn tượng thứ hai hoàn toàn đảo ngược, nhìn kỹ đi, vô số dòng chỉ đỏ như máu mạch máu và dây thần kinh nối nhau liên tiếp bao trùm cả khối tinh hạch, giống như phủ thêm một lớp áo khoác màu máu, càng xem lâu càng làm cho người ta cảm thấy tất cả long tơ bị dựng hết cả lên, thật là kinh khủng khiếp.
Nhưng mặc dù như vậy, cũng phải lấy ra!
Hạ Hoàng Tuyền vươn tay, lấy đi tinh hạch, khi lấy ra khỏi thì nó cũng đã muốn mất đi sinh mệnh, cái cục màu đỏ, có nhiều dây lớn nhỏ giống như mạng nhện nhưng lại rất dễ dàng bóc ra, cô cầm lấy tinh thể trong suốt, lau lau, chùi chùi lên áo khoác của Thương Bích Lạc.
Thương Bích Lạc khóe miệng méo méo:“......”
Không cần nói thêm chút gì nữa, khi đang tiếp xúc thì tinh hạch nhấp nháy, Hạ Hoàng Tuyền cũng đã đã biết nên làm như thế nào.
Chỉ thấy đem tinh thể nắm ở lòng bàn tay, sau đó dùng sức mạnh áp chế!
Rồi sau đó chỉ thấy -- không thể đập vụn!!!
“......” Chưa có khôi phục lại sức khỏe thật là khổ a!
Đang lúc rối rắm, một đôi bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ bé của , cảm nhận được độ mạnh yếu trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cơ thể, Hạ Hoàng Tuyền cảm nhận được đối phương đang muốn làm gì, không có phản kháng, cùng hắn cùng nhau, lại dùng sức đập nát tinh hạch!
Lúc này đây, thành công.
Cái cục tinh hạch kia ở trong tay hóa thành bột mịn trong nháy mắt, làm cho người ta mang đến cảm giác vô cùng vi diệu, giống như là có cái gì rất nặng trong nháy mắt đã bị đánh vỡ. Làm cho người ta kinh dị nhất là, khi mở hai tay ra, trong tay không có vật thể bột phấn gì hết, mà cô gái lại tinh tường biết, có cái gì đó từ trong lòng bàn tay bị thả ra, nếu zombie sinh ra là vì hộp “Pandora ma” bị mở ra, như vậy cái cô thả ra, giống như là linh hồn bị đặt bị nhốt trong đó được siêu thoát.
Nổi lơ lửng, chấn động, lan tràn ...... lan truyền tới từng góc nhỏ thế giới này!
[ thành công giết chết Vua Zombie, nguy cơ zombie tiến hóa được giải trừ, sẽ không có con người bị nhiễm chất độc trong không khí nữa.]
[ hai gã bị nhiễm độc giả thành công được cứu vớt.]
Nghe được cái này, Hạ Hoàng Tuyền nhẹ nhàng thở ra, Thương Bích Lạc tiến hóa tạm thời không nói, một mình, một người đối mặt với nguy hiểm, Ngôn Tất Hành cũng không có chuyện, vô luận như thế nào thật sự là quá tốt, cục đá trong lòng cô rốt cục cũng thả xuống được.
Nhưng ngay sau đó tin tức lại làm cho sợ đến ngây người.
[ thành công mở ra “con người tiến hóa trong cuộc cách mạng văn chương mới”.]
[ con người sau khi bị nhiễm bệnh độc zombie, sẽ đạt được cơ hội tiến hóa một lần, xác suất thành công thức tỉnh là một một phần ngàn, sau khi thức tỉnh từ đó về sau đối bệnh độc sinh ra kháng thể.]
[Người thành công hoàn thành nhiệm vụ ở thành phố W gọi là “Thiên nhân trảm” Cùng với người “Giết chết Vua Zombie”, đạt được giải thưởng – sẽ thành người dân tiến hóa.]
[Người đã tiếp xúc với không khí nhiễm bệnh độc ở thành phố W sẽ có cơ hội một lần tiến hóa, sự thành công thức tỉnh xác suất là một phần ngàn, người thất bại thì không có tác dụng phụ. Bởi đặc thù của tiến hóa, sự thành công ấy sẽ là từ đó về sau miễn dịch với bệnh độc, người thất bại sau một khi bị nhiễm thì không hề có cơ hội tiến hóa, sẽ bị chuyển hóa thành zombie.]
“!!!” cái tin tức này vô cùng vô cùng lớn a......
Ý nghĩ trong đầu hơi chút sắp xếp lại một chút, đại khái ý tứ là con người từ nay về sau có thể tiến hóa? Đối lập với sự tiến hóa của zombie, cái này cũng không có gì đặc biệt, mà cái gọi là tiến hóa, hay là chính là dị năng trong truyền thuyết?
Nói cách khác, người thường bị zombie cắn, sau đó trừ bỏ hẳn khả năng phải chết, còn khả có khả năng tiến hóa thành người dị năng, tuy rằng tỷ lệ rất nhỏ, nhưng so với phải chết không thể nghi ngờ gì là mạnh hơn nhiều.
Về cơ bản, thành phố W bị nhiễm bệnh độc thì có thể nói là trong họa có phúc, cư nhiên được miễn phí tiến hóa một lần, thất bại cũng sẽ không có gì tác dụng phụ, có thể nói không thể có nhiều người tiến hóa thành người di năng, nhưng mà...... Biết rõ hệ thống đã tính toán rõ ràng với Hạ Hoàng Tuyền, giải thưởng thìlớn bao nhiêu đâu, nhưng nguy hiểm còn có nhiều.
Không cần hoài nghi, thành phố W từ đó về sau sẽ có thêm những người dị năng và zombie, cái gọi là “Phiền hà” Chỉ sợ không bao giờ có thể ngăn cản bọn chúng xuể được.
Nhưng , chuyện đã muốn biến thành như vậy, phiền não cũng không có tác dụng.
Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị nhìn về thanh niên phía sau nói cái gì đó, lại phát hiện hắn không biết khi nào cư nhiên không tiếng động ngã về phía sau...... phải làm cái gì? Chạy đi hô lớn “A Thương anh không cần ngã” Sao? Vì cái gì cảm thấy cái gì đó khó nói nên lời? Không nên không nên, như vậy quá thái quá .
Đối nội tâm âm u của mình có hơi chút làm cô gái phải kiểm điểm một phen, ngẩn lên từ đùi của thanh niên, rồi sau đó kinh ngạc phát hiện, nhiệt độ trên người hắn với người bình thường đã giảm xuống, cùng lúc đó, làn da màu xanh đã khôi phục lại nguyên trạng, cả người giống như bị tẩy trắng giống như lúc bình thường, cái màu xanh lúc nãy là thuốc nhuộm đã thoát ra, trên làn da có một chút hồng hồng, cuối cùng là gương mặt của thanh niên, cư nhiên cấu thành một hình dạng như cái dây.
“Đây là......” Cô gái trừng lớn đôi mắt, nhìn chăm chú vào người này, có thể nói không khoa học một màn này, màu xanh lá cây của dây theo chiếm cứ bên phải của gương mặt tuấn mỹ thanh niên, cũng không khó nhìn, ngược lại còn thêm vài phần yêu dị, nó hơi hơi rung động , giống như điều chỉnh hình dạng bình thường, Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nên không hổ là Thương Bích Lạc sao? Dưới loại tình huống này đều có thể theo đuổi mỹ cảm?
Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi Hạ Hoàng Tuyền cuối cùng miễn cưỡng khôi phục lại khí lực, đang chuẩn bị đứng lên thì, cái dây xinh đẹp kia cũng rốt cục cũng “Định hình” Thành công, giống như bị nàng nhìn đến thẹn thùng, cư nhiên co rụt đầu lại, theo hai má chảy xuống, đến cổ, xuống chút nữa......
Hạ Hoàng Tuyền vội vàng chạm vào quần áo của Thương Bích Lạc để ngăn, chỉ thấy cư nhiên quấn quanh ở bên phải xương quai xanh của thanh niên, không nhúc nhích nữa.
Mà lúc này, ngoại hình sau khi bị nhiễm bệnh độc của Thương Bích Lạc so với lúc trước, không có gì khác nhau.
Cái này rốt cuộc là?
Cô gái vươn tay, sờ sờ xương quai xanh của thanh niên -- không hề phản ứng.
Vậy là tốt rồi trở lại nguyên bản một khối hình xăm, hoàn toàn nhìn không ra gì khác thường, vừa rồi đã nhìn thấy tình hình rõ ràng, nhưng giờ phút này Hạ Hoàng Tuyền cư nhiên có một loại cảm giác bị lỗi “Chính mình hoa mắt ”.
lắc lắc đầu, lại vươn tay xờ xờ, xoán xoán, gãi gãi, dùng hết các loại phương pháp muốn cho cái này khôi phục lại nguyên hình, nhưng không có ngoại lệ, đều thất bại, ngay tại lúc cô lo lắng có nên lấy cái chùy đập thử hay không, một bàn tay đột nhiên bắt được tay , giọng của thanh niên khàn khàn truyền đến:“Đừng sờ loạn.” Giống nhau đang áp chế, đè nén cái gì đó.
“Ách...... Ôm, thật có lỗi, nhất thời tò mò liền......” Làm chuyện xấu bị bắt tại trận, Hạ Hoàng Tuyền xấu hổ, dưới ánh mắt cuối xuống thì ý thức một bàn tay với những ngón tay dài đang nắm lấy tay mình, móng tay cũng hoàn toàn khôi phục lại bộ dạng lúc trước, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hỏi,“ thân thể anh thế nào ?”
Thanh niên ngồi dậy, lần lược kiểm tra một chút, mới trả lời:“Hoàn toàn khôi phục lại sự cuốn hút như lúc trước.” Bao gồm chân...... Nhưng , giống như hắn cảm giác được trong thân thể lại có cái gì vậy......
“Phải không? Vậy là tốt rồi.” Cô gái hỏi tiếp nói,“Tôi thấy trên người anh mấy vết thương giống như đều khỏi hẳn .”
Uh, đúng vậy......” Thương Bích Lạc trả lời đến một nửa, đột nhiên cảm thấy lưng có chút lạnh cả người, tay hắn chỉ run rẩy, ngẩng đầu, quả nhiên chống lại ánh mắt giống như ác ma.
Nhe răng cười, cô gái ngồi qua một bên ôm quyền nhìn hắn, giống như đang đánh giá hắn có thể đấu được bao nhiêu.
“Đằng đằng......”
Cơ hội chờ tên hỗn đản đã tới!!!” Chịu chết đi Thương Bích Lạc, tên biến thái!
Hạ Hoàng Tuyền thực phẫn nộ -- đánh chính là anh!
Thương Bích Lạc thực ủy khuất -- tôi chỉ là muốn hỏi em có cảm thấy quên cái gì hay không......
Cùng lúc đó, có một vị anh trai thật đáng thương -- hắt xì...... Em gái...... A Thương...... Lại đánh nhau à ...... Các người như thế nào còn chưa trở về......

Cõng Boss Đến Hạn Cuối Cùng - Chương 64 Anh nghĩ đối với em......

Colors on this flower are spec beautiful. #BeautifulFlowers



Ngón tay lần lượt lướt qua phiến đá cứng rắn, phát ra tiếng vang mỏng manh, ngón tay thon dài không biết khi nào đã bong ra từng miếng, mơ hồ máu trên đầu ngón tay đã chảy ra mỗi khi tiếp xúc với phiến đá, vì thế sắc mặt đã không còn huyết sắc, thanh niên bị mất đi một nữa ý thức lại giống như không cảm giác đau đớn của người bình thường, chỉ theo bản năng càng không ngừng dùng tay bò về phía trước.
Nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao.
Màu da dần dần bị thẫm lại.
“Bum!”
Thẳng đến khi có một tiếng vang nhỏ như vậy, đưa một nữa linh hồn đang bò trên phiến đá mới dần lấy lại ý thức, da thịt không biết khi nào đã lộ ra một màu xanh rõ ràng làm thanh niên giật mình, chăm chú vào đôi bàn tay của chính mình, đôi bàn tay có nhiều vết thương, đầu ngón tay bị chảy máu cư nhiên tự khép lại, thậm chí còn dài ra, móng tay rớt xuống, nó chạm vào phiến đá thế nhưng có thể phát ra một tiếng vang thanh thúy như vậy.
Zombie hóa?
Không, nhiệt độ cơ thể vẫn chưa hạ xuống, các bộ phận của con người triệu chứng của cảm sốt còn vẫn duy trì, hẳn là còn còn đang dần chuyển hóa đúng không?
Tuy rằng không thể giải thích hắn vì cái gì còn giữ lại nguyên tâm thức, đây là sự trao đổi hay cái giá phải trả khi ở đại giới sao?
Khi cô gặp hắn như vậy, trong mắt sẽ toát ra biểu cảm như thế nào?
-- cho dù là zombie cũng không quan hệ......
Thanh niên vươn tay.
-- cho dù bị cự tuyệt bài xích chán ghét cũng không quan hệ......
Di chuyển một chút thân thể, đem toàn bộ trọng lực đặt lên phiến đá.
-- Hạ Hoàng Tuyền, em cho dù chết, cũng chỉ có thể chết ở trong tay tôi.
Nếu cô gái giờ phút này nghe được tiếng lòng của hắn, tám phần sẽ bị thổ huyết trước mặt hắn -- hỗn đản, miệng quạ đen!
Bởi vì, cảm thấy chính mình thật sự sắp chết.
Thân thể bị áp chế trên mặt đất, vua Zombie dùng cổ tay ngăn cánh tay phải gắt gao của cô gái, như vậy nhược điểm bị đối phương khống chế về cơ bản là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà, so với chuyện làm cho tắt thở mà chết, nó giống như càng muốn ăn sống cô hơn. Hạ Hoàng Tuyền hẳn là may mắn trước đó đã có đánh nhau với nó, đã chặt được hai bàn tay của nó, nếu không bằng vào hai tay, nó đã đủ sức để xé nát cô.
Cô gái giơ tay phải lên liều mạng ngăn cản đối phương tới gần mặt mình, tay trái cố gắng duỗi thân người sang bên canh, nơi đó...... trường đao đang lẳng lặng nằm ở đó.
Đấu sức như vậy, qua một lúc lâu, cô gái dần dần rơi vào thế hạ phong.
Cổ tay trở nên yếu dần và vô lực, nước miếng trong miệng đối phương chảy ra từng giọt rơi trong lòng bàn tay, rồi lại chảy xuống tới cổ tay, phát ra “xèo......” không ngừng vang lên mang đến cơn đau đớn kịch liệt cho cô, làn da bị ăn mòn, lộ ra máu thịt đỏ tươi, giống như là bị mùi hương của hơi thở hấp dẫn, cằm của cô bị để cố định động tác, vua Zombie luôn phát ra tiếng hô hỗn loạn hưng phấn, bị sự thèm ăn kích thích tạo ra khí lực càng lúc càng lớn, nhe răng nanh bén nhọn ra và gương mặt cũng càng ngày càng gần!
“Phanh!!!”
Nhưng vào lúc này, một vật rơi xuống đất vang tiếng truyền đến.
Nếu vừa rồi, cái này cũng không phải chuyện gì kỳ quái, bởi vì trong  lúc hai người đánh nhau luôn không ngừng phát ra âm thanh như vậy, nhưng mà, giờ phút này...... thì có vẻ phá lệ không bình thường, là ai? Ai phát ra âm thanh như vậy?
Không chỉ có , vua Zombie giống như cũng bởi vì vậy mà kinh ngạc, gương mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Tận dụng thời cơ!
Hạ Hoàng Tuyền quyết định vươn chân thật nhanh, thừa dịp này hung hăng một cước đá văng, rồi sau đó buông ra, quay cuồng mà về bên trái.
Trường đao mất đi rốt cục lại trở lại tay cô.
Tuy rằng trong đó đã không tử khí nữa, nhưng mà, chỉ cần còn nắm nó, là có thể tiếp tục chiến đấu tiếp.
“Ngao!” con mồi bị mất , vua Zombie phát ra tiếng kêu phẫn nộ, nó đan hai cánh tay mạnh về phía mặt, chùn người xuống, cánh tay gầy gò tì trên trán và bật cơ thể rắn chắc lên, bằng cách này nó có sức bật kinh người, nó lại hướng trên người cô gái đánh tới!
Cô gái chưa kịp đứng lên lại bị ấn xuống!
Phía sau lưng bị một quyền hung hăng đập tới, sự đau đớn trên lưng tạm thời không đề cập tới, dĩ nhiên là nội tạng sẽ bị thương do cú đánh lần thứ hai không nhẹ hơn chút nào mà còn có vẻ lún sâu hơn, yết hầu của cô nóng lên, vài ngụm máu theo khóe miệng chảy xuống.
Đương nhiên, là cô bị thương nặng như vậy, đối phương cũng tốt hơn là báo, hai bàn tay đã bị chặt đứt, cơ thể có thể nói hoàn mỹ kia giờ phút này đã một thân hỗn độn, mỗi một cái miệng vết thương đều sâu đến nỗi có thể thấy được xương, có thể thấy được sức mạnh của từng nhát đao chém xuống là cỡ nào.
Lấy mạng đổi mạng, không gì hơn cái này.
Nhưng mà, nó là zombie, mà Hạ Hoàng Tuyền còn lại là con người.
Nhìn như một câu đơn giản nhưng lại viết hết lên sự yếu đuối của cô gái.
Bị mùi máu tươi dụ hoặc, Vua Zombie mở miệng rộng ra, hung hăng hướng đến cái cổ của Hạ Hoàng Tuyền cắn, cô gái hai tay cằm chặt đao hung hăng cắm vào miệng của Vua Zombie, chạm vào răng nanh của đối phương phát ra “Đinh” thanh thúy, cư nhiên là thể lực ngang nhau!
So với sự nhanh nhẹn thì zombie tốc độ nhanh hơn, so với phòng ngự thì zombie xác ngoài càng cứng rắn hơn, so với khí lực thì zombie càng lớn hơn nữa, so với...... Nó giống như là một zombie sở hữu được tổng hợp các loại sức mạnh vậy, mỗi một loại sức mạnh đều mạnh hơn con người, trừ lần đó ra, còn có nó đang là một đứa trẻ, nếu giống như con người trưởng thành thì trí tuệ và sức mạnh đáng sợ như vậy sẽ bị zombie khống chế mất.
Như vậy nó, nó có kỳ suy yếu” không?
Nếu là toàn là kỳ thịnh vượng, thì sức mạnh của nó nên có bao nhiêu?
Nếu hiện tại không giết nó, như vậy về sau chỉ sợ không có cơ hội lần hai.
Mà nó nhược điểm......
Qua nhiều lần giết nhiều zombie như vậy, Hạ Hoàng Tuyền phát hiện một chút nhược điểm kinh người -- nhược điểm của chúng nó cơ hồ đều ở đầu, mà vị Vua Zombie này đánh chính diện cơ hồ không có hiệu quả. Hoặc là nhược điểm của nó không ở đầu, hoặc là, chính là ở sau đầu.
Nhưng mà, trong tình hình hiện tại, so về đấu tốc độ hoàn toàn không phải đối thủ của nó.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
“Làm!”
Một âm thanh như vậy vang lên sau đó, cô gái kinh ngạc phát hiện, cái cánh tay trên cô cô cư nhiên đã dời đi, Vua Zombie đang cố hết sức giơ lên, chặn một viên đạn đang bay vụt đến.
Viên đạn?
Trong nháy mắt, động tác của cô và nó rất đồng điệu, hai người đồng thời nhìn về hướng bên thứ ba – một thân hình đang bám chặt vào phiến đá, một khuôn mặt thanh niên tuấn mỹ hiện ra, một tay hắn bám vào phiến đá, một tay kia vững vàng giơ súng lên.
Thương Bích Lạc?
Hạ Hoàng Tuyền gần như là trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chăm chú vào đối phương da màu xanh, cùng với, tuy rằng tay hơi run nhè nhẹ biểu hiện của vô lực, nhưng rõ ràng hai chân đã đứng thẳng lên...... Điều này sao có thể?
Hắn biến thành zombie ? Không, rõ ràng còn có trí tuệ, cái này rốt cuộc là......
“Đừng ngẩn người, nó nhược điểm ở phía sau não!”
“...... Ân!” xác thực, hiện tại không phải là lúc nên ngẩn người!
Hạ Hoàng Tuyền mạnh mẽ thoát khỏi trói buộc, bứt ra lui về phía sau, Vua Zombie tức giận còn muốn chơi trò cũ, nhưng lại bị những viên đạn liên tiếp phóng tới ngăn cản động tác của nó, phẫn nộ gầm rú ra tiếng, xoay người đánh về phía Thương Bích Lạc!
“Cẩn thận!” Cô gái vội vàng nhảy người lên, nhầm vào đầu nó mà chém xuống!
Chém một nhát không thể có cơ hội chém lần thứ hai.
Qua thời gian dài ở chung, bất tri bất giác bồi dưỡng ra sự ăn ý vô cùng tuyệt với giữa thanh niên cô gái, nói đến thì thật buồn cười, điểm này thậm chí ngay cả bọn họ cũng không rõ ràng, mà người thiết thân sẽ cảm nhận được khi thấy bọn họ chiến đấu với zombie.
Tình thế trong nháy mắt vòng vo đảo ngược.
Hạ Hoàng Tuyền tấn công trước mặt, Thương Bích Lạc hổ trợ, bọn họ song song tấn công, phần nữ tính của zombie trong nháy mắt lâm vào tình trạng trứng chọi đá, có mấy lần suýt nữa bị cô gái chém tới gáy, sau khi trải qua nguy cơ, không biết đã hạ quyết định cái gì, đột nhiên nhảy cao lên, nhảy tới phiến đá, ngửa mặt lên trời thét dài lên, cùng lúc đó, Hạ Hoàng Tuyền kinh ngạc nhìn đến, trên thân nó tử khí bỗng nhiên đậm hơn, đây là......
“Ngăn cản nó!” Tuy rằng chưa từng có được trực giác giống như Hạ Hoàng Tuyền, nhưng Thương Bích Lạc đã mẫn cảm nhận ra trong đó ẩn chứa nguy hiểm.
Được!” Hạ Hoàng Tuyền giơ cao đao, phi thân lên, lại bị một dòng khí không rõ hung hăng chụp lại, nói đến cũng khéo, thân thể của Thương Bích Lạc nặng nề đứng trên phiến đá, giây tiếp theo, cô gái cảm giác được cơ thể mình được giúp nâng lên.
“Có khỏe không?” Thanh niên nhìn chăm chú vào cô gái người đầy bụi đất và nhiều vết thương máu tươi váy đầy người, ngực đau đớn kịch liệt.
“Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
“......”
“Đáng chết! Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ mới tốt?” Cô gái che ngực, liên tục ho khan vài tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì, một phen giữ chặt ống tay áo của Thương Bích Lạc,“Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy đã gặp qua cô ấy ở nơi nào đó, anh có thể nhớ không?”
“Gặp qua?” Thương Bích Lạc bỗng nhiên ngẩn ra, trong đầu một đám sương mù trong nháy mắt tản đi,“cái kẹp tóc kia ở đâu?”
“Kẹp tóc?” Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, rồi sau đó vội vàng hồi đáp,“Ở !”
Lấy ra!”
“Đây!” Tuy rằng không rõ ý tứ của hắn rốt cuộc là cái gì, nhưng đối với thanh niên Hạ Hoàng Tuyền vô cùng tín nhiệm vẫn nhớ là khi nào ra cửa trên người luôn có kẹp tóc, nên cô đã nhìn về phía Vua Zombie hô to một tiếng,“Hỗn đản, xem này!” Nói xong, liền ném cái kẹp tóc ra xa xa bên ngoài.
Khoảnh khắc tiếp theo, cái không khả năng nhất đã xảy ra.
Tử khí của vua zombie đang dần dần bay lên càng thêm nồng đậm cư nhiên cứng lại, rồi sau đó, cư nhiên chậm rãi tán đi, nó ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn chăm chú chiếc kẹp tóc trên bầu trời đang tạo ra một đường cong, trong ánh mắt đang di động đó Hạ Hoàng Tuyền vẫn không hiểu gì luôn, rồi sau đó cư nhiên hai chân trùng xuống, nhảy xuống từ trên phiến đá, giơ cao cánh tay lên, giống như muốn bắt lấy nó.
Thương Bích Lạc mạnh mẽ đẩy Hạ Hoàng Tuyền về phía trước, thấp giọng nói:“Bắt lấy cơ hội.” Rồi sau đó giơ súng lên, nhắm ngay cái kẹp tóc kia.
--“Giao cho tôi?”
--“Cô ta giống như vẫn còn một người chị nữa, chị em bọn họ rất giống nhau, Vu Nhụy nhờ cô đem cái kẹp tóc này giao cho chị của cô ta, nếu về sau nhìn thấy chị ấy.”
--“Được. Nếu tôi gặp được chị ấy, nhất định sẽ giao tận tay cho chị ấy.”
--“Tôi thây chị ấy cám ơn .”
--“...... Không cần khách khí.”
“...... Thực xin lỗi.” Dĩ nhiên, cô gái đã hiểu được mọi thứ nên thì thào ra tiếng, thật không ngờ sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Vu Nhụy trong hoàn cảnh thế này, nhưng , chuyện tới nước này, đã không lựa chọn khác.
Vua Zombie, không, nên gọi là “Vu Lôi”, đến tột cùng cô ta thích cái gì trên cái kẹp tóc này? Cô ta sẽ nghĩ tới chính mình trước khi biến thành zombie sao? Cho nên mới muốn liều lĩnh bắt lấy.
Nhưng mà, ngay lúc cánh tay của cô ta sắp tiếp được kẹp tóc trong nháy mắt, bảo vật kia lại bị một viên đạn biến thành bột mịn.
Đôi mắt của cô gái zombie trừng lớn vô cùng kinh hãi, cánh tay cuồng loạn chụp lấy vài cái, nhưng cái gì cũng đều không thể chụp được, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tan biến trong không khí, rốt cuộc vẫn không chạm được đến.
“Ngao ngao!!!”
Sự cuồng nộ làm cho đánh mất mọi cảnh giác, nó điên cuồng hét lên hướng về thanh niên đánh tới, lại quên phòng bị nhược điểm của chính mình.
Mọi thứ, như đã được định sẵn như vậy!
Không biết qua bao lâu, cô gái bị ngất khoản ba bốn phút ngắn ngủi đã tỉnh lại, phát hiện chính mình đang bị thanh niên ôm vào trong ngực, thấp giọng hỏi:“Nó đã chết sao?”
Thương Bích Lạc nhìn chăm chú vào cô gái đang gối đầu trên đùi mình, vươn tay xoa xoa khuôn mặt bẩn hề hề nhỏ nhắn:“Đã chết.”
Hạ Hoàng Tuyền nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt đột nhiên dừng lại hình ảnh những móng tay của hắn đang bén nhọn vươn ra, vươn tay lên, cố sức bắt lấy tay hắn :“Anh đây là...... Biến thành zombie?”
“......” đôi mắt Thương Bích Lạc hơi hơi nheo lại, tuy rằng còn chưa có hoàn toàn biến thành, nhưng cũng sẽ nhanh thôi, khi đó, hắn sẽ hoàn toàn mất đi lý trí sao? Cô sẽ muốn giết chết hắn sao? Nếu là như vậy, có hạ thủ lưu tình không.....
Hắn hít hít cái mũi, đã muốn di chuyển môt bộ phân của thân thể, có thể ngửi được máu của cô tràn ngập hương vị ngọt lành dụ hoặc, thật muốn ăn...... Muốn cắn một cái vào cái cổ ấm áp của cô, cắn xé máu tươi mới, chắc là rất mỹ vị, muốn đem cô nuốt vào trong bụng, cùng với bị chán ghét bị cự tuyệt, bị giết chết, chẳng phải cứ như vậy đem ăn luôn không tốt hơn sao, làm cho biến thành một bộ phận của chính mình.
Ý tưởng này léo lên, giống như con rắn sa đọa trong vườn địa đàng trăm ngàn năm trước “Tê tê” lời nói nhỏ nhẹ, làm con người vui vẻ rồi bị kéo vào địa ngục.
Ăn cô!
Ăn cô!!
Ăn cô!!!
Không biết từ khi nào, ánh mắt của thanh niên dừng lại trên cái cổ mềm mại của cô gái, hắn lặng yên hoạt động cái tay bị cô gái nắm trong lòng bàn tay, bén nhọn chạm lên một chút trên da thịt trắng nõn nà kia, chỉ cần hơi dùng sức một chút, là có thể đâm vào trong đó, cảm nhận được chất lỏng màu đỏ kia chậm rãi lưu động.
Đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút rét lạnh, Hạ Hoàng Tuyền kỳ quái nhìn Thương Bích Lạc liếc mắt một cái, rồi sau đó đột nhiên thở dài ra tiếng:“Anh, người này thật đúng là đáng thương.”
Thanh niên động tác dừng một chút:“Cái gì?”
Anh vốn cũng chỉ có bộ dạng đẹp mắt này ưu điểm, hiện tại ngay cả nó cũng chưa đủ, thật sự là rất đáng thương ......”
“......”
“Nhưng mà,” Cô gái gợi lên khóe miệng, một chút nắm chặt bàn tay của thanh niên vẫn còn một chút ấm áp của con người bình thường, khẽ cười nói,“Biến dạng cũng không quan hệ, zombie cũng không quan hệ, chỉ cần còn sống là tốt rồi.”
“......” Đồng tử bỗng nhiên thu nhỏ lại.
Giây tiếp theo, cô gái cảm giác chính mình bị thanh niên nhắc lên ôm lấy vào trong lòng, hắn gương mắt nhìn thật sâu vào cô, tư thế như vậy làm cho phi thường không được tự nhiên, vì thế đẩy đẩy vài cái, thì nghe được hắn nói câu tiếp theo, đột nhiên cứng ngắc.
Khi thanh niên nói chuyện, hơi thở phản phất trên làn da trắng noãn nà, non mềm của cô gái.
Hắn nói:“Quả nhiên, thật muốn ăn em.”
“......”