NKLTY - Chương 13 : Tha thứ



Quần áo lần lượt được cởi bỏ, thân hình nam tính đầy quyếnrũ hiện ra trước mắt tôi không chút che đậy. Nước nóng dường như tăng lên mấyđộ, không khí bỗng trở nên loãng hơn. Trái tim yếu ớt của tôi làm sao đủ sứcchịu đựng sự kích thích này, nó đập nhanh hơn. Để tránh phát bệnh ngay trongphòng tắm, tôi vội vàng xả sạch dầu tắm trên người, chuẩn bị đi ra ngoài.

Một cánh tay chống lên bức tường bên cạnh, chặn đường tôi.

“Xin lỗi, em không có nghĩa vụ phải tắm cùng anh.”" Tôicó lòng tốt nhắc nhở Cảnh Mạc Vũ.

Thấy tôi vẫn chưa hết tức giận, Cảnh Mạc Vũ thở dài bất lực.Bàn tay còn lại của anh kéo tay tôi thăm dò, tôi giật khỏi tay anh nhưng lại bịanh nắm chặt. Anh không dùng sức mà chỉ nắm nhẹ nhàng, như muốn lấy lòng, cũnggiống cầu xin tha thứ. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi anh khiến tôi tức giận, muốngiảng hòa với tôi, anh đều cầm tay tôi như lúc này. Khả năng diễn đạt ngôn ngữcủa Cảnh Mạc Vũ tuy không tệ, nhưng anh mãi không học được chiêu hạ giọng, khomlưng uốn gối dỗ dành người khác. Nhẹ nhàng cầm tay tôi đã là sự nhượng bộ lớnnhất của anh.

Theo kinh nghiệm, một khi bị Cảnh Mạc Vũ cầm tay, lòng tôilập tức mềm hẳn, tôi sẽ mỉm cười tha thứ cho anh. Nhưng lần này, tôi không chỉtức giận, mà còn cảm thấy chua xót, thất vọng, thậm chí... lòng nguội lạnh.

Hơi nước mù mịt làm tôi không nhìn rõ gương mặt Cảnh Mạc Vũ,chậm rãi nhưng rất kiên quyết rút tay về. Tôi đã mất niềm tin vào cuộc hôn nhânnày. Cũng có lẽ ngay từ đầu, tôi đã không có niềm tin. Tôi đẩy cánh tay CảnhMạc Vũ đang chặn lối đi để rời khỏi phòng tắm. Đột nhiên anh ôm chặt lấy tôi,nâng cằm tôi và đặt một nụ hôn lên môi tôi. Nụ hôn của anh bá đạo và kiên quyết,hoàn toàn không cho tôi cơ hội cự tuyệt

Nước nóng xối xả vào người, rửa trôi giọt lệ ở khóe mắt tôi,chảy qua gương mặt tôi, sau đó từ từ chảy xuống hai cơ thể đang quyện chặt củachúng tôi, khiến làn da tôi trở nên nóng bỏng. Đầu lưỡi Cảnh Mạc Vũ muốn tiếnvào khoang miệng tôi. Tôi cố chấp trấn thủ phòng tuyến cuối cùng, nghiến răng,bặm môi không cho anh tiến vào. Mặc dù vậy, tôi vẫn không thể ngăn cản nụ hônngày càng mãnh liệt của anh, càng không thể ngăn cản bàn tay anh từ sau lưngtôi di chuyển đến trước ngực, nắn bóp đỉnh đồi mềm mại của tôi.

Sự ma sát từ lòng bàn tay anh khiến cảm giác kích thích lantruyền khắp người. Tôi không thể chịu đựng nổi nên hơi hé miệng, để mặc đầulưỡi của anh xâm nhập. Đầu lưỡi của Cảnh Mạc Vũ tấn công mạnh mẽ khiến tuyếnphòng thủ vốn không mấy vững chắc của tôi sụp đổ trong giây lát, hai cánh taybất giác ôm chặt thắt lưng anh, dần dần phục tùng, dần dần nghênh hợp trongvòng tay anh.

Vào thời khắc này, tôi không thể không thừa nhận, anh chínhlà thiên la địa võng mà số phận đã định cho tôi, bủa vây, trói chặt tôi. Anhkhông buông tay, tôi sẽ không có cách nào thoát khỏi. Dù bị tổn thương hay đaulòng đến mức nào tôi cũng chỉ có thể chịu đựng.

Bị Cảnh Mạc Vũ hôn đến mức nghẹt thở, tôi buộc phải dùng hếtsức đẩy anh ra. Sau đó, tôi một tay chống vào tường, một tay ôm ngực thở hổnhển. Tôi sắp tắt thở, vậy mà anh còn vui vẻ thưởng thức bộ dạng thảm hại củatôi. “Em còn cho rằng đây là quan hệ vợ chồng “miễn cưỡng duy trì” hay không?”

Tôi không thể thốt ra lời, chỉ thở hồng hộc, trừng mắt vớianh. Nhưng nói thật lòng, chứng kiến bộ dạng chưa thỏa mãn, có thể tiếp tụchành vi ân ái bất cứ lúc nào của Cảnh Mạc Vũ, tôi thật sự không nhìn ra mộtchút miễn cưỡng.

“Ngôn Ngôn, em muốn anh giải thích thế nào em mới chịu tin,anh không có dù chỉ một chút tình cảm với Hứa Tiểu Nặc.”

Anh muốn giải thích, anh hy vọng tôi tin anh. Được thôi tôisẽ cho anh cơ hội giải thích. “Anh khẳng định anh không yêu cô ấy, vậy anh hãynói cho em biết, đêm anh bị bỏ thuốc, tại sao anh lại coi em là cô ấy? Còn...”

“Anh coi em là cô ấy?” Ngữ khí của Cảnh Mạc Vũ cho thấy anhkhông hiểu ý tôi.

“Anh không nhớ à?” Tôi đành phải nói rõ hơn một chút. “Lúcvề nhà, anh đã không tỉnh táo, em đến đỡ anh, anh đã gọi “Tiểu Nặc”...”

Cảnh Mạc Vũ nhíu mày, chìm trong hồi ức. Sau đó, anh nói chotôi biết, anh thật sự không nhớ rõ chuyện xảy ra tối hôm đó. Anh chỉ lờ mờ cóấn tượng, hôm đó anh uống rượu cùng khách hàng. Trong lúc uống rượu, anh nhậnđược điện thoại của Hứa Tiểu Nặc, nói có việc tìm anh. Kết thúc bữa ăn, anh lậptức bảo chú Mã đưa anh đến biệt thự ở Dương Sơn. Lúc đó, cả người anh chìmtrong trạng thái quay cuồng nên không phát hiện tài xế đã là người khác, càngkhông biết xe đi về đâu. Vì vậy, khi có cảm giác một người phụ nữ đỡ mình,đương nhiên anh tưởng đó là Hứa Tiểu Nặc. Cho đến khi anh ngửi thấy một mùihương quen thuộc, cơ thể anh như đột nhiên bốc cháy, anh không thể khống chếbản thân, hoàn toàn xuất phát từ bản năng đi chiếm đoạt...

“Nói như vậy, anh không biết người con gái anh ôm lúc đó làai?” Cảnh Mạc Vũ đã ngửi mùi hương trên người tôi bao nhiêu năm, làm gì cóchuyện không thể phân biệt?

Cảnh Mạc Vũ tắt vòi hoa sen khiến phòng tắm trở nên tĩnhlặng. “Có lẽ... anh biết, chỉ là trong lòng anh biết rõ không nên xảy ra chuyệnnày, nhưng anh không thể khống chế bản thân, vì vậy anh mới không muốn nhớ đến,anh sợ phải đối diện.”

Cơ thể không chút che đậy, Cảnh Mạc Vũ hình như cũng trở nênchân thực hơn, không còn lớp ngụy trang giả dối. Tôi mơ hồ đọc được sự thư tháitừ trong đôi mắt sâu thẳm của anh, giống như một tâm tình bị kìm nén rất lâuđột nhiên được giải phóng. “Nhưng sớm muộn cũng có lúc tỉnh dậy, chuyện phảiđối mặt kiểu gì cũng phải đối mặt.”

Cảnh Mạc Vũ còn nói, sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy tôi nằm bêncạnh anh, giường chiếu hỗn loạn, trên tấm ga trải giường có vết máu, đầu óc anhtrống rỗng. Anh nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao có thể xảy ra chuyện này, xảyra như thế nào...

Cho tới khi ba đột ngột đưa người xông vào phòng, anh mớibiết mình bị hãm hại.

Tôi hỏi anh: “Vì vậy anh tưởng em là người sắp đặt tất cảnhững chuyện này?”

“Anh thật sự không ngờ người đó là ba. Anh cho rằng, dù bakhông nghĩ đến anh, cũng không thể không quan tâm đến cảm nhận của em... Làmsao ba có thể để em chịu đựng chuyện đó trong khi em không hay biết gì cả.” CảnhMạc Vũ cười gượng gạo. Dù sự việc xảy ra lâu rồi nhưng tôi vẫn có thể nhận ravẻ khổ sở và bất lực nơi đáy mắt anh, đủ thấy lúc đó anh khó chấp nhận âm mưunày như thế nào.

“Đó là bởi ba hiểu rõ, em cần nhất điều gì.”

“Nếu không phải nhìn thấy vết bầm tím trên cánh tay em vàohôm đám cưới, có lẽ anh sẽ vĩnh viễn không biết em từng phản kháng kịch liệtdưới người anh. Anh đã khiến em đau đớn như vậy... Đây cũng là điều em muốnsao?”

Đối với anh, đó là một hành vi đầy tội lỗi. Còn đối với tôiđó là một cuộc ái ân mê loạn, khổ sở nhưng cũng ngọt ngào.

“Vâng.” Tôi gật đầu, nhẹ nhàng tựa vào người anh. “Lúc lấyanh, em thật sự không trông mong cuộc hôn nhân của chúng ta có thể duy trì lâu.Em chỉ muốn lấy anh, em không hề hối hận.”

Cảnh Mạc Vũ ôm chặt lấy tôi, luồn tay vào mái tóc dài cảatôi, ngón tay anh lướt qua bờ vai trần của tôi. “Ngôn Ngôn, anh chưa từng hốihận vì đã cưới em. Em có biết không? Mấy hôm trước, khi chúng ta làm chuyện đó,anh đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên, mùi hương đó, tiếng rên rỉ đó, cảm giácthỏa mãn đó... Còn nữa, anh cảm thấy...” Cảnh Mạc Vũ im lặng, cúi đầu nhìn tôi.“Dù em là em gái ruột của anh, anh cũng không có cách nào dừng lại...”

Đủ rồi, có câu nói này của anh là đủ rồi!

Cảnh Mạc Vũ lại nắm tay tôi một lần nữa, tôi không cự tuyệt.Bất kể là đúng hay sai, bất kể tương lai phải đối mặt thử thách và đau khổnhường nào, tôi cũng nguyện đánh cược một lần, cược sẽ có một ngày anh yêu tôi.

Nhưng dù sao đây cũng chỉ là một canh bạc, mà tôi không hềcó lòng tin vào chiến thắng.

Một năm sau, khi tôi vừa khóc vừa thừa nhận tôi đã thua,thua đến mức trắng tay, Tâm Tâm Mơ Hồ mới tiếc nuối nói cho tôi biết: Tình yêulà một loại niềm tin, khi bạn tin chắc tình yêu của bạn có thể vượt qua mọiphong ba bão táp, bạn mới có thể nhìn thấy cầu vồng. Nếu bạn coi tình yêu làmột canh bạc, vậy thì ngay từ đầu, bạn đã thua hoàn toàn.

Tôi lau nước mắt. “Tại sao cậu không nói sớm?”

Tâm Tâm nghiến răng. ‘Cậu có hỏi tớ đâu!”

***

Sau khi tắm xong, tôi tưởng Cảnh Mạc Vũ sẽ bắt tôi thực hiệnnghĩa vụ vợ chồng nhưng anh chỉ ôm tôi và nói: “Sắc mặt em rất tệ, chắc tối quangủ không ngon à? Anh cùng em ngủ một lát...”

Anh ôm tôi ngủ nửa ngày. Mười đầu ngón tay đan vào nhau,chúng tôi ôm nhau ngủ. Tôi chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon và yên bình nhưvậy. Lúc tôi tỉnh lại, sắc trời một màu xanh thẫm, không thấy bóng dáng CảnhMạc Vũ đâu. Tôi cảm thấy người nhẹ nhõm, tim tôi không còn đập loạn, cũng khônghoa mắt, chóng mặt, chân không còn mềm nhũn. Tôi đi thẳng xuống tầng dưới màkhông hề cảm thấy tức ngực, khó thở.

Ba tôi và Cảnh Mạc Vũ đang uống trà, trò chuyện ở phòngkhách.

“Đã hơn sáu giờ rồi, Ngôn Ngôn vẫn chưa tỉnh dậy, không phảicon bé cả đêm qua không ngủ đấy chứ?” Ba tôi cất giọng oán trách. “Tuy hai đứamới kết hôn, tuổi trẻ hùng hực nhưng anh cũng nên tiết chế một chút... nghĩ đếnNgôn Ngôn...”

Cảnh Mạc Vũ ho khan một tiếng. “Ba, chẳng phải ba muốn sớmđược bế cháu hay sao?”

Nghe đến từ “cháu”, lòng tôi chùng xuống, bước chân cũng trởnên nặng nề. Ngược lại, hai mắt ba tôi sáng lấp lánh, ông vội vàng truy vấn:“Ừ, thế nào rồi, có động tĩnh gì chưa? Mấy ngày trước, chú Trần choba bài thuốc cung đình để có thể sinh con trai, hai đứa cóthể thử... À, thật ra cũng không nhất định phải sinh con trai. Contrai tuy có thể thừa kế sản nghịệp của Cảnh gia chúng ta nhưng con gái lại gầngũi hơn. Hay là hai đứa sinh cho ba một trai, một gái đi!”

Ba tôi vui vẻ phác họa viễn cảnh tương lai. Nhìn thấy tôiđứng ngây ra ở chân cầu thang, Cảnh Mạc Vũ lập tức đứng dậy, đi đến bên tôi.“Em ngủ có ngon không? Sao sắc mặt vẫn nhợt nhạt thế?”

Tôi vội vỗ hai má để gương mặt hồng hào hơn. “Đâu có, em ngủrất ngon. Chắc đồ mỹ phẩm làm trắng da của em hiệu quả quá tốt ấy mà!”

“Xuống ăn cơm đi. Ăn xong anh đưa em đi gặp bạn bè, anh đãhẹn rồi.”

“Bạn bè?” Mấy năm nay, Cảnh Mạc Vũ rất ít khi cho tôi thamgia các buổi tụ tập bạn bè của anh. “Có những ai? Em có quen không?”

“Quen... Có Tề Lâm.”

Tôi đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay không được đẹp lắm,sắc trời hơi u ám, giống như nội tâm của người đàn ông nào đó...

“Buổi tối chúng ta tụ tập ở đâu? Vẫn ở Hội Hiên à?” Dù saođây cũng là lần đầu tiên Cảnh Mạc Vũ đưa tôi đi gặp bạn bè của anh kể từ khikết hôn, tôi phải tùy theo địa điểm để chọn trang phục thích hợp nhất.

“Passion.”

“Hả?”

Passion Pub và Hội Hiên đều là câu lạc bộ tư nhân nổi tiếngở thành phố A. Điểm khác biệt ở chỗ, Hội Hiên chú trọng đến phẩm vị, môi trườngtrang nhã, phục vụ chu đáo, thích hợp với giới doanh nhân hơn. Trong khi đó,Passion Pub từ ngoài vào trong chỉ đề cao màu sắc kích tình và giải trí. Ở đóluôn có trò bất ngờ mà bạn chưa nhìn thấy và nghĩ đến bao giờ.

Mấy năm trước, vì hiếu kỳ, tôi bảo Tề Lâm dẫn tôi đếnPassion một lần. Nhưng mới chỉ uống hai ly rượu trong phòng VIP trang trí vôcùng lộng lẫy, tôi đã bị Cảnh Mạc Vũ lôi về nhà, dạy dỗ cả buổi tối. Đến khitôi nhận thức sâu sắc rằng, con gái đến nơi sắc tình đó dễ bị thất thân, đồngthời hứa với anh không bao giờ đặt chân tới Passion, anh mới tha thứ cho tôi.Trong thâm tâm, tôi thấy khinh thường Tề Lâm, người có ý tốt dẫn tôi đi.

Chương 14: Kích tình

Đứng trước cửa Passion Pub, tôi kéo gấu váy ngắn bó sát lầnthứ n nhưng vẫn không thể che giấu vết hôn nổi bật trên đùi...

“Khỏi cần che, bên trong đèn rất tối, nhìn không rõ đâu”.Giọng Cảnh Mạc Vũ vang lên bên tai tôi. Tôi trừng mắt nhìn anh ai oán. Bắt gặpnụ cười mang hàm ý sâu xa trên khóe miệng anh, tôi mới ngẩn ngơ hiểu ra, tạisao anh lại giúp tôi chọn kiểu váy tám trăm năm cũng không cho tôi mặc này.

Tôi khoác tay Cảnh Mạc Vũ đi vào cửa. Phong cách trang trícủa Passion khác một trời một vực so với mấy năm trước nhưng không khí vẫncuồng nhiệt như vậy. Bên trong rất đông người nhưng cũng không quá xô bồ. Ánhđèn rực rỡ nhưng do thiết kế khéo léo nên không hề chói mắt. Nhân viên pha chếrượu ở quầy bar thỉnh thoảng lại đốt lên một ngọn lửa nhảy múa đẹp mắt. Tiếngnhạc rock ở sàn giữa sôi nổi bởi hiệu quả của dàn loa chất lượng hàng đầu, kíchthích sự nhiệt tình tiềm ẩn trong mỗi người.

Có người trên phòng VIP ở tầng hai vẫy tay. Tôi nhận ra đólà bạn của Cảnh Mạc Vũ nhưng không nhớ họ tên cụ thể.

Cảnh Mạc Vũ ôm vai tôi đi lên phòng VIP trên tầng hai. Bêntrong có bốn người đàn ông và ba cô gái, đám đàn ông tôi từng gặp qua nhưng chỉquen biết một mình Tề Lâm. Anh ngồi ở góc trong cùng của sofa. Dưới ánh sángmông lung, anh càng nổi bật là playboy. Trong ba cô gái có mặt, tôi từng gặphai người. Đó chính là hai người đẹp gọi tôi là "Cảnh phu nhân" khitôi cùng Tề Lâm uống cà phê ở Hội Hiên. Còn cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh TềLâm thì đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt.

Vừa mỉm cười gật đầu chào hỏi mọi người, tôi vừa bị Cảnh MạcVũ ôm ngồi xuống sofa. Còn chưa ấm chỗ, Cảnh Mạc Vũ đã giơ tay kéo gấu váy tôi,ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Anh phát hiện bộ váy này không hợp với em.”

Tôi cúi xuống, quả nhiên váy ngắn không thể che hết nét xuânquang. Tôi lại vội kéo gấu váy lần nữa. Cảnh Mạc Vũ còn nói ở đây rất tối, vậymà đèn trong phòng VIP chói lọi, chiếu rõ những vết tím trên đùi tôi.

“Cảnh thiếu, hôm nay cậu làm chủ xị, vậy mà còn đến muộn,không phải ra vẻ quá đấy chứ!” Cảnh Mạc Vũ vừa giúp tôi chỉnh váy, có người nửađùa nửa thật kháng nghị.

Cảnh Mạc Vũ mỉm cười giải thích: “Xin lỗi, vợ tôi tối quangủ không ngon, phải ngủ bù thì mới có thể ra ngoài chơi. Tôi đến muộn, là tôikhông đúng, tôi sẽ tự chịu phạt ba ly.”

Đây vốn là lời giải thích rất bình thường nhưng ở một nơikhông bình thường, lọt vào tai những người không bình thường, tự nhiên nó có ýnghĩa khác. Lập tức có người lên tiếng: “Hả? Thế thì cậu càng không đúng. Tuynói “tiểu biệt thắng tân hôn” nhưng Cảnh thiếu cũng nên thương hoa tiếc ngọcmột chút.”

Tôi gặp người vừa nói từ nhiều năm trước nhưng bởi diện mạocủa anh ta để lại ấn tượng sâu sắc cho người đối điện nên tôi nhớ anh ta họTrác, công tử nhà giàu nổi tiếng ở kinh thành. Nghe nói anh ta còn có một ngườianh trai nên ai cũng gọi anh ta là Nhị thiếu.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Đề tài vừa đưa ra, lập tức có ngườiphụ họa. “Trước đây, Cảnh thiếu thương Ngôn Ngôn nhất, cô ấy thiếu một sợi tóccậu cũng không vui, vậy mà bây giờ cậu giày vò người ta đến mức ngủ không ngongiấc, cậu cũng nỡ lòng…”

Mọi người, anh một câu, tôi một câu, càng nói càng lạc điệu.Người bình thường lắm lời nhất là Tề Lâm hôm nay lại im lặng một cách kỳ lạ.Anh chỉ lặng lẽ nhìn chúng tôi bị đám đông bủa vây. Cảnh Mạc Vũ cũng không giảithích. Sau khi uống cạn ba ly rượu liền một lúc, anh cười tủm tỉm, đặt tay lênđùi tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Em đừng để bụng. Bọn họ là vậy đấy, thích ăn nói lungtung.” Cảnh Mạc Vũ ghé sát người tôi, thì thầm vào tai tôi.

“Tại sao em phải để bụng?” Đến nơi này vui chơi, không cầngiữ phép tắc quá. Tôi cười híp mắt, cố ý nói rất to: “Chúng ta là vợ chồng hợppháp, đến Ngọc Hoàng đại đế cũng không thể can thiệp vào chuyện anh giày vò em,liên quan gì đến bọn họ chứ?”

Cảnh Mạc Vũ không kiềm chế nổi, kéo tôi vào lòng. “Nghe thấychưa? Vợ tôi còn không có ý kiến, đâu đến lượt các cậu lắm lời.”

“Thấy chưa? Người ta anh anh em em, vợ vợ chồng chồng, ngọtngào quá thể, làm tôi ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn tìm một cô em gái đem vềnuôi.” Một anh chàng đẹp trai tôi không quen tiếp lời. Người đẹp ở bên cạnh lậptức siết cổ tay anh ta. “Anh thử nuôi xem nào!”

Mọi người cười ồ, Cảnh Mạc Vũ cũng cười. Tôi rất hiếm khiđược chứng kiến bộ dạng thoải mái này của anh. Trước mặt bạn bè, anh vui vẻphóng túng, cùng bọn họ cười đùa, chứ không còn vẻ lạnh lùng, xa cách. Gươngmặt nhìn nghiêng của anh dưới ánh đèn rực rỡ chao động, toát ra sức hút đàn ôngtrí mạng, khiến phụ nữ khó có thể kháng cự...

Mọi người nâng ly chúc tụng, phụ nữ cũng phải uống. Biết rõmình không thể uống rượu nhưng tôi cũng không thể không nể mặt, đành phải uốngxã giao mấy ngụm rượu vang. Nhấp từng hớp rượu không phải phong cách của tôi.Người khác không để ý, chỉ có Cảnh Mạc Vũ lập tức nhận ra. “Em sao vậy? Bữa tốiăn mấy miếng rau, rượu cũng không uống. Em không khỏe sao?”

Tôi vội nói: “Đâu có. Em thấy tửu lượng của bạn anh có vẻrất tốt. Em định giữ sức…”

“Sợ gì chứ, còn có anh ở đây...”

“Thì em sợ anh say đến mức bất tỉnh nhân sự, không ai đỡ vềnên mới giữ sức.”

Cảnh Mạc Vũ véo má tôi, đáy mắt tràn ngập ý cười. Tôi ôm vaianh, đặt một nụ hôn sâu lên má anh. Vừa quay đầu, tôi bắt gặp Tề Lâm cầm lyrượu, ngẩng lên uống cạn một hơi. Tôi biết Cảnh Mạc Vũ đang cố ý khích Tề Lâm.Tôi cũng cố tình phối hợp với anh, bởi tôi là người hy vọng Tề Lâm sớm tỉnh ngộhơn ai hết. Tôi mong anh sớm buông mối tình đơn phương vĩnh viễn không có kếtquả này.

Thấy vợ chồng chúng tôi rất mực tình cảm, có người bắt đầubuôn chuyện về cuộc hôn nhân chớp nhoáng của chúng tôi: “Đợt trước nhận đượcthiệp cưới của hai anh em nhà này, tôi như bị sét đánh ngang tai. Tình cảm anhem ấm áp nhất, thuần khiết nhất trong lòng tôi tự nhiên biến thành gian tìnhtrong nháy mắt, tôi nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi. Sau đó đọc tin tức trênbáo, tôi còn tưởng Cảnh thiếu “bá vương ngạnh thượng cung [1] ”cơ đấy!”

[1] Bá vương ngạnh thượng cung: có nghĩa là cưỡng gian.

“Bá vương ngạnh thượng cung? Không cần nghĩ cũng biết khôngcó khả năng đó. Ông già nhà bọn họ là người thế nào? Nếu có chuyện như vậythật, chắc ông già sẽ róc thịt cậu ấy mất!”

“Bây giờ mới thấy, hai người này không chỉ có gian tình ngàymột ngày hai!”

Bọn họ vừa nhắc tới, tôi liền nhớ đến lời bàn tán của cácđồng nghiệp ở công ty. Tôi ghé sát người Cảnh Mạc Vũ, hỏi nhỏ: “Em nghe nói,báo chí đăng tin anh vì tài sản của Cảnh gia nên mới ép em lấy anh. Sau đó tờbáo bị mua hết sạch, tòa soạn báo còn gặp phiền phức. Là anh cho người làm phảikhông?”

“Sao em hỏi chuyện này?” Bình thường, lúc nào anh không phủnhận có nghĩa là anh thừa nhận.

“Tại sao anh phải làm như vậy? Hành vi giấu đầu hở đuôi củaanh càng khiến người ta hiểu nhầm.”

“Anh biết, là anh cố ý đấy.”

“Hả?”

“So với chuyện bị bắt ép cưới em, anh thà khiến người kháctin anh cưỡng ép em... Dù sao vế sau cũng có tôn nghiêm hơn.”

Tôi im lặng hồi lâu. Không chỉ đơn giản vì sự tôn nghiêm củaanh. Anh có vô số cách để đính chính tin đồn nhưng lại quyết định gánh chịu, đểbảo vệ sự tôn nghiêm của tôi. “Anh đã hy sinh quá nhiều vì Cảnh gia, vì em vàba.”

“Đây là việc anh nên làm.”

Tôi nhẹ nhàng tựa vào người anh, hít mùi hương khiến tôi anlòng. Anh đã vì tôi mà gánh quá nhiều trách nhiệm. Tôi thật sự hy vọng một ngàynào đó, tôi cũng có thể chia sẻ gánh nặng cùng anh.

“Tôi rất hiếu kỳ.” Trác Nhị thiếu cong cong khóe môi, gươngmặt toát lên sự mê hoặc tà mị. “Ôm ấp, hôn hít cô em gái đã lớn lên cùng mình,rốt cuộc có cảm giác như thế nào? Cậu không cảm thấy cậu đang dụ dỗ thiếu nữ vịthành niên sao?”

Tôi lau mồ hôi trán, bạn bè đúng là bạn bè, đến lời chế nhạocũng đánh trúng chỗ hiểm, một nhát đứt cổ họng.

Cảnh Mạc Vũ thong thả vắt một chân lên chân kia, tay nâng lyrượu, nở nụ cười nhàn nhạt với Trác Nhị thiếu. “Tôi nghĩ, chắc cũng giống cảmgiác ôm chị dâu của mình... muốn ngừng mà không ngừng được.”

Mọi người cười bò, đến Tề Lâm cũng không nhịn được, bật cườithành tiếng.

Tôi không hiểu câu nói này có gì đáng buồn cười. Nhưng mấychữ “muốn ngừng mà không ngừng được” lời giản dị, ý sâu xa, khiến tôi miên mansuy nghĩ. Sau trận cười, không khí càng nóng hơn. Mọi người bắt đầu chơi trògieo xúc xắc. Quy tắc rất đơn giản, người có số nhỏ nhất sẽ phải uống một lyrượu mạnh.

Rượu đúng là rất mạnh, là hỗn hợp của rượu vang, rượu Tây,bia và rượu trắng, màu sắc khá kỳ dị, chỉ nhìn thôi cũng đủ đau đầu. Mấy cô gáikhông lên tiếng phản đối, tôi cũng không tiện phát biểu ý kiến, đành phải chờđợi thần may mắn thương xót người bị bệnh tim là tôi đây, đừng để cái mạng nhỏcủa tôi đi đời trong ly rượu.

Sự thật chứng minh, nữ thần may mắn không bao giờ chỉ chiếucố một người. Sau nhiều lượt chơi, cuối cùng tôi cũng không thể tránh khỏi bịphạt. Một ly rượu có màu sắc kỳ dị được đưa đến trước mặt tôi. Tôi nháy mắt rahiệu Cảnh Mạc Vũ, anh lập tức hiểu ý, nhận ly rượu trong tay tôi. Nhưng anh vừađịnh uống, những tiếng phản đối bắt đầu vang lên: “Không được, cậu tuyệt đốikhông thể uống thay ly rượu này.”

“Cậu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng được” Có người cầmhai ly rượu tương tự đặt trước mặt anh. “Quy tắc cũ! Uống hết ba ly. Còn nữa,lần trước cậu không cho chúng tôi chọc phá đêm động phòng, chúng tôi nhớ đếntận bây giờ…”

“Tửu lượng của Ngôn Ngôn tốt như vậy, đâu cần anh phải làmanh hùng.” Tề Lâm, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng.

“Không cần anh uống thay, em có thể uống.” Bọn họ gây khó dễthì không sao. Nếu để anh uống ba ly, dù tửu lượng tốt đến mấy cũng sẽ ảnhhưởng đến sức khỏe. Tôi giơ tay định giằng lấy ly rượu, Cảnh Mạc Vũ đã ngửa đầuuống hết. Sau đó, anh lần lượt uống hai ly còn lại.

Tiếng huýt sáo nổi lên, mọi người hưng phấn hét to nhưngkhông phải vì ba ly rượu mà là Cảnh Mạc Vũ uống hết ba ly rượu này, chứng tỏanh đã ngầm ưng thuận nguyện vọng chọc phá đêm động phòng của bọn họ...

Cảnh Mạc Vũ bỏ ly rượu xuống bàn, cởi cúc tay áo sơ mi, xắnlên cao. Sau đó, anh lại cởi cúc thứ hai và thứ ba trên cổ áo. Bình thường,Cảnh Mạc Vũ toàn mặc đồ công sở, vừa nhã nhặn vừa chững chạc. Hôm nay, anh diệnquần bò màu cà phê sẫm và áo sơ mi kẻ sọc màu đồng làm nổi bật thân hình caoráo. Khi anh cởi mấy cúc áo, càng làm lộ vẻ gợi cảm đàn ông. “Các cậu muốnchỉnh tôi kiểu gì!”

Nghe anh nói vậy, đám bạn bè “biến thái” của anh bắt đầunhiệt tình thảo luận các phương án rồi nhanh chóng xác định ba phương án tốtnhất.

Thứ nhất, bọn họ bắt tôi nằm xuống sofa để Cảnh Mạc Vũ chốngtay làm động tác chống đẩy trên người tôi. Tư thế của anh phải chuẩn, khôngđược chạm vào người tôi, chạm vào người tôi một lần, anh sẽ phải chống đẩy thêmmười cái. Sofa rất mềm, tôi nằm thẳng đã lún xuống, muốn có tư thế chống đẩytiêu chuẩn, chắc chắn tay và vai sẽ phải tốn nhiều sức lực.

Chương trước @*@ Chương sau

3 comments:

  1. […] 7, 2018 by dieptrucgiai  Chương trước @*@ Chương […]

    ReplyDelete
  2. […] Chương 8– Chương 9 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 – Chương 13 – Chương 14 – Chương 15 – Chương 16 – Chương 17 – Chương 18 […]

    ReplyDelete