NKLTY - Chương 17: Bạn Thân





Sau khi lấy một túi thuốc lớn rời bệnh viện, tôi lại tớihiệu thuốc mua các loại vitamin và thuốc bổ. Về đến ký túc đã là buổi trưa,trong phòng chỉ có một mình, tôi ngồi trên giường đổi vỏ lọ thuốc. Tâm Tâm MơHồ đẩy cửa vào phòng, đi thẳng về giường mình, nằm bất động, không hề để ý đếntôi.Nhìn thấy vết tím trên cổ Tâm Tâm, tôi lập tức toét miệngcười, ném lọ thuốc sang một bên rồi sáp đến giường cô. Nếu tôi đoán không nhầmthì đó chính là dấu hôn. “Bạn chuyên gia thân mến, cả đêm qua bạn không về,chắc cùng anh Trịnh nghiên cứu ra chân lý tình yêu rồi chứ?”

Có lẽ vì muốn lấy lại thể diện đàn ông, tối qua anh Trịnhchủ động mời Tâm Tâm Mơ Hồ tới quán bar nói chuyện. Tâm Tâm vui mừng diện bộváy cô thích nhất đến cuộc hẹn. Trước khi ra cửa, cô còn hạ quyết tâm, hôm naythà cô say khướt cũng không để anh Trịnh uống say.

Mười một giờ đêm, thấy Tâm Tâm vẫn chưa về, tôi hơi lo lắngnên gọi điện hỏi thăm tình hình. Lúc nhận điện thoại, Tâm Tâm có vẻ không tỉnhtáo, nhịp thở gấp gáp. Đoán cô đã uống say như sở nguyện, lại sợ ảnh hưởng đếnviệc tỏ tình của cô nên tôi vội vàng cúp máy…

Lúc này, Tâm Tâm không nói một lời nào, tôi liếc qua đôi môisưng đỏ của cô, hồi tưởng lại âm thanh trong điện thoại tối qua, một cảnh tượngnóng bỏng hiện lên trong đầu tôi. Tôi cười, nói: “Xem ra hai người nghiên cứurất sâu… Tớ không nên hỏi thì hơn, tránh hỏi ra chuyện gì đó…”

“Ngôn Ngôn!” Tâm Tâm mở mắt ngồi dậy, mắt cô đỏ hoe. “Saunày đừng nhắc đến tên khốn đó trước mặt tớ. Tớ bị mù nên mới thích hắn…”

Biệu hiện của Tâm Tâm không có vẻ đùa giỡn. Tôi toát mồ hôilạnh, thầm nghĩ có phải anh trai nào đó nhất thời không thể kìm chế, đã gây rachuyện nghiêm trọng nhân lúc cô uống say?

Tôi đang do dự không biết có nên tiếp tục truy vấn chuyệnriêng tư của bạn thì Tâm Tâm đã rút di động, bấm số. Điện thoại kết nối, cônói: “Mẹ, mấy ngày trước con trai của dì Lưu mang đồ mẹ gửi cho con. Con thấyanh ta cũng không tồi…”

Vì ngồi rất gần nên tôi nghe thấy rõ giọng nói vui vẻ ở đầumáy bên kia: “Vậy sao? Hai ngày nay dì Lưu con đã nhắc với mẹ mấy lần, nói contrai dì ấy muốn hẹn con ăn cơm. Mẹ thấy con chẳng nói gì nên không tiện nhậnlời người ta.”

“Con không có ý kiến, mẹ cứ thu xếp đi ạ!”

“Được! Đợi khi nào con về, hai gia đình sẽ cùng nhau ăn bữacơm.”

“Vâng ạ!” Khóe mắt Tâm Tâm ngân ngấn nước, nhưng giọng nóivẫn bình thản như thường lệ. “Mẹ, con còn chút việc, buổi tối con gọi cho mẹsau.”

Thấy Tâm Tâm cúp điện thoại, tôi nóng ruột đến mức lòng bàntay đầy mồ hôi, vội vàng túm tay cô, hỏi: “Tâm Tâm, cậu đang làm gì thế? Dù anhấy không thích cậu, cậu cũng không thể túm đại một người cho xong chuyện. Cậunhất định phải bình tĩnh.”

Tâm Tâm quay mặt đi chỗ khác nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấytừng giọt lệ rơi khỏi khóe mắt cô. “Tớ biết rõ tớ đang làm gì.”

Di động của cô đổ chuông, màn hình nhấp nháy tên anh Trịnh.Tôi định giúp cô bắt máy nhưng cô đã nhanh chóng ngắt điện thoại, gửi một tinnhắn: “Xin lỗi, tôi đang ở cùng người tôi thích, không tiện nhận điện thoại củaanh. Anh ấy đã chấp nhận tôi rồi, tôi rất yêu anh ấy. Tôi hy vọng anh ấy vĩnhviễn không biết chuyện xảy ra tối hôm qua. Cám ơn anh!”

Không đợi đối phương trả lời tin nhắn, Tâm Tâm rút sim điệnthoại, bẻ cong. Sau đó cô ấy tiếp tục bẻ cho đến lúc sim điện thoại biến thànhnhững mảnh vụn. Hành động tuyệt tình không cho bản thân và đối phương bất cứ cơhội nào không phải là tác phong của Tâm Tâm.

Tôi cũng bất chấp đây là chuyện riêng tư, hỏi thẳng Tâm Tâm:“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu cậu còn coi tớ là bạn thì mau nói cho tớbiết đi!”

Tâm Tâm nhìn tôi, giọt lệ từ đôi mắt đầy tuyệt vọng chảy dàiqua bờ môi hơi sưng đỏ, xuống vết hôn tim tím trên cổ cô. “Nhân lúc anh ta ngủ,tớ lén kiểm tra điện thoại của anh ta. Tớ chỉ muốn xem, liệu anh ta có lưu lạitất cả tin nhắn của tớ hay không…”

Cô ngẩng đầu, nước mắt càng trào ra. “Ngôn Ngôn, cậu có biếtanh ta lưu số điện thoại của tớ bằng cái tên gì không?”

Tôi cố suy đoán, thậm chí nghĩ tới vô số cái tên có thể làmtổn thương đến sự tôn nghiêm của người phụ nữ nhưng không ngờ tới đáp án TâmTâm nói ra: “Bạch Lăng Lăng.”

Bạch Lăng Lăng! Tuy vào sau vài khóa nhưng tôi và Tâm Tâmcũng từng nghe qua tin đồn được lưu truyền rộng rãi ở Đại học T. Có điều, chúngtôi tưởng đó chỉ là mối tình thời niên thiếu của Trịnh Minh Hạo, đã bị nămtháng xóa nhòa từ lâu, giờ chỉ còn là quá khứ đẹp đẽ. Chúng tôi đều không ngờ,một tin nhắn xa lạ gửi vào số máy Tâm Tâm mới đăng ký ba năm trước không phảiđánh dấu một cuộc gặp gỡ lãng mạn. Trò chuyện, tâm sự qua điện thoại suốt ba nămnhư những người bạn thâm giao, cũng không có nghĩa hai trái tim xích lại gầnnhau, mà chỉ là một người đàn ông luẩn quẩn không thể thoát khỏi mối tình xưacũ.

Trầm mặc một lúc lâu tôi mới mở miệng: “Tâm Tâm, dù anh tađáng ghét đến mức nào, cậu cũng không nên tùy tiện tìm một người đàn ông để trảthù anh ta.”

“Trả thù ư?” Tâm Tâm lắc đầu. “Tớ đâu có ý định trả thù anhta. Tớ chỉ muốn cho anh ta biết… tớ và anh ta đường ai nấy đi, không cần hốihận và chịu bất cứ trách nhiệm gì.”

Tôi cũng từng yêu nên hiểu tâm ý của cô. Đối diện với ngườiđàn ông chúng tôi yêu tha thiết, dù trong lòng đầy những vết thương, chúng tôicũng muốn giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng, cũng là để lại con đường lùi cho đốiphương.

Hết chuyện để nói, tôi hỏi: “Cậu đã ăn cơm chưa? Tớ đi muađồ ăn cho cậu nhé?”

Tâm Tâm lắc đầu. “Tớ hơi buồn ngủ, chỉ muốn ngủ một lát.”

Có vẻ Tâm Tâm rất mệt mỏi, cô ngủ đến tận sáng hôm sau mớidậy. Sau khi thức giấc, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, đi đăng ký một sốđiện thoại mới, gọi điện cho từng người bạn, vui vẻ bàn về lý tưởng cuộc đời,không đả động gì đến chủ đề tình yêu. Tôi thật sự không chịu nổi, kéo Tâm Tâmtới nhà hàng ăn cơm, cô gọi rất nhiều món, vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện vớitôi.

Tôi hỏi cô: “Cậu thật sự định qua lại với một người đàn ôngkhông quen biết?”

Cô mỉm cười, đáp: “Tớ quen anh ta ba năm trời, cũng có khácgì không quen biết đâu?”

“Nhưng cậu đâu có thích anh ta.”

Tâm Tâm vẫn cười. “Anh ta cũng chưa thích tớ. Chỉ là xem mắtthôi, hợp thì hẹn hò, không hợp thì thôi.”

Tôi thở dài, không nói thêm lời nào.

Bên ngoài cửa sổ, gió thổi lá vàng bay. Tâm Tâm ngoảnh mặtngắm nhìn phong cảnh. Trên gương mặt cô, tôi không bao giờ còn nhìn thấy hìnhảnh cô gái nhỏ năm thứ nhất đã đọc hết các tiểu thuyết ngôn tình, luôn tuyên bốhiểu rõ tình yêu và tự xưng là chuyên gia tình yêu. Cô gái nhỏ không để ý đếnvật chất và ngoại hình của người đàn ông, chỉ mong tìm được một người đàn ôngyêu cô thật lòng, sống bên nhau trọn đời. Cô gái nhỏ hơi mơ hồ, hơi ngây thơ,hơi cố chấp nhưng cũng rất quật cường, có nụ cười đặc biệt ngọt ngào, ngọt đếntận trái tim…

Cô nói: “Tớ đã từng thích, từng dũng cảm, từng tranh thủ… Tớkhông hề hối hận… mặc dù người đàn ông đó không đáng để tớ yêu.”

Cô nói: “Tớ phát hiện trên mạng có một câu nói rất đúng:“Thượng Đế ban tặng ngoại hình xinh đẹp cho người phụ nữ là để đàn ông yêu phụnữ. Thượng Đế ban tặng đầu óc ngu xuẩn cho người phụ nữ là để phụ nữ có thể yêuđàn ông…”

Cô vẫn cười.

Tôi không cho cô biết, nụ cười của cô vô cùng xót xa, khiếnngười đối diện muốn khóc.

***

Cuộc hợp tác giữa Bác Tín và Cảnh Thiên diễn ra vô cùngthuận lợi. Năm ngày sau, tôi và Dương Dĩnh nhận được chỉ thị của Giám đốc Trần,yêu cầu chúng tôi tham gia cuộc thảo luận với công ty Cảnh Thiên vào ba giờchiều ngày hôm sau. Giám đốc Trần còn yêu cầu chúng tôi chuẩn bị hai báo cáotóm tắt, Dương Dĩnh chuẩn bị vấn đề cụ thể liên quan đến việc hợp tác, còn tôilàm báo cáo về những dự án đã thành công của công ty. Sau một buổi thức thâuđêm, tôi chẳng kịp thu dọn hành lý, phi thẳng ra sân bay, tiếp tục chỉnh sửabản báo cáo trên máy bay.

Taxi dừng lại trước tòa nhà của công ty Cảnh Thiên, tôi mớitắt máy tính xách tay, xuống xe.

Nhiều năm không đến đây, tòa nhà Cảnh Thiên bây giờ hoàntoàn khác với vẻ xa hoa lúc ba tôi mới tạo dựng. Đại sảnh rộng lớn, giản dị,nền đá hoa màu trắng bong loáng, tường nhà màu xám nhạt. Lá cây xanh và nhữngbông hoa dành dành trắng muốt đan xen, lan tỏa mùi hương dìu dịu khắp khônggian.

Dưới sự hướng dẫn của cô lễ tân, chúng tôi đi thẳng tớithang máy. Cửa thang máy màu xám từ từ mở ra. Một bóng người mặc đồ màu trắngtừ trong thang máy bước ra. Tôi ngây người, nhìn thấy gương mặt sững sờ của HứaTiểu Nặc. Cô ta đã tháo dải băng y tế ở cổ tay, chỉ buộc một chiếc khăn lụa màutrắng.

Cô lễ tân không còn thái độ thờ ơ như vừa tiếp đón chúng tôimà cung kính với Hứa Tiểu Nặc giống như gặp nữ chủ nhân của Cảnh Thiên. “Hứatiểu thư, cô về rồi à?”

Hứa Tiểu Nặc như không nghe thấy, chỉ nhìn tôi chằm chằm.Đôi mắt đen láy của cô ta phóng ra một tia sắc nhọn. Đó là nỗi căm hận khôngthể che giấu. Một buổi trưa nắng rực rỡ, Cảnh phu nhân danh chính ngôn thuận làtôi tình cờ gặp “tình nhân” ba năm của ông xã. Trông cô ta có vẻ “súng ống sẵnsàng”. Tôi cố gắng hồi tưởng tình tiết “cẩu huyết” trong các bộ phim truyềnhình “cẩu huyết”. Gặp phải tình huống này, “chính cung” nên cười nhạt để giảitỏa mối hận trong lòng? Tôi không vô vị như vậy, cũng chẳng có thời gian.

Tôi hơi nghiêng người tránh đường cho Hứa Tiểu Nặc, gật đầumỉm cười với cô ta, giống như gặp người quen biết xã giao. Hứa Tiểu Nặc khôngnhúc nhích, Cô ta đáp trả tôi bằng một nụ cười khuynh thành. Sau đó, cô ta lấytừ túi xách một sợi dây chuyền màu bạc, đeo vào cổ.

Khi mặt dây chuyền hình chữ thập trên cổ Hứa Tiểu Nặc đậpvào mắt tôi, nụ cười trên môi tôi cũng cứng đờ. Tôi không phải người có trí nhớtốt nhưng đồ của Cảnh Mạc Vũ tôi đều nhớ rõ ràng, đặc biệt là sợi dây chuyềnmặt chữ thập này. Nghe ba tôi nói, sợi dây chuyền đã đeo ở cổ Cảnh Mạc Vũ từlúc anh được nhận nuôi, là thứ duy nhất ba mẹ ruột để lại cho anh.

Một lần, chứng kiến cảnh nhân vật nam chính tặng đồ của mẹcho nữ chính làm vật đính ước, tôi nửa đùa nửa thật hỏi Cảnh Mạc Vũ: “Nếu emthích sợi dây chuyền của anh, anh có nỡ tặng nó cho em không?”

Cảnh Mạc Vũ hơi do dự. Tôi vội vàng vỗ vai anh. “Anh khỏicần nghĩ, em chỉ nói đùa thôi.”

Vậy mà bây giờ, anh tặng di vật của ba mẹ cho Hứa Tiểu Nặc,điều đó có nghĩa như thế nào… Tôi không dám nghĩ tiếp.

“Ngôn Ngôn, sao còn chưa đi? Em đứng ngây ra đó làm gì?”Giọng nói thúc giục của Dương Dĩnh đã đánh thức tôi, lúc này tôi mới phát hiệncô lễ tân đã mất kiên nhẫn, còn Dương Dĩnh đang nhìn tôi vẻ nghi hoặc.

Tôi liếc qua thẻ nhân viên trên ngực cô lễ tân, đi theo bọnhọ vào thang máy, tới văn phòng ở tầng sáu.

Cuộc họp bàn về những vấn đề không quan trọng như phương ánthực thi cụ thể, Cảnh Mạc Vũ tất nhiên không tham gia. Phòng hội nghị chỉ cóGiám đốc Trần và hai kỹ sư của Bác Tín, phía Cảnh Thiên là tổng giám sát dự ántrẻ tuổi tài cao và Phó giám đốc Châu của phòng Kế hoạch. Phó giám đốc Châu làngười phụ nữ có khí chất xuất chúng, chị trang điểm tinh tế, không chê vào đâuđược. Đáng tiếc, tuổi tác không chừa một ai, “bạch cốt tinh” ngoài ba mươituổi, dù trang điểm kĩ lưỡng cỡ nào cũng không thể che giấu vết của năm tháng ởđuôi mắt.

Không khí cuộc họp rất thoải mái. Chúng tôi thảo luận vấn đềhợp tác cụ thể. Giám đốc Trần cho tôi cơ hội báo cáo. Hiếm có dịp được rènluyện khả năng phát biểu trước đám đông, tôi không từ chối, đi lên phía trướcphòng hội nghị. Dưới ánh đèn chiếu màu lam, tôi tập trung tinh thần để báo cáo,hoàn toàn không chú ý đến hình bóng màu đen đang đứng ở cửa phòng, cho đến khinơi đó vang lên tiếng gọi: “Cảnh Tổng, tài liệu anh cần đã chuẩn bị xong rồi!”


Theo phản xạ có điều kiện, tôi đưa mắt nhìn về phía cửa ravào. Người đàn ông tôi nhớ nhung nhiều ngày đứng ngoài cửa phòng hội nghị, anhnhận tài liệu, nhanh chóng ký tên.



Lúc này, Cảnh Mạc Vũ không hề giống bất cứ hình ảnh nàotrong ký ức của tôi. Anh hơi cúi người, mái tóc lòa xòa che nửa gương mặt nhìnnghiêng điển trai, lạnh lùng, không rõ biểu cảm. Anh diện bộ com lê sẫm màu,ngón tay dài lướt trên tập giấy. Động tác của anh dứt khoát và có một vẻ caongạo không dễ tiếp cận.

Đóng tập tài liệu giao cho người vừa mang tới, Cảnh Mạc Vũlại nói vài câu với trợ lý Kim ở bên cạnh. Sau đó, anh đi vào phòng hội nghị.Tôi vô thức muốn chỉnh lại tóc tai và quần áo. Nhưng tôi chợt nghĩ, Cảnh Mạc Vũđã từng chứng kiến bộ dạng đầu tóc và quần áo lộn xộn, khó coi của tôi, tôi cầngì phải làm bộ làm tịch. Thế là tôi thu hồi ánh mắt, quay về phía những ngườitham gia cuộc họp.

Thấy Cảnh Mạc Vũ đi vào, bầu không khí trong phòng hội nghịđột nhiên trở nên căng thẳng. Tổng giám sát dự án vội vàng đứng dậy, Phó giámđốc Châu của phòng Kế hoạch và giám đốc của chúng tôi đều chuẩn bị đứng lên chào hỏi. Cảnh Mạc Vũ giơ tay, ra hiệu cho bọn họ ngồi yên. Sau đó, anh chọn vịtrí ở một góc, vị trí ít bị chú ý nhất, đó là chỗ ngồi bên cạnh tôi.

Dương Dĩnh và Giám đốc Trần đưa mắt nhìn nhau. Sau đó DươngDĩnh nháy mắt với tôi, hiển nhiên chị ta hiểu mục đích của Cảnh Mạc Vũ.

Đáng tiếc, những người trong phòng hội nghị không hề tinh ý.Phó giám đốc Châu nhìn Cảnh Mạc Vũ như nhân vật trăm năm khó gặp, vội vàng cầmtập biên bản hội nghị chạy đến bên Cảnh Mạc Vũ, ngồi vào vị trí của tôi để báocáo tình hình cuộc họp. Tôi cố gắng coi như không nhìn thấy nhưng chị ta càngxích lại gần, ép Cảnh Mạc Vũ phải nghiêng người để nới rộng khoảng cách với chịta. Tôi cố gắng nhẫn nhịn để không đuổi thẳng cổ chị ta về chỗ ngồi, khiêm tốnhỏi các tiền bối tinh anh xem báo cáo của tôi còn vấn đề gì không. Ông chủ lớncó mặt ở đây không lên tiếng, mọi người tự nhiên không dám mở miệng.

Tôi đứng yên đúng nửa phút, đang chuẩn bị chuồn xuống dướithì ông chủ lớn đột nhiên mở miệng: “Tôi chỉ ngồi một lát, mọi người cứ tiếptục cuộc họp!”

Hai vị lãnh đạo của Cảnh Thiên không còn khách sáo, đi sâuvào vấn đề. Câu hỏi ngày càng khó, ngày càng có nội hàm. Một số câu tôi có thểmiễn cưỡng ứng phó. Những câu quá xảo trá, tôi không đối đáp nổi, đành phải hàmhồ cho qua. Trong khoảng thời gian đó, điện thoại của Cảnh Mạc Vũ đặt trên bànkhông ngừng rung lên nhưng anh coi như không nghe thấy. Tất cả đều là trợ lýKim cầm di động đi ra ngoài hành lang nhận cuộc gọi, sau đó quay lại, cúi thấpngười báo cáo, xin chỉ thị của anh.

Nhìn Cảnh Mạc Vũ có tác phong của một vị hoàng đế, tôi mớihiểu thế nào là ở trên thiên hạ, thế nào là tự cao tự đại thật sự. Ngay cả haivị lãnh đạo của Cảnh Thiên cũng dè dặt quan sát sắc mặt anh. Ánh mắt của bọn họkhông phải nhìn tổng giám đốc của công ty mà giống như nhìn một vị hoàng đế nắmquyền sinh quyền sát trong tay.

Thế mới biết, thái độ lạnh nhạt, vô cảm của anh lúc ở nhàcũng coi như dễ gần như không thể dễ gần hơn. Yên lặng một lúc, mọi người khôngđặt câu hỏi nữa, tôi trở về bàn hội nghị, tìm đại một vị trí rồi ngồi xuống.

“Tối nay sắp xếp thế nào?” Cảnh Mạc Vũ hỏi Phó giám đốcChâu.

“Chúng tôi đã đặt chỗ tại nhà hàng hải sản ở Hồng Tân vàolúc sáu giờ tối. Tổng giám đốc có thể tham gia không ạ?”

Cảnh Mạc Vũ nhìn đồng hồ. “Buổi tối tôi còn có việc nênkhông thể tham gia. Mọi người hãy tiếp đón Giám đốc Trần chu đáo.”

“Được ạ!”

Cảnh Mạc Vũ lại dặn dò trợ lý Kim vài câu rồi đứng dậy đi rangoài. Từ đầu đến cuối, anh không nói với tôi một câu, thậm chí không nhìn tôimột lần, dường như chúng tôi chỉ là người xa lạ.

Tôi đang mải suy tư, đằng sau đột nhiên có tiếng đàn ông gọitôi: “Cảnh tiểu thư!” Tôi quay đầu, trợ lý Kim không biết đứng ngay sau lưngtôi từ lúc nào. Anh ta cúi xuống, lịch sự nói: “Cảnh Tổng mời cô đến văn phòngcủa anh ấy. Anh ấy nói muốn bàn riêng với cô một số việc, không biết cô có tiệnkhông?”

Từ trước đến nay, tôi chẳng bao giờ giấu giếm một cách giảtạo, tôi cũng không ngại ánh mắt hơi kinh ngạc của Phó giám đốc Châu ở phía đốidiện, đáp: “Được, văn phòng của Cảnh Tổng ở đâu?”

“Tầng mười, phòng đầu tiên bên tay phải. Lát nữa tôi sẽ đợicô ở cửa văn phòng.”

“Cám ơn anh, tôi biết rồi.”

Cuộc họp kéo dài tới năm giờ chiều mới kết thúc. Tôi nói vớiGiám đốc Trần buổi tối có việc, không thể cùng ăn tối. Giám đốc Trần lập tứcgật đầu. “Được, cô cứ đi đi!” Anh ta thậm chí còn không cho tôi biết, buổi tốichúng tôi nghỉ ở khách sạn nào. Tôi cũng chẳng hỏi, vì dù sao tôi cũng khôngđịnh ở cùng bọn họ.

Tôi gặp trợ lý Kim đang chuẩn bị đưa tách cà phê cho CảnhMạc Vũ ở trước cửa văn phòng anh ấy. Nhìn thấy tôi, anh ta lập tức dừng bước.“Cảnh tiểu thư, Cảnh Tổng đang đợi cô.”

Tôi chỉ tay vào tách cà phê. “Để tôi mang vào cho anh ấy.”

Anh ta do dự một lát rồi đưa tách cà phê cho tôi. Tôi nhẹnhàng gõ hai tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Văn phòng của Cảnh Mạc Vũ rộng hơn tôi tưởng. Ánh hoàng hônchiếu vào bức tường kính khiến cả căn phòng rực sáng. Cảnh Mạc Vũ không có tâmtrạng thưởng thức phong cảnh, anh đang ngồi sau bàn làm việc màu đen xem tàiliệu, cốc cà phê bên tay anh đã cạn. Tôi thổi thổi ly cà phê trong tay, rón rénđi đến bên Cảnh Mạc Vũ, thay ly cà phê mới cho anh.

“Cám ơn!” Anh cầm ly cà phê uống một ngụm, ánh mắt không rờikhỏi những con số dày đặc trên tập tài liệu. Tôi đưa mắt nhìn, là báo cáo tàichính nửa năm.

Vài phút sau, phát hiện tôi vẫn chưa đi ra ngoài, Cảnh Mạc Vũmở miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lúc hỏi tôi, anh vẫn dán mắt vào tập tài liệu.

Trên thực tế, sự xuất hiện bất ngờ của Hứa Tiểu Nặc ở côngty khiến tôi không hài lòng. Tôi định hỏi Cảnh Mạc Vũ cho rõ ràng, tại sao anhlại tặng cô ta di vật của ba mẹ anh? Đó là thứ anh quý trọng nhất. Nhưng khiđối diện với Cảnh Mạc Vũ, tôi đột nhiên cảm thấy không cần thiết phải chất vấnanh. Bất kể anh làm gì cũng đều có lý do. Dù là hành động bắt buộc hay cố ý,cũng đều là sự lựa chọn của anh.

Nếu đã yêu anh, tại sao tôi không thể tin vào lời hứa và tôntrọng quyết định của anh?

Không đợi tôi lên tiếng, Cảnh Mạc Vũ hỏi lại: “Có việc gìkhông?”

“Nếu ngắm Cảnh Tổng cũng được coi là một “việc” thì bây giờtôi rất bận!” Tôi đi đến bên cạnh Cảnh Mạc Vũ, ngồi xuống mép bàn làm việc.“Không sao cả, anh cứ bận việc của anh… Tôi bận việc của tôi.”

Cảnh Mạc Vũ nhướng mắt, gương mặt lạnh lùng của anh tỏa ratia sáng ấm áp hiếm thấy. “Em về thành phố A từ lúc nào? Tại sao không báo choanh biết?”

“Anh không biết à? Giám đốc Trần khẩn cấp triệu em về đây.Em còn tưởng đó là chỉ thị của anh?”

“Hả? Hôm qua trong lúc uống rượu, anh mới ám chỉ một câu,không ngờ hiệu suất làm việc của anh ta lại cao như vậy?”

Ám chỉ một câu đã có hiệu quả? Tôi hỏi: “Anh nói gì với anhta?”

“Anh nói…” Cảnh Mạc Vũ tựa người vào ghế, nơi khóe miệng ẩnhiện nụ cười như có như không. “Không hiểu tại sao, gần đây tôi luôn cảm thấythiếu thứ gì đó, cuộc sống hơi nhạt nhẽo…”

Câu ám chỉ quá rõ ràng, đừng nói là Giám đốc Trần, ngay cảtôi cũng nghe ra. Tôi cười tủm tỉm, ngồi xuống đùi Cảnh Mạc Vũ, một tay ôm cổanh, một tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán anh. “Cảnh Tổng, anh muốn emlàm thế nào… mới không nhạt nhẽo?”

Đôi mắt sâu hun hút của anh dừng trên mặt tôi, không chegiấu lòng chiếm hữu cao độ. Anh ôm eo tôi, một tay cầm bàn tay tôi đến miệnghôn khẽ. “Như thế này… sẽ không nhạt nhẽo…”

Cảm giác đụng chạm như một luồng điện nhanh chóng lan truyềnkhắp cơ thể, khiến hai má tôi nóng bừng.

Tôi khẽ vuốt ve khóe miệng anh, cất giọng khàn khan: “Vậythế này…”

Những lời nói tiếp theo biến mất trên bờ môi đầy mùi cà phêcủa anh. Chỉ sau một giây thất thần, Cảnh Mạc Vũ đã đỡ lưng tôi, ôm chặt tôivào lòng, hôn ngấu nghiến. Đầu lưỡi ướt át quấn quýt, không thể tách rời. Nhữngngày không có anh, cuộc sống của tôi đâu chỉ vô vị, nhạt nhẽo, hằng đêm tôi cònmất ngủ. Cuối cùng, chúng tôi cũng được ôm hôn nhau, làm sao có thể ngừng lại.Bàn tay Cảnh Mạc Vũ đang đỡ lưng tôi ngập ngừng di chuyển xuống dưới eo tôi,ngập ngừng thuận theo gấu áo công sở lần vào trong, đốt nóng làn da tôi. Cuốicùng, anh lại ngập ngừng di chuyển đến trước ngực tôi, nắm trọn đỉnh đồi mềmmại của tôi…

“Anh vẫn chưa khóa cửa đâu đấy!” Tôi nhắc nhở anh.

Cảnh Mạc Vũ liếc qua cánh cửa, lại nhìn phòng làm việc mộtlượt, cuối cùng, anh cũng lý trí trở lại.

Lấy lại nhịp thở bình thường, Cảnh Mạc Vũ giúp tôi chỉnh lạiquần áo. “Ngôn Ngôn, anh đưa em tới một nơi,”

“Nơi nào?”

Cảnh Mạc Vũ không trả lời, đỡ tôi đứng dậy, lấy chìa khóa xetừ ngăn kéo rồi đưa tôi ra ngoài.

Lúc đi qua đại sảnh, vừa nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ, cô lễ tântươi cười rạng rỡ, chào hỏi từ xa: “Cảnh Tổng ra về ạ!”

Tôi không thể chịu nổi, khoác tay Cảnh Mạc Vũ ngay trước mặtcô ta. “Lễ tân là bộ mặt của công ty, sao anh lại chọn người phụ nữ như vậy?”

“Cô ta là họ hàng của chú Tài, ba bảo anh sắp xếp công việctrong công ty cho cô ta. Nhưng ngoài vị trí lễ tân, anh không nghĩ ra cô ta cóthể làm gì.” Anh quay sang nhìn tôi. “Sao thế, cô ta đắc tội em à?”

“Cũng không hẳn đắc tội với em, chỉ là em không thích côta.”

Cảnh Mạc Vũ không hỏi điều gì nữa, lập tức rút điện thoạigọi cho trợ lý Kim. “Thông báo với phòng nhân sự, bảo cô Lý Lộ Lộ ở quầy lễ tântừ ngày mai không cần đi làm nữa.”

Nghe anh nói vậy, luồng khí bị kìm nén trong lòng tôi mớitrở nên nhẹ bớt.

 



 

3 comments:

  1. […] 7, 2018 by dieptrucgiai  Chương trước @*@  Chương […]

    ReplyDelete
  2. […] Chương 12 – Chương 13 – Chương 14 – Chương 15 – Chương 16 – Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 – Chương 20 – Chương 21 – Chương 22 […]

    ReplyDelete