Thời gian trôi qua rất nhanh trong vui vẻ, khi lá phong đỏrực bên ngoài cửa sổ, tôi mới ý thức, mùa thu đến rồi. Học kỳ mới cũng sắp bắtđầu. Từng phiến lá phong bay lượn trong không trung khiến tôi nhớ đến Tâm Tâm.Đã một thời gian không liên lạc, không biết cô và người bạn trai mới đã tiếntriển đến đâu.
Tôi nằm bò trên cửa sổ gọi điện cho Tâm Tâm. “Cậu và anh bạnđó thế nào rồi?”
Nhắc đến người đó, Tâm Tâm lập tức tỏ ra chán nản: “Đừngnhắc nữa! Tớ đã mười tám lần nói chia tay với anh ta, anh ta còn hẹn tớ đi ăntối.”
“Hả, si tình như vậy sao? Cậu chấp nhận anh ta cho xong.”
“Si tình cái đầu cậu ấy! Anh ta nói mẹ anh ta bắt anh ta hẹngặp tớ. Anh ta còn nói, mẹ anh ta bảo, con gái nói chia tay là vì muốn đàn ôngdỗ dành.”
Tôi thật sự không biết đánh giá mẹ con cực phẩm nhà đó nhưthế nào, chỉ có thể trách Tâm Tâm: “Cũng tại cậu dễ dỗ quá mà! Lần nào cũng bịanh ta thuyết phục.”
“Cậu đâu phải không hiểu tính tớ. Tớ hay mềm lòng mà, làmsao chịu nổi hai câu nói đáng thương của đàn ông…”
“Xì! Sao tớ chẳng thấy cậu mềm lòng chút nào nhỉ? Anh Trịnhxông vào tận phòng ký túc, cầu xin cậu tha thứ trước tất cả mọi người, vậy màcậu vẫn không chịu tha thứ cho anh ấy.”
“Ai nói tớ không tha thứ? Bây giờ quan hệ giữa hai chúng tớgắn bó như nam châm ấy chứ! Thỉnh thoảng bàn về lý tưởng, về cuộc đời, tớ còndạy anh ấy làm thế nào để cướp Bạch Lăng Lăng. Hồng nhan tri kỷ cũng chỉ đếnmức này là cùng, cậu còn muốn tớ thế nào nữa?”
Chuyện xảy ra một tháng trước. Lúc đó tôi đang ở nhà, khôngđược tận mắt chứng kiến. Có điều, qua giọng điệu kể lại của Vận Vận, chuyên giatán gẫu của phòng chúng tôi, tôi cũng có cảm giác giống như mình đang có mặt ởđó. Nghe nói buổi chiều hôm ấy, không biết người đàn ông yêu nghiệt nào đó nóiđiều gì khiến cho bà cô mặt sắt trông coi ký túc cảm động đến mức nước mắt giàngiụa, bất chấp việc có thể bị nhà trường đuổi việc, mạo hiểm cho phép người đànông yêu nghiệt đó vào phòng ký túc xá của nữ.
Kết quả, trong phòng chúng tôi diễn ra câu chuyện tình yêubi kịch đầy nước mắt. Người đàn ông cầu xin cô gái tha thứ, giải thích từng lờinhư moi hết tim gan. Cô gái vô tâm vô tư, giả bộ ngớ ngẩn. “Chỉ là một số điệnthoại thôi mà, em đã quên chuyện nhỏ nhặt này từ lâu rồi, anh còn giữ tronglòng sao? Được rồi, được rồi… Nếu anh vẫn cảm thấy có lỗi, tối nay mời em vàbạn trai em ăn cơm. Nhân tiện em sẽ giới thiệu để anh làm quen. Anh ấy là hàngxóm của em, bọn em là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau…”
Vận Vận kể đến đây, tôi càng hối hận vì đã không có mặt ởđó. Nếu có ở đó, chắc chắn tôi sẽ cầm sách đập chết Tâm Tâm. Cái gì mà thanhmai trúc mã, lớn lên cùng nhau? Tôi dám đánh cược, đến họ tên đầy đủ của anhchàng đó cô cũng không biết.
Đáng tiếc, tôi vắng mặt đúng vào thời điểm quan trọng nhất.Tôi đang ảo não, Tâm Tâm lại hỏi: “Cậu thế nào rồi? Anh Cảnh vẫn bận rộn à?”
“Bận chết đi được! Một tháng thì đến nửa tháng anh ấy đicông tác. Có điều lần này không phải đi công tác, hình như có người biết tintức về ba mẹ anh ấy nên anh ấy vội vàng đi ngay. Tớ nói sẽ đi cùng nhưng anh ấybảo không cần…”
Từ khi biết mình là trẻ mồ côi, Cảnh Mạc Vũ rất muốn tế báitrước phần mộ của ba mẹ anh nhưng ba tôi nói, người đưa anh đến trại mồ côikhông để lại thong tin gì, chỉ cho biết ba mẹ anh là người tỉnh ngoài đến đểlàm thuê, ba anh tên Ngô Thực, mẹ anh tên Lưu Mai, họ không may qua đời vì tainạn giao thông. Người đó là đồng nghiệp của ba mẹ anh, biết gia đình anh ở quêcũng chẳng có bà con thân thích nên mới đưa anh đến trại mồ côi.
Giám đốc trại trẻ mồ côi muốn người đưa anh đến cung cấpthông tin cụ thể nhưng người đó sợ gặp phiền phức nên để anh lại đó rồi bỏ đimất.
Tuy không có hồ sơ, cũng không rõ tung tích người đưa anhđến nhưng những năm qua, Cảnh Mạc Vũ vẫn không ngừng tìm kiếm. Chỉ cần có tintức liên quan đến ba mẹ, anh sẽ đi ngay. Tuy lần nào cũng chỉ nhận được sự thấtvọng nhưng anh vẫn không bỏ cuộc. Anh chỉ muốn cúi đầu bái lạy trước phần mộcủa ba mẹ, để họ biết anh vẫn sống rất tốt.
Nghĩ đến nguyện vọng nhỏ bé nhất của Cảnh Mạc Vũ, tôi lại bịợ chua. Tôi bịt miệng, cố kìm nén cảm giác buồn nôn.
“Ngôn Ngôn, cậu sao thế? Không khỏe à?” Tâm Tâm nghe thấytiếng nôn khan, liền hỏi.
“Không sao, gần đây dạ dày của tớ không tốt, chẳng nuốt trôithứ gì.”
“Cảnh phu nhân, không phải là cậu có rồi đấy chứ?” Tâm Tâmhỏi đùa.
“Không đâu!” Từ khi tôi đề xuất không muốn có con sớm, lầnnào Cảnh Mạc Vũ cũng sử dụng biện pháp an toàn, trừ ngày hôm đó…
Hôm đó, tôi ở lại công ty làm thêm cùng anh. Tối muộn khôngmột bóng người, anh nhất thời không thể kìm chế, giở “quy tắc ngầm” với tôingay tại văn phòng. Mặc dù nhất thời động sắc tâm, không có sự chuẩn bị đầy đủnhưng trận gian tình đó vẫn cuồng nhiệt đến khi chúng tôi mệt nhoài.
Tôi cố gắng nhẩm tính chu kỳ tháng trước, tôi bị chậm mấtmười mấy ngày.
Không phải mới một lần đã… Tỷ lệ trúng thưởng đúng là quácao!
Lúc này, tôi không rõ bản thân vui mừng hay lo lắng nhiềuhơn. Tôi cúi đầu sờ lên bụng, một cảm giác lạ thường dội vào tận đáy lòng tôi.
Không được, tôi phải kiểm chứng chuyện này.
“Tâm Tâm, tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải ra hiệuthuốc mua que thử thai xem sao!”
“Ờ, mau đi đi! Có tin vui nhất định phải thông báo ngay chobà mẹ nuôi là tớ đấy nhé!
“Tất nhiên!”
Cúp điện thoại, tôi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài. Tôi bấtchợt gặp chú Tài đi cùng một người đàn ông xa lạ ở cửa nhà!
Chú Tài liếc tôi một cái, ánh mắt che giấu thứ gì đó như sợbị tôi nhìn thấu. Sau đó, chú vội vàng đi lên thư phòng của ba tôi trên tầnghai. Bằng giác quan thứ sáu của phụ nữ, tôi cảm thấy hình như đang xảy rachuyện gì đó. Đợi họ vào thư phòng, tôi cũng lặng lẽ đi lên tầng hai.
Cửa thư phòng khép chặt, tôi không nghe thấy dù chỉ mộttiếng động bên trong. Tôi áp tai vào cửa mới lờ mờ nghe thấy giọng nói của batôi: “Nó đi Mỹ thật sao?”
“Đúng vậy, đây là ảnh tôi chụp được.”
Nghe đến hai từ “đi Mỹ”, tôi bất giác ngẩn người, đầu óc lậptức hiện ra hình ảnh Hứa Tiểu Nặc mặc váy dài, tà váy tung bay trong gió. Nềnđá hoa dưới chân dường như biến thành lớp bông dày mềm mại, không thể chịu đượctrọng lượng cơ thể tôi.
Tiếng ba tôi lại truyền tới: “Nó đã gặp người của Ngô giachưa?”
Tiếng người đàn ông xa lạ vang lên: “Trước mắt vẫn chưa.Nhưng Cảnh thiếu gia đã dò hỏi, sợi dây chuyền mặt chữ thập giá trị không nhỏđó được một thương gia người Hoa mua tại buổi bán đấu giá từ thiện ở New Yorkhai mươi mấy năm trước.”
Cảnh thiếu gia? Sợi dây chuyền mặt chữ thập?
Nghe đến hai từ quan trọng này, tôi mơ hồ hiểu ra điều gìđó. Tôi sốt ruột, suýt nữa đẩy cửa xông vào. Giọng nói xa lạ tiếp tục vang lên:“Cảnh thiếu gia đã liên hệ với tòa soạn báo bên Mỹ, hình như cậu ấy muốn tìmngười mua sợi dây chuyền này hai mươi lăm năm trước.”
“Bất kể dùng cách gì, tuyệt đối không được để nó đăng báotìm người.” Ba tôi nói.
Chú Tài lên tiếng: “Với tính cách của Cảnh thiếu gia, cậu ấyđã tìm kiếm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng lần ra tin tức về ba mẹ ruột củamình, chỉ e rất khó để ngăn cản cậu ấy…”
Nghe đến đây, tôi không thể kiềm chế, bất chấp tất cả xôngvào phòng. “Ba mẹ ruột? Ba, tại sao ba không cho anh ấy tìm ba mẹ ruột?”
Thấy tôi đột ngột bước vào, ba tôi lập tức thu tập ảnh trênbàn đưa cho chú Tài. “Giữ ảnh cẩn thận, hai người về trước đi.”
“Ngôn Ngôn!” Ba tôi chống một tay xuống bàn, tay kia nhấcống nghe điện thoại trên bàn, đưa đến trước mặt tôi. “Con hãy gọi điện cho MạcVũ, bảo nó về nhà ngay. Không cho nó ở lại Mỹ dù chỉ một phút.”
“Tại sao?”
“Con đừng hỏi nhiều nữa, mau gọi điện cho nó đi! Ngôn Ngôn,bây giờ chỉ con mới có thể khiến Mạc Vũ quay về.”
Trước vẻ nôn nóng của ba, tôi cầm điện thoại. “Con có thểgọi điện, nhưng ba phải cho con biết, rốt cuộc ba đang giấu con điều gì. Cóphải liên quan đến thân thế của anh ấy?”
Bầu không khí căng thẳng mất nửa phút, cuối cùng ba tôi cũngbuông tay khỏi bàn, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh. “Ba biết chuyệnnày sớm muộn cũng sẽ bị lộ… Thật ra, Mạc Vũ không phải do ba nhận nuôi từ cônhi viện mà là ba mua từ tay một người anh em trong giới giang hồ.”
“Mua ư?” Tin tức chấn động này giống như một tòa kiến trúckiên cố đột nhiên sụp đổ, khiến tôi phải đối mặt với đống gạch vụn. “Tại sao balại nói dối anh ấy?”
Ba tôi đưa bàn tay run run lên bóp huyệt thái dương, từ tốnkể cho tôi nghe bí mật đã cất giấu trong lòng ông suốt hơn hai mươi năm nay.
Năm đó, ba tôi vẫn đang vùng vẫy trong giới giang hồ, kếtgiao không ít bạn bè cùng giới. Một hôm, ba tôi nhận được tin, một người anh emchuyên giết người thuê giấu một đứa trẻ không rõ lai lịch ở trong nhà kho củaanh ta. Đúng lúc tiện đường đi ngang qua, ba mẹ tôi liền tới chỗ người đó.
Kho chứa đồ phế thải cũ kĩ đầy khói thuốc lá và bụi, mấyngười đàn ông đang ngồi hút thuốc, đánh bài, một bé trai khoảng một tuổi bị némvào đống đồ lặt vặt, gương mặt trắng trẻo bám đầy bụi đất. Chứng kiến cảnh này,ba tôi đoán biết được ngọn nguồn.
Ông vốn không muốn can thiệp vào chuyện của người khác, aingờ vừa nhìn thấy mẹ tôi, đôi mắt bé trai sáng rực lên.
“Mẹ ơi…” Cậu bé ôm chân mẹ tôi, ngẩng đầu nhìn bà. Nhưngngay sau đó, sự sáng trong của đôi mắt ấy biến mất, cậu bé cúi đầu nghịch mặtdây chuyền hình chữ thập trước ngực. “Mẹ…”
Tiếng gọi non nớt đầy khao khát phát ra từ miệng cậu békhiến bản năng người mẹ trong mẹ tôi trỗi dậy, nước mắt bất giác trào ra.
Bé trai rút khăn tay từ túi áo đưa cho mẹ tôi khiến bà càngcảm động. Nghe đám đàn ông nói định nhận tiền rồi giết con tin, mẹ tôi bất chấptất cả, ôm chặt cậu bé không chịu buông.
Một người đàn ông nửa đời tàn nhẫn như ba tôi cũng khôngđành lòng, thương lượng với bọn bắt cóc tống tiền. Cuối cùng, ông quyết địnhtrả cho bọn chúng một khoản tiền lớn để mua cậu bé, đồng thời cam kết vớichúng, tuyệt đối không để người khác biết đứa trẻ này còn sống trên đời.
Tuy khoản tiền này kém xa số tiền chuộc bọn bắt cóc yêu cầunhưng nể mặt ba tôi, chúng đồng ý bán đứa trẻ.
Sau đó, bọn bắt cóc ném đồ của cậu bé xuống biển, tạo hiệntrường giả rằng cậu bé đã chết đuối. Kể từ đó, ngoài bọn chúng và ba tôi, khôngai biết cậu bé vẫn còn sống.
Tôi phải ấn ngực vài lần mới có thể nghe hết câu chuyện, bởingực tôi đau đến mức tôi không thở nổi. Hóa ra từ đầu đến cuối, người chúng tôitin tưởng nhất, người ba tốt nhất của tôi và Cảnh Mạc Vũ đều lừa dối chúng tôi.
Tôi còn thấy không thể chấp nhận, huống hồ Cảnh Mạc Vũ.
“Nói như vậy, anh ấy không phải là trẻ mồ côi, ba mẹ anh ấyvẫn còn sống?” Tôi hỏi.
Ba tôi không trả lời.
“Họ là ai? Nhất định ba biết thân phận của họ, đúng không?”
Ba tôi vẫn lặng thinh.
“Con phải nói cho anh ấy biết sự thật.” Tôi bấm số điệnthoại di động của Cảnh Mạc Vũ nhưng đầu máy bên kia mới đổ một hồi chuông, batôi đã vội vàng bấm nút tắt.
Sau đó, giữ chặt tay tôi. “Không được, con không thể nói vớinó. Ngôn Ngôn, con hãy nghĩ đi, Mạc Vũ luôn tưởng rằng nó là trẻ mồ côi, ba đãnhận nuôi nó, cho nó cuộc đời mới… Nếu nó biết ba che giấu sự thật khiến nó vàba mẹ ruột cốt nhục phân ly, chắc chắn nó sẽ không tha thứ cho ba. Nhất định nósẽ rời khỏi Cảnh gia, rời xa chúng ta.”
Bàn tay cầm ống nghe của tôi buông thõng, tôi để ống nghe vềchỗ cũ.
Đúng vậy! Tại sao Cảnh Mạc Vũ tự nguyện hy sinh bản thân vìCảnh gia? Đó là vì anh biết ơn ba tôi đã trao cho anh cuộc đời mới, vì muốn trảơn dưỡng dục của ba tôi… Nếu anh biết người anh biết ơn suốt hai mươi lăm nămthực ra là người hại anh và ba mẹ cốt nhục phân ly thì anh sẽ nghĩ gì, sẽ xử sựnhư thế nào?
Còn tôi, con gái của kẻ thù, người vợ mà anh bị ép cưới… anhsẽ phản ứng ra sao?
Tôi cố gắng suy nghĩ nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng,không có đáp án rõ ràng. Lồng ngực tôi đau buốt như bị xé toạc, dạ dày quặcthắt, bụng dưới co rút từng cơn…
Cảnh vật xung quanh ngày càng mờ nhạt, máu trong cơ thể đôngcứng… Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên bàn, ba tôi nhấc máy…Tôi đoán là Cảnh Mạc Vũ gọi về, giơ tay muốn nắm bắt thứ gì đó nhưng chỉ có hưkhông…
“Ngôn Ngôn?”
Tôi nghe thấy tiếng ba gọi tôi. Tôi muốn trả lời, há tomiệng nhưng không thể thốt ra câu gì. Sau đó, tôi nghe thấy ba tôi hét lên:“Ngôn Ngôn! Vú Ngọc, mau gọi bác sĩ Giang, Ngôn Ngôn ngất xỉu rồi!”
***
Tôi giật mình tỉnh giấc, người toát mồ hôi lạnh. Tôi đangnằm trên giường trong phòng mình, bác sĩ Giang đang đo huyết áp cho tôi. Bác sĩGiang nói huyết áp của tôi hơi thấp, nhịp tim nhanh hơn bình thường, nhiệt độcơ thể hơi cao… Ông hỏi ba tôi tình hình gần đây của tôi. Ba tôi nói dạ dày củatôi không tốt, hầu như chẳng ăn uống gì, lại suốt ngày kêu mệt mỏi.
Tôi bổ sung: “Gần đây dạ dày cháu có vấn đề hay sao ấy, suốtngày nôn khan.”
Thấy tôi tỉnh dậy, bác sĩ Giang quay sang hỏi tôi: “Kinhnguyệt tháng này của cháu có bị chậm không?”
Tôi gật đầu. “Chậm mười ngày rồi ạ!”
“Để chú đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, có khảnăng cháu đã có thai.”
Trong bệnh viện, tôi viện cớ quá mệt mỏi nên từ chối mọicuộc kiểm tra khác, chỉ tiến hành thử thai. Kết quả thử thai nhanh chóng đượcđưa ra, là “dương tính”. Ba tôi vui mừng hớn hở nhưng vẫn lo lắng kéo tay tôidặn dò: “Ngày mai, con nhất định phải kiểm tra toàn diện, đặc biệt là kiểm tratim, nhớ chưa?”
Tôi lặng lẽ gật đầu, nhẹ nhàng sờ lên bụng. Niềm vui ban đầunhanh chóng tan biến, thay vào đó là một nỗi hoảng sợ chưa từng có. Tôi sợ contôi chưa ra đời đã mất cha…
Cơn gió thu cuốn lá vàng bay khắp nơi, mang theo cảm giácđìu hiu như trong thơ ca.
“Ba, nếu biết bị lừa, liệu anh ấy có hận chúng ta không?”
Ba nắm chặt tay tôi. “Có thể không hận sao? Ba đã lừa nósuốt hai mươi lăm năm, bắt nó làm nhiều chuyện nó không muốn, đến bây giờ…”
Ông nhìn tôi, gương mặt không còn vẻ bá đạo và uy nghiêm nhưngày nào, chỉ còn lại mái tóc bạc một nửa và những nếp nhăn nơi khóe mắt. Vàothời khắc này, ông không còn là Cảnh Thiên Hạo hô phong hoán vũ mà chỉ là mộtngười cha, một ông già bảo vệ con gái trong những năm tháng cuối đời. “NgônNgôn, con nghĩ nói cho Mạc Vũ biết sự thật, nó sẽ vui sao? Không đâu, nó sẽcàng đau khổ. Coi như ba xin con, đừng nói với Mạc Vũ…”
Tôi biết bí mật này là quả bom hẹn giờ, một khi phát nổ, nósẽ hủy hoại một gia đình đang hạnh phúc viên mãn. Cả ba, tôi và Cảnh Mạc Vũ sẽrơi vào bất hạnh. Lời nói dối có thể tồn tại trên đời là vì nó luôn được khoácmột chiếc áo lộng lẫy mà sự thật không có. Tôi cũng không muốn cởi bỏ chiếc áokhoác lộng lẫy đó, không muốn Cảnh Mạc Vũ đối diện với sự thật xấu xí nhưng… bamẹ ruột của Cảnh Mạc Vũ thì sao? Việc chúng tôi che giấu bí mật liệu có côngbằng với họ?
“Ba, ba mẹ anh ấy vẫn còn sống phải không? Họ đang ở Mỹ đúngkhông, họ mang họ Ngô đúng không ạ?”
Ba tôi ngẫm nghĩ một lát. “Ba cũng không rõ lắm. Ba có nghenói họ sống ở Mỹ, nhiều năm trước đã sinh con trai, con gái thành đàn… Sự việcđã qua hơn hai mươi năm, chắc họ đã quên Mạc Vũ từ lâu.”
“Quên…” Làm gì có ba mẹ nào quên con cái mình?
Nhận ra sự dao động của tôi, ba tôi lại cất giọng vỗ về:“Ngôn Ngôn, bây giờ con sắp có em bé, dù không nghĩ đến bản thân, con cũng nênnghĩ cho con của con.”
***
Cả đêm ngồi ôm chăn trên giường không ngủ, đến gần sáng tôimới thiếp đi. Cảm giác hai bàn tay ấm nóng đang cầm tay tôi, tôi lập tức mởmắt. Cảnh Mạc Vũ đang ngồi bên giường, khóe mắt tràn ngập niềm vui. Tôi muốnngồi dậy nhưng bị anh bắt phải nằm im trên giường. Anh chỉnh lại gối, kéo chăngiúp tôi, “Cứ nằm yên, đừng động đậy. Bác sĩ nói huyết áp của em hơi thấp, cầnnghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
“Anh về lúc nào vậy?” Tôi có vẻ chột dạ.
“Anh nghe nói em bị ngất… Anh không biết đã xảy ra chuyệngì. Anh tưởng…”
Tôi giúp anh nói hết câu: “Anh tưởng em biết chuyện anh điMỹ, tức giận nên mới bị ngất?”
“Ngôn Ngôn, em đừng hiểu lầm, anh đi Mỹ là vì tìm ba mẹanh.” Cảnh Mạc Vũ vội vàng giải thích.
“Em biết, ba đã nói với em rồi.” Tôi có gắng cười thật tươi.“Anh đã tìm ra người năm đó mua sợi dây chuyền có mặt chữ thập chưa?”
Cảnh Mạc Vũ lắc đầu. “Trên đường từ sân bay trở về, ba nóicho anh biết, vị thương nhân bí ẩn mua sợi dây chuyền đó thật ra là bạn thâncủa ông. Người bạn thấy anh đáng yêu nên mới tặng sợi dây chuyền cho anh. Sauđó, ba thấy trên người anh không có di vật của ba mẹ, ba không đành lòng nênnói dối sợi dây chuyền có mặt chữ thập đó là của ba mẹ để lại, giúp anh có thứđể tưởng nhớ họ…”
Cảnh Mạc Vũ cười gượng gạo, nói tiếp: “Anh đã từng nghĩ đếnđiều này. Ba mẹ anh là người bình thường, sao có thể để lại cho anh di vật quýgiá như vậy!”
Dạ dày lại cuộn lên, tôi bịt miệng nôn khan một lúc. CảnhMạc Vũ vội vàng ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi. “Em không sao đấy chứ,anh đi rót nước cho em.”
“Không cần đâu, em không sao.” Tôi lắc đầu, dùng toàn bộ sứclực ôm chặt anh. Nghĩ đến chuyện sau này có thể không còn cơ hội ôm anh nhưvậy, nước mắt lặng lẽ chảy xuống ngực anh. “Đối với anh, ba mẹ ruột quan trọnghay là em và ba quan trọng?”
Cảnh Mạc Vũ ngớ người trước câu hỏi của tôi. Sau đó anh vỗvai tôi mỉm cười. “Tất nhiên em và ba, còn con chúng ta nữa chứ… Đó mới lànhững người quan trọng nhất trong cuộc đời anh. Về phần ba mẹ ruột anh, anh chỉmuốn biết họ được chôn cất ở đâu, vào ngày Thanh minh đi tảo mộ cho họ, làmtròn trách nhiệm của một người con.”
“Anh có từng nghĩ, ba mẹ anh vẫn sống trên đời này? Nếu… nếunhư họ vẫn còn sống, anh có rời khỏi Cảnh gia đi tìm họ không?”
Ngón tay dài ấm áp của Cảnh Mạc Vũ dừng lại trên bụng tôi.“Ngôn Ngôn, em đừng nghĩ ngợi lung tung, sẽ không tốt cho em và con…”
“Vâng, em biết rồi.” Tôi cũng đặt tay lên bụng, đan vào tayanh.
Tôi không muốn Cảnh Mạc Vũ lo lắng, càng không muốn bào thaitrong bụng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của tôi. Bất kể tương lai xảy ra chuyệngì, tôi đều hy vọng con chúng tôi khỏe mạnh, cảm nhận được tình yêu của chúngtôi dành cho nó.
“Sau này em không nghĩ ngợi lung tung nữa.” Tôi giơ tay hứavới anh.
Cảnh Mạc Vũ nở nụ cười mãn nguyện, cởi áo khoác, lên giườngôm tôi vào lòng. “Ngôn Ngôn, chúng ta đặt tên cho con trước đi. Em thích tên gìnhất?”
“Lạc! Lạc trong từ “vui vẻ”. Em hy vọng con của chúng tangày ngày đều vui vẻ.”
“Lạc? Rất đáng yêu, chúng ta đặt tên mụ cho con là Lạc Lạcđược không em?”
“Được…”
[…] February 7, 2018 by dieptrucgiai Chương trước @*@ Chương sau […]
ReplyDelete[…] Chương trước @*@ Chương sau […]
ReplyDelete[…] Chương 14 – Chương 15 – Chương 16 – Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 – Chương 20 – Chương 21 – Chương 22 – Chương 23 – Chương 24 […]
ReplyDelete