Hơn bảy giờ tối, máy bay đáp xuống sân bay Bắc Kinh. Tôi rakhỏi nhà chờ, chuẩn bị bắt taxi đến khách sạn Quốc tế thì chợt nhìn thấy haingười đến đón tôi. Tôi lập tức nhận ra đó là hai nhân viên của Cảnh Thiên trướckia.
“Cảnh tiểu thư, Cảnh Tổng hiện có một cuộc gặp quan trọngkhông thể vắng mặt. Cậu ấy bảo chúng tôi đưa cô tới khách sạn đợi cậu ấy.”
“Được.”
Khách sạn Quốc tế nằm ở trung tâm Bắc Kinh, kế bên Đại lễđường Nhân nhân. Khách sạn trực thuộc chính quyền thành phố Bắc Kinh nổi bậtkhông phải ở tài lực mà là quyền lực.
Cũng không biết né tránh hay sợ hãi điều gì, tôi không lênphòng Cảnh Mạc Vũ mà ngồi ở đại sảnh khách sạn chờ anh. Trong mấy tiếng đồng hồchờ đợi, tôi nghĩ hết cách này đến cách khác để mở miệng cầu xin anh, vì vậycảm thấy thời gian trôi qua cũng không quá chậm.
Một chiếc xe thương vụ sang trọng dừng lại dưới ánh đèn lộnglẫy của khách sạn, Cảnh Mạc Vũ bước xuống. Hai chiếc ô tô biển trắng đi cùnganh cũng dừng bên lề đường. Trác Nhị thiếu và một người đàn ông giống hệt anhbước xuống từ một chiếc ô tô. Một người lính bước xuống từ chiếc xe còn lại,anh ta nhanh chóng đi ra phía sau mở cửa xe cho một người đàn ông mặc dân phục.Vì anh ta nghiêng mặt nên tôi không nhìn rõ mặt nhưng động tác, cử chỉ của anhta toát ra khí thế của một quân nhân, nhìn cũng biết cấp bậc không thấp.
Tuy Cảnh Mạc Vũ và mấy người đàn ông chỉ trò chuyện vài câurồi đường ai người nấy đi nhưng qua thái độ thoải mái của bọn họ, có thể thấybọn họ là bạn bè thân thiết.
Hóa ra chuyện quan trọng khiến anh bắt tôi đợi bốn tiếngđồng hồ là tụ tập cùng bạn bè.
Tôi đấm bóp cái lưng nhức mỏi do ngồi quá lâu, đứng dậy đónanh. Dưới ánh đèn pha lê nhức mắt, tôi và Cảnh Mạc Vũ đứng đối diện nhau, chỉcách mấy mét mà không thể vượt qua.
Không tìm ra câu nào để hàn huyên, tôi đi thẳng vào vấn đề:“Ba... Ý tôi là, chuyện xảy ra với ba tôi, chắc anh cũng đã nghe nói?”
“Lên phòng đi!” Bắt gặp vẻ do dự của tôi, Cảnh Mạc Vũ tiếplời. “Nơi này không tiện nói chuyện.”
Tôi đi theo anh vào thang máy. Trong không gian khép kín,mùi rượu và thuốc lá nồng nặc trên người anh xộc vào mũi tôi. Tôi lén liếc anhmột cái, anh gầy đi nhiều, đường nét trên gương mặt càng trở nên góc cạnh, đôimắt nhuốm chất cồn càng u ám khiến tôi không khỏi bất an.
Tôi đi theo anh vào căn phòng trang trí theo phong cách cổxưa trang nhã. Anh chỉ tay xuống chiếc ghế gỗ ở bên cạnh, rót cho tôi cốc nướcấm, đặt lên bàn. “Em uống nước đi đã!”
Tôi ngồi xuống ghế, liếm đôi môi nứt nẻ, sau đó thản nhiênnhìn chiếc cốc pha lê trong suốt. “Cám ơn anh! Không cần đâu, tôi nói vài câurồi đi ngay.”
Cảnh Mạc Vũ ngồi xuống chiếc ghế dài ở phía đối diện, lặnglẽ nhìn tôi. Không đợi tôi mở miệng, anh lên tiếng trước: “Nếu em đến đây đểnhờ tôi giúp đỡ vụ Cảnh Thiên, tôi nghĩ, tôi thật sự không thể giúp em.”
Cảnh Mạc Vũ tỏ thái độ từ chối vô cùng kiên quyết nhưng tôikhông muốn từ bỏ tia hy vọng cuối cùng, cố gắng cất giọng mềm mỏng: “Tôi biết,tôi và ba đã làm nhiều chuyện sai lầm. Nhưng dù sao ba cũng coi anh như contrai ruột nuôi anh khôn lớn, anh thật sự hận ba như vậy sao?”
“Tôi không nên hận ông ấy à? Tôi vì Cảnh gia nhà em mà hysinh tất cả. Ông ấy bảo tôi làm gì tôi cũng làm theo, bảo tôi cưới ai tôi liềncưới người đó, không một lời oán trách... Còn các người đối xử với tôi thế nào?Đuổi tôi khỏi Cảnh Thiên, đuổi tôi ra khỏi nhà khiến tôi chỉ còn hai bàn taytrắng, đến nhà cũng không có mà về...”
Cảnh Mạc Vũ đứng dậy, tiến lại gần tôi, đặt hai tay lên haithành ghế tôi ngồi, nhếch mép cười lạnh lùng. “Phải rồi, ông ấy nuôi tôi haimươi tư năm, ông ấy đối xử với tôi thế nào, ép tôi ra sao, tôi có thể không sođo, tính toán. Nhưng mẹ ruột tôi bị nhốt trong viện điều dưỡng tám năm, khôngthấy ánh mặt trời, ba ruột tôi chịu nỗi đau mất con suốt hai mươi tư năm. Nhữngchuyện này, ông ấy đều biết cả, vậy mà còn ngăn cản tôi đi tìm họ hết lần nàyđến lần khác...”
“Cảnh... An... Ngôn!” Anh cúi người, áp sát tôi thêm mộtchút, hơi thở của anh đầy mùi rượu. “Đổi lại là em, có thể không hận sao?”
Tôi khó nhọc gật đầu. “Hận! Có điều người anh nên hận là tôimới đúng. Là tôi ép anh cưới tôi, là tôi đòi ly hôn, cũng chính tôi bảo ba đuổianh ra khỏi Cảnh Thiên, đuổi anh rời khỏi Cảnh gia, khiến anh trắng tay...” Tôinuốt nước miếng, ngoảnh đầu né tránh ánh mắt anh. “Tôi cũng là người cầu xin bađừng cho anh biết sự thật. Tôi sợ sau khi biết ba mẹ ruột còn sống, anh sẽ rờikhỏi chúng tôi, tôi sợ mất anh...”
Cảnh Mạc Vũ bóp cằm tôi, ép tôi đối diện đôi mắt đã tê dạibởi chất cồn. “Em nói gì? Em nhắc lại lần nữa xem nào!”
“Người lừa dối anh là tôi.” Tôi cắn răng, nhìn thẳng vào mắtanh. “Nhiều năm trước, ba đã muốn cho anh biết sự thật nhưng tôi cầu xin bađừng nói với anh. Là tôi ích kỷ muốn giữ anh bên mình! Bây giờ, cũng chính tôigọi điện cho ba mẹ ruột của anh, bảo họ đưa anh đi bởi tôi không muốn gặp anhnữa.”
“Em!” Ngón tay anh như muốn bóp nát cằm tôi, đau đến mức tôirên một tiếng.
Cảnh Mạc Vũ buông thõng tay, nới rộng khoảng cách. “Em điđi! Tôi không muốn nhìn thấy em...”
Tôi làm sao có thể bỏ đi, tôi đã chà đạp tình cảm đến mứcnày, không đạt được mục đích, tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi kéo tay áo Cảnh Mạc Vũ,để nước mắt tự do rơi xuống. “Tôi biết tôi sai rồi, tôi biết tôi đã sai, anhmuốn đối xử với tôi thế nào tôi đều chấp nhận... Tôi xin anh hãy cứu ba, ông đãsáu mươi tuổi rồi, tôi không muốn ông chết trong tù...”
Cảnh Mạc Vũ cúi thấp đầu, nhìn nước mắt trên mặt tôi. “Tôiđối xử với em thế nào, em cũng chấp nhận?”
“Đúng vậy.”
Yêu đến cực điểm, đau đến cực điểm, hận đến cực điểm, thấtvọng cũng đến cực điểm. Tâm trạng kìm nén trong lòng Cảnh Mạc Vũ dường như bùngphát trong nháy mắt, ngọn lửa cháy bừng bừng phá hủy tất cả. Tôi nghĩ, nhấtđịnh anh đã uống say bởi nếu anh không say, anh sẽ không làm như vậy.
Anh sẽ không ôm cơ thể cứng đờ của tôi, vừa xé áo tôi vừahôn lên làn da tôi. Anh sẽ không cắn mạnh vào vai tôi, nghe tiếng rên nhẹ màtôi đang cố kìm nén rồi mới nhả ra nhưng môi anh vẫn tiếp tục lướt trên da thịttôi.
Ở một thành phố xa lạ, dưới ánh đèn xa lạ, trước mắt vẫn làgương mặt tuấn tú, phi phàm quen thuộc. Tôi bất giác nhớ đến cuộc hoan ái triềnmiên, dịu dàng ở thành phố T. Nếm qua vị đắng, tôi mới nhận ra đêm đó ngọt ngàobiết bao. Cảnh Mạc Vũ ôm tôi rất chặt, hơi thở gấp gáp của anh phả vào làn môitôi. Tôi nghiêng mặt né tránh, anh cũng không cưỡng ép mà quay người lôi tôivào phòng ngủ, đẩy tôi nằm xuống giường.
Thân hình anh đè xuống người tôi. Tay anh ôm trọn bầu ngựccủa tôi rồi cúi xuống ngoạm lấy như loài dã thú... Nụ hoa nhạy cảm bị anh kéomút đến ửng đỏ. Tôi không phản kháng cũng không nghênh hợp, nằm trên giường nhưkhúc gỗ. Tôi cố gắng nén đau đớn nhìn quần áo bị vò nát trong tay anh, nhìntừng tấc da xuất hiện vết bầm tím do anh để lại. Cảnh Mạc Vũ dường như khôngcần tôi phối hợp, anh chỉ muốn phát tiết.
Tôi hiểu, anh thật sự cần phát tiết. Bao nhiêu tâm trạngphức tạp đã dồn nén trong lòng anh những ngày qua, anh lại là người không giỏibiểu lộ ra ngoài. Có lẽ chỉ phương thức này mới giúp anh bộc lộ nỗi oán hậntrong lòng. Trên thực tế tôi cũng cần sự đau đớn này để có cảm giác mình vẫnsống, vẫn có tri giác...
Hai chân tôi bị Cảnh Mạc Vũ tách ra, gập lại trước mặt anh.Ngón tay anh thâm nhập vào trong, tận tình trêu đùa bất chấp sự run rẩy củatôi, cho đến khi ngón tay anh ướt rượt. Nhìn người đàn ông hoàn toàn bị dụcvọng khống chế trước mắt, tôi bất giác nhớ đến những chuyện trước kia. Nhớ đếnchuyện tôi nằm gối đầu lên chân anh để anh sấy tóc, để cảm nhận sự dịu dàng củangón tay anh trong mái tóc tôi. Nhớ đến cảnh anh tiễn tôi lên máy bay, nhẹnhàng nắm tay tôi, hỏi tôi bao giờ mới trở về. Tôi còn nhớ lúc ngủ say, anh ômtôi từ phía sau, vòng tay ấm áp và an lành như vậy... Nước mắt chảy dài khỏi bờmi của tôi.
Cảnh Mạc Vũ hôn lên giọt nước mắt của tôi, giọng nói say rượucủa anh bộc lộ cảm tính hiếm thấy: “Chẳng phải em rất yêu tôi? Chẳng phải emthích nhất tôi đối xử với em như vậy? Tại sao em còn khóc?”
“Có câu nói, con người một đời phải làm mấy việc khiến bảnthân hối hận, cuộc đời mới hoàn chỉnh. Cả đời này tôi chỉ làm hai chuyện khiếncuộc đời tôi hoàn chỉnh, thứ nhất là yêu anh, thứ hai là lấy anh...”
Cảnh Mạc Vũ nghiến răng, cởi quần áo, hai tay kéo hai chântôi, một cú nhấn người đâm mạnh vào. Không đợi tôi thích ứng với cảm giác đauđớn đến bất ngờ, anh đã bắt đầu vận động điên cuồng. Hai chân tôi gác lên ngườianh, thân hình lắc lư điên đảo. Cảm giác đau đớn tột cùng khiến tôi có cảm giácnhư bay lượn bên vách vực thẳm. Sau khi nỗi choáng váng, quay cuồng trôi qua,tôi không biết đang rơi xuống vực sâu vô tận hay bay lên đỉnh cao hoan lạc...
Sau vài cú nhấn người, Cảnh Mạc Vũ lật người tôi, một tayanh đỡ lưng tôi, tiến vào cơ thể tôi từ phía sau, một tay anh đỡ gáy tôi, éptôi quay lại để anh hôn đến nghẹt thở. Tôi đẩy người anh, không những anh chẳngnhúc nhích mà càng thêm hung hãn khiến bụng dưới của tôi co rút kịch liệt.Khoái cảm đến như thác lũ, đợt này cao hơn đợt trước, thậm chí như trút xuống,nhấn chìm mọi đau đớn, nhấn chìm mọi bi thương...
Cuối cùng, tôi cũng không phân biệt rõ là đau khổ hay sung sướng,tôi chỉ biết chúng tôi cởi bỏ hết quần áo, hai cơ thể lõa lồ quấn chặt lấynhau, phóng túng giao hợp đến nơi sâu thẳm nhất trong đêm tối.
Cũng không biết bao lâu sau, khi anh hoàn toàn giải phóngdục vọng trong cơ thể tôi, hai đùi tôi đã tê cứng đến không thể khép lại, thândưới tôi sưng tấy khó chịu vô cùng, vẻ say rượu trong mắt anh đã vơi đi nhiều,anh lặng lẽ ngắm những vết bầm tím trên cơ thể tôi. Tôi chống tay xuống giường,ngồi dậy, nhặt quần áo vứt bừa bãi mặc vào người. Một điều may mắn là áo khoácngoài của tôi vẫn còn nguyên vẹn.
“Bây giờ anh có thể tha thứ cho ba chưa?” Tôi hỏi.
“Em... em nghĩ tôi sẽ làm thế nào?”
“Bất kể là ai, tôi tin anh sẽ có cách cứu ba.”
Cảnh Mạc Vũ ngập ngừng một lát rồi mở miệng: “Có người nộpchứng cứ xác thực lên trung ương. Bên trên rất xem trọng vụ này, trực tiếp cửtổ chuyên án đi điều tra. Đến mức độ này, không ai dám làm bừa.”
“Chỉ cần chưa định tội thì kiểu gì cũng có cách. Anh có thếtiếp xúc với người của tổ chuyên án, tìm người khác gánh tội thay.”
Cảnh Mạc Vũ lắc đầu. “Vô dụng thôi, kẻ tố cáo không chịubuông tha, việc này rất khó giải quyết.”
“Vậy anh hãy nói cho tôi biết người tố cáo là ai để tôi đicầu xin người đó. Bất kể người đó muốn gì tôi cũng có thể cho, chỉ cần người đótha cho ba tôi...”
“Em còn gì có thể cho hắn? Thân thể của em sao?” Ý cười trênkhóe miệng Cảnh Mạc Vũ càng trở nên lạnh lẽo. “Em tưởng Văn Triết Lỗi còn muốnsao?”
Tôi nghĩ mình nghe nhầm, hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”
“Hắn là con trai người vợ đầu tiên của Phó Hạ Dương. Sau khiba mẹ ly hôn, hắn theo mẹ sang Anh, đổi sang họ mẹ. Ba năm trước, Phó Hạ Dươngqua đời, hắn về nước, đích thân giám định tử thi. Hắn cho rằng ba hắn bị ngườikhác hại chết. Em có biết người hại chết ba hắn là ai không?”
Tôi ra sức lắc đầu, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tôi khônghiểu anh đang nói gì, càng không hiểu người đàn ông mặc áo blouse trắng dịudàng, nho nhã Văn Triết Lỗi, người đàn ông ôm tôi nói: “Anh yêu em” lúc tôi cầnnhất... rốt cuộc có phải người đàn ông trong lòng đầy thù hận mà Cảnh Mạc Vũnhắc tới.
“Là tôi và Hứa Tiểu Nặc. Bởi ba không muốn Phó Hạ Dương tiếtlộ những điều không nên nói...”
Tim tôi lại bắt đầu nhói đau.
“Lúc em cần, hắn sẽ nói: “Anh yêu em”, hắn khuyên em bỏ đứacon trong bụng, khuyên em ly hôn rồi lấy hắn. Em tưởng hắn thật sự yêu em? Từđầu đến cuối, hắn chỉ lợi dụng em mà thôi. Hắn từng tìm đến Hứa Tiểu Nặc, hyvọng cô ta nói cho hắn biết chứng cứ giấu ở đâu nhưng Hứa Tiểu Nặc luôn ngậmmiệng. Hứa Tiểu Nặc một tháng nay không có tin tức, cho đến mấy ngày trước,nhân viên quản lý két bảo hiểm của ngân hàng giao chìa khóa cho Văn Triết Lỗitheo lời dặn dò của cô ta…”
“Không, đây không phải là sự thật!” Tôi cầm điện thoại địnhgọi cho Văn Triết Lỗi, hỏi xem có phải từ trước đến nay anh ta đều lợi dụngtôi, hãm hại ba tôi, hỏi xem anh ta muốn thế nào mới chịu buông tha cho Cảnhgia?
Cảnh Mạc Vũ lập tức giằng điện thoại trong tay tôi, némxuống đất. “Đến nước này rồi em vẫn còn tin hắn mà không chịu tin tôi?”
Tin ư? Bây giờ tôi không thể tin bất cứ người nào. Đến bảnthân tôi còn lừa dối anh, tôi có thể trông mong ai nói những lời chân thật vớimình?
“Em tưởng Hứa Tiểu Nặc có thể nghĩ ra trò tặng hoa bách hợpcho em, thêm xạ hương và đinh hương vào hương liệu gây kích thích hay sao? Đềulà Văn Triết Lỗi bày trò. Hắn cố ý làm những chuyện này nhằm chia rẽ vợ chồngchúng ta, khiến Hứa Tiểu Nặc hết hy vọng với tôi... Sau đó, hắn sẽ đưa ngườicủa Cảnh gia vào tù.”
…
***
Phố Trường An đèn điện lộng lẫy, sáng choang, chiếu cả bểdâu của thành phố có lịch sử mấy nghìn năm này. Nơi đây là trung tâm văn hóa,chính trị nhưng tôi không nhìn thấy sự phồn vinh và hưng thịnh mà chỉ thấy thốirữa và bẩn thỉu, xây dựng trên một cái lồng của quyền lực và dục vọng.
Ánh đèn trước mắt trở nên mơ hồ, từng giọt nước mắt rơixuống bàn tay của Cảnh Mạc Vũ đang định chạm vào mặt tôi. Nước mắt của tôi chắcrất lạnh, nếu không, bàn tay anh sao lại run rẩy...
Cảnh Mạc Vũ thu tay về, giọng ôn hòa hơn: “Ngôn Ngôn, ba đãphạm phải nhiều lỗi lầm, có kết cục ngày hôm nay, cũng là bị quả báo…”
“Nhưng dù sao ông cũng là ba tôi, dù chỉ còn một tia hyvọng, tôi cũng không thể chống mắt nhìn ông ngồi tù.”
Làm sao tôi không hiểu, cho đến ngày hôm nay, rốt cuộc aiđúng ai sai, ai có lỗi với ai? Xét cho cùng, tất cả đều là lỗi của ba tôi. Bốnmươi năm tung hoành hắc đạo, ông đã có quá nhiều món nợ. Ông nợ Cảnh Mạc Vũ, nợcả Văn Triết Lỗi nhưng ông cũng là ba tôi, bất kể làm sai chuyện gì, ông vẫn làngười cha tốt nhất trên đời này.
“Anh thật sự không có cách nào cứu ba?” Tôi nhìn Cảnh Mạc Vũbằng ánh mắt khẩn cầu, mong chờ anh cho tôi một tia hy vọng.
Cảnh Mạc Vũ quay mặt đi chỗ khác nên tôi không nhìn rõ vẻmặt anh.
“Tôi hiểu rồi.”
Tôi mặc áo khoác, ngồi xổm xuống đất nhặt mảnh vỡ của chiếcđiện thoại, chuẩn bị rời đi.
Cảnh Mạc Vũ nắm cổ tay tôi, rất chặt. “Muộn như vậy rồi emcòn đi đâu? Đợi đến khi trời sáng rồi hãy đi.”
“Tôi đã đặt phòng ở bên dưới rồi.” Tôi chậm rãi kéo từngngón tay đang siết chặt của anh. “Tối nay, tôi không làm phiền anh nữa.”
Biết giữ tôi lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, Cảnh Mạc Vũ khôngép tôi. Trước khi tôi rời khỏi phòng, anh hỏi tôi câu cuối cùng: “Em đến đâychỉ với mục đích cầu xin tôi cứu ba?”
“Đúng vậy, nếu có cách khác, tôi đã không đến tìm anh!”
“Có phải chỉ cần cứu ba, cho dù phải mất thứ gì, em đều chấpnhận...?”
“Đúng vậy!”
Những thứ không muốn đánh mất, tôi đều mất cả rồi, tôi cònsợ mất điều gì nữa chứ?
Trong phòng tắm xa lạ, tôi ngâm mình trong làn nước nóng.Nước nóng chạm vào những vết thương trên người tôi, để lại cảm giác đau đớn mãikhông tan biến.
Tôi thích cảm giác đau đớn này, nó khiến tôi tỉnh táo, khiếntôi không còn sức để yêu, để nhung nhớ, để lưu luyến.
Tôi ngồi trên giường đến khi trời sáng tóc mới khô, tôi thaybộ quần áo mới mua ở cửa hàng thời trang trong khách sạn. Sau đó, tôi lênchuyến bay sớm nhất về thành phố T.
Đến cổng bệnh viện của thành phố T, tôi gọi điện cho VănTriết Lỗi. “Tôi đang ở quán cà phê Thượng Đảo đối diện bệnh viện các anh, rảnhthì qua đây đi!”
“Được.”
Tôi gọi một chai rượu vang, vừa nhấm nháp vừa chờ đợi.
Uống hết nửa chai, bóng một người mặc áo blouse trắng đứngtrước mặt tôi. Tôi không ngẩng đầu nhưng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng phảngphất, tôi biết anh ta đã tới.
“Anh ngồi đi!”
“Cám ơn!” Văn Triết Lỗi ngồi đối diện tôi. Nhìn thấy ly rượutrong tay tôi, anh ta nói khẽ: “Cô không nên uống rượu.”
Anh ta vẫn lịch sự, nho nhã, quan tâm tới tôi như thường lệ,chiếc áo blouse của anh ta vẫn sạch sẽ không nhuốm chút bụi trần. Tôi không hềnhìn thấy bóng dáng của tội ác trên người anh ta.
Tôi nở nụ cười miễn cưỡng với Văn Triết Lỗi. “Anh muốn trảthù Cảnh gia, tại sao không để tôi phát bệnh tim chết đi, như vậy càng đơn giảnhơn, có thể khiến ba tôi và Cảnh Mạc Vũ sống còn đau khổ hơn là cái chết?”
Văn Triết Lỗi nhìn tôi, đáy mắt anh ta vụt qua vô số tâmtrạng phức tạp, kinh ngạc, áy náy và cả chút do dự, nhưng anh ta nhanh chóngche giấu tất cả: “Cô là bệnh nhân của tôi, cứu cô là trách nhiệm của tôi.”
“Vậy à? Thế con tôi thì sao? Hãm hại một thai nhi chưa thànhhình cũng là trách nhiệm của anh?”
Văn Triết Lỗi trầm mặc trong giây lát. “Tôi đã nói với côrồi, đứa bé không giữ được... Tôi vì cô nên mới làm vậy.”
Tôi không biết nói gì nữa. Thù hận có thể khiến một ngườitàn nhẫn đến mức này? Tôi không thể lý giải, cũng không có cách nào tha thứ.
“Văn Triết Lỗi, Cảnh Mạc Vũ hại chết ba anh, anh cũng hạianh ấy mất con. Anh có thể bỏ qua cho ba tôi không?”
“Bỏ qua cho ông ta?” Văn Triết Lỗi lắc đầu. “Cô có biết ôngta từng làm những chuyện gì không? Giao dịch bất chính, khai thác khoáng sảntrái phép, rửa tiền... Còn nữa, ông ta đã hại bao nhiêu người tan cửa nátnhà...”
Cơ thể tôi lạnh toát, tôi không thể nghe tiếp, liền ngắt lờianh ta: “Ba anh cũng có sạch sẽ đâu. Nếu ông ta còn sống, liệu anh có tống ôngta vào tù hay không?”
Văn Triết Lỗi nhất thời á khẩu.
Tôi cầm ly rượu lên, uống một ngụm. Vị chua ngọt chảy vào cổhọng làm tê liệt sự e dè không nên có. “Tôi không ngại nói cho anh biết, chúngtôi đã làm việc với người ở trên, chỉ cần anh không truy cứu, ba tôi có thểbình an vô sự. Anh nói đi, anh muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho ba tôi? Bất kểanh đưa ra yêu cầu gì, tôi cũng sẽ đáp ứng. Dù anh muốn lấy mạng tôi, tôi cũngcó thể cho anh.”
“Tôi chẳng cần gì cả.”
Tôi nở nụ cười lạnh lùng. “Văn Triết Lỗi, anh đừng tưởngchúng tôi không thể làm gì anh. Chúng tôi có vô số cách ngăn cản anh truy cứu.Hôm nay tôi đến đây cầu xin anh là vì nể tình anh từng cứu mạng tôi. Tôi khôngmuốn tuyệt tình quá...”
Văn Triết Lỗi bật cười. “Cô biết không? Hôm nhìn thấy cô vàCảnh Mạc Vũ cùng đi vào khu chung cư gần công ty Cảnh Thiên, tôi còn tưởng mìnhnhận nhầm người. Tôi thật sự không thể tin cô là con gái của Cảnh Thiên Hạo...Bây giờ mới thấy, cô thực sự là con gái ruột của Cảnh Thiên Hạo.”
“Tôi cũng giống anh thôi, vì người thân mà chuyện gì cũngdám làm...” Tôi nói bằng giọng lạnh lùng mà tôi phải tập luyện không biết baonhiêu lần. “Tôi cho anh một ngày để suy nghĩ... Anh không nghĩ cho bản thân thìcũng nên nghĩ cho mẹ anh, đúng không?”
Văn Triết Lỗi bình tĩnh lắc đầu. “Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi.”
Anh ta nhìn đồng hồ. “Xin lỗi, bệnh nhân của tôi đang đợitôi. Có cơ hội chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
“Một khi anh bước ra khỏi cửa, chúng ta sẽ không bao giờ còncơ hội nói chuyện.” Tôi cố ý uy hiếp anh ta.
Văn Triết Lỗi đi đến cửa, do dự một lát rồi quay đầu nhìntôi. “Nếu đã không còn cơ hội, vậy thì tôi muốn nói cho cô biết, Cảnh An Ngôn, tôithật sự hy vọng cô chỉ là con gái ông ta nhặt được giống Cảnh Mạc Vũ...”
Đây là lời nói cuối cùng của Văn Triết Lỗi ngày hôm đó. Tôikhông ngờ, đó cũng là câu cuối cùng anh ta nói với tôi.
Hai ngày sau, tôi ở khách sạn của thành phố T nghiên cứu tàiliệu, nghĩ cách thuyết phục Văn Triết Lỗi. Chú Tài đi vào, đóng chặt cửa phòng.“Tôi vừa nghe nói...”
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
“Văn Triết Lỗi gặp tai nạn.”
Máu trong người tôi lập tức đông cứng, tập tài liệu trên tayrơi xuống đất. “Là ai làm?”
“Tai nạn bất ngờ. Một chiếc xe tải đang di chuyển bìnhthường. Cậu ta đột nhiên vượt xe sang phía bên phải, đúng lúc tài xế rẽ sangbên phải nên đâm trúng cậu ta... Cậu ta đã hôn mê bảy tiếng đồng hồ. Bác sĩ nóinão bộ cậu ta bị tổn thương, rất khó tỉnh lại.”
Tai nạn bất ngờ? Nếu đây là tai nạn bất ngờ thì vụ đâm xenày quá trùng hợp.
Sự việc diễn ra sau đó trở nên rất logic. Do chứng cứ khôngđủ nên tổ chuyên án phải thả ba tôi. Bọn họ chỉ tiến hành xử phạt hành chínhcông ty Cảnh Thiên về việc sổ sách không hợp lệ, yêu cầu Cảnh Thiên nhanh chóngnộp khoản tiền phạt rất lón.
Tôi không hỏi han nhiều, lập tức gom tiền nộp phạt và đútlót những người có liên quan.
Sau khi tiễn tổ chuyên án và giải quyết mọi chuyện êm đẹp,tôi mới tập trung vào một chuyện muốn làm nhưng trước đó không dám manh động,đó là điều tra vụ tai nạn của Văn Triết Lỗi.
Cầm tập tài liệu trên tay, tôi không thể không thừa nhận,công tác điều tra của phòng cảnh sát giao thông và Cục Công An thành phố T rấttỉ mỉ, từ điều tra thực địa, lấy lời khai của nhân chứng, điều tra lai lịch tàixế gây tai nạn, đến xử lý vụ việc, tất cả đều hợp lý, không thể bắt bẻ.
Tôi cho người điều tra tài xế, ông ta là lái xe có kinhnghiệm mười lăm năm, thường chở hàng từ thành phố T tới các thành phố lân cậnvà vận chuyển đường dài. Lý lịch của ông ta hoàn toàn trong sạch, cũng không cóbất cứ mối quan hệ nào với Văn Triết Lỗi... Vì vậy phòng cảnh sát giao thông vàbên công an cuối cùng kết luận đây là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, hơn nữa VănTriết Lỗi là người chịu trách nhiệm chủ yếu.
Sau khi tìm hiểu ngọn nguồn, tôi đến bệnh viện thành phố T.
Hành lang quen thuộc, mùi thuốc khử trừng quen thuộc, tôinhìn người nằm trên giường bệnh qua tấm kính của phòng giám sát đặc biệt. Anhta bị thương nặng hơn tôi tưởng, băng bó từ trên xuống dưới. Gương mặt trắngbệch, cũng không còn vẻ tươi cười với tôi mỗi khi tôi tuyệt vọng.
Mẹ anh ta mặc bộ đồ khử trùng, ngồi bên giường bệnh, nắmchặt tay anh ta, lặng lẽ rơi lệ.
Tôi hỏi bác sĩ, lúc nào Văn Triết Lỗi mới có thể tỉnh lại.
Bác sĩ nói, anh ta giữ được mạng sống đã là may mắn lắm rồi.
Tôi bất lực ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang bệnh viện.Tôi ngồi rất lâu, đến mức ngoài trời tuyết rơi rồi lại ngừng, tôi vẫn chưa đứngdậy. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thất vọng về hiện thực xã hội tàn khốc, cá lớnnuốt cá bé như lúc này. Tôi thất vọng về ba tôi, về Cảnh Mạc Vũ và về chínhmình, đó là nỗi thất vọng lớn nhất...
Tuy nhiên, tôi vẫn phải kiên cường sống tiếp, phải học cáchsinh tồn trong xã hội tàn khốc này.
Không biết bao lâu sau tôi mới lê đôi chân tê cứng rời khỏibệnh viện. Tia nắng ban mai đã nhuộm một màu sáng trắng ở phía đông.
Điện thoại di động đổ chuông, số điện thoại quen thuộc nhấpnháy trên màn hình. Trước đây, tôi luôn chờ đợi số điện thoại này gọi đến nhưngbây giờ, tôi không muốn bắt máy.
Điện thoại tắt một lúc rồi lại rung, màn hình hiển thị tinnhắn gửi đến.
Do dự vài giây rồi tôi mở tin nhắn. Sẽ có một ngày,tôi quay về đòi lại những thứ tôi đã mất.
Tôi quay đầu, trên nền tuyết mỏng in đầy dấu chân. Bên cạnhnhững dấu chân là chiếc xe thương vụ màu đen quen thuộc. Trên nóc xe phủ mộtlớp tuyết, có lẽ nó đã đỗ ở đó suốt đêm qua.
Tôi thật sự hy vọng đời người có thể giống con đường dướichân, có thể quay đầu, có thể trở về bất cứ lúc nào nhưng đáng tiếc, cuộc đờitrôi đi không bao giờ trở lại.
Vì vậy tôi không quay đầu mà tiếp tục tiến về phía trước.
Ra đi rất dễ dàng, bạn chỉ cần nghiến răng, không để bảnthân quay đầu là có thể bước ra khỏi thế giới của anh. Tuy nhiên, ép bản thânkhông nhớ đến một người đã trưởng thành cùng bạn, không phải cứ nghiến răng làcó thể làm được. Chuyện đó cần ép khô tất cả thời gian của bạn, không cho bảnthân một giây rảnh rỗi, bởi chỉ một giây không chú ý, nhớ nhung sẽ chui vào cơthể bạn, gặm nhấm mỗi sợi dây thần kinh khiến bạn đau đớn vô cùng...
Tôi chỉ có thể không ngừng nhắc nhở mình, tất cả sẽ qua đi,tôi sẽ quên hết mọi chuyện, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng đau đớn vẫnkhông bị thời gian xóa nhòa, ngược lại mỗi ngày một tăng thêm...
Hôm nước Mỹ bị lốc xoáy tấn công, tôi thậm chí còn đặt vémáy bay đi Washington. Tôi không định cứu vãn điều gì chỉ muốn gặp anh một lần,muốn biết anh sống có tốt không, đã quen sống ở Ngô gia hay chưa, có quen ănmón Tây, có thích ứng với cái giá lạnh ở Washington...
Nhưng sau đó, tôi hủy vé máy bay. Tôi sợ sau khi gặp anh,tôi không nỡ quay về.
May mà lúc tôi sắp không thể kiên trì, Tề Lâm trở về.
Câu đầu tiên anh nói khi nhìn thấy tôi là: “Anh về để cướiem.”
Không hiểu tại sao, bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Tề Lâm, nỗibuồn dồn nén trong hơn một tháng đột nhiên bùng phát, không thể kìm lại. Tôi ômlấy anh, khóc nức nở, khóc đến mức trời đất quay cuồng, khóc đến mức người giàukinh nghiệm như Tề Lâm cũng chân tay luống cuống, khóc đến mức anh buông hết áogiáp, vũ khí đầu hàng. “Lấy anh khiến em ấm ức như vậy sao? Được rồi, được rồi,anh không cưới em, không cưới em nữa...”
Tôi vẫn khóc, dường như chỉ có nước mắt mới giảm bớt nỗi đautrong lồng ngực.
Tề Lâm nói: “Anh xin em đấy, đừng khóc nữa... Rốt cuộc emmuốn anh làm thế nào em mới ngừng khóc?”
Tôi nấc nghẹn, ngẩng đầu nhìn anh. “Hay là anh cho em mượnít tiền, Cảnh Thiên tháng này không còn tiền phát lương cho nhân viên.”
Tề Lâm nghiến răng, giúp tôi lau nước mắt. “Sao em không nóisớm?”
Khoảng thời gian đó đúng là những ngày tháng khó khăn nhấtcủa Cảnh Thiên. Sự việc của ba tôi tuy được giải quyết nhưng vì vấn đề sổ sách,Cảnh Thiên bị phạt một số tiền rất lớn, danh tiếng xuống dốc không phanh, chínhquyền thành phố không tích cực ủng hộ như trước, ngân hàng thắt chặt khoản vay.Thêm vào đó, việc Cảnh Mạc Vũ đột ngột bỏ đi khiến kế hoạch thành lập công tycon bị gác lại. Một số nhân viên lâu năm không nhìn thấy tương lai, lần lượt từchức. Mấy dự án đang đàm phán lần lượt chấm dứt, công ty đối mặt với khó khănchưa từng có.
Vì trải qua kiếp nạn lớn và sự ra đi của Cảnh Mạc Vũ, ba tôimất hết ý chí. Ông muốn bán hết cổ phần của Cảnh Thiên, cùng tôi đến thành phốkhác để sống một cuộc đời yên ổn.
Tôi không muốn buông tay dễ dàng như vậy. Tôi từng nói vớianh, không có anh, tôi vẫn có thể chống đỡ Cảnh Thiên.
Nhưng có nhiều việc quyết định rất dễ dàng, khi thực hiệnlại vô cùng khó khăn, giống như việc tôi rời khỏi Cảnh Mạc Vũ. May mà ở thờiđiểm then chốt nhất, Tề Lâm nhận lời giúp tôi sau đó lập tức về nhà tìm ba anhxin tiền.
Tôi vốn lo lắng ba Tề Lâm sẽ không giúp Cảnh Thiên. Ai ngờvài ngày sau, Tề Lâm gửi vào tài khoản của tôi một số tiền lớn khiến tôi vôcùng mừng rỡ và cảm kích, chỉ hận đến mức không thể lấy thân báo đáp.
Rất lâu sau tôi mới biết, sở dĩ Tề Lâm thuyết phục được baanh cho Cảnh Thiên vay tiền là bởi anh chấp nhận từ bỏ giấc mơ theo đuổi nghệthuật, về nước giúp ba anh quản lý công ty...
Tôi lập tức mang tiền trả lại anh, bảo anh nhanh chóng chuộclại sự tự do.
Tề Lâm cười, nói: “Bây giờ anh mới biết, vào thời điểm quyếtđịnh, nghệ thuật không giúp nổi con người, đồng tiền mới hữu dụng.”
[…] Chương trước @*@ Chương sau […]
ReplyDelete[…] Chương trước @*@ Chương sau […]
ReplyDelete[…] Chương 20 – Chương 21 – Chương 22 – Chương 23 – Chương 24 – Chương 25 – Ngoại Truyện –Chương 26 – Chương 27 – Chương 28 – […]
ReplyDelete