NKLTY -Chương 26 : Gặp lại





Nhiều khi bạn tưởng thời gian trôi rất chậm nhưng lúc nhànrỗi không có việc làm, lật giở quyển lịch, bạn mới đột nhiên phát hiện, thờigian hai năm cũng chỉ là một cái chớp mắt.Hai năm sau, lại là một ngày đầu đông, thời tiết vô cùng uám.

Tôi ngồi bên giường bệnh, nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau tay VănTriết Lỗi. Anh ta gầy đi nhiều, khung xương nổi rõ. Do phải truyền chất dinhdưỡng vào cơ thể trong một thời gian dài, mạch máu ngày càng nổi rõ, hai cánhtay giống cành củi khô.

“Rốt cuộc anh còn muốn ngủ bao lâu nữa?” Dù không biết anhta có thể nghe thấy không nhưng tôi vẫn không ngừng nói chuyện với anh ta. Bácsĩ bảo, thường xuyên kể chuyện vui cho anh ta nghe, mới có thể đánh thức anhta.

Vì vậy, hôm nay tôi đặc biệt đến đây báo cho Văn Triết Lỗimột “tin vui”: “Tôi cho anh biết một tin vui…”

Đôi mắt chua xót đến đau buốt, tôi đưa mu bàn tay lên dayday, thở đều mấy nhịp mới nói tiếp: “Ba tôi bị bệnh nặng, ung thư xương giaiđoạn cuối, tế bào ung thư đã lan đến gan. Bác sĩ nói, nhiều nhất ông cũng chỉsống được nửa năm nữa, dù làm phẫu thuật cũng chẳng có ý nghĩa gì…”

Ngừng một lúc lâu, tôi mới tiếp tục: “Tôi không cho ba tôibiết sự thật. Tôi hy vọng trong nửa năm cuối của cuộc đời, ông có thể sống vuivẻ.

Lần này, tôi không thể cứu ba tôi, cũng không ai cứu nổiông. Anh thử nói xem, thế giới này đúng là có công lý, nhân quả báo ứng? Conngười làm chuyện gì đều không qua nổi mắt ông trời…

Năm nay, Cảnh Thiên lại lỗ vài chục triệu… Ngân hàng thúcgiục, các cổ đông kiến nghị tôi ngừng dự án năng lượng mới… Đến Tề Lâm cũngkhuyên tôi bỏ dự án đó đi… Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, vì đây là hy vọng duynhất…

Tôi đã hợp tác với Bill, nguồn vốn đầu tư không thành vấnđề… Có điều, tôi vẫn quyết định bán mỏ niken ở núi đất đỏ…”

Tất cả cổ đông đều phản đối. Bọn họ nói, bán núi đất đỏ,đồng nghĩa với việc bán đi tâm huyết cả đời của ba tôi, bán đi nền tảng củaCảnh Thiên. Nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ quyết định của mình, không phải vìCảnh Thiên thực sự gặp nguy khốn, cũng không phải vì núi đất đỏ đã chôn vùi baonhiêu tội nghiệt, mà là quặng ở núi đất đỏ ngày càng khó khai thác, hàm lượngkim loại cũng ngày càng thấp.

Bán núi đất đỏ để cứu Cảnh Thiên, đây là quyết định cuốicùng của ba tôi. Do tôi sợ đám cổ đông quấy nhiễu ba tôi trong lúc ông dưỡngbệnh nên tôi mới gánh hết “tội danh”.

Hôm bán đấu giá núi đất đỏ, trời mưa tầm tã, bầu trời phủmàu xanh thẫm hiu quạnh khiến buổi sáng sớm trở nên u ám.

Một điều tôi không ngờ là Cảnh Mạc Vũ lại trở về. Anh đãthay đổi nhiều, càng lạnh lùng, trầm tĩnh hơn xưa.

Gặp lại sau hai năm xa cách, lẽ ra đây là thời khắc cảm độngnhất. Tôi và anh chỉ cách nhau một bước chân, giọt mưa mang theo những bôngtuyết đầu mùa rơi xuống giữa chúng tôi, vậy mà tôi và anh dường như cách trămsông nghìn núi, không thể tiến lại gần.

Ánh mắt giao nhau, chỉ một giây mà thôi, nhưng còn lâu hơnbảy trăm hai mươi tư ngày.

Tôi và Cảnh Mạc Vũ lướt qua vai nhau, chúng tôi không ai nóimột lời. Có lẽ trong quá khứ tôi đã nói quá nhiều, đến mức giây phút này đốimặt với anh, tôi không biết có thể thốt ra câu gì.

Cuối cùng chúng tôi quyết định đường ai nấy đi.

Ô tô lặng lẽ chuyển bánh, bánh xe khiến bùn đất lẫn tuyếttrắng trên đường bắn tung tóe. Tôi liếc nhìn Cảnh Mạc Vũ qua gương chiếu hậulần cuối. Anh vẫn đứng nguyên một chỗ, chỉ là cách tôi mỗi lúc một xa, hìnhbóng ngày càng mơ hồ.

Điện thoại di động đổ chuông, lần này là ba tôi gọi tới, hỏitôi kết quả cuộc bán đấu giá núi đất đỏ. Tôi thở phào, cố gắng để giọng nói trởnên vui vẻ: “Ba trăm triệu, giá cao hơn dự kiến của chúng ta. Sau khi trả nợ vàlãi suất ngân hàng, chúng ta có đủ vốn để khởi động dự án mới.”

“Ai mua vậy?”

“Cảnh Mạc Vũ ạ!” Tôi vốn không định nói cho ba tôi biết, bởitôi sợ sự xuất hiện của Cảnh Mạc Vũ khiến ông buồn bã, không có lợi cho bệnhtình. Nhưng cuộc bán đấu giá núi đất đỏ là tin tức nóng hổi nhất thành phố Ahiện nay, dù tôi không tiết lộ, ông cũng nhanh chóng biết tin.

“Nó về rồi à? Con đã gặp nó chưa?” Ba tôi cất giọng vẻ sốtruột.

“Vâng, con gặp rồi. Anh ấy rất khỏe, phong độ lắm.”

“… Con hãy bảo nó rảnh thì về nhà chơi…” Đầu máy bên kiatrầm mặc vài giây. “Nếu nó muốn…”

“Vâng ạ!” Tôi còn có thể nói gì hơn. Đây là mong mỏi duynhất của người cha với con trai, dù mong mỏi này gần như hèn mọn.

Ngày tháng của ba tôi không còn nhiều, ông không còn nhiềuthời gian chờ đợi. Vì vậy, bất kể dùng cách gì, tôi nhất định không để ông tiếcnuối.

***

Tôi và người đàn ông không dễ đối phó là Bill thảo luận hợpđồng cả buổi chiều. Hai bên miễn cưỡng đạt thỏa thuận ban đầu về việc hợp tácnhưng các điều khoản cụ thể vẫn cần tiếp tục tiến hành thảo luận.

Sau khi bàn bạc tương đối, tôi thu tài liệu. “Bill, hai ngàytới tôi sẽ bảo thư ký thảo hợp đồng cho anh xem, nếu không có vấn đề gì, tôi hyvọng chúng ta nhanh chóng ký kết để dự án sớm được khởi động.”

“Được.” Bill nhận lời ngay, nhìn đồng hồ. “Buổi tối cô córảnh không? Hay là chúng ta cùng ăn cơm, nhân thể thảo luận vấn đề chi tiết.”

Về lý mà nói, cùng ăn cơm, trò chuyện với đối tác sẽ khiếnviệc hợp tác càng vui vẻ và thuận lợi hơn nhưng ánh mắt Bill nhìn tôi luôn cóvẻ vượt quá quan hệ làm ăn. Điều này khiến mỗi khi tiếp xúc riêng với anh ta,tôi luôn hết sức cảnh giác, đặc biệt là buổi tối.

“Rất xin lỗi, tối nay tôi có hẹn với bạn rồi. Để hôm khácđi, hôm khác tôi mời anh.”

“Bạn? Tề thiếu phải không?” Bill nói bằng thứ tiếng Trungngọng nghịu.

“… Ừ.”

“Được thôi, chúc hai người vui vẻ!” Bill rất phong độ tạmbiệt tôi, một người từ nhỏ chịu sự giáo dục truyền thống của Trung Quốc như tôikhông cho rằng đàn ông thơm lên má phụ nữ là phép lịch sự.

Vừa đuổi khéo Bill, Tề Lâm lại đến quấy rầy. Anh bảo tôicùng tới một buổi tụ họp của người bạn. Tề Lâm luôn miệng than vãn không tìmđược cô gái nào đi cùng.

“Anh Tề đẹp trai của chúng ta cũng có lúc không kiếm được mỹnhân đi cùng? Anh nói đùa kiểu gì vậy?”

Tề Lâm thản nhiên trả lời: “Xảy ra sự cố bất ngờ, người đẹpanh hẹn cho anh “leo cây”, thế nên anh mới nhờ em giúp đỡ. Không phải em khôngcó nghĩa khí, việc cỏn con này cũng chẳng chịu giúp đấy chứ?”

“Em có thể giúp anh nhưng vẫn là quy tắc cũ, em không uốngrượu, về nhà trước mười giờ đêm.”

“Không thành vấn đề.” Tề Lâm liếc qua bộ đồ công sở trênngười tôi. “Có điều, em phải nghe anh trong chuyện trang phục. Đi thôi, anh đưaem đi mua quần áo trước.”

Vốn tưởng bây giờ đã là mùa đông, Tề Lâm sẽ không chọn loạiváy hở ngực, hở lưng cho tôi nên tôi mới đồng ý để anh dẫn đi mua đồ. Nào ngờ,thẩm mỹ của anh ta vẫn tầm thường như vậy, mùa đông cũng có kiểu váy tiết kiệmvải, bó sát…

Trước ngực có hai chiếc cúc, căng chật đến mức có thể bung rabất cứ lúc nào. Tôi thật sự nghi ngờ, không hiểu Tề Lâm học ngành nghệ thuật gìở Ý, không phải nghệ thuật về hành vi nào đó đấy chứ?

“Có số to hơn không?” Tôi hỏi nhân viên bán hàng.

“Rất vừa, tôi lấy bộ váy này.” Không đợi tôi phản đối, TềLâm đã cà thẻ thanh toán tiền. “Ngôn Ngôn, hãy tin tưởng con mắt của anh, em sẽnhanh chóng cảm kích vì anh giúp em chọn bộ váy này.”

Cảm kích ư?

Tôi nhất thời không có phản ứng, cho đến khi cùng Tề Lâm đivào phòng VIP, nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ đã ngồi ở đó, tôi mới hiểu tại sao hôm nayTề Lâm bắt tôi đi cùng anh, còn tích cực chọn váy cho tôi. Thì ra, quân tử báothù ba năm không muộn.

Nếu tôi không nhầm, buổi tụ họp này là để chào đón Cảnh MạcVũ, vì vậy phần lớn đám người có mặt ở đây đều là bạn bè của anh, tất nhiên họcũng biết tôi. Nhìn thấy tôi và Tề Lâm sánh đôi đi vào cửa, biểu cảm của họ ởgiây phút đó phong phú vô cùng. Có mấy người liếc qua Cảnh Mạc Vũ nhưng anhchẳng thèm nhướng mắt, tựa hồ anh và tôi chỉ là người xa lạ. Mà thật ra tôi vàanh bây giờ vốn chẳng có quan hệ gì.

Tề Lâm chẳng kiêng nể, kéo tôi tới chỗ trống đối diện CảnhMạc Vũ, nhiệt tình giúp tôi cởi áo khoác ngoài, sau đó đặt hai tay lên vai tôi,ấn tôi ngồi xuống. Tôi vô tình đưa mắt về phía Cảnh Mạc Vũ, đúng lúc chạm phảiánh mắt anh.

Chưa kịp nắm bắt bất cứ tâm trạng nào trong đáy mắt anh, anhđã cúi đầu xem quyển thực đơn.

Cảnh Mạc Vũ giở quyển thực đơn từ trang đầu đến trang cuối,lại lật từ trang cuối về trang đầu nhưng vẫn không gọi được món. Nhân viên phụcvụ nhẫn nại đứng bên cạnh, chẳng dám nói một lời. Tề Lâm mất hết kiên nhẫn,cướp quyển thực đơn từ tay anh.

“Xem lâu như vậy vẫn chẳng gọi nổi món gì, có phải anh ăncơm Tây quen rồi nên quên mất mùi vị món ăn Trung Quốc? Để tôi gọi cho.” Nóixong, Tề Lâm giở đến một trang, giơ quyển thực đơn hỏi tôi: “Món này… canh gànấu măng tươi, rau cuộn phỉ thúy, không tồi, chắc chắn hợp khẩu vị của em.”

Tôi ngồi thẳng người, cố tình nới rộng khoảng cách với TềLâm. “Anh muốn gọi gì thì gọi đi, em đều thích hết.”

“Những món anh gọi em đều thích ăn…” Tề Lâm lặp lại câu nóicủa tôi, nhưng ý tứ khác hoàn toàn. Tôi cúi đầu uống trà, không lên tiếng.

Tề Lâm gọi một bàn toàn rau cho tôi.

Cảnh Mạc Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, nụ cười vẫn làm người khácđiên đảo như ngày nào. “Hai năm không gặp, khẩu vị của Tề thiếu nhạt đi khôngít.”

“Con người ai cũng sẽ thay đổi.”

Cảnh Mạc Vũ liếc tôi một cái, không nói thêm câu gì.

Câu nói “rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn ít” quả nhiên khôngsai. Những người đàn ông có tửu lượng không tồi lâu ngày gặp nhau, uống rượunhư nước lã, cạn hết ly này đến ly khác. Mấy chai rượu mạnh nhìn thấy đáy lúcnào không hay.

Khói thuốc lá trong phòng VIP ngày càng nồng nặc, thêm vàođó là bộ váy bó sát khiến tôi cảm thấy thở cũng khó khăn. Tôi viện cớ đi nhà vệsinh, chuồn ra ngoài cho thoáng.

Tôi nhắm mắt, tựa vào thành sofa ở khu vực nghỉ ngơi, khôngkhí lạnh thấm vào da thịt tôi. Không chịu nổi cảm giác giá lạnh, tôi đứng dậy,chuẩn bị về phòng ăn. Vừa quay người, tôi bất ngờ nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ đứngngay sau lưng tôi.

Tôi ngây người kinh ngạc, nhất thời quên phải mở miệng.

Cảnh Mạc Vũ nhếch mép, cất giọng chế giễu: “Sao thế? Khôngquen tôi à?”

Không quen ư? Dù anh ta hóa thành tro bụi tôi cũng nhận ra.

Cười khan hai tiếng, tôi tìm câu mở đầu mà tôi cho rằngkhông tồi: “Lâu rồi không gặp!”

Cảnh Mạc Vũ liếc tôi. “Chúng ta mới gặp nhau sáng nay.”

“…” Anh vẫn không thay đổi, lúc nào cũng có thể khiến tôicứng họng.

“Chúc mừng anh đã giành được quyền khai thác núi đất đỏ. À,đúng rồi…” Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra đề tài nói chuyện. “Cần phải làm thủ tụcsang tên, anh tìm trợ lý Kim là được. Ba đã ủy thác anh ta toàn quyền xử lý.”

“Tôi biết rồi, chiều nay anh ta đã tìm tôi và giao hợp đồngchuyển nhượng.”

“…Vậy thì tốt!”

Lại là một sự im lặng ngượng ngập, Cảnh Mạc Vũ không có ýrời đi, tôi cũng đứng nguyên một chỗ. Những lời muốn nói cứ tắc nghẹn nơi cổhọng, tôi không biết nên mở miệng như thế nào. Cảnh Mạc Vũ dường như nhìn ratâm tư của tôi. “Có chuyện gì, em cứ nói thẳng ra đi!”

Không rõ có phải là ảo giác, giọng nói của anh như có vẻ chờmong.

“Bao giờ rảnh, anh có thể về thăm ba hay không? Hai năm nay,ba luôn nhớ anh…”

Nhắc đến ba tôi, ánh mắt anh trở nên u tối. “Đợi khi nào cóthời gian, tôi sẽ về.”

Đương nhiên tôi nhận ra đây là câu trả lời lấy lệ, tôi biếtnói nhiều cũng vô ích. “Ừm, được thôi!”

Cảnh Mạc Vũ vừa định mở miệng liền bị Tề Lâm cắt ngang:“Ngôn Ngôn… Hai anh em đang nói chuyện à? Vậy anh không làm phiền, hai người cứtiếp tục đi!”

“Tề Lâm, em hơi mệt, anh đưa em về nhà được không?”

“Bây giờ? ... Ừ, được thôi!”

Trên đường về nhà, tôi hỏi Tề Lâm: “Tại sao anh không nóisớm cho em biết tối nay có cả Cảnh Mạc Vũ?”

“Nếu nói với em, liệu em có đi không?”

“…”

“Sao thế? Em vẫn không thể tha thứ cho anh ta à?”

Tôi lắc đầu. “Có gì mà tha thứ với không tha thứ, em chưabao giờ trách anh ấy. Tề Lâm, anh biết không, từ trái nghĩa với “yêu” khôngphải là “hận” mà là “dửng dưng”, bởi còn hận có nghĩa vẫn còn yêu. Em và CảnhMạc Vũ đã là chuyện của quá khứ, không còn tình yêu, làm sao có thể nói làhận…”

Tề Lâm liếc xéo tôi, cười cười. “Nếu như em không còn chúttình cảm với anh ta, chi bằng em hãy nghĩ đến chuyện bao năm qua anh khổ sở giữgìn, nhận lời lấy anh đi!”

“Khổ sở giữ gìn? Mấy ngày trước em còn nhìn thấy anh và mộtmỹ nhân ôm nhau thắm thiết. Nếu đây chính là “khổ sở giữ gìn”, em nghĩ chắc anhchỉ mong khổ sở cả đời.”

“Ngôn Ngôn, vẫn là em hiểu anh nhất!”




 

3 comments:

  1. […] 22 – Chương 23 – Chương 24 – Chương 25 – Ngoại Truyện –Chương 26 – Chương 27 – Chương 28 – Chương 29  – Chương 31 – Chương […]

    ReplyDelete