Welcome to dieptrucgiai's blog. Our main goal is to always achieve a high level of our readers satisfaction with the services and products that we provide. This simple approach has effectively fueled our growth. We’re thrilled you’ve decided to visit us - please browse our site to discover what we’re all about.
NKLTY - Chương 29 : U mê
Lâu rồi không đến Hình Ký, quán ăn lâu đời không chút thayđổi, vẫn là mặt tiền xập xệ, những bộ bàn ghế cũ kỹ, vẫn là mùi thịt thơm khiếnthực khách thèm chảy nước miếng… Bà chủ quán vẫn nhiệt tình như ngày nào, thấytôi và Cảnh Mạc Vũ đi vào, bà liền mời hai vị khách đang chuẩn bị ngồi vào bànđi chỗ khác, nhường vị trí bên cửa sổ cho chúng tôi, bởi đối diện cửa sổ làtrường tiểu học tôi và Cảnh Mạc Vũ từng theo học. Vì thế mỗi lần đến đây ăncơm, chúng tôi đều chọn vị trí này, vừa nhấm nháp vừa hồi tưởng lại quãng thờigian trong sáng nhất.
Giờ lên lớp, trên sân trường rộng rãi chỉ có mấy thân cây lẻloi.
Sau trận mưa tuyết, mây mù tan biến, bầu trời trong xanhhiếm thấy. Tôi dường như nhìn thấy một bé gái non nớt đứng thẫn thờ dưới gốccây, đôi mắt đen láy dõi theo bóng một người mẹ và cô con gái đi vào quán ăn,bóng lưng của người mẹ ấy vô cùng đẹp đẽ.
Một cậu thiếu niên mặc đồng phục giống cô bé đúng lúc đó đingang qua, đứng bên bé gái hồi lâu vẫn không khiến cô chú ý. Cậu thiếu niên rasức lắc cành cây khô, những bông tuyết trên cành cây rơi xuống người bé gái.
Tuyết trắng tan chảy trên mặt buốt đến tận xương tủy khiếncô bé bừng tỉnh. Cô bé tức giận, quay đầu định mắng người nghịch ngợm, nhưngvừa nhìn thấy ý cười rạng rỡ trên gương mặt cậu thiếu niên, đôi mắt tức giậncủa bé gái lập tức cong lên, cô chạy đến bên cậu. “Anh, anh lại bắt nạt ngườita rồi!”
Cậu thiếu niên chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng phủi bông tuyết trêntóc bé gái rồi lại lau đi giọt nước trên mặt cô. Có nhiều bạn nhỏ đi qua, nhìnhọ bằng ánh mắt với vô vàn tâm trạng khác nhau, nhưng cô bé không hề bận tâm,trong mắt chỉ có hình ảnh cậu thiếu niên trong ánh nắng vàng lấp lánh.
“Em nghĩ gì mà thất thần vậy?” Cậu thiếu niên hỏi.
Bé gái chớp mắt, chỉ tay về quán canh xương Hình Ký ở phíađối diện. “Đồ ăn ở đó có vẻ rất ngon.”
***
Tôi ra sức chớp chớp đôi mắt khô mỏi mới phát hiện hàng câynhỏ trong sân trường đã trở thành hàng cây đại thụ. Dưới bóng cây cũng không cócậu thiếu niên tắm trong ánh nắng vàng mà chỉ có sân trường vắng lặng.
Nếu có thể vượt qua không gian và thời gian, tôi rất muốnquay về quá khứ, nói với tôi lúc đó: “Hạnh phúc thật sự là cả cuộc đời này làmngười em gái anh nâng niu trong tay. Kiên trì tình cảm thuộc về mình gọi là cốchấp, kiên trì tình cảm vốn không thuộc về mình gọi là u mê. Cuối cùng sẽ khiếnbản thân bị tổn thương và làm đối phương tổn thương hơn…”
Cũng không biết tôi thất thần bao lâu, lúc bừng tỉnh, trướcmặt đã bày đũa, bao tay nylon… Cốc trà nóng bốc khói, là loại trà Thiết Quan Âmcó tác dụng giảm béo mà tôi thích nhất.
Tôi cầm cốc trà lắc lắc, mùi hương dìu dịu bay vào mũi. Tráitim tôi đã bị kích thích đến co thắt, nếu uống cốc trà này, không biết nhịp timcòn đập loạn đến mức nào.
Đúng lúc nhân viên phục vụ đi qua, tôi gọi anh ta: “Phiềnanh đổi cho tôi cốc nước lọc.”
Cảnh Mạc Vũ liếc tôi một cái, có lẽ anh tưởng tôi cố tìnhchà đạp tâm ý của anh nhưng anh không hỏi, tôi cũng không giải thích.
Một đĩa xương thơm lừng được đưa lên. Vì đói đến mức sắp tắtthở, tôi lập tức chọn miếng to nhất, nhét đầy miệng. Mùi vị của món ăn rõ ràngkhông thay đổi nhưng miếng thịt thơm và béo ngậy không kích thích cảm giác thèmăn của tôi. Tôi miễn cưỡng ăn vài miếng, cảm giác hơi buồn nôn, cố ăn thêm vàimiếng nữa, tôi thật sự nuốt không trôi…
Hóa ra, thời gian có thể thay đổi nhiều thứ, bao gồm cả sởthích.
Thấy tôi bỏ miếng xương mới gặm một nửa, chuyển sang ăn rau,Cảnh Mạc Vũ không kìm được, hỏi tôi: “Em sao thế? Canh xương hôm nay không ngonà?”
“Không phải, là sở thích của tôi đã thay đổi…” Có những lờinói, biết rõ sẽ làm tổn thương người khác nhưng tôi vẫn muốn nói với anh. Tôikhông muốn thấy phản ứng của anh, quay mặt về sân trường phía đối diện. “Bâygiờ tôi chỉ thích ăn đồ nhạt, thích nước lọc không mùi không vị, thích mùi thuốckhử trùng trong phòng bệnh…”
Chiếc cốc thủy tinh trong tay Cảnh Mạc Vũ vỡ vụn, máu tươitrào ra từ lòng bàn tay anh, nhuộm đỏ cả mảnh vỡ thủy tinh.
“Anh…”
Thấy tôi vô cùng hoảng sợ, Cảnh Mạc Vũ lập tức cuộn bàn tay,để mặc những mảnh thủy tinh nhỏ găm sâu vào da thịt.
“Anh!” Tôi hốt hoảng gỡ những ngón tay đang nắm chặt củaanh. “Anh đang làm gì vậy?”
Cảnh Mạc Vũ nhếch mép, cười lạnh lùng. “Chẳng phải em thíchmùi thuốc khử trùng hay sao?”
Đau quá hóa hận, tôi hét lên với anh: “Nếu tôi thích mùi củanhà xác, có phải anh sẽ lập tức đi chết?”
“Anh sẽ đưa tên Văn Triết Lỗi vào đó trước.”
“…” Tôi há miệng nhưng không thể thốt ra bất cứ lời nào.
Đứng ở một góc phòng khám bệnh, tôi tựa lưng vào tường, lặnglẽ theo dõi bác sĩ gắp từng mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay nhầy nhụa máu củaCảnh Mạc Vũ. Mỗi lần cái nhíp thọc sâu vào da thịt anh lại giống như đâm vàotrái tim tôi vậy.
Tôi không thể nhìn tiếp, ôm ngực rời khỏi phòng khám. Chốngtay lên tường, tôi hít một hơi thật sâu. Xộc vào mũi tôi đều là mùi thuốc khửtrùng nồng nặc. Nếu mục đích của Cảnh Mạc Vũ là khiến tôi ghét mùi thuốc khửtrùng, vậy thì anh đã rất thành công.
Điện thoại di động đổ chuông vài lần tôi mới nghe thấy. Tôibực bội rút máy ra xem, là bác sĩ chủ trị của Văn Triết Lỗi. “Cảnh tiểu thư,người nhà của Văn Triết Lỗi đã đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện…”
“Xuất viện? Anh ấy tỉnh rồi à?”
“Chưa tỉnh. Người nhà cậu ấy nói chuyển sang bệnh viện khácchữa trị.”
Đó là bệnh viện tốt nhất thành phố, hơn nữa Văn Triết Lỗicòn nằm ở đó hai năm, tình trạng của anh ta cũng có chuyển biến rõ rệt. “Tạisao lại chuyển viện?”
“Điều này tôi cũng không rõ. Tôi gọi điện thoại cho cô chỉmuốn thông báo cho cô biết, khi nào có thời gian, cô hãy tới bệnh viện quyếttoán, nhận lại tiền đặt cọc còn thừa.”
“Được, cảm ơn ông, bác sĩ Lưu.”
Cúp điện thoại, tôi lập tức gọi cho dì Văn, nhưng bà tắtmáy…
Hai năm qua, tuy dì Văn vẫn lạnh nhạt với tôi nhưng do khôngtrả nổi khoản tiền chữa trị cao ngất, bà bất đắc dĩ chấp nhận để tôi thanh toánchi phí điều trị cho Văn Triết Lỗi. Bây giờ bệnh tình của Văn Triết Lỗi cóchuyển biến tốt, tại sao đột nhiên bà lại chuyển viện, hơn nữa còn vội vàng,không báo cho tôi biết?
Lẽ nào… có người ép bà? Người ép dì Văn vào lúc này hình nhưchỉ có một mà thôi.
“Thế nào? Mùi thuốc khử trùng có dễ ngửi không?” Giọng củaCảnh Mạc Vũ đột nhiên vang lên sau lưng tôi.
Tôi lại hít vài hơi thật sâu để tâm trạng ổn định, quay lại,nói: “Văn Triết Lỗi chuyển viện rồi, anh có biết không?”
Sự trầm mặc của anh chứng thực suy đoán của tôi.
“Là anh ép dì Văn làm vậy?”
“Anh không ép bà ta, anh chỉ sai người đưa cho bà ta mộtkhoản tiền lớn để Văn Triết Lỗi có thể đến một bệnh viện tốt hơn.” Hóa ra CảnhMạc Vũ đã hoàn toàn thay đổi, giọng nói của anh cũng thay đổi, đến ánh mắt cũngtrở nên nham hiểm… Tôi gần như không thể liên tưởng người đàn ông trước mặt tôivới ba từ “Cảnh Mạc Vũ”.
“Tại sao? Anh ấy đã hôn mê bất tỉnh, tại sao anh còn khôngtha cho anh ấy?” Rốt cuộc thù hận sâu sắc đến mức nào mới khiến anh trở nênlạnh lùng như vậy?
“Bởi vì…” Cảnh Mạc Vũ tiến lại gần tôi, cúi xuống gần mặttôi, ánh mắt toát ra vẻ chiếm hữu không giấu giếm. “Anh không muốn em lại bịlợi dụng.”
“Tôi còn giá trị lợi dung sao? Ba bị bệnh nặng, Cảnh Thiênthì nợ nần chồng chất, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, còn có gì đáng để ngườikhác lợi dụng?”
“Em còn có anh…”
Em còn có anh, bốn từ này làm rối loạn lý trí của tôi, khiếntôi có cảm giác bất lực khi rơi vào cơn ác mộng, tôi vô thức lùi lại.
Trước phản ứng của tôi, khóe miệng Cảnh Mạc Vũ nhếch lênthành nụ cười chua xót.
***
Trên đường về, đầu óc tôi từ đầu đến cuối là một mớ hỗnloạn, bên tai quanh quẩn câu nói của anh: “Em còn có anh…” Tôi tưởng lần nàytrở về, anh chỉ muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về anh nhưng bây giờ xem ratình hình không đơn giản như vậy.
Tôi nghĩ mãi cũng không đoán ra ý đồ của anh, thậm chí đếnlúc Cảnh Mạc Vũ dừng xe, xuống xe mở cửa cho tôi, tôi vẫn chưa định thần lạiđược.
“Xuống xe đi!” Anh nhắc nhở.
Tôi đưa mắt nhìn, phát hiện phía trước là bãi đỗ xe của CảnhThiên, càng cảm thấy hoang mang. “Đây là…”
Nhận ra sự nghi hoặc của tôi, Cảnh Mạc Vũ cất giọng lãnhđạm: “Chẳng phải em nói hôm nay nhường lại chức tổng giám đốc cho anh?”
Tôi ngây người nhìn anh. Tôi thật sự ngày càng không thểhiểu nổi người đàn ông đã cùng tôi trưởng thành. “Chẳng phải… anh nói anh khôngquan tâm sao?”
“Nhưng anh cũng không nói anh không nhận.”
“Ờ…” Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ. “Bây giờ đã là hai giờ chiều,chỉ e không kịp mở cuộc họp hội đồng quản trị.”
“Vậy anh tới văn phòng em trước. Em hãy giới thiệu sơ quavới anh tình hình hiện tại của Cảnh Thiên.”
Đối diện với bộ dạng hùng hổ dọa người của anh, tôi khôngcòn cách nào phản bác, đành gật đầu. “Được thôi!”
Cùng Cảnh Mạc Vũ sóng đôi đi vào công ty, không cần nghĩ tôicũng biết cảnh tượng này gây chấn động đến mức nào.
Nhân viên có thâm niên hai năm trở lên đều dừng công việcđang làm, kinh ngạc nhìn Cảnh Mạc Vũ đi bên cạnh tôi.
Tôi cố ý nện mạnh gót giày cao gót xuống nền nhà, bọn họ lậptức biết ý, quay trở lại với công việc.
Tất nhiên, khi tôi và Cảnh Mạc Vũ đi qua, bọn họ lập tứcchụm đầu bàn tán nguyên nhân khiến tôi và Cảnh Mạc Vũ cùng xuất hiện. Vô tìnhlọt vào tai tôi chỉ là những lời suy đoán, phần lớn đám nhân viên ủng hộ tôi vàCảnh Mạc Vũ “nối lại tình xưa”.
Cũng khó trách bọn họ hiểu nhầm, mối “thù mới hận cũ” giữa tôivà Cảnh Mạc Vũ đến ba tôi còn không rõ, huống hồ là người ngoài.
Hành lang dài dằng dặc cuối cùng cũng đến điểm dừng. Lúcchúng tôi đi qua văn phòng của trợ lý Kim, đúng lúc anh ta đẩy cửa đi ra ngoài.Là người trưởng thành, tính cách điềm đạm, trợ lý Kim rõ ràng bình tĩnh hơnnhững người khác. Thấy Cảnh Mạc Vũ, anh ta chỉ hơi kinh ngạc, sau đó cúi đầuthay lời chào. Tiếp theo, anh ta ngập ngừng hỏi tôi: “Giám đốc, cuộc hẹn tốinay…”
“Không sao, tôi sẽ đến đúng hẹn.” Tôi nói. “Anh hãy sắp xếplại tài liệu dự án thời gian gần đây rồi mang tới văn phòng tôi.”
“Được ạ! Nửa tiếng sau tôi sẽ đưa đến văn phòng Giám đốc.”
“Được.”
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, lúc đi quatrợ lý Kim, tôi như nhìn thấy anh ta chăm chú quan sát sắc mặt của Cảnh Mạc Vũ.
Chương 30: Dị mộng
Cả buổi chiều, Cảnh Mạc Vũ độc chiếm vị trí của tôi, nghiêncứu hồ sơ dự án của công ty Cảnh Thiên thời gian gần đây. Đặc biệt là hợp đồngvụ đầu tư của Bill, anh xem rất tỉ mỉ, gần như nghiền ngẫm từng câu từng chữ,lông mày nhíu chặt.
Vốn có thái độ nghiêm túc với dự án này, tôi lặng lẽ rót đầyly cà phê của anh, nhân tiện liếc trang tài liệu anh đang tập trung nghiên cứu.Đó chính là vấn đề mạng lưới tiêu thụ và thiết bị khai thác dầu thô loại hìnhmới mà tôi và Bill mãi vẫn không thể đi đến thống nhất. Bill hy vọng công tyDMS của anh ta toàn quyền tiêu thụ, đồng thời sẽ nhượng mức lợi nhuận hợp lýcho Cảnh Thiên. Còn tôi kiên quyết giữ ý định để Cảnh Thiên phụ trách thịtrường.
Cảnh Mạc Vũ theo thói quen cầm tách cà phê nhấp một ngụm.Anh hơi ngây người, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi thừa dịp hỏi ý kiến anh: “Anh xem tôi có nên nhượng bộ?Thật ra, trong hơn một năm qua, tôi đã cố gắng mở rộng thị trường, đầu tư khôngít tiền nhưng vẫn không nhận được đơn đặt hàng… Anh cũng biết đấy, thị trườngngành dầu khí có hạn, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, mà toàn là cạnh tranh khônglành mạnh.”
Nói trắng ra, chẳng ai xem mặt hàng của bạn có tốt không, màchỉ xem quan hệ của bạn có cứng không.
“Vậy tại sao em lại từ chối để DMS làm đại lý tiêu thụ?”
“Tôi không muốn Cảnh Thiên trở thành công xưởng làm thuê củadoanh nghiệp nước ngoài.” Tôi không nói với Cảnh Mạc Vũ, nguyên nhân chủ yếunhất là vì dự án này do anh khởi xướng hai năm trước. Đối với tôi, từ đầu đếncuối anh mới là chủ nhân của nó. “Nếu là anh, anh có nhường quyền tiêu thụ?”
“Anh sẽ nhường. Cảnh Thiên không có thực lực phát triển thịtrường tiêu thụ loại sản phẩm này. Có điều, anh sẽ không ký hợp đồng hợp tác.”Cảnh Mạc Vũ tiện tay ném tập tài liệu vào thùng rác. “Bởi vì DMS không có thànhý hợp tác với Cảnh Thiên, bọn họ một lòng muốn độc chiếm thị trường.”
Làm sao tôi không biết ý đồ của bọn họ nhưng ngoài DMS,không còn công ty nào chịu bỏ vốn đầu tư vào dự án mạo hiểm này. “Bọn họ là nhàđầu tư duy nhất chịu bỏ tiền…”
“Nếu Ngô thị có ý đầu tư thì sao?”
“Ngô thị?”
Cảnh Mạc Vũ muốn đầu tư vào dự án? Phản ứng đầu tiên của tôilà nghi ngờ ý đồ của anh. Anh đã mua quyền khai thác núi đất đỏ, dự án này làcanh bạc cuối cùng của tôi. Một khi để anh ngồi vào vị trí tổng giám đốc CảnhThiên, lại để Ngô thị rót vốn đầu tư, anh sẽ càng dễ dàng nuốt trọn dự án. Đếnlúc đó, Cảnh Thiên còn lại thứ gì? Một cái vỏ rỗng gánh món nợ lớn mà thôi.
Năm mươi mốt phần trăm cổ phần trong tay ba tôi chỉ e cũngtrở thành hư vô.
Nghĩ đến đây, sống lưng tôi toát mồ hôi lạnh.
“Không sai.” Cảnh Mạc Vũ xoay chiếc ghế, giơ tay kéo tôi vàolòng. Anh cất giọng mờ ám bên tai tôi: “Đêm nay, em có nên đổi đối tượng “đàmphán” thành anh không nhỉ?”
Trong đầu tôi vụt qua hình ảnh nóng bỏng ở Passion hơn hainăm trước, tôi kiên định lắc đầu. “Không, tôi tuyệt đối không hợp tác với anh.”
Giọng anh lạnh hẳn. “Tại sao?”
“Bill cùng lắm là muốn thôn tính dự án. Còn anh… sẽ nuốttrọn Cảnh Thiên…” Tôi ngừng một giây. “… và cả tôi nữa.”
Cảnh Mạc Vũ không hề tỏ ra phiền não vì bị tôi vạch trần tâmtư. Ngược lại, anh còn mỉm cười, đặt bàn tay không bị thương lên eo tôi, nhẹnhàng vuốt ve. “Cảnh Thiên sớm muộn cũng là của anh. Em sớm muộn cũng thuộc vềanh…”
Ngón tay anh dừng lại ở nơi nhạy cảm. Tôi rùng mình, hoảnghốt nhảy ra khỏi người anh. Vì quá dùng sức, tôi suýt ngã sõng soài, phải lùilại vài bước mới đứng vững.
“Không! Không thể nào!” Tôi hùng hổ nói với anh. “Anh sẽchẳng giành được thứ gì hết.”
Miệng nói vậy nhưng trong lòng tôi biết rõ, chỉ cần có tiền,thế giới này chẳng có gì là không thể, chẳng thứ gì không giành được.
Chạng vạng, sắp đến giờ hẹn với Bill, tôi thay bộ đồ công sởtương đối mô phạm rồi quay sang Cảnh Mạc Vũ. “Tôi phải đi gặp Bill.”
Tôi không còn nhiều thời gian. Tối nay, tôi nhất định phảiđạt được thỏa thuận với Bill. Tôi phải nhanh chóng ký kết hợp đồng nhân lúc tôicòn có thể chống đỡ.
Mặc dù không thể ngăn cản Cảnh Mạc Vũ thôn tính Cảnh Thiênnhưng nếu có sự ủng hộ của Bill, ít nhất tôi cũng có cơ hội giành phần thắng.
Tôi tưởng Cảnh Mạc Vũ sẽ nhận ra tâm tư của tôi mà ngăn cảntôi. Tôi đã nghĩ đến các đối sách, thậm chí bảo chú Tài giúp tôi giải quyếtbằng vũ lực, ai ngờ Cảnh Mạc Vũ không những không ngăn cản, còn nói: “Anh đicùng em.”
Thấy tôi hơi do dự, anh cất giọng lãnh đạm: “Em cũng biết, ởmột nơi như Passion, cho dù em bị cưỡng bức trong phòng cũng không có ai vàocứu em.”
Điều này… tôi đã được lĩnh giáo. Nhưng ngộ nhỡ anh muốn pháhoại việc hợp tác giữa tôi và Bill thì sao?
Cảnh Mạc Vũ nhanh chóng đọc ra suy nghĩ của tôi. “Em yên tâmđi, anh sẽ không ngăn cản vụ hợp tác của em, làm những chuyện ảnh hưởng đếnthân phận của mình.”
Ngẫm đi nghĩ lại, nhưng lời anh nói cũng có lý. Bây giờ anhlà thái tử của Ngô thị, mang bộ mặt của Ngô gia, anh tuyệt đối không nói nhữnglời thất thố trước mặt người đại diện khu vực Trung Quốc của DMS. Hơn nữa, tôibiết Bill thật lòng muốn hợp tác với Cảnh Thiên, anh ta sẽ không vì sự phá hoạicủa Cảnh Mạc Vũ mà bỏ cuộc.
Tôi cầm áo khoác đưa cho anh. “Chúng ta đi thôi!”
Hai năm không đến Passion Pub, nơi này vẫn không thay đổinhiều, vẫn phô trương ánh đèn và âm thanh kích tình.
Đi nhanh trên hành lang dài, tôi đến phòng VIP mà Bill đặttrước, đẩy cửa bước vào.
Bill đã chờ sẵn trong phòng, thư thái cầm ly rượu, thưởngthức bản nhạc giao hưởng. Nói thật lòng, Bill là người đàn ông Mỹ hấp dẫn, vớimái tóc ngắn màu nâu, sống mũi cao như tượng đá, thân hình cao lớn thể hiện vẻđẹp của đàn ông ngoại quốc. Đáng tiếc, đôi mắt màu xanh lam của anh ta chứa đầydục vọng không thể che giấu. Anh ta luôn nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng.
Thấy tôi đẩy cửa, thân hình cao lớn nhanh như cắt xông đếntrước mặt tôi, đồng thời tặng tôi quà gặp mặt truyền thống của người Mỹ, đó làvòng tay ôm nồng nhiệt.
Tuy ôm nhau là phép xã giao của người Mỹ nhưng anh ta hơisiết chặt tay. Tôi dùng sức cũng không thoát khỏi vòng tay của anh ta, đành giảbộ nhiệt tình ôm lại, cố chịu đựng mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, lên tiếngchào hỏi: “Hi, Bill!”
Tiếng động ở cửa có vẻ hơi mạnh. Không cần nhìn tôi cũngbiết là Cảnh Mạc Vũ.
“Bill, tôi muốn giới thiệu với anh…” Tôi thừa dịp đẩy ngườiBill, chỉ tay về phía Cảnh Mạc Vũ đang đứng ở cửa. “Đây là…”
“Vincent?” Bill hưng phấn reo lên rồi lập tức chạy tới ômCảnh Mạc Vũ. Sau đó, anh ta xúc động hỏi Cảnh Mạc Vũ đến Trung Quốc từ lúc nào,tại sao lại ở đây. Xem ra, mối quan hệ giữa hai người đàn ông không phải thânthiết bình thường.
Cảnh Mạc Vũ trả lời bằng tiếng Anh: “Vừa rồi nghe Ngôn Ngônnói hẹn anh bàn bạc hợp đồng, tôi đi cùng cô ấy… đương nhiên để giúp cô ấy đàmphán.”
Tuy là người Mỹ nhưng Bill đã làm việc ở Trung Quốc nhiềunăm, anh ta hiểu phép xã giao của người Trung Quốc. “Nếu Vincent đã ra mặt, mọiviệc sẽ dễ giải quyết thôi.”
“Cảm ơn anh!” Cảnh Mạc Vũ vỗ vai anh ta, kéo tay tôi ngồixuống chiếc sofa phía đối diện.
Bill rót đầy hai ly rượu vang cho chúng tôi. Anh ta cùngCảnh Mạc Vũ nâng ly, trò chuyện về tình hình gần đây của hai người một lúc, mớichợt nhớ ra sự tồn tại của tôi. “Này, Vincent, cậu và Cảnh tiểu thư có quan hệgì vậy?”
“Cô ấy là…”
“Tôi là em gái của anh ấy.” Tôi trả lời thay Cảnh Mạc Vũ.
“Em gái? Chẳng phải cậu họ Ngô sao?”
Cảnh Mạc Vũ nâng ly rượu, nhấp một ngụm, nụ cười trên khóemiệng đầy ẩn ý.
Bill chợt ngộ ra: “À, tôi hiểu rồi.”
“Vincent, em gái anh xinh đẹp và đáng yêu thật đấy…” Ánh mắtanh ta lại vụt qua tia dục vọng. Có thể ở nước Mỹ, đây là một lời tán dươngbình thường, nhưng tôi không quen nổi.
“Đúng vậy.” Cảnh Mạc Vũ mỉm cười nhìn tôi, vòng tay qua eotôi, bờ môi chạm vào tóc mai của tôi. “Tôi luôn yêu cô ấy.”
Tôi không nghe nhầm, Cảnh Mạc Vũ vừa nói “yêu” (love). Tôitưởng cả cuộc đời sẽ không bao giờ được nghe anh thốt ra từ này. Biết rõ anh cốý tuyên bố chủ quyền với Bill, khiến Bill tưởng tôi thuộc về anh, tôi vẫn cảmthấy hoang mang, cổ họng khô khốc.
Tôi cầm ly rượu vang trước mặt, uống một ngụm lớn. Vị chuacay kích thích vị giác của tôi. Có người nói, từ trong vị chua cay của rượuvang thẩm thấu vị ngọt ngào, đó chính là mùi vị của tình yêu. Tôi chưa từng thửqua, không biết do rượu tôi từng uống chẳng phải hàng cực phẩm hay do tôi khôngbiết cách thưởng thức…
Cảnh Mạc Vũ giật lấy ly rượu trong tay tôi. “Ngôn Ngôn, đâylà ly của anh.”
Nói xong, anh cố ý đặt môi lên miệng ly, nơi có dấu son củatôi, uống cạn chỗ rượu còn lại. “Bill, nể tình bạn giữa chúng ta, anh chiếu cốcô em gái đáng yêu của tôi đúng không?”
“Đó là lẽ dĩ nhiên.”
Đi vào chủ đề chính, tôi chọn thời cơ bày tỏ thành ý hợp tácvới Bill, sau đó đề xuất ý kiến với ý định thăm dò, tôi đồng ý nhượng quyềntiêu thụ cho DMS, nhưng không phải độc quyền, hỏi liệu anh ta có thể chấp nhận.
Bill nhìn Cảnh Mạc Vũ bằng ánh mắt khó xử. “Việc này…”
Cảnh Mạc Vũ không xen ngang. Anh cầm ly rượu, tao nhã tựavào thành ghế, từ từ thưởng thức. Một bàn tay anh đặt lên đùi tôi, trông có vẻtự nhiên nhưng bộc lộ sự mờ ám khó diễn tả.
Bill nhìn chằm chằm vào cánh tay anh một lúc. “Được, nể mặtVincent, tôi đồng ý.”
Cảnh Mạc Vũ cười cười nhìn tôi. Tôi ra sức ấn hai huyệt tháidương đau buốt, mọi tia hy vọng đều tan biến.
Tiếp xúc với Bill một thời gian không phải là ngắn, tôi hiểuanh ta là người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu và chưa từng nhượng bộ về mặt lợiích. Hôm nay, anh ta chịu nhượng bộ Cảnh Mạc Vũ, chỉ e ngày mai, anh ta có thểvì Cảnh Mạc Vũ mà bán đứng Cảnh Thiên.
Tôi vốn gửi gắm hy vọng vào Bill, nôn nóng muốn ký hợp đồngvới anh ta nhưng bây giờ mới thấy, tôi đã quá ngây thơ. Tất cả mọi việc đềutrong tầm kiểm soát của Cảnh Mạc Vũ.
***
Sau khi kết thúc buổi gặp xã giao với Bill, chúng tôi về đếnnhà đã là nửa đêm. Cửa sổ phòng khách vẫn sáng đèn, nhất định là ba tôi đangđợi chúng tôi về.
Cảnh Mạc Vũ dừng trước nhà, xuống xe mở cửa cho tôi. Tôitưởng anh cho tôi xuống xe trước rồi mới lái ô tô vào nhà để xe tầng ngầm. Nàongờ tôi vừa đặt chân xuống đất, Cảnh Mạc Vũ một tay chống cửa xe, một tay đặtlên thân xe, giam tôi trong tầm nhìn của anh.
Tôi cảnh giác cúi gằm mặt, né tránh bờ môi đang áp sát.“Anh…”
“Ba đang ở cửa sổ kia kìa. Em không muốn khiến ông thất vọngđấy chứ?”
Đảo mắt qua hình bóng mờ mờ trước cửa sổ, tôi liền nở nụcười yêu mị, vòng hai tay qua cổ anh, chủ động hôn anh.
Trong đêm tối vắng lặng, nụ hôn mãnh liệt của chúng tôi rấtcó tính thưởng thức. Trong lúc môi lưỡi giao hòa, tay anh luồn vào tóc tôi, dịudàng vuốt ve. Tay tôi thuận theo đường nét cương nghị trên lưng anh, từng chútmột…
Một nụ hôn không mất đi vẻ thâm tình. Sự xâm chiếm và nétránh giữa hai bờ môi có mùi vị kích tình khó diễn tả.
Trong nụ hôn triền miên và động tác vuốt ve ở đầu ngón tayCảnh Mạc Vũ, tôi không phải không nhận ra khao khát của anh, nhưng tôi khôngdám đón nhận. Bất kể anh thật lòng hay giả dối, tôi đều không muốn anh xích lạigần, bởi khi tôi và Cảnh Mạc Vũ ở bên nhau, tôi không nhìn thấy tương lai. Tôikhông xác định điều gì chờ đón tôi ở điểm cuối cuộc đời: là hạnh phúc hay bithương, là sống hay chết…
Năm hai mươi tuổi, tôi còn trẻ nên dám dùng hôn nhân để đánhcược, thậm chí không tiếc đánh cược cả mạng sống của mình, chỉ mong đổi lấychút lưu luyến của anh. Kết quả, tôi đổi được gì?
Sự tuyệt vọng vì trái tim ngừng đập, nỗi đau bị tước đi cốtnhục sống không bằng chết và lần cuối cùng gặp mặt, thứ anh xé nát không chỉ làquần áo, mà còn cả tình yêu tôi dành cho anh… Tôi mất hai năm để làm quen vớicuộc sống không có anh, để coi nhẹ tình cảm nam nữ, để chữa lành trái tim bịtổn thương…
Tôi chỉ muốn tiếp tục sống vì ba tôi, vì Cảnh gia, không yêubất cứ người nào, không hận bất cứ ai…
Sau khi kết thúc nụ hôn cuồng nhiệt, tôi chỉnh lại đầu tóc,quần áo rồi đi vào nhà. Quả nhiên ba tôi đang ngồi trước cửa sổ, tuy gương mặtông không thể hiện điều gì nhưng khóe miệng hơi nhếch lên.
“Ba, ba vẫn chưa ngủ sao?” Tôi cố tình tỏ vẻ kinh ngạc, điđến bên ông, kéo tấm chăn dưới đầu gối đắp lên người ông. “Sau này ba đừng ngồigần cửa sổ, ở đây gió to lắm.”
“Ba đã bảo vú Ngọc chuẩn bị đồ ăn đêm cho hai đứa.” Ông đưamắt ra sau lưng tôi. “Mạc Vũ đâu rồi? Nó không về cùng con à?”
“Anh ấy đi đỗ xe ạ!”
“Ờ.”
Ba tôi gọi vú Ngọc, bảo dọn đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn.
Đều là món Cảnh Mạc Vũ thích nhất. Cảnh Mạc Vũ chậm rãithưởng thức hồi lâu. Ba tôi chẳng hề động đũa, từ đầu đến cuối chỉ quan sát nétmặt của anh.
Từ nhỏ đến lớn, tôi đều tưởng ba tôi thiên vị, ông dành hếttình thương cho tôi. Bây giờ tôi mới biết, ông dành cho tôi tình yêu, còn thứông cho Cảnh Mạc Vũ… là sự kỳ vọng và gửi gắm một đời.
Không phải ông muốn mất người con trai này, mà là không chịunổi sự mất mát. Có lẽ ngay từ đầu tôi đã sai. Giả sử tôi không ép Cảnh Mạc Vũbỏ đi, có thể nào ba tôi sẽ không đổ bệnh nặng như vậy?
Ăn xong, tôi và Cảnh Mạc Vũ về phòng, đóng cửa dưới ánh mắtkhẩn thiết của ba tôi.
Tôi quá mệt mỏi, thả mình xuống giường, chỉ muốn ngủ mộtgiấc thật say.
Thấy Cảnh Mạc Vũ lên giường ôm tôi, tôi thành thực nói: “Tôithật sự mệt mỏi lắm rồi, không còn sức lực để cùng anh đóng kịch, cũng không cósức lực phản kháng. Anh muốn làm gì thì tùy anh.”
“Được.”
Anh bắt đầu cởi áo tôi. Tôi liền nhắm nghiền hai mắt.
Trong lúc mơ màng, tất cả quần áo đều rời khỏi cơ thể tôi.Sau đó, một chiếc khăn mặt ấm đặt lên người tôi, cuốn đi mọi nhớp nháp khóchịu, để lại cảm giác mát mẻ, dễ chịu. Tiếp theo, một thứ mềm mại, ấm nóng lướttrên làn da tôi, có lúc dịu dàng như chuồn chuồn đạp nước, có lúc điên cuồngnhư dông bão…
Cuối cùng, tôi nằm trong vòng tay ấm áp vô cùng.
“Ngôn Ngôn… Anh rất nhớ mùi hương trên người em.” Một giọngnói thâm tình vang lên bên tai tôi.
Tôi lặng lẽ mở mắt. Bên ngoài là bóng tối không có tận cùng,người bên cạnh và tôi ôm nhau không một khe hở.
Cuộc sống quả là thú vị. Lúc kết hôn, chúng tôi đồng sàng dịmộng[1]. Sau khi ly hôn, chúng tôi dị mộng đồng sàng…
[1] Đồng sàng dị mộng: nằm cùng một giường nhưng có giấcmơ khác nhau. Nghĩa bóng là sống gần nhau nhưng không cùng chí hướng, tình cảm.
Tôi cười khổ rồi nhắm nghiền cặp mắt ngân ngấn nước.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
-
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh Thể loại: Linh dị ma quái, Tiên hiệp tu chân Tình trạng: Hoàn convert. Đang edit Review bởi: Lê...
-
Photo from Pinterest Nhìn thấy Lăng Ba cùng tiểu sư đệ xuất hiện, ánh mắt Trường Đức quét mấy lần ở trên người bọn họ, ánh mắt trở nê...
[…] February 7, 2018 by dieptrucgiai Chương trước @*@ Chương sau […]
ReplyDelete[…] 7, 2018 by dieptrucgiai Chương trước @*@ Chương […]
ReplyDelete[…] 25 – Ngoại Truyện –Chương 26 – Chương 27 – Chương 28 – Chương 29 – Chương 31 – Chương 32 – Chương 33 – Chương […]
ReplyDelete