Welcome to dieptrucgiai's blog. Our main goal is to always achieve a high level of our readers satisfaction with the services and products that we provide. This simple approach has effectively fueled our growth. We’re thrilled you’ve decided to visit us - please browse our site to discover what we’re all about.
NKLTY - Chương 32 : Tha thứ
Sống trong tâm trạng bất an mất mấy ngày, tôicầm quyển lịch trên bàn làm việc nhẩm tính, hôm nay đã muộn chẵn mườingày. “Bà dì” của tôi vẫn chưa đến thăm tôi, điều này khiến tôi càngthấp thỏm, lo âu.
“Xin hỏi, ở đây có người gọi cơm hộp phải không ạ?” Bênngoài vọng vào tiếng đàn ông vang vang.
Thư ký của tôi lớn tiếng trách móc: “Ông đừng nói tonhư vậy, ở đây không ai gọi cơm cả.”
“Tôi xin lỗi! Thật ngại quá, chắc tôi đi nhầm phòngrồi!” Nghe giọng nói có vẻ quen quen, tôi liền đẩy cửa, thấy một người đànông trung niên cầm hai túi cơm hộp, nhìn ngó xung quanh.
Tôi nhìn kĩ bộ dạng của người đàn ông đó, đó là người từngcứu tôi ở công viên Lục Hồ.
Cô thư ký vừa định lên tiếng, tôi liền giơ tay ngănlại. “Không có chuyện gì, cô mau đi làm việc đi!”
Bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của cô thư ký, tôi nhận túiđồ ăn trong tay người đàn ông, hỏi: “Chú, chú định đưa đồ ănđến phòng nào, để cháu đưa giúp chú!”
Trước sự nhiệt tình của tôi, người đàn ông ngây người, nhấtthời không có phản ứng.
Biết ông ấy không nhớ ra tôi, tôi đành nhắc nhở:“Chú, chú quên rồi à? Hơn hai năm trước, chú từng cứucháu ở công viên Lục Hồ. Hôm đó trời mưa rất lớn... Chú cònnhớ không?”
“À, cháu gái, thì ra là cháu.”
“Vâng ạ!”
Lúc đưa ông ấy xuống tầng một, ông ấy vỗ bàn tay dính đầydầu mỡ lên vai tôi, cất giọng thân thiện: “Bệnh tim của cháu đã khỏichưa?”
“Cũng ổn định rồi ạ, hai năm nay cháu không bị phát bệnh.”
“Cháu phải cẩn thận đấy, lúc phát bệnh trông cháu rấtđáng sợ…”
“Vâng ạ! Lần trước may gặp được chú...”
Trong lúc trò chuyện với ông ấy, tôi cúi đầu nhìn tênquán ăn in trên túi nylon, là“Mùi vị ngon”. Nếu tôi nhớ khôngnhầm, đây là một quán ăn nhỏ nằm trên con đường đối diện công ty chúng tôi.
“Hiện tại chú chuyên đưa đồ ăn cho quán nàyà?” Tôi hỏi.
“Đó là quán chú tự mở, mới khai trương hai ngày trước.Tuy chỉ là quán nhỏ nhưng tuyệt đối không dùng dầu ăn phế thải.” Ông ấycười, nói. “Lúc nào rảnh, nhớ đến ủng hộ chú nhé!”
“Được ạ!”
Tôi ghi nhớ tên quán ăn này. Trong đầu mải nghĩ cáchlàm thế nào để giúp đỡ quán ăn của người đàn ông tốt bụng,tôi nhất thời không để ý một người đứng sau lưng.
Sau khi tiễn ông ấy, tôi đi lên văn phòng làm việccủa Cảnh Mạc Vũ, hỏi xem anh có thử đặt bữa trưa ở “Mùivị ngon” không. Văn phòng không một bóng người, tôi quay đầu hỏi thưký: “Tổng giám đốc vẫn chưa họp xong à?”
“Xong rồi ạ! Tổng giám đốc vừa đi ra ngoài, hình nhưcó việc rất gấp.”
“Vậy hả?” Tôi không để tâm, chỉ dặn dò thưký: “Đi báo với phòng Hành chính, từ nay về sau, công ty sẽ thốngnhất đặt cơm trưa ở quán “Mùi vị ngon” bên đường đối diện,hãy nhớ, một đồng cũng không được bớt của người ta.”
“Vâng ạ!”
Sau khi quay về văn phòng, tôi không có cách nào để tậptrung vào công việc. Đọc tài liệu một lúc, tôi lại không nhịn nổi, liếc quaquyển lịch trên bàn, trong lòng không rõ là chờ mong hay lo lắng, tómlại rất nôn nóng muốn biết kết quả. Cuối cùng, trong một giây phút khôngthể kiềm chế, tôi liền tới hiệu thuốc mua que thử thai đủ các nhãn hiệu.Về đến văn phòng, tôi vội vàng vào nhà vệ sinh. Mười phút sau, mấy que thửthai có hai vạch đỏ rõ ràng bày ra trước mắt tôi. Dù kết quả nằm trong dự liệunhưng vẫn khiến tôi thẫn thờ hồi lâu. Cho đến khi điện thoại di độngđổ chuông, tôi mới định thần.
Là cô thư ký gọi đến. Cô ta sốt ruột báo cho tôi biết, kháchhàng Cảnh Mạc Vũ hẹn gặp hôm nay đã tới, nhưng chẳng thấy bóng dáng anhđâu, điện thoại di động thì tắt máy.
Bình thường, Cảnh Mạc Vũ đều cho tôi biết lịch trình củaanh. Hôm nay, chắc anh đã gặp chuyện gì đó.
“Trợ lý Kim có ở đó không? Chị thử hỏi xem anh tabiết Cảnh Tổng đi đâu không.”
“Tôi cũng không tìm thấy trợ lý Kim. Tôi vừa gọi choanh ấy nhưng anh ấy tắt máy.”
Một người luôn lấy công việc làm trọng như CảnhMạc Vũ lại chơi trò mất tích? Điều này chẳng giống phong cáchcủa anh chút nào. “Chị đã gọi vào máy cá nhân của Cảnh Tổng chưa?”
“Tôi gọi rồi, số đó cũng tắt máy.”
“Cũng tắt máy sao?” Điện thoại cá nhân của Cảnh Mạc Vũkhông bao giờ tắt máy, trừ khi không nằm trong vùng phủsóng.
Chẳng có thời gian suy đoán xem anh đi đâu,tôi nói với thư ký. “Chị hãy đưa khách hàng đến văn phòng của tôi trước.Tôi sẽ về ngay.”
“Được ạ!”
“Còn nữa, chị hãy đưa lịch trình làm việc buổi chiều hôm naycủa Cảnh Tổng cho tôi.”
Tôi vội vàng về văn phòng làm việc, cô thư ký lập tứcđưa cho tôi thời gian biểu dày đặc, nhìn mà hoa mắt chóng mặt. “Hãy thôngbáo Tổng giám sát Từ, lát nữa đến văn phòng của tôi.”
"Vâng ạ!"
***
Bận rộn cả buổi chiều, lại trải qua một buổi tiếpkhách mệt mỏi, tôi cũng coi như miễn cưỡng hoàn thành công việc CảnhMạc Vũ theo lịch trình.
Ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời, đèn đường sángkhông có điểm dừng càng tôn thêm vẻ diêm dúa của bóng đêm.
Tôi đi khỏi nhà hàng, con đường không có anh bỗngtrở nên rất dài, tiếng bước chân cũng có vẻ đơn điệu.
Chú Tài giúp tôi mở cửa xe ô tô đỗ bên lề đường, hỏitôi muốn đi đâu, tôi đáp: “Chú đưa cháu về nhà đi ạ!”
Ô tô lao rất nhanh trên phố, tôi cuộn người trên ghế da, nhẹnhàng đặt tay lên bụng. Xúc cảm mềm mại khiến bao mệt mỏi và băn khoăn tan biếntrong giây lát, khóe miệng tôi bất giác cong lên. Nghĩ đến bộ dạng vui mừng củaba tôi khi nhận được tin này, nụ cười trên môi tôi càng lúc càng tươi tắn. Sauđó, tự nhiên nghĩ đến người cha lòng dạ thâm sâu của con tôi, tâm trạng tôi trởnên nặng nề.
Một tháng trở lại đây, Cảnh Mạc Vũ mỗi ngày như xa như gần,đều ở nơi tôi có thể chạm tới. Có lúc anh bá đạo ôm tôi vào lòng, khiến hơi thởcủa tôi đều là mùi của anh. Có lúc anh lại dịu dàng giúp tôi kéo cao cổ áo đểche cơn gió lạnh mùa đông. Có lúc anh dịu dàng hôn lên trán tôi. Có lúc anh đètôi xuống giường, hoàn toàn không cho tôi cơ hội hít thở…
Tôi biết anh đã bước chín trăm chín mươi chín bước, chỉ đợitôi tiến bước cuối cùng về phía anh. Nhưng từ đầu đến cuối, tôi vẫn không chịuđi bước cuối cùng đó. Nỗi tuyệt vọng và đau khổ trong quá khứ luôn khiến tôicảm thấy mình đang đứng trên đỉnh núi sương mù dày đặc. Tôi phải dè dặt dò từngbước một vì chỉ cần sơ sẩy là rơi xuống vực sâu.
Nhưng bây giờ, tôi buộc phải thực hiện bước cuối cùng nàybởi tôi quá hiểu Cảnh Mạc Vũ. Dù tôi có khả năng làm một người mẹ đơn thân, anhcũng tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ quyền nuôi dưỡng. Vì vậy, tôi không còn sựlựa chọn nào khác, dù phía trước là vực sâu vạn trượng, tôi cũng phải bước bướcnày.
Mải chìm trong suy nghĩ, tôi bất giác về đến nhà lúc nàokhông hay. Đèn ở phòng khách sáng trưng, nổi bật trong đêm tối cô độc. Ba tôivẫn ngồi bên cửa sổ như thường lệ. Mái tóc dày của ông giờ chỉ còn vài sợi lưathưa, sắc mặt ngày càng kém. Chỉ khi thấy tôi và Cảnh Mạc Vũ về nhà, cặp lôngmày nhíu chặt của ông mới dãn ra.
“Ngôn Ngôn, con về rồi à? Có lạnh không con? Mau uống cốcnước nóng cho ấm bụng.”
“Ba!” Tôi đi đến trước mặt ông, quỳ xuống trước ghế ông đangngồi. “Con muốn báo cho ba một tin vui.”
Bắt gặp bộ mặt tươi cười rạng rỡ của tôi, đôi mắt đục mờ củaông vụt qua một tia sáng. “Lẽ nào…”
Tôi nói chậm rãi: “Con có thai rồi.”
Ba vô cùng hưng phấn, ông cười một lúc mới thốt ra một câu:“Là của Mạc Vũ à?”
Tôi khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Kể từ khi bị bệnh, tôi rất ít khi thấy ông vui như hôm nay.Ông còn nghĩ đến chuyện đặt tên cho đứa bé: “Gọi là Cảnh… À không, cháu của baphải mang họ Ngô…”
“Nếu ba thích họ Cảnh thì cứ đặt họ Cảnh đi, chắc anh ấy sẽđồng ý thôi.”
“Họ gì cũng được, chỉ cần gọi ba một tiếng ông là được rồi.”
“Vâng ạ!” Dù xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không quantrọng bằng tâm trạng vui vẻ của ba tôi.
Trò chuyện đến tận đêm khuya, tôi mới dỗ được ba đi ngủ. Sauđó tôi xuống nhà, một mình ngồi trên sofa xem tivi. Vô tình nhướng mắt, tôiliền bắt gặp một hình bóng không biết đứng ở cửa ra vào từ bao giờ. Người đónhìn tôi chăm chú, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.
Tôi sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên. Tôi trừng mắt, cấtgiọng trách móc: “Nửa đêm nửa hôm anh muốn dọa chết người hay sao?”
Có lẽ thấy phản ứng của tôi hơi quá khích, Cảnh Mạc Vũ tưởngtôi bị dọa chết khiếp. Anh nói bằng một giọng khẩn trương và quan tâm: “Anh làmem sợ à? Em không sao chứ?”
“Không sao! Sau này anh đừng dọa người như vậy, sẽcó án mạng đó.” Tôi nửa đùa nửa thật.
Cảnh Mạc Vũ không hề mỉm cười, sắc mặt nặng nề, ánh mắt u tối.Nhận ra sự bất thường của anh, tôi thấy hơi bất an. “Anh sao thế? Chiềunay anh đi đâu? Tại sao điện thoại không mở máy?”
“Anh đến thành phố T một chuyến, trên máy bay không được mởdi động.”
“Ờ.” Tôi trầm mặc một, hai giây rồi mỉm cười nói vớianh: “Chúng ta tái hôn đi!”
“…” Cảnh Mạc Vũ dùng tất cả sức lực ôm tôi vào lòng.Thời khắc này, không có điều gì chân thực và thỏa mãn như vòng tay của anh.
“Bởi vì... em có thai rồi!”
“Có thai?”
Người anh cứng đờ. Tôi không bắt được tia hưng phấn trongđáy mắt anh như tôi nghĩ. Mặc dù anh cũng cố gắng làm vẻ mặt vui mừng nhưngnhìn vẫn rất miễn cưỡng.
“Anh sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
“Hôm nay anh đến bệnh viện thành phốT.”
Sau giây phút hoảng hốt ngắn ngủi, tôi như nhìn thấy nỗi đauđang bị kìm nén tới cực hạn trong lòng anh.
“Ngôn Ngôn, tại sao em không nói cho anh biết em bị bệnhtim? Tại sao em không nói với anh, chức năng tim của em không bình thường, emkhông thể sinh con? Tại sao em không cho anh biết, lúc phá thai, em đã phátbệnh và suýt nữa chết trong phòng cấp cứu?”
“Sao anh biết?”
“Nếu không phải anh tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữaem và người đàn ông bán cơm hộp ở công ty, có phải em định giấu anh cả đời?”
“Em…” Tôi đưa mắt về phía phòng ngủ của ba tôi. “Chúng ta vềphòng nói chuyện đi!”
Tôi kéo Cảnh Mạc Vũ về phòng, khóa trái cửa.
Cảnh Mạc Vũ kể với tôi, anh vô tình nghe được cuộc tròchuyện giữa tôi và người đàn ông đó nên mới biết tôi mắc bệnh tim nhưng giấuanh. Sau đó, anh suy đoán, Văn Triết Lỗi là bác sĩ khoa Tim mạch ở bệnh việnthành phố T, chắc chắn anh ta nắm rõ bệnh tình của tôi. Vì vậy, anh lập tức baytới thành phố T. Ở bệnh viện thành phố T, anh đã tìm thấy bệnh án của tôi bịVăn Triết Lỗi giấu đi. Anh cũng gặp bác sĩ khoa Phụ sản, người phá thai cho tôinăm đó.
Lúc đó anh mới biết, trong mấy tháng chúng tôi kết hôn, tôiđã phải trải qua chuyện gì.
Thật ra bây giờ nhớ lại, tôi cảm thấy những chuyện tôi từngtrải qua trong quá khứ không còn quan trọng. Quan trọng là tôi vẫn còn tình cảmvới anh, vẫn yêu anh. Hơn nữa, chúng tôi đã có con. Bất kể tương lai như thếnào, chúng tôi cũng sẽ không buông tay đối phương.
“Ngôn Ngôn, chúng ta có thể không cần đứa con này…” Cảnh MạcVũ nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định chưa từng thấy.
“Em đã khỏi bệnh rồi, bác sĩ nói em có thể sinh con.” Thấyanh không tin, tôi hơi sốt ruột. “Lần này em thực sự không nói dối anh. Hai nămnay, sức khỏe của em hồi phục rất tốt.”
“Anh vừa mời một chuyên gia tim mạch có tiếng ở Mỹ. Ngày maiông ấy sẽ đến thành phố A và kiểm tra toàn diện cho em.”
Tuy tôi cho rằng bệnh tình của tôi không nghiêm trọng, chẳngcần mời chuyên gia gì đó sang khám nhưng giọng điệu căng thẳng và lo lắng củaCảnh Mạc Vũ vẫn khiến tôi cảm thấy ấm lòng.
Trong đêm tối tĩnh lặng, chúng tôi trầm mặc nhìn nhau,anh không cần thốt ra bất cứ câu gì, tôi cũng nhìn ra tình cảm khác biệttrong mắt anh. Tôi đột nhiên buột miệng hỏi câu trước đây ngày nào tôi cũng hỏimột lần: “Anh có yêu em không?”
“Ờ...” Lại là đáp án như tôi suy đoán. Nhưng tôi khôngngờ ngừng một, hai giây, anh nói tiếp: “Anh yêu em! Sau khi rời xaem, anh mới phát hiện anh đã yêu em từ lâu, từ trước khi chúng ta kếthôn...”
“Anh... nói thật chứ?” Câu nói của anh khiến tôi có cảmgiác không chân thực, cảnh vật xung quanh như biến thành ảo ảnh trong giấcmộng. Tôi cố gắng níu tay áo Cảnh Mạc Vũ, mới cảm thấy yên lòng.
“Thật đấy. Anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ kểtừ lúc anh hứa sẽ mãi mãi ở bên em, thế giới của anh hình như chỉcó một ngườiphụ nữ là em, anh không có hứng thú với bất cứ người đàn bà nào khác. Mỗi ngàyđều nhớ em, lo em bị người khác ức hiếp, lo buổi đêm em gặp ác mộng, ngủ khôngngon giấc, lo em chỉ ăn thịt, dinh dưỡng mất cân đối... Anh chưatừng nghĩ, nếu một ngày chúng ta xa nhau, cuộc sống sẽ trở nên thế nào.”
Viền mắt tôi ướt đẫm. Cảnh Mạc Vũ nâng mặt tôi, hôn giọtnước đọng ở khóe mắt tôi. “Ngôn Ngôn, trải qua hai năm xa cách, anh càngtin rằng, anh không thể sống thiếu em...”
Tôi dùng sức gật đầu, nhắm mắt tựa vào vai anh, trong lòngyên bình và thanh thản vô cùng.
Một đêm ngủ ngon giấc. Chiều ngày hôm sau, chuyên giatim mạch quyền uy do Cảnh Mạc Vũ mời đến tiến hành kiểm tra toàn diện quảtim của tôi. Lúc có kết quả, sắc mặt của vị chuyên giatóc nâu mắt xanh có vẻ rất khó coi.
“Bác sĩ, bệnh tình của vợ tôi có nghiêm trọngkhông ạ?” Cảnh Mạc Vũ cất giọng đầy lo lắng.
Vị chuyên gia liếc anh một cái, vẻ mặt vôcùng nghiêm túc. “Vincent, tôi biết cậu giàu có, tôicũng biết cậu rất yêu vợ mình, nhưng phiền cậu hãy nghĩđến cảm nhận của các bệnh nhân khác của tôi. Bọn họ có người đang trải quanỗi đau đớn tột cùng, có ngườisắp đối mặt với cái chết, đang chờ tôi cứu mạng. Vậymà cậu mời tôi khẩn cấp sang bên này chỉ để khámbệnh cho một người có quả tim gần như bình thường! ”
Bị quở trách một hồi, Cảnh Mạc Vũ tựa hồ khônghiểu ý của chuyên gia, anh hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Ý của bác sĩlà, tim của vợ tôi hoàn toàn khỏe mạnh?”
Thấy Cảnh Mạc Vũ không hề tỏ ra áy náy, vị chuyên giaquyền uy cũng không tiện nói quá nặng lời, chỉ bình thản cùnganh thảo luận về bệnh trạng của tôi: “Không thể nói là hoàn toànkhỏe mạnh, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy, chức năng tim của cô ấy bìnhthường, nếu không mệt mỏi quá độ và bị đả kích nặng nề, cô ấy sẽkhông có vấn đề gì.”
“Vậy nếu bị đả kích hoặc mang thai và sinh con thì sao?Liệu có nguy hiểm đếntính mạng không?” Cảnh Mạc Vũ lại hỏi.
“Theo lý lẽ thông thường, tâm trạng không ổn địnhsẽ dẫn đến nhịp tim không đều, dùng thuốc kịp thời sẽ chẳng xảyra vấn đề lớn.” Chuyên gia xem kết quả khám thai của tôi. “Vềviệc mang thai, tôi không dám khẳng định không có bất cứ nguy hiểm nào.Tuy nhiên, trong số những người có hoàn cảnh giống vợ cậu bây giờ,cho đến nay vẫn chưa xuất hiện một trường hợp phát bệnh tim trong quátrình mang thai và sinh con. Cậu hiểu ý tôi rồi chứ?”
Đúng là chuyên gia quyền uy có khác. Lời nói của ông takhiến bệnh nhân yên lòng hơn những câu đùn đẩy trách nhiệm của các bác sĩ thôngthường như: “Có thể nguy hiểm đến tính mạng, hy vọng cô suy nghĩ cẩnthận, tự mình quyết định...”
Tôi gật đầu, nhìn chuyên gia bằng ánh mắt cảmkích. “Tôi hiểu, cám ơn bác sĩ.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười cười với Cảnh Mạc Vũ. “Emđã nói không sao mà anh cứ không tin, bây giờ thì anh tin rồi chứ?”
Cảnh Mạc Vũ gật đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi. Lúc nàytôi mới phát hiện lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi. Hóa ra, người điềm đạm,bình tĩnh như Cảnh Mạc Vũ cũng có lúc căng thẳng, sợ hãi.
Chuyên gia quyền uy khám bệnh cho tôi xong, không kịp ăn bữacơm do chúng tôi sắp xếp, lập tức lên máy bay về Mỹ để tham gia một ca mổquan trọng. Trước khi lên đường, ông nghiêm mặt cảnh cáo người trợ lý, sau nàyphải hỏi rõ bệnh tình của bệnh nhân, đừng lãng phí thì giờ của ông.
Tôi chu môi nói với Cảnh Mạc Vũ: “Anh nghe rõ chưa?Người ta nói anh đó, nhà tư bản!”
“Anh cho rằng, bệnh tật không phân biệt nặng nhẹ, nên đối xửbình đẳng mới đúng!”
***
Từ sân bay về nhà, Cảnh Mạc Vũ đột nhiên nghĩ tới mộtviệc quan trọng. “Đúng rồi, hộ chiếu của em còn ở trong ngăn kéo phảikhông? Để anh cầm đi làm visa đi Mỹ cho em.”
“Visa ư? Anh định đưa em đi Mỹ?” Sức khỏe của ba tôinhư vậy, tôi làm gì có tâm trạng đi Mỹ. “Chúng ta đợi một thời gian nữa rồitính.”
“Chúng ta đi đăng ký kết hôn, sẽ không lâu đâu, hai, ba ngàylà đủ rồi.”
“Đăng ký kết hôn?”
Tôi tưởng việc tái hôn của tôi và Cảnh Mạc Vũ cũnggiống như lúc kết hôn, chỉ cần anh bỏ chút thời gian, cùng tôi đến CụcDân chính điền vào bảng thông tin, làm một cuốn sổ đỏ. Cả quá trình, chúngtôi chẳng cần nói nhiều cũng có thể trở thành vợ chồng.
Hay là Cảnh Mạc Vũ không những đổi tên họ mà còn chuyển sangquốc tịch Mỹ nên mới phải đưa tôi đi Mỹ kết hôn?
Tôi lên baidu tra cứu, rõ ràng ở Trung Quốc cũng có thể làmthủ tục kết hôn. Chỉ cần đại sứ quán Mỹ cấp cho anh giấy chứngnhận độc thânbằng hai thứ tiếng Anh - Trung và hộ chiếu của anh là chúng tôi có thểđăng ký kết hôn như bình thường.
Tôi chỉ tay vào nội dung chỉ dẫn trên màn hình vitính cho Cảnh Mạc Vũ xem nhưng anh chỉ liếc qua, lãnh đạm nói: “Kếthôn ở Trung Quốc chẳng được bảo đảm gì cả, ly hôn còn đơn giản hơnđuổi việc nhân viên. Anh thấy luật lệ hôn nhân của Mỹ vẫn đángtin hơn.”
“Này, sao anh chưa kết hôn đã tính đến chuyện ly hônrồi?”
“Đề phòng bất trắc.”
Tôi đột nhiên có ảo giác mình vừa leo lên thuyền củađạo tặc. Có điều, một khi đã lên rồi, tôi cũng không cần bậntâm nhiều như vậy. Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Không cần làmvisa. Visa emlàm lần trước chắc vẫn chưa hết hạn.”
“Lần trước? Em từng đi Mỹ sao?”
Tôi vuốt mái tóc lòa xòa. “Chưa từng.”
Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt anh khiến tôi khôngthể che giấu tâm tư.“Tại sao?”
“Em sợ cách anh quá gần. Ở gần anh, em sẽ làm những chuyệnkhông lý trí, quấy rầy cuộc sống bình yên của anh...” Tôi chậm rãi nói.
Năm đầu tiên sau khi Cảnh Mạc Vũ bỏ đi là năm tôi khốn khổnhất.
Tôi bán mạng làm việc để mình không có thời giannhớ anh. Nhưng mỗi khi nghe ai đó gọi tiếng “anh”, tôi sẽ nghĩđến Cảnh Mạc Vũ. Có người nhắc tới “Ngô gia”, tôi lại nghĩđến anh. Có người nói “nước Mỹ”, tôi cũng nhớ tới anh. Thậm chí cóngười gọi tôi là “Cảnh Tổng”, tôi cũng vô thức nhìn xung quanh. Biết rõ làkhông thể nhưng tôi vẫn ảo tưởng, anh đang đứng đâu đó gần tôi.
Một lần, công ty cần đi Washington đặt thiết bị,tôi đã làm visa để đi cùng đoàn. Ý định của tôi là tìm cơ hộigặp anh một lần, dù chỉ được nhìn anh từ xa. Cuối cùng, chỉ vì sợ làmphiền anh nên tôi đã trả lại vé máy bay. Sau đó, thời gian cứ thế trôi đi, nhớnhung biến thành thói quen. Tôi không cố ý quên anh, vậy mà anh dường như đãthật sự bước ra khỏi cuộc sống của tôi, ngày càng trở nên xa vời… Tôitưởng mình đã thoát khỏi chiếc lồng sắt của tình yêu nhưng thật ra, đó chỉ làlừa mình dối người mà thôi.
Tôi đang thất thần, Cảnh Mạc Vũ đã tiến lại gầntôi. “Nếu em đã quyết định “quấy rầy”, thì hãy “quấyrầy” đến cùng đi!”
Đúng vậy, một khi đã quyết định yêu anh, bất kểđúng sai thế nào, cũng là sự lựa chọn của tôi. Đã yêu thì yêu đến cùng.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
-
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh Thể loại: Linh dị ma quái, Tiên hiệp tu chân Tình trạng: Hoàn convert. Đang edit Review bởi: Lê...
-
Photo from Pinterest Nhìn thấy Lăng Ba cùng tiểu sư đệ xuất hiện, ánh mắt Trường Đức quét mấy lần ở trên người bọn họ, ánh mắt trở nê...
[…] February 7, 2018 by dieptrucgiai Chương trước @*@ Chương sau […]
ReplyDelete[…] Chương trước @*@ Chương sau […]
ReplyDelete[…] 26 – Chương 27 – Chương 28 – Chương 29 – Chương 31 – Chương 32 – Chương 33 – Chương […]
ReplyDelete