TSTTVTĐ: Chương 13

 

Image may contain: one or more people

Từ tình địch trở nên thuận mắt kia tự nhiên cũng không biết phân lượng của hắn ở trong lòng ai đó dĩ nhiên đã được nâng lên không ít, mặt vẫn không chút thay đổi đúng giờ đi làm.

Tô Giản vẫn bế tắc như trước bất đắc dĩ nằm cuộn ở trong nhà đảm đương trọng trách trạch thần.

Hôm nay di động của Tô Giản lần đầu tiên vang lên.

Tô Giản ngẩn ngơ, cầm lấy di động, chỉ thấy trên màn hình hai chữ “Tử Vi” chớp lóe chớp lóe.

Tử Vi? Vừa nhìn cái tên là biết đó là một mỹ nữ a! Vì thế Tô Giản không chút do dự tiếp điện thoại.

Quả nhiên, thanh âm bên trong điện thoại của đối phương khiến nam nhân có cái loại cảm giác êm tai tê dại này: “Tô… Tiểu… Giản…”

Tô Giản lăng lăng: “A? A, là mình.”

Ngay sau đó: “Cậu, dám, không, tiếp, điện thoại của mình, mau mau trả lời ! ! !”

Tô Giản bị tiếng bạo rống không hề báo trước bên trong di động làm cho hoảng sợ, nhanh chóng đem di động mà thiếu chút nữa là rớt xuống nắm chặt lại, theo bản năng khe khẽ lên tiếng: “Thực xin lỗi, mình có tội…”

Nữ nhân bên đầu dây kia “Xì” Bật cười: “Này, một tháng không thấy, cậu trở nên có tính hài hước ha! Nói đi, gần đây có chuyện gì hả? Nếu không sao gọi vào di động của cậu vẫn luôn tắt máy vậy?”

Tô Giản ngoan ngoãn nói: “Bởi vì di động của mình quên nạp điện.” Hắn cũng không có nói dối, trừ lúc trước hắn không thể không gọi điện thoại cho ba mẹ Tô muội tử, ngoài lần đó ra hắn vẫn không dùng đến điện thoại di động, nếu không phải hôm nay bỗng nhiên muốn chơi game trên điện thoại nên mới đem nó đi nạp điện, chỉ sợ rằng cuộc gọi này hắn vẫn sẽ không tiếp được.

Đối phương rõ ràng đang bất mãn: “Mấy ngày nay mình đã gọi không ít lần. Cậu vẫn không nạp điện, chẳng lẽ bình thường không cần di động?”

Tô Giản đại khái có thể nghe ra đối phương hẳn là bạn bè của tô muội tử, không biết tình hình tô muội tử gần đây nàng đến cùng là biết những gì, vì thế hắn quyết định thành thật từ đầu: “Bởi vì mình vừa bị tai nạn giao thông.”

Quả nhiên bên trong điện thoại phát ra tiếng kêu sợ hãi thiếu chút nữa đem lỗ tai Tô Giản chấn điếc.

“Vậy bây giờ sao rồi? Tình hình thương thế như thế nào? Có trở ngại gì hay không?” Thanh âm mỹ nữ nôn nóng hỏi dồn dập như tràng pháo nổ.

Nghe ngữ khí sốt ruột này, xem ra mỹ nữ hẳn là bạn thân của tô muội tử. Tô Giản thành thực nhất nhất đáp lại.

Sau đó liền nghe bên trong điện thoại thanh âm mỹ nữ ra lệnh: “Làm thế nào mà bỗng nhiên lại xảy ra tai nạn giao thông? Đến cùng là như thế nào? Một chữ cũng không bỏ sót, đều thành thật nói cho mình nghe!”

Tô Giản ngoan ngoãn khai ra hết, đến cả “Mất trí nhớ” ra sao cũng một mực nói hết cho nàng.

Mỹ nữ phía bên kia trầm mặc.

Sau đó chậc lưỡi mở miệng nói: “Ý muốn nói là, cậu đem mình quên mất?”

Tô Giản nuốt nuốt nước miếng: “Không có, mình chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Mỹ nữ thực sự tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, “Đọc địa chỉ nhà ra đây mau! Tôi lập tức đi tới nhà cậu!”

.

Mỹ nữ tới rất nhanh.

Nghe chuông cửa vang lên, Tô Giản kích động chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa, một đại mỹ nữ bằng xương bằng thịt đang mỉm cười híp mắt.

Chỉ thấy mỹ nữ có khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhắn, tóc dài cuộn sóng, eo nhỏ chân dài, trang phục thời trang, một hình tượng đại mỹ nữ diễm lệ gợi cảm không hơn không kém.

Này, này chính là hình tượng nữ thần mà Tô Giản từng ái mộ trong lòng a!

Tô Giản kinh diễm, ngốc ngốc: “Cậu, cậu chính là…”

“Nhan Tử Vi.” Mỹ nữ tựa hồ thực mất hứng khi bị hắn quên mất danh tự, “Nhớ kỹ, không cho phép lại quên!”

Tô Giản gật đầu rùm rụp, sau đó co chân lên gian khổ mang theo dép lê nhảy cà nhắc.

Nhan Tử Vi lườm lườm xem xét chân hắn, mày liễu khẽ nhíu, nâng tay hướng sô pha chỉ: “Cậu ngồi xuống sô pha phía bên kia đi!”

Con chim nhỏ Tô Giản đối mặt với nữ thần đều luôn luôn chỉ có nhìn lên liền ngoan ngoãn nghe lời, đi qua ngồi xuống ngay ngắn chỉnh tề, hai bàn tay đặt quy củ ở trên đùi.

Nhan Tử Vi tự nhiên ở trong phòng thị sát một vòng, vừa nhìn vừa nói: “Sau khi cậu kết hôn, mình còn chưa có dịp qua nhà thăm cậu đây.” Tham quan xong nàng phong tình vạn chủng (có một vạn phong thái quyến rũ sẹc xỳ và lẳng lơ) đi đến bên người Tô Giản ngồi xuống, “Tôi nói, cứ cho hai người là giả kết hôn đi, nhưng hiện tại cậu bị gãy chân, họ An liền đem cậu ném trong nhà một mình một người như vậy, có phải cũng rất quá đáng hay không?”

Nguyên lai mỹ nữ biết chuyện tô muội tử và An Dĩ Trạch là giả kết hôn, xem ra hai người quan hệ rất thân thiết. Tô Giản vừa nghĩ, một bên không tự chủ được giúp An Dĩ Trạch biện giải: “Không sao mà, mình cũng có thể tự xoay xở, hắn nói có người khác lại dễ dàng bại lộ.”

Nhan Tử Vi hung hăng trừng hắn: “Như thế nào? Cùng hắn kết hôn xong liền bênh vực hắn? Lúc trước cậu vô thanh vô tức gạt mình gả cho hắn, mình còn chưa tìm cậu tính sổ đây!”

Sao? Tô Giản nhè nhẹ vẫy tay qua lại: “Thực xin lỗi, chuyện trước kia mình đều không thể nào nhớ rõ, cậu là người bạn thân nhất của mình phải không? Có thể đem chuyện trước kia của mình nói lại một chút được hay không?”

Nhan Tử Vi nhìn hắn thở dài, bắt đầu nói thật tỉ mỉ.

Thì ra Nhan Tử Vi cùng Tô Giản là bạn cùng lớp từ thời trung học, lúc đó cũng đã là đôi bạn chơi rất thân với nhau. Sau kỳ thi đại học, Tô Giản với thành tích tốt đậu vào đại học A, Nhan Tử Vi thì bởi vì theo đuổi ước mơ mà thi đậu vào học viện điện ảnh cùng thành thị. Hai người tuy không ở cùng một trường, nhưng bởi vì ở cùng thành thị, nên có thể thường xuyên lui tới, tình nghĩa tự nhiên càng sâu. Mẹ của Tô Giản xét nghiệm ra nhiễm trùng đường tiểu cần một số tiền khổng lồ để trị liệu việc này Nhan Tử Vi cũng biết, nàng tuy rằng cố gắng giúp Tô Giản, nhưng gia cảnh nàng cũng không tính là giàu có, Nhan gia cung ứng cho nàng tiền học phí sang quý tại học viện điện ảnh đã là có chút cố hết sức, bởi vậy việc nàng có thể giúp đỡ cũng thập phần hữu hạn. Trong lòng Tô Giản tự nhiên cũng biết điều đó, cho nên tuy rằng Nhan Tử Vi muốn nàng đừng có gấp, nàng sẽ cố gắng nghĩ biện pháp thu đủ số tiền đó, nhưng Tô Giản vẫn là không muốn liên lụy hảo tỷ muội, trong lúc vô tình xảo ngộ An Dĩ Trạch hơn nữa An Dĩ Trạch vừa vặn cần một nữ nhân bồi hắn giả kết hôn, Tô Giản giấu Nhan Tử Vi gả cho hắn. Tô Giản ký giấy kết hôn là lúc Nhan Tử Vi đang ở nước ngoài quay phim, tuy rằng Tô Giản giải thích cho nàng duyên do trời định, nhưng Nhan Tử Vi vẫn là tức giận đến không kìm được, đem nàng hung hăng mắng một trận.

Sau đó không qua bao lâu, Tô Giản bị tai nạn giao thông.

Nhan Tử Vi oán hận làu bàu: “Tai nạn giao thông chuyện lớn như vậy, thế nhưng còn gạt mình, quả nhiên Tô tiểu Giản nhà ngươi lá gan là càng lúc càng lớn!”

Tô Giản cười gượng yếu ớt: “Kia không phải là sợ cậu lo lắng đó sao?”

Nhan Tử Vi cúi người đến, đem cái chân tàn của Tô Giản thị sát một phen, vẫn là không yên lòng: “Thật sự không có chuyện gì chứ?”

Tô Giản một bên nhảy cà nhắc bảo chứng: “Thật sự không có việc gì! Bác sĩ nói chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng sẽ hoàn toàn không lưu lại di chứng!” Một bên cảm thấy ấm áp ở trong lòng: Được nữ thần quan tâm thật tốt!

Nhan Tử Vi rốt cuộc thả lỏng tinh thần, lại bắt đầu tiếp tục thẩm vấn: “Họ An đối với cậu tốt hay không tốt?”

Tô Giản nghĩ, An Dĩ Trạch cướp bạn gái ta hại ta thẳng đến lúc chết vẫn còn sống trong những năm tháng trước ngày “Song thập nhất” (nguyên gốc là ‘雙十一’ ngày 11 tháng 11 kỷ niệm chấm dứt thế chiến thứ nhất, cũng là một bài thơ trong cuốn nhật ký trong tù của Hồ Chí Minh). Như thế là tốt với ta? Nhưng nghĩ đến biểu hiện của An Dĩ Trạch mấy ngày gần đây, lại cảm thấy An Dĩ Trạch cũng không phải là loại người hoàn toàn không thể ở chung. Huống hồ nếu hắn nói An Dĩ Trạch đối với hắn không tốt, chỉ sợ cô bạn có tính tình không thế nào tốt hơn này của hắn lập tức khiến hắn phải cùng nàng rời đi. Tô Giản tuy rằng đối với chuyện trở thành vợ của An Dĩ Trạch này cảm giác thực bị đè nén, nhưng nếu tô muội tử cùng An Dĩ Trạch đã có giao dịch từ trước, hắn chiếm dụng thân thể tô muội tử thì phải đem giao dịch này tiếp tục thực hiện.

Vì thế Tô Giản gật đầu: “Hắn… Đối với mình rất tốt.”

Nhan Tử Vi trừng mắt: “Cậu tốt nhất là đừng có gạt tôi!”

“Không có không có!” Tô Giản bật thốt lên nói, “Hai ngày trước hắn còn giúp mình mua băng vệ sinh nữa đó!”

Nhan Tử Vi: “… Có chút không thể tưởng tượng nổi.”

Tô Giản thầm nhủ: Ở trên tủ lạnh có tờ giấy ghi “Đau bụng kinh chú ý một số công việc” siêu ngựa, phỏng chừng khiến ngươi càng thêm không thể tưởng tượng nổi.

Nhan Tử Vi vén vén tóc: “Tóm lại, dù sao hai người cũng đã kết hôn chuyện cũng đã rồi, ta phản đối cũng vô dụng, nhưng mai này nếu An Dĩ Trạch khi dễ cậu, cậu nhất định không cần nhẫn nhịn, không phải bởi vì hắn là người có tiền mà liền sợ hắn!”

Tô Giản một bên liên tục gật đầu một bên ánh mắt lấp lánh: Nữ thần quả là có khí phách!

“Còn có, nếu cậu bị lệ thuộc vào An Dĩ Trạch, cái này cũng là một cơ hội tốt! Tuy rằng là kết hôn giả, nhưng tổn thất của cậu nhiều hơn, danh tiết của nữ nhân thực sự rất quý giá! Cho nên cậu phải cố gắng vớt từ trên người An Dĩ Trạch một món tiền, có biết không? Dù sao hắn cũng không có thiếu tiền!”

Tô Giản gật đầu hệt như gà mổ thóc: Lời nữ thần, thấu được lòng ta!

Nhan Tử Vi hướng bốn phía nhìn nhìn: “Cậu mỗi ngày đều đứng ở trong nhà như vậy a? Không nhàm chán sao?”

Nhàm chán chứ nhàm chán muốn điên luôn! Cho nên cầu cho mau khỏi! Cầu được sớm rời khỏi nhà! Tô Giản trong lòng hò hét, mặt ngoài lại vô dụng mỉm cười ngượng ngùng: “Không chán…” Dừng một chút, vì muốn gia tăng phân lượng của mình ở trong lòng nữ thần lại bổ sung một câu: “Không phải có người đã nói đời người chính là một hồi cô độc tu hành sao?”

Nhan Tử Vi: “… Sớm biết vậy lúc trước liền nên ngăn cản cậu, không để cậu ghi danh vào trung văn hệ.”

Hai người lại hàn huyên một trận, bất tri bất giác không ngờ đã đến giờ ăn tối. Nhan Tử Vi nhìn di động: “Đã trễ thế này rồi sao?”

Tô Giản vội hỏi: “Không muộn không muộn! Hay là cậu ở lại đây ăn cơm tối với mình?”

“Lão công nhà cậu không trở về ăn cơm sao?”

Vì giữ lại mỹ nữ, Tô Giản gạt bỏ lương tâm nói: “Hắn rất ít khi trở về ăn cơm tối, không cần phải nghĩ đến hắn!”

Nhan Tử Vi nói: “Cũng đúng, làm tổng tài khẳng định phải đi xã giao không ít, huống chi hắn cũng không phải thật sự cùng cậu kết hôn, cũng cần phải tìm nữ nhân giải quyết nhu cầu sinh lý nha!”

Tô Giản: “…”

Nhan Tử Vi lưu lại ăn cơm, Tô Giản tự nhiên rất là cao hứng, quyết định muốn bộc lộ hết tài năng làm mấy món ăn ngon dành tặng nữ thần. Bất quá Nhan Tử Vi lại không đồng ý để một người người tàn tật như hắn nấu cơm, quyết định tự mình xuống bếp.

Đồ ăn vừa mang lên bàn là lúc An Dĩ Trạch trở về.

 

1 comment: