TSTTVTĐ: Chương 15

No automatic alt text available.

Lưu luyến không rời tiễn bước Nhan Tử Vi, Tô Giản cảm thấy thật lạc lõng, may mà Nhan Tử Vi hứa sẽ thường xuyên liên lạc với hắn, lại cho hắn cách thức liên hệ, lúc này Tô Giản mới cảm thấy an ủi một chút.

Cả buổi sáng ngày hôm nay ngủ nướng, tỉnh dậy Tô Giản phát hiện An Dĩ Trạch thế mà vẫn còn chưa có đi làm.

Coi lại ngày, cũng không phải cuối tuần, An Dĩ Trạch luôn luôn đi làm đúng giờ thế mà còn nằm ở trong phòng khiến Tô Giản cảm giác có chút kỳ quái.

Nhưng sau khi tự mình suy diễn lại lập tức căm hận: Người này là tổng tài, phỏng chừng muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, không muốn đi liền không đi, lão bản thối tha quả nhiên là đáng hận nhất!

Tô Giản tùy tiện nhét đồ ăn vào trong bụng, lại mở TV ra nhìn lung tung trong chốc lát, sau đó kìm lòng không đặng xoay về hướng cửa phòng đóng chặt của An Dĩ Trạch đưa mắt nhìn.

Trong phòng thế nhưng vẫn là không có một chút động tĩnh, An Dĩ Trạch còn chưa ngủ dậy?

Tô Giản tóm lại không muốn quản, nhưng bất đắc dĩ tính hiếu kỳ trong lòng so với mèo con giống hệt như nhau khiến hắn hoàn toàn không thể xem TV tiếp, vì thế Tô Giản đứng dậy quyết định lặng lẽ đi nhìn một cái.

Nhẹ nhàng xoay núm cửa phòng An Dĩ Trạch, Tô Giản duỗi cổ về phía trước thám thính.

Quả nhiên chăn trên giường An Dĩ Trạch nổi lên một đống lớn, cái tên đó vẫn như trước chôn ở bên trong.

Tô Giản do dự một chút, len lén tiến lại gần.

An Dĩ Trạch nằm nghiêng trên giường, hai hàng lông mày siết chặt, sắc mặt ửng hồng.

Tô Giản cảm thấy không ổn, An Dĩ Trạch đây là… Sinh bệnh sao?

Ngồi xuống bên giường An Dĩ Trạch, Tô Giản chần chờ một chút, vươn tay lên sờ trán An Dĩ Trạch. Quả nhiên, đầu An Dĩ Trạch nóng hổi.

Người này phát sốt!

Tô Giản biến sắc, vội vàng đi lay An Dĩ Trạch: “Này, tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”

An Dĩ Trạch mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Tô Giản trừng mắt hắn nghiêm nghị nói: “Ngươi phát sốt!”

An Dĩ Trạch vô lực “Ừ” một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Này!” Tô Giản túm lấy cánh tay hắn, một tay đỡ phía dưới, nhiệt độ cách áo ngủ mỏng manh truyền qua, cảm giác được thân thể người này nóng bỏng lập tức có chút thất thố, “Mau tỉnh lại! Đừng có ngủ!”

An Dĩ Trạch lại mở mắt ra, liền thấy tiểu nha đầu trước mắt mặt mày ngưng trọng lôi kéo hắn nói: “Ngươi sắp bị thiêu chín rồi đó.”

An Dĩ Trạch cau mày, chậm rãi ngồi dậy, bất đắc dĩ thân thể thật sự không có gì khí lực, lại bị Tô Giản lôi kéo, theo đó lại lần nữa ngã xuống.

Tô Giản một chút cũng không đề phòng, nhất thời bị hắn đặt ở dưới thân.

“Nè!” Tô Giản thập phần uất ức, “Ngươi mau đứng lên!”

An Dĩ Trạch lẳng lặng đè lên hắn, nằm yên bất động.

Tô Giản thực mất hứng dùng sức đẩy hắn, bất đắc dĩ An Dĩ Trạch tuy rằng là bệnh nhân, nhưng suy cho cùng cũng có một trăm mấy chục cân thể trọng (1 cân = 500 gam), giờ phút này toàn bộ đặt ở trên người hắn, nặng đến mức tựa như một tòa đại sơn, với lại sức lực yếu ớt của Tô Giản hiện giờ còn không lay chuyển được hắn.

Tô Giản bị hơi thở nóng bỏng trên người nam nhân phun lên trên cổ mình làm hắn kích động run lên, hô hấp không đều thét to: “An Dĩ Trạch, ngươi đứng lên! Có nghe thấy hay không!”

Một bàn tay to thò lên bưng kín cái miệng của hắn, bên tai là hơi thở nóng bỏng cùng thanh âm khàn khàn của An Dĩ Trạch: “Ngoan, đừng nháo, để ta nằm một lát…”

Khốn khiếp muốn nằm chính ngươi nằm đừng nằm trên người ta a! Bị đại sơn ép tới một cọng lông tơ cũng không thể động, Tô Giản khóc không ra nước mắt.

An Dĩ Trạch đem hắn ôm vào trong lòng, tinh thần trở nên căng thẳng lẩm bẩm nói: “Đừng rời bỏ ta…”

Lão tử căn bản không ly khai ngươi được hay chưa! Tô Giản thực bi phẫn.

Thở phì phò đấu tranh nửa ngày, Tô Giản rốt cuộc đầu đầy mồ hôi từ dưới đại sơn bò đi ra, vốn định cách người kia xa xa một chút, nhưng nhìn mặt An Dĩ Trạch đỏ hồng mơ mơ màng màng, lại cảm thấy nếu thật sự vứt bỏ hắn ở đây mặc kệ, người này không chừng sẽ thật sự bị thiêu cháy.

Vì thế hắn học trong TV đi làm khăn mặt ướt, mang đến đắp lên trên trán An Dĩ Trạch.

Túc trực ở bên giường một lúc phát hiện tựa hồ không có hiệu quả quá lớn, Tô Giản không khỏi có chút nóng nảy. Nghĩ nghĩ, lại từ trong tủ lạnh lấy ra nước đá mang lại đây bao tại trong khăn mặt.

Đang muốn đem khăn mặt cuốn nước đá đặt lên trên trán An Dĩ Trạch thì tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, tay Tô Giản run lên, khăn lạnh trong tay thiếu chút nữa nện ở trên mũi An Dĩ Trạch.

Mang khăn lạnh đặt ngay ngắn, Tô Giản từ trên người An Dĩ Trạch lướt qua, bò đến bên kia giường cầm lấy di động trên tủ đầu giường vẫn còn đang reo.

Nhìn trên màn hình hiển thị “Quý Minh Phi” Ba chữ, Tô Giản có điểm do dự, nhưng lập tức liền ấn nút trò chuyện.

“Này! Tại sao cậu không tới công ty?” Bên trong điện thoại là giọng của một nam nhân trẻ tuổi hơi có chút kiêu ngạo.

Tô Giản nghe khẩu khí hắn tùy ý, suy đoán đối phương cùng với An Dĩ Trạch hẳn là có quan hệ thân thiết, vì thế thành thật nói: “Anh ấy sinh bệnh.”

Bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, sau đó thanh âm Quý Minh Phi thử giọng vang lên: “Em là… Tô, ách, tẩu tử?”

Tô Giản bị hai chữ “Tẩu tử” làm chấn động không ít, vội hỏi: “Vâng, tôi là Tô Giản!”

Quý Minh Phi lập tức nhiệt tình hẳn lên: “Tẩu tử, tôi gọi là Quý Minh Phi, là Dĩ Trạch hảo bằng hữu. Đúng rồi, Dĩ Trạch đâu? Hắn hôm nay làm sao mà không có tới chỗ làm?”

“Anh ấy phát sốt.” Tô Giản quay đầu xem xét người bên cạnh đang từ từ nhắm hai mắt lại, “Hình như còn sốt rất cao.”

“Phát sốt?” Quý Minh Phi rõ rệt kinh hãi lắp bắp, thanh âm lập tức nghiêm túc trở lại, “Tẩu tử, người nhanh chóng tìm trong danh bạ điện thoại của Dĩ Trạch, tìm người có tên Chương Thanh Viễn, gọi điện thoại cho hắn, khiến hắn lập tức tới đó.”

“Nga, hảo.” Tô Giản lập tức gác điện thoại, bắt đầu tra danh sách, quả nhiên bên trong có tên “Chương Thanh Viễn”.

Gọi tới Chương Thanh Viễn, hắn nói lập tức tới đây, Tô Giản yên tâm thanh thản ngồi ổn định ở bên giường cầm khăn lạnh lăn qua lăn lại trên mặt An Dĩ Trạch, giúp hắn hạ nhiệt độ.

Đang đùa nghịch rất cao hứng, di động An Dĩ Trạch lại vang lên.

Cầm lên tiếp điện thoại, người gọi vẫn là Quý Minh Phi.

“Tẩu tử, người gọi báo cho Thanh Viễn chưa?”

“Ừm, hắn nói lập tức đến đây.” Bằng hữu này của An Dĩ Trạch rất quan tâm hắn a!

“Vậy là tốt rồi. Dĩ Trạch thân thể khoẻ mạnh bình thường ít khi sinh bệnh, nhưng mà hắn có thể chất thực đặc biệt, không thể phát sốt. Từ trước thời học đại học, hắn có một lần bị nổi cơn sốt đặc biệt nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã lấy cái mạng của hắn. Cho nên phương diện này tẩu tử người cần chú ý một chút.”

“Nga.”

“Hai ngày này làm phiền tẩu tử người hảo hảo chiếu cố hắn, làm cho hắn chút món ăn thanh đạm gì đó.”

“… Hảo.” An Dĩ Trạch, tên này kỳ thật là tình nhân của ngươi đi!

“A, tẩu tử không biết người có biết rõ sở thích của Dĩ Trạch hay không. Hắn a, không thích đồ ăn cay và cà, những cái khác đều được.”

“Nga.” Trách không được lúc trước làm cà, người này cơ bản không thò đũa đến.

“Về phần đam mê bình thường thì hắn thích leo núi và cưỡi ngựa, còn có Taekwondo, trước mắt đã là đai đen tam đẳng.”

“Vâng…” Còn tưởng rằng người này bình thường vẫn đam mê chính là xem các loại sách báo nước ngoài chứ!

“Còn có, kỳ thật tên ngố này rất thích các con vật bé nhỏ, nhìn bề ngoài của hắn thì không nhận ra phải không? Trước kia thời học đại học, tên này liền vụng trộm nuôi mèo con lưu lạc trong trường.”

“… Quả thật nhìn không ra.” An Dĩ Trạch vụng trộm nuôi mèo con lưu lạc, không thể tưởng tượng nổi…

“Ha ha, tên này là loại người điển hình thích ăn mềm không thích ăn cứng a! Tẩu tử người nhất định phải nhớ rõ điều này! Hắn đối với tiểu hài tử làm nũng thực bất lực, theo tôi thấy với nữ nhân mà nói cũng không khác là mấy, tuy rằng lúc nữ nhân khóc hắn sẽ trở nên rất cộc cằn, nhưng đối với nữ nhân mau nước mắt đó hắn cũng bất đắc dĩ mềm lòng, lúc này cơ bản nói cái gì hắn đều sẽ đáp ứng!”

“…” Ví dụ như một nữ nhân rơm rớm nước mắt nói với hắn “Thân ái ngươi cho ta một trăm vạn đi”, An Dĩ Trạch sẽ liền cho một trăm vạn.

“Đương nhiên tẩu tử người cũng không cần lo lắng, cái này cũng không phải đối nữ nhân cũng vậy mà chỉ có người hắn thích mới được vậy thôi.”

“Nga…” Ta nói mà, nam nhân đối với chính nữ nhân mình thích đều không phải như vậy sao? Tuy rằng từ bề ngoài An Dĩ Trạch quả thật rất khó để nhìn ra.

“Còn có, nói cho người một bí mật nha tẩu tử, lỗ tai Dĩ Trạch thực mẫn cảm, chạm một cái liền sẽ hồng, thẹn thùng cũng sẽ hồng.”

“…” Vì cái gì ngươi lại biết lỗ tai An Dĩ Trạch mẫn cảm a? Không còn nghi ngờ gì nữa các ngươi quả nhiên là Boy’s Love!

Quý Minh Phi ở trong điện thoại nói cho Tô Giản một đống thói quen lớn mà An Dĩ Trạch sẽ không để người bên ngoài biết, Tô Giản một bên cảm thấy thú vị một bên lại có chút nghi hoặc, rốt cuộc vẫn là nhịn không được hỏi: “Tại sao anh nói cho tôi biết những thứ này?” Chẳng lẽ là vì hai người vốn có tư tình, nhưng An Dĩ Trạch phụ lòng rồi đi kết hôn, tên này lại tình thâm không dứt, vẫn là nhịn đau đến nói cho hắn kẻ thứ ba này, để cho chính mình chiếu cố tốt người hắn yêu? Nếu thật sự là như vậy, ngược, thật sự là rất ngược!

Quý Minh Phi nói: “Đương nhiên là vì để tẩu tử càng thêm hiểu rõ Dĩ Trạch, gia tăng cảm tình giữa hai người a.”

Tô Giản: “Cảm ơn…” Quả nhiên là giống hệt như suy đoán vậy sao? An Dĩ Trạch ngươi phụ lòng hắn!

Quý Minh Phi tựa hồ tại bên kia đầu dây điện thoại nhẹ nhàng bật cười: “Tẩu tử, cố gắng, tôi thấy Dĩ Trạch thật sự thích người.”

Tô Giản có chút mơ hồ, tại sao giọng điệu tên này nghe vào tai giống như rất sung sướng? Chẳng lẽ là hắn đã đoán sai?

Lập tức đành phải cười gượng hai tiếng, hàm hồ nói: “Ha ha, cảm ơn vì lời chúc, tôi cũng thực thích hắn.”

Lần này trong thanh âm của Quý Minh Phi rõ ràng mang ý cười: “Như vậy đương nhiên là tốt nhất, tẩu tử, tôi sẽ để mắt đến người.”

Tô Giản: “…”

 

1 comment: