TSTTVTĐ: Chương 17

Image may contain: one or more people

Sờ sờ trán An Dĩ Trạch phát hiện độ nóng đã giảm xuống, lại nhìn khuôn mặt An Dĩ Trạch đã không còn vẻ yếu nhược, Tô Giản nhân tiện phán định: An thiếu gia chắc không bao lâu nữa sẽ khoẻ lại.

“Đây là thuốc mà bác sĩ Chương đưa cho ngươi, ngươi tự mình đúng giờ uống thuốc đi.” Tô Giản đứng dậy, đem mấy vỉ thuốc trên đầu giường đưa cho An Dĩ Trạch xem, nhìn An Dĩ Trạch rồi lại nghĩ nghĩ cười xấu xa, “Ngươi sẽ không chỉ sợ chích mà còn sợ thuốc đắng đó chứ? Muốn ta chuẩn bị mứt cho ngươi hay không?”

An Dĩ Trạch nhìn hắn: “Nếu Ta nói sợ, ngươi sẽ liền thật cao hứng đi?”

Tô Giản cười cong cong mí mắt: “Làm gì có? Ta…”

“Nga.” An Dĩ Trạch đầy mặt lạnh nhạt, “Ta không sợ.”

Tô Giản: “…”

Dùng xong cơm dinh dưỡng mà Tô Giản học được từ trên mạng dành riêng cho bệnh nhân, hai người ngồi ở trong phòng khách xem TV.

An Dĩ Trạch là bởi vì ngủ cả một buổi chiều nên không muốn lại lập tức trở về phòng ngủ, còn Tô Giản là vì ăn no lười biếng nên muốn nằm ở trên sô pha cho tiêu cơm thuận tiện chơi di động luôn.

“Ha há, ta đọc cho ngươi nghe một câu chuyện cười!” Tô Giản nhìn di động, vui tươi hớn hở đọc, “Vừa cùng một hảo bằng hữu nói chuyện phiếm linh tinh, nàng nói chồng của nàng đi Pakistan công tác. Ta hỏi nàng chồng mình ở bên ngoài công tác thì có yên tâm hay không, nàng nói yên tâm. Nghe nói đơn vị công tác của chồng nàng có một người đi trước, ở quê nhà đã có vợ có con, vậy mà tại Pakistan trong lúc công tác thì ngoại tình làm cô gái ngoại quốc đó mang thai, vì thế người nhà cô gái trực tiếp tìm đến đại sứ quán Trung Quốc. Sau đó từ một chuyện ngoại tình cỏn con được nâng tầm lên thành một vụ án quốc tế! Dẫn đến việc tên lợn đực ấy bị cưỡng chế đuổi về nước, cưỡng chế ly hôn, cưỡng chế khai trừ quốc tịch, cưỡng chế gia nhập Pakistan quốc tịch, cưỡng chế sửa tôn giáo tín ngưỡng, cuối cùng ở lại Pakistan… Vì thế nhóm bạn bè trong công ty cùng với chồng của nàng trong nhóm đi Pakistan công tác đều được gặp mặt các lãnh đạo làm công tác tư tưởng, bọn họ đều sẽ châm một điếu thuốc kể lại vị này dùng chính sinh mệnh mình tạo nên truyền thuyết ngoại tình ca… Ha ha ha, người anh em này quả là bi thương, ta cười chết mất ha ha ha hắc…”

Tô Giản vừa đọc vừa cười khúc khích, còn ráng nhịn đau hỏi: “Có buồn cười không?”

An Dĩ Trạch nhìn bộ dáng hắn ngồi trên sô pha cười đến lăn lộn, nhịn không được nhếch nhếch môi: “Buồn cười.”

Tô Giản cười đến thở hổn hển, thật vất vả khôi phục lại hình tượng, tiếp tục cầm di động xem, chỉ chốc lát sau lại lên tiếng: “Gì?”

An Dĩ Trạch nhìn hắn một cái: “Sao vậy?”

“Một trang tin tức giải trí nói là Kỷ Thiên Hậu muốn kết hôn.”

An Dĩ Trạch không tự chủ được liền sững người, một giây qua đi mới có vẻ thản nhiên tùy ý nói một câu: “Thật sao?”

Tô Giản vẫn chưa chú ý tới biểu hiện kỳ lạ của hắn, vẫn hưng trí bừng bừng nói: “Nói là được gả vào nhà giàu, để ta xem xem, Lý gia nhị công tử Lý Minh Nghĩa, nga nga, chính là cái kia siêu cấp đại gia Lý Minh Nghĩa a! Kỷ Nghiên lần này thật ra là bắt được một con cá to nha!”

Tô Giản gác chéo chân, lười biếng nói: “Nói không phải chê chứ Kỷ Nghiên này, bộ dạng quả thật rất xinh đẹp, kỹ xảo biểu diễn không tồi, Scandal cũng không nhiều, xem như một minh tinh ngoan hiền rất hiếm thấy. Nhưng mà hiện nay muốn tồn tại trong giới giải làm sao có thể còn là một bông hoa trong trắng được? Ta nghe nói Kỷ Nghiên này lúc trước cũng từ thế giới ngầm mà nổi tiếng, hơn nữa mấy năm nay vẫn nhờ có cha đỡ đầu chống lưng, cũng không biết người cha nuôi này là ai… A, ngươi làm sao vậy?”

An Dĩ Trạch chụp lấy di động của hắn ném sang bên cạnh, giọng nói có chút lạnh lùng: “Ít xem ba cái tin tức nhảm nhí gì đó đi!” Nói xong liền đứng dậy đi vào thư phòng.

Tô Giản khó hiểu nhìn hắn, miệng lầm bầm lầu bầu: “Người này phát điên cái gì chớ?”

Hắn và An Dĩ Trạch ở cùng một chỗ mấy ngày nay, An Dĩ Trạch tuy rằng biểu tình vẫn lãnh đạm, nhưng cũng chỉ là biểu tình lãnh đạm mà thôi, mà lúc này Tô Giản lại cảm giác như An Dĩ Trạch thật ra là đang tức giận.

Mấy ngày sau, An Dĩ Trạch vẫn là như vậy không nói gì, nhưng phải nói đến lần hắn thật sự tức giận này tựa hồ là lần đầu tiên.

Tô Giản cào cào tóc, hắn có nên cảm thấy vui mừng không nhỉ?

Nhưng mà người này đến cùng thì tức giận cái gì nhỉ? Hắn bất quá là thuận miệng nói mấy tin tức giải trí linh tinh mà thôi, lúc nào thì chọc tới hắn?

Tô Giản suy nghĩ, cuối cùng đưa ra kết luận: Kỷ Nghiên Thiên Hậu, là thần tượng của An Dĩ Trạch.

Khẳng định là như thế! Nguyên nhân vì Kỷ Nghiên là nữ thần trong lòng An Dĩ Trạch, cho nên nghe được tin nữ thần muốn kết hôn, An Dĩ Trạch đã rất đau lòng, trong lúc đó nghe thấy Tô Giản nói nàng xuất thân từ giới ăn chơi, An Dĩ Trạch tự nhiên càng tức giận, bởi vì hắn không thể chịu đựng nổi việc nữ thần trong lòng mình gả cho nam nhân khác, càng không thể chịu đựng nổi chuyện nữ thần của mình bị người khác nói xấu!

Nguyên lai cao phú soái An tổng tài cũng có lúc yêu thâm trầm giống như hắn a!

Tô Giản bừng tỉnh đại ngộ.

.

Nhưng mà Tô Giản không nghĩ tới là An Dĩ Trạch lần này tức giận cũng sinh ra thâm trầm như vậy.

Ngày hôm sau, An Dĩ Trạch cứ theo lẽ thường đi làm, buổi tối không có trở về đúng giờ.

Ngày thứ ba ngày thứ tư ngày thứ N, An Dĩ Trạch đều không có trở về đúng giờ.

Đầu tiên Tô Giản cho rằng An Dĩ Trạch đang phải tăng ca, nhưng dần dần Tô Giản quay về với ý nghĩ: Có phải đây mới chính là sinh hoạt cá nhân thường ngày của An đại thiếu gia?

Ngựa thật, không phải đã nói trong một năm này hai người phải che giấu người ngoài show ân ái sao? Lúc này mới bao lâu, An Dĩ Trạch gia hỏa này liền vi phạm ước định tự mình chạy ra ngoài quỹ đạo? Thật sự là rất kỳ cục, rất không có uy tín!

Thế nhưng lén chốn ra ngoài đi tìm nữ nhân cũng không gọi ta một tiếng! Trong lòng Tô Giản một trận hâm mộ ghen tị hận.

An Dĩ Trạch, ngươi có bản lĩnh thì đừng có mà trở về, hừ!

.

Cả ngày hôm nay Tô Giản vẫn ở nhà một mình, không ngờ chuông cửa lại vang lên.

Trong tay An Dĩ Trạch có chìa khóa, tất nhiên sẽ không ấn chuông cửa. Tô Giản đi ra mở cửa, đứng ở bên ngoài cửa quả nhiên là một nhóm người xa lạ.

Tô Giản nhìn mấy người đàn ông mặc tây trang giày da trước mặt vừa nhìn thấy trang phục đã biết không giống người bình thường, trong lòng không khỏi đề phòng: “Xin hỏi, các ông tìm ai?”

Trước mặt một người đàn ông thoạt nhìn hơi có chút hòa ái hỏi: “Thiếu nãi nãi, phu nhân mời cô về nhà chính một chuyến.”

Phu nhân? Nhà chính?

Tô Giản trừng mắt nhìn, phu nhân cùng nhà chính này chẳng lẽ là…

Không đi, hắn cũng không phải là Tô muội tử thật sự, huống chi cứ cho là Tô muội tử thật thì nàng và An Dĩ Trạch kia cũng chỉ là kết hôn giả, hắn cũng không thể đi ra mắt mẹ của An Dĩ Trạch được! Lúc trước nằm viện, nhà An Dĩ Trạch một người cũng không có đến, kẻ ngốc cũng biết người nhà của hắn không thích đứa con dâu xuất thân từ gia đình bình thường là Tô Giản này. Hắn tuy không thấy qua ân oán hào môn chân thật, nhưng ở trên TV gặp qua không ít tình tiết cẩu huyết, các bà mẹ chồng có quyền thế ngược đãi cô con dâu điềm đạm đáng yêu có quá nhiều! Hắn sẽ không bị đưa lên cửa đi làm nữ chính đó chớ!

“Ha ha, nhưng mà trên đùi tôi có thương tích nên không được thuận tiện cho lắm…” Tô Giản cực lực tìm lý do.

“Thiếu nãi nãi không cần lo lắng, chúng tôi có mang theo xe lăn đến.” Người đàn ông mặc âu phục giống như làm ảo thuật đưa tới một chiếc xe lăn.

Tô Giản trong lòng âm thầm mắng “Chết tiệt”, cố gắng mỉm cười: “Nhưng mà Dĩ Trạch hiện tại cũng không có ở nhà, chờ anh ấy trở về rồi hai chúng tôi mới đi có được hay không…”

“Thiếu gia hiện tại đang đi công tác nước ngoài, thiếu nãi nãi một mình trở về cũng giống nhau cả thôi.” Người đàn ông mặc âu phục trái lại rất là nho nhã lễ độ.

Lão tử đương nhiên biết hắn hiện tại đi công tác nước ngoài, chính là bởi vì hắn hiện tại không ở nơi này lão tử mới không thể đi a! Tô Giản yên lặng rít gào. Hai ngày trước hắn rốt cuộc tại khoảng thời gian bình thường gặp An Dĩ Trạch, sau đó An Dĩ Trạch liền nói hắn muốn đi nước ngoài công tác. Tô Giản lúc ấy cười gượng một tiếng: “Nga, thật sao? Vậy chúc ngươi lên đường bình an.” An Dĩ Trạch lúc ấy nhìn hắn một cách nhẹ nhõm, sau đó liền tự mình thu xếp hành lý rồi lại không nói với hắn câu nào khác, Tô Giản hiện tại nghĩ đến vẫn còn có chút cảm giác buồn bực.

“Nhưng mà…” Tô Giản cực lực tìm kiếm lý do từ chối, điên thật, nói thể chất của mình là “Gặp ánh sáng mặt trời liền tan biến” Thì có hiệu quả hay không a!

Người mặc tây trang tất nhiên nhìn ra ý nghĩ của hắn, xen lời: “Phu nhân nói dù có thế nào cũng phải đem thiếu nãi nãi đưa đến nhà chính. Phu nhân còn nói chúng tôi làm bằng cách nào cũng được.”

Mẹ nó đây là muốn cưỡng chế mang đi a! Chờ hắn phía trước nhất định là một hồi đại hí kịch! Nhất thời não trong đầu Tô Giản bị bổ ra nhét đầy những tình tiết cẩu huyết: An Dĩ Trạch mẫu thân hắn to béo mang khuôn mặt như Dung ma ma, trong tay cầm tú hoa châm cười dữ tợn hướng hắn đi tới: “Ta rạch ta rạch ta rạch rạch rạch! Ngươi là tiểu hồ ly tinh! Ngươi câu dẫn con trai ta! Ta rạch nát mặt ngươi tiểu tiện nhân! rạch rạch rạch! Rạch rạch rạch!”

OH, NO!

Tô Giản cười hoảng loạn: “Vậy, để tôi gọi điện thoại cho An Dĩ Trạch đã.” An Dĩ Trạch đáng ghét An Dĩ Trạch chết tiệt, nhưng giờ phút này chỉ có tử tình địch này mới cùng một mặt trận với mình, miễn cưỡng có thể cứu mình một mạng a oa oa! Kể cả giữa đại gia và hắn đã nhiều ngày chiến tranh lạnh, nhưng giờ phút này quân tình khẩn cấp, kia cũng bất chấp!

Người mặc tây trang mỉm cười nói: “Thiếu nãi nãi không cần lo lắng, phu nhân nói bà sẽ đích thân gọi điện thoại cho tam thiếu gia.”

Chó chết ngay tới cầu cứu cũng không được, đem con đường sống cuối cùng của hắn bóp chết a! Sâu trong lòng Tô Giản nổi lên cảm giác kinh sợ, cảm thấy tiền đồ càng thêm khó lường.

Người mặc tây trang đầy mặt mỉm cười: “Thiếu nãi nãi mời.”

 

1 comment: