TSTTVTĐ: CHƯƠNG 85

Ngày hôm sau, An Dĩ Trạch không đến công ty, mà ở nhà chăm sóc Tô Giản, vì sáng sớm vừa dậy, Tô Giản đã bắt đầu ói.

Tô Giản ôm bồn cầu hồi lâu mới thoi thóp để An Dĩ Trạch đỡ ra khỏi nhà vệ sinh, cảm thấy cả người rất không khỏe.

"Kinh nguyệt đến khiến người ta đau khổ, kinh nguyệt không đến cũng khiến người ta đau khổ như vậy, làm phụ nữ thật khổ!" Tô Giản buồn chán cảm thán.

An Dĩ Trạch: "..."

Tô Giản nhìn về phía An Dĩ Trạch, trong đầu đột nhiên nghĩ ra: "Dĩ Trạch, em vừa nghĩ ra một ý."

An Dĩ Trạch nhìn ánh sáng tỏng mắt anh, hơi cảnh giác: "Ý gì?"

"Anh nói xem, hay là tìm một người mang thai hộ thì thế nào?" Tô Giản càng nói càng hưng phấn. "Ví dụ như anh tìm một tiểu tam gì đó, để cô ấy sinh con giúp anh, đến lúc đó, em còn có thể ngủ chung với cô ấy chăm sóc con..."

An Dĩ Trạch lẳng lặng nói: "Em muốn đẩy anh cho người khác?"

Tô Giản bị ánh mắt u oán nhìn chằm chằm, vội khoát tay nói: "Ha ha, chỉ đùa chút thôi mà, sao lại nghiêm túc như vậy? Sao em có thể giao anh cho người khác chứ?"

Thấy ánh mắt An Dĩ Trạch vẫn còn nét hoài nghi, như vẫn không tin, Tô Giản vỗ vỗ bụng một cái, cứng cổ nói: "Em là tình nguyện sinh con cho anh, anh còn muốn thế nào?"

An Dĩ Trạch sợ hết hồn, vội kéo tay anh, cau mày nói: "Đừng vỗ!"

Thấy vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, Tô Giản rụt cổ, ngượng ngùng nói: "Sao lại lớn tiếng như vậy..."

An Dĩ Trạch nghiêm nghị nói: "Bác sĩ đã nói, ba tháng đầu phải hết sức chú ý, không được vận động mạnh, nếu không dễ bị sinh non."

Tô Giản bị hai chữ 'sinh non' dọa một chút, không tự chủ dùng tay xoa bụng mình, lẩm bẩm: "Sao lại phiền toái như vậy... sao ba tháng thì sao? Có phải có thể tùy tiện vận động không?"

An Dĩ Trạch nói: "Sau ba tháng, bọn của em sẽ lớn lên, đến lúc đó, em muốn động cũng không đứng lên được."

Tô Giản: "..."

Vì đột nhiên mang thai, Tô Giản bị người nhà ép nghỉ dạy. Tô Giản thấy thỉnh thoảng mình nôn có chút phiền ra, cũng không có vấn đề lớn gì đến không thể tiếp tục dạy học, nhưng lần này An Dĩ Trạch lại không nghe lời anh, thái dộ vô cùng kiên quyết. Tô Giản bất đắc dĩ, cuối cùng hai người không thể làm gì khác hơn là đều lùi một bước, Tô Giản tạm nghỉ dạy trên miền núi, trở lại trường tiếp tục đi làm.

Biết được Tô Giản không chỉ kết hôn, hơn nữa còn có thai, đồng nghiệp và học sinh đều tỏ vẻ kinh ngạc, rối rít, buồn bã, các loại cảm xúc, nhưng nhiều nhất vẫn là chúc phúc. Bởi vì An Dĩ Trạch tự mình hộ tống Tô Giản đến phòng làm việc, cũng tặng quà khách khí nhờ các đồng nghiệp chăm sóc Tô Giản một chút, với vài đồng nghiệp được nhìn thấy chồng của Tô Giản, mọi người đều rối rít tỏ ý, chồng của Tô Giản là người đẹp trai chăm sóc bà xã của mình nhất, thật sự không còn lời nào để khen! Nếu là trước kia, nghe người khác khen An Dĩ Trạch như vậy, trong lòng Tô Giản nhất định không tránh được chua xót, nhưng hôm nay anh và An Dĩ Trạch rất tốt, nghe người khác nói An Dĩ Trạch tốt, anh không tự chủ được cảm thấy có chút vui vẻ, cười híp mắt nói: "Đâu có đâu có, chỉ yếu là do ánh mắt của tôi tốt!"

Mà sau khi học sinh biết chuyện Tô Giản mang thai, lại cảm thấy vui vẻ, ngược lại đi học có nhiều quy tắc hơn, vì không chỉ có giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc dặn dò 'cô giáo ngữ văn mang thai, không được phép chọc cô tức giận', Lăng Tứ cao lớn cũng lên tiếng: Nếu ai dám chọc cô giáo ngữ văn tức giận, khiến cô không vui, cậu liền đánh người đó!

Mà trong nhà, Tô Giản trở thành người được bảo hộ của gia đình. Không chỉ có người làm được dặn dò phải chú ý đến mợ ba, ngay cả người nhà họ An cũng ngày càng nhiệt tình với Tô Giản. Biết Tô Giản mang thai, An Dĩ Hằng đang bận rộn quay phim bên ngoài cũng dành thời gian về thăm nhà một chuyến, ngoài mang một chút đồ dùng bên ngoài dành cho phụ nữ có thai cho Tô Giản, còn trực tiếp lấy ra một chồng lớn ảnh có chữ ký của các ngôi sao. Thận chí anh trai cả ở nước ngoài Tô Giản chưa được gặp lần nào An Dĩ Thiên cũng gọi điện cho Tô Giản, còn chuẩn bị quà. An Dĩ Nhu thì không nói, từ sau khi biết được Tô Giản mang thai, liền trở về trường, cũng có khi gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình của cháu cưng. Thái độ của ba An đối với Tô Giản luôn dịu dàng, hiện tại lại càng thêm quan tâm, có khuynh hướng xem Tô Giản như con gái.

Thay đổi lớn nhất chính là mẹ An. Dù lúc đối mặt với Tô Giản, ngoài miệng mẹ An vẫn không tính là nhẹ nhàng, nhưng Dung ma ma trước đây vẫn luôn bắt bẻ Tô Giản hiện tại đã biến thành người giám sát, ngày ngày nhìn chằm chằm xem Tô Giản ăn gì, không để anh chơi máy tính hay điện thoại di động, Tô Giản có chút không thoải mái bà liền lo lắng. Đối với mẹ An như ngày ngày ở trên chiến trường này, Tô Giản từ trước đến nay luôn có chút phiền muộn, lén lẩm bẩm: "Nào có chuyện dễ sinh non như vậy? Hơn nữa dù sảy thai, còn có thể tiếp tục nghi ngờ sao?" Ai ngờ lời này bị mẹ An biết, lập tức hung hăng dạy dỗ anh một trận: "Con cho rằng đó chẳng qua chỉ là vấn đề con cái sao? Phụ nữ sinh non cũng tổn thương rất lớn đến thân thể, con còn muốn sống không?"

Buổi tối Tô Giản nằm trong lòng An Dĩ Trạch mò mẫm: "Sao em lại luôn cảm thấy lời này của mẹ là quan tâm em?"

An Dĩ Trạch cười nói: "Mẹ vốn rất quan tâm em. Lúc trước em đi dạy trên núi, mẹ luôn hỏi anh tình hình của em, có điều em không biết mà thôi."

Mà sau khi mẹ Tô biết Tô Giản mang thai, lại vui mừng đến không được, kéo thân thể bệnh tật đến thăm con gái, còn chuẩn bị đích thân chăm sóc Tô Giản. Có điều Tô Giản và An Dĩ Trạch vẫn luôn lo lắng tình trạng sức khỏe của bà, hết sức khuyên nhủ, lại dưới sự đảm bảo nhất định chăm sóc Tô Giản của mẹ An, lúc này bà mới đồng ý ở nhà dưỡng bệnh.

Đồng nghiệp hài hòa thân thiện, học sin hoạt bát lại khéo léo, người nhà cẩn thận thương yêu. Tô Giản cảm thấy những ngày sau này vô cùng thoải mái. Nhất là sau ba tháng, phản ứng không khỏe cũng từ từ biến mất, Tô Giản không khỏi cảm thấy, thật ra thì chuyện mang thai này, hình như cũng không có khó khăn như vậy!

Ngược lại Tô Giản nghe đồng nghiệp đã làm mẹ trong phòng làm việc kể lại, dù mang thai khổ cực, nhưng loại cảm giác hạnh phúc khi mang trong mình một sinh linh là điều không ai có thể cảm nhận được. Nhưng Tô Giản cảm thấy, ngoại trừ phát hiện bụng mình như được thổi khí căng lên, khiến anh cảm thấy có chút kỳ diệu, cũng không có cảm thấy cái gì mà tình mẹ con tăng lên. Thỉnh thoảng bị An Dĩ Trạch kéo đến phòng khám thai, vẻ mặt người sắp làm mẹ bên cạnh dịu dàng hạnh phúc, nhưng anh lại cảm thấy nhàm chán, vì vậy mỗi lần anh đều lén chạy đến phòng trò chơi bên cạnh, sau đó đang lúc chơi vui vẻ lại bị mẹ An kéo trở về.

Nhưng mà khuya về nhà, nhìn An Dĩ Trạch nhẹ nhàng ôm bụng của mình, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, anh không khỏi sinh ra một cảm giác kỳ diệu, bỗng nhiên cảm thấy chuyện giày vò này, hình như cũng... đáng giá.

Có điều anh vẫn cảm thấy tiếc nuối. Nằm trên tay An Dĩ Trạch, anh thở dài: "Mọi người đều nói có con, nửa đời sau cũng đừng mong có cuộc sống tự do, aizz, em còn muốn sống cuộc sống hai người thêm vài năm nữa!" Cả đời anh mới yêu một lần, còn không phân biệt được cảm giác gì, liền có con, vốn là cuộc sống của riêng hai người sau này lại có thêm một đứa nhóc náo loạn, suy nghĩ một chút, Tô Giản liền cảm thấy có chút buồn bực.

An Dĩ Trạch hôn anh, nhẹ nhàng nói: "Bất kể là có con hay không, Giản Giản, anh đều yêu em."

Khóe miệng Tô Giản nhếch lên, nhưng ngay sau đó lại xụ xuống: "Không giống! Quả cầu to quá phiền toái! Em vốn còn có nhiều nơi muốn thử một chút, như trong xe adx ngoại gì đó, kết quả thì tốt rồi, cái gì cũng không làm được!"

An Dĩ Trạch cười khẽ một tiếng.

"Cười cái gì?" Tô Giản bất mãn. "Anh không muốn sao?"

"Muốn." An Dĩ Trạch cười tủm tỉm, giọng nói trầm khàn. "Chờ đến lúc sinh con xong, chúng ta thử từng bước một..."

Ánh mắt Tô Giản lóe lên, ôm lấy cổ anh: "Không thể thử hiện tại sao?"

Ánh mắt An Dĩ Trạch sâu thẳm, cổ họng chuyển động một cái, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, chạm trán Tô Giản, giọng khàn khàn: "Không được, ít nhất hiện tại không được, sẽ làm con bị thương."

Tô Giản có chút thất vọng, đến gần bất mãn cắn môi An Dĩ Trạch một chút, mà ngửa ra sau thở dài một tiếng: "Aizz, hiện tại em mới phát hiện, áo mưa thật sự là vật dụng quan trọng phát minh nhất dành cho loài người!"

An Dĩ Trạch: "..."

Ngày sinh dự tính đến gần, Tô Giản không khỏi có chút lo lắng. Xem phim cùng mẹ An, thấy vẻ mặt của nữ chính sinh con vô cùng dữ tợn, tiếng kêu thảm thiết, Tô Giản không khỏi run một cái - thời gian có thai hạnh phúc, rõ ràng chính là hình phạt tàn khốc khiến người ta có chết cũng không muốn sinh mà!

Ám ảnh trong lòng tăng lên, Tô Giản bắt đầu lo lắng: "Lỡ như đến lúc đó khó sinh thì sao?"

Anh có thể thông cảm cho An Dĩ Trạch, vì vậy để bảo vệ cái vấn đề này anh cũng không có ý định hỏi. Nhưng An Dĩ Trạch lại trực tiếp trả lời anh: "Sẽ không, đừng đoán mò. Hơn nữa bất kể thế nào, Giản Giản, em đều là người quan trọng nhất."

Nghe vậy Tô Giản không nhịn được có chút vui vẻ, suy nghĩ một chút, lại bối rối: "Anh nói xem, đến lúc đó em nên chọn đẻ tự nhiên hay đẻ mổ?"

An Dĩ Trạch kinh ngạc: "Không phải em sợ đau sao? Anh cho là em sẽ không nghĩ đến chuyện đẻ tự nhiên?"

"Ai nói em sợ đau?" Bị An Dĩ Trạch cảm thấy yếu đuối, Tô Giản rất bất mãn. "Không phải đều nói đẻ tự nhiên tốt cho con hơn sao, hơn nữa bác sĩ cũng từng nói tình trạng sức khỏe của em đẻ tự nhiên không thành vấn đề, quyết định, em sẽ sinh tự nhiên!" Dù gì cũng là đàn ông, bao nhiêu em gái yếu đuối đều có thể trải qua, anh không tin đến lúc đó anh sẽ không chịu được!

An Dĩ Trạch chần chờ nói: "Em thật sự không suy nghĩ thêm một chút?"

"Không cần suy nghĩ!" Tô Giản vô cùng khí phách. "Đẻ mổ phải dùng lực ngoài, đẻ tự nhiên mới là tự mình cố gắng! Hiện tại cạnh tranh kịch liệt như vậy, con chúng ta không thể thua từ vạch xuất phát! Con từ khi sinh ra phải cố gắng tiến thủ, nếu không đến lúc đó em sẽ đẩy nó về!"

An Dĩ Trạch: "..."

Dù đến gần ngày sinh dự tính, nhưng Tô Giản cũng không muốn nằm trong phòng chờ sinh con, sau khi gặp bác sĩ tư, cuối cùng An Dĩ Trạch đồng ý chở anh ra ngoài đi dạo một vòng.

An Dĩ Trạch chọn một công viên nhỏ, bên trong cỏ cây um tùm, lại không nhiều người, rất yên tĩnh. Gần đây phải nghỉ phép chờ sinh tô Giản đã lâu không ra cửa cũng rất hưng phấn, để cả thấy cây cổ vẫn vô cùng phấn khởi. An Dĩ Trạch đỡ thân hình vụng về của anh, nhẹ nhàng nói: "Nếu mệt nhất định phải nói ch anh biết."

Tô Giản nói: "Nói cho anh biết thì sao? Chẳng lẽ anh muốn ôm em về sao?"

An Dĩ Trạch gật đầu: "Ừ."

Tô Giản nhìn thân thể tròn vo của mình, cười nói: "Nhưng hiện tại em nặng hơn 100 cân, anh ôm nổi sao?"

An Dĩ Trạch cười nói: "Vợ và con của mình, sao anh lại không thể ôm được?"

Hai người thả chậm bước chân, vừa nói chuyện lan man, vừa vui vẻ đi dạo. Chỗ khúc quanh, trong khu rừng xanh um trước mặt đột nhiên lộ ra một tòa nhà, Tô Giản 'a' một tiếng: "Phía trước có giáo đường!"

Tô Giản tò mò kéo An Dĩ Trạch đi qua, liền phát hiện ở đó bây giờ đang tổ chức hôn lễ, kích thước hôn lễ không lớn, khách cũng không nhiều, nhưng lại tốt đẹp trịnh trọng như những hôn lễ khác trong thiên hạ vậy.

Tô Giản kéo An Dĩ Trạch vào, lặng lẽ ngồi xuống ghế.

Trong tiếng nhạc trang trọng, chú rể mặc lễ phục và cô dâu mặc váy cưới màu trắng đang đứng trước mặc mục sư. Tô Giản nhìn người mới cưới không giấu được sự hạnh phúc và kích động, đột nhiên hơi xúc động.

Đã từng, nguyện vọng của anh cũng chính là như vậy - nhìn cô gái mình thích mặc áo cưới trắng tinh, từng bước đi về phía mình, cô giao tay mình cho anh, anh cầm tay cô không buông ra, tạo bằng chứng với thế giới này, hai người cùng lập lời thề làm bạn cả đời.

Nhưng anh lại không nghĩ đến, cuộc đời lại có một khúc quanh lớn như thế. Mặc dù sống lại thành phụ nữ không phải là ước nguyện của anh, nhưng bất kể thế nào, cuối cùng anh vẫn cảm ơn cuộc sống mới này, dù là sinh mạng được ban cho này, hay là, người bên cạnh này.

Tô Giản lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía An Dĩ Trạch bên cạnh.

Anh đột nhiên có chút tò mò, lúc đầu, có phải An Dĩ Trạch cùng từng có một buổi lễ kết hôn với thân thể này như thế? An Dĩ TRạch làm chú rể, bộ dạng là thế nào?

Nhưng dù thế nào, khi đó chỉ sợ An Dĩ Trạch cũng không thật sự hạnh phúc. Tính ra, ở phương diện nỳ, anh và An Dĩ Trạch, thật sự là bất phân thắng bại. Cả đời này của anh chỉ sợ không có một hôn lễ chân chính của bản thên, mà An Dĩ Trạch, dù lúc ấy có tổ chức, cũng chỉ là một hành trình giả dối, không liên quan đến hạnh phúc.

Mà hôm nay, hạnh phúc chân chính, đã không liên quan đến hôn lễ.

An Dĩ Trạch nghiêng đầu, nhìn thấy trong mắt Tô Giản lấp lánh ánh sáng, tim đột nhiên động một cái, thấp giọng nói: "Giản Giản."

"Hả?"

"Chờ đến sau khi sinh con xong, chúng ta lại tổ chức một buổi hôn lễ đi."

Cũng không phải anh chưa nhìn thấy bộ dạng Tô Giản mặc áo cưới, có điều, nhìn cảnh hạnh phúc của hai người trước mặt, anh đột nhiên có chút rung động, anh đột nhiên rất muốn nhìn một chút, Tô Giản yêu thương mặc áo cưới nhìn anh, nụ cười tủm tỉm tươi sáng.

"A? Không phải chứ?"

"... Hay là, chúng ta chọn một thời gian rảnh đi chụp một bộ ảnh cưới?"

"Ảnh cưới? Không phải chứ, cái này không phải đều là sở thích của con gái sao? Dĩ Trạch, từ khi nào anh cảm thấy hứng thú với cái này vậy?"

"..."

Mục sư trước mặt hỏi chú rể: "Trương Minh, con có chuyện ý lấy Tần Hồng làm vợ của con không? Con có nguyện ý dù là cuộc sống thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn bã, đều yêu cô ấy, chung thủy một lòng với cô ấy hay không?"

Tô Giản bị không khí ở đây ảnh hưởng, quay đầu nói với An Dĩ Trạch: "Ngày An Dĩ Trạch, anh có nguyện ý cưới Tô Giản làm vợ của anh? Anh có nguyện ý dù là cuộc sống thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn bã, đều yêu cô ấy, chung thủy một lòng với cô ấy hay không?"

Ánh sáng trong mắt An Dĩ Trạch dịu dàng, trịnh trọng nói: "Anh đồng ý."

Tô Giản vui vẻ cười một tiếng, lại nghe bên tai An Dĩ Trạch đột nhiên thấp giọng nói: "Tô Giản, em có nguyện ý gả làm vợ An Dĩ Trạch không? Em có nguyện ý dù là cuộc sống thuận lợi hay khó khăn, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay buồn bã, đều yêu anh ấy, chung thủy một lòng với anh ấy hay không?"

Tô Giản vui vẻ, đang muốn đáp lại, đột nhiên nhướn mày.

An Dĩ Trạch hồi lâu không nghe thấy câu trả lời của Tô Giản, không khỏi hơi thất vọng hạ mắt xuống.

Nhưng mà tiếp đó liền nghe thấy giọng nói cố sức của Tô Giản.

"Dĩ Trạch, con trai anh nói, nó đồng ý, cho nên nó muốn chui ra rồi,..."

"..."

Vì bụng đột nhiên đau, Tô Giản bị An Dĩ Trạch dù cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn không giấu được lo lắng vội vàng đưa đến bệnh viện.

Sau đó Tô Giản liền được đẩy đến phòng sinh.

Đến lúc này, Tô Giản mới ý thức được, thời khắc khó khăn nhất của cuộc sống - chính là đẻ con!

Tô Giản bị cơn đau bụng hành hạ đến đầu đầy mồ hôi, nhưng mà thấy An Dĩ Trạch đi vào phòng sinh, anh vấn không nhịn được thở hổn hển vui vẻ. Chỉ thấy mặc một bộ màu hồng, còn đội một cái mũ, bộ dáng anh tuấn thường ngày đã không thấy, trong mắt chỉ còn lo lắng, lại tới an ủi anh: "Giản Giản, đừng sợ, có anh đây."

Tô Giản cảm thấy buồn cười, nhưng lại cảm thấy thật ấm áp.

Nhưng sau đó Tô Giản liền không cười được, bởi vì... chết tiệt, thật sự quá đau mà! Tô Giản vốn còn cảm thấy mình có thể anh dũng bất khuất như liệt sĩ, nhưng trước mắt, anh vẫn phải khuất phục, đau đến khốc liệt, anh quả thật không lo được hình tượng, vì vậy nằm trong phòng sinh liền hét lớn một tiếng: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

An Dĩ Trạch: "..."

Không dễ dàng gì cơn đau bụng mới lui đi, Tô Giản yếu ớt thở gấp nói: "Thật là đau... đau khiến em muốn ca hát..."

An Dĩ Trạch đang vô cùng đau lòng ngừng một chút, dịu dàng lau mồ hôi cho anh nói: "...đừng hát, giữ sức, nghe lời."

Tô Giản nói: "Hiện tại hình như khá hơn chút rồi... vừa rồi thật muốn chết... Dĩ Trạch, anh mang điện thoại không... đăng lên weibo cho em một chút, liền viết 'đau, không muốn sống'..."

An Dĩ Trạch: "..."

Nhưng cũng không lâu lắm, cơn đau bụng lại mạnh liệt kéo đến, Tô Giản thật sự chịu không nổi, tan nát cõi lòng nói: "Em không đẻ tự nhiên được rồi... em muốn đẻ mổ..."

Bác sĩ tỉnh táo lại dịu dàng từ chối anh: "Không còn kịp rồi."

Tô Giản: "..."

Cả mặt An Dĩ Trạch đều là mồ hôi, đau lòng đến không được: "Giản Giản, nhịn một chút, dùng sức!"

Tô Giản đnags thương nhìn anh: "Không còn sức nữa rồi... Dĩ Trạch... em muốn ăn cơm..."

An Dĩ Trạch: "..."

Đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, Tô Giản đau đến mặt có chút vặn vẹo, giọng nói cùng dần bé lại, đến cuối cùng còn đau đến không nói nổi, chỉ biết nắm lấy tay An Dĩ Trạch, mỗi lần đều gọi: "Dĩ Trạch... Dĩ Trạch..."

An Dĩ Trạch đột nhiên hoảng lên, lau mồ hôi cho Tô Giản, giọng nói khàn khàn lại run rẩy: "Giản Giản, nhịn một chút, kiên trì thêm một chút nữa, con chúng ta sẽ nhanh chóng ra ngoài!"

Tô Giản đau đến có chút hoảng hốt, giương mắt nhìn về phía anh, nhìn thấy ánh nước trong mắt anh thì đột nhiên ngẩn người.

Sau đó cũng không biết sao, anh đột nhiên có sức mạnh...

"Chúc mừng, là con gái"

An Dĩ Trạch chỉ đơn giản nhìn một cái, sau đó liền để bác sĩ ôm con ra ngoài báo tin mừng cho những người chờ bên ngoài, mà chính anh, lại cúi người xuống, vừa hôn lên mi tâm của Tô Giản vừa khàn khàn nói: "Giản Giản, cảm ơn em."

Tô Giản nhìn tia máu trong mắt anh, yếu ớt cười, nhưng cũng có chút đắc ý: "Em... em lợi hại không?"

An Dĩ Trạch lại hôn anh, gật đầu cười: "Lợi hại, Giản Giản là lợi hại nhất."

Tô Giản nhìn anh, trong lòng đột nhiên có chút kiêu ngạo: An Dĩ Trạch ơi An Dĩ Trạch, anh nhà giàu đẹp trai thì sao, anh là người đàn ông kim cương thì thế nào, đừi này, dù sao cũng có một chuyện anh không bằng tôi!

Tô Giản đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi sống lại.

Thật ra thì đó cũng coi như là lần đầu hai người chân chính gặp gỡ ở kiếp này. Khi đó, cũng trong phòng bệnh, anh sống lại mới tỉnh, ngẩng đầu, liền nhìn thấy An Dĩ Trạch. Anh là người đau khổ sống lại thành phụ nữ, mà anh ta là người chồng thợp pháp trong hợp đồng của anh, hai người gặp nhau trong tỉnh canh máu chõ như vậy.

Rồi sau đó, náo loạn một hồi.

Sau đó nữa, hai người gắn bó tri kỉ.

Mình khi đó, làm sao có thể nghĩ đến ngày hôm nay, mình nằm trong viện một lần nữa, cam tâm tình nguyện sinh con cho người này?

Chuyện đời khó đoán, cuộc sống tàn nhẫn, có điều, vận mệnh lại thường tặng niềm vui cho mọi người.

Tô Giản không khỏi lặng lẽ nở nụ cười.

An Dĩ Trạch dịu dàng vuốt vuốt mái tóc ướt mồ hôi của Tô Giản, nhẹ nhàng nói: "Cười cái gì?"

Tô Giản nói: "Bỗng nhiên nghĩ đến tình địch trước đây của em."

"Tình địch trước đây?" An Dĩ Trạch có chút không rõ, sau đó lập tức hiểu ý. "Lý Phi Phi?"

Tô Giản không thừa nhận, cũng không chối, chỉ nói tiếp: "Cái gì người đó cũng tốt hơn em, em từng ghen tị và ước ao với người đó."

"Không, em tốt hơn cô ta." An Dĩ Trạch hôn anh. "Sau đó thì sao?"

Tô Giản mỉm cười nói: "Có điều bây giờ em phát hiện, cuối cùng có một điều người đó không bằng em."

An Dĩ Trạch cười nói: "Cái gì?"

Tô Giản nhìn anh, mắt cười cong cong: "Em có anh, người đó không có."

An Dĩ Trạch ngẩn ra, sau đó lộ vẻ xúc động ôm lấy anh.

Tô Giản giơ tay lên ôm lại, ánh mắt cười tủm tỉm trong sáng.

Em có anh, nhưng người đó lại chỉ có thể lấy một người kiếp trước là đàn ông làm vợ, ha ha.

Trước đây, internet có một vấn đề rất nóng bỏng:

Nếu một ngày nào đó, buổi sáng tỉnh lại, bạn phát hiện giới tính của mình thay đổi, phản ứng đầu tiên của bạn là gì?

Một người rất nổi tiếng trên mạng trả lời:

Trước hết, các anh em hãy thoải mái một chút!

Tô Giản nhớ kỹ, lúc đọc được dòng bình luận này, anh đã cực kỳ kinh ngạc đập bàn ca ngợi: Anh em tốt, nói rất hay!

Mà hôm nay, sống lại trở thành phụ nữ, anh tiến lại bên tai An Dĩ Trạch, cười híp mắt nói: "Dĩ Trạch, em đã từng nói chưa, em yêu anh?"

__END__

1 comment: