Cõng Boss Đến Hạn Cuối - Chương 89 Ai sẽ lọt vào mắt xanh của nữ vương bệ hạ

Aoi Ogata Artwork
Photo from Pinterest


Gió thu thổi hiu hiu!

Cỏ cây liêu xiêu!!

Con sóng dập dềnh!!!

Biển trời mênh mông!!!!

Chỉ thấy một cô gái toàn thân màu đen đang đứng ở chỗ mõm đá cao cao, tay trái nắm chặt đao, áo khoát ngoài thật dài, vạt áo bay trong gió......

“stop!” Đang chải đầu thì Hạ Hoàng Tuyền khẩn cấp kêu dừng lại, trừng mắt hướng về phía Ngôn Tất Hành hỏi,“Anh nói, cái kia là miêu tả rất quỷ dị, chuyện gì xảy ra a?”

“Cái đó là tình cảnh lúc Đại hiệp xuất trướng dó, không biết sao?” Ngôn tiểu ca không biết từ nơi này tìm được cái lược màu đen rồi chải chải lên đầu, trưng ra vẽ mặt suy nghĩ sâu xa của đạo diễn nói,“Chính là cái gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu, trước lấy khí thế kinh người áp đảo đối phương, sau đó!”

“Sau đó tôi và bọn họ cùng nhau bị sóng gió cuốn vào trong lòng sông sâu luôn a cám ơn.”

“......”

“Hơn nữa, vùng phụ cận song mang hà nào có mõm đá cao như cái loại anh nói a? Không, nói đến nữ, chon sân đấu là ở trong khu phố không phải bờ sông được không? Tư duy của anh rốt cuộc là phong phú như thế nào đến nỗi dùng nơi quỷ dị như vậy a?!”

“...... Em hết thuốc chữa rồi.” Ngôn Tất Hành bi thương che mặt,“em không có chút xíu cảm giác lãng mạn của phụ nữ hết, không cứu được nữa rồi!”

Hạ Hoàng Tuyền thở dài, một bên mặc áo khoát lên người, một bên không chút khách khí phản bác nói:“Nếu có tí xíu tính lãng mạn gì đó, tôi tình nguyện không có!”

“......” Ngôn Tất Hành hộc máu mấy ngụm, nhìn về phía Thương Bích Lạc, lên án nói,“A Thương! Quản quản phụ nữ của cậu đi!”

Thương Bích Lạc chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi một lần nữa chuyển ánh mắt chuyên chú sang cô gái đang thắt nút áo cuối cùng kia, lại để ý đến cái áo, bị ánh mắt của Hoàng hậu lạnh lạnh “Hầu hạ”, Hạ Hoàng Tuyền phi thường sảng khoái khiêu khích nhìn vào mắt Ngôn Tất Hành, lộ ra một ánh mắt siêu cấp ý cười, giống như cảm thấy như vậy còn chưa đủ kích thích người ta, cô còn vươn hai tay ôm lấy cổ thanh niên, kiễng chân lên đặt lên gương mặt hắn một “nụ hôn”“hôn”“hôn”......

Ngôn Tất Hành đang muốn đập bát, chỉ thấy nhìn như người nào đó “Hiền lương thục đức” lại nhìn về phía chính mình, tươi cười với ánh mắt âm u và đắc ý -- hỗn đản! Tôi đang ân ái dìm chết anh nhanh a!

Lửa giận của hắn trong nháy nhắc tới thì kịch bản trong tay bị vứt ra ngoài:“Cấu kết với nhau làm việc xấu loại người này bị tôi ghét nhất ! ! ! !...... A!”

Di? Làm sao mà đầu đột nhiên đau quá?!

“Uy, Anh không sao chứ?”

Ngôn Tất Hành lắc lắc mạnh đầu, mất một lát sau mới mới từ trong hoảng hốt khôi phục thanh tỉnh, nhìn thấy cô gái tay đang chống vào thắt lưng, cúi người xuống lo lắng nhìn chăm chú vào chính mình...... Xoay người? Hắn mới phát hiện mình đang nằm trên mặt đất. Nói như vậy, vừa rồi là hắn đang nằm mơ? Giống như không cẩn thận ngã từ trên sô pha xuống đến đây.

“Đau như thế nào ?”

“Không, không có việc gì, chỉ là......” Hắn, một tay giữ chặt tay cô gái đứng lên, tay kia thì vô lực vỗ vỗ vào đầu,“Chỉ là gặp phải siêu cấp ác mộng mà thôi.”

“Ác mộng?”

“Ân......” Vì sao lại có ác mộng? Hắn cúi đầu nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền đang đứng lên từ mặt đất, nhất thời có chút không nghĩ ra ý gì, lại có một giây chống lại tầm mắt đối phương, cô gái trừng mắt nhìn hắn, tò mò hỏi,“Là ác mộng như thế nào?”

“......” Không biết vì sao, Ngôn Tất Hành lại che dấu sự thật, miệng thì nói,“Bị một ngàn con rồng lửa truy sát......”

“Uy, đó là cái ác mộng đáng sợ gì a!” Hạ Hoàng Tuyền hồ nghi nhìn liếc mắt một cái nhìn thanh niên, trực giác nói cho cô biết tên đó không có nói sự thật, nhưng mà cũng không muốn đuổi theo để tìm hiểu, nói không chỉ là bị một ngàn con rồng lửa áp đảo thôi đâu...... Phi! Làm người không thể ác độc như vậy, cô khẳng định là bị Thương Bích Lạc làm hỏng rồi.

“Bị đuổi rồi sau đó mới xảy ra chuyện đáng sợ đi.” Không hề nghi ngờ, người nói chuyện là Thương Bích Lạc, hắn vừa nói xong, vừa vươn tay “Đoạt” tay của cô gái trở về từ trong tay của Ngôn Tất Hành.

“......” Hạ Hoàng Tuyền không nói gì chỉ nhìn trời, tư duy của cô hình như thật đúng là càng ngày càng giống hắn a! Cái này thật sự là hướng phát triển đáng sợ!

“Uy uy......” Hắn đây là lại bị khi dễ sao? Vội vã chuyển đề tài, thanh niên nhìn về phía đồng hồ trên tường:“Đã đến giờ đi rồi.”

“A, thật sự.” Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu,“Cần phải đi.”

Thương Bích Lạc nắm chặt tay cô gái, thấp giọng hỏi:“Khẩn trương?”

“Đó là đương nhiên a.” Lần này cô đi là kéo theo thù hận a.

Nhưng mà, đồng thời cô cũng biết, nếu mình nói mà không làm thì hoàn toàn có thể không đi, nhưng mà trốn tránh là không được. Kỳ thật cô thật sự hiểu được sức mạnh “Dị năng” của mình là nguy hiểm cỡ nào -- giống như là ôm ấp hoàng kim đứng ở trong đám người, nếu cũng không đủ lực lượng bảo hộ, rất nhanh sẽ bị tấn công?

Bọn họ cũng không nói gì, không có nghĩa là thật sự không biết.

“Đừng lo lắng, anh sẽ bảo vệ em.”

“Anh nói mớ sao?” Cô gái dương dương đắc ý, tà tà liếc thanh niên, hừ nhẹ ra tiếng,“Thấy thế nào đều hẳn là tôi bảo hộ anh, công · chủ · bệ · hạ!”

Đả kích như vậy đối với boss Thương mà nói, ngay cả làm cho da hắn ngứa cũng đều làm không được, hắn thì một tay màu xanh chóng vào má, cười khẽ ra tiếng:“Như vậy, kỵ sĩ đại nhân, cần một cái hôn chúc phúc sao?”

“Xin miễn thứ cho kẻ bất tài!”

“......”Ngôn Tất Hành đứng ở một bên mà rơi lệ đầy mặt, cái này là đang tiến vào “hình thức hai người đang love sao” hai tên tình lữ ngu ngốc này là chuyện gì xảy ra? Hoàn toàn đem hắn bỏ qua sao?

May mắn, thời gian liếc mắt đưa tình này cũng không dài, nếu không hắn thật sự sẽ đốt bọn họ chết cháy!

Sau khi ra ngoài, một đường không nói chuyện.

Lúc ba người tới nơi, không ít dị nhân đã đến, nơi tụ tập của “Dị nhân liên minh” là sân vận động của đại học, trước đó ở mạt thế, nơi này coi như là khu của giáo dục và tài chính. Mà chỗ ngồi trên khan đài là khu trung tâm lớn nhất của sân vận động từng trở thành nơi tổi chức những giải quốc tế lớn, sức chứa vạn người.

Hiện tại, phòng âm thanh/quan sát cũng ở khu trung tâm bởi vì sau đó cũng bị sử dụng, bị bắt sát nhập lại nên rất trống và rộng lớn.

Vừa vào cửa, Hạ Hoàng Tuyền liền có cảm giác vô số ánh mắt cực nóng phóng về phía mình, mặc dù là cô cũng hiểu được có chút hold không được, nhưng mà cũng biết loại thời điểm không thể lộ ra thần sắc rụt rè gì, tay trái của cô chậm rãi nắm chặt trường đao bên hông, ngẩng đầu, không chút nào lùi bước tầm mắt nhất nhất nhìn lại, nhìn đến khi ánh mắt đối phương tránh đi thì thề không bỏ qua!

Không phải chỉ là trừng mắt sao? Cô mới không sợ đâu!

Nhưng cô hiểu, ở trong mắt những người khác thì hoàn toàn biến thành bộ dáng khác -- vị kia trong truyền thuyết là Lang tiểu thư, lộ ra gương mặt lãnh diễm cao quý, ở bên Bái tiên sinh cùng một gã lâu la [ Ngôn Tất Hành: Tôi kháng nghị! Kháng nghị!] là bạn, chậm rãi đi vào tràng trong, toàn thân là một bộ trang phục đen cùng màu với áo khoát, lúc trước cho rằng cũng không có biến hóa rõ ràng cái gì, nhưng! Nó chính là ảo giác!

Cô ngẩng đầu lên!

Cô nhìn lại đây!

Một bên mắt vẫn bị che đậy bây giờ đã để lộ ra!

Con mắt màu hổ phách chính giữa là đồng tử màu đỏ, giống như xà mâu bàn làm cho người ta tâm thần run rẩy, phảng phất là vì gia tăng lực uy hiếp, cô cư nhiên quay đầu dùng ánh nhình chăm chú như đang uy hiếp nhìn vào mọi người.

Ánh mắt thật đáng sợ!

Sát khí rất rõ ràng!

Phụ nữ thật khủng bố!

Hạ Hoàng Tuyền hẳn là may mắn chính mình không có dị năng đọc tâm, nếu không khẳng định sễ lập tức phun ra một búng máu. Nhưng mà cũng may, cô hiện tại cái gì cũng không biết, chính là một mình chậm rãi đi về phía khan đài trung tâm -- bọn họ Thương Bích Lạc đi vào phòng âm thanh/quan sát cuối cùng cũng dừng chân.

Sân vận động đột nhiên trở nên cực vì im lặng, khoản khắc này ngay cả tiếng nói chuyện của mọi người cũng im bặt, không hẹn mà cùng đem ánh mắt chuyển thân ảnh mảnh khảnh ở trên kia, không biết có phải là ảo giác không, rõ ràng cô gái đi đường không có phát ra tiếng vang, nhưng lại có thể nghe rõ ràng được tiếng bước chân của cô,“cọc cọc cọc” dẫm nát trong lòng mọi người.

Bước chân của cô đi vững vàng mà kiên định, không có run run và dao động chút nào.

Đi thẳng đến đến chính giữa sân, cô gái mới dừng lại, xoay người, nhìn thẳng vào mọi người.

Nhưng kỳ thật, Hạ Hoàng Tuyền cũng không có trấn định nhìn những người khác như vậy, tay khoát lên trường đao có hơi chút co rút, cô nắm chặt đao để bình ổn loại cảm giác khẩn trương này, hít vào một hơi, với giọng nói không lớn nhưng đủ để cho mọi người nghe rõ mới mở lời nói:“Mọi người, đều đã ăn hết rồisao?”

“......” Có mấy người ngã nhìn xuống từ trên cao.

Ngôn Tất Hành ức chế không được “Phốc” một tiếng bật cười.

Thương Bích Lạc nhướng mi, có hứng thú tiếp tục nhìn xuống.

“Tôi biết, các người không phải vì nghe loại chuyện này nên mới đến ,” Hạ Hoàng Tuyền lơ đễnh phất phất tay,“Như vậy, nên chúng ta vứt bỏ mấy lời nhàm chán vô nghĩa này.”

Một khi đã mở miệng, giống như mọi thứ đều lập tức trở nên thông thuận vậy, mấy lới chuẩn bị trước đó hoàn toàn bị vứt bỏ, cô tự nhiên và tùy ý phát huy, hơn nữa cảm thấy thật vi diệu -- như vậy, giống như cũng không có gì không tốt?

“Tôi nghĩ, chư vị đang ngồi ở đây đối với tôi cũng không xa lạ, không chút khách khí nói, các người có không ít người đều bị tôi đánh qua. Tôi không biết, hôm nay, ý niệm trong đầu của các người như thế nào mà đi vào nơi này.”

Cô gái vừa nói, một bên chậm rãi rút đao bên hông ra:“Muốn xem náo nhiệt cũng tốt, muốn chiếm tiện nghi cũng tốt, muốn trả thù tôi cũng tốt...... cái này đối với tôi không quan hệ. Nói thật, tôi đối với cái chức hội trưởng loạn thất bát tao kia kỳ thật không có bao nhiêu hứng thú, nhưng mà, có người nói cho tôi biết, đó là vị trí của người mạnh nhất. Cho nên, hôm nay tôi đến đây, chính là bởi vì muốn làm một chuyện, nên phải đến nói cho các người --” Cô nhìn chăm chú vào lưỡi dao được ánh đèn phải chiếu ánh sáng xẹt qua, nhếch lên khóe miệng, lập tức, nhảy về phía bên phải, trong lúc mọi người đang nhìn chăm chú, cô tự tin mà kiêu ngạo mở miệng nói,“Tôi mới là người mạnh nhất.”

“Nếu có ai không phục, thì lên trên này!” Một người hoa lệ phía sau làm hậu thuẫn, cô vững vàng đem trường đao sáp nhập vào chính mình trên sàn đấu,“Đấu đến khi ngươi chịu phục mới thôi!”

“......” sau một phút yên lặng, đột nhiên tuôn ra âm thanh ồn ào thật lớn.

“Khẩu khí lớn, tốt!”

“Cô cũng quá......”

“Ai lên!”

“Uy uy, thật đúng là không chút khách khí nào kéo thêm kẻ thù a.” Ngôn Tất Hành phù ngạch,“Như vậy, thật sự không có vấn đề gì phải không?”

“Không quan hệ.” Thương Bích Lạc thả lỏng hai tay đang giao nhau, bình tĩnh nói,“ ở đây phía dưới tôi đã cài bom, hình như đã cài vài ngàn trái bom, có thể đem bọn họ toàn bộ giết chết là được rồi.”

“...... Không thể nào? Cậu bình tĩnh một chút a!” Ngôn Tất Hành phát điên, vì cái gì mà hắn vẫn bình chân như vại thế, cả hai người này đều là phần tử nguy hiểm a?!

“Tôi hay nói giỡn sao.”

“...... Cáp?” Hắn đối với loại người này nói giỡn một chút cũng không thể tin được phải không?!

Thương Bích Lạc ghét bỏ, liếc Ngôn Tất Hành một cái:“Cách tôi xa một chút, hiện tại biểu hiện của cậu thật sự là rất ngốc.”

“......” Hỗn đản! Hắn cũng là người táo bạo đó, phải không?!

“Mọi người đừng trúng phép khích tướng của cô ta! dị năng của cô ta là cướp đoạt những năng lực người khác, làm sao mà có khả năng không thắng?”

“Chính là như vậy!”

“Có bản lĩnh cô không dùng dị năng a!”

Lời này vừa nói ra, nhất thời khiến cho những người khác ném đến ánh mắt khinh bỉ -- quá vô sỉ ! Tuy rằng mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng ngươi nói ra như vậy chính là không biết xấu hổ a!

“Tốt!”

Ngoài dự kiến của mọi người, cô gái cư nhiên thật sự đồng ý rồi.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô nói tiếp:“Tôi cam đoan, lúc đánh người tuyệt đối sẽ không làm mất dị năng của các người.”

“......” Những người khác không biết nên nói cái gì cho tốt nữa.

Điều kiện này chính xác là không sai, nhưng mà, cái gì gọi là “thời điểm đánh người” A? Bọn họ thoạt nhìn dễ dàng bị đánh như vậy sao? Bọn họ đã muốn không làm náo loạn! Bọn họ có khác thường! Bọn họ sẽ không lại bị đánh nữa chứ!

Vô số người nhớ lại những chuyện đã qua, nhìn thẳng vào hiện tại, triển vọng tương lai, bị tiếng lòng của mình làm cảm động đến rơi lệ đầy mặt.

Rồi sau đó, chỉ thấy cô gái cư nhiên thở dài, dùng khẩu khí phi thường không kiên nhẫn nói:“Đều đã nói đến nước này, cũng chưa có người nguyện ý xuống dưới sao? Chẳng lẽ còn muốn tôi cam đoan xuống tay lưu tình sao?”

“...... Tôi đến!”

“Không, tôi đi!”

“Hỗn đản, không được tranh với tôi!”

“Tôi......”

“Uy uy, không phải đâu.” Ngôn Tất Hành thở phù phù,“Bọn họ cư nhiên vì tranh nhau để được bị đánh mà lộn xộn đến vậy sao?”

Cái này đều gọi là chuyện gì vậy a!!!

No comments:

Post a Comment