NKLTY - Chương 15 : Cãi nhau

Chương trước @*@ Chương sau


Cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ kết thúc, nằm trên giườngngủ một giấc thật say đến khi mặt trời chiếu sáng khắp nơi là niềm mong mỏi lớnnhất trong cuộc đời tôi. Nhưng đêm hôm đó, niềm mong mỏi của tôi bị một ngườiđàn ông phá vỡ ba lần liền.

Lần đầu tiên, tôi vừa chìm vào giấc ngủ, đột nhiên tỉnh giấcvì cơ thể lạnh toát. Tôi mở mắt, thấy Cảnh Mạc Vũ đang cởi váy ngủ của tôi. Tôimơ màng nhìn sắc trời vẫn tối mờ mờ. “Anh làm gì vào lúc nửa đêm gà gáy vậy?”

“Lớp vải ren trên váy ngủ của em cọ vào da rất khó chịu, anhcởi giúp em.”

“Ờ.” Tôi phối hợp giơ chân giơ tay để anh toại nguyện làmnốt việc muốn làm.

Lại ngủ thêm một lát, đột nhiên tôi cảm thấy ngực bị chàxát, vừa buồn buồn vừa tê tê, luồng khí nóng từ nơi sâu thẳm trong cơ thể dângtrào. Tôi hé mắt nhìn, thấy tay không phải của tôi đang đặt trên ngực tôi, đầungón tay nghịch ngợm. Tôi lại mơ màng hỏi Cảnh Mạc Vũ: “Anh lại làm gì thế?”

“Chạm vào rất thú vị.”

“Ờ.” Thú vị cũng không nên sờ soạng lung tung mới phải. Tôiđổi tư thế nằm nghiêng để tránh bàn tay anh, tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Đangtrong mộng đẹp, cơ thể tôi đột nhiên nặng trĩu, tôi lại giật mình tỉnh giấc.Quay đầu nhìn, tôi phát hiện Cảnh Mạc Vũ đang ôm vai tôi từ đằng sau, bàn tayanh thò ra trước ngực tôi, nhẹ nhàng di chuyển... Bị quấy nhiễu ba lần liền, dùtôi có hiền đến mấy cũng không thể nhẫn nhịn. Thế là tôi quyết định chuyển từphòng thủ sang tấn công, quay đầu lao vào lòng anh, mặt tôi áp vào ngực anh, ômchặt thắt lưng anh. “Anh mau ngủ đi, không được sờ soạng lung tung!”

Giữa hai cơ thể không một kẽ hở, Cảnh Mạc Vũ không thể ratay, đành yên phận ôm tôi đi ngủ...

Không biết bao lâu sau, chúng tôi đang ngủ say, chuông điệnthoại bất chợt vang lên, ồn ào đến mức đầu óc tôi kêu ù ù.

“Ai mà mới sáng sớm đã gọi điện thoại thế không biết?” Tôibịt tai oán trách.

Cảnh Mạc Vũ đưa tay mò điện thoại di động bên gối. Anh liếcnhìn màn hình rồi lập tức tắt máy, tiếp tục ôm tôi ngủ.

Thế giới mới yên tĩnh vài giây, điện thoại lại đổ chuông.Thấy anh tắt điện thoại mà chẳng thèm kiểm tra số điện thoại gọi đến, tôi liềntỉnh ngủ chớp mắt nhìn đôi lông mày hơi nhíu lại của anh.

“Sao anh không nghe máy?” Tôi hỏi. Đó là số điện thoại cánhân của Cảnh Mạc Vũ, chỉ những người quan trọng với anh mới biết số điện thoạinày. “Ai gọi vậy?”

“... Không có gì, chúng ta ngủ đi!”

Chuông điện thoại vang lên lần thứ ba. Thấy anh chuẩn bị tắtmáy, tôi giật điện thoại trong tay anh, bấm phím kết nối. “A lô! Xin chào!”

Đầu máy bên kia trầm mặc một lát, sau đó truyền đến giọngphụ nữ rất nhỏ nhẹ, có hóa thành tro bụi tôi cũng nhận ra. “... Xin chào!”

Tôi thở hắt ra một hơi để ngăn chặn cơn đau nhói trong tim.Tôi tự nhận dựa vào thân phận và vị trí của tôi trong tim anh, tôi có tư cáchđể nói điều gì đó, thế là tôi hỏi: “Tôi là vợ của Cảnh Mạc Vũ, xin hỏi côlà...?”

“Tôi... tôi họ Hứa, tôi có chút việc muốn tìm anh ấy, khôngbiết anh ấy có tiện nghe điện thoại không?”

Tôi đưa mắt về phía Cảnh Mạc Vũ lúc này đang ngồi tựa vàođầu giường, bình tĩnh nhìn tôi. Thấy anh không định nghe điện thoại, tôi đànhnói: “Hứa tiểu thư, anh ấy đã từ chối cuộc gọi của cô hai lần, cô còn khôngđoán ra anh ấy có tiện hay không?”

Thật ra tôi muốn nói: “Anh ấy đang ngủ với tôi, cô thử nóixem có tiện không?” Nhưng nghĩ đến sức khỏe ốm yếu và trái tim yếu ớt của HứaTiểu Nặc, tôi nhẫn nhịn không nói ra.

Đầu máy bên kia vọng tới hơi thở không ổn định. Thấy ngườitình nhỏ bé của Cảnh Mạc Vũ đến một chút đả kích cũng không chịu đựng nổi, đáylòng tôi lại nổi lên chút thương hại, giọng tôi bất giác mềm hẳn: “Hứa tiểuthư, như vậy giờ anh ấy thật sự không tiện nghe điện thoại của cô, nếu cô có gìmuốn nói với anh ấy, tôi có thể chuyển lời giúp cô.”

“... Được ạ!” Hứa Tiểu Nặc cất giọng yếu ớt. “Vậy phiền côgiúp tôi chuyển lời tới anh ấy, tôi đã quyết định đi Mỹ. Tôi muốn gặp mặt anhấy trước khi lên đường.”

Gặp mặt? Nghĩ đến cảnh hai người bọn họ lặng lẽ đối diệnnhau trong bệnh viện, bàn tay cầm điện thoại của tôi siết chặt, bởi tôi sợ nếukhông kiềm chế nổi, tôi sẽ ném điện thoại vào mặt Cảnh Mạc Vũ.

Với tư cách là Cảnh phu nhân, dù thế nào tôi cũng không thểthất lễ. Tôi cố gắng kìm nén ngọn lửa giận dữ trong lồng ngực, giữ sự điềm tĩnhcủa một người vợ hợp pháp, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Hứa tiểu thư, tôi sẽ nói vớianh ấy về quyết định đi Mỹ của cô, còn về chuyện gặp mặt, tôi nghĩ cũng khôngcần thiết. Nếu anh ấy thật sự muốn gặp cô, chẳng cần cô gọi điện, anh ấy tựkhắc sẽ đi gặp, việc gì cô phải bắt ép người khác như thế?”

“Cảnh phu nhân...” Hứa Tiểu Nặc nghẹn ngào, giọng mềm nhưnước. “Tôi biết, tôi không đủ tư cách để đưa ra yêu cầu đó, nhưng... tôi thật sựmuốn gặp anh ấy lần cuối, muốn nói với anh ấy một lời... Tôi không có ý đồ gìkhác, tôi chỉ muốn biết anh ấy sống có tốt không?”

Thật ra, tôi muốn nói với Hứa Tiểu Nặc, cô đã biết không cótư cách yêu cầu thì đừng đề xuất. Gặp mặt rồi thì thế nào? Sống không tốt thìthế nào? Suy cho cùng anh ấy vẫn là chồng của người khác, đâu có liên quan đếncô. Nhưng tôi cũng từng yêu, từng trải qua cảm giác tuyệt vọng khi đối mặt vớicái chết. Trong đêm mưa gió ở công viên, tôi cũng muốn gặp anh lần cuối, nóivới anh câu cuối cùng hơn lúc nào hết.

Niềm mong mỏi của một người sắp chết, dù quá đáng đến mứcnào cũng đáng được tôn trọng. Tôi lên tiếng: “Được thôi, tôi sẽ chuyển lời giúpcô.”

“Cám ơn cô!”

“Đừng khách sáo!”

Sau khi cúp điện thoại, tôi ném di động cho Cảnh Mạc Vũ. “Côấy nói muốn gặp anh lần cuối, anh đi đi, đi gặp cô ấy đi!”

“Anh sẽ không đi gặp cô ấy.” Cảnh Mạc Vũ dứt khoát từ chối.

“Anh tưởng anh không gặp thì cô ấy sẽ bỏ cuộc sao? Cô ấy sẽgọi điện tìm anh hết lần này đến lần khác, sẽ nghĩ mọi cách để gặp anh...” Tôikhông muốn tức giận nhưng không thể kiềm chế nộ khí. Tôi không muốn hét to vớianh nhưng vẫn bất giác cao giọng. “Cảnh Mạc Vũ, nếu anh thật sự không có gì vớicô ấy thì bây giờ anh hãy đi nói rõ ràng với cô ấy, cắt đứt mọi quan hệ cho em.Từ nay về sau, em không muốn nhìn thấy, cũng không muốn nghe thấy bất cứ điềugì liên quan đến Hứa Tiểu Nặc. Một từ cũng không muốn nghe. Dù cô ấy chết, anhcũng không được đi nhặt xác.”

Cảnh Mạc Vũ do dự một lát, sắc mặt anh lộ vẻ khó xử. “NgônNgôn...”

Lồng ngực vốn đang đau âm ỉ của tôi như bị kim đâm thậtmạnh, đau buốt. Cảnh Mạc Vũ luôn miệng nói không có quan hệ gì, nhưng thật ra,anh vẫn không làm được, vẫn không từ bỏ Hứa Tiểu Nặc.

“Anh vẫn không thể từ bỏ cô ây?”

“Không phải.” Cảnh Mạc Vũ kéo tay tôi, muốn giải thích nhưngbị tôi hất tay ra.

“Em không muốn nghe những lời thừa thãi. Anh chỉ cần trả lờiem một câu: có thể hay không thể?”

“Ngôn Ngôn, em không hiểu Hứa Tiểu Nặc đâu. Cô ấy thích đitheo con đường cực đoan, anh không thể đoán được cô ấy sẽ gây ra những chuyệngì...”

Tôi không hiểu Hứa Tiểu Nặc nhưng tôi tin, nếu một người đànông thật sự đoạn tuyệt tình nghĩa với một người phụ nữ thì làm sao không thể đábay cô ta? Tất cả chỉ là cái cớ mà thôi.

“Ý anh là... anh không làm được?” Tôi không nói thêm gì nữa,đưa tay lấy quần áo mặc rồi xuống giường. Cảnh Mạc Vũ muốn ôm tôi từ phía saunhưng tôi né tránh.

Anh nhoài người túm tay tôi, dùng sức kéo mạnh khiến tôi ngãvào lòng anh. Anh ôm chặt lấy tôi: “Ngôn Ngôn, em đừng bướng bỉnh như vậy cóđược không?”

“Bướng bỉnh? Em đề nghị chồng mình cắt đứt quan hệ với ngườitình cũ cũng gọi là bướng bỉnh sao?” Tôi hỏi lại. “Vậy tại sao tối qua anh phảigiả vờ gần gũi, tình cảm, ân ái với em trước mặt Tề Lâm? Lẽ nào anh cũng khôngvì mục đích khiến Tề Lâm hết hy vọng, đừng dây dưa với em nữa?”

“Ngôn Ngôn, hai chuyện này không giống nhau, Hứa Tiểu Nặc vàTề Lâm khác nhau.”

“Có gì khác? Hay là khác ở vị trí trong trái tim anh?”

“Không phải! Hứa Tiểu Nặc từng giúp anh, vì vậy anh đã hứavới cô ấy, anh sẽ chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, ở bên... cho đến khi cô ấy quađời…”

“Anh hứa với cô ấy đến mức đó sao?” Tôi và Cảnh Mạc Vũ lớnlên cùng nhau từ nhỏ, tôi biết anh là người luôn giữ lời hứa, đã nói ra thìchắc chắn sẽ thực hiện.Vì vậy, anh tuyệt đối không dễ dàng hứa hẹn với bất cứai. Đối với anh, lời hứa là một gánh nặng.

“Đúng vậy. Lúc đó anh không nghĩ sẽ cùng em có ngày hôm nay,bằng không, anh nhất định không nhận lời cô ấy.”

“Theo em thấy, anh đang hối hận vì đã không sớm cưới HứaTiểu Nặc, nếu vậy, anh đã không bị ép phải cưới em.”

Cảnh Mạc Vũ bị câu nói của tôi chặn họng đến mức mãi khôngthốt ra lời. Cuối cùng, anh thở dài. “Ngôn Ngôn, em có thể nói lý lẽ không?”

“Anh muốn nghe lý lẽ phải không? Được, em sẽ nói lý lẽ vớianh.” Tôi vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Cảnh Mạc Vũ, quay người đối diện anh.“Quá khứ của anh và Hứa Tiểu Nặc thế nào, em sẽ không truy cứu. Anh nói haingười chẳng có gì, em cũng có thể tin. Nhưng cô ta động một tí là gọi điệnthoại, động một tí là khóc lóc đòi gặp anh... Anh bảo em phải ngoảnh mặt làmngơ thế nào? Cảnh Mạc Vũ, nếu anh cảm thấy chuyện này có thể khoan dung, emkhông có ý kiến. Bây giờ em sẽ bay sang Ý tìm Tề Lâm tâm sự về lý tưởng và cuộcđời. Nếu tiện, bọn em có thể bàn đến vấn đề đánh cược lần trước...”

“Em...” Cảnh Mạc Vũ thật sự không biết nói gì. Thấy tôichuẩn bị bỏ đi, anh vội vàng kéo tay tôi.

Tôi ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi anh. “Bỏ emra, em phải đi gọi điện cho Tề Lâm, không biết chừng giờ này anh ấy vẫn chưalên đường, em có thể bay cùng chuyến bay với anh ấy.”

“Được rồi, anh hứa với em.” Cảnh Mạc Vũ ôm chặt lấy tôi, cứnhư anh buông tay là tôi sẽ lập tức biến mất. “Anh sẽ không để em nhìn thấyhoặc nghe thấy bất cứ điều gì về anh và Hứa Tiểu Nặc. Dù cô ấy qua đời anh cũngkhông đi nhặt xác, được chưa nào?”


Người tôi cứng đờ, nhìn anh bằng ánh mắt khó tin. “Anh chắcchắn có thể làm được?”



“Có thể!”

“Không làm được cũng đừng miễn cưỡng, em không muốn épanh...”

“Em không muốn ép anh?” Cảnh Mạc Vũ nghiến răng, cắn mạnhvai tôi.

Tuy không đau nhưng tôi vẫn hét thật to bằng tất cả sự phẫnnộ và bất mãn trong lòng, nghe vô cùng thê thảm. “A... Cảnh Mạc Vũ, anh bỏ emra... A...”

Tôi quên mất, trong ngôi nhà này không chỉ có hai vợ chồngchúng tôi mà còn có người cha yêu thương tôi nhất trên đời. Vì vậy, khi ba tôitức tốc chạy lên gác, đẩy cửa phòng ngủ, ông liền nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ vẫn cònkhỏa thân bột phát thú tính, đè tôi xuống giường, cắn vào vai tôi. Cảnh tượngđó quả thật không mấy hài hòa.

Tiếng mở cửa rất lớn, tôi và Cảnh Mạc Vũ cùng nhìn về phíacửa ra vào, chỉ thấy người cha nửa đời thô lỗ của tôi đang đứng như trời trồngtrước cửa, sắc mặt đã chuyển thành màu đỏ tím. Đối diện với sự việc xảy ra bấtngờ, người đàn ông điềm đạm như Cảnh Mạc Vũ cũng không thể giữ vẻ bình tĩnhthường ngày. Anh nhanh như chớp kéo chăn, trùm kín hai cơ thể đang quấn lấynhau của chúng tôi.

Bầu không khí dường như lắng đọng trong giây phút trầm mặcdài đằng đẵng đó.

“Ba...” Cảnh Mạc Vũ hắng giọng, phá vỡ sự im lặng ngượngngùng.

Ba tôi há hốc miệng, một lúc lâu sau mới bật ra một câu:“Càng ngày càng không ra thể thống gì!”

Nói xong, ông quay người bỏ đi, rồi quay lại đóng cửa phònggiúp chúng tôi, miệng lẩm bẩm: “Tụi trẻ bây giờ đã không thèm khóa cửa, còn kêuto như vậy...” Miệng nói những lời trách cứ nhưng ý cười đọng ở những nếp nhănnơi khóe mắt ông càng sâu hơn.

Vài giây trước, tôi còn bừng bừng tức giận, bây giờ lại xấuhổ đến mức muốn độn thổ cho xong. Tôi kéo chăn che mặt, chỉ hận không thể cảđời này trốn trong chăn, không ra ngoài gặp ai.

“Ba đi rồi.” Cảnh Mạc Vũ lấy lại vẻ bình thản, giơ tay kéochăn của tôi. Tôi càng ôm chặt hơn. Mất mặt quá, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờtôi mất mặt như vậy!

“Sao anh không khóa cửa?” Tôi trừng mắt với Cảnh Mạc Vũ, cấtgiọng oán hận.

Anh bật cười thành tiếng. “Anh tưởng em khóa rồi.”

“Em?” Tôi nhớ lại, tối qua tôi vào phòng sau anh, chắc là dobuồn ngủ quá nên tôi trèo lên giường ngay, hình như quên khóa cửa. Hơn nữa, tôiđâu có ý định làm chuyện xấu hổ, sao phải nghĩ tới việc khóa cửa?

“Anh cũng không kiểm tra lại.” Tôi tiếp tục trách Cảnh MạcVũ. “Anh đâu phải không hiểu em, em đâu có thói quen khóa cửa. Hơn nữa, emkhông ngờ anh đột nhiên nổi cơn thú tính, lao vào em...”

“Được rồi, là lỗi của anh... Lần sau anh nhất định sẽ kiểmtra kĩ lưỡng!” Cảnh Mạc Vũ nhất quyết kéo tôi ra khỏi chăn, an ủi: “Thời gianqua ba luôn lo anh đối xử không tốt với em, bây giờ ba được dịp tận mắt chứngkiến... ba cũng có thể yên tâm rồi.”

Nhưng hình như ba tôi không được chứng kiến chân tướng sựviệc...

Chân tướng? Nghĩ đến chân tướng, tôi lập tức nhớ đến cảnhchúng tôi cãi nhau trước khi ba tôi vào phòng. Bây giờ, tâm trạng bất mãn doHứa Tiểu Nặc gây ra đã tan biến, tôi chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt làmột người tốt, đáng để tôi chia ngọt sẻ bùi, nâng khăn sửa áo đến đầu bạc rănglong.

Thoải mái tựa vào lòng anh, tôi mới lĩnh hội một cách sâusắc câu nói chí lý: Vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa hợp.

Lúc tôi và Cảnh Mạc Vũ ăn mặc chỉnh tề xuống dưới lầu, batôi đang ngồi trên sofa gọi điện thoại. Ông nói chuyện rất chuyên tâm, dường nhưkhông phát hiện sự có mặt của chúng tôi. Tôi ngồi bên cạnh ông lắng nghe, ôngđang hỏi thăm về vấn đề đi du lịch ở Melbourne[1] , hơn nữa cònlà chuyến du lịch dài ngày. Tôi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

[1] Melbourne: thành phố lớn thứ hai của Australia.

“Ba, ba muốn đi du lịch nước ngoài sao?” Đợi ba tôi cúp điệnthoại, Cảnh Mạc Vũ hỏi ngay.

“Ờ, anh làm visa giúp ba đi, càng nhanh càng tốt. Ba định điMelbourne thăm hai người bạn, nhiều năm rồi không gặp, muốn đi xem bọn họ sốngthế nào.”

Cảnh Mạc Vũ làm sao không hiểu ý ba tôi, anh gật đầu. “Vâng,con sẽ sắp xếp.”

Trò chuyện vài câu, Cảnh Mạc Vũ nhận được điện thoại từ côngty. Hình như công ty xảy ra chuyện, cần anh đi giải quyết gấp. Anh vừa lấy áokhoác vừa nói: “Con đến công ty đây ạ, có lẽ sẽ về muộn.”

Nhắc đến công ty, tôi mới chợt nhớ ra tôi cũng có công việc,không thể tiếp tục sống an nhàn, sung sướng. Tôi đuổi theo ra cửa, nói với CảnhMạc Vũ: “Anh cứ bận việc của anh đi, không cần lo cho em, em định lên chuyếnbay ba giờ chiều nay về thành phố T.”

“Gấp vậy à?”

“Em đã trốn việc hai ngày rồi, cũng nên quay về chỗ thựctập.”

Cảnh Mạc Vũ do dự một lát. “Được thôi, anh ra sân bay tiễnem, em hãy đợi anh.”

Tôi mỉm cười gật đầu. “Vậy em mua vé chuyến năm rưỡi.”

Thời gian là một thứ vô cùng thần kỳ, nó có thể vì sự chờđợi nặng nề mà dài ra, cũng có thể vì cảm giác sốt ruột mà trôi đi rất nhanh.Tôi trải qua mấy tiếng đồng hồ của buổi chiều trong tâm trạng hồi hộp khôngyên, ngồi trò chuyện với ba tôi nhưng thỉnh thoảng lại đưa mắt ra cửa. Khi kim đồnghồ chỉ bốn giờ, tôi thở dài một tiếng, xách va li, một mình ra sân bay.

Lại một mình đi qua cửa kiểm tra nhưng tôi không cảm thấybuồn, chỉ là đột nhiên cảm khái, anh đúng là quá bận rộn nhiều việc không thểmuốn làm gì thì làm. Loa phát thanh vang lên thông báo về việc làm thủ tục lênchuyến bay của tôi, hành khách bắt đầu xếp thành hàng dài. Tôi vẫn ngồi ngâyngốc ở phòng chờ, tay nắm chặt chiếc di động. Chỗ trống bên cạnh tôi có ngườingồi xuống mà tôi không để ý, cho đến khi một mùi hương quen thuộc bao vây lấytôi, một bàn tay quen thuộc nắm lấy tay tôi. “Lại đợi điện thoại của anh phảikhông?”

Tôi giật mình quay đầu, thấy Cảnh Mạc Vũ đang nhìn tôi chămchú, trán anh lấm tấm mồ hôi. Thời khắc này, tôi không cần bất cứ lời nói nàohết.

“Tại sao em không gọi điện cho anh, hỏi xem anh có tớikhông, hay lúc nào anh tới?” Cảnh Mạc Vũ hỏi.

Tôi cười, trả lời: “Một khi có thể, anh tự sẽ đến... Nếu anhkhông thể, em gọi điện thoại sẽ càng khiến anh áy náy hơn.”

“Ngôn Ngôn...” Tiếng loa phát thanh thúc giục hành khách lênmáy bay lại một lần nữa vang lên, nhưng Cảnh Mạc Vũ vẫn không buông tay tôi.“Bao giờ em mới quay về?”

“Bao giờ em có thể quay về, không phải anh nói là được, đúngkhông Cảnh Tổng?”

Cảnh Mạc Vũ cười tủm tỉm. “Vậy bây giờ anh gọi điện cho Giámđốc Trần, bảo anh ta cho em nghỉ phép vài ngày.”

Thấy anh chuẩn bị điện thoại, tôi vội ngăn lại. “Anh khôngcần thể diện nhưng người ta cũng cần chứ!”

Chỉ còn lại một mình tôi chưa lên máy bay. Loa phát thanhkhông ngừng thúc giục, tôi đứng dậy, đi thẳng về phía cửa lên máy bay. Cảnh MạcVũ đột nhiên đuổi theo, kéo tay tôi. “Anh sẽ nhanh chóng sắp xếp để Bác Tín cửem đến Cảnh Thiên.”

Tôi chớp chớp mắt. “Sao thế? Không nỡ xa em à?”

Anh cười mà không trả lời, nắm chặt tay tôi.

“Anh đừng làm lộ liễu quá, em không muốn người khác nghĩ emđang quyến rũ anh.”

“Em yên tâm, anh sẽ khiến bọn họ cho rằng là anh dụ dỗ em.”

“Thế thì thôi đi!” Tôi vội lắc đầu. “Anh cứ để mọi ngườinghĩ em quyến rũ anh. Em không muốn nghe người khác nói chồng của Cảnh An Ngôndụ dỗ đàn bà!”

“... Chắc chắn không bao giờ có ngày đó.”

“…”

Lúc lên máy bay, tôi không quay đầu nhưng qua tấm kính nhẵnbóng như gương trên lối đi, tôi có thể nhìn thấy anh vẫn đứng ở đó, nhìn tôirời đi. Đến lúc cửa khoang máy bay khép lại, tôi chợt nhớ ra một vấn đề quantrọng, người đi tiễn không được phép qua cửa kiểm tra, Cảnh Mạc Vũ làm thế nàomà vào được bên trong?

Nhưng tôi nghĩ, điều này không quan trọng, quan trọng là anhđã tới.

Có lẽ cuộc hôn nhân này không phải một mình tôi độc diễn? Cólẽ anh cũng có tình cảm với tôi?

Chương trước @*@ Chương sau


 

3 comments:

  1. […] February 7, 2018 by dieptrucgiai  Chương trước @*@ Chương sau  […]

    ReplyDelete
  2. […] Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 – Chương 13 – Chương 14 – Chương 15 – Chương 16 – Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 – Chương 20 […]

    ReplyDelete