Trong phòng khám của bệnh viện Bà mẹ và trẻ em, chủ nhiệmkhoa Lưu xem tần suất thai động trên kết quả khám thai, vẻ mặt nặng nề. Ông hỏitôi tỉ mỉ về tình hình trước và sau khi mang thai, ví dụ bộ phận sinh dục có bịviêm nhiễm, tôi có bị bức xạ, có uống rượu, hút thuốc... tôi đều kiên định lắcđầu.
“Vậy trong thời gian mang thai, cô có dùng thuốc hay mắcbệnh mãn tính nào không?”
Đầu óc tôi “ting” một tiếng. Tôi nắm chặt tay Cảnh Mạc Vũ,hoàn toàn không để ý móng tay đã cắm sâu vào mu bàn tay anh, tạo thành vệt đỏthẫm.
“Chủ nhiệm Lưu, có gì xin ông cứ nói thẳng!” Anh lên tiếng.
“Con của anh chị... tim đập không bình thường.” Chủ nhiệmLưu cau mày, nói: “Bình thường, từ năm đến sáu tuần là có thể thấy tim thaiđập, cũng có trường hợp phôi thai phát triển muộn, sau bảy, tám tuần mới có thểquan sát tim đập. Vậy mà con anh chị đã tám tuần rồi, tim thai vẫn đập rấtyếu.”
Cảnh Mạc Vũ ôm lấy bờ vai run rẩy của tôi. Trên thực tế, cơthể anh còn lạnh hơn tôi. “Ý của bác sĩ là...?”
“Tôi hi vọng hai người chuẩn bị tinh thần...” Ông ngừng lạimột lát rồi nói tiếp: “Hai người vẫn còn trẻ, sau này còn có nhiều cơ hội.”
Tôi không biết tôi rời khỏi bệnh viện như thế nào. Kể từ lúcchủ nhiệm Lưu nói: “Hai người vẫn còn trẻ, sau này còn có nhiều cơ hội…”, ngườitôi đờ đẫn, giống như tôi đã đánh mất ngọn lửa cứu mạng cuối cùng, không cònnhìn thấy một tia sống sót...
Chiều hôm đó, Cảnh Mạc Vũ dẫn tôi tới tất cả các bệnh việntrong thành phố A kiểm tra kĩ lưỡng. Kết quả kiểm tra như nhau, tim thai đậpbất thường. Vài hôm sau, các chuyên gia hội chuẩn đưa ra ý kiến chừng nào timthai còn đập, tôi không nên từ bỏ cái thai. Bọn họ đề nghị tôi nằm viện dưỡngthai, cho đến khi đứa trẻ ra đời, hoặc tim thai ngừng đập...
Tôi nhập viện từ ngày hôm đó. Từng phiến lá cây ngô đồng bênngoài cửa sổ khô héo rồi bị gió cuốn đi. Đó là số mệnh, không ai có thể thayđổi hay ngăn cản được. Ba tôi ngày nào cũng tới khuyên nhủ tôi: “Đứa bé bỏ đithì thôi, sau này còn nhiều cơ hội. Sức khỏe của con mới là quan trọng nhất.”
Cảnh Mạc Vũ rất ít khi tới công ty, hầu như anh ở bên tôimỗi ngày. Khi đối diện với tôi, anh vẫn giữ nụ cười ôn hòa nhất. Chỉ đến đêmkhuya thanh vắng, tôi giật mình tỉnh giấc thấy anh đứng bên hành lang bệnhviện, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen, gương mặt nặng nề, u ám...
Tôi phát hiện tài xế của anh đã đổi sang một người trẻ tuổimà tôi không quen biết. Tôi hỏi chú Mã đi đâu, anh nói: “Chú Mã già rồi, khôngthích hợp với công việc lái xe, anh để chú đi làm việc khác.” Nhưng tài xế củaba tôi là chú Tài còn lớn tuổi hơn chú Mã hai tuổi. Tôi đoán Cảnh Mạc Vũ luôntin tưởng chú Mã, chắc là anh sai chú đi làm việc quan trọng hơn, vì thế tôikhông nghĩ ngợi nhiều.
Ba tuần sau, bệnh viện lại khám thai cho tôi, tim thai tuyđập khá chậm nhưng nhịp tim đã đều đặn hơn. Tâm trạng tôi nhẹ nhõm hơn rấtnhiều, tôi đã có thể uống vài ngụm canh gà ác. Cảnh Mạc Vũ cuối cùng cũng yêntâm đi công tác.
Một ngày, tôi đang mơ màng ngủ liền ngửi thấy mùi hoa cúcthơm nồng. Tôi tưởng Cảnh Mạc Vũ đi công tác về, mừng rỡ mở mắt. Bắt gặp HứaTiểu Nặc mặc bộ đồ giản dị đứng ngay trước mặt tôi, nụ cười trên môi cứng đờ,sau đó tôi cười thật tươi.
“Hứa tiểu thư? Hôm nay cô rảnh rỗi thế?” Tôi ngồi dậy,tựa đầu vào giường, cầm cốc nước uống một ngụm để giảm bớt cảm giác khó chịutrong lồng ngực.
“Cảnh phu nhân, hôm nay tôi cố tình đến đây thăm cô.” HứaTiểu Nặc ngồi xuống bên cạnh tôi, trông cô ta có vẻ muốn nói chuyện với tôi. Côta mặc áo trắng, váy trắng nhưng không giống tiên nữ mà giống hồn ma né tránhánh mặt trời. Tôi lo cô ta làm con tôi sợ hãi nên kéo tấm chăn đắp ngang bụng.“Hứa tiểu thư muốn nói gì thì nói đi.”
“Tôi nghe nói cô không khỏe lắm nên tới đây khuyên cô, mộtsố chuyện không nên gò ép quá...” Giọng nói của Hứa Tiểu Nặc rất dịu dàng, êmtai, trái ngược với những điều cô ta nói ra. “Tôi từng trải qua nỗi đau này,thật sự rất đau đớn, khi cái kìm sắt lạnh lẽo kẹp vào da thịt và lấy đi mộtphần cơ thể... Nhưng mọi chuyện rồi cũng qua đi, thật đấy! Cảnh Mạc Vũ là ngườiđàn ông tinh tế, có anh ấy ở bên cạnh, nỗi đau nào cũng có thể vượt qua...”
Hứa Tiểu Nặc sợ tôi không hiểu ý cô ta, cố tình nói thêm:“Những lúc như thế này, phụ nữ cần tẩm bổ. Tôi nhớ có một quán nhỏ nấu canh sâmgà rất ngon và bổ, chỉ là quán này hơi xa, không dễ tìm nhưng không sao đâu,anh ấy biết nó nằm ở đâu...”
“Cảm ơn cô nhắc nhở! Nhưng anh ấy sợ đồ ăn bên ngoài khôngvệ sinh nên ngày nào cũng tự tay nấu cho tôi.”
“Vậy sao? Tôi hi vọng anh ấy sẽ không phải phí công vô ích.”Vừa nói, Hứa Tiểu Nặc vừa rút trong túi ra một tập ảnh, đưa ra trước mặt tôi.Tôi thật sự không muốn xem nhưng mắt vẫn liếc qua tập ảnh. Nói một câu thậtlòng, bất kể mọi góc độ, ánh sáng hay cảnh vật trong bức ảnh đều đẹp đẽ khôngthua các tác phẩm nghệ thuật, khiến bóng lưng cầu nguyện của Hứa Tiểu Nặc vàCảnh Mạc Vũ hòa hợp như một cặp trời sinh...
Trong lồng ngực tôi bừng lên cơn giận dữ nhưng tôi vẫn duytrì nụ cười bình tĩnh, mở miệng đúng lúc Hứa Tiểu Nặc chuẩn bị ra về. “Hứa tiểuthư, tôi nghe nói bà nội cô qua đời cách đây không lâu. Bởi lúc đó cô ở Mỹ,không kịp về nước nên không thể gặp bà lần cuối...”
Hứa Tiểu Nặc quay đầu. Tôi bắt gặp nỗi căm hận mãnh liệttrong ánh mắt cô ta. Tôi vẫn mỉm cười. “Cô đã về nước thì hãy nằm yên trongbệnh viện điều trị, đừng có đi lung tung, ngộ nhỡ không gặp được ba cô lầncuối, có lẽ sẽ càng hối hận.”
Hứa Tiểu Nặc đẩy cửa bỏ đi, tôi do dự lúc lâu mới cầm đốngảnh lên xem. Dạ dày tôi cồn cào, từng cơn ợ chua xộc lên tận cổ họng. Tôi khôngmuốn thấy những tấm ảnh đẹp đẽ này nhưng không thể khống chế, lật đến tấm ảnhtiếp theo.
Lại là ảnh chụp Cảnh Mạc Vũ và Hứa Tiểu Nặc. Cặp đôitrời sinh đó đứng trước một nhà thờ, chim bồ câu bay lượn... Hứa Tiểu Nặc mặcbộ váy đơn giản ngước nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt thâm tình nhưđang nhìn người chồng trong đám cưới. Nhìn một lúc lâu, tôi phát hiện ra trongảnh còn có người thứ ba. Đó là một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, mặc đồ mụcsư. Tay ông ta cầm mặt dây chuyền chữ thập của Cảnh Mạc Vũ, gương mặt lộ vẻkinh ngạc.
Thật ra từ lúc ba tôi nhắc đến sợi dây chuyền chữ thập, tôicó linh cảm liên quan đến Hứa Tiểu Nặc. Nhưng tôi lừa mình dối người, chôn ýnghĩ đó, không động chạm đến nó. Bây giờ, những tấm ảnh này khiến tôi buộc phảiđối diện sự thật, cuối cùng anh vẫn giấu giếm tôi đi gặp Hứa Tiểu Nặc. Anh hứavới tôi sẽ không gặp lại cô ta, sẽ không dính dáng đến cô ta, dù cô ta chết,anh cũng không đi nhặt xác, vậy mà anh ta nuốt lời hứa. Tôi cố gắng thuyết phụcbản thân, Cảnh Mạc Vũ vì chuyện ba mẹ ruột nên mới đi gặp cô ta, nhưng trongđầu óc tôi có một giọng nói đang nhắc nhở: “Ngươi còn lừa dối mình đến bao giờ?Dựa vào điều gì mà Hứa Tiểu Nặc dám trắng trợn thách thức ngươi? Tại sao cô talại có di vật của ba mẹ anh ấy? Tại sao anh ấy lại bảo vệ cô ta hết lần này đếnlần khác? ...”
Đầu óc quay cuồng, tôi không thể nghĩ tiếp, run rẩy tìm điệnthoại gọi cho Văn Triết Lỗi. Điện thoại kết nối, tôi cố kìm nén cảm giác choángváng, lên tiếng: “Bác sĩ Văn, lồng ngực tôi rất khó chịu...”
“Cô hãy uống bốn viên thuốc lần trước tôi kê cho cô.”
“Nhưng thuốc đó...”
Không đợi tôi nói hết, anh ta cắt ngang: “Không ảnh hưởng gìcả!”
“Vâng.”
“Cô đang ở bệnh viện Bà mẹ và trẻ em ở thành phố A phảikhông?”
“Đúng.”
“Khi cảm thấy khó thở, chân tay tê liệt, cô phải gọi bác sĩngay lập tức.”
...
Sau khi cúp điện thoại, tôi uống hai viên thuốc, ngực cũngtrở nên dễ chịu hơn. Tôi nằm trên giường, thiếp đi, liên tiếp gặp những cơn ácmộng. Trong mơ đều là cảnh Hứa Tiểu Nặc sẩy thai, máu nhuộm đỏ bộ váy trắng củacô ta... Không biết tôi đã ngủ bao lâu, bỗng có một thứ áp vào ngực khiến tôigiật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt, tôi liền nhìn thấy Văn Triết Lỗi nho nhã ngồibên giường. Anh ta đang cau mày, dùng ống nghe kiểm tra nhịp tim của tôi. Lầnđầu tiên trong đời tôi cảm nhận rõ ràng về câu “thiên thần áo trắng”.
Có điều hôm nay “thiên thần” không mặc áo trắng mà mặc áophông màu lam nhạt càng làm tôn lên vẻ điềm đạm. Tôi đưa mắt nhìn bàn tay anhđang cầm ống nghe đặt lên ngực, chớp chớp mắt, tỏ ra vô tội. “Bác sĩ Văn, tôilại về thành phố A rồi, anh còn không tha cho tôi sao?”
“Cô tưởng tôi muốn đến đây sao? Ngộ nhỡ cô chết trên giườngbệnh, một xác hai mạng người, sau này sao tôi còn mặt mũi làm bác sĩ nữa?”
“Không sao, tôi chẳng chết được đâu.”
Văn Triết Lỗi thu ống nghe, bỏ vào túi áo. Anh ta nói vớitôi bằng một giọng điệu không dễ phản bác: “Mau cho tôi số điện thoại của chồngcô!”
“Hả!” Tôi chỉnh lại vạt áo vừa bị anh ta làm cho lộn xộn,cảnh giác nhìn anh ta. “Anh muốn làm gì?”
“Tôi hỏi anh ta, muốn giữ người lớn hay giữ đứa bé?”
“...” Tôi bị anh ta dọa sợ đến mức không nói thành lời. Mộtlúc lâu sau tôi mới mở miệng: “Bác sĩ Văn, anh ngày càng hài hước.”
“Tôi không đùa giỡn với cô, tôi nói thật đấy!” Anh ta nghiêmtúc nhìn tôi. “Bệnh tình của cô đang có chuyển biến xấu, nhịp tim rất bấtthường. Nếu không kịp thời điều trị, có khả năng đột tử bất cứ lúc nào. Khoatim mạch ở bệnh viện Vân Hải cũng không tồi, tôi quen với chủ nhiệm bên đó, côcần chuyển viện điều trị ngay lập tức.”
Tôi biết Văn Triết Lỗi không dọa tôi. Tôi cũng hiểu để CảnhMạc Vũ biết bệnh tình của tôi, con chúng tôi sẽ không có cơ hội chào đời. “Anhđể tôi suy nghĩ đã!”
“Chuyện này cần suy nghĩ nữa sao? Tôi thật sự không hiểunổi, đứa bé này quan trọng hơn cả mạng sống của cô sao?”
“Trước đây tôi cũng không hiểu.” Tôi nhìn anh ta bằng ánhmắt khẩn cầu. “Đợi khi nào có con, anh sẽ hiểu tâm trạng của tôi.”
Văn Triết Lỗi không lên tiếng, thở dài một hơi, chỉ hận “rènsắt không thành thép”. Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, bước chân vội vàngcủa Cảnh Mạc Vũ đột nhiên dừng lại, ánh mắt lãnh đạm thường ngày của anh trởnên sắc bén khi bắt gặp gương mặt hiếu kì của Văn Triết Lỗi.
“Cậu này là...” Người hỏi câu đó tất nhiên không phải CảnhMạc Vũ mà là ba tôi, chú Tài và hai vệ sĩ theo sau.
Sợ Văn Triết Lỗi tiết lộ những điều không nên nói, tôi vộivàng cướp lời anh ta trước khi anh ta mở miệng: “Đây là... Văn Triết Lỗi, bạncon. Nghe nói con bị ốm nên anh ấy đến thăm.”
“Bạn à? Cậu ngồi xuống đi...” Từ trước đến nay, ba tôi luôntỏ ra nhiệt tình đối với bạn bè tôi.
Tôi đưa mắt nhìn Văn Triết Lỗi, nháy mắt khẩn cầu anh ta,đồng thời giới thiệu hai người thân của tôi: “Đó là ba tôi...”
“Cháu chào bác!”
“Đây là Cảnh Mạc Vũ, ông xã của tôi.”
“Tôi thường nghe An Ngôn nhắc đến anh.” Triết Văn Lỗi lịchsự giơ tay, ánh mắt Cảnh Mạc Vũ dừng lại trên tấm ga giường nhăn nhúm vì cóngười ngồi, miễn cưỡng bắt tay Văn Triết Lỗi.
“Nếu tôi đoán không lầm thì cô ấy chưa kể cho anh nghe vềtôi.”
Tôi suýt nghẹn, ho khan hai tiếng: “Khụ khụ... Chẳng phảianh nói còn bận việc hay sao?”
“Đúng vậy! Tôi đi trước đây!” Văn Triết Lỗi cáo từ rồi racửa. Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, anh ta đột nhiên quay đầu, buông haicâu kích thích trí tưởng tượng: “Nghĩ kĩ rồi gọi điện thoại cho tôi nhé! Haingày tới tôi vẫn ở thành phố A.”
Tôi chột dạ, đáp: “Ừ!”
Tôi tưởng người lạnh lùng như Cảnh Mạc Vũ sẽ không mở miệngchất vấn, nào ngờ, anh liền hỏi: “Anh ta bảo em suy nghĩ gì cơ?”
Tôi trả lời ngay: “Anh ấy bảo em suy nghĩ việc ly hôn vớianh để lấy anh ấy.”
“Vậy thì em có thể nói thẳng cho anh ta biết: không đờinào!”
“Sao anh biết không thể?”
“Em cứ thử đi, xem một mình em có thể ly hôn...”
Ờ, chuyện này quả thực hơi khó khăn.
Vụ Văn Triết Lỗi vừa qua đi, bó hoa cúc trắng ở trên bàn thuhút sự chú ý của Cảnh Mạc Vũ. Anh đi đến bên giường bệnh, cầm bó hoa cúc trắnglên xem. Lông mày anh nhíu lại, sau đó anh rút vài bông bách hợp từ bó cúc.
“Ném hết đi!” Cảnh Mạc Vũ ra lệnh cho vệ sĩ ở bên cạnh. Kỳthực tôi cũng muốn bỏ vào thùng rác nhưng không có thời gian.
“Anh ta tặng em bó hoa này à?” Giọng nói Cảnh Mạc Vũ âm trầmđến đáng sợ.
“Không phải anh ấy tặng, sao thế?”
“Mùi hương của hoa bách hợp rất nồng, sẽ kích thích thầnkinh phụ nữ có thai, dẫn đến đau đầu, buồn nôn. Nghiêm trọng hơn, còn có thểảnh hưởng đến thai nhi, dẫn đến sẩy thai...”
Ba tôi lập tức thay đổi sắc mặt. Ông vội vàng giục vệ sĩđứng ở cửa: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau vứt xa xa một chút!”
Nhớ đến bộ dạng xinh đẹp, thuần khiết của Hứa Tiểu Nặc, tôibất giác lạnh toát sống lưng, nụ cười trên khóe miệng cũng trở nên lạnh lẽo.“Biết rõ em đang dưỡng thai mà tặng em hoa bách hợp, xem ra người tình bé nhỏcủa anh hận em đến xương tủy.”
Cành hoa trong tay Cảnh Mạc Vũ bị bóp nát, chất lỏng màu nhũtrắng chảy xuống kẽ ngón tay anh.
“A Tài!” Ba tôi nổi cơn thịnh nộ. “Mau đi ném con bé đóxuống biển nuôi cá...”
“Ba!” Cảnh Mạc Vũ mở miệng ngăn cản, từ người anh tỏa ra khílạnh của băng tuyết. “Chuyện của con, con sẽ tự xử lý!”
“Đến bây giờ anh vẫn còn bảo vệ nó?” Ba tôi tức giận mặt mũiđỏ bừng. Ông nắm chặt bàn tay phải như có thể vung lên bất cứ lúc nào.
Tôi kéo bàn tay đang cuộn thành nắm đấm của ông. “Ba...”
Ba gạt tay tôi, nói với Cảnh Mạc Vũ: “Anh mau ra ngoài, tôi cóchuyện muốn nói với anh.”
Bọn họ đi ra ngoài, khép chặt cửa phòng, cố ý không để tôinghe thấy.
Thật ra, nếu ba tôi không có mặt ở đây, tôi cũng muốn hỏiCảnh Mạc Vũ: “Đến bây giờ anh còn bảo vệ cô ta?”
Cố tình bỏ hoa bách hợp vào bó cúc, Hứa Tiểu Nặc quả nhiênđộc ác, nham hiểm. Đừng nói ba tôi, đến tôi cũng hận cô ta đến mức muốn cô tachết không có chỗ chôn thân, vậy mà Cảnh Mạc Vũ còn che chở cô ta. Nghĩ đến câuanh nói, anh không có tình cảm với cô ta, tôi bất giác nở nụ cười lạnh lùng.Cảm giác buốt giá đó len đến tận huyết mạch của tôi, lan tỏa khắp cơ thể, tôiđiều chỉnh điều hòa lên mười độ mà vẫn không thấy ấm hơn.
Nửa đêm không ngủ, tôi ngắm nhìn người đàn ông đang đứnglặng lẽ bên cửa sổ trong bóng tối. Ánh trăng tàn trên bầu trời lạnh lẽo nhưbóng lưng anh. Tôi phát hiện, tôi không hiểu gì về Cảnh Mạc Vũ, hai mươi nămnay tôi chưa một lần hiểu anh.
Tôi nhớ đến câu Tề Lâm từng hỏi tôi mấy tháng trước: “Đây làcuộc sống mà em muốn sao?”
Vào thời khắc này, tôi đã tìm ra câu trả lời: không phải, mỗiđêm ngắm bóng lưng phiền muộn của anh, suốt ngày suy đoán tâm tư không tài nàonhìn thấu của anh, đây không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn. Thay vì cốsống cố chết nắm giữ để rồi chỉ nhận lại đau khổ, chi bằng buông tay để anh đitới nơi thuộc về anh.
“Anh lại không ngủ được à?” Tôi mở miệng, phá vỡ bầu khôngkhí tĩnh mịch.
Cảnh Mạc Vũ kinh ngạc quay người. “Em vẫn chưa ngủ sao?”
“Vâng, em có chuyện muốn nói với anh.” “Có chuyện gì để mainói đi, bây giờ rất khuya rồi!”
Cảnh Mạc Vũ đi đến bên giường, giơ tay định ôm tôi. Tôi bấtgiác lùi về phía sau nhưng anh cố chấp leo lên giường, ôm tôi vào lòng.
Tôi nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn hai giờ sáng. Hôm nayđúng là hơi muộn. “Được thôi, ngày mai ta nói chuyện tử tế.”
“Được.”
Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng CảnhMạc Vũ. Bên gối còn lưu lại hơi ấm của anh. Cô y tá vào phòng kiểm tra, thấytôi thức giấc liền mỉm cười hỏi han: “Cô tỉnh rồi à? Anh Cảnh nói có việc phảiđi ra ngoài một lát, anh ấy sẽ về ngay.”
“Anh ấy đi từ lúc nào vậy?”
“Vừa mới đi xong. À, đúng rồi, có người gửi cho cô một phongthư.” Cô y tá vừa nói vừa đưa cho tôi chiếc phong bì không ghi tên, chỉ có mộtmùi hương quen thuộc, bên trong là thẻ mở phòng VIP in dòng chữ “Hội Hiên”.
Tôi hỏi cô y tá người nào gửi cho tôi. Cô ta nói là mộtngười đàn ông trẻ tuổi. Tôi nghĩ lại thật kĩ, trong số những người đàn ông tôiquen không có ai có thú vui này, bao gồm cả Cảnh Mạc Vũ. Tôi cúi đầu ngửi mùithơm trên phong bì. Cuối cùng tôi cũng nhớ ra. Tuy chỉ gặp đôi lần nhưng tôi nhớrõ mùi hương này.
Hứa Tiểu Nặc gửi cho tôi tấm thẻ làm gì? Lẽ nào cô ta tựbiên tự diễn một màn kịch cho tôi xem? Hay là lần này có nhân vật nam chínhdiễn cùng cô ta.
Xem ra Hứa Tiểu Nặc cậy có sự che trở của Cảnh Mạc Vũ nêncho rằng không ai dám làm gì cô ta. Cô ta tưởng tôi không so đo với cô ta, côta muốn làm gì cũng được. Cô ta đã tốn công bày kịch, tôi đây cũng muốn thưởngthức, xem cô ta diễn thế nào? Tôi liền xuống giường thay quần áo, gọi cho chúTài: “Chú Tài, đưa cháu tới một nơi...”
Nửa tiếng sau, tôi đến cửa Hội Hiên. Mây mù giăng kín bầutrời, tòa nhà Hội Hiên với gam màu trầm càng trở nên u ám. Thang máy lộng lẫydừng lại ở tầng hai mươi. Hành lang không có người chỉ có tiếng gót giầy củatôi nện xuống sàn đến chói tai.
Tôi từng nghe Cảnh Mạc Vũ kể, tầng hai mươi đều là phòngnghỉ cao cấp của Hội Hiên, thích hợp để nghỉ ngơi, hưởng lạc. Nơi này hầu nhưkhông diễn ra các hoạt động thương mại, đa phần diễn ra các chuyện mờ ám. Đểkhách hàng có không gian riêng tư tuyệt đối, khi nào có điện thoại yêu cầu thìnhân viên phục vụ mới đi lên trên này.
Tôi đứng trước cửa phòng, nhẹ nhàng đưa tấm thẻ vào cánhcửa, cửa phòng lập tức mở ra. Một mùi hương kì lạ lan tỏa từ bên trong. Mùihương này rất đặc biệt, nồng đậm và hư ảo không chút chân thực. Chẳng hiểu lído tại sao tôi đã thích mùi hương này.
Khi bước vào phòng, đập vào mắt tôi đầu tiên là chiếc áo vécđược cắt may tinh tế mà tôi nhớ không nhầm thì tối qua Cảnh Mạc Vũ mặc chiếc áonày. Tôi cố định thần, đi vào phòng ngủ. Trên giường không một bóng người, rèmcửa sổ đóng kín, ánh sáng mờ ám bao phủ khắp căn phòng. Trong phòng tắm vọng ratiếng nước chảy. Tôi chợt nhớ đến thói quen của Cảnh Mạc Vũ. Trước mỗi lầnchúng tôi thân mật anh đều đi tắm để tôi có thể tận hưởng mùi hương ngọt ngàocủa riêng anh.
Mắt nhìn chằm chằm vào phòng tắm, hai chân tôi đã mềm nhũn,không còn chút sức lực. Tôi thừa nhận, tôi đã có giây phút yếu mềm, thậm chítôi muốn bỏ đi, muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tin vào lờinói dối do Cảnh Mạc Vũ dày công tạo ra để hưởng thụ cuộc hôn nhân màtôi tự huyễn hoặc là rất ngọt ngào trước kia.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể thuyết phục bản thân, lặnglẽ đi đến trước cửa phòng tắm. Lúc đặt tay lên cửa, tôi đã đoán bên trong đangxảy ra chuyện gì, nhưng khi cánh cửa mở toang, tôi vẫn hết sức sững sờ với cảnhtượng trong đó. Phòng tắm màu trắng mờ ảo trong ánh sáng màu xanh lam. Cánh hoađủ các màu sắc dập dềnh trong nước.
Nghe tiếng mở cửa, Cảnh Mạc Vũ từ trong bồn tắm ngồi thẳngdậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Áo sơ mi màu xám của anh ướt đẫm, dính chặt vào thânhình đàn ông đầy sức mạnh. Từ mái tóc ướt của anh chảy xuống. Hứa Tiểu Nặc ngâmmình trong nước, không mảnh vải che thân, hoảng loạn vịn vào vai Cảnh Mạc Vũngồi dậy. Cô ta run rẩy, giọt nước chảy trên khuôn mặt trắng bệch của cô ta.
Qua làn nước trong vắt có thể thấy Cảnh Mạc Vũ đang ngồidạng chân qua cơ thể mềm mại, trắng nõn của Hứa Tiểu Nặc.
Chứng kiến cảnh phản bội bẩn thỉu, xấu xa này, tôi không rơimột giọt nước mắt, cũng không phẫn nộ. Tôi không còn chút cảm giác. Hóa ra khicon người bi thương đến cực điểm thì mọi cảm xúc sẽ tê liệt. Tôi nhắm mắt, thậtsự chỉ muốn hét lên: “Tôi sẽ bảo luật sư gửi đơn ly hôn cho anh.”
Chắc chắn tôi sẽ nói câu này nhưng không phải bây giờ, bởitôi biết cô ta tốn công bày trò chỉ để đợi câu nói đó của tôi. Tôi sẽ không đểcô ta toại nguyện, ít nhất cũng không làm theo ý cô ta trước mặt cô ta.
“Ngôn Ngôn! Không phải như em nghĩ đâu! Anh không...” Ngườiướt sũng, Cảnh Mạc Vũ xông ra khỏi bồn tắm, ôm chặt tôi từ phía sau. Vòng taycứng như thép đã thể hiện thái độ của anh. Tôi không vùng vẫy, giơ tay đóng cửanhà tắm, che khuất tầm nhìn của những người đàn ông đứng bên ngoài. Sau đó, tôiquay lại, đặt ngón tay lên môi anh, “Anh không cần giải thích, em biết, dù đốidiện với sự mê hoặc lớn thế nào, người anh yêu nhất luôn là em.”
Cảnh Mạc Vũ ngây người khi bắt gặp nụ cười ngọt ngào củatôi. Ngón tay tôi trượt trên bờ môi anh. Trong lúc anh vẫn chưa định thần, tôicắn mạnh môi dưới của anh. Máu tanh xộc vào miệng tôi. Cảnh Mạc Vũ đờ ngườitrong giây lát, sau đó anh một tay ôm chặt eo tôi, một tay giữ gáy tôi, hôn tôiđầy mạnh mẽ. Nhưng trong trái tim tôi là nỗi đau khôn cùng...
Trong nụ hôn cuồng nhiệt, đầu lưỡi anh tách hai hàm răngđang nghiến chặt của tôi, tiến sâu vào khoang miệng tôi, khéo léo đưa đẩy, cuốnlấy đầu lưỡi của tôi...
Như chốn không người...
Mùi hương kì lạ nồng nặc trong phòng khiến tôi choáng vángnhưng tôi biết rõ tôi đang làm gì. Tôi đang diễn kịch cho Hứa Tiểu Nặc thấy,thế nào mới là màn kịch kích tình, cảnh tượng như thế nào mới khiến khán giảsuốt đời không quên...
Bàn tay tôi vuốt ve sống lưng Cảnh Mạc Vũ, dừng lại ở thắtlưng anh, lần ra đằng trước rồi quanh quẩn giữa hai đùi anh. Cảnh Mạc Vũ rấtbiết cách phối hợp, anh tận tình bộc phát khao khát chân thực nhất của ngườiđàn ông dưới bàn tay tôi, anh không hề che dấu dục vọng của một người đàn ôngvới một người đàn bà...
Tôi đang diễn tới cao trào, bờ môi Cảnh Mạc Vũ dừng lại sautai tôi, đầu lưỡi mềm mại, ướt át quanh quẩn bên vành tai tôi, giọng nói khànkhàn vang lên bên tai: “Em biết không? Nếu em đến chậm ba phút, anh sẽ làm theoý ba, dìm chết cô ta...”
Tôi ngước nhìn, Cảnh Mạc Vũ hơi khép mi mắt, nơi đáy mắt anhđã nhuốm màu dục vọng nên tôi không rõ câu nói của anh là thật hay giả. Cóđiều, tôi quá hiểu con người anh. Tôi giơ hai tay ôm cổ Cảnh Mạc Vũ, ghé sáttai anh nói: “Anh biết không? Lý do này của anh dở tệ... Anh là tín đồ Cơ ĐốcGiáo, hận người còn có tội, giết người phải xuống địa ngục đấy!”
“Anh...”
Tôi chặn miệng anh, tiếp tục nói nhỏ bên tai anh quyết địnhcủa tôi: “Chúng ta dừng lại ở đây thôi! Ngày mai, tôi sẽ bảo luật sư gửi đơn lyhôn đến cho anh.”
Người Cảnh Mạc Vũ cứng đờ, ngọn lửa dục vọng nơi đáy mắt anhhoàn toàn biến mất. “Em nói gì?”
Con người đến lúc nản lòng, bất cứ lời nói nào cũng trở nênthừa thãi. Tôi kéo cánh tay cứng đờ của Cảnh Mạc Vũ đang đặt trên eo tôi, chuẩnbị rời đi. Đúng lúc này, tôi tình cờ thấy Hứa Tiểu Nặc vẫn đang ở trong bồntắm, không biết phải làm sao. Tôi chợt nhớ ra tôi vẫn chưa trả lại cô ta mónquà lớn cô ra tặng tôi.
Tôi chậm rãi đi đến bên bồn tắm. Hứa Tiểu Nặc kinh hãi, lùira sau, sắc mặt càng trắng bệch. Rút tấm thẻ ra, tôi nói: “Hứa Tiểu Nặc, cảm ơncô đã tặng tôi món quà này để tôi được chứng kiến màn kịch hay...”
Tôi cúi thấp người, vớt cánh hoa hồng đã bị nhuốm đầy hươngliệu trong bồn tắm. Giọt nước từ cánh hoa chảy xuống làm mặt nước xao động, mùithơm nồng nặc lan tỏa. Thảo nào, người đàn ông có sức kiềm chế tốt như Cảnh MạcVũ cũng bị cô ta mê hoặc. Hóa ra dùng thủ đoạn bỉ ổi này. Tuy nhiên, cảnh vừarồi cũng khiến tôi không thể tha thứ.
“Cô sắp đặt mọi thứ không tồi, chắc tốn nhiều công sức đấynhỉ?” Tôi thả cánh hoa xuống nước, phủi hai tay. “Tuy tôi không hiểu thế nào lànghệ thuật nhưng tôi nghĩ màn kịch tình này của cô còn rất kém. Phải diễn thếnào để khán giả cảm thấy đã, cô nói đúng không?”
Mặt nước màu lam phản chiếu lên khuôn mặt mềm mại đẹp đẽ.Đến vẻ bi thương và phẫn nộ cũng không dấu nổi vẻ diễm lệ của cô ta.
“Đáng tiếc gần đây tôi không được khỏe, không thể cùng cônghiên cứu, thảo luận vấn đề này. Đợi sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ chocô chứng kiến thế nào là kích tình tiêu hồn thực sự. Không cần dùng hương liệucũng có thể khiến người đàn ông có tư tưởng không bao giờ xâm phạm em gái muốnngừng cũng không ngừng được...”
Bắt gặp đôi môi tím tái của Hứa Tiểu Nặc đang run rẩy, ngọnlửa cháy trong lồng ngực tôi mới nguôi đi đôi chút. Tôi đứng thẳng người, chậmrãi đi ra ngoài.
Cảnh Mạc Vũ theo dõi tôi, ánh mắt sáng lấp lánh. “Em địnhbao giờ cho anh chứng kiến đây?”
Tôi ngoảnh đầu, tặng anh một nụ cười lạnh lẽo. “Anh yên tâm,tôi nhất định sẽ cho anh làm khán giả một lần.”
Cảnh Mạc Vũ túm tay tôi, ngón tay siết chặt cổ tay tôi đầyđau đớn. “Ngôn Ngôn...”
“Bỏ tay ra!” Biết không thể địch lại sức anh, tôi chẳng thèmgiãy giụa. “Cảnh Mạc Vũ, anh mau buông tay. Nơi này là Hội Hiên, ở đây toànngười có máu mặt ở thành phố A, dù anh không giữ chút thể diện cho tôi, cũngnên giữ thể diện cho Cảnh gia.”
Cảnh Mạc Vũ buông tay, tôi lập tức chạy ra khỏi phòng màkhông quay đầu lại.
Trước khi cửa thang máy khép lại, tôi thấy Cảnh Mạc Vũ đuổitheo nhưng bị chú Tài ngăn lại...
Thang máy di chuyển xuống dưới, tôi không thể kìm nén cảmgiác chóng mặt, buồn nôn dữ dội. Tôi chống một tay vào cánh cửa thang máy trơnbóng như gương, cố gắng chịu đựng từng cơn nôn khan khiến lục phủ ngũ tạng củatôi đảo lộn.
Tôi phát hiện, cảm giác thương tâm cũng giống bệnh tim, dùche dấu cỡ nào cũng không thể xóa tan nỗi đau khổ. Ở một góc không ai nhìn thấyhoặc một thời điểm không kịp đề phòng, nó sẽ đột nhiên phát tác. Nỗi đau chẳngthể chạm tới đó không biết bắt đầu từ lúc nào... và bao giờ mới kết thúc...
[…] Chương trước @*@ Chương sau […]
ReplyDelete[…] Chương trước @*@ Chương sau […]
ReplyDelete[…] Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 – Chương 20 – Chương 21 – Chương 22 – Chương 23 – Chương 24 – Chương 25 – Ngoại Truyện […]
ReplyDelete