Có tình yêu giống như pháo hoa, đột nhiên bùng cháy nhưngsau khoảnh khắc rực rỡ ngắn ngủi, cuối cùng hóa thành tro bụi.
Hứa Tiểu Nặc yêu Dương Sơn, không phải vì lúc nhỏ cô thíchtới Dương Sơn ngắm sao trời, cũng không phải vì đây là khu vực nhà giàu ở thànhphố A, mà vì lần đầu tiên cô gặp Cảnh Mạc Vũ là ở Dương Sơn.
Đó là một buổi chiều giữa thu, bầu trời xanh biếc, lá vàngrơi khắp nơi. Cảnh Mạc Vũ đứng ở đó, bóng lưng màu đen của anh khiến cả thànhphố trở nên trống trải, phong cảnh trở nên ảm đạm...
Hứa Tiểu Nặc cảm thấy anh rất giống bầu trời Dương Sơn,trong vắt, bao la, xa xôi… Dù anh ngay ở trước mắt, cũng không thể chạm tới.
Trái tim cô loạn nhịp trong giây lát. Cô đột nhiên có mộtcảm giác mong ngóng không nói thành lời, cô muốn làm quen với anh, tìm hiểu vềanh.
Hứa Tiểu Nặc đứng yên một chỗ, không dám tiến về phía trướcdù chỉ một bước, sợ làm phiền anh. Nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng động nên từ từquay lại, không thể không công nhận, ngũ quan của anh rất hoàn hảo, các đườngnét trên khuôn mặt cương nghị rõ ràng, lông mày lưỡi mác đẹp đẽ, đôi mắt sâuhun hút, bờ môi mỏng lạnh lùng… Có điều, so với khí chất tao nhã và cao quý bẩmsinh toát ra từ người anh, ngoại hình tuấn tú của anh dễ bị bỏ qua.
Cô mỉm cười với anh. Nụ cười dịu dàng của cô từng cướp đihồn phách của không biết bao nhiêu người đàn ông, vậy mà anh vẫn không có bấtcứ biểu cảm nào. Ánh mắt anh thậm chí không dừng lại chỗ cô mà lặng lẽ hướng đichỗ khác.
Tựa như cô chỉ là không khí ở Dương Sơn, không hình dạng,không màu sắc…
***
Có tình yêu chỉ là một thoáng lướt qua nhau nhưng đã trởthành số mệnh, không thể nào thoát khỏi.
Trong phòng nghỉ đặc biệt của câu lạc bộ cao cấp Hội Hiên,các cô gái hầu rượu đang trang điểm. Họ đều là những cô gái xinh đẹp đủ khiếntrái tim đàn ông loạn nhịp. Họ soi gương, trang điểm tỉ mỉ, chỉ lo mình khôngđủ gợi cảm, không đủ thu hút. Hứa Tiểu Nặc như người ngoài cuộc. Cô mặc bộ váyngắn màu trắng đơn giản, gương mặt không trang điểm, ngồi ở một góc xem phimqua điện thoại. Tiếng cười nói trong phòng đều không liên quan tới cô.
Giám đốc Ngụy, người phụ trách nghiệp vụ giải trí của câulạc bộ vội vàng đi vào, chọn mấy cô gái xinh đẹp nhất của Hội Hiên rồi đưa họđi ra ngoài. Trong đó, tất nhiên có cả Hứa Tiểu Nặc, bởi dù không trang điểmnhưng cô vẫn xinh đẹp hơn bất cứ người nào ở đây.
Trước khi vào phòng VIP, Giám đốc Ngụy lại dặn dò một lầnnữa, nói khách trong phòng vô cùng quan trọng, dù khách đưa ra yêu cầu gì cũngphải đáp ứng, không được khiến họ mất vui. Anh ta còn đặc biệt dặn riêng HứaTiểu Nặc: “Tiểu Nặc, cô đi vào phục vụ vị khách ở góc trái trong cùng, nhấtđịnh không được ngúng nguẩy đâu đấy, cô nhớ kĩ chưa?”.
Cũng khó trách Giám đốc Ngụy lo lắng như vậy. Hứa Tiểu Nặclà người có nguyên tắc nổi tiếng ở Hội Hiên. Cùng khách ca hát, trò chuyện,uống rượu, thỉnh thoảng khách mượn hơi rượu sờ soạng, chỉ cần nhiều tiền boa,cô cũng để mặc. Nhưng cô có giới hạn của mình, tuyệt đối không “đi khách”.
Vì giới hạn này, Hứa Tiểu Nặc đắc tội với không ít kháchhàng, cũng gây không ít phiền phức cho Giám đốc Ngụy. Nếu là người khác, Giámđốc Ngụy đã đuổi việc từ lâu, nhưng Hứa Tiểu Nặc có cá tính và vẻ đẹp riêng nênkhá được lòng anh ta.
Thấy cô có vẻ không tình nguyện, Giám đốc Ngụy nói nhỏ: “Coinhư cô giúp tôi đi, xong việc tôi sẽ thưởng hậu hĩnh cho cô.”
Bắt gặp ánh mắt căng thẳng của Giám đốc, Hứa Tiểu Nặc nhậnlời nhưng bổ sung một câu: “Dù thế nào, em cũng không đi khách.”
“Cô yên tâm đi, cậu ấy tuyệt đối không làm gì cô.”
Vừa bước vào phòng VIP, Hứa Tiểu Nặc lập tức sững sờ. Ngườiđàn ông mấy tháng trước cô tình cờ gặp ở Dương Sơn, người không biết bao lần côtìm trong đám đông, không ngờ anh lại xuất hiện ở một nơi bề ngoài tao nhã,thực chất thì sa đọa như thế này. Cô càng không thể ngờ, anh chính là người đànông ngồi phía góc trái trong cùng mà Giám đốc kêu cô phục vụ.
Tất cả đều giống câu chuyện tình yêu lãng mạn trong phimảnh.
Hứa Tiểu Nặc che giấu niềm vui từ tận sau tâm hồn, ngồixuống cạnh anh. Cô không biết nên mở miệng thế nào, còn anh cũng không lêntiếng. Khó khăn lắm cô mới có dũng khí nâng cốc với anh, anh lại liếc mắt vềphía một khách hàng ngồi đối diện đang nhìn cô chằm chằm. Hứa Tiểu Nặc biết ý,do dự một lúc mới đi sang phía đối diện.
Vị khách đó để ý Hứa Tiểu Nặc từ lúc cô mới vào phòng. Thấycô đi sang bên này, anh ta như được tắm gió xuân, liên tục nâng cốc với cô.Rượu mạnh cay sè cổ họng rồi xộc lên mũi, Hứa Tiểu Nặc uống liền mấy cốc, độtnhiên cảm thấy khó thở. Sau đó cô ngất lịm đi.
Lúc tỉnh lại, Hứa Tiểu Nặc phát hiện mình đang ở trong bệnhviện. Anh đứng bên cạnh giường bệnh của cô, bình thản dặn dò Giám đốc Ngụy xửlý tiền viện phí của cô. Giám đốc Ngụy gật đầu vâng dạ.
Thấy cô tỉnh lại, anh cất giọng nhẹ nhàng: “Cô thấy đỡ hơnchưa?”
Không còn sức lực để nói chuyện, Hứa Tiểu Nặc gật đầu.
“Cô cứ yên tâm dưỡng bệnh, Giám đốc Ngụy sẽ cử người chămsóc cô.” Giọng anh rất ôn hòa, giống như con người anh. “Sau này gặp khó khăngì, cô hãy tìm Giám đốc Ngụy, anh ta sẽ giúp cô.”
Nhìn theo bóng anh cho đến khi anh đi khuất, Hứa Tiểu Nặcmới lưu luyến không nhìn theo.
“Đẹp trai không?” Giám đọc Ngụy cười, hỏi.
Người đàn ông như anh, đâu chỉ dùng từ “đẹp trai” để hìnhdung.
“Là anh ấy đưa em đến bệnh viện?” Cô hỏi. Điều đó có nghĩalà anh không lạnh nhạt với cô như biểu hiện bên ngoài, có lẽ anh cũng có cảmtình với cô.
“Đúng vậy!” Giám đốc Ngụy nói. “Cô có biết cậu ấy là aikhông? Là Cảnh Mạc Vũ, ông chủ Hội Hiên, tổng giám đốc mới nhậm chức của CảnhThiên.”
“Cảnh Mạc Vũ?” Hóa ra là Cảnh Mạc Vũ. Thành phố A tuy khôngnhỏ nhưng cũng không phải lớn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài gia tộc giàucó. Ở Hội Hiên, đề tài đám nhân viên mỗi khi tụ tập buôn chuyện nhiều nhấtchính là mấy nhân vật có tiền đó.
Cách đây không lâu, Hứa Tiểu Nặc nghe một vài người kể, cậucon trai hai mươi hai tuổi của Cảnh Thiên Hạo vừa từ Mỹ trở về, tiếp quản côngty Cảnh Thiên. Cô còn tưởng anh là công tử bột, không ngờ lại là người đàn ôngthâm trầm như vậy.
“Tiểu Nặc, cô thật may mắn.” Giám đốc Ngụy nói: “Vừa rồi,lúc cô đang cấp cứu, tôi đã kể sơ qua tình hình của cô với Cảnh Mạc Vũ. Cậu ấyrất thương cảm trước cảnh ngộ của cô còn nói sẽ trả tất cả viện phí cho cô. Cậuấy bảo tôi chuyển lời đến cô, sau này gặp khó khăn gì có thể nhờ cậu ấy giúpđỡ.”
“Anh ấy nói như vậy thật sao?” cô rất vui mừng nhưng khôngtránh khỏi nghi hoặc. “Tại sao anh ấy lại giúp em?”
Nhận ra sự ngờ vực của cô, Giám đốc Ngụy mỉm cười. “Cô yêntâm, cậu ấy tuyệt đối không có ý đồ gì với cô. Con người cậu ấy, cô đừng chỉnhìn bề ngoài lạnh lùng. Thật ra cậu ấy rất tốt bụng, mỗi năm đều quyên rấtnhiều tiền từ thiện cho trẻ mồ côi, còn bỏ không biết bao nhiêu tiền cho họcsinh nghèo đi học. Thanh toán viện phí cho cô, đối với cậu ấy chỉ là tiện taymà thôi!”
Hứa Tiểu Nặc từng gặp không ít đàn ông, có người là quanchức cấp cao hễ mở miệng là nhắc đến “dân sinh” mà không hề biết “dân sinh” làcái gì; có người là thương gia giàu có suốt ngày thích khoe khoang của cải; còncó kẻ tự xưng phần tử trí thức mở miệng là đạo đức, chính nghĩa… Những ngườinày, bề ngoài hào nhoáng nhưng cuối cùng cũng chỉ là nô lệ của quyền lợi và dụcvọng mà thôi.
Cô không ngờ, trên thế giới này còn người đàn ông như vậy,vẻ ngoài băng giá nhưng trái tim ấm áp...
Khoảng thời gian sau đó, Hứa Tiểu Nặc ngày ngày chỉ mong gặpđược Cảnh Mạc Vũ ở Hội Hiên, vậy mà khi gặp mặt, cô không biết phải làm sao lạigần, chỉ có thể ngắm nhìn anh từ xa. Mỗi lần tình cờ chạm mặt, anh chỉ hơi gậtđầu cô đã rất mãn nguyện.
Chị em ở Hội Hiên nhận ra tâm tư của cô đã khuyên cô đừngnên mơ mộng hão huyền, được người đàn ông như anh để ý một lần cũng là điều vôcùng xa xỉ.
Hứa Tiểu Nặc làm sao không hiểu! Cô cũng từng thấy người nhưmình cuối cùng đều bị Cảnh Mạc Vũ làm cho trái tim tan nát, nản lòng thoái chí.
Nhưng từ xưa đến nay, tình cảm không phải thứ có thể dùng lýtrí khống chế. Biết không có khả năng nhưng vẫn dõi theo hình bóng anh.
Có lúc cô nghĩ, có lẽ những người phụ nữ kia quá bìnhthường, cô với khí chất hơn người cũng có thể khiến trái tim anh rung động, chỉlà cô chưa có thời cơ, tiến lại gần anh...
Cô không nghĩ đến một vấn đề, mỗi phụ nữ đều tưởng bản thânmình khác người nhưng họ đều là phụ nữ.
Sau đó, Hứa Tiểu Nặc thường xuyên tìm cơ hội tiếp cận CảnhMạc Vũ, nhưng anh mãi mãi cũng chỉ là bầu trời chỉ có thể ngước nhìn, khaokhát. Một ngày, cơ hội Hứa Tiểu Nặc chờ đợi cũng đến. Hôm đó, cựu cục trưởngcục khoáng sản Phó Hạ Dương lại đến Hội Hiên tìm cô. Ông ta mang theo một chiếchộp pha lê, bên trong đặt một sợi dây chuyền ruby, hẹn cô cùng ăn cơm.
Hứa Tiểu Nặc biết sợi dây chuyền đó rất đắt tiền nên từ chốithẳng: “Cục trưởng Phó, sợi dây chuyền đẹp lắm, phu nhân của ông chắc sẽ thích.Xin lỗi ông, tối nay tôi còn có việc.”
Phó Hạ Dương nói ngay: “Tôi đã bảo giám đốc Ngụy rồi. Tốinay cậu ta không sắp xếp em tiếp khách.”
“Tuy anh ấy không sắp xếp, nhưng có khả năng khách sẽ gọitôi bất cứ lúc nào, tôi phải đợi ở đây.”
Bản tính đàn ông là thích chinh phục. Hứa Tiểu Nặc càng lạnhlùng với Phó Hạ Dương, ông ta càng tươi cười lấy lòng. “Vậy tôi ngồi đây cùngem... Nặc Nặc, sợi dây chuyền tôi đặt tận Nam Phi, dành riêng cho em, em đeovào nhất định sẽ rất đẹp.”
Ông ta nhét sợi dây chuyền vào tay cô. Cô mất kiên nhẫn, lậptức trả lại.
Trong lúc đẩy đi đẩy lại, sợi dây rơi xuống đất. Đúng lúcCảnh Mạc Vũ đi qua. Anh cúi xuống nhặt sợi dây chuyền, miệng nở nụ cười nhiệttình mà Hứa Tiểu Nặc chưa từng nhìn thấy. “Chú Phó có con mắt thật tinh tường,bất luận chọn dây chuyền hay chọn người...” Cảnh Mạc Vũ vừa nói vừa dò xét côtừ trên xuống dưới, giống như đây là lần đầu tiên gặp cô.
Phó Hạ Dương cười ngoắc miệng, nếp nhăn ở khóe mắt càng sâuhơn. “Cháu lại nói móc chú Phó rồi. Lâu rồi không gặp ba cháu, nghe nói ông ấybây giờ ở nhà hưởng phúc phải không?”
“Ba cháu già rồi, sức khỏe không còn như trước, đâu giống chúPhó. Chú cần gì nói với cháu, đừng khách sáo!”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi!”
Hai người nhiệt tình trò chuyện vài câu rồi Cảnh Mạc Vũ việncớ bỏ đi. Trước khi đi, anh còn đặc biệt dặn dò nhân viên phục vụ, chi tiêu củaPhó Hạ Dương ghi hết tên anh. Phó Hạ Dương không hề khách khí, ông ta lấy phòngVIP tốt nhất. Ngoài ra ông ta còn bắt Hứa Tiểu Nặc uống rượu với ông ta.
Khi Phó Hạ Dương uống say, Hứa Tiểu Nặc hỏi ông ta, vì saoCảnh Mạc Vũ lại lễ phép với ông ta như vậy. Lòng ham hư vinh nổi lên, ông tabắt đầu khoe khoang mình có địa vị thế nào, đến người ngông cuồng, tự cao tựđại như Cảnh Thiên Hạo gặp ông ta cũng phải cúi đầu, huống hồ thằng nhãi ranhvắt mũi chưa sạch Cảnh Mạc Vũ.
Hứa Tiểu Nặc nhẫn nại moi tin đến tận nửa đêm mới đại kháinắm chút thông tin về Cảnh Thiên. Trước đây Cảnh Thiên Hạo xuất thân từ xã hộiđen. Sau này nhờ sự giúp đỡ của Phó Hạ Dương lúc còn làm cục trưởng Cục Khoángsản, Cảnh Thiên Hạo mới xin được quyền khai thác núi đất đỏ với giá rẻ mạt.Cảnh Thiên Hạo kiếm được rất nhiều tiền từ cuộc làm ăn này, từ đó chính thứcchuyển sang kinh doanh chân chính.
Nhưng “đen” mãi mãi là đen, dù được nhuộm trắng thì vẫn đểlại vết ố quá khứ không thể che đậy.
Quá khứ này nếu không lật tẩy thì thôi chứ mở ra biết baongười sẽ phải sống nửa đời người trong tù.
Tuy Phó Hạ Dương giấu kín như bưng mối quan hệ giữa bọn họnhưng Hứa Tiểu Nặc có thể đoán ra, đằng sau bọn họ có bí mật không thể để ngườikhác biết. Nếu không, Cảnh Mạc Vũ cũng không kiêng dè Phó Hạ Dương như vậy màPhó Hạ Dương cũng không vênh váo đến vậy.
Ngày hôm sau, suy đoán của Hứa Tiểu Nặc đã được chứng thựcbởi Cảnh Mạc Vũ chủ động hẹn gặp cô tại một nhà hàng đồ Tây tĩnh lặng bên bờbiển.
Anh chủ động trò chuyện với cô. Trong lúc trò chuyện, anhlàm như vô tình hỏi về Phó Hạ Dương, cô thật thà nói cho anh biết cô và Phó HạDương quen nhau từ hai năm trước. Lúc đó cô vẫn là sinh viên Học viện Điện ảnh,tất nhiên không để ý đến người đàn ông đã qua nửa đời người này. Sau đó, do cănbệnh phát tác, cô xin thôi học, đến Hội Hiên làm việc. Phó Hạ Dương thường tớiHội Hiên bám lấy cô lẵng nhẵng. Ông ta tưởng cô có thể vì đồng tiền mà làm gáihầu rượu thì cũng có thể vì đồng tiền mà chịu làm người tình của ông ta, nhưngcô luôn cự tuyệt.
“Ông ta có lòng với cô, sao cô không đi theo?” Anh hỏi.
“Em có thể làm gái, nhưng không làm tiểu tam.”
Cảnh Mạc Vũ mỉm cười. Nụ cười của anh như ngọn gió tháng tư,yên tĩnh và ấm áp, vẻ lạnh lùng khó tiếp cận hoàn toàn biến mất. Hứa Tiểu Nặckhông uống rượu nhưng cũng cảm thấy ngất ngây.
Khi bữa ăn kết thúc, Cảnh Mạc Vũ hỏi cô: “Cô cần nhất thứgì?”
Hứa Tiểu Nặc hiểu ý anh. Cô rất muốn nói
Nhưng cô biết anh không thể đáp ứng yêu cầu này của cô.
Cô thở dài, lắc đầu: “Thứ em cần... anh không thể cho em.”
Cảnh Mạc Vũ không nói thêm câu nào.
Kể từ buổi tối hôm đó, Cảnh Mạc Vũ không đến tìm cô.
Vốn là người thông minh, cô tỏ thái độ lúc nóng lúc lạnh vớiPhó Hạ Dương, còn cố ý kể bệnh tình của bà nội ngày một nặng hơn, cần một nơicó điều kiện tốt để an dưỡng. Phó Hạ Dương lập tức sai người đón bà cô vào mộtviện dưỡng lão tốt nhất.
Một buổi tối, vừa ra khỏi cổng viện, Hứa Tiểu Nặc nhìn thấymột chiếc ô tô đỗ bên lề đường. Cô nhận ra, đó là xe của Cảnh Mạc Vũ.
Lái xe giúp cô mở cửa sau để cô bước vào trong. Lần đầu tiêncô gần anh như vậy, thậm chí cô có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từngười anh. Hứa Tiểu Nặc biết rõ, cơ hội của cô đã tới.
Ô tô lặng lẽ lăn bánh trong thành phố mà không có đích đến.Cảnh Mạc Vũ bình thản kể câu chuyện cuộc đời anh như ôn kỉ niệm xưa với ngườibạn cũ.
Anh nói, lúc nhỏ anh là trẻ mồ côi, được Cảnh gia nhận nuôi.Cảnh Thiên Hạo coi anh như con trai ruột, còn cho anh những thứ tốt nhất, đưaanh đến trường học tốt nhất, còn giao cả sự nghiệp một tay ông gây dựng choanh... Anh không biết làm thế nào để báo đáp ông, hy vọng ông xóa sạch quá khứđen tối, yên lòng an hưởng tuổi già.
Cô hỏi: “Anh muốn em làm gì giúp anh?”
Cảnh Mạc Vũ nói: “Trong tay Phó Hạ Dương có một tập tàiliệu, ba tôi hy vọng tập tài liệu này vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt ngườikhác. Nếu cô giúp tôi, bất kể cô đưa ra yêu cầu gì, tôi đều có thể đáp ứng.”
“Yêu cầu gì cũng được?”
“Đúng vậy.”
Hứa Tiểu Nặc ngập ngừng hồi lâu mới mở miệng: “Bác sĩ nói,cùng lắm em chỉ có thể sống ba năm nữa. Có lúc em thật sự rất mệt mỏi. Em muốncó một người đàn ông, lúc em cần có thể chăm sóc em, bảo vệ em, ở bên em, chođến khi em rời khỏi thế giới này.”
“Phó Hạ Dương không phải nhân vật đơn giản, cô hãy cẩnthận!” Đây là câu trả lời của anh.
Không đơn giản thì sao? Nói cho cùng ông ta cũng chỉ làngười đàn ông già nua, sa đọa trong quyền lợi và dục vọng.
Hai năm học ở trường điện ảnh không lãng phí, Hứa Tiểu Nặcbiên tập một màn kịch thật hay.
Đầu tiên, cô vì từ chối tiếp khách nên bị đuổi khỏi HộiHiên, sau đó bà cô bệnh nặng, cô không thể trả viện phí, lâm vào đường cùng.Đây là tình tiết tương đối cẩu huyết nhưng cô diễn rất chân thật, khiến Phó HạDương cũng chìm đắm vào màn kịch của cô.
Hai tháng sau, mối tình “vong niên” không được người đờichấp nhận đến giai đoạn cao trào. Phó Hạ Dương được cô trao lần đầu tiên nhưnguyện ý.
Đêm hôm đó, Hứa Tiểu Nặc nhắm mắt từ đầu đến cuối. Nỗi đauthể xác không thể sánh bằng nỗi tuyệt vọng từ tâm hồn.
Cô tự hỏi, cô trả một cái giá lớn như vậy để xích lại gầnanh, có đáng không? Nhưng dù không đáng, cô cũng không còn đường lùi.
Sau cuộc ân ái, Phó Hạ Dương bị vợ con gọi về nhà. Hứa TiểuNặc vừa khóc lóc vừa gọi điện cho Cảnh Mạc Vũ: “Em muốn gặp anh!”
Nửa tiếng sau, Cảnh Mạc Vũ đến nơi. Nhìn căn phòng bừa bộn,lại nhìn vệt máu trên tấm ga trải giường, anh trầm mặc khoác áo lên cơ thể nhơnhuốc của cô.
Cô khóc nức nở, giơ tay đánh anh. Nắm đấm hối hận khôngngừng đập vào ngực anh. “Anh có biết không, không phải vì anh, có chết em cũngkhông làm vậy... Tại sao... Tại sao em lại gặp anh ở Dương Sơn? Tại sao anh lạiđưa em đi viện lúc em bị ngất? Tại sao em lại yêu anh? Biết rõ anh không yêu emnhưng vẫn cam tâm tình nguyện làm việc bẩn thỉu này...”
Một lúc lâu sau, Cảnh Mạc Vũ mở miệng: “Tiểu Nặc, điều tôihứa với em, tôi nhất định sẽ thực hiện!”
Vào một đêm của nhiều tháng sau, ngoài trời gió rít ầm ầm,Hứa Tiểu Nặc nửa đêm tỉnh giấc, phát hiện cơ thể Phó Hạ Dương ở bên cạnh cô đãcứng đờ từ bao giờ.
Phó Hạ Dương chết ngay trên giường do rượu thuốc quá độ,sinh hoạt tình dục quá độ, thêm vào đó là một ít ma túy trong máu.
Hứa Tiểu Nặc vô cùng sợ hãi, vội vàng gọi cho Cảnh Mạc Vũ.Cảnh Mạc Vũ nhanh chóng đến nơi, giúp cô lau dọn tất cả đồ đạc, không để lạimột dấu vết. Anh không quên lục tung ngôi nhà nhưng không tìm thấy thứ anh cần.
Hứa Tiểu Nặc không nói cho anh biết cách đây không lâu, saukhi Phó Hạ Dương uống thuốc gây ảo giác mà cô đưa đã kể rất nhiều chuyện. Ôngta nói, ông ta định đòi Cảnh Mạc Vũ một khoản tiền lớn rồi đưa cô ra nước ngoàimua nhà, ngày ngày có thể ở bên nhau.
Cô hỏi ông ta, tại sao Cảnh Mạc Vũ chịu đưa tiền cho ông ta?
Ông ta cười nói, trong két bảo hiểm ở ngân hàng ZG có mộttập tài liệu. Đó là bản hợp đồng Cảnh Thiên Hạo kí với ông ta về vấn đề chialợi nhuận từ núi đất đỏ. Trong đó còn có một số chứng cứ Cảnh Thiên giúp ông tavà một số lãnh đạo rửa tiền. Tất nhiên bao gồm nhiều bí mật của Cảnh gia màkhông ai biết. Chỉ cần một tờ giấy trong tập tài liệu đó cũng đủ để Cảnh ThiênHạo ngồi tù suốt quãng đời còn lại.
Phó Hạ Dương còn lấy chìa khóa két bảo hiểm cho cô xem.
Cô định gọi ngay cho Cảnh Mạc Vũ nhưng cuối cùng vẫn khôngtin tưởng anh, để lại cho mình một con đường lui.
Do đó, Hứa Tiểu Nặc đã lấy chìa khóa két bảo hiểm trước khiCảnh Mạc Vũ đến nơi.
Vì Cảnh Mạc Vũ sắp xếp ổn thỏa, nguyên nhân cái chết của PhóHạ Dương được coi là phát bệnh cấp tính nên không ai điều tra đến. Nghe nói saukhi Phó Hạ Dương qua đời, ngày hôm sau Cảnh Thiên Hạo mời bạn bè ăn nhậu suốtmột ngày, vô cùng sảng khoái.
Tuy Cảnh Mạc Vũ không tìm ra tài liệu anh cần, nhưng anh vẫngiữ lời hứa, chăm sóc Hứa Tiểu Nặc chu đáo. Anh mua biệt thự ở Dương Sơn chocô, tìm bác sĩ giỏi nhất chữa bệnh cho cô, thỉnh thoảng anh còn đến ngôi biệtthự thăm cô... Có lúc, Hứa Tiểu Nặc bất giác nghĩ thầm, rốt cuộc Cảnh Mạc Vũ đãgiữ lời hứa, hay anh đoán ra tài liệu ở trong tay cô…
Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là cô đã bước vàocuộc sống của anh. Bên cạnh anh không có bất cứ người phụ nữ nào. Cô tưởng rằngđến một ngày nào đó, anh sẽ động lòng với cô. Nào ngờ, số mệnh lại một lần nữatrêu đùa cô, anh đột nhiên nói cho cô biết, anh sắp kết hôn. Để tránh gây hiểulầm cho bà xã của anh, anh sẽ đưa cô sang Mỹ chữa bệnh.
Hôm anh kết hôn, Hứa Tiểu Nặc đã gặp cô dâu. Tuy cô khôngchỉ một lần nhìn thấy ảnh cô dâu trong ví tiền của Cảnh Mạc Vũ nhưng nụ cườirạng rỡ trên khuôn mặt cô dâu khiến đôi mắt cô đau nhói.
Cô dâu dường như cũng nhìn cô, trong một giây thất thần đãgiẫm phải váy cưới. May mà Cảnh Mạc Vũ ở bên cạnh kịp thời đỡ eo vợ anh, ôm côvào lòng. Anh hơi cúi mặt, đáy mắt tràn ngập yêu thương.
Cho đến ngày dung nhan khô héo, sinh mệnh suy kiệt, Hứa TiểuNặc vô vọng nhắm mắt, vẫn có thể nhìn thấy tình cảm dịu dàng nơi đáy mắt anhhôm đó. Chỉ đáng tiếc, người trong mắt anh không phải cô, chưa bao giờ là cô.
[…] Chương trước @*@ Chương sau […]
ReplyDelete[…] Chương trước @*@ Chương sau […]
ReplyDelete