[caption id="" align="aligncenter" width="665"] Nếu như một buổi sáng khi thức dậy, bạn phát hiện giới tính của mình bị thay đổi, phản ứng đầu tiên của bạn là gì?[/caption]
Trên mạng internet từng có một chủ đề nóng bỏng:
Nếu như một buổi sáng khi thức dậy, bạn phát hiện giới tính của mình bị thay đổi, phản ứng đầu tiên của bạn là gì?
Một bạn trên mạng cực kỳ có danh tiếng đáp:
Trước hết để cho các huynh đệ thoải mái một chút!
Tô Giản nhớ rõ, thời điểm lúc đó nhìn thấy hồi đáp này, chính mình cực kỳ kinh diễm đập bàn tán dương: Hảo huynh đệ, nói rất hay!
Mà nay, khi chính hắn thật sự đối mặt với tình cảnh quỷ dị như vậy, lại chỉ có thể cực kỳ đản đau kinh chấn bi tủng phẫn: Súc vật! ngoặm chết! ta đi!
Nga, sửa chữa một chút, mặt trên có từ sử dụng lầm, bởi vì Tô Giản đồng học đáng thương, đã không có đản. (đản là hai cái bị của nam nhân, không có thì là nữ)
.
Tô Giản nhớ rõ, hắn xảy ra tai nạn xe cộ.
Tình hình cực kỳ thảm thiết, Tô Giản cho rằng chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, sau khi cố sức mở mắt ra, hắn thấy được một mảng màu trắng thuần khiết.
Ngay từ đầu, Tô Giản cho rằng chính mình đã lên thiên đường, trong lòng hoàn toàn yên lặng than vãn một câu: Thiên đường này nhợt nhà nhợt nhạt, nhìn thế nào cũng trông giống hệt bệnh viện vậy?
Đợi thị lực hồi phục nhìn rõ mọi vật, hắn không khỏi sửng sốt: Không nằm mơ đó chứ, chỗ này thật đúng là bệnh viện a!
Tô Giản nhất thời vui vẻ, xem ra hắn phúc lớn mạng lớn, từ quỷ môn quan trốn về đến đây!
Nhưng chỉ kích động trong chốc lát, Tô Giản liền nhớ đến một chuyện khác. Tai nạn không chết, nhưng trăm ngàn lần không nên biến thành tàn tật, không thì liền rất gạt người!
Vì vậy hắn lập tức xốc chăn lên kiểm tra đến thân thể mình một lượt. May mà tay chân đều còn tại trên người, tuy rằng trên đùi quấn băng vải, nhưng tựa hồ cũng không thiếu mất miếng thịt nào, hơn nữa thử nhúc nhích, tuy rằng hơi đau, nhưng may mà đều còn cảm giác, xác thực may mắn không có tàn tật, xem ra là gãy xương gì đó chắc hẳn không có vấn đề gì lớn. Chỗ duy nhất không đúng chính là chân giống như nhỏ đi không ít, Tô Giản lo lắng nghĩ: Chẳng lẽ ta nằm đây đã rất lâu khiến các bắp thịt héo rút? Đoán chừng là vậy, nhìn một cái, ngay cả ống chân đã từng rậm rì lông kia cũng đã không còn…
Tô Giản thở dài một hơi, một lần nữa nằm xuống giường bệnh, lách tách một tiếng vươn vai dang rộng hai tay hai chân, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh dương quang chiếu rọi khắp nơi. Lần này đại nạn không chết cũng không bị tàn tật, thiết nghĩ Tô mỗ ta đây tương lai tất có hạnh phúc đến cuối đời oa ha ha ha!
Tô Giản nhếch môi ngây ngô cười, bỗng nhiên nhướn mày, chỉ cảm thấy trên mặt hơi ngứa, đưa tay sờ hóa ra là một sợi tóc dài. Tô Giản cũng không quá để ý, bắt lấy liền muốn đem nó vứt đi, nhưng không nghĩ tới đầu kia của sợi tóc lại không có cách nào lấy ra cả, ngược lại thì dưới lực kéo ra, da đầu tựa như bị kim đâm hơi hơi đau xót.
Tô Giản ngẩn ra, tay run run vuốt mái tóc, quả nhiên nắm được một túm tóc đen dài nuột nà, lập tức có chút ngây người. Cảm giác này hẳn là tóc chính mình? Nhưng mà, tóc của hắn lúc nào thì mọc dài như vậy? Chẳng lẽ hắn đã hôn mê hai ba năm rồi sao?
Cau mày khẽ dời tầm mắt xuống, Tô Giản đột nhiên run lên. Gì kia, trên ngực hắn lộ ra đường cong kia là sao thế này? Chờ, chờ một chút a chờ một chút! mẹ kiếp, ai tới nói cho hắn biết hắn vì cái gì mà có ngực?!
Run rẩy tâm can run rẩy móng vuốt, Tô Giản ấn lên bộ ngực của mình.
Một đống mềm nhũn thật lớn…
Tô Giản thoáng chốc hoảng loạn. Là thực! không phải đâu? Đây là hôn mê di chứng hay là tác dụng phụ của thuốc a? Ta nhắm hai mắt lại rồi hé mở một con, ngực tựu lớn như vậy? Cái này đối với những chị em ngực phẳng là tin mừng, nhưng đối với ta đây là đàn ông con trai phải hay không có điểm rất kinh dị a!
Tô Giản vội vàng cởi bỏ đồ bệnh nhân, chỉ thấy trước ngực tả hữu hai bên tròn trĩnh lại no đủ, vừa trắng bóc lại vừa mềm mại, nhìn ra cỡ 34C. Nếu đặt ở trước đây, này quả thực chính là các nữ nghệ sĩ Nhật Bản lưu trong ổ cứng làm bạn tri kỷ của hắn mà một xử nam ba mươi tuổi ngay cả bàn tay nhỏ nhắn của nữ sinh cũng chưa nắm qua tha thiết ước mơ, nhưng khi cái ước mơ tha thiết đó xuất hiện ở trên chính người mình…
Tô Giản có loại xúc động lật bàn thét lớn: Mẹ nó, này không phải gạt người là gia gia đây sao!
Rốt cuộc bất chấp những mặt khác, Tô Giản lập tức giật lại bệnh nhân phục bắt đầu rà xoát kiểm tra tỉ mỉ. Ngực này làm không tốt chỉ là mới bắt đầu, ai biết địa phương khác còn có hay không cái quỷ dị di chứng gì?
Sự thật chứng minh, rất nhiều thời điểm, thật sự là càng sợ cái gì cái đó lại đến.
Quần mới chỉ kéo ra một nửa, Tô Giản kia trái tim vốn đã thật lạnh nhất thời răng rắc đóng băng – kia gì gì, ai… ai ai tới nói cho ta đây là có chuyện gì? Là hắn nhìn lầm sao? Này nhất định là ảo giác đi? Hay là hắn kỳ thật bị tai nạn làm hỏng đôi mắt? Vì vì vì cái gì hắn không phát hiện tiểu Tô Giản nhà hắn!
Mí mắt Tô Giản run rẩy, thật cẩn thận lại đi nhìn giữa hai đùi dò xét một cái.
Thiên, băng, địa, liệt!
Con mẹ nó! tiểu kê nhà hắn thật sự không có! ngay cả đản cũng không có!
Tô Giản chỉ cảm thấy trong lòng có một đàn lạc mã (ngựa bùn cỏ) gào thét chạy qua, đem tim gan phèo phổi của hắn một đường giẫm nát…
Đã nói tai nạn giao thông rõ ràng thảm thiết như vậy, hắn như thế nào còn có thể nguyên vẹn như vậy! hóa ra tay chân là không thiếu, chỉ thiếu chỗ này! Nhưng mà, hắn tình nguyện thiếu đi tay chân cũng không nguyện tổn thương tại nơi yếu hại này a, làm một nam nhân vậy mà gà bay trứng vỡ, lão thiên đây là chơi hắn đi là đùa hắn đây là đùa hắn đây mà…
Khoan đã! không đúng!
Tô Giản run run móng vuốt, chậm rãi hướng chỗ gà bay trứng vỡ dò xét.
Ngay sau đó, tay mạnh mẽ rút trở về, lúc này mật gan run run.
Tô Giản kinh sợ nhìn đến chính trên đầu ngón tay thon dài trắng nõn của mình giờ đây giống hệt như da đầu ngón tay ngâm nước đã lâu.
Đôi chân mịn màng không có lông, tóc dài, ngực sữa no tròn, gà bay trứng vỡ, tay chân nhỏ bé mảnh mai…
Tô Giản cảm giác, hắn nhất định là đang nằm trong một ác mộng thực chân thật.
Vì thế hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cố gắng tự nhủ: Đây không phải sự thật, chuyện này nhất định không phải sự thật, không phải sự thật…
Mở mắt ra, ngực, vẫn là như vậy viên, kê, vẫn là như vậy xa.
Tô Giản nghĩ, cuộc sống, là cỡ nào không dễ dàng a…
Ngay sau đó, một trận tê tâm liệt phế kêu to vang lên:
“Gương! gương! ta muốn gương!”
.
Tuy rằng tiếng quát mắng thảm thiết tục tằng, nhưng thanh âm đi ra, lại thanh thúy sắc nhọn đáng sợ.
Tô Giản toàn thân tầng tầng run lên, hắn tưởng, nếu không phải thế giới này điên rồi, thì nhất định là hắn điên rồi.
Nghe được thanh âm, hộ sĩ chạy vội tiến vào.
Tuy rằng đối Tô Giản yếu cầu gương cảm thấy kỳ quái, nhưng hộ sĩ vẫn là giúp hắn tìm một cái gương đến, cho rằng hắn là lo lắng cho mình bị hủy dung, vì thế một bên đưa gương cho hắn một bên ôn nhu an ủi nói: “An phu nhân, người yên tâm, mặt của người không có bị thương, vẫn xinh đẹp như cũ.”
Tô Giản được người này an ủi, càng muốn khóc.
Run run đem gương chậm rãi đến trước mặt mình, ngay sau đó, Tô Giản hóa đá.
Khách quan mà nói, khuôn mặt trong gương thật sự rất tốt, mắt to lông mi dài, mặt trái xoan môi anh đào, đặc biệt làn da kia, vừa trắng vừa mềm, đến lỗ chân lông đều nhìn không thấy, con gái đẹp sẵn như vậy tại thời đại mĩ nữ dao kéo nắm quyền thật sự phi thường khó có được, đặc biệt một tổ hợp ngũ quan này, giữa sự xinh đẹp tuyệt trần còn nhìn ra vài phần khả ái, vừa vặn chính là phong cách trẻ trung mà hắn thích, nếu tại lúc bình thường, hắn nhất định kích động nắm chặt lòng bàn tay hô to một tiếng: “Cute!”
Nhưng là nay, gương mặt này nằm ở trên mặt của hắn…
Gương lẳng lặng từ trong tay Tô Giản trượt xuống.
Mắt thấy Tô Giản vẻ mặt dại ra hai mắt vô thần, hộ sĩ không khỏi lo lắng nói: “An phu nhân, người làm sao?”
Tô Giản chậm rãi đem ánh mắt dời về phía nàng, một chữ một chữ phun: “Ta, là, ai?”
Hộ sĩ trên mặt lo lắng thần sắc càng trầm trọng : “Người… Là An phu nhân a, người xảy ra tai nạn giao thông, đùi phải bị gãy xương, bất quá người không cần lo lắng, người đã trải qua phẫu thuật, kế tiếp chỉ cần tĩnh dưỡng liền có thể hoàn toàn khôi phục, cũng sẽ không có di chứng.”
“Ta… Họ… An?” Tô Giản biểu tình cùng thanh âm đều thập phần lơ đảng.
Hộ sĩ ngẩn ra, tuy thấy kỳ quái, lại vẫn kiên nhẫn giải thích: “Người không phải họ An, mà trượng phu người họ An…”
Nghe được “Trượng phu” Hai chữ, Tô Giản không khỏi run lên.
“Kia… Ta tên gọi là gì?”
Hộ sĩ rõ rệt bắt đầu cảm giác có chút không đúng: “Người họ Tô, gọi là Tô Giản…… An phu nhân, người có phải hay không có chỗ nào cảm giác không được thoải mái?”
Không thoải mái? Há chỉ là không thoải mái! lão tử là tim đau thắt a! lão tử là một chàng trai khôi ngô cường tráng, con mẹ nó “Trượng phu” Là cái của nợ gì chớ!
Tô Giản nỗ lực khắc chế, bài trừ so với khóc còn khó coi hơn cười: “Ta hình như… Cái gì cũng không nhớ rõ…”
Hộ sĩ có chút giật mình, lập tức vội hỏi: “Người trước đừng lo lắng, cái này… để tôi đi gọi bác sĩ.”
Tô Giản bi thương tâm, gọi bác sĩ có ích lợi gì? Đại phu có thể trị cánh tay có thể trị chân, nhưng đại phu quản được sự việc hắn một giấc tỉnh lại từ hán tử biến thành thiếu nữ xinh đẹp này sao? Việc này hẳn thuộc về Thượng Đế, thánh A La, Như Lai Phật Tổ quản đi?
Mắt thấy hộ sĩ bước nhanh hướng cửa đi, Tô Giản yên lặng ôm lấy chăn. Việc này rất kinh sợ, hắn phải tiêu hóa một chút…
“Làm sao?”
Cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp.
“A, An tiên sinh ngài đã tới! An phu nhân vừa rồi nói, nàng giống như cái gì cũng không còn nhớ.” Hộ sĩ giải thích.
An tiên sinh? Tô Giản cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa rồi hộ sĩ nói với hắn “Trượng phu” họ An, người tới kia chẳng phải chính là hắn cụ thân thể quỷ dị hiện tại “Lão công”?
Người tới đã từ ngoài cửa đi vào, nghe lời hộ sĩ nói, mi tâm hơi nhíu, giương mắt hướng Tô Giản nhìn lại, vừa lúc cùng ánh mắt Tô Giản chạm nhau.
Tô Giản thoáng chốc trừng lớn ánh mắt, ngược lại hấp một ngụm khí lạnh!
Chỉ dựa vào ngoại hình mà nói, nam nhân này tuyệt đối được xếp vào loại trai bao quý tộc thu phí tính theo giây. Tuy rằng là một ‘Diao Si’ (là loại người mặt nào cũng tầm thường, giống như Nôbita á), Tô Giản mỗi khi đối với loại giống đực điển hình cao phú soái này tràn ngập phẫn nộ và khinh bỉ, nhưng cái này tuyệt đối không phải là nguyên nhân hắn lần này khiếp sợ đến đản đau, ách, sửa chữa, khiếp sợ đến tứ chi huyễn đau.
Tô Giản hai mắt trừng như long nhãn, nội tâm cuồn cuộn rít gào, kia dĩ nhiên không phải chỉ một con lạc mã chạy ở trên sa mạc, kia căn bản chính là phô thiên cái địa quân đoàn thần thú mang theo vô hạn khiếp sợ tuyệt vọng phẫn nộ từ hắn trái tim hắn rít gào hướng đường tiết niệu ầm ầm đổ xuống!
Mẹ kiếp! ai tới nói cho hắn cái chết tiệt này chỉ là giấc mộng chỉ là giấc mộng! con mẹ nó một giấc tỉnh lại biến thành nữ nhân đã đủ kinh sợ, vì cái gì, vì cái gì lão công nữ nhân này thế nhưng còn là hắn Tô Giản cừu nhân vạn ác tình địch An Dĩ Trạch?!
Welcome to dieptrucgiai's blog. Our main goal is to always achieve a high level of our readers satisfaction with the services and products that we provide. This simple approach has effectively fueled our growth. We’re thrilled you’ve decided to visit us - please browse our site to discover what we’re all about.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
-
Không Hầu từng lén đọc qua hai thoại bản tu tiên, một quyển viết kiếm khách nào đó vô cùng lương thiện, giúp đỡ người nghèo bảo hộ ...
-
Photo from Pinterest Nhìn thấy Lăng Ba cùng tiểu sư đệ xuất hiện, ánh mắt Trường Đức quét mấy lần ở trên người bọn họ, ánh mắt trở nê...
[…] C 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 […]
ReplyDelete