TSTTVTĐ: Chương 2

[caption id="" align="aligncenter" width="564"]No automatic alt text available. An Dĩ Trạch[/caption]

An Dĩ Trạch, nam. Thuộc tính: Cao phú soái. Chi tiết thuộc tính: Tô Giản căm hận cao phú soái.

Chuyện Tô Giản căm hận đối với An Dĩ Trạch phải quay về đến thời học đại học.

Được làm sinh viên một trong ba trường đại học quốc gia danh tiếng, S đại học không thể nghi ngờ khiến mọi người nhìn lên; Nhưng làm sinh viên một trường đại học kỹ thuật công nghệ trùng tên một trong ba trường đại học quốc gia nổi tiếng, S đại học không thể nghi ngờ là khiến nam sinh buồn bực; Mà làm một thành viên giữa đám con trai độc thân đông đảo của đại học viện trứ danh này, Tô Giản không thể nghi ngờ là tương đương bi kịch.

Bốn năm đại học, Tô Giản tổng cộng thích qua ba muội tử.

Trong đó hai cô gái tỏ vẻ đối với hắn vì các nàng trời mưa to thì đưa ô che trời lạnh giá đưa bữa sáng linh tinh hành vi thập phần cảm động, sau đó cự tuyệt hắn.

“Thực xin lỗi, ta đã có người yêu.”

“Nga, là, phải không…”

Mà trong đó một vị thì đầu tiên là đáp ứng hắn “Có thể kết bạn xem xem”, nhưng không đến hai tháng, liền cùng hắn chia tay .

“Thực xin lỗi, chúng ta vẫn nên chia tay đi, ta cảm giác hai ta quả nhiên vẫn là không quá thích hợp.”

“Không có a, ta cảm giác chúng ta thực thích hợp, nếu không…”

“Thực xin lỗi, ta thích phải người khác.”

“…”

Sau này Tô Giản mới biết được, kia chưa tới tay bạn gái “Đã có người thích”, cùng với bạn gái tới tay không lâu lại mọc cánh bay đi “Ta thích phải người khác”, đời trước cừu gia đời này địch nhân của Tô Giản hắn, sinh ra được một tên tiểu bạch kiểm khốn khiếp chuyên môn đoạt muội tử của Tô Giản hắn, tên là An Dĩ Trạch.

Kỳ thật Tô Giản trước đó cũng không phải không có nghe nói qua cái tên An Dĩ Trạch này.

Tuy nhiên hai người cũng không cùng khoa, nhưng khoa toán học có một gia hỏa tên gọi An Dĩ Trạch rất lợi hại và linh tinh tin tức của hắn cũng là nghe nói qua . Nghe nói tiểu tử này gia thế thực không tệ, lại còn có bộ mặt chuyên lừa tiểu cô nương, hơn nữa học tập khá tốt tựa hồ còn lấy được cái gì giải thưởng lớn, vì thế được lọt vào mắt xanh của giáo sư có danh trong học viện, lại tại trường học cái gì tiệc tối hiển lộ một thân tài nghệ, dụ được một đám hoa si muội tử tim gan nhộn nhào mềm nhũn chuyển thành fan cuồng, hơn nữa thân phận là chủ tịch hội học sinh, thằng nhãi này không muốn thành người nổi tiếng cũng khó – tại đại học kỹ thuật công nghệ thiếu hụt con gái, loại này không chỉ mê hoặc phần đông trái tim con gái trong trường, hơn nữa còn câu dẫn đám con gái ưu tú khoa văn ở mấy trường đại học xung quanh thầm thương trộm nhớ hắn, lần nữa cướp đoạt nam nhân đồng bào tài nguyên, tự nhiên là kẻ thù chung của nam sinh toàn trường!

Từ trước Tô Giản đối với người này chỉ nghe tên hoặc xem qua ảnh thẻ sinh viên mà chưa từng chân chính tiếp xúc, mà lần này… Đương nhiên vẫn là không có chân chính tiếp xúc, nhưng chính là đến địch nhân còn chưa sờ tới liền bị địch nhân cường đại cách không đánh chết sự thực loại này càng làm cho người cảm giác bách nhục! vì thế từ nay về sau Tô Giản cũng bắt đầu cùng các đồng bào độc thân khác ồn ào nguyền rủa An Dĩ Trạch: Chúc ngươi cùng các muội tử toàn bộ đều là huynh muội a huynh muội!

Sau tốt nghiệp đại học, Tô Giản quang vinh gia nhập vào giữa đại đội ngũ IT dân công, thành một gã ‘Diao Si’ lập trình viên. Về phần An Dĩ Trạch, trừ trong lúc vô tình biết được hắn đi nước ngoài du học ở một trường danh tiếng nào đó, Tô Giản đối với hắn cũng không còn biết gì thêm.

Hai người vốn là vĩnh viễn không bao giờ đụng mặt nhau, nhưng không nghĩ đến, tại phần mình tốt nghiệp N năm sau, liền như vậy cẩu huyết lâm li gặp nhau.

Tô Giản quả thực muốn xướng điệu vịnh than: Vận mệnh a, ngươi thần thông luôn luôn là cường đại như vậy! số mệnh a, ngươi thần thông luôn kỳ diệu như vậy!

Nam nhân vững vàng đi tới.

Tô Giản gắt gao trừng hắn, đối diện với tình địch khắc tinh đầy mặt cảnh giác cùng bi phẫn.

“Làm sao vậy?” Tình địch nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy, một ngữ điệu ngay cả nam nhân là hắn đều không thể không thừa nhận giọng nói mạnh mẽ, đạm nhiên lại ôn hòa.

Tô Giản bi phẫn nghĩ: Gia hỏa này chính là dùng ánh mắt này thanh âm này câu dẫn con gái đi! ta có thể hay không đánh hắn một quyền để mối hận nhiều năm của ta giờ phút này được phóng thích a?

Thấy hắn không nói lời nào, An Dĩ Trạch mày hơi hơi nhăn lại: “Giản Giản?”

Tô Giản đột nhiên run run một cái, Giản Giản? Trên trán tích mồ hôi mẹ mồ hôi con! Cái này tóc gáy nhao nhao dựng thẳng lên như dựng cờ khởi nghĩa, da gà cấp tốc nổi từ cánh tay khuỷu tay lan tràn đến đầu ngón chân cùng nhau hò hét kêu lên chuyện quái gì vậy? Cái này từ trong miệng tình địch sinh tử gọi ra nhũ danh từ nhỏ liền bị a nương gọi yêu hô hô cảm giác sởn tóc gáy chuyện này là gì đây chứ!

Tô Giản căm giận hầm hầm nhìn: “Ta không phải Giản Giản của nhà ngươi!”

“Vậy ngươi là ai?”

“Ta…”

Vốn định rống to “Ta là một cái khác Tô Giản”, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lập tức bốc hơi, Tô Giản đột nhiên nhớ tới tình cảnh chính mình hiện nay. Mẹ ơi, thiếu chút nữa quên, hắn hiện tại đã không phải nguyên bản hắn trước đây là thân nam nhi, hắn hiện tại là ngực lớn tóc dài thuần muội tử! Mặc dù tai nạn giao thông trọng sinh biến thành nữ nhân đây là sự thật, nhưng việc này căn bản thực sự không thể nói ra khỏi miệng, chủ nghĩa Mac – Lenin, Mao Ze Dong tư tưởng Deng Xiao Ping ba đại biểu khoa học lý luận phát triển chiếu rọi muôn vàn ánh sáng xuống thế gian, thế kỷ hai mươi mốt ngày nay khoa học là độc nhất sản sinh ra thuyết vô thần quyết đoán nghiền chết phong kiến mê tín, loại chuyện này chỉ có thể xuất hiện trong những cuốn tiểu thuyết ảo tưởng hoang đường của những muội tử ngây thơ, nói ra thì ai sẽ tin a? Hơn nữa cho dù có người tin, nhưng nếu biết được hắn là người chết biến thành sống lại, nam nhân chuyển hoán linh hồn, kia người khác sẽ thấy hắn thế nào? Khả năng lớn nhất chính là hắn bị người trong sở thú bắt đi nhốt vào trong lồng sắt cấp trái chuối nuôi dưỡng rồi đem lên cho khách tham quan, hoặc là bị sở khoa học bắt đi nhốt vào phòng thí nghiệm đem lên bàn giải phẫu để người ta nghiên cứu! Nói không chừng còn có thể bị đoàn kịch gạt vào [ đi vào khoa học ] tiết mục tổ làm thành một tiết mục kỳ lạ: Tai nạn giao thông tỉnh lại, phát hiện chính mình thế nhưng chết rồi sống lại, càng để người khiếp sợ là, nguyên bản nam nhi thể thế nhưng biến thành nữ nhi, này đến cùng là tự nhiên tiến hóa vẫn là linh dị sự kiện? [ đi vào khoa học ] được người vạch trần đáp án – nguyên lai hai mươi chín năm trước, Tô mụ mụ sinh hạ đến, vốn chính là một nha đầu dối trá!

Xem ra hắn chỉ có “Mất trí nhớ” một con đường này có thể đi.

Tô Giản hừ một tiếng: “Ta đâu có nhớ?”

An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm hắn: “Vậy ngươi nhận thức ta sao?”

Có thể không nhận thức sao? Ngươi nha, cái khuôn mặt này căn bản như thế không hề thay đổi, ta còn có thể không nhận ra cái tên đầu sỏ khiến ta đánh mất bốn năm đại học cô đơn lẻ loi mà tốt nghiệp sau liền… thành thói quen, bia tập phóng tiêu tình địch khắc tinh số một?

Tô Giản ánh mắt lại trợn tròn: “Ta như thế nào có thể sẽ nhận thức!”

“Ta gọi An Dĩ Trạch.”

Ta biết ngươi gọi An Dĩ Trạch! Ba chữ này thật sự là nghe một lần liền bốc hỏa một lần a!

“Ngươi gọi Tô Giản.”

Ta thèm vào, lão tử mới không gọi Tô Giản! không đúng, lão tử quả thật gọi Tô Giản, nhưng không phải nhà ngươi cái kia Tô Giản! lão tử đi không thay tên ngồi không đổi họ, đại danh Tô Giản nhũ danh tiểu Giản Giản tên thân mật bảo đản ngoại hiệu lỗ tai to đồ đồ!

“Nếu ngươi thật sự quên mà nói, như vậy ta nói cho ngươi, ta là trượng phu của ngươi.”

“A –”

Tô Giản rốt cuộc vẫn là không thể kìm nén, vì khi trọng sinh tới nay không ngừng tích lũy tất cả khiếp sợ bi phẫn, cứ như vậy bỗng nhiên kinh thiên động địa bạo phát ra.

“A — a xì ! !”

Cái hắt xì của Tô Giản này thật sự phát ra cho có đột nhiên lại có lực bùng nổ, vì thế không chỉ An Dĩ Trạch sửng sốt, ngay cả bác sĩ được kêu lên đến vừa đẩy cửa ra cũng giật nảy mình.

An Dĩ Trạch trầm giọng đối bác sĩ nói: “Đại phu, vợ ta giống như mất đi ký ức.”

Tô Giản yên lặng phỉ nhổ: Lão tử cái gì cũng chưa từng quên! ngươi cũng đừng trông mong lão tử quên ngươi đã khiến cho ta nhục nhã và tổn thương! lão tử hiện tại nhẫn nhục chịu đựng trước, đợi có cơ hội lại tùy thời trả thù, cướp đi bạn gái của ngươi, rửa sạch nhục trước – di, thân phận lão tử hiện tại đây, vậy không phải là đã đoạt đi lão bà của An Dĩ Trạch sao, nỗi nhục này đúng là đã được rửa sạch, oa ha ha ha… Chết tiệt! không đúng! cướp đi bạn gái hắn là một chuyện, nhưng trở thành bạn gái hắn lại là một chuyện khác, này căn bản chính là nhục càng thêm nhục a lật bàn!

Bác sĩ vì Tô Giản tinh tế kiểm tra một phen, vẫn chưa phát hiện có cái gì không ổn, nhưng mà lại thấy Tô Giản trên mặt khi thì vui sướng khi thì bi phẫn, biểu tình thập phần quỷ dị, không khỏi có chút do dự.

“An tiên sinh, kiểm tra biểu hiện, thân thể An phu nhân cũng không có gì không ổn.”

“Vậy nàng như thế nào ngay cả chính mình tên gọi là gì đều quên?”

“An phu nhân trước đó đã hôn mê vài ngày, có thể là khi tai nạn giao thông không cẩn thận va chạm đến đầu, cho nên phát sinh tình trạng mất trí nhớ tạm thời. Chờ một chút ta sẽ vì An phu nhân an bài kiểm tra càng thêm cẩn thận, An tiên sinh xin yên tâm.”

Mắt thấy hộ sĩ và bác sĩ rời đi, liền còn lại một mình hắn cùng An Dĩ Trạch hai người đối mặt nhau trong phòng bệnh, đại não Tô Giản không khỏi nhanh chóng khởi động, suy nghĩ hẳn là như thế nào lập tức ứng đối tình hình.

Đầu tiên, hắn tỉnh lại sau tai nạn giao thông, biến thành một người khác, nhưng lại là một nữ nhân, hơn nữa là nữ nhân của An Dĩ Trạch, sự cố này tuy rằng như sét đánh ngang tai, nhưng đã là sự thực chắc chắn, không thể thay đổi.

Tiếp theo, hắn không thể nói ra chân tướng, bởi vì hậu quả rất khó lường rất nghiêm trọng, hắn không thể mạo hiểm như vậy.

Như vậy xem ra, hắn chỉ có thể đóng giả mất trí nhớ, hơn nữa từ nay về sau, lấy “Tô Giản” thân phận nữ nhân này sống sót.

Mà trước mắt, hắn bị gãy một chân, đối với An gia này ngoại trừ Tô Giản là lão bà của tử tình địch hắn ra cũng hoàn toàn không biết gì thêm cả, như vậy, hắn cũng chỉ có thể dựa vào một điều duy nhất biết đến này, chung quy, hắn hiện tại không thân phận không nơi đi không có tiền không có lương thực, chỉ có như vậy “Lão công” có thể dựa vào.

Cho nên, cho dù hắn còn muốn nhìn khoảng không trên trời phun một ngụm máu, lại nghĩ muốn tặng cho An Dĩ Trạch một quả đấm, hắn cũng không thể không tự niệm trên đầu đang treo lơ lửng một cây đao.

“Ngươi… Thật là trượng phu của ta?” Tô Giản yên lặng suy tư một phen giữa sinh hoạt ngày thường trên TV thấy qua biểu tình ngây thơ của các nữ diễn viên, trừng mắt nhìn, cố gắng làm kiểu hình hồn nhiên ngây thơ.

An Dĩ Trạch gật đầu.

“Hợp pháp? Có qua đăng ký hay không?”

An Dĩ Trạch lại gật đầu.

Tô Giản Tâm lý yên lặng phỉ nhổ, khạc nhổ vào, mặt cương cứng nghĩ: Loại thời điểm quyết đoán này, chỉ có thể mỉm cười.

Vì thế hắn kéo ra một nụ cười mỉm vặn vẹo: “Chúng ta đã kết hôn bao lâu?”

“Một tháng.”

Tô Giản nhất thời ngay cả mỉm cười vặn vẹo đều nhanh duy trì không nổi. Một tháng? Nói cách khác hai người vừa mới cưới? Mẹ nó, tai nạn này vì cái gì không phát sinh sớm một chút! nếu phát sinh sớm một tháng, hắn không phải có thể quăng bỏ gia hỏa An Dĩ Trạch này sao? Đâu phải như ngày hôm nay đến mức trở thành lão bà của tình địch?

Tô Giản bi phẫn muốn chết, An Dĩ Trạch lại nhìn hắn như có chút đăm chiêu. Ngồi vào bên giường bệnh, An Dĩ Trạch nhìn vào hắn thật sâu: “Ngươi thật sự cái gì cũng nhớ không ra?”

Bị cặp kia sâu thẳm sâu thẳm ánh mắt nhìn như vậy, Tô Giản cất dấu bí mật kinh thiên không khỏi có chút cứng đờ, không tự chủ được hạ tầm mắt: “Thật sự, ta thật sự cái gì cũng không nhớ ra.”

An Dĩ Trạch nhìn hắn: “Bác sĩ cũng nói, có lẽ qua hai ngày ngươi liền khôi phục lại.”

Tô Giản nghĩ nghĩ, làm bộ dáng thành khẩn: “Nếu ta vĩnh viễn đều không có cách nào khôi phục, vẫn luôn không nhớ được thì sao?”

An Dĩ Trạch trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Vậy cũng không có việc gì, điều ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi.”

 

1 comment: