TSTTVTĐ: Chương 11

Image result for mì trứng cà chua

Bởi vì đòn này của Tô Giản có diện tích sát thương quá lớn, nên cả một bàn đồ ăn trưa phong phú hoàn toàn bị phá hỏng, Tô Giản nhận lấy kết cục cuối cùng là đi làm mì trứng cà chua thêm một lần nữa.

Một ngày cuối tuần gà bay chó sủa liền kết thúc như vậy. Buổi sáng thứ hai, khi Tô Giản rời giường là lúc An Dĩ Trạch đã đi tới công ty.

Một mình một người ở tại căn hộ cao cấp vui sướng nhảy nhót một vòng, cuối cùng Tô Giản vẫn là buồn bã ỉu xìu về lại phòng mình.

Còn đừng nhắc tới thì hơn, ở phòng bên kia thiếu một An Dĩ Trạch có thể trêu đùa thật đúng là nhàm chán.

Hơn nữa còn không có người mang hộ bữa sáng cho mình…

Tối hôm qua, An Dĩ Trạch cho hắn một xấp tiền mặt không nhỏ, lại cho hắn vài cái số điện thoại tiệm ăn, nói là nấu cơm hay gọi đồ ăn mặc hắn tự chủ, đồng thời còn đưa hắn một tấm thẻ tín dụng, khoảng chừng một trăm vạn, dặn hắn muốn mua cái gì có thể tùy ý sử dụng.

Gia hiện tại cũng là người có tiền a! Tô Giản lấy ra thẻ tín dụng vuốt ve, lại không có dục vọng tiêu tiền gì.

Vì thế một ngày của Tô Giản là như thế này trôi qua: Buổi sáng nhịn ăn lên mạng chơi trò chơi; Cơm trưa, một túi sủi cảo đông lạnh; Buổi chiều, ngủ.

Một giấc tỉnh lại đã hơn ba giờ chiều, Tô Giản ngồi trong phòng ức nghẹn đến mức phát hoảng, nghĩ muốn ra ngoài đi dạo lúc này mới nhớ tới một vấn đề quan trọng: An Dĩ Trạch cho mình tiền cho mình VISA, lại quên cho mình chìa khóa nhà!

Ở trong phòng tìm tòi một phen cũng không tìm được chìa khóa của tô muội tử, Tô Giản đành phải lên trên ban công ngồi hóng gió một lát, cũng chỉ có con chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt dường như đồng cảm cùng nhìn ra bên ngoài. Phải nói xa hoa tiểu khu chính là xa hoa tiểu khu a, phong cảnh tiểu khu quả thật không tệ…

Ở nhà cả một ngày nên Tô Giản càng muốn đi ra ngoài.

Suy tư một trận, Tô Giản quyết định gọi điện thoại cho An Dĩ Trạch.

Bên kia An Dĩ Trạch đang ở trong phòng họp, vừa thấy điện rung thì không khỏi nhíu nhíu mày.

“Giản Giản?”

Bởi vì cách gọi thật sự thân mật hơn nữa tổng tài của bọn họ tuy rằng ngữ khí coi như bình thường, nhưng thanh âm lại nhu hòa xuống, vì thế nhóm cao tầng trong công ty đang tham dự hội nghị người người làm biểu hiện “Ta cái gì cũng chưa nghe được”, nhưng lỗ tai lại giật giật vểnh lên thật cao.

Tô Giản hơi có chút không được tự nhiên: “Ngươi chừng nào thì trở về?” Thoáng ngập ngừng lại bổ sung, “Để ta có thể chuẩn bị bữa cơm chiều.”

An Dĩ Trạch bất động. Kỳ thật đêm nay hắn có một buổi tiệc xã giao, tuy rằng không tính là quan trọng, nhưng hắn cũng không nghĩ mình sẽ về nhà ăn cơm chiều, nhưng lại không biết vì cái gì khi nghe thanh âm tiểu nha đầu mềm mại ai oán phía bên kia đầu dây, bỗng nhiên lại cảm thấy về nhà ăn cơm chiều cũng hay hay.

Trước đó một tháng, hắn đôi khi cũng có về nhà ăn cơm chiều, nhưng số lần rất ít, đại đa số thời điểm đều là hắn hoặc là làm tăng ca hoặc là đi xã giao, mà nàng ở nhà thì tự làm cơm ăn một mình. Tuy rằng mỗi ngày nàng đều có gửi tin nhắn lại đây hỏi mình có trở về nhà ăn tối hay không, song ngữ khí này chẳng qua cũng là câu hỏi khách sáo nghĩ đến biết buổi tối có phải làm nhiều hơn một phần cơm hay không mà thôi. Tuy rằng trước mặt người ngoài bọn họ cũng sẽ giả vờ phu thê ân ái, nhưng chung quy tại hơn một tháng trước, bọn họ bất quá là người xa lạ, huống hồ mỗi người đều có bí mật riêng của mình.

Nàng lúc trước chưa bao giờ gọi điện thoại cho hắn giống như bây giờ, thanh âm mềm mại ngọt ngào mang theo sự chờ mong không thể giấu được. Một tháng trước đây, nàng vẫn cẩn thận kín đáo, nho nhã lịch sự, hoàn toàn không giống như sau khi mất trí nhớ thẳng thắn tự nhiên, mặc dù có rất nhiều thời điểm để người khác dở khóc dở cười. Chẳng lẽ thật sự theo như lời nàng nói, đây mới chính là bộ dáng chân thật của nàng, bởi vì mất trí nhớ, nàng ngược lại có gan ở trước mặt hắn bộc lộ ra bản tính?

Vậy cho nên gần đây khi mình đối mặt với nàng thì sẽ không thể tự chủ mà tỏ ra dịu dàng như vậy? (làm ta nhớ đến 1 bài hát của Quang Vinh quá – Dịu Dàng Đến Từng Phút Giây)

An Dĩ Trạch nói: “Ta năm giờ rưỡi tan tầm về nhà.”

Hắn nghĩ, trù nghệ của nàng quả thật không tệ, về nhà ăn cơm tựa hồ càng làm cho người thêm chút chờ mong.

Mà nhóm cao tầng chung quanh nghe lén được tin tức tổng tài của bọn họ ngày thường luôn luôn có trách nhiệm với công việc mà bỏ cả buổi xã giao cũng phải về nhà, nhưng lại thấy được nét nhu hòa hiếm thấy trên mặt.

Người đủ năng lực để có thể làm như vậy trên thế giới này không thể có người thứ hai, ở đầu dây bên kia nhất định là tổng tài phu nhân! Nghe nói tổng tài cùng phu nhân mới kết hôn tình cảm vô cùng ân ái so với kim cương còn muốn bền vững hơn, nay xem ra, quả nhiên một điểm cũng không giả.

Tan họp xong, tổng giám buôn bán vận chuyển là Quý Minh Phi đưa tay lên chộp lấy vai An Dĩ Trạch, cười đến đáng khinh bỉ: “Sao thế? Không phải nghe nói đêm nay cậu cùng với nhà Doãn Thị ăn cơm sao? Như thế nào lại muốn đúng giờ tan tầm về nhà?”

Quý Minh Phi là bạn thân nhất của An Dĩ Trạch, cũng là người ngoài cuộc duy nhất biết chuyện hôn nhân của An Dĩ Trạch là theo hợp đồng. Hai người từ thời đại học đã bắt đầu có giao tình vô cùng tốt, sau này An Dĩ Trạch tiếp quản CMI, Quý Minh Phi tự nhiên cũng nghĩa bất dung từ (vừa vì tình nghĩa vừa vì công việc) lại đây hỗ trợ.

An Dĩ Trạch không để ý đến hắn, Quý Minh Phi cũng không giận, cười tủm tỉm đi theo hắn vào văn phòng tổng tài: “Xem ra, nha đầu Tô Giản kia không phải loại vừa a!”

An Dĩ Trạch nhàn nhã mở tập văn kiện ra, cũng không để ý tới lời hảo hữu trêu ghẹo.

Quý Minh Phi lắc đầu: “Tôi nói an đại thiếu gia cậu có cần phải làm lơ tôi như vậy hay không?”

Tay An Dĩ Trạch đang lật văn kiện chậm rãi ngừng lại, bỗng nhiên cúi đầu nói: “A Phi, cậu nói có phải bởi vì tôi hoàn toàn vô vị như vậy, cho nên… Nàng mới có thể bỏ tôi mà đi?”

Quý Minh Phi nhướn mày: “Đương nhiên không phải! Cậu chẳng cần phải lo lắng mọi người trên đời này nghĩ gì về cậu, mà nếu cậu thật sự là một tên vô vị thì làm sao mà giúp nàng gạt đi một nữa phiền muộn trước đó được chứ?”

An Dĩ Trạch cười khổ: “Nhưng vì cái gì nàng vẫn là…”

Quý minh bay đi đến trước bàn hắn: “Dĩ Trạch, là do nàng ta không xứng với cậu.”

Biểu cảm trên mặt An Dĩ Trạch chậm rãi ngưng lại: “Cho nên tôi cũng sẽ không thể để cho nàng một con đường lui.”

Quý Minh Phi cười khổ: “Cậu nên buông nó ra đi, đó là điều tốt nhất.”

Ngừng lại một chút, lại nói: “Kỳ thật tôi thấy nha đầu Tô Giản kia cũng rất tốt rất sạch sẽ, tuy rằng nàng không giống cậu làm việc này vì tiền, bất quá dù sao hai người đều đã kết hôn, không bằng, cậu thử xem xem?”

“Hai chúng tôi chỉ là giao dịch.” An Dĩ Trạch chậm rãi nói, ngừng lại một chút, giương mắt nhìn Quý Minh Phi, “Tôi nhớ rõ, Tô Giản cũng không phải loại người cậu thích.”

Quý Minh Phi cười nói: “Tuy rằng tôi luôn đối với loại tiểu cô nương ngoan ngoãn không cảm thấy quá hứng thú, tuy nhiên tiểu yêu tinh nhà cậu dáng người quả thực là bại hoại nha…”

“A Phi!” An Dĩ Trạch trầm giọng đánh gãy lời Quý Minh Phi.

“OK, OK, bằng hữu thê không thể đụng vào nhỉ? Tôi không nói nữa là được chứ gì.” Quý Minh Phi vội vàng câm miệng, nhìn sắc mặt An Dĩ Trạch trở nên tối xầm, trong lòng lại đang cười trộm: Rõ ràng là để ý, lại còn không nhận. Về phần sau này các ngươi đến cùng có còn là giao dịch hay không, Tô Giản tiểu nha đầu, phải xem khả năng của ngươi rồi!

.

Khi An Dĩ Trạch về nhà, Tô Giản vừa vặn làm xong cơm tối.

“Đã về rồi sao?” Tô Giản nghiêng đầu nhìn về phía phòng khách, “Lại đây giúp ta dọn đồ ăn lên!” Tuy rằng hắn cũng có thể nghĩ biện pháp dọn bữa tối lên trên bàn ăn, nhưng đối với hắn một người bị thương tật mà nói, thật sự rất tốn sức, cho nên vừa thấy An Dĩ Trạch vừa trở về, hắn lập tức phủi hết trách nhiệm đem nó giao cho ai đó.

An Dĩ Trạch đi lại đây đem đồ ăn bưng lên bàn, lại vì bữa tối lãng mạn của hai người mà bố trí một chút.

Tô Giản ngoan ngoãn ngồi hưởng thụ phục vụ, còn không quên dặn dò: “Đợi ăn xong nhớ rõ rửa bát đó!” Thấy An Dĩ Trạch vẻ mặt không quá vui vẻ, nhất thời trừng mắt, “Ta là người tàn tật, ngươi lại muốn ta rửa bát sao? Huống hồ cơm là ta làm nha!” Nếu không phải nể nang ngươi hiện tại là nồi cơm của ta, ta mà đi khúm núm nấu cơm cho ngươi mới là lạ đó!

An Dĩ Trạch rốt cuộc lên tiếng trả lời: “Hảo.”

Tô Giản lúc này mới vừa lòng, thấy An Dĩ Trạch bắt đầu gắp cá, liền im lặng theo dõi hắn.

An Dĩ Trạch hiểu ý, theo thực tế đáp: “Hương vị cũng được.”

Tô Giản hứng trí rất vừa lòng, chính mình cũng gắp một khối thịt cá bỏ vào trong miệng.

Một lát sau, Tô Giản sắc mặt cứng đờ.

An Dĩ Trạch không nhìn ra có chỗ nào không đúng, buông đũa hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Giản: “Xương cá… Mắc nghẹn…”

An Dĩ Trạch: “…”

Tuy rằng không nói gì, nhưng An Dĩ Trạch vẫn là giúp nàng vuốt ngực một phen, bởi vì tiểu nha đầu đối diện bị mắc xương cá thôi mà nước mắt ròng ròng nói không ra lời, bộ dáng thật sự là…

An Dĩ Trạch nén cười hỏi: “Tốt hơn chưa?”

Tô Giản buông lỏng thở mạnh một hơi, nâng tay lau đi nước mắt theo sinh lý tính: “A, rốt cuộc cũng đi xuống! Quả thực muốn mạng người!”

An Dĩ Trạch nói: “Còn muốn ăn cá không?”

Tô Giản co rụt cổ lại, liên tục lắc đầu xua tay: “Không ăn không ăn, ngươi không phải nói ăn rất ngon sao, đều cho ngươi ăn!”

Cơm nước xong, An Dĩ Trạch tự động dọn bát đũa xuống rửa, Tô Giản nằm cuộn ở trên sô pha bưng lấy cái bụng rầm rì.

Ni mã, đều do hắn làm cơm ăn quá ngon, hại hắn ăn đến bao tử căng cứng như vậy! Tuy rằng hắn cũng biết ăn cơm chỉ nên ăn no tám phần là đủ, sẽ không đến mức như bây giờ, no đến chẳng thể nào thở nổi, chờ đến lúc hắn cảm thấy no thì bụng hắn đã sớm không chịu nổi!

Tô Giản một bên vuốt ve bụng một bên hữu khí vô lực kêu: “Dĩ Trạch!” Kêu như vậy nhiều lần, hắn rốt cuộc xem như đem hai chữ này gọi có thứ tự.

An Dĩ Trạch rửa xong bát đũa lau tay đi ra: “Làm sao vậy?”

“Hay là chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi!” Lão tử cả một ngày đều ở trong phòng!

An Dĩ Trạch gật đầu: “Đi bộ cho tiêu cơm cũng tốt.”

Chờ Tô Giản thay đổi xong quần áo, An Dĩ Trạch đem hắn ôm lên trên xe lăn, sau đó đẩy ra ngoài.

Trong thang máy, Tô Giản bỗng nhiên nghĩ đến chuyện cấp bách ngửa đầu ra sau nhìn lên nói: “Đúng rồi, chờ lát nữa về nhà ngươi nhưng trăm ngàn lần đừng quên đưa cho ta một xâu chìa khóa nha!”

An Dĩ Trạch đáp ứng, lại hỏi hắn: “Bây giờ ngươi muốn đi tới nơi nào?”

Tô Giản nói hắn: “Đi loanh quanh trong tiểu khu là được rồi.”

Cách nơi hai người đang đứng không xa phía trước chính là công viên, bên trong có rừng cây ao nước hòn giả sơn đình đài được tạo dựng thật sự rất đẹp. Giờ phút này đang là chạng vạng, khá nhiều hộ gia đình trong tiểu khu đều đi ra tản bộ, rất nhiều con nít chạy tới chạy lui hò hét nô đùa thập phần náo nhiệt.

An Dĩ Trạch không thực sự thích cảnh tượng náo nhiệt như vậy cho lắm, Tô Giản ngươc lại thì rất cao hứng. Từ sau khi trọng sinh, hắn hoặc chỉ có thể nằm ở trong bệnh viện, hoặc chính là bị nhốt ở trong nhà, hiện tại rốt cuộc có thể hít thở không khí trong lành bên ngoài thì thử hỏi có bao nhiêu hưng phấn.

An Dĩ Trạch nhìn ra được vì thế cũng ngừng cước bộ.

Bọn họ một chàng trai cao lớn anh tuấn, một cô gái khả ái xinh đẹp tuyệt trần, làm thành một đôi còn đẩy xe lăn, tự nhiên là dẫn đến sự chú ý của mọi người. Chỉ chốc lát sau liền có bà lão nhiệt tâm ân cần thăm hỏi: “Chân của cháu bị gãy hay sao vậy?”

Tô Giản cười nhạt gật đầu: “Vâng, chỉ bị gãy xương một chút thôi ạ!”

Lão nhân gia liền hướng tới An Dĩ Trạch phía sau hắn nói: “Nên nấu nhiều canh xương tẩm bổ cho vợ con, như vậy sẽ mau khỏi!”

An Dĩ Trạch vuốt vuốt đầu Tô Giản, “Vâng” một tiếng.

Tô Giản quay đầu nhìn hắn một cái, thấy ánh mắt hàm chứa sủng nịch của hắn đang nhìn mình, đầu tiên là run rẩy bờ vai một cái (thấy cảnh này lại liên tưởng đến An Dĩ Trạch đang nuôi heo chờ ngày giết thịt ta lại cười lăn lộn), sau đó thì giật mình: Đúng rồi, đây là theo như thoả thuận ngầm của bọn họ ở trước mặt người ngoài show ân ái a!

An Dĩ Trạch người này nhập tâm diễn xuất ngược lại rất mau a, nhưng mà vai người vợ hiền nên diễn như thế nào cho phải đây? Tô Giản cắn môi suy tư, cân nhắc làm biểu cảm ngọt ngào ngượng ngùng mà một cô tình nhân bé nhỏ nên có: “Anh ấy chu đáo lắm ạ.”

Phía sau thân hình An Dĩ Trạch cũng không chịu nổi gió lạnh hơi rùng mình một chút.

Có tiểu hài tử lúc la lúc lắc đi tới, chắn trước xe lăn của Tô Giản, hiếu kỳ nhìn hắn.

Tô Giản cười nhìn đứa bé hai ba tuổi bụ bẫm, nhẫn nhẫn, rốt cuộc không nhịn nổi đưa tay xuống vụng trộm nhéo hai má mập mạp của bé. Aiyou, đụng đến thịt béo núc ních mềm mềm thật là nghiền quá đi QQ (biểu tượng cảm xúc than thở), loli quả nhiên là siêu cấp dễ thương! (e hèm là bé gái đó)

Không ngờ tiểu loli lập tức nhíu mày chu cái miệng nhỏ nhắn, nãi thanh nãi khí ồn ào hẳn lên: “Mụ mụ, niết bảo bảo! Tỷ tỷ niết bảo bảo!” (nãi thanh nãi khí là giọng nói của con nít nghe rất buồn cười dễ thương)

Tô Giản lập tức rụt tay lại. Ni mã không phải chứ, lão tử đùa giỡn với tiểu loli cũng có thể bị quy kết thành việc xấu sao!

Mẹ của em bé đi tới ôm lấy bé nhóc, ngược lại là nhìn hai người cười đến đầy thiện ý, sau đó quay sang tiểu loli ôn nhu nói: “Tỷ tỷ là thích bảo bảo mới niết yêu bảo bảo! Bởi vì tỷ tỷ cũng muốn sinh một bảo bảo khả ái cho thúc thúc giống như bảo bảo ngoan vậy nha!”

Chắc chết quá, lão tử lúc nào nghĩ đến việc sinh con cho An Dĩ Trạch! Lão tử chỉ là đơn thuần muốn nựng má bé nhóc của nhà ngươi một chút mà thôi! Hơn nữa vì cái gì họ An là thúc thúc, lão tử lại là tỷ tỷ!

Tô Giản âm thầm rơi lệ đầy mặt, thúc An Dĩ Trạch chạy trối chết.

Rời khỏi chỗ đông người, đi đến một chỗ yên tĩnh bên hồ, Tô Giản chỉ huy An Dĩ Trạch: “Dừng ở đây đi!” Sau đó tự mình đẩy xe lăn lên con đường mòn bên hồ đứng dậy bước đi.

An Dĩ Trạch ngồi ở một băng ghế bên cạnh nhìn nàng.

Tô Giản tản bộ mệt mỏi cũng liền đi đến bên người An Dĩ Trạch ngồi xuống. Hắn giờ phút này tâm tình thoải mái, liền thuận miệng cùng An Dĩ Trạch nói chuyện phiếm: “Công ty của các ngươi không làm tăng ca sao?” Hỏi xong lại bỗng nhiên nhớ tới, người trước mắt này là tổng tài của công ty, tăng ca hay không tăng ca đương nhiên do hắn định đoạt, tự nhiên thấy câu hỏi của mình thật sự rất ngu ngốc!

Lại nghe An Dĩ Trạch hồi đáp: “Xem tình huống mà định.” Ngừng lại một chút, An Dĩ Trạch hỏi hắn: “Một mình ở nhà buồn lắm sao?”

Khóe miệng Tô Giản giựt giựt, buồn bã ỉu xìu trả lời: “Cũng vui lắm.” Kỳ thật rất rất rất là buồn đó đại ca à!

An Dĩ Trạch không có nói thêm cái gì nữa, nhưng Tô Giản không biết được rằng, sau khoảng thời gian đó, An tổng tài từ trước khó khi nào được đúng giờ tan tầm thì giờ thỉnh thoảng lại về nhà vào buổi tối cuối tuần, khiến trợ lý và bí thư riêng của hắn trong lòng đối với tổng tài phu nhân tràn ngập vô vàn kính ý cùng cảm kích.

Tô Giản miễn cưỡng ghé người vào trên lưng ghế nhìn mặt hồ nước, bỗng nhiên kinh hỉ hét lên mừng rỡ: “Cá kìa! Thật là nhiều quá!”

An Dĩ Trạch quay đầu nhìn lại, nguyên lai là trong hồ đang bơi tới một bầy cá chép gấm.

Tô Giản vẫn tán thưởng nói: “Xa hoa tiểu khu quả là không giống với bên ngoài a, ngay cả cá bên trong hồ đều to mọng hơn nhiều so với chỗ khác…”

An Dĩ Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đỏ bừng lên vì hưng phấn, không tự chủ được lộ ra nét cười nhu hòa.

Lại nghe người bên cạnh đó nói tiếp: “Không biết là hấp ngon hơn, hay vẫn là nướng ngon hơn đây?”

An Dĩ Trạch: “…”

 

1 comment: