TSTTVTĐ: Chương 10

Phương[-]pháo[-]biến[-]năng[-]lượng[-]Mặt[-]Trời[-]thành[-]nhiên[-]liệu[-]lỏng

Ngày hôm sau mặt trời vừa mới nhô lên, Tô Giản rửa mặt xong tiện đường đi đến phòng khách ngoan ngoãn đợi.

Quả nhiên chẳng cần đợi bao lâu, An Dĩ Trạch sau khi chạy bộ buổi sáng liền mang theo điểm tâm trở về.

Ăn xong này nọ, Tô Giản chán đến chết mở TV lên xem. Đổi mười mấy đài cũng chẳng thấy có chút thú vị gì, mãi đến lúc chuyển tới kênh thể thao, vừa vặn đang có một trận đấu bóng đá, Tô Giản rốt cuộc có chút hứng thú.

Tuy rằng không phải trận đấu trực tiếp, nhưng do Tô Giản đang quá buồn chán nên vẫn cảm thấy nó rất thú vị. Mắt thấy cầu thủ mà mình thích vừa mới ghi bàn, Tô Giản không khỏi hưng phấn vỗ sô pha một cái: “Tuyệt đẹp! Ba Thần làm tốt lắm!”

An Dĩ Trạch đang muốn tới thư phòng thì nghe được thanh âm hò hét của hắn không khỏi đứng lại tò mò ngó qua TV xem thử: “Ngươi thích xem đá bóng?”

“Đương nhiên thích –” Lời còn chưa dứt, Tô Giản bỗng nhiên ngừng lại, chết! Thiếu chút nữa quên, hắn hiện tại là con gái, một cô gái mới hai mươi mốt tuổi nghe nói trước đó còn rất dịu dàng nhàn tĩnh! Hắn từ trước nghe bạn gái cũ nói qua làm sao lại quên chứ? — Nữ hài tử làm sao sẽ thích môn bóng đá loại vận động dã man này! Tuy rằng Tô Giản không thực sự đồng ý với lời nói của nàng, nhưng cũng không thể phủ nhận, một cô gái yếu đuối giống như Tô mỹ nhân như vậy thì xác suất thích bóng đá thật không lớn! Hay rồi, phải nói như thế nào để An Dĩ Trạch không sinh nghi đây?

Thời khắc nguy cấp, trí tuệ Tô Giản trì trệ: “Ý ta muốn nói là, ta thích xem mấy cầu thủ đẹp trai kia!”

“Ồ?” An Dĩ Trạch hỏi, “Vậy ngươi thích ai nhất?”

Tô Giản không chút do dự: “Đương nhiên là Ba Thần!”

An Dĩ Trạch trầm mặc một lát rồi nói: “Hoá ra ngươi thích loại đàn ông có diện mạo này.”

Tô Giản lúc này mới nhớ tới chính mình vừa mới nói thích xem bóng đá là vì muốn nhìn soái ca (trai đẹp ý), đảo mắt nhìn lên trên màn hình TV thần tượng nhà mình cùng tinh tinh tướng mạo có phần giống nhau, Tô Giản nhất thời câm lặng.

Lại nghe An Dĩ Trạch nói: “Balotelli ở cúp thế giới biểu hiện gần đây cũng không tệ.”

Tô Giản mắt sáng lên: “Ngươi cũng thích hắn?”

An Dĩ Trạch mỉm cười: “Ta ưa kỹ thuật của hắn.” (hiểu lầm nha, xinh đẹp hiểu lầm há há)

Tô Giản nghĩ, thì ra An Dĩ Trạch người này căn bản không phải ở mặt ngoài lạnh lùng chín chắn, người này căn bản chính là siêu cấp độc miệng đế vương!

Bất quá vừa nghĩ đến An Dĩ Trạch thế nhưng cũng hâm mộ thần tượng của mình, Tô Giản liền cảm thấy An Dĩ Trạch trong mắt hắn tựa hồ lại ưa nhìn thêm một chút.

Vì thế Tô Giản mạnh mẽ vỗ ngực: “Buổi trưa ta nấu cơm!” (ghê gớm lắm sao thời con gái C cup ta đã mặc không vừa rồi)

An Dĩ Trạch chần chờ: “Nhưng mà chân của ngươi…”

Tô Giản: “Không có việc gì, không phải có ghế sao?”

An Dĩ Trạch muốn nói lại thôi.

Tô Giản quả thực hào sảng nói tiếp: “Liền quyết định như vậy đi ha!”

.

Giờ cơm trưa, Tô Giản vui thích chạy đến thư phòng gọi An Dĩ Trạch.

An Dĩ Trạch như trước bưng lấy một quyển sách nước ngoài đọc chăm chú.

Tô Giản lại gần: “Lại đang đọc sách tiếng Pháp sao?”

An Dĩ Trạch khép sách lại: “Là tiếng Tây Ban Nha.”

Tô Giản thẹn quá thành giận: “… Ngươi đến cùng là biết ngôn ngữ mấy nước?”

An Dĩ Trạch: “Tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Nhật chỉ biết một ít câu xã giao.”

Tô Giản: “…”

Thua người nhưng không thua trận, vì thế Tô Giản nghĩ nghĩ, bĩu môi nói: “Biết năm chủng ngôn ngữ thực rất giỏi sao? Ta cũng biết năm chủng ngôn ngữ vậy!”

An Dĩ Trạch kinh ngạc nhìn hắn.

Tô Giản đắc ý nói: “Tiếng Anh, tiếng phổ thông, tiếng Thiên Tân, tiếng Đông Bắc, đương nhiên tiếng Nhật cũng biết nữa!” Cái gì “yameru” “yamete” “ii kimochi” Tuyệt đối không thành vấn đề!

An Dĩ Trạch: “…”

Đi ra thư phòng hướng  tới phòng ăn, An Dĩ Trạch đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng biết tiếng Thiên Tân và tiếng Đông Bắc?”

Tô Giản nhất thời toát ra mồ hôi lạnh. Chết! lúc nãy nói có hơi quá lời, hắn nhớ mang máng tô muội tử tựa hồ là đến từ Giang Nam đi?

Trong đầu nhanh chóng vận chuyển, Tô Giản kiên trì bảo vệ lời nói của mình: “Như thế nào, ngạc nhiên lắm sao? Một người cả tiếng Thiên Tân và tiếng Đông Bắc đều biết nói tốt hay không tốt?”

“Hả?”

Tô Giản lập tức bắt đầu học giọng điệu Thiên Tân: “Thân trúc như vậy một tá a, cái khác ta không khoe, ta khoe là khoe truyền thống mỹ thực bánh bao cả chó cũng không để ý tới! Bánh bao mà cả súc vật cũng không ăn đến tột cùng là sao? Thập Bát Điệp nó có vỏ mỏng và trũng sâu, tựa như một đóa hoa!” (là mấy câu nói mang đậm nét Thiên Tân cho nên không có ăn nhập gì với nhau hết)

Sau đó là khẩu âm trẻ con Thẩm Dương: “Chú đừng xem tuổi con còn nhỏ, cái gì con cũng biết hết á, đời người khi còn sống rất ngắn ngủi, đôi khi tỉnh và mơ là cùng một dạng, đó chú xem mắt vừa khép lại rồi mở ra thì một ngày đã đi qua, HANG — nhắm mắt, không gian tĩnh lặng, đời này liền qua đi, HANG –”

An Dĩ Trạch: “…”

Tô Giản hếch mặt lên: “Thấy thế nào?”

An Dĩ Trạch: “… Quả thật đa tài đa nghệ.”

Tô Giản lập tức thoải mái: “Đến đây, ăn cơm ăn cơm!”

.

Nhìn đến trên bàn cơm trưa, An Dĩ Trạch lại ngây ngẩn cả người.

Trên mặt bàn, thịt gà xào đậu phộng, thanh tiêu ngưu liễu, gạch cua đậu hủ, dưa gang nhục hoàn canh, ba món mặn một tô canh, tuy là đồ ăn gia đình đơn giản nhưng màu sắc mùi vị đều mê người, ngón trỏ đại động.

An Dĩ Trạch kinh ngạc: “Đều là do ngươi làm?”

“Đương nhiên rồi!” Tô Giản dương dương tự đắc, “Sao! Thấy thế nào?”

An Dĩ Trạch chiếu theo hiện thực đáp: “Đạt phân nữa tiêu chuẩn nhà hàng bảy sao.”

Tô Giản bận rộn đem so lại bó đũa trong tay, lại nhiệt tình giúp hắn múc canh: “Mau nếm thử!”

An Dĩ Trạch nhấm nháp từng chút một, thấy trước mắt giương lên một đôi con ngươi trong suốt sáng ngời tràn đầy chờ mong (nguyên gốc là doanh mãn kỳ đãi), mỉm cười nói: “Hương vị cũng rất ngon.”

Tô Giản thập phần vừa lòng, cười tủm tỉm ngồi xuống, thầm nghĩ: An Dĩ Trạch ơi An Dĩ Trạch, ta cuối cùng vẫn còn có chỗ lợi hại hơn so với ngươi nha!

Nguyên lai Tô Giản phụ thân làm được một tay hảo đồ ăn, Tô Giản gia học nhuộm dần, đánh tiểu tiện học xong nấu ăn, nhất là tại tốt nghiệp công tác sau, chính mình một người ở bên ngoài trụ, còn không có bạn gái, là này trù nghệ càng là tinh tiến, tại tàn khốc sinh hoạt thôi bức hạ, sinh sinh từ một điểu ti trạch nam, biến thành một làm được một tay hảo đồ ăn , điểu ti trạch nam.

Tô Giản giống như lơ đãng hỏi: “Trước kia trù nghệ của ta thế nào?”

An Dĩ Trạch: “Trước kia ngươi nấu ăn cũng không tệ.” Ngừng lại một chút, “Bất quá hiện tại tốt hơn.”

Tô Giản mặt lộ vẻ mỉm cười, kì thực tâm hoa nộ phóng (trong lòng đang vui đến phát điên nhưng mặt ngoài chỉ giả bộ cười khẽ ấy).

Nhưng mà ngay sau đó trong lòng lại rùng mình: Này một người mất trí nhớ thì trù nghệ làm sao sẽ tiến bộ được, tựa hồ nói có chút không hợp lý a! phải nhanh chóng tìm lý do biện minh mới được!

Vì thế Tô Giản bận rộn tìm lấy một cái cớ: “Hắc hắc, bởi vì trước kia ta còn không thể nào thích ngươi, cho nên làm đồ ăn tất nhiên cũng không thể ngon!” Từ trước ngươi là tử tình địch của ta, ta làm sao có thể nấu cơm cho ngươi được, cho nên ngày hôm qua ngươi chỉ có thể ăn mì ăn liền; Hôm nay thấy ngươi coi như có ánh mắt mới có thể cùng chung một thần tượng với ta, cho nên ta mới nhìn ngươi thuận mắt một chút, hừ!

An Dĩ Trạch ngẩn ra, từ từ nói: “Ý tứ là, ngươi hiện tại, thích ta?”

Tô Giản một ngụm canh vừa đưa đến miệng, nghe vậy “Phốc” một tiếng, phun toàn bộ ra.

Bát cơm phía trước và cả trên mặt An Dĩ Trạch đều bị nước canh phun đến ướt đẫm: “…”

 

1 comment: