TSTTVTĐ: Chương 19

Related image

Không qua bao lâu, Tô Giản thật đúng là gặp được nữ thần mà hắn mong đợi.

Cũng không biết là An mẫu ước linh nghiệm hay là không mời tự đến, thế nhưng chưa qua bao lâu Tuyết Nhi nữ thần đã giáng thế ở ngay trước mặt Tô Giản.

“Tuyết Nhi càng lớn càng xinh đẹp!” Thái độ của An mẫu đối với nữ thần là hoàn toàn bất đồng với Tô Giản, lôi kéo cánh tay nữ thần cười đến hiền lành lại ôn nhu.

Nhưng mà Tô Giản hoàn toàn không có ăn giấm chua, bởi vì tâm lý hoạt động của hắn hiện tại là: Bàn tay nhỏ của Emma kia vừa trắng vừa mịn, ta cũng muốn sờ thử!

Nữ thần không hổ với cái tên ‘Tuyết Nhi’ này, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh lệ, xứng với một mái tóc dài thướt tha đến ngang hông cùng với một bộ quần áo trắng tung bay kia, nét tươi tắn trên trời dưới đất không ai sánh bằng, nếu dùng chữ để lột tả thì chỉ có bốn chữ này mới đủ để hình dung: Sở, sở, động, nhân! (nghĩa là tươi tắn động lòng người)

Tô Giản nhìn tỉ mỉ, chủ động vươn tay ra: “Xin chào!”

Nữ thần đưa tay ra bắt lỏng lẻo cho có: “Chào cô, Tô tiểu thư, tôi gọi là Bạch Ninh Tuyết.”

Tô Giản nhìn chằm chằm đối phương thuần mỹ như sen trắng tươi cười nghĩ, “Ninh tuyết” Tên này thật là dễ nghe, rất xứng với khí chất nữ thần!

Vì thế hắn cầm tay nữ thần sờ soạng một phen, lại sờ soạng một phen, mãi tới khi nét tươi cười của đối phương có chút không ổn mới lưu luyến buông ra, trong lòng vẫn kích động: Tuyệt tuyệt! Bàn tay Emma quả nhiên mềm mịn!

An mẫu kéo Bạch Ninh Tuyết qua ngồi vào trên sô pha, cố ý đem Tô Giản gạt qua một bên, đối với Bạch Ninh Tuyết hiền từ nói: “Tuyết Nhi, nghe nói con gần đây đang phải phụ trách chuẩn bị một buổi tiệc từ thiện?”

“Dạ nhà con quả thật đang chuẩn bị, nhưng mà con cũng không thể nói là mình phụ trách được, chỉ là giúp đỡ một chút mà thôi.” Bạch Ninh Tuyết giọng nói nhẹ nhàng.

“Tuyết Nhi con không cần phải khiêm tốn! Bá mẫu đương nhiên biết khả năng của con đến đâu mà!” An mẫu nói xong liền cùng Bạch Ninh Tuyết nhắc tới một ít chi tiết chuẩn bị cho buổi tiệc từ thiện tối.

Loại chủ đề này Tô Giản tự nhiên là không thể chen miệng được, An mẫu nhắc tới chủ đề này là vì khiến hắn tự biết xấu hổ mà rút lui. Suốt cuộc trò chuyện đến một ánh mắt bà cũng không cho Tô Giản, tựa như người như hắn không có tồn tại trên đời này vậy, nhưng đuôi mắt lại vẫn vụng trộm quét qua dò xét Tô Giản, muốn nhìn thấy bộ mặt xấu hổ của hắn.

Nào biết trên mặt Tô Giản nửa điểm xấu hổ cũng không có, ngược lại thấy nàng nhìn Bạch Ninh Tuyết, trong đôi mắt chứa ánh sao lấp lánh.

Nguyên lai nữ thần không chỉ đẹp người, mà còn đẹp nết nữa!

Chế độ ‘Diao Si’ sùng bái nữ thần lập tức khởi động, Tô Giản vẻ mặt nghiêm túc ngồi chen đến bên người nữ thần, nhìn chằm chằm da thịt trắng nõn không hề tì vết của nữ thần một trận thỏa mãn, đến lúc tinh thần phục hồi đủ mới phát hiện nữ thần cũng đang nhìn hắn tươi cười.

Tô Giản có lòng cùng nữ thần làm thân, vì thế tìm một chủ đề thông thường mở miệng: “Không biết Bạch tiểu thư có sở thích gì hay không?”

Bạch Ninh Tuyết nhẹ nhàng vén sợi tóc lên, giọng nói êm ái: “Bình thường tôi rất thích làm từ thiện, nghe một chút âm nhạc hội, có khi cũng sẽ đi dạo triển lãm tranh, gần đây tôi thích tranh của Peter Paul Rubens, thời gian còn lại tôi thích đọc sách, Elfriede Jelinek [Die Klavierspielerin] là tác giả tôi yêu mến nhất.” Nói xong cười nhợt nhạt hỏi: “Vậy còn Tô tiểu thư?”

Tô Giản gãi gãi đầu: “Dota thì sao?”

Nét tươi cười trên mặt Bạch Ninh Tuyết hơi hơi ngưng trệ: “Đó là cái gì?”

Tô Giản nghe đến đây nhất thời hưng trí: “Dota là một trò chơi cực kỳ thú vị, Bạch tiểu thư nếu như có chút hứng thú, tôi có thể chỉ cô chơi!”

Bạch Ninh Tuyết mím môi, mỉm cười nói: “Vậy không cần đâu, tôi đối với cái này không cảm thấy hứng thú lắm.”

Tô Giản hơi có chút chút sốt ruột, nữ thần đối với dota không có hứng thú, chủ đề này liền không thể tiếp tục tiến hành nha, hắn lại tạm thời còn chưa nghĩ ra đề tài khác. Phải nói chuyện gì thì nữ thần mới cảm thấy hứng thú đây…

Lúc hắn đang vắt hết óc ra suy nghĩ, nữ thần của hắn chủ động khơi mào một đề tài: “Tô tiểu thư, Dĩ Trạch ca ca anh ấy gần đây có khoẻ không?”

Dĩ Trạch ca ca? À, An Dĩ Trạch kia cùng nữ thần từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, làm người người hận mà than thở! Tô Giản cực kỳ hâm mộ ghen tị hận, trả lời: “Hắn a, thật sự rất khoẻ!”

Trong mắt Bạch Ninh Tuyết hiện lên một luồng ưu thương: “Tôi an tâm rồi. Tôi và Dĩ Trạch ca ca từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, anh ấy luôn luôn che chở tôi, không để bất luận kẻ nào bắt nạt tôi, đối với tôi anh ấy hết mực yêu thương…”

Tô Giản nghĩ: Nữ thần, nếu ta và cô cùng nhau lớn lên, ta cũng sẽ đối với cô thập phần yêu thương!

“Đến khi trưởng thành có người thích ta, anh ấy biết chuyện liền tức giận…”

Tô Giản nghĩ: Mẹ nó! Là ta, ta cũng sẽ tức giận a, nữ thần há có phải là người mà bọn phàm nhân có thể mơ ước!

“Anh ấy vì ta đi đánh nhau cùng các nam sinh khác, còn bị thương, trong lòng ta vừa đau lại vừa mừng…”

Tô Giản nghĩ: An Dĩ Trạch kia mà biết nữ thần vì hắn thầm rơi lệ nhất định trong lòng thích muốn chết! Mà phải nói, An mặt than nguyên lai cũng biết đánh nhau? Emma chắc bỗng nhiên muốn xem thử An Dĩ Trạch sẽ phản ứng ra sao đây mà?

“Dĩ Trạch ca ca là người quan trọng nhất và là sinh mệnh của tôi. Tôi tuy rằng không có cơ hội chiếu cố anh ấy một đời, nhưng tôi lại hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc một đời…”

Tô Giản nghĩ: Nữ thần cô đây là có ý tứ gì? Cô hoàn hảo vậy mà đi thích An Dĩ Trạch sao? Họ An ngươi mau ra đây chúng ta đánh một trận!

“Tô tiểu thư, tôi không biết Dĩ Trạch ca ca tại sao lại đột nhiên kết hôn với cô như vậy, nhưng dù có thế nào, tôi hi vọng cô có thể đối xử tốt cho anh ấy, bởi vì hạnh phúc của anh ấy không chỉ của một mình anh ấy, mà còn là của tôi nữa.”

Tô Giản nghĩ: Nữ thần cô đâu cần phải cuồng dại như vậy? Trứng nát, à không, tim ta tan nát!

An mẫu nghe được đầy mặt cảm động, kéo tay Bạch Ninh Tuyết qua, đau lòng nói: “Đứa bé ngốc, vất vả cho con.”

Bạch Ninh Tuyết lắc đầu nói: “Không sao ạ, bá mẫu, chỉ cần Dĩ Trạch ca ca hạnh phúc, mọi vất vả ta đều nguyện ý nhận.”

An mẫu thở dài một tiếng, đảo mắt nhìn về phía Tô Giản, lập tức trợn mắt trừng trừng: “Đều là bởi vì ngươi! Nếu không phải ngươi câu dẫn Tiểu Trạch nhà chúng ta, Tuyết Nhi và Tiểu Trạch đã sớm ở cùng một chỗ!”

Tô Giản nói: “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con lúc nào thì câu dẫn được Dĩ Trạch?”

An mẫu nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn ngắm hắn từ trên xuống dưới một phen, hừ lạnh nói: “Bản tính ngươi ra sao thì tự ngươi hiểu lấy!”

Tô Giản nói tiếp: “Rõ ràng là anh ấy lừa gạt con.” Thấy Tô muội tử ngây thơ, lấy tiền dụ dỗ Tô muội tử còn gì.

An mẫu: “…”

Tô Giản liếc sang Ninh Tuyết thấy sắc mặt nàng có chút không tốt, cho rằng nàng vẫn còn đau buồn, quyết định muốn an ủi nữ thần một chút, vì thế nói: “Kỳ thật Bạch tiểu thư cô không cần phải quá thương tâm, An Dĩ Trạch không tốt như cô tưởng tượng vậy đâu.”

An mẫu cả giận nói: “Ngươi nói cái gì?”

Tô Giản không để ý tới An mẫu, vẫn đối với Bạch Ninh Tuyết nói: “Người này mặt lạnh không thích cười, cô cứ tưởng tượng xem, ở cùng nhau mỗi ngày đều phải nhìn cái bản mặt ấy thì chán thế nào không! Hơn nữa người này trù nghệ quá kém, làm đồ ăn quả thực không có cách nào nuốt nổi! Còn nữa nha, người này ba mươi tuổi đầu thế mà còn cuồng thần tượng, đúng là quá trẻ con! Càng đáng sợ hơn là người này lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần không cẩn thận nói nhầm một câu, hắn có thể nửa tháng không để ý tới cô, quả thực chịu không nổi!”

Bạch Ninh Tuyết sắc mặt lại càng khó coi: “Dĩ Trạch ca ca nấu cơm cho cô?”

Tô Giản thấy nàng nghe lọt tai, vội gật đầu: “Ừm, bất quá người này ngay cả đường và muối đều không phân biệt được thì còn có thể làm cái gì? Cho nên cô thật sự không cần phải thương tâm, cánh đồng nào mà không có cỏ, cần gì phải yêu đơn phương An Dĩ Trạch chứ?” Chàng trai giản dị ôn nhu giống như ta có phải tốt không, nữ thần cô hoàn toàn có thể suy xét một chút mà!

Bạch ninh tuyết cố gắng xả ra một nụ cười mỉm, nhưng nó thật miễn cưỡng và có chút hơi cưng cứng.

Tô Giản lại không chú ý tới biểu cảm của nàng, cố khuyên bảo: “Lại nói An Dĩ Trạch này còn có tình nhân ở bên ngoài nữa, mà tình nhân đó còn là đàn ông, Bạch tiểu thư cô làm sao lại thích một tên gay được chứ?” Xử nam thuần khiết chưa từng kết hôn chưa từng biết yêu giống như ta, không phải mới là sự lựa chọn hoàn mỹ nhất hay sao?

Lần này Bạch Ninh Tuyết đến mỉm cười đều không cười nổi, chỉ có khóe miệng vẫn nhẹ nhàng run rẩy.

Ngược lại thì An mẫu tức giận vô cùng, cả giận nói: “Ngươi thế mà lại ghét bỏ Dĩ Trạch?”

Tô Giản lúc này mới ý thức được mình thế mà ở trước mặt mẹ chồng công khai nói con trai người không tốt, mẹ chồng làm sao lại không để ý chứ? Vì thế bận rộn bổ cứu nói: “Con tất nhiên là không ghét bỏ anh ấy! Chung quy lúc kết hôn với con, anh ấy vẫn còn bình thường nha!”

An mẫu: “…”

.

Nói chuyện phiếm một hồi, An mẫu tức giận đến run cầm cập dắt Bạch Ninh Tuyết lên lầu không bao giờ muốn cùng tiểu yêu tinh Tô Giản nói chuyện lần nữa mà chấm dứt.

Không thể tâm sự lại cùng với nữ thần, Tô Giản không khỏi cảm thấy lạc lõng.

May mà sau đó không lâu nghe được đến tin tức: Nữ thần sẽ ở lại đây ăn cơm tối!

Tô Giản nhất thời lại nổi lên hy vọng.

Tuy rằng An mẫu vẫn chưa mời hắn, bất quá Tô Giản cũng không để ý, đợi cho đến đúng giờ cơm tối, Tô Giản tự tiện ngồi ở bên cạnh bàn ăn, nhưng lại chọn riêng vị trí bên cạnh nữ thần, để dùng sắc thay cơm.

Tô Giản tâm tình phấn khích, vì thế khi đồ ăn được mang lên, đối với việc An mẫu không cho hắn ăn mà vì Bạch Ninh Tuyết chuẩn bị một bàn lớn đây ắp mỹ thực cố ý phân biệt đối đãi hắn cũng không để ý chút nào, chỉ thỉnh thoảng thưởng thức mặt nữ thần.

May mà An mẫu cũng không đuổi hắn ra khỏi bàn ăn, nhưng bà cũng không để ý tới Tô Giản, toàn bộ buổi cơm tối chỉ cùng Bạch Ninh Tuyết nói chuyện, giống như không phát hiện ra Tô Giản vậy.

Bạch Ninh Tuyết thức thời cảm kích, tự nhiên là phối hợp với An mẫu, trò chuyện một số chủ đề mà Tô Giản hoàn toàn không thể chen miệng vào.

Nhưng mà Tô Giản lại hoàn toàn không cảm thấy bị cô lập, mà là một bên vừa ăn một bên vừa nghe đến cao hứng. Woa, đầu bếp đại thúc làm đồ ăn hương vị không tệ nha! Emma nữ thần thanh âm thật mềm mại thật dễ nghe!

“Bá mẫu, người ăn cái này đi, cái này đối với thân thể là tốt nhất.” Bạch ninh tuyết chủ động vì An mẫu gắp đồ ăn, An mẫu bên kia từ ái tươi cười: “Tuyết Nhi có tâm!”

Bạch Ninh Tuyết tràn đầy tiếu ý, khóe mắt liếc đến Tô Giản đang nâng mắt hướng nàng nhìn đến, hơi hơi sững sờ, ôn nhu nói: “Tô tiểu thư không cần khách khí, tôm hùm này là mới nhập từ nước Pháp bằng đường không vận tới, bên ngoài chỉ sợ không dễ mà tìm được.”

Tô Giản thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), nhìn Bạch Ninh Tuyết ánh mắt trong suốt sáng ngời: “cảm ơn!”

Bạch Ninh Tuyết mím môi cười, ánh mắt hơi đổi liếc tới người hầu đang đưa canh đi lên, liền đứng dậy nhận lấy.

Tô Giản đang thưởng thức tôm hùm mà nữ thần đề cử riêng cho mình, bỗng nhiên nghe được một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó cảm giác cánh tay truyền đến một trận nóng rát, nhìn tới thì đã bị phỏng.

Tô Giản lúc này mới phát hiện, thì ra hơn phân nửa tô canh trong tay Bạch Ninh Tuyết đã đổ vào trên người mình!

Mẹ nó nóng nóng nóng nóng nóng nóng! Tô Giản nóng tới lập tức liền nhảy dựng lên, nhưng hắn lại quên hiện giờ mình chỉ còn một chân lành lặn, vì thế đứng không vững té ngã trên đất, lại càng không may là, cú ngã này vừa vặn đụng tới vết thương chân nhất thời một trận đau đớn ập đến.

Tô Giản chỉ một thoáng thì lệ rơi đầy mặt: Trời ạ có cần phải bi đát như vậy không…

Bạch Ninh Tuyết ở một bên nét mặt hiện lên vẻ kinh hoảng đến dìu hắn: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý! Tô tiểu thư, cô không sao chứ?”

Tô Giản tóm lại là muốn đến an ủi nữ thần một chút để nàng không cần áy náy, bất đắc dĩ vết thương thật sự rất đau, một cơn tê buốt vọt lên tận óc không thể kìm hoãn lại, chỉ có thể nhăn mặt cắn chặt răng “Hah hah” thở dốc, căn bản không có cách nào lên tiếng.

Ngay trong thời điểm rối loạn, một thanh âm trầm thấp bỗng nhiên vang lên.

“Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?”

 

1 comment: