TSTTVTĐ: Chương 20

Image may contain: 1 person

Tô Giản bỗng nhiên ngẩng đầu.

Nam nhân trước mặt áo khoác chưa cởi bộ dáng phong trần mệt mỏi đang cau mày nhìn hắn chằm chằm không phải An Dĩ Trạch thì là ai?

Tô Giản còn chưa lên tiếng, nữ thần của hắn đã tiến lên nghênh đón trước: “Dĩ Trạch ca ca, anh đã về rồi sao?”

An mẫu cũng thực kinh ngạc, bà vừa mới được nhìn thấy tiểu yêu tinh bị dính xui xẻo trong lòng đang rất vui vẻ, lại không chú ý tới cục cưng bảo bối không biết từ lúc nào đã quay về, giờ phút này nhìn mặt An Dĩ Trạch không chút thay đổi, không hiểu vì sao bà cảm thấy có chút thấp thỏm.

An Dĩ Trạch quay sang nhìn bà gật gật đầu, kêu một tiếng “Mẹ”, rồi liền bay thẳng đến chỗ Tô Giản hạ thấp người xuống. Tô Giản một bên đau đến nhăn mặt một bên ngạc nhiên nhìn hắn, đã thấy An Dĩ Trạch niết cánh tay bị phỏng đến hồng hết cả lên với ánh mắt sâu thăm thẳm, rồi sau đó quay đầu nhìn sang người hầu trầm giọng quát: “Còn không mau đi gọi bác sĩ đến!”

Người hầu nhanh chóng lên tiếng trả lời rồi chạy nhanh đi gọi. Bạch Ninh Tuyết ở một bên ủy khuất cắn môi: “Dĩ Trạch ca ca…”

An Dĩ Trạch lúc này mới nhìn về phía nàng, lạnh nhạt nói: “Ninh Tuyết em theo mẹ trò chuyện giúp ta.”

Bạch ninh tuyết ôn nhu đáp ứng, đang định tiếp tục nói chuyện lại mới gọi ra một “Dĩ Trạch ca ca”, liền bắt gặp hai tay của An Dĩ Trạch nâng phía đằng sau gáy và bên dưới khuỷu chân của Tô Giản, dùng sức ôm lấy Tô Giản nhấc bổng lên, sau đó hướng lên trên lầu đi nhanh.

Bạch Ninh Tuyết biến sắc, hốc mắt phiếm hồng, hung hăng cắn chặt môi.

Ngược lại thì An mẫu nhìn thấy bóng dáng An Dĩ Trạch lên lầu, nghĩ nên đi theo sau, nhưng do dự một chút lại dừng cước bộ lại, kiêu ngạo ngồi trở lại vào bàn ăn.

.

Mà Tô Giản bên này, giống như thực mất hứng.

Thế nhưng lại bị ôm kiểu công chúa! An Dĩ Trạch người này lại tại trước mặt nữ thần làm hắn mất hết mặt mũi!

Bị An Dĩ Trạch mang lên trên lầu đem vào phòng hắn cẩn thận đặt xuống giường, Tô Giản vẫn oán hận trừng mắt nhìn An Dĩ Trạch.

An Dĩ Trạch thanh âm coi như ôn hòa: “Còn đau không?” Hắn bỗng nhiên nâng tay Tô Giản lên trước mặt nhẹ nhàng vuốt ve thổi thổi.

Tô Giản thất thần, chờ đến lúc cầm được lại tay của mình, lúc này hắn mới phát hiện trên mu bàn tay có chút vệt nước.

Tô Giản thoáng chốc xấu hổ. Không phải chớ! Đây là có chuyện gì? Lão tử kiên quyết không thừa nhận rơi nước mắt!

Liền ngay sau đó, An Dĩ Trạch nhìn thấy tiểu nha đầu lúc trước còn hai mắt rưng rưng đẫm lệ nhanh chóng lau mặt, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi hiện lên một tầng đỏ ửng.

Tô Giản bắt gặp An Dĩ Trạch đang nhìn hắn khóe môi dường như ẩn chứa ý cười, liền quát nạt: “Nước mắt theo sinh lý tính thôi có cái gì mà ngạc nhiên!”

An Dĩ Trạch đè tay hắn lại hỏi: “Trừ tay, còn chỗ nào bị phỏng hay không?”

Hắn nhắc nhở, Tô Giản thoáng chốc cảm thấy đau đớn khó chịu, “Ah” một tiếng rên rỉ: “Chân! Chân rất đau!”

An Dĩ Trạch ánh mắt thâm trầm: “Bác sĩ một lát nữa liền tới đây, cho nên hãy kiên nhẫn một chút.”

Tô Giản cau mặt gật đầu, ánh mắt lơ đãng đảo qua, lúc này mới chú ý tới căn phòng mình đang ở, hai màu đen trắng phối hợp với nhau vừa đơn giản lại vừa quen thuộc, vì thế hỏi: “Đây là phòng của ngươi?”

An Dĩ Trạch gật đầu: “Ừ.”

Tô Giản nhìn quanh bốn phía đem căn phòng thưởng thức một phen, ánh mắt lại rơi xuống trên người An Dĩ Trạch, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện vội hỏi: “Ngươi không phải đang đi công tác sao? Tại sao đột nhiên lại quay về?”

“Đã hoàn thành công tác nên liền trở lại.”

An Dĩ Trạch không có nói quản gia vụng trộm gọi điện thoại cho hắn, báo cho hắn Tô Giản bị bà chủ phái người mang về nhà chính. Trên thực tế, lúc ấy nghe nói Tô Giản bị bắt ép đưa đến nhà chính, hắn lập tức đem sự vụ chưa xong giao lại cho cấp dưới, rồi sau đó lái xe thẳng về nhà. Về phần vì cái gì, hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ cảm thấy mẹ vốn là không đồng ý hắn cùng với Tô Giản kết hôn, hành động này chỉ sợ là muốn làm khó Tô Giản, nhưng mà hắn cùng với Tô Giản chỉ là hợp đồng, Tô Giản cũng không nợ hắn, hắn tự nhiên cũng không thể để nàng chịu nhiều sức ép.

Vì thế hắn vội vàng chạy về, lại không ngờ vừa bước vào cửa, liền nghe được một tiếng thét kinh hãi, rồi sau đó liền thấy Tô Giản ngồi ở bên cạnh bàn té ngã trên đất.

Mà khi hắn không tự chủ bước nhanh qua, Tô Giản cũng đột nhiên ngẩng mặt, chính là đối diện với ánh mắt hắn. Chẳng là, tiểu nha đầu khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn lại, nước mắt lưng tròng.

An Dĩ Trạch cảm thấy trong một khắc kia, trái tim của mình đập nhanh hơn một chút.

An Dĩ Trạch phục hồi tinh thần, phát hiện Tô Giản đang vụng trộm ngắm hắn, vì thế mở miệng hỏi: “Làm sao?”

“Gì cơ,” Tô Giản ngắm nhìn hắn có chút mất tự nhiên, “Ta cảm giác như ngươi tựa hồ không còn tức giận?”

An Dĩ Trạch im lặng rồi lại im lặng: “Ta không có tức giận.”

Tô Giản lại cẩn thận quan sát hắn một phen, thấy biểu cảm của hắn tuy rằng không đủ ôn hòa, nhưng quả thật đã không còn xa cách như thời kì chiến tranh lạnh lúc trước, vì thế tâm tình buông lỏng, tại trên cánh tay An Dĩ Trạch vỗ một cái: “Ngươi lừa ai chứ? Còn nói không tức giận, lúc trước là ai không ngó ngàng đến ta, mỗi ngày đều mang bộ mặt phụ nữ thời mãn kinh a?”

Khóe miệng An Dĩ Trạch âm thầm nhếch lên, im lặng một lúc đột nhiên hỏi: “Ngươi sợ ta nổi giận sao?”

Tô Giản kỳ quái nhìn hắn một cái: “Ta đương nhiên sợ ngươi nổi giận rồi! Ngươi hiện tại chính là ông chủ của ta, chuyện ăn mặc của ta dựa vào ngươi hết thảy đều dựa vào ngươi, ngươi nổi giận một cái mặc kệ thì ta phải làm sao chớ?”

Không biết có phải là Tô Giản ảo giác hay không, hắn phát giác biểu tình của An Dĩ Trạch giống như không được tốt, tuy rằng An mặt than kỳ thật cho tới nay biểu tình đều như vậy.

Tô Giản nói xong, bỗng nhiên lại hắc hắc nở nụ cười: “Bất quá, hiện tại xem ra ngươi coi như có lòng!”

An Dĩ Trạch xem xét hắn cong cong mắt cười, có chút không nói ra lời, trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Mẹ của ta bà… Bà ấy có làm khó dễ ngươi hay không?”

Tinh thần Tô Giản lập tức tỉnh táo, mắt sáng long lanh: “Có phí tổn thất tinh thần sao?”

An Dĩ Trạch: “…”

Thấy biểu hiện của An Dĩ Trạch một bộ ngây ngốc, Tô Giản bừng bừng hưng trí nhất thời biến mất, lo nghĩ, gãi gãi đầu: “Nói thật, ban đầu lúc bị Thái Hậu nhà các ngươi gọi người mạnh mẽ chộp tới đây, ta còn nghĩ sẽ lấy kết cục giống như trong phim truyền hình mẹ chồng giàu có cay nghiệt khi dễ con dâu nghèo hèn đáng thương vậy đó, kết quả ma ma của ngươi trừ một lần bỏ đói ta ra, cũng không làm chuyện khó dễ gì hết.” Ngược lại thì không biết vì sao mấy lần bà ấy tự nhiên lại nổi giận vô cớ với mình, tâm tư của các obasan thật khó hiểu a!

An Dĩ Trạch mở miệng giải thích: “Bà ấy thực ra không có ý gì xấu, chỉ là ta đột nhiên kết hôn với ngươi, bà cảm thấy không quá thoải mái mà thôi.”

Tô Giản cười rộ lên: “Đúng vậy, mẹ ngươi có hỏi ta, muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi ngươi.”

An Dĩ Trạch hơi nhướn đuôi lông mày: “Ngươi trả lời như thế nào?”

Tô Giản ngẩng đầu nói: “Ta đâu có đụng chuyện liền bỏ trốn như vậy, đương nhiên là nói chúng ta tình quý hơn kim cương yêu sâu đậm hơn biển, tiền tài căn bản không thể cân đo đong đếm tình yêu của chúng ta!”

An Dĩ Trạch: “…”

“Bất quá, mẹ ngươi muốn ta ly hôn với ngươi,” Tô Giản học giọng điệu của An mẫu, “ ‘Ngươi căn bản không xứng với Tiểu Trạch! Ta đã vì Tiểu Trạch tuyển một thê tử tốt, chỉ có Tuyết Nhi con bé ấy mới xứng đôi với Tiểu Trạch nhà chúng ta’ !”

An Dĩ Trạch nhíu mày nói: “Trong thâm tâm của ta, ta chỉ coi Ninh Tuyết là em gái mình mà thôi.”

Trong lòng Tô Giản bỗng nhiên thư thái, tươi cười rạng rỡ nói: “Ta cũng biết ngươi cùng Bạch tiểu thư không thích hợp!” Nữ thần tất nhiên phải theo ta mới là thích hợp nhất a!

An Dĩ Trạch nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, ánh mắt sâu thẳm: “Hình như ngươi đang rất vui vẻ?”

“Đúng vậy!” Cái đó tất nhiên là vui vẻ! Mĩ nữ cùng cao phú soái là huynh muội đó không phải là chuyện khiến người vui vẻ nhất sao?

An Dĩ Trạch nâng tay vò đầu tóc của hắn, không tự chủ được, khóe môi cũng đã hơi hơi nhếch lên.

 

1 comment: