TSTTVTĐ: Chương 21

Image result for bệnh viện cao cấp

Không lâu sau bác sĩ đã tới, kiểm tra kĩ càng cho Tô Giản một phen. May mà tô canh kia đã đặt ở trong phòng bếp một lúc, tuy rằng còn rất nóng nhưng cũng không làm Tô Giản bị phỏng đến mức nghiêm trọng, Tô Giản chỉ cần bôi ít thuốc sau mấy ngày liền có thể khỏi hẳn. Mà chỗ bị thương trên đùi, tuy rằng lúc ấy không cẩn thận đụng vào thập phần đau đớn, may mắn cũng không có gì đáng ngại, bác sĩ chỉ dặn dò về sau cần phải chú ý cho kỹ, chăm sóc tốt thân thể là được.

Tô Giản thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn đã nữa tàn phế, tự nhiên không muốn mình đã tàn càng thêm tàn. Quay đầu nhìn đến An Dĩ Trạch, mặt An Dĩ Trạch không chút thay đổi nhưng tựa hồ cũng thoáng thả lỏng một chút.

Bạch Ninh Tuyết tới đây thăm Tô Giản, Tô Giản rất là vui vẻ, đáng tiếc ánh mắt nữ thần chính là không dừng quá lâu ở trên người hắn, mà là ôn nhu hướng tới An Dĩ Trạch xin lỗi, bộ dáng bất an ưu thương kia quả thật khiến ta thấy oán hận lây.

Tô Giản hết sức đau lòng, còn An Dĩ Trạch thần sắc thản nhiên, Tô Giản đang muốn mượn cơ hội an ủi nữ thần để nàng mở rộng lòng của mình thì An Dĩ Trạch bỗng nhiên nói: “Giản Giản cần nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài phòng đi.” Một câu nói liền đem nữ thần mang đi.

Tô Giản nghẹn một hơi thiếu chút nữa không thể thở ra: Súc… sinh!

May mà một lát sau An Dĩ Trạch liền quay trở lại phòng, Tô Giản ước chừng vẫn còn tức giận, An Dĩ Trạch ngươi vào đây làm cái gì? Ngươi đầu gỗ mặt than thì có cái gì mà xem, mau đưa nữ thần của ta đến đây!

An Dĩ Trạch ngồi ở bên giường, đột nhiên hỏi nhỏ: “Ngươi nguyện ý ở lại chỗ này dưỡng thương, hay là muốn về nhà?”

Tô Giản đang quay đầu tránh mặt hắn, nghe tóm lược ý chính lập tức xoay qua: “Có thể trở về sao?”

An Dĩ Trạch nói: “Ngươi vẫn nên ở lại đây không tốt hơn sao?”

Mẹ nó ta đương nhiên lựa chọn quay trở về! Tuy rằng ở nơi này có nhà rộng có món ngon có nữ thần, nhưng chung quy còn có Dung ma ma, để người thập phần không an tâm a! Tô Giản vội vàng lắc đầu: “Ta muốn trở về!”

An Dĩ Trạch gật đầu: “Được rồi.”

Không qua bao lâu, An mẫu cũng đi tới phòng Tô Giản nghỉ ngơi. Tô Giản không muốn làm con dâu cùng mẹ chồng người ta đấu võ mồm, vì thế liền cố gắng giả bộ ngủ, đồng thời vểnh tai nghe An Dĩ Trạch và An mẫu trò chuyện.

An Dĩ Trạch hỏi An mẫu chuyện đưa Tô Giản về lại chỗ ở của hai người, không nghĩ tới bị An mẫu lập tức phản đối.

Thanh âm An mẫu thập phần ôn nhuyễn bất an: “Tiểu Trạch, con giận mẹ sao?”

Tô Giản trong chăn âm thầm líu lưỡi: Quả nhiên là con ruột a, Dung ma ma thế mà lại có lúc trở nên mềm mỏng như vậy a!

An Dĩ Trạch thanh âm mang theo sự ôn hòa mà chỉ khi nói chuyện cùng người thân mới có: “Không có, mẹ, mẹ đừng suy nghĩ miên man.”

“Con gạt ta! Con nhất định là giận khi ta đem vợ của con mang lại đây đúng hay không!” An mẫu ủy ủy khuất khuất,“Từ lúc con gạt ma ma vụng trộm kết hôn, ma ma liền biết, Tiểu Trạch con không còn nghe lời ma ma nói, không còn thương ma ma nữa…”

Trong chăn Tô Giản vụng trộm chà hai cánh tay đang nổi da gà: Dung ma ma, bà vẫn còn là Dung ma ma sao? Khẩu khí của thiếu nữ u oán này là muốn nháo (nghĩa là quậy, làm ầm ĩ) tới cỡ nào?

An Dĩ Trạch đã sớm thành thói quen, thanh âm không thay đổi vẫn bình tĩnh như cũ: “Mẹ, con thật sự không có tức giận, chỉ là Giản Giản không quen ở bên này, nàng hiện tại lại bị thương, vẫn là nên về nhà tĩnh dưỡng thì hơn.”

“Nơi này không phải là nhà sao? Hơn nữa vợ của con bị thương, vừa lúc cần người chăm sóc, con hằng ngày đều phải đi làm lúc nào thì chiếu cố được đến nó chứ? Trong nhà nhiều hạ nhân như vậy, đầu bếp bác sĩ đều là có sẵn, nó ở đây dưỡng thương không phải càng thuận tiện sao? Còn có cả mẹ nữa, mẹ cũng có thể chiếu cố nó a!” An mẫu u u khóc, “Con kỳ thật vẫn là không muốn gặp ma ma, con không yêu ma ma sao?”

Tô Giản: …Dung thiếu nữ bà không cần phải như vậy! An Dĩ Trạch ngươi mau tới chống đỡ! Ta không muốn ở nơi này oa oa!

An Dĩ Trạch: “Được rồi, con sẽ đi nói với Giản Giản, trước tiên ở nơi này vài ngày rồi tính.”

Tô Giản: “…”

.

Tiễn bước An mẫu, An Dĩ Trạch trở về phòng. Tô Giản vừa nhìn thấy hắn liền kêu lên: “Ngươi hồi nãy đã đáp ứng ta về nhà mà!”

An Dĩ Trạch nói: “Bà ấy nói cũng có đạo lý, bên này nhiều người càng thuận tiện chiếu cố ngươi.”

Tô Giản tức giận: “Ta không cần người chăm sóc! Lúc trước ta một mình cũng sống tốt không phải sao?”

An Dĩ Trạch nói: “Nhưng mà ngươi hiện tại lại bị phỏng tay, ta không yên tâm.”

Tô Giản nói: “Ở trong này ngươi sẽ an tâm sao? Mẹ ngươi lúc trước còn không cho ta ăn cơm!”

An Dĩ Trạch nói: “Sẽ không đâu, bà ấy nhìn thấy ngươi bị thương cũng rất lo lắng. Kỳ thật bà cũng không thật sự chán ghét ngươi, chỉ là lúc trước ta cùng ngươi kết hôn có hơi đột ngột, cũng không cùng bà ấy thương lượng, cho nên trong lòng bà không thoải mái, lúc này mới tìm ngươi phát giận, hiện tại bà cũng đã phát tiết rồi, hẳn là sẽ không cố ý lại làm khó dễ ngươi.”

Tô Giản nghĩ nghĩ, lại nghĩ tới một vấn đề nói: “Nhưng mà ở đây nhiều người phức tạp, cũng quá dễ dàng bại lộ, vạn nhất bị người khác phát hiện ngươi và ta là kết hôn giả thì phải làm sao?”

An Dĩ Trạch im lặng một lát nói: “Ta sẽ làm tốt việc ta nên làm, ngươi cũng chú ý một chút là được.”

Tô Giản: “Chú ý cái gì?”

An Dĩ Trạch: “Ngươi đối với ta tình quý hơn kim cương yêu sâu đậm hơn biển.”

Tô Giản: “…”

.

Giờ đi ngủ Tô Giản rốt cuộc nhận ra một vấn đề lớn: Bà nó như vậy là phải cùng An Dĩ Trạch ngủ chung một cái giường!

Tô Giản giãy dụa: “Nhà ngươi lớn như vậy, phòng nhiều như vậy, tùy tiện cho ta một gian phòng là được, làm sao nhất định phải ngủ chung một gian chớ!”

An Dĩ Trạch nói: “Chúng ta là vợ chồng mới cưới.”

Này bi đát show ân ái! Tô Giản rối rắm: “Vậy thì nói ta hiện tại bản thân bị trọng thương, không thích hợp ở cùng phòng với ngươi?”

An Dĩ Trạch bình tĩnh nói: “Ngươi bị thương di chuyển không được thuận tiện, cho nên càng không thể để một mình được.”

“Nhưng lúc ta ngủ sẽ nghiến răng hay ngáy ngủ còn có thể đá chăn!” Tô Giản cực lực tự bêu xấu mình bằng bất cứ giá nào.

An Dĩ Trạch: “Nga.”

Tô Giản bất đắc dĩ. An Dĩ Trạch bỗng nhiên nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm cái gì xấu đối với ngươi.”

Tô Giản dò xét cái liếc mắt của hắn, bà nó lão tử một đại trượng phu sẽ sợ ngươi làm ra chuyện gì? Lão tử chính là không muốn cùng tử tình địch ngủ chung một cái giường mà thôi!

Bất quá tình thế bắt buộc, Tô Giản cũng chỉ có thể nhận mệnh.

May mà bởi vì hiện tại thương thế càng thêm nghiêm trọng, việc tắm rửa càng thêm gian nan, An Dĩ Trạch thấy thế liền kêu hầu gái đi lên giúp Tô Giản một chút. Bị cô hầu gái ôn nhu dễ thương hầu hạ, lần Tô Giản tắm rửa này lòng tràn đầy hạnh phúc.

Đáng tiếc An Dĩ Trạch về tới phòng, Tô Giản chỉ có thể lưu luyến không rời tiễn bước nữ phó muội tử, rồi sau đó buồn bã ỉu xìu ghé đầu vào trên sô pha.

An Dĩ Trạch thấy hắn một đầu tóc dài vẫn còn ướt, nhíu nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng cầm máy sấy đi lại đây, ngồi vào bên cạnh Tô Giản.

Tô Giản giơ bộ mặt lên nhìn hắn.

An Dĩ Trạch nhìn hắn một cái, vẫn chưa nói chuyện, trực tiếp mở máy sấy, vén mái tóc dài của hắn lên vì cô vợ hờ thổi khô tóc. (Edit: siêu cấp lãng mạn í)

Tô Giản đầu tiên là kinh hãi sau đó lông tơ từng cái từng cái dựng đứng, mẹ nó tình địch vì hắn sấy tóc là cỡ nào quỷ dị! Nhưng động tác An Dĩ Trạch thật sự dịu dàng, máy sấy thổi ra hơi nóng hầm hập thật sự là thoải mái, hắn liền chậm rãi hưởng thụ cảm giác dễ chịu này.

Chờ đến khi tiếng máy sấy ngừng lại, hắn đã có chút mê man mơ hồ, đợi phục hồi tinh thần, hắn mới phát hiện chính mình không biết từ khi nào lại ghé đầu lên trên đùi An Dĩ Trạch.

Tô Giản lập tức giương mắt nhìn thoáng qua An Dĩ Trạch, không ngờ An Dĩ Trạch cũng đang yên lặng nhìn hắn.

Tô Giản xả ra cười gượng, vội vàng khởi động thân. An Dĩ Trạch nhìn hắn một cái nói: “Ta đi tắm rửa.”

“Ô? à, mau đi đi mau đi đi!” Tô Giản nhìn theo bóng lưng An Dĩ Trạch đi vào phòng tắm, rồi sau đó gục đầu đi đến bên giường nằm bẹp xuống.

Nhàm chán cầm lấy di động tiêu khiển trước khi đi ngủ, cơn buồn ngủ chậm rãi lại ập đến, tay cầm điện thoại không tự chủ được từ từ buông ra.

“Ai da!”

An Dĩ Trạch vừa từ phòng tắm đi ra, liền nghe một tiếng thét kinh hãi của Tô Giản, bận rộn bước nhanh lại đây.

Sau đó liền thấy di động nện ở trên mặt Tô Giản.

Cơn buồn ngủ mơ màng man mác của Tô Giản đều bị thổi bay, trong đầu lăn qua lăn lại hai chữ “Bi đát”, mắt thấy An Dĩ Trạch ở trước giường thế nhưng lại còn cười được liền nổi giận.

Nhưng chuyện xui xẻo bị nhìn thấy, thật sự lại không có cái cớ nào để mà nổi điên, Tô Giản đơn thuần là trở mình không nhìn đến tên phiền phức kia nữa.

An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản hùng hổ lật người lại đưa lưng về phía mình, khóe miệng đang cố nhịn cười không biết vì sao cũng dần tắt ngấm, xem cặp táp đã được mở ra kia trong chốc lát, An Dĩ Trạch nghĩ nghĩ, cầm một chồng văn kiện, hất chăn lên giường.

Tô Giản biết An Dĩ Trạch cũng lên giường, lại không nguyện ý đụng đến hắn. Cơn buồn ngủ lúc trước đều đã bị thổi bay không còn chút gì, hắn đơn giản lại cầm lấy di động lên chơi, âm thanh đinh đinh đông đông của mini game vang vọng ở trong phòng thập phần vui thích.

An Dĩ Trạch nhíu nhíu mày, nhưng không có ngăn cản.

Nhưng mà qua không bao lâu, An Dĩ Trạch từ trong đống văn kiện phục hồi tinh thần, bỗng nhiên phát hiện âm thanh của mini game bên cạnh đã không còn.

Do dự một chút, An Dĩ Trạch rướn người đi qua.

Tiểu nha đầu nằm nghiêng người, di động đặt trước mặt còn nắm ở trong tay, nhưng không biết người đã ngủ từ khi nào.

An Dĩ Trạch lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan tiểu tinh linh tinh quái khi đang yên tĩnh ngủ mà không có một dấu hiệu nào báo sẽ tỉnh lại kia trong chốc lát, sau đó chồm qua nhẹ nhàng lấy di động bên khuôn mặt trắng nõn ra, vốn định thuận thế đặt lên trên tủ đầu giường bên cạnh, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới “Di động có bức xạ, không nên để quá gần đầu khi ngủ”, vì thế hắn hất chăn đi xuống giường, cầm điện thoại di động quăng tới trên một mặt bàn khác. (tiểu tinh linh tinh quái nguyên gốc là ‘古灵精怪’ ám chỉ người mang một vẻ đẹp đáng yêu đến kỳ lạ có chút gì đó nghịch ngợm và thông minh, udm con trai cũng hay dùng câu: tớ thấy cậu ‘là lạ’ nên thích thôi – để tán tỉnh mà)

.

Hôm sau Tô Giản từ trong lòng An Dĩ Trạch tỉnh lại .

Hắn không chỉ nằm kề sát bên An Dĩ Trạch, hơn nữa tay còn đặt lên trên ngực An Dĩ Trạch, chân gác lên trên đùi An Dĩ Trạch, cả người giống như là bạch tuộc đang quấn lấy An Dĩ Trạch vậy.

Mới tỉnh lại vốn đang ngái ngủ Tô Giản lập tức kinh sợ.

Chết tiệt! Sao lại ngủ quên đến mức này chứ!

Hắn nghĩ lại, nhớ rõ tối hôm qua tựa hồ mơ thấy một giấc mộng đẹp, trong mơ hắn cuối cùng cũng chiếm được trái tim của mĩ nữ hắn ái mộ đã lâu, vì thế hắn cùng với mĩ nữ gắt gao ôm lấy nhau như vậy, quả nhiên là sầu triền miên kiều diễm vạn phần (cứ hiểu là cảnh xuân ngập tràn là được)… Tô Giản vừa nghĩ đến trên thực tế người cùng hắn sầu triền miên kiều diễm vạn phần tất cả đều là An Dĩ Trạch, nhất thời có cái loại cảm giác mạng già còn phải đi dắt lừa thuê.

Tô Giản lập tức liền muốn đem An Dĩ Trạch đẩy ra, nhưng đang muốn thực hiện thì bỗng nhiên lại sực tỉnh, trời ạ tình cảnh dọa người hiện tại này tốt xấu gì cũng chỉ nên có một mình mình biết, nếu thật sự đánh thức An Dĩ Trạch, vậy mới là thảm hoạ!

Vì thế hắn đành phải cực kỳ cẩn thận nâng tay nhấc chân, chuẩn bị tách ra khỏi người An Dĩ Trạch.

Ai ngờ An Dĩ Trạch bỗng nhiên giật giật, tựa hồ đang muốn tỉnh lại.

Tô Giản chột dạ lập tức hoảng sợ, chính lúc đó đang lặng lẽ nâng chân lên thì gặp biến cố làm động tác phối hợp không tốt, thế cho nên không chỉ không có lặng lẽ rút chân ra được, ngược lại còn đụng phải người An Dĩ Trạch!

Tô Giản thoáng chốc trừng lớn mắt.

Giờ phút này lại không phải bởi vì lo lắng đánh thức An Dĩ Trạch, mà là — mẹ nó địa phương hắn vừa đụng tới kia, hình dạng kia, cảm giác kia, chẳng lẽ là…

Tô Giản phản xạ có điều kiện ngẩng đầu hướng lên phía trên nhìn.

Sau đó tuyệt vọng phát hiện An Dĩ Trạch đã mở mắt, hoàn toàn không thấy có một chút mơ màng nào, chính là đang rất tỉnh táo lẳng lặng nhìn hắn.

Tô Giản “Soạt” lùi chân về, vì giảm bớt xấu hổ tìm cớ lung tung nói: “Cái kia, quả là rất có tinh thần ha!”

An Dĩ Trạch: “…”

Thấy An Dĩ Trạch không có phản ứng gì đặc biệt, Tô Giản cảm thấy càng thêm xấu hổ cũng không biết phải làm gì bây giờ, tâm tư lại tập trung lên đến cái thứ gì đó vừa đụng tới. Tuy rằng vừa nãy chỉ là vô tình chạm sơ qua, nhưng Tô Giản vẫn là buồn bực cảm giác được, họ An rất có ưu thế…

Lại vừa nghĩ đến tình cảnh gà bay trứng vỡ của mình hiện nay, bi thương trong lòng Tô Giản không khỏi trào ra.

Vì thế Tô Giản không kìm lòng được lại hướng tới giữa hai chân An Dĩ Trạch ngắm vài lần.

An Dĩ Trạch: “…”

Tô Giản trong lòng đau đớn hối hận: Tiểu Giản Giản, ta thực xin lỗi ngươi, trước kia ngươi mỗi ngày đều theo ta ở cùng một chỗ, ta lại không biết quý trọng, mà nay đợi đến khi ngươi rời xa ta, ta mới hối hận thì đã không kịp rồi…

Vì thế ánh mắt Tô Giản từ giữa hai chân An Dĩ Trạch chuyển lên trên mặt An Dĩ Trạch, bên trong ánh mắt chất chứa vài phần cực kỳ hâm mộ ghen tị, còn có vài phần tang thương.

“Này chàng trai, đừng nên lãng phí tuổi trẻ!”

An Dĩ Trạch: “…”

 

1 comment: