Vì thế Tô Giản nhìn về phía Quý Minh Phi ánh mắt tràn đầy sự thông cảm, muốn nói nhưng lại thôi.
An Dĩ Trạch thấy Tô Giản vẫn nhìn chằm chằm Quý Minh Phi ánh mắt gợi tình, đầu lông mày mấy lần không tự chủ mà nhíu lại.
Quý Minh Phi thấy Tô Giản nhìn chằm chằm vào hắn, cũng là ngẩn ra, lập tức cười nói: “Chân của tẩu tử đã đỡ hơn chút nào chưa? Tẩu tử cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, tránh cho Dĩ Trạch phải lo lắng.”
Tô Giản nghe giọng điệu chân thành của hắn, cũng không có ác ý giả dối như tình địch thông thường, không khỏi đối với hắn càng sinh ra hảo cảm, lại nghe một câu cuối cùng của hắn, không khỏi lại tưởng tượng sâu xa, trong lòng lại yên lặng cảm thán một câu “Ngược”, trên mặt mỉm cười nói: “Đã tốt hơn nhiều, cảm ơn vì đã quan tâm.” Ngừng lại một chút, ánh mắt lại ở trên người hắn cùng An Dĩ Trạch lướt qua lướt lại, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên mặt Quý Minh Phi, “Hai người các anh cảm tình thật tốt.”
Quý Minh Phi cười nói: “Tôi cùng Dĩ Trạch quen biết nhiều năm, vẫn đều là hảo huynh đệ,” Mắt nghiêng qua liếc liếc nhìn An Dĩ Trạch, trêu ghẹo, “Bất quá hiện tại hắn đã chạy đi kết hôn, cũng chỉ còn lại ta cô đơn một mình!”
Tô Giản thử hỏi: “Anh… vậy mà không có người yêu sao?”
An Dĩ Trạch vẻ mặt khẽ nhúc nhích.
Quý Minh Phi cười nhìn thoáng qua An Dĩ Trạch: “Tôi nào có phúc khí tốt như Dĩ Trạch vậy, có thể gặp được tẩu tử.”
Tô Giản thấy Quý Minh Phi hơi hơi cười khổ, càng nhìn càng cảm thấy phía sau nụ cười kia tràn đầy đau khổ, ở trong lòng không khỏi thở dài. Vừa mới nhìn thấy một đôi tình nhân sẽ thành cặp vợ chồng hạnh phúc, đảo mắt lại là một mối tình đơn phương cuồng dại, thứ gọi là tình yêu quả nhiên thiên biến vạn hóa, khiến thế gian này sinh ra vô số mối tình ngang trái.
Đồng tình thì đồng tình, nhưng Tô Giản cũng không có khả năng trực tiếp nói với Quý Minh Phi “Ta và An Dĩ Trạch là kết hôn giả, huynh đệ ngươi nếu thật sự coi trọng hắn thì nhanh chóng đặt hắn ở dưới thân đi, ta tặng cho ngươi”, suy xét một chút, Tô Giản cảm thấy tốt xấu gì cũng là thất tịch, phải cho quý ngài đây một cơ hội, vì thế hắn nói: “Ta đi toilet một chút, các anh cứ trò chuyện trước đi.”
An Dĩ Trạch dặn dò hắn: “Sàn nhà trơn, cẩn thận một chút.”
Tô Giản gật gật đầu, lại liếc mắt nhìn Quý Minh Phi, hướng hắn nở nụ cười cổ vũ.
Quý Minh Phi bị đôi mắt lấp lánh tràn ngập nóng bỏng kia liếc mắt đưa tình làm cho biến thành đần độn, nhìn theo bóng dáng hắn khóe miệng ngậm cười, đảo mắt nhìn về phía An Dĩ Trạch: “Tại sao tôi lại có cảm giác, tiểu nha đầu Tô Giản nhà cậu so với lần trước nhìn thấy càng thêm thú vị nhỉ?”
An Dĩ Trạch không trả lời hắn, mà lại nói: “Cậu cơm nước xong lại không trở về công ty sao?”
Quý Minh Phi hơi có chút không thể tin nhìn về phía An Dĩ Trạch: “Đây là muốn đuổi tôi đi sao?” Cười xấu xa đứng lên, “Nhưng mà, An tổng à, hôm nay là thất tịch, không phải công ty cho nghỉ sao?”
An Dĩ Trạch nhìn hắn bất đắc dĩ.
Lông mày Quý Minh Phi nhướn lên: “Dĩ Trạch, tôi còn là lần đầu tiên thấy cậu làm loại chuyện này, càng không nghĩ tới lại là vì Tô Giản.”
An Dĩ Trạch nói: “Hai chúng tôi dù sao bây giờ cũng là phu thê.”
Quý Minh Phi và hắn hết sức ăn ý, tự nhiên vừa nghe liền biết ý tứ là hắn cùng Tô Giản hiện tại là sắm vai phu thê ân ái, ngày hội thất tịch loại này khẳng định phải làm sao cho giống vợ chồng mới cưới, bất quá Quý Minh Phi trong lòng lại không cho nó là sự thật, nhưng hắn cũng không có đi vạch trần, chỉ thấy hắn cười híp mắt nhìn An Dĩ Trạch: “Nói thật, nếu cậu không cần Tô Giản nữa, liền nhường cho tôi đi!”
An Dĩ Trạch sắc mặt hơi trầm xuống: “Minh phi! Nàng là thê tử của tôi.”
“Dù sao hai người cũng đâu phải phu thê thật sự, sau một năm thì sẽ ly hôn,” Quý Minh Phi miễn cưỡng cười, “Huống hồ, cậu cũng đâu có nói thích nàng.”
An Dĩ Trạch trầm giọng hỏi: “Cậu thích nàng? Trước kia cậu cũng đâu thích mẫu con gái như nàng.”
“Tôi lại không giống cậu, một đời chỉ thích một loại, tôi thích đa dạng hóa.” Quý Minh Phi nhướn mày, “Thế nào? Tôi thật sự cảm thấy tiểu hồ ly nhà cậu rất nóng bỏng, càng nhìn càng thuận mắt.”
An Dĩ Trạch nhíu mày nói: “Nàng không phải người để cậu vui chơi qua đường.”
“Ta cũng không phải là muốn vui chơi qua đường cùng nàng.” Quý Minh Phi nói, thấy An Dĩ Trạch không tin liền nói tiếp: “Được rồi, tôi thừa nhận thấy hai vợ chồng cậu ngọt ngào tình tứ trải qua ngày thất tịch, còn tôi cô đơn hiu quạnh bỗng nhiên cảm thấy có lão bà cũng không tệ.” Giương mắt hướng về phía Tô Giản vừa rời đi, “Mà tiểu nha đầu nhà cậu, cũng rất thích hợp lấy về nhà.”
Giọng điệu An Dĩ Trạch nhàn nhạt: “Cậu muốn tìm người dịu dàng biết điều sao, nàng không được.”
Quý Minh Phi cẩn thận quan sát ánh mắt An Dĩ Trạch đã có chút che giấu không nổi cảm xúc thật sự của mình, trong lòng lại cảm thấy sung sướng và thú vị, mặt ngoài lại diễn trò làm bộ nghiêm túc: “Không dịu dàng không thú vị cũng không sao, chỉ cần tôi thích là được. Muốn cưới lão bà về nhà, vốn chính là để dùng thương yêu, ta nếu cưới vợ, tự nhiên là muốn bảo vệ nàng yêu thương nàng trọn một đời, mà Tô Giản tiểu nha đầu này,” Quý Minh Phi liếc về phía An Dĩ Trạch, giọng điệu xa xăm, “Vừa nhìn thấy đã biết thích hợp lấy về để yêu chiều.”
.
Tô Giản yên lặng ngồi ở trên bồn cầu, nghe toàn bộ quá trình hàng xóm cách vách cãi nhau trong điện thoại với bạn trai xong, lúc này mới nuối tiếc rời khỏi toilet trở về.
Không nghĩ lúc quay trở về đã không thấy Quý Minh Phi, Tô Giản kinh ngạc: “Quý tiên sinh đi rồi sao?”
An Dĩ Trạch bình tĩnh “Ờ” một tiếng.
Tính tò mò hiếu kỳ của Tô Giản lại nhộn nhạo cả lên, hắn tò mò muốn biết hai người đã nói chuyện gì, lại không tiện hỏi thẳng, cân nhắc một chút, thử mở miệng hỏi thăm dò: “Dĩ Trạch, ngươi cảm thấy… Quý tiên sinh là người thế nào?”
Vẻ mặt An Dĩ Trạch như bị quấn bởi một tầng sương mù: “Hắn không thích hợp với ngươi.” (mùi dấm bay tán loạn nha, khổ nam này nghĩ là Giản Giản nhà chúng ta vừa gặp đã yêu bạn thân của hắn, thật đáng thương thật… ngây ngô hắc hắc)
Tô Giản: “…”
Cẩn thận quan sát một chút biểu cảm của An Dĩ Trạch, Tô Giản đưa ra một nhận định, nam nhân đối diện hình như không được vui cho lắm. Tô Giản trong đầu nhanh chóng vận chuyển: Hắn hỏi thăm Quý Minh Phi tin tức — An Dĩ Trạch mất hứng, nói Quý Minh Phi không thích hợp hắn — An Dĩ Trạch cho rằng Quý Minh Phi thích hợp người khác — người khác là ai — còn cần phải hỏi sao kia tất nhiên là An Dĩ Trạch đang ghen a!
Edogawa Tô Giản (Edogawa Conan) bỗng nhiên cảm giác trong đầu quang mang chợt lóe, một ít manh mối lúc trước lập tức đều xâu chuỗi lại với nhau:
An tiểu muội nói: “Tam ca trước kia chưa hề trải qua một mối tình nào, cho nên nếu anh ấy có chỗ nào làm không được tốt, tam tẩu người phải thông cảm cho anh ấy… Hơn nữa ba mẹ đã sớm dục tam ca kết hôn, nhưng anh ấy vẫn không nghe, nhưng sau khi gặp được chị, liền nhanh chóng kết hôn, ngay cả gia đình đều trở tay không kịp.”
Nhan Tử Vi nói: “An Dĩ Trạch diện mạo dáng người gia thế năng lực hết thảy đều nắm trong tay, loại đàn ông chất lượng tốt này, đặt ở trong đám đàn ông cũng rất chói mắt. Bất quá có phải GAY hay không, tiểu Giản ngươi cùng hắn ở chung hơn một tháng, chẳng lẽ còn không nhìn ra sao?”
Tô muội tử giả kết hôn là vì mẹ bị bệnh nhu cần gấp một số tiền lớn, cho nên cùng An Dĩ Trạch làm giao dịch, nhưng An Dĩ Trạch muốn tiền có tiền muốn diện mạo có diện mạo, một viên kim trong đám đàn ông hoàn hảo, vì cái gì lại phải kết hôn giả?
Tô Giản lập tức cảm giác chính mình giống như khó mà biết hết được chân tướng — mọi việc, chẳng lẽ là vì yêu thật sao!
An Dĩ Trạch chỉ sợ đối Quý Minh Phi cũng là có cảm tình, nhưng chung quy loại tình cảm này không hợp thế tục, huống chi An Dĩ Trạch vẫn là An gia thiếu gia là tổng tài CMI, thanh danh gia tộc và sự nghiệp của chính hắn đều yêu cầu hắn phải tìm một nữ nhân bình thường để kết hôn. Nhưng mà, hắn làm sao có thể thật sự cam tâm? Vì thế, hắn cự tuyệt đám hỏi thiên kim tiểu thư mà mẫu thân hắn sắp đặt, lại tự mình tìm một cô gái xuất thân phổ thông làm giao dịch. Như vậy, An Dĩ Trạch về cả thể xác lẫn tinh thần đều bảo toàn thanh bạch, lại có thể làm cho Quý Minh Phi không hay biết, mà một năm sau khi bọn họ ly hôn, hắn cũng có thể ăn nói với gia tộc, tỷ như nói bị nữ nhân làm tổn thương lại không có thể nhiệt tình yêu thương giống cái nữa và vân vân…
Một khi đã tiếp nhận giả thiết đặt ra này, Tô Giản càng nghĩ càng nhiều càng ngày càng xa, biểu cảm trên mặt cũng theo lối suy nghĩ trở nên phức tạp hơn, mãi đến khi thanh âm An Dĩ Trạch vang lên: “Giản Giản?”
Tô Giản mới phục hồi lại tinh thần, nhìn An Dĩ Trạch, tâm tình không khỏi có điểm phức tạp, vẫn còn đắm chìm tại “Thâm tình kia rồi một ngày cũng sẽ có báo đáp, An tổng tài giả kết hôn nguyện vì yêu” trong kịch tình cẩu huyết hắn bỗng bật thốt lên: “Dĩ Trạch, ta không kỳ thị đồng tính luyến ái.”
An Dĩ Trạch: “…”
Tô Giản ngữ khí chân thành: “Nếu ngươi thật sự thích Quý tiên sinh, liền phải nói với hắn. Ta đối với đồng tính luyến ái một điểm thành kiến đều không có, ta trước kia đi học đại học có bạn học chính là đồng tính luyến ái, quan hệ của ta và hắn rất tốt. Cho nên, ngươi hoàn toàn không cần cố kỵ ta, ngươi yên tâm, ta sẽ không gây trở ngại cho các ngươi…”
“Ta không phải!”
Tô Giản phút chốc ngừng miệng, lúc này mới phát hiện nam nhân đối diện vẻ mặt tái đen. Tô Giản thức thời ngậm miệng lại, không hé răng thêm nửa lời, chỉ thật cẩn thận dò xét An Dĩ Trạch.
Nhìn Tô Giản yên lặng quan sát chính mình trông có vẻ như vẫn chưa tin, An Dĩ Trạch cắn răng nói: “Ta, không, phải, đồng, tính, luyến ái!”
Tô Giản nhu thuận: “À.”
Bên cạnh có thực khách nghe tiếng ồn hướng bọn hắn hiếu kỳ nhìn lại, hai bên thái dương của An Dĩ Trạch gân xanh nổi lên, mặt lạnh băng thanh toán tiền, sau đó lôi Tô Giản đi ra ngoài.
Ngồi ở bên cạnh cửa có vài người trẻ tuổi đang cao giọng đàm tiếu, một người trong đó rung đùi đắc ý thì thầm: “Chưa từng nghe qua sao? Thích chính là làm càn, yêu chính là kiềm chế!”
“Thật thâm thúy!” Tô Giản bật thốt lên điểm tán.
Vẻ mặt An Dĩ Trạch bị đông cứng, yên lặng nhìn hắn một cái.
Tô Giản vội vàng hướng hắn cười lấy lòng.
Mặt An Dĩ Trạch không chút thay đổi nghiêng đầu qua chỗ khác.
Đợi đến khi hai người lên xe, Tô Giản quay sang An Dĩ Trạch chân thành nói: “Thực xin lỗi, ta không biết ngươi không phải đồng tính luyến ái…”
Nghe được ba chữ trước hơi bình phục nhưng An Dĩ Trạch nghe được câu sau lại nhịn không được khóe mắt giật giật một cái, nhấn rõ từng chữ qua kẽ răng: “Ta có chỗ nào nhìn giống đồng tính luyến ái!”
Tô Giản cười gượng:“Ta thấy tình cảm của Quý tiên sinh và ngươi rất tốt, lúc trước khi ngươi sinh bệnh hắn còn gọi điện thoại đến dạy ta làm thế nào để chăm sóc ngươi, cho nên ta liền cho rằng…”
Vẻ mặt An Dĩ Trạch khẽ nhúc nhích, im lặng một lát sau đó hắn lẳng lặng nói: “Dù sao, ta cũng không phải đồng tính luyến ái.”
Không biết có phải do ảo giác của Tô Giản hay không, hắn luôn cảm thấy trọng âm mà An Dĩ Trạch nhấn ở trên từ “Ta” kia, suy nghĩ trong Tô Giản lại lập tức tung bay lên: Đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ…
Tô Giản nghĩ sao nói đó, bật thốt ra: “Vậy, còn Quý tiên sinh?”
An Dĩ Trạch nhìn hắn thật sâu, không đáp lại mà chỉ thản nhiên hỏi một câu: “Còn tưởng tượng đi đâu vậy?”
Trong lòng Tô Giản lập tức náo nhiệt lên: Biết mà! Đây chính là thừa nhận a! Quý Minh Phi quả nhiên là như thế rồi!
Mori Tô Giản ưỡn ưỡn ngực, bỗng dưng có loại cảm giác kiêu ngạo vì tốt xấu gì cũng coi như ta đoán đúng một nửa.
.
Lần đầu tiên trong đời chính thức trải qua đêm thất tịch, Tô Giản cảm thấy tuy rằng không thoải mái lắm, nhưng coi như tốt đẹp.
Về nhà, An Dĩ Nhu chạy lại đây hỏi thăm kết quả: “Tam tẩu, tam ca hôm nay mang chị đi xem phim sao? Thế nào, đi coi có vui không?”
Tô Giản gật đầu: “Rất vui vẻ.”
An Dĩ Nhu cười đến bỡn cợt: “Trừ xem phim, không có làm gì khác sao?”
“Khác?” Tô Giản xổ ra một tràng, “Xem phim xong, còn đi ăn cơm, sau đó còn đi hóng gió…”
“Oa! Tam ca còn chở chị đi hóng gió sao?” An Dĩ Nhu sợ hãi than, “Hai người đi đâu hóng gió?”
“Công viên dân chủ.”
“…”
“Tiểu Nhu?”
“Ổ, công viên dân chủ… Có gì mà xem chứ?”
“Thì là, ta cảm thấy tựa hồ đã lâu không đi qua, cho nên nói cho tam ca của em lái xe mang ta qua đó xem. Chân ta không được thuận tiện, cũng không thể đi đâu chỉ là ngồi ở bên hồ.”
“Ngồi?” An Dĩ Nhu tưởng tượng một chút ca ca anh tuấn và tẩu tử xinh đẹp nhà mình ngồi ở ven hồ vai kề vai cùng nhau ngắm mặt hồ, cảm thấy cũng rất lãng mạn, vì thế tò mò hỏi, “Vậy anh chị ngồi ở đó làm gì?”
Tô Giản nói: “Hôm nay thời tiết mát mẻ, bên hồ có một nhóm người già ở đằng trước múa ương ca, rất náo nhiệt.” (ương ca giống như hình thức ca vũ kịch)
An Dĩ Nhu bóp trán, yên lặng bỏ đi, sau đó trở lại phòng yên lặng đăng trên weibo.
“Đêm thất tịch năm nay ca ca và tẩu tử của ta đi công viên dân chủ, nhìn một đám bác gái múa ương ca.”
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả bị thím Tô truyền nhiễm , là cũng đi nhập viện, nhập viện ba ngày ba chương…
Cho nên hôm nay chỉ có một chương…
Mọi người muốn đánh thì liền đánh thím Tô đi! Đều là lỗi của hắn!
Welcome to dieptrucgiai's blog. Our main goal is to always achieve a high level of our readers satisfaction with the services and products that we provide. This simple approach has effectively fueled our growth. We’re thrilled you’ve decided to visit us - please browse our site to discover what we’re all about.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
-
Photo from Pinterest Nhìn thấy Lăng Ba cùng tiểu sư đệ xuất hiện, ánh mắt Trường Đức quét mấy lần ở trên người bọn họ, ánh mắt trở nê...
-
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh Thể loại: Linh dị ma quái, Tiên hiệp tu chân Tình trạng: Hoàn convert. Đang edit Review bởi: Lê...
[…] 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C […]
ReplyDelete