TSTTVTĐ: Chương 31

Đem Tô Giản ẵm lên xe, lại thay hắn thắt chặt dây an toàn, An Dĩ Trạch lúc này mới hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Tô Giản nghĩ nghĩ, hưng phấn nói: “Ta muốn ăn món cay Tứ Xuyên!”

An Dĩ Trạch nhíu mày vốn định cự tuyệt, nhưng thấy mặt Tô Giản đầy chờ mong lại có chút mềm lòng, suy tư một chút, An Dĩ Trạch đem điện thoại lên gọi cho bác sĩ gia đình của nhà mình: “Thanh Viễn, tình trạng của Giản Giản hiện tại có thể ăn cay không?”

Tô Giản 囧 囧 đờ ra, bất quá nghe được Chương Thanh Viễn bên trong điện thoại nói có thể ăn ít một chút, lại lập tức cao hứng trở lại.

An Dĩ Trạch buông điện thoại, bắt gặp đôi con ngươi của Tô Giản lấp lánh nhìn hắn, khóe môi nhếch lên mỉm cười gật gật đầu: “Thanh Viễn nói có thể ăn một chút, nhưng không thể quá cay.”

Tô Giản hoàn toàn xem nhẹ câu cuối cùng, vui vẻ nói: “Ta muốn đi ăn thịt hầm! Còn muốn ăn cá hấp! Đúng rồi, còn muốn ăn mao huyết vượng!” (mao huyết vượng là canh cay thành phần chủ yếu là huyết heo, thuốc bắc và rượu)

Hơn một nửa đều là đồ ăn cay… An Dĩ Trạch có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn mặt Tô Giản đầy kỳ vọng lại không đành lòng cự tuyệt, đành phải gật đầu: “Hảo.”

Tô Giản vui vẻ nói: “Chúng ta đi đâu ăn đây?”

An Dĩ Trạch cầm tay lái: “Ta biết một nhà hàng bán món cay Tứ Xuyên, mặt tiền cửa hàng tuy rằng không lớn, nhưng hương vị còn khá nguyên vẹn.”

Đến nơi, An Dĩ Trạch xuống xe, lại chuyển tới cửa bên kia đem Tô Giản dìu ra.

Tô Giản ngẩng đầu nhìn bảng hiệu: “Chính là nơi này?”

An Dĩ Trạch gật gật đầu, dặn dò hắn: “Nơi này buôn bán thuận lợi, chỉ sợ không ít người cho nên cẩn thận một chút.”

Đi vào bên trong quán món cay Tứ Xuyên, An Dĩ Trạch dự định muốn một gian phòng đặc biệt, nhưng Tô Giản kiên trì muốn ngồi ở bên ngoài, bởi vì hắn cảm giác chính mình đã lâu không gặp được nhiều người như vậy, muốn cảm thụ một chút không khí nao nhiệt nhân gian.

An Dĩ Trạch đành phải chọn một vị trí tương đối im lặng bên cửa sổ. Tô Giản ngồi vào phía đối diện với An Dĩ Trạch, hỏi nhân viên phục vụ muốn xem menu, nhìn thoáng qua An Dĩ Trạch: “Ta có thể tùy tiện gọi món không?”

Trong mắt An Dĩ Trạch hiện lên ý cười: “Tất nhiên.”

Tô Giản lập tức cảm thấy mình tự tin hẳn lên, dũng cảm gọi một đống các món mà mình muốn ăn, An Dĩ Trạch cũng không ngăn cản hắn, chỉ vì hắn rót một chén nước đưa tới trước mặt hắn.

Chỉ là thừa dịp lúc đi rửa tay, An Dĩ Trạch dặn dò riêng nhân viên phục vụ, đồ ăn của bọn họ không được cho quá nhiều ớt.

Đồ ăn được dọn lên cũng coi như nhanh, Tô Giản một giấc tỉnh lại cảm thấy bụng đói vô cùng, sau khi đã nhét đầy thức ăn vào bụng cuối cùng cảm giác thân thể dồi dào sức sống hơn.

Thấy hắn buông đũa, An Dĩ Trạch hỏi: “Ăn no không?”

Tô Giản vỗ vỗ bụng: “Nghỉ giữa hiệp! Nghỉ một lát lại chiến đấu tiếp!”

An Dĩ Trạch: “…”

Cái bụng đã bổ sung đầy đủ, Tô Giản rốt cuộc mới có tâm tư để ý tới chuyện khác, lúc này mới nhớ tới sự tình lúc trước An Dĩ Trạch bỏ hắn lại.

“Đúng rồi, vừa rồi ngươi đi đâu?” Tô Giản mất hứng hỏi, “Ta không phải đã nói ngươi chờ ta rồi sao? Như thế nào ta vừa ra tới, đã không thấy ngươi đâu?”

An Dĩ Trạch xin lỗi nói: “Thực xin lỗi.”

Hắn nói rất lưu loát rất thành khẩn, Tô Giản cũng không tiện phát khùng ở đây, nhưng trong lòng lại thật sự đối với chuyện An Dĩ Trạch ôm nữ nhân kia đi rất hiếu kỳ, vì thế nghiêm mặt nói: “Ta đợi ngươi lâu như vậy, ngươi cũng nên cho ta một lời giải thích chứ.”

“Trong lúc ta chờ ngươi, vừa vặn gặp được Ninh Tuyết, nàng không cẩn thận trật chân, ta liền dìu nàng về của mình rồi gọi tài xế của nàng tới đón, ai ngờ khi ta trở lại đã không thấy ngươi.” An Dĩ Trạch nói ngắn gọn.

“Bạch tiểu thư?” Tô Giản có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nữ chính bí ẩn dĩ nhiên là người quen, hắn biết Bạch Ninh tuyết đối An Dĩ Trạch có tình ý, lại nghĩ đến lúc trước Bạch Ninh Tuyết có nói với hắn nàng cùng An Dĩ Trạch là thanh mai trúc mã từ nhỏ An Dĩ Trạch đã luôn che chở nàng vân vân, không khỏi suy diễn lung tung nói: “Ngươi thích nàng?”

An Dĩ Trạch nói: “Ta đã nói, ta chỉ xem nàng như là muội muội.”

Có thật là xem nàng ta như muội muội không, dùng ta làm ngụy trang đi ra cùng nàng hẹn hò trong ngày thất tịch không phải sao? Tô Giản không tin, bất mãn nói: “Hai ta là quan hệ gì? Ngươi còn định gạt ta sao?”

Nghe vậy An Dĩ Trạch hỏi lại: “Hai ta là quan hệ gì?”

“Đồng minh đó!” Tô Giản nói, “Chúng ta nếu muốn hợp tác cùng nhau, ngươi có gạt ta cũng không quan trọng, ngươi có người thích trong lòng thì lớn tiếng nói ra là được, ta cũng sẽ không gây trở ngại cho ngươi.”

An Dĩ Trạch thản nhiên nói: “Ta hiện tại đã có thê tử.”

Tô Giản bất mãn nói: “Ta biết chớ, ngươi vẫn là không muốn nói thật với ta! Chúng ta cũng không phải phu thê thật sự, làm sao lại muốn nói cho ta chứ? Cho dù là thật, đầu năm nay, chuyện một chồng nhiều vợ nơi nơi đều có không phải sao?”

An Dĩ Trạch nhíu mày, nhớ tới Tô Giản lúc trước có nhắc tới luận điểm nam nhân phải tam thê tứ thiếp, liền hỏi: “Ngươi có thể dễ dàng tha thứ người ngươi thích lại đi yêu người khác?”

“Đương nhiên không thể!” Tô Giản trả lời ngay.

“Suy bụng ta ra bụng ngươi, ta tự nhiên cũng sẽ không để người ta thích phải thương tâm.” An Dĩ Trạch nghiêm túc nói, “Huống hồ, thích một người rồi sao lại có thể thích người khác nữa chứ?” (sản phẩm ‘An thúc’ của vinamilk hiện nay có bổ sung vitamin A và D giúp rửa mắt lên tinh thần giá vẫn không đổi)

Tô Giản thầm nói: Ta có thể nha! Lòng dạ của ta có thể so với biển rộng, dung nạp cả hậu cung ba nghìn giai lệ đều không có vấn đề! Đáng tiếc chính là hai mươi chín năm qua không có đến một muội tử nguyện ý đi vào! Sống hai mươi chín năm cũng chưa một lần có thể nói lời yêu, là đau đớn đến cỡ nào chứ!

“Cho nên,” An Dĩ Trạch theo dõi ánh mắt hắn, “Không cần lại nói mấy câu như vừa rồi, chúng ta hiện tại là phu thê, nếu ta với nữ nhân khác ở cùng một chỗ, ngươi tuyệt đối phải ghen tị phải tức giận không được làm lơ như không có gì.”

Tô Giản chớp mắt mấy cái, cảm thấy mình đã hiểu ý tứ của An Dĩ Trạch. Nghĩ lại cũng đúng, vai diễn của hắn hiện tại là một cô vợ trẻ dựa theo lẽ thường nếu An Dĩ Trạch quá thân cận cùng nữ nhân khác, hắn làm thê tử quả thực không thể quá bình tĩnh như vậy được, nếu mình thật sự biểu hiện quá mức không để ý như vậy ngược lại có chút không có kỹ xảo biểu diễn.

Tô Giản vẫn cảm thấy mình là một người rất có đạo đức nghề nghiệp, cho nên gật gật đầu: “Nhớ rồi! Về sau khi thấy ngươi và nữ nhân khác ở cùng một chỗ, ta sẽ cố gắng đánh ghen!”

An Dĩ Trạch: “…”

Nếu không thể tìm được niềm vui tinh thần, thì cũng chỉ có thể ăn nhiều một chút, vì thế qua thời gian nghỉ giữa hiệp, Tô Giản lại tiếp tục ăn.

An Dĩ Trạch chọn một khối thịt cá không xương giáp để vào trong bát hắn, đã có thói quen bị hắn gắp đồ ăn Tô Giản lập tức “Vù” nhặt lên đem ném vào trong miệng.

Đang ăn đến sung sướng, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một trận âm thanh ồn ào.

Tô Giản ngậm đầy đồ ăn trong miệng đến hai má phải phồng lên, nghe tiếng huyên náo liền ngẩng đầu lên, không biết gì trông qua, nhìn và nghe trong chốc lát lại hưng phấn nói: Có người đang cầu hôn!

Vậy mà lại cầu hôn ở đây, người anh em này cũng quá là thú vị! Tô Giản hưng trí bừng bừng rướn cổ, còn không quên kêu An Dĩ Trạch: “Tới đây xem cầu hôn đi!”

Chỉ nghe giứa đám người một giọng nam cất lên: “Tuy rằng anh không cao, nhưng anh sẽ cố gắng làm ngọn núi ở bên cạnh em, khi trời quang đãng vì em mà che nắng, khi dông bão vì em che mưa; Tuy rằng anh không đẹp trai, nhưng em lại là người con gái xinh đẹp nhất trong tim anh, vô luận hiện tại hay là tương lai; Tuy rằng anh không giàu, nhưng anh sẽ cố gắng kiếm tiền, đem tiền lương anh kiếm được đều giao hết cho em! Anh cam đoan về sau toàn tâm toàn ý đối sử tốt với em, trước kia, anh sẽ đem em ví như công chúa, sau này, em chính là nữ hoàng của ta! Thiến Thiến, gả cho anh đi!” (thiến có nghĩa là xinh đẹp hừm)

Tô Giản nghĩ, những lời vừa nói ra này quả thật rất cảm động, quả thực chính là tiếng lòng khi hắn đối mặt với nữ thần!

Nam tử nói xong, mọi người chung quanh nhất thời ồn ào một trận: “Gả cho hắn! Gả cho hắn!”

Tô Giản cũng hùa theo hưng phấn hô lớn: “Gả cho hắn! Gả cho hắn!” Bởi vì thanh âm hắn thanh thúy lại mềm mại, cho nên tại trong tiếng ồn ào lấy giọng nam là chủ yếu này lại có vẻ hết sức nổi bật và khác biệt, ngay đến nam nhân vật chính cầu hôn bên kia đều nhịn không được mà quay đầu đến nhìn hắn một cái.

An Dĩ Trạch: “…”

Nữ chủ bên kia thẹn thùng trong chốc lát, liền gật đầu đáp ứng, nam chủ lập tức đứng lên ôm nữ chủ phấn khởi quay một vòng, rồi sau đó nâng cằm nữ chủ lên hôn xuống.

Bên trong quán cơm nhất thời vang lên tiếng vỗ tay reo hò ầm ĩ cả lên.

Tô Giản cũng cùng chung vui, nét mặt mang vẻ hâm mộ: “Thật tốt!”

Hắn cảm thấy chuyện hắn muốn, kỳ thật cũng chẳng qua là đơn giản như vậy — không cần phải là nữ thần xinh đẹp cao quý, chỉ cần trước mặt là người hắn thích, hắn hướng nàng nói: “Ta thích ngươi, gả cho ta đi!” Sau đó nàng trả lời: “Ta đáp ứng ngươi.”

Làm một gã thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình chưa biết yêu gặp cảnh tượng như vậy làm sao lại không cảm động, kỳ thật trước kia hắn cũng có nghĩ tới cũng đã từng chờ mong qua.

An Dĩ Trạch ngưng đọng ánh mắt nhìn người trước mặt đang chú ý cặp đôi cách đó không xa kia sau này sẽ trở thành vợ chồng mà mặt đầy vẻ hâm mộ, như có chút đăm chiêu.

Rồi sau đó hắn lại hướng cặp tình nhân đang được mọi người nhiệt tình chúc phúc mặt mang đầy vẻ hạnh phúc dạt dào nhìn thoáng qua.

Cùng người mình yêu, đồng cam cộng khổ cùng nắm tay nhau đến khi mái tóc bạc đi, quả thật là hạnh phúc vừa bình dị lại vừa trân quý nhất trên thế gian này.

.

Trong lúc hai người tự có cảm nhận riêng của lòng mình, thì bỗng nhiên một thanh âm vang lên: “Dĩ Trạch?”

Tô Giản vừa uống ngụm nước lớn, da dưới cằm căng mọng, hiếu kỳ liếc mắt nhìn sang. Chỉ thấy một người đang hướng bọn hắn tiến lại gần đây, là nam, cao hơn người, diện mạo khá điển trai.

Tô Giản mất hứng buông mí mắt xuống, đời này loại người hắn không thích nhìn đến nhất chính là nam nhân có dáng vẻ điển trai!

“A Phi?” An Dĩ Trạch hơi hơi kinh ngạc.

Quý Minh Phi cười cùng hắn chào hỏi, tiếp đó lại chuyển sang Tô Giản: “Tẩu tử, đã lâu không gặp.”

Tô Giản lễ phép nói: “Thật xin lỗi, tôi bị mất trí nhớ nên không còn nhớ được chuyện trước kia…”

“Không có việc gì, tôi tự giới thiệu một chút là được.” Quý Minh Phi dứt khoát kéo ghế dựa ra tại bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn Tô Giản mỉm cười, “Tôi gọi là Quý Minh Phi, trước kia là bạn học cùng Dĩ Trạch, hiện tại là đồng nghiệp của Dĩ Trạch, đồng thời vẫn kiêm nhiệm bằng hữu tốt nhất của cậu ta.”

Quý Minh Phi? Tô Giản cảm giác tên này có hơi quen tai, suy nghĩ một chút bỗng nhiên nhớ tới người này không phải là lúc trước An Dĩ Trạch sinh bệnh thì gọi điện thoại tới dặn dò hắn chiếu cố tốt An Dĩ Trạch đó sao? Vốn đang muốn kiên trì nguyên tắc “Ở trước mặt nam nhân đẹp trai hơn ta, ta càng cần phải tỏ ra khí phách hơn hắn” Tô Giản nhất thời mắt sáng lên: “Chào anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

An Dĩ Trạch hỏi Quý Minh Phi: “Cậu làm sao lại ở trong này?”

“Tại sao tôi không thể ở đây? Lúc trước quán cơm này còn là tôi dẫn cậu tới cơ mà!” Quý Minh Phi cười nói, “Trùng hợp là tôi cũng ở chỗ này ăn cơm, nhìn thấy hai ngươi tôi liền lại đây.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Tô Giản vẫn ở bên cạnh âm thầm đánh giá Quý Minh Phi, không thể không thừa nhận, bằng hữu của An Dĩ Trạch cũng giống như hắn chung một lò, đều là cao phú soái điển hình, Quý Minh Phi và An Dĩ Trạch ở cùng một chỗ thật đúng là rất tương xứng.

Tô Giản lễ phép nói: “Quý tiên sinh cũng là đi chơi thất tịch sao?”

“Tẩu tử gọi tôi là Minh Phi là được.” Quý Minh Phi nói, “Tôi không có hảo phúc khí như Dĩ Trạch vậy đâu, tới đây chỉ là ăn cơm công tác thôi.”

Tô Giản kinh ngạc hỏi: “Thất tịch hôm nay, không phải công ty của các anh cho nghỉ sao, sao lại còn làm việc chứ?”

Quý Minh Phi sửng sốt, dò xét nhìn An Dĩ Trạch, bắt gặp An Dĩ Trạch cũng đang thâm trầm nhìn về phía hắn, trong đầu linh quang lóe lên, lập tức sáng tỏ, vì thế thở dài nói: “Người khác nghỉ là vì muốn đi bồi giai nhân, người cô đơn giống như tôi tự nhiên chỉ có thể tăng ca.”

Tô Giản mấy ngày này bị An Dĩ Nhu lôi kéo cùng xem phim, vừa lúc lại xem qua vài bộ phim sặc mùi hủ, giờ phút này nhìn Quý Minh Phi khi nói chuyện lại hay liếc trộm An Dĩ Trạch, lại nghe hắn thở dài như vậy, lại nghĩ đến lúc trước hắn đối với An Dĩ Trạch cẩn thận quan tâm lo lắng như vậy, suy đoán trước kia nhất thời lại bắt đầu nổi lên, chức năng suy diễn lập tức được bật lên — mấy năm ở cùng trường, Quý Minh Phi đã đối với An Dĩ Trạch tình cảm sâu đậm, vì vậy cho dù đã tốt nghiệp đi tìm công tác, cũng phải đuổi theo người trong lòng cùng hắn tiến vào chung một công ty, không cầu cùng hắn gắn bó trăm năm, chỉ nguyện ở sau lưng yên lặng nhìn hắn, quan tâm hắn. Nhưng mà An Dĩ Trạch cuối cùng vẫn phải kết hôn, Quý Minh Phi âm thầm đau buồn lại không oán không hối hận. Tới đêm thất tịch, người khác đều cùng người trong lòng âu yếm hưởng thụ lãng mạn, hắn lại chỉ có thể ôm tình yêu vô vọng một mình cô đơn lẻ loi tại công ty, dùng công việc để quên đi nỗi thống khổ trong lòng. Chỉ là cuối cùng, hắn vẫn là không nhịn được đi đến quán cơm mà đã từng cùng người ấy ghé qua, muốn dựa vào hồi ức đạt được một chút ấm áp, lại không nghĩ rằng, lại ở trong này gặp được người kia dắt thê tử mới cưới đến, trải qua một đêm thất tịch hoàn hảo thuộc về bọn họ. Tim hắn đau như muốn nứt ra, miễn cưỡng tươi cười tiến lên tiếp đón, nhưng mỗi một từ mỗi một nụ cười, phía sau đều biến thành một nhát dao đâm vào tim hắn…

Ngược! Rất ngược!

//pagead2.googlesyndication.com/pagead/js/adsbygoogle.js

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({
google_ad_client: "ca-pub-3591797810516063",
enable_page_level_ads: true
});

1 comment: