TSTTVTĐ: Chương 41

Editor: Lin

Ngay từ đâu An Dĩ Trạch cũng không chú ý đến cô gái với đôi mắt tràn ngập đau buồn này.

Là Tô Giản đi qua bên người anh, không cẩn thận đụng phải anh, vì vậy luôn miệng nói xin lỗi anh: "Thật xin lỗi." Lúc này anh mới đưa mắt sang nhìn cô.

Lần đầu tiên nhìn, anh chỉ cảm thấy, ánh mắt cô gái này vô cùng trong sáng, hơn nữa hình như còn mang nỗi lo lắng không yên, hoàn toàn xa lạ với quán bar này.

Nhưng anh cũng không để ý nhiều, chỉ đơn giản gật đầu với cô một cái, rồi lập tức quay đi.

Tô Giản cũng vội vàng di qua bên cạnh anh, vẻ mặt có chút buồn bã.

Đêm hôm đó, anh gặp lại Tô Giản, là ở bên ngoài quán rượu.

Cô bị hai người đàn ông ngăn lại bên cạnh một nơi yên lặng của quán, đang bị bắt nạt.

An Dĩ Trạch dừng lại một chút, rồi quẹo qua.

Điều anh được học không cho phép anh thấy có người gặp nguy mà không cứu, huống chi, trong nhà, anh cũng co một đứa em gái trạc tuổi cô gái này.

Anh hùng cứu mỹ nhân cũng không phải là chuyện gì tốt, An Dĩ Trạch và hai người đàn ông đó đánh nhau một trận, dù cũng không khó để thắng nhưng anh cũng bị đánh đến mấy lần.

Ngược lại cô gái thì rất lo lắng: "Anh có cần phải đi bệnh viện khám không?"

Anh lắc đầu, lập tức xoay người muốn rời đi, không ngờ cô gái lại gọi anh lại.

"Cảm ơn! Cảm ơn anh!" Hình như cô gái không biết nên biểu đạt sự cảm kích của mình thế nào, lại tiếp tục cúi đầu đúng chuẩn 90 độ với anh.

An Dĩ Trạch im lặng một lát, sau đó lạnh nhạt nói: "Hình như cô không quen phục vụ ở quán bar? Sau này nên ít đến đây thì hơn."

Hình như cô gái nghĩ tới điều gì đó, sau đó lại dùng giọng rất nhỏ nói: "Tôi cũng không muốn nhưng tôi cần tiền."

An Dĩ Trạch không muốn xen vào chuyện người khác, có điều nghe được câu này thì vẫn nhíu mày. "Cần tiền thì tại sao phải đến quán bar?"

Sắc mặt của cô gái có chút trắng bệch, ánh mắt hoang mang nhìn anh một cái, lại nhanh chóng quay đi.

An DĨ Trạch cũng chậm rãi hiểu ra.

Anh nghĩ, thì ra mỗi người đều có một chuyện riêng của bản thân.

Anh cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của người khác, vì vậy anh nhìn cô gái một cái, không nói gì, chuẩn bị xoay người rời đi.

Nhưng cô gái lại muốn giữ anh lại, muốn giải thích với anh.

Cô nói, mẹ cô bị bệnh nặng, cần rất nhiều tiền để chữa trị, nhưng nhà cô thật sự không có nhiều tiền như vậy. Cô tìm bạn mượn, nhưng mà còn chưa đủ. Cô là trẻ mồ côi, do ba mẹ hiện tại nuôi lớn, cô nhất định phải cứu mẹ. Cô thật sự hết đường rồi, dưới tình thế cấp bách mới có suy nghĩ mang thân thể mình đi đổi lấy tiền. Chẳng qua cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này, lại ngại đi hỏi người khác, vì vậy liền tự mình tính toán tự đến quán bar, không ngờ lại gặp phải người xấu...

"Thật sự cảm ơn anh!" Cô lại cúi đầu chào anh, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt có ánh nước, nhưng cô lại lặng lẽ lau đi, vẻ mặt kiên định.

An Dĩ Trạch yên lặng một lát, sau đó thản nhiên nói một câu: "Đây không phải là cách tốt."

Cô gái cười khổ, thấp giọng nói: "Tôi biết, nhưng bây giờ tôi không còn cách nào nữa rồi..."

An Dĩ Trạch không nói gì nữa, chỉ gật đầu với cô một cái, liền muốn rời đi.

Chẳng qua vừa lúc xoay người, trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ.

Anh từ từ xoay người lại, nhìn chằm cô gái một hồi.

Cô gái có chút thấp thỏm, lo lắng nhìn anh: "Tiên sinh?"

An Dĩ Trạch chậm rãi nói: "Tôi có thể làm một cuộc giao dịch với cô, tôi giúp mẹ cô lo lắng tiền chữa bệnh, nhưng cô nhất định phải giúp tôi diễn một vở kịch, không biết cô có đồng ý không?"

An Dĩ Trạch biết, chính anh cũng có chút tức giận với chính hành động này.

Nhưng anh cũng biết, anh không thể cho cô và anh một đường lui.

Không có được vĩnh viễn còn tồn tại, được yêu thích thì không có gì phải sợ.

Anh vẫn cha từng đoạt được, vậy thì cũng không cần phải có được, ngay cả xao động anh cũng muốn tàn nhẫn áp chế.

Cô luôn được yêu thích, hiện tại anh không muốn lưu lại một cửa sau cho cô nữa, anh ở trong cửa đã chờ quá lâu, bị thương quá sâu, anh nghĩ, anh nhất định phải đóng cánh cửa đó lại rồi.

Cô sắp kết hôn rồi.

Vậy thì anh cũng kết hôn.

Vậy tất cả hy vọng giữa anh và cô đều bị cắt đứt.

Những năm nay, ba mẹ liên tục thúc giục anh kết hôn, nhưng lòng anh đã có chủ, cho nên vẫn không đồng ý.

Dù nhà họ An cũng không cần anh kết hôn thương mại, nhưng vẫn muốn anh có vợ có con.

Anh không biết đời này mình có thể yêu người khác, nên anh không muốn tổn thương một người phụ nữ vô tội.

Không chiếm được thứ mình muốn, chính anh biết được loại mùi vị đau khổ này, nên anh không thể kết hôn với một cô gái vô tội khác. Nếu anh không thể cho người vợ tương lai của mình một phần tình cảm chân thật, vậy thì cho cô thì cô cần là được rồi.

Nghe được điều kiện của anh, Tô Giản ngây dại, do dự nói phải về nhà suy nghĩ một chút.

An Dĩ Trạch gật đầu.

Ngày hôm sau, anh nhận được điện thoại đồng ý của cô.

Hai người nhanh chóng đi đăng ký kết hôn.

Nhìn hình ảnh chụp chung của anh và cô trên bìa báo, anh cảm thấy như trên người đã buông xuống được rất nhiều thứ.

Đồng thời, trái tim cũng có cái gì đó xẹt qua chỗ đau, bén nhọn không chút lưu tình, lại mang theo một chút tàn nhẫn sảng khoái.

Anh nhắm hai mắt lại, sau đó lại mở ra.

Cô gái bên cạnh có chút sợ hãi, yên lặng nhìn anh: "Tiên sinh?"

Anh nghiêng đầu, yên lặng nhìn chằm chằm cô gái.

Sau đó, anh cầm tay cô, vẻ mặt từ từ dịu lại.

"Sau này gọi tôi là 'Dĩ Trạch'. Tôi sẽ gọi cô là 'Giản Giản', được không?"

Cô và Kỷ Nghiên hoàn toàn là hai người khác nhau.

Không chỉ là bề ngoài, tính tình cũng không giống nhau.

Dù lúc đầu có chút lo lắng và cẩn thận, có điều từ sau khi sống chung, Tô Giản cũng dần tự nhiên, nhưng nói tóm lại, tính cách của cô thiên về yên lặng. Ở trước mặt người khác, cô tự nhiên phối hợp với anh, sau lưng mọi người, cô với anh lại dịu dàng và lễ độ.

Anh cũng không ghét tính cách như vậy, ngược lại, anh còn cảm thấy tính cách cô rất hợp với tình trạng hiện tại của hai người. Sống chung với cô, anh cảm thấy rất đớn đơn giản và tự nhiên, không giống như trước ở cùng một chỗ với người nào đó luôn lo được lo mất.

Huống hồ, bộ dạng của cô so ra còn nhỏ hơn em gái anh, vì vậy một người luôn yêu thương em gái như anh cũng dịu dàng hơn, không hề lạnh lùng như trước mặt người khác.

Anh nghĩ, dù là giao dịch, anh cũng giúp đỡ cô, nhưng cuộc giao dịch này cung có hại tới thanh danh của cô, cô vồn là một cô gái chưa lập gia đình, một năm sau lại vì anh mà trở thành người đàn bà đã ly dị, vì cuộc giao dịch nào, cuối cùng vẫn khiến cô thua thiệt.

Trong một tháng sống chung, hai người cũng không thể nói là thân quen, nhưng cũng dần quen và đón nhận với cuộc sống chung này.

Có điều không nghĩ tới, cô lại xảy ra tai nạn xe, hơn nữa còn mất trí nhớ.

Sau khi mất trí nhớ, cô không còn dịu dàng như trước nữa, mà trở nên vô cùng thẳng thắn, biểu tình trên khuôn mặt cũng rất phong phú, nhưng kì là là cô trở nên vô cùng đơn giản, vui buồn đều viết trên mặt, khiến cho người khác vừa nhìn một cái là có thể nhận ra.

Lúc đầu cô như vậy khiến anh có chút sợ hãi, nhưng anh nhanh chóng phát hiện, anh lại có chút bị hấp dẫn.

Anh thấy rất nhiều người phụ nữ thông minh tháo vát, cũng thường thấy các tiểu thư dịu dàng xuất sắc, cũng gặp qua các cô gái trẻ tuổi yểu điệu hoặc điêu ngoa thất thường, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy có một cô nhóc ngay cả bị thương ở chân vẫn có thể vui vẻ như vậy.

Hơn nữa, cô luôn nói ra những câu khiến anh không thể chống đỡ, lại làm ra những chuyện người khác không thể chống đỡ.

Dù anh thường bị cô làm cho dở khóc dở cười, nhưng anh không thừa nhận cũng không được, ở cùng với cô rất thú vị.

Trước đây, cuộc sống của anh luôn là chờ đợi, vô cùng ảm đạm; sau đó anh kết hôn giả với cô, cuộc sống của anh dần yên bình lại, lại yên lặng không một gợn sóng, không đau khổ cũng không vu.

Mà hiện tại, cuộc sống của anh bắt đầu có những con sóng khiến anh không kịp ứng phó, luôn vui vẻ nở rộ trước mặt anh.

Ở cùng với cô, ánh mắt và trái tim anh gần như bị những lời nói tinh quái của cô chiếm cứ, khiến cho anh không chút do dự nào mà suy nghĩ những cái khác.

Đợi đến lúc anh phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, đã lâu anh không nghĩ đến người con gái khiến anh đau khổ đó rồi.

Vì vậy, ánh mắt anh khi nhìn cô ngày càng dịu dàng.

Vì khi đi cùng cô, dù anh cảm thấy nhức đầu, nhưng lại chưa có lần nào không hiểu ý mà đau nhức.

Sau đó nữa, cô mất trí nhớ luôn phòng bị anh.

Mà anh đối với cô cũng ngày càng thật lòng chăm sóc.

Hai người sống chung ngày càng tự nhiên, ngày càng thân thiết.

Anh không chút bài xích, ngược lại còn cảm thấy không tệ.

Trong cuộc sống của anh, không gian cô chiếm cứ ngày càng nhiều.

Mà trong lòng anh, vì trí của cô cũng ngày càng nặng.

Nhìn cô ngoan ngoãn nằm trên đùi mình để mình sấy tóc cho cô, anh thưởng cảm thấy có nhiệt độ khiến người khác sợ run chảy qua trái tim mình.

Cái cô nhóc này, hiện tại chỉ có anh.

Cô mất trí nhớ, còn gãy chân, không thể đi đâu cả, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở về, giống như đợi anh chăm sóc, chờ anh... yêu thương.

Cô ỷ lại anh như thế, anh gần như là toàn bộ thế giới của cô.

Điều này khiến anh cảm thấy thật kỳ diệu, khiến anh cảm thấy có một loại yên tâm vô hình, cũng không thể nói vui thích.

Anh không rõ rốt cuộc mình thích cô thế nào.

Có lẽ là vì đau đớn, nên anh cần một người ấm áp như cô vậy.

Có lẽ là vì trước đây người anh thích luôn bày vẻ tiều tụy trước mặt anh, cho nên dáng vẻ đầy sức sống như vậy khiến cho anh cảm thấy mới lạ và thoải mái.

Có lẽ vì cô ngoan ngoãn nhận lấy sự chăm sóc của anh khiến anh cảm thấy thực tế, trước đây anh luôn muốn chăm sóc người khác, nhưng vẫn không có cơ hội, mà nay cô lại hưởng thụ như một con thỏ nhỏ vậy, nên anh cũng vui vẻ theo, thậm chí còn có chút nghiện.

Lại có lẽ cũng vì bị ép phải thân thiết, trước mặt người khác anh và cô diễn ngày càng tự nhiên, khiến anh không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả, dần dần trở nên thật lòng. Vì anh cảm thấy, nếu anh và cô thật sự là một đôi vợ chồng gắn bó, dù có nhiều lỗi lầm nhưng đó cũng là một cái vui của cuộc sống, vậy cũng không có gì là không tốt.

Vì vậy, anh đối với cô, lúc mới bắt đầu là lòng trắc ẩn, về sau là lợi dụng, rồi sau đó là cuộc sống chung yên lặng, sinh lòng mới là, cuối cùng biến thành bị hấp dẫn, đau lòng, và động lòng.

Thật ra thì có lúc, ngay cả chính anh cũng không dám tin.

Anh vẫn cho rằng, một hồi mê đắm trước đây đã hao phí tất cả tình cảm trong anh, anh sẽ không động lòng với bất kỳ ai nữa.

Lại không nghĩ tới, cũng không lâu lắm, anh gặp được cô.

Anh cũng không biết từ đâu từng nghe qua câu: Muốn quên một mối tình, phương pháp vĩnh viễn chỉ có một: Thời gian và mối tình mới. Nếu thời gian và tình cảm mới không khiến bạn quên được tình cảm cũ, nguyên nhân chỉ có một: Thời gian không đủ dài, tình cảm mới chưa đủ tốt.

Anh nghĩ, thời gian tất nhiên là chưa đủ,

Nhưng anh lại thật sự động lòng một lần nữa.

Anh nghĩ, nếu nói loại lý do như tình cảm mới đủ tốt với cô nhóc trong ngực này, cô nhất định sẽ không chút khách khí vỗ ngực đương dương đắc ý: "Đó là chuyện đương nhiên!"

Nghĩ đến vẻ mặt sẽ xuất hiện của cô nhóc này, anh liền cảm thấy, lý do này cũng không tệ.

Mà hiện tại, cô nhóc này đang nằm úp sấp trong lòng anh, nói với anh, cô thật sự thích anh, người cô thích nhất, là anh.

Chỉ một thoáng, anh lại có chút cảm giác không biết phải làm gì.

Anh cũng từng nghĩ tới trong lòng, mỗi sáng sớm cô nhóc này luôn ôm anh thật chặt, nằm trong lòng anh ngủ rất ngon, có vẻ cô cũng có chút cảm giác với anh, nhưng anh lại không nghĩ tới, tình cảm của cô đối với anh lại sâu đến như vậy.

Anh kinh ngạc lại sợ hãi, nhưng cũng an tâm và vui vẻ.

Trái tim của anh dần trở nên nóng hổi.

Anh vốn chỉ động lòng với cô, nhưng giờ phút này, nghe được lời nói chân thật của cô trong lúc say rượu, khiến anh đột nhiên cảm thấy, tình cảm của mình đối với cô càng thêm nồng đậm.

30 năm nay, anh học qua rất nhiều tri thức, kiếm được rất nhiều tiền, đi đến không ít nơi, gặp không ít người, lúc còn trẻ anh chỉ đơn giản là say đắm, cũng từng trải qua nỗi đau thấu xương, nhưng đây lại là lần đầu tiên, anh được nếm trải cảm giác hai bên tình nguyện.

Loại cảm giác này không lời nào có thể diễn tả, lại có thể đẹp như vậy.

Khiến cho anh mê đắm như vậy, không thể nào bỏ xuống được.

Tim anh dần dần kích động như nhịp trống, từ từ trở thành ấm áp mê say.

Anh nghĩ, thì ra thế giới này, thật sự rất thần kỳ.

Thì ra, cuộc sống sẽ tặng cho con người ta niềm vui mới, giải hết độc tình kia.

An Dĩ Trạch nhẹ nhàng chạm môi lên trán người trong ngực, sau đó ôm chặt lấy người trong ngực.

Bên cạnh, xe cộ và người đi đường vội vã lướt qua, duy chỉ có anh, yên lặng ôm lấy hạnh phúc của mình.

Tô Giản nằm úp sấp trong ngực anh, còn đang mơ hồ vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Sau này con nhất định sẽ nghe lời..."

Anh tràn đầy tình cảm, nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

Tô Giản nói nhỏ: "Con yêu người nhất... mẹ..."

An Dĩ Trạch: "..."

1 comment: