Dù Tô Giản không cho An Dĩ Trạch đến thường xuyên, nhưng An Dĩ Trạch lại không nghe anh, vẫn đến mỗi cuối tuần. Dù Tô Giản vẫn lo lắng, nhưng sau khi nói qua một lần liền không nhắc đến nữa, vì anh đột nhiên phát hiện, anh bắt đầu nhớ An Dĩ Trạch rồi.
Lúc không ở chung với nhau, gần như đêm nào hai người buôn điện thoại, dù sinh hoạt chung với nhau cũng không có chuyện lớn gì, nhưng không biết tại sao, mỗi đêm hai người đều có thể nói chuyện rất lâu. Có vài lần, Tô Giản nằm trong chăn gọi điện thoại ôm di động ngủ đi, mà An Dĩ Trạch ở đầu bên kia nghe tiếng hít thở đều đều, mỉm cười nhẹ giọng nói một câu 'Ngủ ngôn, Giản Giản', sau đó mới cúp điện thoại.
Trong nháy mắt, đã qua mấy tháng. Nếu lúc trước, Tô Giản còn cảm thấy cuộc sống không có gì giải trí như vậy có chút tẻ nhạt vô vị, nhưng hôm nay, Tô Giản lại cảm thấy mỗi ngày hình như đều trở nên có thêm nhiều thú vui.
Có điều hai ngày gần đây Tô Giản không vui nổi, vì anh cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, đầu có chút choáng váng, cũng không có sức lực nào. Buổi tối lúc An Dĩ Trạch gọi điện thoại đến, liền nghe thấy giọng nói uể oải của anh.
"Giản Giản, sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là ở đây hai ngày nay có chút không thoải mái, cũng không biết có phải bị cảm không."
"Ngày mai anh đến."
"A? Ngày mai không phải thứ năm sao?"
"Em bị bệnh, anh không yên tâm."
"Không phải bệnh lớn gì, tự em đi mua thuốc cảm là được rồi. Dự báo thời tiết nói ngày mai hình như có mưa, anh đừng đến đây."
"Không sao, ngày mai em chờ điện thoại của anh."
Mặc dù có chút không muốn An Dĩ Trạch đội mưa đến, nhưng An Dĩ Trạch thật sự muốn, Tô Giản lại không tự chủ được vui vẻ, buổi tối nằm trên giường, đã bắt đầu suy nghĩ đến thực đơn ngày mai rồi.
Nhưng hôm sau, anh không đợi được An Dĩ Trạch, lại nhận được điện thoại của Dĩ Nhu.
"Chị dâu, chị về một chuyến đi!"
Trong điện thoại Dĩ Nhu ấp úng, cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng Tô Giản nghe được trong giọng nói của cô, chuyện cũng không nhỏ, hơn nữa không ổn, quan trọng nhất là, còn liên quan đến An Dĩ Trạch.
Ngồi trong xe đường dài, trong đầu Tô Giản không ngừng hiện lên từng loại khả năng.
An Dĩ Trạch xảy ra tai nạn rồi sao? Không, nhất định sẽ không!
Hay là công ty An Dĩ Trạch phá sản? Được rồi, khả năng này cũng quá nhỏ.
Hay là, An Dĩ Trạch trèo tường? Chậc chậc, cái này hả...
Tô Giản suy nghĩ, mang một bụng nghi ngờ chạy về nhà.
Vừa mở cửa, liền nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của ba An: "Ba đã điều tra, con và Tô Giản không quen biết nhau đã kết hôn rồi, trước đó cũng không qua lại, hơn nữa mẹ tìm thấy giấy thỏa thuận li hôn trong phòng hai đứa. Có lời đồn nói hai đứa kết hôn giả, bình thường ân ái cũng chỉ là diễn kịch, con nói cho ba biết, cái này có phải thật không?"
Bước chân Tô Giản dừng lại, lập tức trừng lớn mắt. Mẹ đó! Chuyện kết hôn giả bị phát hiện?
Quả nhiên tình hình rất nghiêm trọng! Tô Giản không để ý tìm hiểu xem làm thế nào là ba mẹ An phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch.
"Không phải!"
Tô Giản thét lên một tiếng, tất cả đều nghiêng đầu nhìn về phía anh.
Thấy Tô Giản, An Dĩ Trạch nhíu mày một chút: "Giản Giản? Tại sao em lại về? Không phải nói bị bệnh sao?"
Tô Giản gật đầu nhìn về phía anh, lại quay mặt đi, nhìn về mấy người nhà họ An.
"Chị dâu." Ánh mắt An Dĩ Nhu nhìn về phía anh có chút phức tạp, nhẹ giọng gọi anh một tiếng. Mà mẹ An tức giận nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt có chút phức tạp.
"Ba, mẹ, Tiểu Nhu." Tô Giản đứng bên cạnh An Dĩ Trạch, lặng lẽ đụng đụng cánh tay An Dĩ Trạch, An Dĩ Trạch trở tay nắm lấy tay anh, bọc trong lòng bàn tay.
Ba An chú ý đến động tác nhỏ của hai người, ánh mắt khẽ động, vẻ mặt nhìn về phía Tô Giản dù đã dịu dàng một chút, nhưng vẫn trầm ngâm như cũ: "Tiểu Giản, con trở lại cũng tốt, con cũng nghe thấy lời lúc trước của ba, có người đốn, con và Tiểu Trạch không phải là vợ chồng kết hôn thật sự, chẳng qua chỉ là vợ chồng tạm thời, đây là thật sao?"
"Không phải." Lần này là An Dĩ Trạch trả lời.
Ánh mắt ba An sâu thẳm, nhìn về phía Tô Giản, chậm rãi nói: "Nếu như hai đứa thật sự có thỏa thuận, như vậy hiện tại thừa nhận còn kịp, Tiểu Trạch hoang đường liên lụy đến cháu, nhà họ An nhà bác sẽ bồi thường cho con. Nếu không, chỉ sợ con và Tiểu Trạch không thể tùy ý ly dị nữa." Ba An ngừng lại một chút. "Tiểu Giản, con phải suy nghĩ kỹ."
Tô Giản yên lặng, nhất thời không nói gì, phảng phất như nội tâm đang tiến hành một lựa chọn khó khăn.
Mà An Dĩ Trạch vẫn luôn yên lặng đột nhiên có chút lo lắng.
Mặc dù những ngày qua, anh tự nhận mình và Tô Giản chung sống rất hài hòa, nhưng anh chưa từng quên, lúc trước Tô Giản một lòng mong được ly dị, mà trước mắt...
"Được."
Vẻ mặt của tất cả mọi người nhà họ An đều biến đổi.
Toàn thân An Dĩ Trạch chấn động, có chút không thể tin nhìn về phía Tô Giản, đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh đột nhiên có chút đau.
Thì ra, anh vẫn luôn đánh giá cao, hy vọng xa vời sao...
"Có điều, con cũng không muốn cái khác." Tô Giản nhìn về phía An Dĩ Trạch, nhẹ nhàng lay lay bàn tay đang nắm tay mình của An Dĩ Trạch. "Ba, mẹ, có thể bắt anh ấy cho con không?"
An Dĩ Trạch hơi cứng đờ, đôi mắt nhìn về phía Tô Giản thoáng chốc có thêm ánh sáng.
Vẻ mặt ba An dịu dàng mấy phần, mẹ An khẽ hừ một tiếng, An Dĩ Nhu cười vui vẻ.
Tô Giản nhìn về phía ba An, vẻ mặt nghiêm túc: "Mặc dù điều kiện của con như vậy, nhưng con đảm bảo, con sẽ cố gắng nuôi anh ấy, bảo vệ anh ấy, thương anh ấy, chuyện cả đời dù nói bây giờ có chút giả tạo, nhưng đó là mục tiểu của con, con sẽ cố gắng hết sức."
An Dĩ Trạch: "..."
"Có lẽ con chưa đủ tốt, nhưng con thật lòng." Ánh mắt Tô Giản thành khẩn, vẻ mặt nghiêm túc chư từng có. "Ba, mẹ, hai người có thể giao Dĩ Trạch cho con sao?"
Mẹ An luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi, An Dĩ Nhu mắt cười cong cong, kéo một tay khác của An Dĩ Trạch, giao cho Tô Giản.
Ba An ho nhẹ một tiếng, nhìn hai người trước mặt.
Ông chưa từng thấy qua Tô Giản nghiêm túc có trách nhiệm như vậy, lại nhìn ra được ánh mắt dịu dàng và mê luyến của An Dĩ Trạch khi nhìn Tô Giản là thật. Con trai nhỏ và con trai thứ hai của ông không giống nhau, từ nhỏ đã không thích che giấu. Lúc nhỏ khi làm sai, con thứ hai sẽ cố gắng giấu giếm, nhưng con trai nhỏ sẽ đàng hoàng nói ra. Mà giờ phút này, con trai nhỏ nhìn cô gái bên cạnh nó, trong mắt là vui thích và thỏa mãn.
Tô Giản nhìn về phía An Dĩ Trạch, nói: "Dĩ Trạch, em biết mình chưa đủ tốt, anh chắc chắn muốn ở cùng em sao? Hiện tại có cơ hội, anh còn kịp hối hận, nếu như bỏ lỡ, chỉ sợ không được."
An Dĩ Trạch không trả lời anh, ngược lại nhìn anh sâu sắc một cái, hỏi: "Giản Giản, em chắc chắn, tất cả điều em nói, đều là thật sao?"
Đây là câu chỉ có hai người bọn họ mới hiểu. Tô Giản biết, nếu như hiện tại anh đáp lại khẳng định, cả đời này, chắc chắn sẽ ở cùng một chỗ với An Dĩ Trạch.
Tô Giản nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch, hỏi ngược lại mình: Thật sự chắc chắn đồng ý sao? Chắc chắn, là người này sao?
Tô Giản không lên tiếng.
Ánh mắt An Dĩ Trạch dần có chút ảm đạm, nghĩ đến vừa rồi Tô Giản nói những lời đó chỉ là diễn kịch, trái tim không khỏi lại có chút nhói.
Tô Giản cố gắng nhìn một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, đột nhiên vùng khỏi tay An Dĩ Trạch, chạy đến bên cạnh cúi xuống nôn mửa.
Tất cả mọi người sửng sốt một chút. An Dĩ Trạch hoảng hốt, vội đến bên cạnh Tô Giản, cau mày: "Khó chịu ở đâu?"
Tô Giản nôn một chút, lại không nôn được cái gì, uể oải ngẩng đầu, mệt mỏi nói: "Hình như ăn cái gì đau bụng, luôn cảm thấy không thoải mái."
Mẹ An bên cạnh nghe vậy ánh mắt sáng lên, bước nhanh đến, kéo Tô Giản lại quan sát từ trên xuống dưới.
Tô Giản nháy mắt, có chút mơ màng: "Mẹ?"
Mẹ An không chút khách khí hỏi: "Kỳ kinh nguyệt của con bao lâu không đến rồi?"
Tô Giản: "..." Trước mặt mọi người, có cần hỏi vấn đề sắc bén như vậy không! Huống hồ, anh hoàn toàn không nhớ được kỳ kinh nguyệt của mình, bình thường kỳ kinh nguyệt không đến thăm anh, anh chưa bao giờ nhớ chuyện này, hiện tại anh sao có thể nhớ lần trước là lúc nào!
Mà An Dĩ Trạch đứng bên cạnh lập tức hiểu ý của mẹ An, trên mặt lộ vẻ ngặc nhiên không thể tin lẫn mừng rỡ!
An Dĩ Nhu bên kia nhất thời mừng rỡ hỏi mẹ An: "Chị dâu đang mang thai sao?"
Tô Giản: "..."
Welcome to dieptrucgiai's blog. Our main goal is to always achieve a high level of our readers satisfaction with the services and products that we provide. This simple approach has effectively fueled our growth. We’re thrilled you’ve decided to visit us - please browse our site to discover what we’re all about.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
-
Vừa ra khỏi phạm vi thế lực Vân Hoa Môn, Chu Hưng vẫn luôn trầm mặc run rẩy nói: “Huynh trưởng, bọn người Vân Hoa Môn toàn là ngụy ...
-
Photo from Pinterest Nhìn thấy Lăng Ba cùng tiểu sư đệ xuất hiện, ánh mắt Trường Đức quét mấy lần ở trên người bọn họ, ánh mắt trở nê...
[…] 81 C 82 C 83 C 84 C […]
ReplyDelete