KẺ THÙ BÊN GỐI (CHƯƠNG 147)

Bởi vì Cung Thiên Long mỗi lần xuất hiện đều là trang phục lộng lẫy, thế nên trên nửa đường Lăng Tuyết lại không thể không thay trang phục hạng sang, túi sách hạng sang, thậm chí ngay cả đồ trang sức đeo tay, làm móng cũng không có bỏ sót. Nhìn những trang phục này, Lăng Tuyết không khỏi ngàn vạn cảm khái, mặc dù đã rời khỏi Cung thị trong một thời gian, nhưng bây giờ hồi tưởng lại thì có một loại cảm giác giống như cách một thế hệ.

Xe dọc theo đường núi uốn lượn thành vòng mà lên, nhánh chóng và vững vàng, dưới chân núi là nông trường liên miên chập chùng, cùng mây mù trôi nổi như biển rộng, tòa thành của Dikaba đứng vững ở trên đỉnh núi, tỏ ra thuần chính đại khí.

Lúc xe sắp đến nơi, dù đã đọc qua tài liệu về tòa thành này nhưng khi nhìn thấy thật sự thì Lăng Tuyết vẫn bị khiếp sợ. Cái tòa thành này trên đỉnh núi chiếm chắc hơn tram mẫu đất, tòa thành này theo phong cách kiến trúc kinh điển của Châu Âu, nhìn xa xa rất đồ sộ!

Lăng Tuyết biết rõ xã hội Mỹ chưa bao giờ trải qua thời kỳ phong kiến quốc gia, bởi vậy có thể hiểu là tòa thành này tồn tại chính là một dị số, nó thể hiện rõ ràng là rất trân quý, dù sao vật hiếm có mới là quý, câu châm ngôn là phóng gia tứ hải mà đều là chuẩn .

"Cái này tòa thành tổng cộng có 250 phòng ngủ, 55 phòng tắm, trước kia chủ nhân là một người Mỹ trong lịch sử, là thương nhân nổi danh, đáng tiếc đến cuối cùng bởi vì khủng hoảng kinh tế nên bị phá sản, được Dikaba lại.

" Lãnh Thanh Mặc vì Lăng Tuyết giới thiệu, "Căn cứ vào tin đồn, khi đó cái này tòa thành mua bán liền hơi có chút bí mật không thể cho ai biết, còn như giá cả bao nhiêu, người ngoài không được biết."

Lăng Tuyết chậc lưỡi nói: "Có được tòa thành thật to này... Dikaba này, thật đúng là rất có tiền !"

Lãnh Thanh Mặc nghe xong không khỏi mỉm cười, cười nói: ‘’ Thật ra, ngài Thân Đồ còn có tiền hơn."

Anh nhìn người ở trong kim sơn mà không biết, thật bất đắc dĩ, nhưng lời nói này vừa nói ra thì không có nghĩ gì, nhưng hiểu được thì không được tốt lắm.

Lăng Tuyết quả nhiên cũng có chút lúng túng, nhìn nhìn tòa thành năm hàng thủ vệ nói, nói lảng ra chuyện khác: "Thủ vệ bên trong có thể thật nghiêm ngặt, cũng không biết Dikaba là có tiền thì phô trương, hay là thật cho rằng bên trong này không đủ an toàn."

" Cả hai đi, dù sao bên trong này hắn cũng không thường ở lại."

Lãnh Thanh Mặc cùng Tần Tuệ xuống xe, thủ vệ ở cửa kiểm tra giấy chứng nhận, nhưng ngoài ý muốn bị cự tuyệt, đối phương yêu cầu nói đây là mệnh lệnh ở trên xuống, anh đã bị tòa thành liệt vào đối tượng không được hoan nghênh, trừ phi Cung Thiên Long đích thân đến.

Tần Tuệ lúc này liền nổi giận, theo ý chị, thủ vệ ở cửa cùng chó giữ nhà không có khác nhau, đây là loại nhân viên ở tầng thấp cấp nhất thế nhưng lại lớn lối như thế, còn có hay không đem Cung thị là đối tượng hợp tác để vào mắt?

Chị ta muốn lớn tiếng trách mắng, đối mặt với người dạng này, chị ta đương nhiên có phương pháp đối phó.

Lãnh Thanh Mặc khoát tay ý bảo chị ta không cần gây chuyện, lại ý bảo lái xe đem cửa sổ xe hạ xuống, nhìn qua cửa sổ xe, vừa vặn có thể trông thấy gương mặt của Lăng Tuyết.

"Hiện tại như thế nào?" Lăng Tuyết làm bộ dáng của cấp trên, không giận tự uy.

Thủ vệ ở nhìn thấy cô xong thì trái ngược với kiêu căng vừa rồi, lập tức thi lễ, ở chỉ huy mấy người nhanh chóng lục soát xe lui về sau, nói vào bộ: "Cô Cung đến, các trạm kiểm soát cho đi!"

Xe lần nữa chậm rãi khởi động, một đường đi thẳng cũng không có người ngăn lại.

Tần Tuệ vẫn còn tức giận, ở trên xe nhịn không được oán hận nói: " Dikaba này cũng quá lớn lối đi? Không chịu đón tiếp thì thôi đi, lại còn muốn lục soát, lẽ nào hắn cho rằng chúng ta người của Cung thị sẽ đi hại hắn? Thật sự là trò cười!"

"Thu hồi tính tình đại quản gia ở Cung lại ngay, ở đây chị không thể có nửa điểm oán hận! Dikaba tính tình rất nhạy cảm, hỉ nộ vô thường, thậm chí chị ngẫu nhiên có một cái vẻ mặt khó chịu lơ đãng cũng có thể làm cho hắn trực tiếp đem cuộc đàm phán này kết thúc sớm!"

Lãnh Thanh Mặc lạnh lùng nhìn Tần Tuệ nói, Tần Tuệ câm như hến, cũng không dám nói lung tung nữa.

Lãnh Thanh Mặc lại quay đầu nhìn Lăng Tuyết nói: "Vừa rồi những người kia hành vi mặc dù vô lễ, về tình có thể tha thứ, dù sao lấy tài sử của Dikaba đến nay, xác thực so với người thường lại nhiều bảo đảm an toàn hơn.

Bất quá một màn vừa rồi kia cũng lộ ra cho chúng ta một cái tin tức tốt - - Dikaba cũng không phải là thật không coi ai ra gì, ít nhất, đối với người thừa kế của Cung thị vẫn là bảo trì tương đối tôn trọng. Như thế là đủ rồi, chúng ta lần này tới đây tìm hắn, khả năng duy nhất đơn giản có thể dựa vào cũng chính là cái này."

Lăng Tuyết khẽ mỉm cười, nói ra: "Chúng ta giả là người câm thì tốt lắm, không nghe không nói thì không có sai... Thực xin lỗi, em không phải là cái này ý tứ."

Lãnh Thanh Mặc khoát tay áo bày tỏ chính mình cũng không ngại, nói: "Chúng ta sẽ tận lực nói ít lời lại, nhưng em cũng không thể thật sự nói năng thận trọng."

Lăng Tuyết nhún vai, bỗng nhiên lại ý thức được cái động tác này không phù hợp với thân phận hiện tại, vì vậy lập tức ngồi nghiêm chỉnh, luân phiên động tác làm hảo, lúc này mới tiếp tục nói: "Biết rồi biết rồi, em cũng chỉ đùa một chút mà thôi, bằng không bầu không khí nhiều ngột ngạt a, em sẽ nhanh căng thẳng chết!"

"Không thể nói giỡn, nhưng cũng không cần quá nghiêm túc, phải luôn bình tĩnh liền tốt lắm, trên thực tế từ vừa rồi lục soát xe cũng có thể thấy được, Dikaba đối với người thừa kế của Cung thị vẫn là rất khách khí, cho nên em cũng không cần lo lắng quá mức.

Nhưng là có một điểm anh còn cần nói cho em biết, chúng ta lần này lại đây có thể thành công là tốt nhất, nhưng là nói không thành công cũng không cần thỉnh cầu, lại không nên chọc giận Dikaba, cái này đối với Cung thị đều không có bất kỳ chỗ tốt nào."

Lãnh Thanh Mặc không sợ người khác làm phiền, thấy rõ anh đối với lần đàm phán này rất coi trọng, đồng thời cũng cho thấy phản ứng của Dikaba là khó dây dưa.

Đang khi nói chuyện, xe cuối cùng đến ngôi nhà chính.

Có ba người ở sảnh tiếp khách, hoan nghênh mời họ xuống xe, đi dọc theo thảm đỏ chậm rãi đi vào. Nhìn ra được, vì nghênh đón "Cung Thiên Long" đến, Dikaba vẫn là bỏ ra một chút tâm tư, phía trong tòa thành là các loại điểm tâm, trái cây, rượu đỏ ở trên bàn dài xếp thành một hàng, sẽ chờ bọn họ thưởng thức.

Nhưng mà những thứ này được bố trí tỉ mỉ như vậy mà chủ nhân, Dikaba lại không ở đây, cái này làm Lăng Tuyết cũng có chút lúng túng, cũng chắc không thể thật sự tận mắt tiếp chuyện với hắn ở bên trong rồi? Nhưng mà chủ nhân không ở đây, nhóm người giúp việc lại rất nhiệt tình, làm các cô cũng cũng không thể thật sự không ăn một chút gì đó đi?

Từ buổi sáng đến bây giờ, Lăng Tuyết cũng chỉ đơn giản ăn một chút bánh mì ở trên máy bay, lúc này thực sự là rất đói bụng !

"Không quan hệ, tùy ý ăn là tốt rồi." Lãnh Thanh Mặc nhìn thấu tâm tư của cô, đem cho cô một ít điểm tâm, lại rót thêm một ly rượu đỏ, "Cái này là Dikaba vì Thiên Long cô cố ý chuẩn bị, không ăn ngược lại làm phật lòng hắn."

Lãnh Thanh Mặc nói chuyện từ trước đến nay đều dùng khẩu hình miệng, anh cũng không lo lắng lời nói của mình vừa rồi sẽ bị người "Nghe" nghe được, nhưng "Thiên Long" hai chữ vẫn là làm cho Lăng Tuyết được nhắc nhở, kia là ý nói Cung Thiên Long thân là người cầm quyền của Cung thị, đối người đãi vật, ăn cơm uống rượu thôi nên không cần kiềm chế, không cần ở phương diện này khắc chế chính mình, nếu quả thật là dạng này, ngược lại sẽ bị lộ ra chân tướng.

Lăng Tuyết cực kì thông minh, trong nháy mắt đã hiểu rõ, tiếp nhận thức ăn từ tay anh, bắt đầu ăn.

Ăn uống đã gần nửa giờ, Dikaba như cũ không tới chào đón.

Nhìn Tần Tuệ đang trưng ra vẽ mặt không kiên nhẫn, Lăng Tuyết hướng về chị nâng chén lên, cười nói: "Rượu đỏ này màu đẹp, mùi mùi thơm, vị êm dịu nhu hòa, xác thực không sai, chị nếm thử đi."

Từ khi Lãnh Thanh Mặc lặp đi lặp lại nhiều lần cần phải tập trung, Lăng Tuyết đã sớm dự liệu được Dikaba khó dây dưa, nếu như chờ đợi là hành động, lời nói ra oai phủ đầu, thì cô tự tin chính mình vẫn có thể đủ tốt để ứng phó. Bởi vì cô nhìn thấy Tần Tuệ không kiên nhẫn, nên lập tức lấy rượu đỏ nhắc nhở chị.

Lãnh Thanh Mặc tán thưởng đối với cô khẽ mỉm cười, lại làm bộ như một bộ điềm nhiên như không có việc gì, cùng cô tán gẫu về thiết kế nội thất bên trong tòa thành, Lăng Tuyết tự nhiên phối hợp với anh rồi tiếp mỉm cười, quả thực giọt nước cũng không lọt.

Lại chờ một hồi, Dikaba vẫn không có đến, Lăng Tuyết di động vang lên, nhận được tin nhắn, cô suy đoán hẳn là Thân Đồ Dạ gửi tới, nhưng mà không muốn ở trước mặt mọi người đọc tin nhắn, vì vậy mỉm cười hỏi quản gia: "Ngại quá, có thể cho tôi mượn toilet không!"

"Được, mời qua bên này!" Quản gia tự mình dẫn đường cho Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết đứng dậy nhìn Lãnh Thanh Mặc mỉm cười ý nói, sau đó liền đi theo quản gia vào toilet.

Tòa thành này xa hoa như thế, toilet đương nhiên cũng là không ngoại lệ.

Toilet bên ngoài còn có hai nữ đầy tớ canh giữ, bên trong một người cũng không có.

Lăng Tuyết đi vào toilet, bốn phía tìm nhìn một cái, xác định này bên trong cũng không có cái gì camera, sau đó mới lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn, quả nhiên là Thân Đồ Dạ phát tới: "Mọi thứ có thuận lợi không?"

"Rất thuận lợi." lúc Lăng Tuyết trả lời, trên mặt đều mang dáng vẻ tươi cười, người  đang yêu tâm tình lúc nào cũng ngọt ngào, Thân Đồ Dạ chỗ nào cũng quan tâm cô, cô có thể cảm nhận được, trong lòng ấm áp, tự nhiên cũng giống nhau đáp lại.

"Vậy là tốt rồi." Thân Đồ Dạ trả lời, "Có cái gì khó khan phải tìm anh đó! anh bất cứ lúc nào cũng đều ở đây."

"Em biết rồi." Lăng Tuyết đánh ra ba chữ này, lập tức lại bổ sung một câu, "Cảm ơn anh, nhớ anh!"

"Anh cũng nhớ em!" Thân Đồ Dạ trả lời, đại khái lúc này, khóe môi anh đều là giương cao đi?

"Được rồi, đi làm việc đi, không quấy rầy em nữa. Lúc nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh."

"Uh, buổi tối sẽ gọi điện thoại cho anh."

Nhắn tin xong, trong lòng Lăng Tuyết tràn trề cảm giác ngọt ngào, sắc mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

Tắt di động, cô đi ra toilet, rửa tay, sau đó thì ra ngoài .

Lúc này, một người tùy tùng đi tới bẩm báo: "Xin lỗi, cô Cung, ngài Dikaba có việc, "

 

1 comment: