Kẻ Thù Bên Gối - Chương 170 - Tình Cũ Vấn Vương

[caption id="" align="aligncenter" width="351"]~~Dahlia 'Janice' ~ pink Waterlily dahlia that combines well with all colors. Strong, straight stems hold blooms high in plants that look great in the garden | Corralitos Gardens~~ Vấn Vương[/caption]

"Cái gì?" Thân Đồ Dạ sửng sốt, "Đang ở đâu?"

"Chỗ đó..." Cố Huy hướng anh nháy mắt.

"Như thế nào, không hoan nghênh sao?"

Một giọng nói quen thuộc ôn nhu hướng lầu dưới truyền đến, Thân Đồ Dạ quay đầu nhìn lại, Nhan Nhược Hi đã đứng ở đại sảnh!

Cô mặc một bộ trang phục màu trắng đăng-ten váy dài thanh nhã, tóc dài tự nhiên, tư thế ưu nhã đứng ở cạnh ghế sofa, mỉm cười nhìn anh!

Không, hẳn là ngước nhìn...

Cô đứng ở dưới nhìn lên, mà anh đang ở trên cao nhìn xuống, cô cần ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy anh.

Thân Đồ Dạ nhìn Nhan Nhược Hi, không khỏi nhớ tới chuyện cũ, lúc trước anh tự mình thiết kế biệt thự này, chính là vì cho cô một cái nhà, anh thích thanh tĩnh, thích rừng rậm cây xanh, cho nên anh kêu bọn họ gia chuẩn bị ngôi nhà này, làm cho cô bị xanh lá cây vờn quanh, mỗi ngày đều có thể buông lỏng tâm tình, làm người phụ nữ của anh!

Đáng tiếc...

Về sau mọi thứ cũng không theo ý nguyện của anh. .

"Đã lâu không gặp!" Nhan Nhược Hi nhìn Thân Đồ Dạ thật sâu, tâm tình cũng là rất nhiều cảm khái, "Không mời em đi lên ngồi một chút?"

"À!" Thân Đồ Dạ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, "mời!"

"Cảm ơn." Nhan Nhược Hi cười một tiếng, bước chân ưu nhã bước chân lên lầu.

Thân Đồ Dạ cứ như vậy đứng trong hành lang ở lầu hai nhìn cô từng bước từng bước đi về phía anh, chuyện cũ từng màn hiện lên trong đầu, làm đảo loạn suy nghĩ của anh...

Một màn này, anh đã mong đợi bao nhiêu năm?

Liên tục ngóng nhìn Nhan Nhược Hi có thể trở lại bên cạnh anh, mọi thứ sẽ tốt đẹp giống như bây giờ đi cô đang đi về phía anh, cũng không cần chia xa nữa.

Đáng tiếc đã chậm trễ.

Người và vật không còn, rất nhiều chuyện, mất đi thì đã mất đi.

Hiện tại, bên cạnh bọn họ cũng đã có người khác, đã không còn như trước nữa.

Chỉ là, phần hồn nhiên tình cảm của thời niên thiếu kia vẫn như cũ đã ở trong lòng bắt đầu khởi động, từng tia một cảm giác như cũ, thật cảm khái...

"Cô Nhan, cẩn thận!" Cố Huy tỉ mỉ tiến lên đỡ Nhan Nhược Hi.

Nhan Nhược Hi vừa mới sinh non không bao lâu, thân thể hết sức yếu ớt, trên mặt biểu hiện xanh xao yếu ớt, đi vài bước lên cầu thang cũng đã có chút thở không nỗi rồi.

Cô xem ra thật là nhu nhược bất lực, lúc nào cũng cần phải có người che chở chiếu cố.

Đại khái từng có người đàn ông đều muốn bảo vệ loại phụ nữ như vậy.

"Không có việc gì, cảm ơn." Nhan Nhược Hi nhìn Cố Huy cảm kích cười cười, chuẩn bị đặt tay ở Cố Huy lòng bàn tay.

"Để tôi"

Thân Đồ Dạ gạt tay Cố Huy ra phía trước rồi vịn lấy Nhan Nhược Hi, giống như trước dắt tay cô vậy, săn sóc đỡ cô lên lầu, "Cơ thể em vẫn chưa khỏe hẳn"

"Đã khôi phục rất nhiều"

Nhan Nhược Hi nhìn tay bị anh nắm ở lòng bàn tay, ánh mắt bắt đầu khởi động tình cảm phức tạp.

Thân Đồ Dạ ngược lại không có nghĩ nhiều, đã nhiều năm, anh hiện tại nắm tay cô, giống như nắm tay người thân, cũng không có có cảm giác gì.

"Tay em sao lại lạnh buốt như thế? Có lạnh hay không?"

Lúc Thân Đồ Dạ đang nói chuyện, chủ cửa phòng ngủ mở ra, một giọng nói lười biếng truyền đến, "Thân Đồ Dạ, em đói..."

Lăng Tuyết lời còn chưa nói hết thì dừng lại, kinh ngạc nhìn người trước mắt, cả người đều mơ hồ .

Là cô hoa mắt, nên sinh ra ảo giác?

Nhan Nhược Hi tại sao lại ở chỗ này?

Hơn nữa, Thân Đồ Dạ còn nắm tay cô ta, thân mật như vậy, dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy...

Một màng này, cô chưa từng gặp qua hành động, thái độ này của anh. .

"Cô Cung?" Nhan Nhược Hi nhìn thấy Lăng Tuyết, cũng rất là ngoài ý muốn, "Cô..."

"Cô ấy không phải là Cung Thiên Long." Thân Đồ Dạ giải thích, "Cô ấy gọi Lăng Tuyết."

"Lăng Tuyết?"

Nhan Nhược Hi là một cô gái mảnh mai, là một người được chồng che chở, trước đến giờ không tham dự bất luận phân tranh gì, cho nên cũng cũng không biết tình hình của nhà họ Cung, càng không khả năng sẽ biết có một cô bé giống Cung Thiên Long như đúc.

"Uh" Thân Đồ Dạ đáp một tiếng, quay đầu hướng Cố Huy nói, "Kêu phòng bếp làm đồ ăn sáng"

"Vâng" Cố Huy ngay lập tức đi xử lý.

"Trang phục không chỉnh tề, đi về phòng."

Thân Đồ Dạ nghiêng mắt nhìn Lăng Tuyết một cái, sau đó cởi xuống áo khoác choàng cho Nhan Nhược Hi, ôm lấy vai cô ta đi tới thư phòng.

Lăng Tuyết nhìn bóng lưng bọn họ, trong lòng giống như nước biển sôi trào, mọi cách không phải là tư vị, Thân Đồ Dạ tại sao có thể hành động như vậy? anh vừa mới từ trên giường với cô, xuống giường, vừa mới rồi còn đối với cô nhiệt tình như lửa, đảo mắt đã mang người phụ nữ khác mang về nhà, còn thân mật ôm cô ta như vậy...

Anh đến cùng là muốn làm gì?

Anh nghĩ như thế nào ? ?

"Đi về phòng." Đi vào trước cửa thư phòng, Thân Đồ Dạ quay đầu hướng Lăng Tuyết quát khẽ, "Lập tức!"

Cô đầu tóc rối bời bồng tán, quần áo không ngay ngắn, mặc áo sơ mi trắng của anh, bắp đùi đều lộ ra.

Anh cũng không thích người phụ nữ của mình bị người khác nhìn thấy.

Nhan Nhược Hi nhíu mày nhìn Lăng Tuyết, ánh mắt có chút phức tạp, giống như là đang suy đoán mối quan hệ giữa cô và Thân Đồ Dạ, cũng hoặc là nhìn cô gái này, bản thân liền mang một loại nghi vấn.

Lăng Tuyết trong lòng thiêu đốt lên một ngọn lửa giận, nhưng cô không có ở trước mặt Nhan Nhược Hi phát tác, cuối cùng vẫn còn ngoan ngoãn trở lại phòng ngủ, đóng cửa phòng.

Cố Huy thấy hết mọi thứ ở trong mắt, không còn gì để nói lắc lắc đầu, chủ nhân này tình yêu a, còn cần phải luyện nhiều hơn.

Cứ như vậy lơ là, hoàn toàn không hiểu được cảm thụ của phụ nữ đâu?

...

Cửa phòng đóng lại, Lăng Tuyết quả thực tức giận đến nổi điên, đem Thân Đồ Dạ quần áo tất cả đều vứt lên giường, còn không hết hận, khung ảnh Thân Đồ Dạ trên bàn sách hung hăng nén trên mặt đất, còn muốn chuẩn bị lại ném, nhưng là nghe được âm thanh đổ vỡ, nhìn chính mình trong gương bộ dáng, khuôn mặt dữ tợn, cô lại dừng lại động tác...

Cô nhớ tới Ngũ ca đã nói một câu nói, "Lăng Tuyết, ngàn vạn không cần yêu quá sâu..."

Đúng vậy, cô giống như đã yêu quá sâu rồi, có lẽ Thân Đồ Dạ đối với cô chính là cảm giác nhất thời mới mẻ mà thôi, là cô quá xem trọng đoạn tình cảm này rồi, cho nên mới coi trọng như thế, mới để ý hành động của anh như thế.

Cô tức giận đến nổi điên phát điên, anh lại như mây trôi nước chảy, ôm người phụ nữ khác tình chàng ý thiếp.

Cô nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt anh, có lẽ chỉ là một trò cười mà thôi. . .

Cần gì đâu. .

Thân Đồ Dạ đỡ Nhan Nhược Hi ngồi xuống, nữ đầy tớ vào pha trà, đưa tới trái cây điểm tâm.

Thân Đồ Dạ nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã năm giờ, Lăng Tuyết một ngày không ăn không uống, khẳng định là rất đói, anh ngẩng đầu nhìn Cố Huy phân phó: "Dặn phòng bếp làm nhiều thức ăn, cô ấy thích món ăn Quảng Đông."

"Chủ nhân, phòng bếp đã làm rồi, vừa rồi tôi đã phân phó." Cố Huy cung kính nói.

"Uh" Thân Đồ Dạ gật gật đầu, còn nói, "kêu một nữ đầy tớ đi hỏi hỏi cô ấy còn có cái gì không, cô ấy không thích người khác hầu hạ tắm rửa thay quần áo, nhưng mà hiện ở trong phòng rất loạn, không biết rõ cô có thể tìm được trang phục của mình hay không."

"Được, tôi sẽ sắp xếp" Cố Huy chào hỏi Nhan Nhược Hi, "Cô Nhan, Tôi đi xuống trước."

"Được"

"Các ngươi cũng lui ra đi."

Thân Đồ Dạ phất phất tay, nữ đầy tớ và toàn bộ tất cả lui ra, ở ngoài cửa đợi.

...

Thân Đồ Dạ đem trà nóng đưa cho Nhan Nhược Hi: "Uống chút trà nóng cho ấm dạ, tay em sao lạnh buốt như vậy, về sau ra cửa phải mặc thêm nhiều đồ."

Nhan Nhược Hi hôm nay mặc trang phục thanh nhã, nhưng là có vài phần gợi cảm, trước ngực là cổ chữ V thật sâu.

"Anh lúc nào thì thay đổi chăm sóc người như thế?"

Nhan Nhược Hi mỉm cười nhìn anh, trong trí nhớ anh là người nghiêm túc thận trọng, có chút nghiêm túc, có chút cao ngạo, cho dù ngẫu nhiên quan tâm cũng tỏ ra ngốc.

Hiện tại, anh giống như thay đổi không ít.

"Nguyên lai ở trong lòng em, anh là một người không săn sóc người khác sao" Thân Đồ Dạ khổ sở cười một tiếng, "Trước kia em chưa từng có đã nói qua."

"Anh rất tốt, là em không có cái phúc phận kia" Nhan Nhược Hi thương cảm thở dài.

"Em cũng đừng nói như vậy..." Thân Đồ Dạ giơ giơ lên khóe môi, "Hoắc Vân Phong so với anh thì biết dỗ phụ nữ hơn, không giống anh, thật không hiểu phong tình."

"Không nói cái này nữa"

Nhan Nhược Hi thẹn thùng cười cười, nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, vừa rồi vị kia là cô Lăng thật sự không phải là Cung Thiên Long sao? Cô ấy sao lại giống với cô Cung như đúc thế?"

" Nói đến việc này rất phức tạp, nhưng mà em vẫn là không nên biết, thế giới của em từ trước đến nay rất đơn thuần, không cần biết nhiều rất phức tạp"

Thân Đồ Dạ dịu dàng nhìn cô, "Nên điều trị thật tốt, thật tốt chiếu cố chính mình."

"Uh" Nhan Nhược Hi rất cảm động, "anh đều biết quan tâm người khác ..."

Lúc cô quen biết anh, anh rất ít nói ra những lời nói như vậy, khi đó cô lúc nào cũng hoài nghi anh căn bản là không yêu cô, về sau lựa chọn Hoắc Vân Phong, anh mới nói ra lời trong lòng, anh nói nói anh chính là một người mâu thuẫn trong ngoài bất nhất, tình cảm đều dùng hành động bên trong để trả giá, đáng tiếc bọn họ đã cách quá xa, cô không cảm giác được tình yêu của anh...

Đại khái chính một chút nguyên nhân này, về sau hai người mới chia tay vì như vậy?

Nhưng mà anh hiện đang thay đổi, khó được quan tâm như vậy.

Thật ra những điều này, Hoắc Vân Phong mỗi ngày đều sẽ nói, nhưng mà nghe từ miệng Thân Đồ Dạ chính là một loại cảm giác khác. .

Anh dịu dàng, anh quan tâm, sẽ cho người cảm thấy đặc biệt trân quý.

Cái này đại khái cái gì hiếm mới mới quý đi.

"Hẳn là cô gái kia đã làm anh thay đổi đi?"

Nhan Nhược Hi nhìn Thân Đồ Dạ thật sâu "Trước đến giờ anh là người tuyệt sẽ không mang phụ trở về qua đêm , hiện tại..."

Cô nhớ tới anh chu đáo phân phó Cố Huy vì cô gái kia chuẩn bị thức ăn, cái loại quan tâm đó, cô chưa từng gặp qua.

"Uh, cô ấy là người phụ nữ của anh" Thân Đồ Dạ gật gật đầu, "Lần này, anh rất nghiêm túc!"

Anh không nghĩ ở trước mặt bất kỳ người nào phủ nhận tình cảm của anh đối Lăng Tuyết, kể cả Nhan Nhược Hi.

"Nha..." Nhan Nhược Hi sắc mặt có chút lúng túng, ánh mắt lóe lên một cái, có chút khó xử.

"Hoắc Vân Phong đối với em không tốt sao?" Thân Đồ Dạ nhẹ giọng hỏi, "Có hay không bởi vì... Những nguyên nhân khác, thay đổi thái độ với em?"

"Không có"

Nhan Nhược Hi trả lời cực kỳ mau, "Anh đối với em rất tốt, trước sau yêu thương như một, quan tâm đầy đủ, em hiện tại rất hạnh phúc."

"Vậy là tốt rồi"

Thân Đồ Dạ mỉm cười gật đầu, "Em hiện tại việc nên làm là tĩnh dưỡng tốt thân thể, những chuyện khác đều không quan trọng "

"Nếu như nhà họ Hoắc gặp chuyện không may, em liền hạnh phúc không được nữa."

Nhan Nhược Hi trực tiếp đi vòng qua chủ đề, cô không muốn lãng phí thời gian

"Thân Đồ, nhà họ Hoắc trong vòng một ngày đã bị ba đại gia tộc liên thủ đối phó, toàn bộ tập đoàn phát sinh rung chuyển, chỉ có anh mới có thể giúp chúng em! ! !"

Mặc dù đã sớm biết Nhan Nhược Hi tới đây là có dụng ý khác, nhưng mà nghe được chính miệng cô nói ra lời này, tâm tình Thân Đồ Dạ vẫn còn có chút phức tạp.

Anh trầm mặc mấy giây, trầm thấp hỏi: "Hoắc Vân Phong kêu em tới ?"

"Không phải"

Nhan Nhược Hi lắc đầu liên tục, "Là em tự mình tới, Vân Phong không biết việc này."

 

1 comment: