Kẻ Thù Bên Gối - Chương 176 - Thây Đổi

[caption id="" align="aligncenter" width="640"]Chuyên cÆ¡ mặt đất Lincoln Navigator 2018 thêm đồ sá»™ vá»›i phiên bản kéo dài - Ảnh 3. Lincoln Navigator - chắc Lăng Ngạo mua chiếc này quá[/caption]

[caption id="" align="aligncenter" width="640"]Chuyên cÆ¡ mặt đất Lincoln Navigator 2018 thêm đồ sá»™ vá»›i phiên bản kéo dài - Ảnh 4. Dàn nội thất hoành tráng phiên bảng 2018[/caption]

Khách sạn Hải Tinh nằm ở phía nam ngoại thành, gần biển và một sơn trang, vị trí hẻo lánh, phong cảnh như vẽ, không khí hợp lòng người, hoàn cảnh thanh tĩnh, đứng ở quảng trường ngoài trời có thể nhìn biển ở dưới núi!

Xe chạy một mạch đến thẳng khách sạn, ven đường không có một bóng người, Lăng Tuyết thật tò mò: "khách sạn xa xỉ như thế, sao lại vắng lạnh vậy, làm ăn không tốt? Đừng nói anh đặt bao hết à?"

"Anh không có a"

Hàn Vũ Thần cũng cảm thấy thật kỳ quái "Khách sạn này bình thường làm ăn rất tốt, hôm nay trời lạnh như thế, anh cũng cảm thấy kỳ quái."

Lăng Tuyết không có nói cái gì nữa, nhìn xuyên qua cửa sổ xe xem bên ngoài, ven đường hai hàng cây ô liu, trên những cây cột điện treo đèn lồng sáng chói bảy sắc và đèn led nhấp nháy, còn có ánh huỳnh quang của khí cầu, trang trí rất đẹp.

"Bên trong này giống như được trang trí lại"

Hàn Vũ Thần cũng phát hiện có chỗ bất đồng, khẽ giương cao khóe môi, "Chẳng lẽ là Lăng Ngạo chuẩn bị ?"

"Không thể nào?"

Lăng Tuyết trong lòng có chút bất an, nhớ tới lúc trước cùng Lăng Ngạo gây gổ, huyên náo thật khó khăn, không biết rõ anh ấy hiện tại đã nghĩ thông suốt chưa!

"Chờ chút nữa sẽ biết"

Hàn Vũ Thần nhìn phía trước, không nhìn thấy chiếc xe gì, phỏng đoán bọn Lăng Ngạo còn chưa có đến.

Qua vài phút, xe liền chạy đến cửa chính của khách sạn, quản lý khách sạn đã mang nhóm phục vụ đứng ở cửa chờ, xe ngừng, quản lý cung kính mở cửa xe: "Ngài Lãnh!"

Hàn Vũ Thần bước ra một chân, nghe được cách xưng hô này, không khỏi nhăn mày lại.

"Ngài Hàn?"

Quản lý tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhưng mà rất nhanh đã phản ứng lại, cuống quít sửa lời nói, "Hoan nghênh hoan nghênh! !"

"Hôm nay này bên trong đã được vị kia ngài Lãnh đặt bao hết ?" Hàn Vũ Thần lạnh lùng hỏi.

"Ngài Hàn, ngài lúc trước gọi điện đặt nhà hàng, sau đó thì có một vị tiểu thư tự xưng là thư ký của ngài Lãnh, tự mình lại đây đặt bao hết, chuẩn bị dạ tiệc công việc cho công ty đêm nay, còn nói là cùng ngài là bạn bè, đêm nay chính là muốn chiêu đãi ngài, tôi cho rằng ngài biết rõ, cho nên mới không có báo lại với ngài " Quản lý giải thích.

"Vậy thì kỳ quái ..." Hàn Vũ Thần nhướng mày, "Tôi cũng không biết ngài Lãnh kia a, chẳng lẽ là Lãnh Thanh Mặc?"

Lăng Tuyết nhìn thấy một chiếc lincoln màu đen bảng dài từ chân núi chậm rãi chạy đến, trong thoáng chốc, còn tưởng là xe của Thân Đồ Dạ.

Chiếc xe giống với xe của Thân Đồ Dạ như đúc! !

Cô chợt nhớ tới lúc trước, Lăng Ngạo lần đầu tiên nhìn thấy xe của Thân Đồ Dạ cũng đã nói, một ngày nào đó, anh sẽ cho cô ngồi trên loại này xe.

Trong lòng cô đột nhiên liền bất an, nhẹ nói: "Hẳn là Lăng Ngạo, cha ruột anh ấy họ Lãnh."

"Nha!" Hàn Vũ Thần bổng hiểu ra, "Khó trách..."

"Nếu đã biết, vậy thì quá tốt ."

Quản lý thở ra một hơi, vừa rồi Hàn Vũ Thần hỏi tới, hắn thật là vô cùng căng thẳng, vô luận là ngài Lãnh kia hay vị Hàn trước mắt này, bọn họ đều đắc tội đều không được .

"Đó chính là xe của ngài Lãnh " Một người phục vụ hô.

Hàn Vũ Thần nghiêng đầu nhìn lại, Rolls Royce phantom đã lái tới ngừng bên cạnh xe anh, theo sát ở phía sau còn có hai chiếc xe thương vụ, 14 người tùy tùng xuống, chỉnh tề xếp thành hai hàng, hai người tùy tùng tiến lên đi mở cửa xe: "Lãnh tổng!"

Hàn Giai cùng một người có dáng người gợi cảm, cô gái dung mạo xinh đẹp đỡ Lăng Ngạo xuống xe, Hàn Bắc cùng Ngũ ca theo sát đằng sau xuống, các tùy tùng tất cả đều lại đây hướng Lăng Ngạo hành lễ.

"Đều lui ra đi" Lăng Ngạo lãnh ngạo mệnh lệnh.

"Vâng" Các tùy tùng cung kính cúi đầu, sau đó lui qua một bên.

Lăng Ngạo lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết, giống nhau đã lâu không gặp, rất là xa lạ: "Đã lâu không gặp!"

Lăng Tuyết không nói gì, chỉ là giơ giơ lên khóe môi, đại trận thế như thế, trận thế hoành tráng như thế, hoàn toàn là muốn chứng minh mình bây giờ có tiền có quyền có thế.

Trước kia Lăng Ngạo không phải như vậy...

"Hàn tổng!" Hàn Bắc Hàn Giai ào ào cùng Hàn Vũ Thần chào hỏi, Ngũ ca cũng cùng hắn lên tiếng chào, sau đó đi đến thân thiết vỗ vỗ vai Lăng Tuyết "Tiểu Tuyết, em gầy quá!"

"Uh, đúng vậy"

Lăng Tuyết cười cười, chủ động cùng Hàn Bắc, Hàn Giai chào hỏi, "Các người vẫn tốt chứ?"

"Vẫn tốt"

Hàn Bắc, Hàn Giai có chút lúng túng, đối với lựa chọn của Lăng Tuyết, bọn họ cảm thấy vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, thật sự tình cảm qua lại lâu như thế, bọn họ cũng không có trách cứ ý tứ của cô, chỉ là vào tình thế của Lăng Ngạo cùng Lăng Tuyết trong lúc đó, bọn họ rất khó làm.

"Đi vào trước đi" Hàn Vũ Thần chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc.

"Đúng, đi vào rồi lại tán gẫu tiếp" Ngũ ca hô hào nói với mọi người.

Vài người cùng nhau hướng khách sạn đi tới, Lăng Tuyết chú ý tới chân bị thương của Lăng Ngạo có rất nhiều chuyển biến tốt đẹp, hiện tại không cần phải ngồi xe lăn nữa, hai người đỡ anh có thể đi lại rồi.

Đi đến ghế lô của khách sạn, cô gái kia cùng Hàn Giai cùng nhau đỡ Lăng Ngạo ngồi xuống, Lăng Ngạo ra dấu, cô gái kia liền lui ra.

Lúc này, Lăng Ngạo mới cùng Hàn Vũ Thần chào hỏi: "Hàn tổng, cảm ơn cậu đã mời anh em chúng tôi tối nay, đêm nay bữa cơm này tôi muốn mời, cậu không nên cùng tôi tranh, nếu có chỗ nào chuẩn bị không đủ chu đáo cậu cứ việc nói, tôi sẽ kêu bọn họ đi thay đổi."

"Cậu quá khách khí rồi"

Hàn Vũ Thần khẽ mỉm cười, anh nhìn Ngũ ca, Hàn Bắc, Hàn Giai đều rất thân thiết, nhưng mà cùng với Lăng Ngạo còn có chút bất hòa, đặc biệt là đêm nay, Hàn Vũ Thần đã một lần nữa thây đổi ánh mắt nhìn kỹ Lăng Ngạo.

"Như thế nào, Lăng Tuyết, bên trong trang trí cũng không tệ lắm phải không?" Lăng Ngạo bên môi hiện lên bộ dáng tươi cười kiêu ngạo nói "Anh đặc biệt kêu người ta trang trí lại, em thích không?"

"Rất tốt"

Lăng Tuyết trả lời đơn giản, trong lòng cô rất không biết đây là tư vị gì, Lăng Ngạo làm hết thảy mọi thứ bất quá chính là nghĩ muốn trước mặt cô khoe khoang mà thôi, khoe khoang anh hiện thời có tiền có quyền có thế có địa vị! ! !

"Thích là tốt rồi"

Lăng Ngạo khẽ mỉm cười, chỉ cửa sổ thủy tinh sát đất của chiếc Lincoln ngoài kia nói, "Còn nhớ rõ chiếc xe kia không? Trước kia em nói thích, hiện tại anh đã mua nó rồi!"

Lăng Tuyết không nói gì, nhưng mà chau mày, trong lòng đã oa một ngọn lửa, anh liên tục nói đến những vật này, đến cùng là muốn nói cái gì?

Lăng Ngạo không có chút nào phát giác được cô không vui, nói tiếp: "Anh đã không còn là Lăng Ngạo nghèo rớt mồng tơi trước kia rồi, hiện tại, chỉ cần là người hay vật cần tìm anh cũng có thể mua cho em, Thân Đồ Dạ cho em, anh cũng có thể cho em..."

"Lăng Ngạo!" Ngũ ca thấp giọng trách mắng, ý bảo anh không nên nói thêm nữa.

Hàn Bắc Hàn Giai sắc mặt cũng rất lúng túng.

Hàn Vũ Thần trên mặt lại là mây đen giăng đầy, cơ hồ sắp phát tác.

"Lăng Ngạo..." Lăng Tuyết cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, hào phóng thong dong giơ ly rượu lên, "Anh có hôm nay, em thật sự vì anh mà cảm thấy vui mừng, em trước kính anh một ly, chúc anh mau khỏe mạnh!"

"Được!"

Lăng Ngạo thật vui vẻ, khó được Lăng Tuyết nguyện ý để ý đến anh, còn chủ động kính rượu, anh lập tức giơ ly rượu lên cùng cô cạn chén.

Hai người đều uống một hơi cạn sạch ly rượu, Lăng Ngạo mới vừa đặt ly rượu xuống, Lăng Tuyết lại rót thêm một ly rượu, lần nữa kính anh nói: "Ly rượu này, chúc anh sớm ngày học có thành tựu, trở thành một người đàn ông ưu tú thành công!"

"Được, cạn!"

Lăng Ngạo có một chút hưng phấn kích động, đã không nhớ ra được từ rất lâu, anh đã không cùng Lăng Tuyết uống rượu giống như vậy, rất nhiều chuyện cũ xông lên đầu, tâm tình lập tức có chút kích động, đem ly rượu này uống một hơi cạn sạch, cảm khái ngàn vạn nói - -

"Tiểu Tuyết, anh thật vui vẻ, em hôm nay có thể có thái độ này, sự tình trước kia đừng nói, em cùng những anh em tốt này..."

Anh ôm lấy vai của Ngũ ca và Hàn Bắc, dõng dạc nói, "Các người vĩnh viễn đều là người trọng trong sinh mệnh của tôi là nơi yếu nhất, tiền của tôi chính là của các bạn, về sau đi theo tôi một bước lên trời, mọi người có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia! !"

Nghe đến những lời này, Hàn Bắc cùng Ngũ ca, kể cả Hàn Giai đều không có vui vẻ chút nào, ngược lại đều nhíu mày, trầm mặc không nói, Lăng Ngạo trở lại nhà họ Lãnh sau đó cả người đều bành trướng, thậm chí còn có chút quên hết tất cả.

"Tôi chuẩn bị đầu tư vào một công ty giải trí, đến lúc đó, các người đều đến công ty của tôi, mấy người chúng ta vẫn cùng một ban nhạc, cùng nhau tung hoành thiên hạ..." Lăng Ngạo tiếp tục kích động nói, "Đúng rồi, Hàn tổng, cậu ngàn vạn đừng tưởng rằng tôi là cạy góc tường a, đây là vài người là anh em của tôi, chúng tôi không thể tách ra ..."

"Lăng Ngạo, cậu uống nhiều rồi"

Ngũ ca nhíu lại mi, thấp giọng nhắc nhở, "Không nên nói nữa"

"Vì cái gì không nói? Tôi nói đều là lời nói thật tâm "

Lăng Ngạo còn chưa ý thức được bầu không khí lúng túng này, kéo Hàn Vũ Thần nói, "Các người đừng tưởng rằng Hàn tổng sẽ tức giận, cậu ta là một người thông tình đạt lý..."

"Lăng Ngạo..."

"Lại rót thêm cho anh một ly"

Lăng Tuyết lại rót cho Lăng Ngạo một ly rượu, chính mình cũng thêm một ly, đứng lên, giơ ly rượu lên nói, "Một ly rượu này xem như rượu xin lỗi, trước kia không có cơ hội, hiện tại tôi chính thức nhận lỗi với anh! Anh vì trả giá rất nhiều, là tôi nợ anh. Nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh!"

Nói xong câu đó, Lăng Tuyết liền đem ly rượu uống một hơi cạn sạch. .

"Được, ly rượu này tôi nhất định phải uống."

Lăng Ngạo chống đứng lên, một hơi đem ly rượu cạn sạch một giọt cũng không thừa, sau khi uống xong, anh cầm thật chặt tay Lăng Tuyết, kích động nói, "Tiểu Tuyết, mặc kệ trước kia phát sinh chuyện gì, tình cảm của anh đối với em vĩnh viễn cũng không có thay đổi, chỉ cần em nguyện ý trở lại bên cạnh anh, anh sẽ..."

"Lăng Ngạo!"

Lăng Tuyết ngắt lời Lăng Ngạo, nghiêm túc nói, "Tôi tin tưởng lời anh nói, cũng xin anh tin tưởng tôi, tôi từ trước đến giờ không có ghét bỏ qua anh cái gì, trong lòng tôi anh vĩnh viễn đều là người cùng tôi đồng cam cộng khổ, anh em tốt, là người thân duy nhất trên thế giới này, vô luận tương lai anh xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ nguyện ý vì anh xông pha khói lửa, sẽ không tiếc! Nhưng mà đồng thời, tôi cũng vậy hy vọng anh có thể bắt đầu trở thành một người đàn ông thành thục, không nên mất phương hướng của bản thân..."

"Dừng lại, đủ rồi! ! ! !"

Lăng Ngạo bỗng chốc liền nổi giận, "Ầm" một tiếng đem chén rượu đập lên trên tường, kích động rống giận - -

"Lăng Tuyết, tôi còn tưởng rằng em đã suy nghĩ cẩn thận, cho nên mới nhờ Hàn Vũ Thần hẹn anh ra đây, tôi hao hết tâm tư tạo ra bầu không khí này, chính là vì để cho em biết tôi hiện tại có tiền có quyền có thế, còn có vẫn dụng tâm với em, nhưng mà em vẫn khăng khăng một mực, còn nói tôi thây đổi thói quen, nói tôi mất phương hướng của bản thân, tôi nói cho em biết, người mất phương hướng chính là em, em vì ham vinh hoa phú quý, tôn nghiêm đều không cần, em căn bản chính là..."

"Đủ ! ! !" Hàn Vũ Thần cuối cùng nổi đóa, phẫn nộ cắt đứt lời Lăng Ngạo - - -

1 comment: