Kẻ Thù Bên Gối - Chương 178 - Đại Họa



Đoạn này bị mất một khúc rồi ---“đại khái là HVT dẫn LT đi ăn lẩu chẳng may gặp phải BMN thế là BMN sẵn trong lòng ghen ghét LT (CTL) nên đã gây chuyện với LT – mĩa mai ‘ CTL bị TĐD từ hôn’

---------------------------------------------------

Nghe được câu này, trong lòng Lăng Tuyết lên cơn giận dữ, mặc dù Bạch Mẫn Nhi   nói câu này là nhằm vào thân phận Cung Thiên Long, nhưng đúng lúc lại chọc trúng điểm nhạy cảm của Lăng Tuyết...

Thân Đồ Dạ từ trước đến giờ đều không có quý trọng cô, anh ấy đối với cô bất quá chính là thực có vị, ham mới mẻ mà thôi.

"Câm miệng của em lại, cút nhanh cho anh" Hàn Vũ Thần tức giận chửi nhỏ.

"Anh dám mắng tôi?"

Bạch Mẫn Nhi   không phục, đẩy tay Hàn Vũ Thần ra, chỉ Lăng Tuyết mắng, "Cô trừ việc câu dẫn đàn ông thì còn biết cái gì? Từ Thân Đồ đến Lãnh Thanh Mặc, rồi đến Hàn Vũ Thần, tiếp theo là ai? ?"

Lăng Tuyết mắt lạnh chờ cô ta nói xong, chịu đựng ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, chưa có phát tác.

"Cô trừng mắt tôi làm cái gì?"

Bạch Mẫn Nhi   lớn lối khiêu khích, "Cô không phải là rất lợi hại sao? Lần trước bên bờ biển trước mặt Thân Đồ ngáng chân tôi, tôi sẽ đem chiêu đó trả lại cho cô... A..."

Lăng Tuyết trực tiếp đem một ly bia giội vào mặt Bạch Mẫn Nhi, cắt đứt lời nói của cô ta.

Bạch Mẫn Nhi vô ý thức thét chói tai, một lúc lâu mới phản ứng dừng lại, cả người đều mơ hồ.

Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Tuyết thế nhưng sẽ có hành động này, nhà họ Bạch thân là một trong ngũ thần, tại thành phố này quốc gia này có được địa vị tương đối cao, không người nào dám chọc cô ta, mà cô gái trước mắt này "Cung Thiên Long" chán sống rồi lại dám một lần lại một lần khiêu khích cô ta? ? ?

"Cung Thiên Long, cô dám chọc tôi? ? ?"

Bạch Mẫn Nhi bỗng chốc đã nổi giận, xông qua đến muốn đánh Lăng Tuyết.

"Mẫn Nhi chớ làm loạn..."

Hàn Vũ Thần muốn kéo Bạch Mẫn Nhi   lại, nhưng mà chân không tiện, lại bị cô ta dùng sức đẩy một cái, không cẩn thận trượt chân chân té ngã.

"Người này là kẻ tiện nhân - -"

Lúc tay Bạch Mẫn Nhi sắp vung xuống, Lăng Tuyết không nhanh không chậm giơ cao tay, vững vàng bắt lấy cổ tay cô ta, nhếch môi cười, "Cô gái miệng không tốt, thì không có đàn ông muốn !"

"Cô..." Bạch Mẫn Nhi tức giận đến phát điên, muốn rút tay ra, nhưng mà Lăng Tuyết sức lực rất lớn, cô ta không rút ra được, cô ta thẹn quá hoá giận, hét lớn, "Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau lại đây hỗ trợ?"

Cùng Bạch Mẫn Nhi còn có ba nam ba nữ nữa, bọn họ vừa mới ăn lẩu xong, đoàn người chuẩn bị rời đi, Bạch Mẫn Nhi là lúc ra cửa phát hiện Hàn Vũ Thần đi cùng Lăng Tuyết, nên mới mở miệng, cô nàng này với đám cẩu bạn bè kia không nghĩ tới sự tình lại loạn thành dạng này, cũng không có phản ứng lại đây.

Hiện tại Bạch Mẫn Nhi rống một tiếng như thế, bọn họ lập tức vây lại đây hỗ trợ, vài người đè vai Lăng Tuyết lại, tay cũng đè lại, Bạch Mẫn Nhi cuối cùng cũng được cứu, nổi giận đùng đùng cho Lăng Tuyết một bạt tai: "Tiện nhân! ! !"

Lăng Tuyết nghiêng nghiêng mặt, phẫn nộ nhìn Bạch Mẫn Nhi, ánh mắt quả thực như muốn giết người, cô mặc dù chỉ có như vậy mấy lần, nhưng cũng chỉ có thể đối phó hai ba người, hơn nữa đang ở chỗ này chật hẹp lại bị bảy tám người bao quanh, cô căn bản là không thể giơ tay nhất chân đánh quyền cước, bỗng chốc đã bị bọn họ vây khốn.

Bạch Mẫn Nhi đánh Lăng Tuyết một bạt tai, vẫn là chưa hết giận, ác độc ra lệnh: "Đem tay cô ta nhúng vào nồi lẩu kia đi."

"A?" Mấy người kia nhìn nồi lẩu đang sôi trào quằn quại, tất cả đều sửng sốt , "Mẫn Nhi, cậu đánh vài cái cho hả giận là được rồi, không cần chơi lớn như thế chứ? Cô ấy nói như thế nào cũng là bạn của anh họ cô đó."

"Mẫn Nhi em chớ làm loạn"

Hàn Vũ Thần muốn xông đến ngăn cản, lại bị hai người đàn ông trẻ tuổi giữ chặt, "Hàn thiếu, phụ nữ trong lúc chiến tranh, ngài cũng đừng can thiệp."

"Cút ngay!" Hàn Vũ Thần không để ý đẩy bọn họ ra, lại phát hiện hai người kia khí lực rất lớn, hơn nữa lại còn có người tây, anh căn bản là đẩy không ra, anh nhướng mày, vô ý thức cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

"Xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm" Bạch Mẫn Nhi lần nữa ra lệnh, "Các người còn đứng ngây đó làm gì? Động thủ a."

Nói xong, cô ta đã bắt tay Lăng Tuyết kéo đến ấn vào nồi lẩu...

"Không được - -" Hàn Vũ Thần kinh hoảng hô to.

Trong lúc nguy cấp, Lăng Tuyết một phát bắt được tay Bạch Mẫn Nhi, muốn cùng cô ta đồng quy vu tận.

Đồng thời cùng lúc ấy bức Bạch Mẫn Nhi và nhóm bạn của cô ta buông tay...

Quả nhiên, mấy người kia lo lắng làm bị thương Bạch Mẫn Nhi, vội vàng buông tay ra, Lăng Tuyết cũng đúng lúc rút tay mình ra, mà Bạch Mẫn Nhi lại bởi vì không có phản ứng kịp lúc, toàn bộ tay đều đặt vào trong nồi lẩu, tại chỗ phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo...

Nước nóng hổi đang sôi trào cùng với ớt đem tay Bạch Mẫn Nhi bị tổn thương nghiêm trọng, Bạch Mẫn Nhi ngã trên mặt đất lăn lộn đau đến rú lên, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Tất cả mọi người bị dọa hỏng, kể cả Lăng Tuyết! !

Cô kinh ngạc nhìn Bạch Mẫn Nhi, hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành dạng này, cô chỉ là nghĩ là bức Bạch Mẫn Nhi buông tay mà thôi, cũng không phải là muốn thương tổn ai, ngược lại Bạch Mẫn Nhi rất muốn thương tổn cô...

"Nhanh gọi xe cứu thương."

Hàn Vũ Thần phản ứng trước hết, vội vàng gọi gọi xe cứu thương.

Mà Bạch Mẫn Nhi và đám cẩu bạn bè kia lập tức hoảng hồn, mới phản ứng lại, một đám người giải tán lập tức, tất cả đều chạy sạch .

Bạch Mẫn Nhi đau đến ngất đi, rất nhanh, xe cứu thương liền đến, mấy người y tá vội vội vàng vàng đem Bạch Mẫn Nhi đặt lên xe, đưa đi bệnh viện.

Lăng Tuyết chuẩn bị đi theo xem một chút, Hàn Vũ Thần vội vàng kéo cô lại, ngưng trọng nói: "Lăng Tuyết, em hiện tại nên lái xe anh về nhà, nơi nào cũng không nên đi, nhanh lên."

"Anh thì sao?"

Lăng Tuyết biết rõ Hàn Vũ Thần là ở bảo vệ cô, Bạch Mẫn Nhi làm thành tình trạng này, Bạch Tấn Sinh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, việc này sẽ làm lớn!

Lấy cá tính của Bạch Tấn Sinh, có người lấy làm bị thương tay của con gái hắn, hắn nhất định phải lấy mạng của người ta! ! !

Trước đây vì sự nghiệp gia tộc chỉ cạnh tranh mà thôi, Bạch Tấn Sinh cũng dám liên hợp Cung Hiếu Cường thuê người âm mưu hại Cung Thiên Long, hiện lại thêm vào việc này để báo thù, Bạch Tấn Sinh chuyện gì lại làm không được?

"Anh cùng đi bệnh viện xem một chút, cái kia dù sao cũng là em họ của anh"

Hàn Vũ Thần nhíu mày lại, trong lòng có chút tiếc hận, "Nhưng mà chuyện này không thể trách em, chỉ có thể trách Mẫn Nhi tự làm tự chịu, qua việc này, hy vọng em ấy nên thu liễm thu liễm tính tình của mình lại."

"Cậu anh sẽ không trách anh?" Lăng Tuyết vô cùng bất an.

"Việc này chẳng liên quan gì với anh, cậu ấy không đổ hết trên người anh đâu"

Hàn Vũ Thần kín đáo đưa chìa khóa xe cho Lăng Tuyết, đem cô đẩy ra ngoài, "Em nhanh về đi! Xíu nữa là cậu anh sẽ đến đó "

Lăng Tuyết có chút do dự, cô nhớ tới một màn vừa rồi, không khỏi cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi, bàn tay Bạch Mẫn Nhi toàn bộ đều bị nhúng vào nồi lẩu, bàn tay đó ngón tay chỉ sợ là bị phế rồi...

"Vậy em đi trước ."

Lăng Tuyết áy náy nhìn Hàn Vũ Thần một cái, xoay người lên xe, lái xe vội vã đi.

Trên đường trở về, Lăng Tuyết vô cùng áy náy, mặc dù chuyện này là Bạch Mẫn Nhi tự làm tự chịu, trừng phạt đúng tội, nhưng nếu như khi đó cô có thể nhẫn nhịn được, không cần tạc rượu vào Bạch Mẫn Nhi, chuyện sau đó sẽ không phát sinh. .

Chuyện bây giờ biến thành dạng này, không chỉ bị cô ta chọc cho phiền toái, còn sẽ liên lụy Hàn Vũ Thần!

Hàn Vũ Thần nếu như cậu của anh ta bất tội?

Lấy tính cách của Hàn Vũ Thần, nhất định sẽ không ngồi yên không nói lý, nhưng mà, nếu như anh bao che lời nói cho cô, Bạch Tấn Sinh chỉ sợ sẽ cùng anh trở mặt...

Không được, là cô gây họa, sao có thể để cho Hàn Vũ Thần gánh chịu?

Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết thay đổi tay lái, lái xe trở lại nhà hàng lẩu vừa rồi, đây là nhà hàng lẩu hạng sang, chắc phải có camera, cô muốn đi lấy đoạn quay vừa rồi, chứng minh khi đó là Bạch Mẫn Nhi động thủ trước, cô chỉ là tự vệ đứng đắn mà thôi.

Đến lúc Bạch Tấn Sinh chứng kiến video thì không còn lời nào để nói, ít nhất không thể hiển nhiên đối phó cô.

Mà Hàn Vũ Thần cũng không cần thừa nhận việc mình không làm.

...

Lăng Tuyết rất nhanh liền đến nhà hàng vừa rồi, từ lúc rời đi đến bây giờ không đến mười phút, kỳ quái là, nhà hàng lẩu đã bị niêm phong, có rất nhiều cảnh sát ở bên trong làm việc, không chỉ niêm phong mặt tiền nhà hàng, còn ở có được nhân chứng tận mắt nhìn thấy.

Lăng Tuyết cho xe ngừng ở ven đường, bước qua để tìm hiểu rõ tình huống, nhưng mà mới vừa đi tới trước nhà hàng, một người đã hô to một tiếng: "Chính là cô ta!"

Sau đó, một đôi tay lạnh như băng còng trên cổ tay của cô, giọng nói của cảnh sát nghiêm nghị từ bên tai truyền đến: "Chúng tôi hoài nghi cô cố ý đả thương người lúc nãy có quan hệ, mời cô theo chúng tôi một chuyến! !"

Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn những người cảnh sát này, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại: "Chờ một chút, các người có điều ra băng ghi hình giám sát chưa? Tôi là người bị hại, tôi chỉ là tự vệ chính đáng mà thôi."

"Đem người bị thương thành như vậy, còn dám nói bản thân là người bị hại?" Cảnh sát giận dữ gầm lên, "Cô, cô gái nhỏ này sao có thể ác độc quá vậy"

"Tôi thật sự ..."

"Cô không cần lại lãng phí miệng lưỡi"

Cảnh sát ngắt lời cô, nghiêm khắc cảnh cáo, "Cô hiện tại có thể giữ im lặng, nhưng mà lời cô nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa! ! !"

Lăng Tuyết triệt để không còn gì để nói, cho đến bị mang lên xe cảnh sát, cô còn cảm thấy chuyện quá đột ngột .

Hơn nữa còn có chút không bình thường, coi như là nhà hàng lẩu có người báo cảnh sát, cảnh sát cũng có thể trước hết phải hỏi tình huống xảy ra mới đúng, sao có thể vừa đến đã niêm phong nhà hàng, sau đó bắt người vậy?

Cái này trước sau không đến mười phút, khó tránh quá nhanh đi?

Đến cùng là thế nào?

Lăng Tuyết trong lòng mơ hồ cảm thấy có cái gì đó sai sai, nhưng mà trong nhất thời lại nghĩ không ra, đến cùng là xảy ra vấn đề ở chỗ nào...

Hàn Vũ Thần mang theo vài người tùy tùng chạy tới bệnh viện, Bạch Mẫn Nhi đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Bạch Tấn Sinh mang một đội hộ vệ vội vội vàng vàng đuổi tới, bắt lấy bác sĩ, hung dữ chất vấn: "Con gái của tôi như thế nào rồi? Con gái của tôi đâu?"

"Vị tiên sinh này, con gái của ngài là vị ai?" Bác sĩ cũng không có nhận ra ông ta.

"Vô liêm sỉ, ngài Bạch cũng không nhận ra"

Tùy tùng của nhà họ Bạch tất nhiên gầm lên, "đây là tổng tài của tập đoàn Bạch thị ngài Bạch Tấn Sinh! ! !"

"Thì ra là ngài Bạch..."

"Bớt nói nhảm đi, con gái của tôi nếu như có cái gì không hay xảy ra, cái bệnh viện này của các người cũng không cần mở cửa nữa" Bạch Tấn Sinh giận tím mặt.

"Ngài Bạch bớt giận, cô Bạch đang cấp cứu rồi, ngài trước tiên hãy kiên nhẫn chờ đợi một lát..."

"Ít nói nhảm đi, nhanh đi cứu người."

"Vâng vâng vâng"

...

Bạch Tấn Sinh rống lên với bác sĩ rồi kêu những người kia gọi viện trưởng đến đây cho tôi, Hàn Vũ Thần đang chuẩn bị đi qua chào hỏi, thì di động của ông ta liền vang lên, ông ta nghe điện thoại, phản ứng vô cùng kịch liệt - -

"Cái gì? Là Cung Thiên Long con tiện nhân kia làm bị thương Mẫn Nhi? ? ?"

"Cảnh sát bắt cô ta thì có ích lợi gì? Tôi muốn đích thân đối phó cô ta, làm cho cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong! ! !"

"Kêu cảnh sát cho người bao đảm cho tôi, phải nhìn chằm chằm cô ta, chờ Mẫn Nhi tỉnh lại, tôi sẽ đi thu thập cô ta."

 

1 comment: