Kẻ Thù Bên Gối - Chương 189 - Thật Sự Muốn Đi Đường Này Sao



"Lăng Tuyết..." Thân Đồ Dạ thẹn quá hoá giận, "Ở trong lòng em, Lãnh Thanh Mặc chính là thiên sứ, mà anh là ma quỷ? Em thà rằng tin tưởng hắn cũng không tin anh?"

"Tùy anh nghĩ như thế nào" Lăng Tuyết đã không muốn nói với anh nữa, nghiêng đầu đi không nhìn anh.

"Em..." Thân Đồ Dạ rất muốn phát hỏa, nhưng mà anh nhịn xuống, chỉ nói một câu, "Em sẽ hối hận"

Sau đó anh liền đạp cửa mà đi...

Trong lòng anh quả thực là đang lên cơn giận dữ, nhưng mà hiện tại hắn không muốn cùng Lăng Tuyết gây gổ, cô bị thương thành dạng này, nói chuyện đều có chút cố hết sức, lúc kích động mặt đỏ tới mang tai, nếu là cải vã nữa, chỉ sợ sẽ làm rách miệng vết thương.

Cho nên anh cho dù là giận dữ thế nào, cũng chỉ có thể đem lửa giận đè xuống.

Anh mới vừa đi ra phòng bệnh thì bắt gặp Lãnh Thanh Mặc, hắn đổi một bộ quần áo, bước chân ưu nhã đi đến, chỉ là mắt rũ xuống, có chút tâm sự nặng nề.

"Lãnh Thanh Mặc! ! !"

Thân Đồ Dạ trong lòng chính là đang bùng lên lửa giận không có chỗ phóng, lúc này vừa  gặp được Lãnh Thanh Mặc tên đầu sỏ gây nên, anh vừa vặn có thể xả một chút ác khí.

Lãnh Thanh Mặc dừng bước chân lại, giương mắt nhìn Thân Đồ Dạ, khẽ cúi đầu hành lễ với anh.

"Ngươi thật rất lợi hại"

Thân Đồ Dạ vặn mi, u lãnh nhìn chằm chằm anh "Mục đích của ngươi cuối cùng đã đạt được!"

"Ngài Thân Đồ nói cái gì? Tôi không hiểu."

Lãnh Thanh Mặc mặt mờ mịt, dùng thủ ngữ nói, mặc dù không tiếng động, nhưng mà tỏ ra vô tội.

Thân Đồ Dạ khí thế giận dữ tiến tới gần Lãnh Thanh Mặc, thấp giọng chất vấn - -

"Lấy ngươi mưu lược, lúc biết được Lăng Tuyết gặp chuyện không may, căn bản thì không nên tự mình chạy đến bệnh viện trị liệu cho Bạch Mẫn Nhi, bởi vì cô ta có trị hay không được tốt đối với ngươi mà nói căn bản là không quan trọng, ngươi rõ ràng biết rõ tình thế rất nghiêm trọng, trong lúc mấu chốt, căn bản thì không nên một một mình rời đi, đem đại cục giao cho Cung Thiên Long, tùy ý cô ấy bất chấp nguy hiểm tính mạng đi cứu Lăng Tuyết! ! cái này trong đó nhất định có cái gì không thể cho ai biết âm mưu..."

Lãnh Thanh Mặc đôi mắt rũ xuống, không nói lời nào, sắc mặt ảm đạm thương cảm.

"Vì cái gì không nói lời nào?" Thân Đồ Dạ lần nữa chất vấn, "Có phải hay không bị ta nói trúng? ?"

"Là sai lầm của tôi..." Lãnh Thanh Mặc cuối cùng mở miệng, khóe môi cười nhẹ khổ sở "Tôi cho rằng thuộc hạ của ngài Lôi Quân đã đủ để cứu ra Lăng Tuyết, cho dù không được, hắn còn có thể điều động những người khác nữa, như thế nào cũng không nghĩ ra cuối cùng Thiên Long lại ra tay giúp đỡ."

Thân Đồ Dạ nhướng mày, sắc mặt lại âm trầm, Lãnh Thanh Mặc thật đúng là lợi hại, câu nói đầu tiên đem mũi nhọn chỉ ngược hướng về phía anh.

Nói như thế, vẫn là thuộc hạ của anh làm việc bất lợi mới tạo thành bi kịch.

Anh dựa vào cái gì chỉ trích người khác?

"Ngài Thân Đồ liên tục đánh giá cao tôi, tôi rất vinh hạnh." Lãnh Thanh Mặc nhẹ nhàng cười một tiếng, nói tiếp, "Nhưng mà tôi thật không có như trong tưởng tượng của ngài có bản lãnh như vậy, ít nhất là so ra kém hơn ngài!"

"Ngươi không cần ở trước mặt ta ngụy trang" Thân Đồ Dạ không muốn thấy bộ dạng này của anh ta, "Ngươi lừa được người khác, nhưng lừa không được ta! Một ngày nào đó, ta sẽ vạch trần diện mạo thật của ngươi."

Lãnh Thanh Mặc không nói lời nào, chỉ là cúi đầu.

"Ngài Thân Đồ thật sự là người gây sự a!"

Một giọng nói truyền đến, là Hàn Vũ Thần.

"Ngươi còn chưa đi?" Thân Đồ Dạ nghiêng đầu trừng mắt anh ấy "Thăm xong bệnh nhân thì phải rời đi rồi, xem ra thuộc hạ của ta đối với ngươi vẫn là quá khách khí ."

"Ngại quá, sau khi thăm Lăng Tuyết, tôi liền thuận tiện đi tìm một bác sĩ xử lý vết thương ở chân."

Hàn Vũ Thần chỉ chỉ cái chân mới được băng bó lại một lần nữa, cười nói "Chỉ là không nghĩ tới vừa ra phòng bệnh thì nhìn thấy ngài khi dễ anh Lãnh. Người phụ nữ của mình, chính mình không có bảo vệ tốt, cuối cùng lại đem trách nhiệm trách tội ở trên đầu người khác, không nghĩ tới ngài lại là dạng người này"

"Ngươi thì biết cái gì?" Thân Đồ Dạ căn bản cũng không có tâm tư cùng anh tranh chấp, "Cút!"

"Tôi sẽ đi"

Hàn Vũ Thần cười nhạt một tiếng, "Chẳng qua là cảm thấy, từ trước đến nay khí định thần nhàn, bày mưu nghĩ kế ngài Thân Đồ thế nhưng cũng sẽ có một mặt mất khống chế như thế, xem ra ngũ đế đang phân tranh không nhỏ a."

"Ta nhìn ngươi đại khái là chán sống"

Thân Đồ Dạ không có kiên nhẫn, nói chuyện giọng nói đều mang sắc khi bén nhọn "Dám chống đối ta, ngươi có mấy cái mạng?"

"Tôi..." Hàn Vũ Thần còn muốn nói điều gì, Lãnh Thanh Mặc nhìn anh dùng tay ra hiệu, ý bảo anh không cần nói nữa.

Nhưng mà, ánh mắt Thân Đồ Dạ cũng từ Hàn Vũ Thần chuyển qua phía sau anh ta, Hàn Vũ Thần quay đầu nhìn lại, Lăng Tuyết đỡ khung cửa đứng ở phía sau cửa phòng bệnh, phẫn nộ trừng mắt anh.

Thân Đồ Dạ cảm thấy không còn gì để nói, thì ra Lăng Tuyết đối anh hiểu lầm lại sâu hơn, anh cái gì cũng không có giải thích, xoay người rời đi, chỉ là vừa đi vừa ra lệnh cho bác sĩ và y tá: "Đỡ cô ấy về phòng."

"Vâng, ngài Thân Đồ!"

...

Hàn Vũ Thần không muốn làm cho Lăng Tuyết khó xử, cũng không muốn tự mất mặt, cùng Lăng Tuyết đơn giản giải thích một câu: "Vừa rồi chỉ là một hiểu lầm, em chớ suy nghĩ quá nhiều."

Sau đó, anh vỗ vỗ vai Lãnh Thanh Mặc, bước nhanh rời đi.

Lãnh Thanh Mặc tựa hồ cũng không có phản ứng gì, mỉm cười đi qua chỗ Lăng Tuyết, đỡ cô về phòng, còn xem bệnh án của cô.

"Thực xin lỗi." Lăng Tuyết áy náy nói, "Tôi thay Thân Đồ nhận lỗi với anh"

Lãnh Thanh Mặc không có trả lời, chỉ rót cho Lăng Tuyết một chén nước, ý bảo cô uống xong.

Lăng Tuyết thật sự khát, vừa rồi cùng Thân Đồ Dạ ầm ĩ như vậy lâu, choáng váng đầu hoa mắt, miệng đắng lưỡi khô, Thân Đồ Dạ lại tức giận bỏ đi, cũng không có người rót nước cho cô, cô chống đứng lên, chậm rãi đi tới cửa bên cạnh, muốn tự mình rót một chén nước uống, không nghĩ tới thế nhưng lại nghe được Hàn Vũ Thần cùng Thân Đồ Dạ ở cãi cọ.

Thân Đồ Dạ không có chiếm thế thượng phong, sẽ dùng quyền thế áp chế người, Hàn Vũ Thần tự nhiên không thể trêu vào anh, nhưng mà cũng không có nghĩa là anh thắng, bởi vì Lăng Tuyết rõ ràng đứng cùng phe với Hàn Vũ Thần và Lãnh Thanh Mặc.

"Chuyện vừa rồi em không nên để ở trong lòng"

Lãnh Thanh Mặc dùng thủ ngữ nói, "ngài Thân Đồ chỉ là cùng tôi hỏi ngày đó đã có chuyện xảy ra, nhưng thái độ có chút vội vàng xao động, cho nên Hàn Vũ Thần hiểu lầm, vì anh mà bất bình."

"Anh không cần nói giúp anh ấy"

Lăng Tuyết nghĩ đến bộ dạng Thân Đồ Dạ vênh váo hung hăng thì nổi giận, "Anh ấy là hạng người gì, tôi rõ ràng nhất, ỷ vào quyền thế khổng lồ của mình, luôn trưng ra bộ dạng cao cao tại thượng, động một chút là hoài nghi cái này, hoài nghi cái kia, nhạy cảm đa nghi!"

"Em không nên nói như thế..." Lãnh Thanh Mặc cười, "Đó chỉ là nghề nghiệp nên cần phải như vậy"

Nghe đến câu này, Lăng Tuyết trong lòng chợt lạnh, kỳ thật trước khi cô nói Thân Đồ Dạ như vậy, còn mang một chút giận dỗi, sâu trong nội tâm của cô vẫn cảm thấy Thân Đồ Dạ là hiểu lầm cái gì cho nên mới xảy ra hoài nghi như vậy, cũng không phải là thật đa nghi.

Nhưng mà bây giờ "Nghe được" Lãnh Thanh Mặc như thế nói, Lăng Tuyết đã cảm thấy, chính mình suy đoán là đúng.

Cơ bản Thân Đồ Dạ thật sự là một người nhạy cảm đa nghi, giống như những ông vua thời cổ đại, gặp bất cứ người nào có dị tâm đối với mình, thì nên loại trừ người đó ngay!

Loại người này, thật sự là rất đáng sợ . . .

"Anh có phải nói sai cái gì hay không?" Lãnh Thanh Mặc tựa hồ ý thức được chính mình lỡ lời, "Em đừng hiểu lầm, không phải anh là ý tứ kia..."

"Tôi biết rõ"

Lăng Tuyết cắt đứt lời Lãnh Thanh Mặc, nói sang chuyện khác, "Chúng ta không nói việc này nữa, nói chuyện chính sự đi."

"Uh" Lãnh Thanh Mặc gật gật đầu, "Anh đến tìm em, cũng chính là có việc cần nói. Hiện tại ngũ đại gia tộc cũng đã trấn áp, tạm thời không có nguy hiểm gì, cho nên anh dự định sáng sớm ngày mai đưa Thiên Long về nhà, vì cô..."

Lông mi anh nhẹ nhàng run rẩy, có tiết lộ bi thương, "Giải quyết hậu sự!"

"Cũng tốt..." lúc bắt đầu Lăng Tuyết nói chuyện về đề tài cũng có chút không khống chế được tâm tình, giọng nói nghẹn ngào , "Tôi và các người cùng nhau trở về, tôi là em gái của chị ấy, phải đi tiễn đưa."

"Vậy thì tốt, anh tin tưởng cô ấy ở dưới cửu tuyền nhìn thấy em đi đưa cô ấy, cũng sẽ cảm thấy vui mừng."

Lãnh Thanh Mặc nhếch khóe môi, nhưng mà trong mắt đã có một đám sương, anh nhìn Lăng Tuyết, giống như nhìn Cung Thiên Long, sự chênh lệch đó làm cho nội tâm anh không ổn định phập phồng, có như vậy trong tích tắc, anh thậm chí đang suy nghĩ, có lẽ Cung Thiên Long cũng chưa chết, cô chỉ là đổi lại một loại phương thức ở bên cạnh anh...

"Nghe nói hôm nay buổi tối đã đem tin tức công bố ra ngoài là sao?" Lăng Tuyết nghẹn ngào hỏi.

"Đúng." Lãnh Thanh Mặc gật đầu, sắc mặt vô cùng ảm đạm, "Giấy không thể gói được lửa, tin tức này sớm muộn cũng phải công bố ra ngoài ..."

"cái kia..." Lăng Tuyết cắn cắn môi, thăm dò hỏi, "cổ phiếu của Cung Thị không có chịu ảnh hưởng?"

"Làm sao có thể không bị ảnh hưởng?"

Lãnh Thanh Mặc khổ sở cười một tiếng, "Bỗng chốc liền té ngã ở đáy cốc, thật vất vả tìm trở về một hợp tác cũng gọi tới muốn phá bỏ, đầu tư cũng muốn rút vốn, điện thoại của công ty sắp hư hết rồi, mới vừa rồi báo chí tìm tới bệnh viện đến hỏi anh, anh tránh đi"

"Vì cái gì?" Lăng Tuyết không hiểu hỏi, "Hiện tại chỉ có anh mới có thể chủ trì đại cục, anh trốn tránh không gặp, cung thị làm sao bây giờ?"

Lãnh Thanh Mặc khẽ mỉm cười, giải thích: "Bà nội trước khi lâm chung, anh đã có lời thề độc cùng bà và tất cả người nhà họ Cung, vĩnh viễn cũng sẽ không tham dự vào việc của tập đoàn Cung thị, không có giao thiệp với sản nghiệp của Cung thị, không ngấp nghé gia sản của Cung thị! ! !"

Nghe được cái này, Lăng Tuyết sửng sốt, lúc trước lúc cô giả mạo Cung Thiên Long đã nghe Tần Tuệ nói về việc này, khi đó cũng có chút khiếp sợ, nhưng mà cũng không có nghĩ nhiều, bây giờ nhìn lại, Lãnh Thanh Mặc với người nhà họ Cung đều ăn ý thi hành cái này cấm kỵ này, ai cũng không dám xúc phạm.

Nhưng mà tình huống bây giờ cũng không đồng nhất dạng...

Nghĩ đến thế cục bây giờ, Lăng Tuyết có chút nóng nảy: "Nhưng mà bây giờ là thời kì đặc biệt, anh mà mặc kệ, Cung thị liền hết ."

"Nếu anh không mặc kệ, Cung thị cũng bị một kiếp này" Lãnh Thanh Mặc ngược lại thật bình tĩnh, "anh không phải là cứu tinh của Cung thị, là em mới đúng!"

"Tôi?" Lăng Tuyết trong lòng run lên, cô đã sớm biết, chính mình nhất định phải phải về nhà họ Cung chủ trì đại cục, đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng mà bây giờ nghe Lãnh Thanh Mặc chính miệng nói ra, trong lòng cô vẫn là có gì đó khủng hoảng.

Thật sự là muốn đi đường này sao?

"Tiểu Tuyết.." Lãnh Thanh Mặc nhẹ nhàng nắm tay Lăng Tuyết, giống như lần đầu tiên chính thức gặp mặt dịu dàng như vậy.

"Lần này, em không cần giả mạo Thiên Long, em chính là em, em chỉ cần trong buổi sáng ngày mai lúc đưa tang trước mặt mọi người thừa nhận em là em gái của Thiên Long, em sẽ trở lại Cung Thị thừa kế sản nghiệp, mọi vấn đề có thể giải quyết dễ dàng !"

1 comment: