Kẻ Thù Bên Gối - Chương 201 - Quá Đau Buồn



Trước khi đi, Lăng Tuyết gọi trợ thủ đắc lực của Cung Thiên Long trước kia Hải Luân với người gọi là phó tổng gọi vào phòng làm việc để nói chuyện.

Lãnh Thanh Mặc đã dạy Lăng Tuyết, một người lãnh đạo thành công không phải người sẽ tự mình một làm hết mọi việc, mà phải giỏi về cách biết dùng người, tìm kiếm được những nhân viên giỏi để giúp mình, làm cho các người đó đem năng lực của mình phát huy đến mức tận cùng, nếu có thể như vậy thì mới có thể quản lý tốt được một tập đoàn.

Lăng Tuyết sắp tới có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không thể lúc nào mọi việc cũng tự thân làm, cho nên hiện tại, cô nhất định phải để bọn họ tiếp tục giúp cô xử lý việc của công ty.

Đại khái cần nói những thứ gì, Lãnh Thanh Mặc đã nói qua với Lăng Tuyết, nhưng mà cụ thể vẫn là cần Lăng Tuyết tự mình phát huy.

Lăng Tuyết nói chuyện với bọn họ hơn một giờ, quả nhiên hai người này đều hiểu rõ hơn tình hình của công ty, cho những ý kiến càng thêm hữu dụng.

Lăng Tuyết rất nghiêm túc nghe bọn họ giới thiệu tình hình của công ty, phát hiện công ty nửa năm này trừ hợp tác với Dikaba thì không có hạng mục nào khác, hoàn toàn đang ở trạng thái thiếu hụt vốn.

Mặc dù hạng mục của Dikaba là có thể cho công ty một khoản lợi nhuận lớn, nhưng mà tài nguyên của công ty nhiều như thế, nhân lực vật lực đều không ở chỗ dùng, thật sự là quá lãng phí.

Hơn nữa dựa theo lời bọn họ đã nói, công ty cũng không phải là không thể làm ăn, mà là cự tuyệt rất nhiều hợp đồng nhỏ, có một vài xí nghiệp nhỏ đã từng đi tìm bọn họ hợp tác, tất cả cổ đông công ty đều từ chối, thà rằng không hợp tác chứ không chịu cùng các công ty nhỏ hợp tác.

Lăng Tuyết trong lòng đoán được nguyên nhân, nhà họ Cung là danh môn vọng tộc, rất coi trọng phô trương danh tiếng, thà rằng không kiếm tiền cũng không muốn kéo loại thứ cấp, nhưng Lăng Tuyết lại cảm thấy hiện tại muốn công ty phát triển, thì không thể quá chú ý phô trương, phải trước làm thành những hiện thực mới đúng.

Bất quá dựa vào những lời này, Lăng Tuyết cũng không thể đi nói, cô biết rõ chuyện này là ý tứ của Cung Thiên Long, cũng có thể là ý tứ của Lãnh Thanh Mặc, nếu là hiện tại phủ quyết, đó chính là ở đập vào mặt Cung Thiên Long, cho nên đi về trước cùng Lãnh Thanh Mặc thương lượng một chút rồi lại quyết định.

...

Từ công ty đi ra trời đã tối, mới vừa lên xe, Lăng Tuyết đã nhận một cuộc gọi của Thân Đồ Dạ.

"Em đang ở đâu bên trong vậy? Sao vẫn chưa về nhà?" Thân Đồ Dạ mang chất vấn giọng nói.

"Ở trên xe, mới từ công ty đi ra."

Lăng Tuyết nhớ tới anh ở sau lưng mua hạng mục cô nhi viện, tâm thay đổi mềm mại, nói chuyện, giọng nói cũng đặc biệt ôn nhu, "Nhưng mà em đêm nay phải về nhà họ Cung ăn cơm, chắc muộn một chút mưới trở về."

"Bận rộn một ngày vẫn chưa về? anh còn chờ em cùng nhau ăn tối đó" Thân Đồ Dạ có chút bất mãn.

"Anh không phải là chuẩn bị ngày mai cùng đi Anh quốc sao? Sáng sớm đã đi, vậy em đêm nay không được về nhà họ Cung chuyến à?" Lăng Tuyết hờn dỗi nói.

"Uh ha, đúng rồi" Thân Đồ Dạ nhớ tới việc này "Thân Đồ Phong Hoa bị thương nằm viện, muốn gặp gặp em"

"Cô cô như thế nào?" Lăng Tuyết rất giật mình, Thân Đồ Dạ cũng không có nói qua với cô việc này.

"Không phải là nghiêm trọng gì, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là tốt"

Thân Đồ Dạ hời hợt nói, "Được rồi, em phải về nhà họ Cung ăn cơm tối sao, anh sẽ tự mình chuẩn bị, sau khi xong em gọi điện cho anh, anh đi đón em."

"Được" Lăng Tuyết đáp lại "Vậy em cúp mấy trước"

"Anh nói nhiều như thế, em thì chỉ nói mấy chữ này?"

Thân Đồ Dạ có chút không vui, "Anh nhớ là bạn gái nhà người rất dính người, sao em không thân mật như thế nhỉ?"

"Khụ khụ..." Lăng Tuyết có chút lúng túng, "Em đang ở trên xe, bên cạnh có rất nhiều người đó"

"Được rồi"

Thân Đồ Dạ kỳ thật biết rõ cô không tiện nói chuyện, cũng không nói nhiều  "Buổi tối trở về lại thu thập em"

Cúp điện thoại, Lăng Tuyết bên môi còn vương nụ cười tươi, trong đầu nghĩ tới Thân Đồ Dạ, trong lòng ngọt ngào .

"Nhị tiểu thư!" Tần Tuệ nhẹ nói, "Tối hôm nay phải về thăm Cung lão gia một chuyến, khả năng sẽ hơi trễ, lúc trước còn nghĩ nếu không cô đêm nay ở nhà họ Cung nghỉ ngơi, xem ra, giống như là ngài Thân Đồ muốn đón cô đi?"

"Uh, buổi tối anh ấy đến đón tôi"

Lăng Tuyết đáp lại, "Không quan hệ, sau khi xong việc tôi sẽ gọi cho anh ấy"

"Được, cô quyết định là được" Tần Tuệ mặc dù nói như thế, lại có chút muốn nói lại thôi.

Lăng Tuyết biết rõ tâm tư của chị ta, nhàn nhạt nói: " ngày mai sáng sớm sẽ đi Anh quốc, cùng đi với Thân Đồ tương đối dễ dàng một chút, ở Anh quốc phải cũng phải ở vài ngày, sau khi trở về tôi sẽ vào ở nhà họ Cung."

"Nếu vậy thì quá tốt"

Tần Tuệ mừng rỡ, chị ta chính là lo lắng Lăng Tuyết liên tục ở nhà Thân Đồ, không chỉ không có phương tiện quản lý Cung thị gia tộc, cũng bất lợi với cùng người của nhà họ Cung muốn làm quen, dù sao Lăng Tuyết bây giờ là chủ một gia đình, rất nhiều thời điểm cần cô chống lên một mảnh trời, nếu như ngay cả chủ nhân đều không ở trong nhà, cái kia nhà họ Cung còn như một cái nhà sao?

Sợ Lăng Tuyết trong lòng bất mãn, Tần Tuệ lại bổ sung: "Kỳ thật tôi cũng không phải là có ý kiến gì, tôi chẳng qua là cảm thấy, cô sớm muộn cũng có một ngày cùng ngài Thân Đồ kết hôn, hiện tại thừa dịp chưa có xuất giá nên ở nhà nhiều hơn một chút, như vậy trong nhà cũng không trở thành quá mức vắng lạnh."

"Tôi biết rõ, chị yên tâm, tôi sẽ không nghĩ nhiều."

So với trước đây, Lăng Tuyết hiện tại đã trở nên thành thục chững chạc hơn nhiều, đối đãi với người khác càng thêm khách quan, như loại chuyện nhỏ nhặt trong nhà này, Lãnh Thanh Mặc có nghĩ đến cũng sẽ không cố hỏi, mà làm quản gia như Tần Tuệ, bởi vì chủ nhân đều không ở đây, chị ta cần lo liệu toàn bộ gia tộc, tự nhiên phải suy tính tương đối nhiều.

"Vậy là tốt rồi." Tần Tuệ thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Tuyết chuyển mắt nhìn Lãnh Thanh Mặc, phát hiện anh ta vẫn nhìn ngoài cửa sổ, có chút hồn bay phách lạc.

Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay của anh ta, chờ anh nhìn sang, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh như thế nào? Vẫn khỏe chứ?"

"Không có việc gì..." Lãnh Thanh Mặc giơ giơ lên khóe môi, ánh mắt lại rơi bên ngoài cửa sổ, dùng thủ ngữ nói, "Trời mưa, Thiên Long nhất định rất lạnh..."

Nghe đến câu này, Lăng Tuyết không khỏi trong lòng run lên, con mắt bỗng chốc liền hồng, nồng đậm bi thương vọt lên trong lòng, cô làm sao không buồn thương? Không có lúc nào là cũng không nhớ tới Cung Thiên Long, nhớ tới nụ cười tươi tắn trước khi chị ấy mất.

Sự việc đã xảy ra nhiều ngày như thế, trong lòng cô giống như có một tảng đá chặn lại, đè nén mà trầm trọng, sắp không thở nổi.

Nhưng mà người chết đã chết, người sống thủy chung cũng phải tiếp tục sống sót dù muốn dù không.

Cho nên Lăng Tuyết tự mình trấn an chính mình, làm cho mình không cần suy nghĩ đến những chuyện kia, thậm chí dùng những chuyện khác để phân tán sự chú ý, có thể giảm bao nhiêu thì giảm bớt một chút bi thương.

Nhưng mà bây giờ, nghe Lãnh Thanh Mặc vừa nói như thế, bi thương giống như vòi nước mở ra, đổ xuống ầm ầm.

"Đúng vậy, Cô Cung khi còn sống sợ nhất là lạnh"

Tần Tuệ nghẹn ngào nói, "Lúc trời lạnh, cô ấy đều rất nhiều quần áo"

"Đừng nên nói những thứ này ..."

Lăng Tuyết cố gắng cố nặn ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng trấn an, "chuyện đã qua nên cho nó qua đi"

Cô cũng rất khổ sở, nhưng mà rất nhiều chuyện không phải là dùng sự buồn đau là có thể giải quyết, huống chi là nói về chuyện chết chóc, sẽ làm cho bọn họ khóc tới mù mắt, Cung Thiên Long cũng không sống lại được.

Tần Tuệ cúi đầu, yên lặng lau nước mắt.

Lãnh Thanh Mặc cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, kéo cửa sổ rèm xe lên, bưng ly trà lên uống.

"Trà đã nguội rồi, tôi sẽ pha một ly khác cho anh " Lăng Tuyết giữ chặt tay anh.

Lãnh Thanh Mặc giương mắt nhìn cô, trong một giây, ánh mắt có chút hoảng hốt, thất thố cầm tay cô, dùng thủ ngữ khẽ gọi: "Thiên Long..."

Lăng Tuyết sững sờ nhìn Lãnh Thanh Mặc, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng lại.

"Anh Lãnh..." Tần Tuệ cuống quít đẩy Lãnh Thanh Mặc một cái.

Lãnh Thanh Mặc phục hồi tinh thần lại, không nhanh không chậm thu tay của mình, thất vọng nói: "Thất lễ !"

Lôi Vân híp mắt, nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Mặc.

"Anh Lãnh với cô Cung tình như anh em ruột, anh Lãnh là anh cả yêu thương em gái vậy, hiện tại cô Cung đã qua đời, anh Lãnh giống như mất hồn, xem ra thật sự làm cho người khác đau lòng."

Tần Tuệ thương cảm thở dài.

Lăng Tuyết cũng không có nghĩ quá nhiều, thở dài một hơi, nghẹn ngào nói: "chúng ta đều rất khổ sở, nhưng dù sao cuộc sống đang tiếp diễn, cho nên, vẫn nên nghĩ thoáng một chút đi..."

"Đúng vậy, cũng phải nghĩ thoáng đi"

Tần Tuệ cũng đi theo thở dài, "anh Lãnh, anh không cần lại thương tâm quá mức, đừng để bị ảnh hưởng sức khỏe của chính mình, bệnh cảm mới vừa vặn tốt lên đó."

Lãnh Thanh Mặc buông thõng mắt, không lên tiếng.

"Em giúp anh đổi một ly trà." Lăng Tuyết rót một chén trà nóng cho anh.

Lãnh Thanh Mặc tiếp nhận trà nhấp một ngụm, mỉm cười nói với cô "Cảm ơn", đem trà trong chén uống một hơi cạn sạch, lúc đặt chén trà xuống, anh chính thức nhìn Lăng Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, em không phải là muốn điều tra tài liệu về phong tục thời xưa còn lưu lại ở cô nhi viện sao? Anh sẽ đi một chuyến."

"Hả? đi lúc nào?" Lăng Tuyết có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới anh ấy đột nhiên đề nghị việc này.

"Ngày mai"

Lãnh Thanh Mặc quyết đoán trả lời, "Dù sao em cũng muốn đi Anh quốc, nhà họ Cung và tập đoàn Cung thị hiện tại cũng rất ổn định, Ngũ đại gia tộc đã bị áp chế, không dám lỗ mãng, lúc này là thời điểm trong nhà không có chuyện gì, anh đi ra ngoài vài ngày chắc không có vấn đề gì."

"Nhưng mà, sức khỏe của anh được không?"

Lăng Tuyết có chút bận tâm, "Anh vừa mới khỏe lại, Tây Tạng lúc này là thời điểm gió lạnh gào thét, khí hậu ẩm ướt, còn có phản ứng của cao nguyên..."

"Sức khỏe của anh rất tốt, hơn nữa anh còn là bác sĩ đó, không có việc gì ." Lãnh Thanh Mặc khổ sở cười một tiếng, "Kỳ thật, anh là muốn mượn cớ ra ngoài giải giải sầu..."

"Được rồi."

Lăng Tuyết trong lòng mềm nhũn, Cung Thiên Long chết đối với Lãnh Thanh Mặc là một đả kích quá lớn, anh ta mỗi ngày đều hồn bay phách lạc, hậm hực không vui cũng không phải là chuyện gì quá đáng, anh muốn đi ra ngoài thì đi đi, có lẽ như vậy mới có thể phóng thích bi thương đi.

Như vậy cũng tốt, mỗi người đều phải nghĩ biện pháp bỏ xuống, có được dung khí để một lần nữa bắt đầu.

"Chúng tôi đều đi, chuyện trong nhà liền giao cho chị"

Lãnh Thanh Mặc nghiêng đầu nhìn Tần Tuệ nói, "Có chuyện gì có thể gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào."

"Được, các người yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt việc trong nhà" Tần Tuệ bảo đảm, "lúc nào thì các người trở về? Nếu là quá lâu, việc của công ty tôi sẽ không xử lý được."

"Tiểu Tuyết chắc sẽ về sớm hơn"

Lãnh Thanh Mặc nói, "ngài Thân Đồ lần trước đi Anh quốc trợ giúp bộ trưởng Thân Đồ, sự tình vẫn chưa hoàn toàn giải quyết đã vội vã trở về, nhưng mấy ngày sau, việc bên kia chắc cũng đã xử lý được không sai biệt lắm, cho nên lần này anh ta hẳn là đi qua hỗ trợ kết thúc, chắc chỉ vài ngày. Tôi thì đi lâu hơn một chút, việc điều tra sao cũng phải tốn rất nhiều thời gian."

 

1 comment: