Kẻ Thù Bên Gối - Chương 203 - Đề Phòng

[caption id="" align="aligncenter" width="500"]RYG8A3zg74CuWydkP1_VxCc2msNfgOFV-Aq8RCPPvjxlh6G4ubZ40w==.png Hình ảnh chỉ mang tính chất sưu tầm - source từ Pinterest[/caption]

Cung Hiếu Cường sợ: "Cậu, con..."

"Được rồi, con không cần giải thích ."

Cung lão tiên sinh là người thông minh, ông ta nhìn Cung Hiếu Cường lớn lên, tự nhiên biết rõ Cung Hiếu Cường là người như thế nào, rất nhiều chuyện trong lòng ông biết rõ, hoãn hoãn, hắn nói tiếp - -

"Mặc dù ta có 10% cổ phần của tập đoàn Cung Thị, nhưng ta trước đến giờ không can thiệp vào việc điều hành của Cung thị, bởi vì đó là cơ nghiệp do chị của ta một tay sáng lập ra, chẳng quan hệ tới ta. Cho nên vừa rồi các con thảo luận việc công ty, ta cũng không để ý tới.

Nhiều năm Như thế, nhà họ Cung đã trải qua nhiều thăng trầm, ta cũng không có giúp được cái gì, thậm chí ngay cả tang lễ của Thiên Long ta cũng không thể có mặt, nội tâm ta có chút thẹn, lúc này còn đứng ra chủ trì công đạo, tựa hồ có chút buồn cười.

Nhưng mà thân là một phần tử của người nhà họ Cung, ta không thể trơ mắt nhìn huyết mạch của nhà họ Cung xảy ra vấn đề, cho nên mới sang đây xem vừa nhìn, muốn biết rõ ràng chân tướng, cũng không phải là nhằm vào ai. ."

Nói đến đây, Cung lão tiên sinh nhìn Lăng Tuyết thật sâu- -

"Nha đầu, nhà họ Cung xảy ra nhiều chuyện như thế, ta cũng vậy hy vọng nhà họ Cung còn có huyết mạch, nếu như con thật sự là chị em song sinh với Thiên Long, ta cao hứng còn không kịp, tuyệt sẽ không làm khó con, chỉ là chuyện này rất quan trọng, ta phải kiểm tra cả quá trình đánh giá một cái."

"Con hiểu rõ, ông nội" Lăng Tuyết mỉm cười gật đầu, "Thật ra cái thân thế này đối với con mà nói cũng rất đột nhiên, con cũng nghĩ xét nghiệm thêm lần nữa để chứng minh, cái này không chỉ để cho mọi người an tâm, cũng cho con an tâm một chút."

"Vậy là tốt rồi" Cung lão tiên sinh vui mừng gật đầu.

"Xem ra việc này rất tốn thời gian, không bằng ngồi xuống uống chén trà chậm rãi chờ đi." Lăng Tuyết chủ động mời mọc.

"Được" Cung lão tiên sinh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, người giúp việc nhanh chóng mang trà lên.

Lăng Tuyết cũng đi tới, ngồi đối diện với Cung lão tiên sinh, còn hào phóng chào hỏi: "Đều ngồi đi, không cần câu nệ."

Những người khác lúc này mới dám ngồi xuống, toàn bộ cả gia tộc cũng không người nào dám nói thêm cái gì, mọi người cẩn thận, chờ chứng cớ và kết quả lần nữa làm xét nghiệm.

Lãnh Thanh Mặc ngồi ở trong góc, yên lặng thưởng thức trà, đối với nhà họ Cung mà nói, anh thủy chung là người ngoài.

Lôi Vân ngược lại không đem mình làm người ngoài, vẫn đứng ở sau lưng Lăng Tuyết, một chút cũng không rời để bảo vệ cô.

Cung Hiếu Cường đứng ngồi không yên, ông ta chứng kiến Lăng Tuyết như thế cây ngay không sợ chết đứng, Lãnh Thanh Mặc cùng Tần Tuệ lại là nắm chắc khí thế, trong lòng không khỏi có chút bối rối, thật ra ông ta cũng không phải là thật sự hoài nghi huyết thống thân phận của Lăng Tuyết, chỉ là bởi vì bị người đẩy xuống đài, canh cánh trong lòng, muốn thở ra một hơi, không nghĩ tới bây giờ bị Lăng Tuyết một mực phản đối.

Nếu như khi có kết quả, Lăng Tuyết thật sự là người của nhà họ Cung, như vậy Cung Hiếu Cường ông tathật sự là không còn lời nào để nói .

Tối hôm nay ông ở trước mặt toàn bộ gia tộc làm ra loại chuyện như vậy, cuối cùng lại làm cho mình xuống đài không được, Cung lão tiên sinh chắc chắn sẽ không tin tưởng ông ta nữa, mà ngay cả trong nhà ông ta những người khác cũng sẽ xem thường ông ta.

Thật ông ta làm thiếu hụt công ty một khoản tiền, liên hợp với nhà họ Bạch ức hiếp Cung thị chỉ là chuyện nhỏ, việc này chỉ có vài người biết rõ tất cả.

Trước chỉ là ông ta ỷ vào mình là con của Cung lão phu nhân nên mới ngang ngược như vậy, giận mà không dám nói, hiện tại ông ta tự mình đều không biết xấu hổ, còn có ai sẽ nể mặt của ông ta nữa đây?

"Cung lão tiên sinh, bác sĩ tới lấy mẫu máu" Tần Tuệ cầm lấy hai cặp tài liệu từ bên ngoài đi tới, cung kính đưa cho Cung lão tiên sinh, "cái phần này là của cô Cung và Cung nhị tiểu thư báo cáo xét nghiệm DNA, này phần là tài liệu của Cung nhị tiểu thư lúc còn ở cô nhi viện, mời ngài có thể xem qua"

Cung lão tiên sinh nhận tài liệu cẩn thận lật xem.

Cung Hiếu Cường trong lòng bối rối, ngoài miệng vẫn không thuận không buông tha: "Những tài liệu này cũng có thể làm giả, có thể làm cái cái gì thật?"

"Bớt tranh cãi một chút đi"

Vợ của Cung Hiếu Cường thấp giọng trách cứ, "Cô ấy nói như thế nào cũng là bạn gái của ngài Thân Đồ, chẳng lẽ ngài Thân Đồ cũng là bạn trai giả? Ông như thế này là không phải cùng ngài Thân Đồ đối nghịch sao? Ông bây giờ là là ở tự tìm đường chết."

"Chính là như vậy"

Một người họ hàng khác cũng thấp giọng nhắc nhở, "Mà ngay cả ngũ thần đều bị thu thập, ông còn dám cùng ngài Thân Đồ đối nghịch? Cổ phần nhường lại thì nhường lại, đều là người trong nhà, ai tới quản lý công ty không phải đều giống nhau sao? Ông  cần gì phải đấu tranh nội bộ thế này?"

"Các người nói vậy là ý gì?"

Cung Hiếu Cường thẹn quá hoá giận nói, "Chẳng lẽ muốn để cho cô ta dựa vào Thân Đồ Dạ lạm quyền bức bách tôi thỏa hiệp sao? Tôi hiện tại xử lý việc trong nhà, tôi có cái này quyền nghi vấn cô ta, ta hiện tại chỉ là cho cô ta chứng minh mà thôi, hợp tình hợp lý, tôi tại sao phải sợ?"

"Chú không có sai" Lăng Tuyết lạnh lùng cười "Là tôi sai, sai ở chỗ quá mức nhân từ nương tay."

"Cô có ý gì?" Cung Hiếu Cường lại là tức giận, "Con nhóc, một chút giáo dục cũng không có!"

Lăng Tuyết cũng không cùng ông ta ầm ĩ, trực tiếp nhìn Tần Tuệ ra lệnh: "Tần quản gia."

"Vâng" Tần Tuệ vội vàng đi đến bên cạnh.

"Đem tài liệu này của tôi để cho mọi người nhìn một chút"

Lăng Tuyết mỉm cười nhìn Cung Hiếu Cường, "Nhờ mọi người có kiến thức kiến thức, cái gì gọi là ăn cây táo, rào cây sung..."

Lãnh Thanh Mặc nhướng mày, nhìn về phía Lăng Tuyết nháy mắt, đáng tiếc đã tới đã không kịp, Lăng Tuyết lời đã nói nói hết ra .

"Vâng" Tần Tuệ làm thủ thế, mang đi đưa cho mọi người.

"Chờ một chút"

Cung lão tiên sinh ngăn cản hành động này, giương mắt nhìn Lăng Tuyết

"Lúc trước ta đã nói qua, việc của công ty, ta không muốn quản và cũng sẽ không quản, bất luận ai đúng ai sai, tương lai các người đến công ty mà xử lý, hiện tại ta phải xử lý việc nhà!"

Lăng Tuyết nhìn thấy thái độ này của Cung lão tiên sinh, không khỏi có chút ngoài ý muốn, cô biết rõ ông nội đại khái cũng sẽ thiên vị quan hệ huyết thống, nhưng cô cũng cho rằng Cung lão tiên sinh là một người phân biệt rõ phải trái, không nghĩ tới, ông ấy thế nhưng giúp Cung Hiếu Cường làm chuyện xấu, một lòng chỉ muốn điều tra kỹ thân phận của Lăng Tuyết.

Tần Tuệ cũng cảm thấy không công bằng, nhưng chị ta không dám nhiều lời.

Lăng Tuyết nhìn về phía Lãnh Thanh Mặc, Lãnh Thanh Mặc dùng thủ ngữ nói với cô: "Vững vàng"

Lăng Tuyết ngầm hiểu, mỉm cười trả lời: "Con hiểu rồi, ông nội."

Cung Hiếu Cường âm lãnh "hừ" một tiếng, đắc ý trừng mắt Lăng Tuyết.

"Con cũng không nên lớn lối"

Cung lão tiên sinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chửi nhỏ "Khi mẹ con còn sống, vì cái gì không cho con làm người thừa kế? Bởi vì con không không chịu thua kém. Ngay cả cháu của mình cũng còn so bì, còn ăn cây táo, rào cây sung, cùi chỏ rẽ ra ngoài, đến lão đều không chịu tôn trọng, cả đời sống sót có ý gì?"

"Cậu..."

"Con đừng nói nhảm với ta nữa"

Cung lão tiên sinh căn bản là không muốn cùng ông ta nhiều lời, "Lần này khi có kết quả xét, nếu như nha đầu này thật sự là người của nhà họ Cung, là em gái của Thiên Long, cái kia cứ dựa theo lời con bé đã nói, con rời xa nhà họ Cung đi, về sau về những việc liên quan đến nhà họ Cung, con không cần nhúng tay."

"Cậu..."

"Chuyện này chính con là người khơi mào, làm người nên dám làm dám chịu" Cung lão tiên sinh sắc bén nhìn Cung Hiếu Cường.

Cung Hiếu Cường một câu nói cũng nói không nên lời, lúc này, ông ta mới biết được chuyện có tính nghiêm trọng như thế nào, xem ra ông ta thật sự không nên khơi mào việc này, thật sự là lấy đá đập chân mình mà! !

Mà lúc này Lăng Tuyết mới biết được, Cung lão tiên sinh cũng tuyệt không phải là loại người đó không phân tốt xấu đã bao che người có quan hệ huyết thống, trong lòng ông ấy có một thanh cân, biết rõ nên làm như thế nào, ông ta chỉ là không hy vọng cô ở trước mặt người trong tộc cùng Cung Hiếu Cường tàn sát lẫn nhau mà thôi.

"Ai nha, chúng tôi không có hoài nghi thân phận của Cung nhị tiểu thư" vợ Cung Hiếu Cường vội vàng giải thích, "Hiếu Cường chính là nhất thời hồ đồ mới nói như vậy, tôi nghĩ bây giờ không cần làm xét nghiệm gì đó."

Bà ta lo lắng đẩy Cung Hiếu Cường, "Ông nói câu gì a, ông câm rồi à?"

"Tôi..."

"Không cần phải nói"

Cung lão tiên sinh gọn gàng linh hoạt ra lệnh, "Việc này đã cần phải rõ ràng, xét nghiệm cần phải làm, kết quả đặt ngay trước mắt, mọi người mới có thể tận tâm tiếp nhận việc này, về sau cũng không có ai còn hoài nghi nữa, coi như là cho con bé một cái công đạo."

"Cảm ơn ông nội" Lăng Tuyết chân thành cảm kích.

"Ta đã xem một chút tài liệu, hoàn toàn không có vấn đề"

Cung lão tiên sinh có chút cảm khái, "Còn có những tấm hình này, nha đầu lúc nhỏ cũng giống Cung Thiên Long nhau như đúc, sẽ không có sai."

Này lúc, bên ngoài truyền đến tiếng xe, thuộc hạ chạy vào đây bẩm báo: "Cung lão tiên sinh, Cung nhị tiểu thư, người của bệnh viện đến."

"Đến thì tốt, cho bọn họ đi vào lấy máu đi" Lăng Tuyết phân phó.

Thuộc hạ ra ngoài thông báo, chỉ chốc lát sau, mấy người nhân viên y tá cầm lấy hòm thuốc đi đến, đầu tiên là hướng Lăng Tuyết cùng Cung lão tiên sinh chào hỏi, sau đó hỏi thăm: "Xin hỏi muốn lấy máu của vị kia à?"

"Lấy của cậu ta" Cung lão tiên sinh chỉ Cung Hiếu Cường, lại chỉ chỉ Lăng Tuyết, "Còn có con bé này."

"Cậu, dứt khoát không cần làm." Cung Hiếu Cường đã có chút nửa đường bỏ cuộc, "Con cũng không phải thật sụ hoài nghi cô ta, con chỉ là..."

"Hãy bớt sàm ngôn đi" Cung lão tiên sinh không nói lời gì ra lệnh, "Ngay lập tức đi rút máu."

Cung Hiếu Cường nhìn Cung lão tiên sinh nói như thế, đã không có cách nào lại kháng cự, chỉ được làm theo, ông ta hiện tại chỉ có thể ở trong lòng cầu may mắn, hy vọng Lăng Tuyết căn bản cũng không phải là người của nhà họ Cung, nếu là vậy, cơ hội xoay mình của ông ta đã đến.

Sớm biết rằng sẽ xảy ra như vậy, ông ta phải sớm có kế hoạch một chút, trước đó nên cùng bệnh viện thương lượng tốt, hiện tại đột ngột như vậy, có thể gian lận như thế nào?

Đang nghĩ ngợi, Cung lão tiên sinh đột nhiên nhìn thuộc hạ nói: "Đi mời người ta mời tới đây"

"Vâng" thuộc hạ lập tức đi làm.

Tất cả mọi người cảm thấy rất kinh ngạc, không biết rõ Cung lão tiên sinh còn mời người nào lại đây.

Lăng Tuyết cũng cảm thấy kỳ quái, Tần Tuệ lại là rướn cổ nhìn sang, chỉ có Lãnh Thanh Mặc như cũ lạnh nhạt.

Rất nhanh, hai bác sĩ đi tới, cũng mang theo hòm thuốc, đầu tiên là nhìn Cung lão tiên sinh chào hỏi, sau đó thì trực tiếp đi lấy mẫu máu.

"Vì công bằng, không cho kết quả xảy ra bất kỳ sai lầm gì, ta tự mình cũng dẫn theo bác sĩ."

Cung lão tiên sinh nhìn Lăng Tuyết giải thích, "con không để ý đúng không?"

"Không để ý"

Lăng Tuyết khẽ mỉm cười, "Như vậy là tốt nhất, đỡ phải bàn cãi khi có kết quả, lại có người nói bác sĩ này là người của cô, đến lúc đó lại là một phen lăn qua lăn lại."

"Đúng, như vậy sẽ rõ ràng rành mạch, không có vấn đề gì."

Cung lão tiên sinh mặc dù là cùng Lăng Tuyết nói chuyện, nhưng là ánh mắt lại nhìn Lãnh Thanh Mặc.

Rất hiển nhiên, ông ấy không tin Lãnh Thanh Mặc, khắp nơi đề phòng anh ta.

Lãnh Thanh Mặc mí mắt cũng không có nâng một cái, ưu nhã thưởng thức trà, trong đôi mắt kia phần lạnh nhạt đã giải thích rõ hết thảy.

1 comment: