Kẻ Thù Bên Gối - Chương 277

Red Flowers. Christmas wallpapers / fondos. Tap to see more beautiful HD iPhone wallpapers! Floral pattern, typography quotes. - @mobile9

Trước Hoắc Phi Vân thật sự không biết hay là giả vờ không biết chuyện, , vì không muốn đắc tội với Thân Đồ Dạ mới cố ý như vậy.

Hiện tại bọn Lăng Ngạo cũng trở mặt với Thân Đồ Dạ, lúc này, Thân Đồ Dạ và Lăng Tuyết chắc là đang ở trong thang máy rồi, nếu mà Hoắc Phi Vân biết hắn trở mặt lúc này, muốn làm chút gì đó, vậy đơn giản là dễ như trở bàn tay.

Bọn Lăng Ngạo muốn an toàn rời đi lúc này, căn bản chính là chuyện không thể nào.

Huống chi, vừa rồi Thân Đồ Dạ luôn miệng nói Lăng Ngạo đã làm qua làm xằng làm bậy, có phải đã sớm biết hắn là hung thủ không, hiện tại Hoắc Phi Vân nếu mà cùng hắn nháo lên, Thân Đồ Dạ nhất định sẽ không quản, dù sao Lăng Ngạo cũng đuối lý trước.

Huống chi, Thân Đồ Dạ có mối quan hệ không phải bình thường với Hoắc gia, hắn làm sao có thể trợ giúp Lăng Ngạo được?

Nghĩ tới đây, Lăng Ngạo lo lắng nói: "Hàn Bắc, chúng ta đi trước đi, gọi cho Ngũ ca, tới sau."

"Ngũ ca nói cho chúng ta ở chỗ này chờ anh ấy, không nên chạy loạn, anh ta lập tức trở lại." Hàn Bắc nhíu lại mi nói, "Chúng ta cũng không vội ở này trong chốc lát."

Đối với Hàn Bắc mà nói, Ngũ Khúc là người đáng tin cậy nhất trên thế giới này, dù sao Ngũ Khúc vĩnh viễn đều đứng ở gốc độ công bằng công bằng chính trực phán đoán sự việc, cho dù bọn họ vài người anh em xuất hiện phân tranh, Ngũ Khúc từ trước đến giờ không thiên vị ai.

Huống chi, Ngũ Khúc tính tình trầm ổn, tâm tư thẳng thắn, làm chuyện gì cũng đều nghĩ chu đáo, Lăng Ngạo mặc dù có chút thông minh vặt cho những chuyện nhỏ, nhưng mà phán đoán nặng nhẹ không phải lúc nào cũng chính xác so ra kém Ngũ Khúc xa xa.

Cho nên Hàn Bắc đối với lời của Ngũ Khúc nói tự nhiên là nói gì nghe nấy.

"Được rồi." Lăng Ngạo rất bất đắc dĩ, nghĩ tới Thân Đồ Dạ vừa mới đi, Hoắc Phi Vân chắm không dám tay mới đúng, cũng không vội ở này một hai phút.

Hắn cầm lấy di động tuỳ tiện ấn số điện thoại, trong lòng rất là bực bội: "Tôi thật sự là não heo, sao không nhớ rõ số của ba ba tôi chứ?"

"Em giống như còn nhớ." Hàn Giai đột nhiên nói, "Lúc trước em có lưu lại"

"Thật không?" Lăng Ngạo mừng rỡ như điên, "Số điện thoại là bao nhiêu?"

"188..." Hàn Giai nói ra số điện thoại.

Lăng Ngạo vội vàng gọi gọi điện thoại, nhưng mà rất lâu, điện thoại cũng không có người nghe, hắn vô cùng sốt ruột, lập tức tắt máy...

"Hoắc tiểu thư, ngài đến?"

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Trong lòng Lăng Ngạo cả kinh, quay đầu lại nhìn sang, Hoắc Phi Vân mang vài người tùy tùng từ trong thang máy đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy được Lăng Ngạo, bốn mắt nhìn nhau, Lăng Ngạo có chút bối rối, Hoắc Phi Vân trong mắt lóe lên hàn quang lạnh thấu xương...

Lăng Ngạo biết rõ chuyện đã bại lộ, cũng hoặc là nói, Hoắc Phi Vân không muốn diễn nữa, cô ta bây giờ là tới khởi binh vấn tội !

"Xác định Thân Đồ và Lăng Tuyết đã rời đi ?" Hoắc Phi Vân thấp giọng hỏi.

"Xác định." tùy tùng sau lưng nói, "Tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ lên xe."

"Vậy là tốt rồi."

Hoắc Phi Vân nhếch môi cười, "Thân Đồ cho người ta đem Lăng Ngạo đưa đến đây, chính là đem hung thủ giao đến trên tay tôi. Hiện tại ở trước mặt Lăng Tuyết đã đem trình diễn hết, vậy tôi có thể tùy ý xử trí ."

"Ba người kia thì sao?" Tùy tùng hỏi.

"Những thứ kia đều là bạn tốt của Lăng Ngạo, khẳng định là đồng mưu, đương nhiên một người cugnx đều không thể bỏ qua."

Hoắc Phi Vân trong mắt lóe lên hàn quang âm lãnh.

...

"Hàn Bắc, mau dẫn Hàn Giai đi."

Lăng Ngạo vội vàng thấp giọng nói, chính hắn phạm phải tội ác thì để hắn một người đi gánh chịu, hắn không thể làm liên lụy Hàn Giai và bọn họ.

"Cái gì?"

Hàn Bắc không có nghe được ý tứ trong lời của hắn, nhưng mà anh ta nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn Lăng Ngạo, thuận theo ánh mắt đó nhìn qua, chỉ thấy hai người phụ nữ mang năm sáu tên tùy tùng đi về phía bọn họ, xem bộ dáng là kẻ đến không thiện ý.

Hàn Bắc lập tức liền sợ, "Đây là có chuyện gì? Lại tới? Đây là người nào?"

"Người của Hoắc gia, bọn họ là tới tìm tôi, với các người không liên quan" Lăng Ngạo đẩy Hàn Giai cho Hàn Bắc, "nhanh mang cô ấy đi."

Nghe được câu này, Hàn Bắc không có do dự nữa, cuống quít đỡ Hàn Giai dậy.

"Em không đi, em muốn ở cùng Lăng Ngạo..." Hàn Giai kéo quần áo của Lăng Ngạo không chịu rời đi.

"Nghe lời đi, em đi trước với anh của em đi." Lăng Ngạo đẩy Hàn Giai.

"Em không đi..."

"Anh lệnh cho em đi." Lăng Ngạo lo lắng quát khẽ.

Hàn Giai nhìn hắn, nước mắt ào ào rơi xuống: "Anh chính là động lực sống duy nhất, nếu như anh có chuyện gì, em tình nguyện chết trước."

Lăng Ngạo không phản bác được, lúc này, di động lại vang lên, hắn lần nữa ngắt điện thoại...

"Tôi lấy đến lấy đồ ..."

Lúc này, Ngũ Khúc từ trong phòng đi ra, Hàn Bắc cuống quít hướng anh ta dùng tay ra hiệu, ý bảo anh ta không cần nói, vội vàng đi.

Ngũ Khúc ngẩn người một chút, ánh mắt lướt qua Hàn Bắc, nhìn về phía phía sau Lăng Ngạo.

Lăng Ngạo đưa lưng về phía anh, một tay cầm di động, một tay vịn vách tường, mặc dù đứng không vững, nhưng vẫn kiên trì đứng, tựa như một dũng sĩ nghênh đón trường kiêm trong chiến tranh.

Mà trước mặt hắn là một người phụ nữ mang theo vài tên tùy tùng bước nhanh hướng này vừa đi lại...

"Chuyện gì xảy ra?" giác cảm Ngũ Khúc không ổn, lập tức hỏi, "xảy ra chuyện gì?"

"Hoắc gia tiểu thư tìm Lăng Ngạo..." Hàn Bắc thấp giọng nói, "Lăng Ngạo nói chúng ta vội vàng đi. Ngũ ca, chúng ta đi nhanh đi."

"Như vậy sao được? chúng ta sao có thể mặc kệ Lăng Ngạo được?" Ngũ Khúc đem ba lô giao cho Hàn Bắc, "Cậu mang Hàn Giai đi trước, tôi ở lại trợ giúp Lăng Ngạo."

"Ngũ ca..."

"Các ngươi không cần tranh." Giọng nói Hoắc Phi Vân vênh váo hung ruyền đến, cười lạnh nói, "Ai cũng đi không được."

"Hoắc Phi Vân, cô có chuyện gì thì nhằm về tôi, không nên động đến bọn họ, bọn họ và chuyện của nhà các người không liên quan."

Lăng Ngạo đỡ vách tường đứng lên, ngăn cản phía trước Hàn Bắc Hàn Giai.

"Mày đánh giá bản thân rất cao."

Hoắc Phi Vân lạnh lùng cười một tiếng, "Một mạng bỉ ổi của mày sao có thể địch nổi mạng của anh tao? Tao sớm đã tra được, lúc mày đâm vào anh trai tao không phải là một người, còn có rất nhiều trợ thủ, khẳng định là những người này, tất cả đồng đảng, tôi đều muốn cùng nhau xử trí."

"Việc kia là do một mình tao làm, cùng bọn họ không liên quan."

Lăng Ngạo lập tức giải thích, " ngày đó một người cũng không có mang theo, sao lại có đồng đảng?"

"Mày cuối cùng cũng thừa nhận? Mày căn bản chính là cố ý mưu sát."

Hoắc Phi Vân nghiến răng nghiến lợi trừng mắt hắn, "Anh tao có thù oan gì với mày? Mày tại sao phải hại anh ấy? Mày có biết mày thiếu chút nữa đã hại chết anh ấy hay không..."

"Thiếu chút nữa hại chết, vậy nếu không có hại chết." Lăng Ngạo lạnh lùng cười một tiếng, "Tao thừa nhận, mày báo cảnh sát a, để cảnh sát tới bắt tao a, cũng chỉ ngồi tù vài năm."

"Lăng Ngạo, đến cùng là thế nào?" Ngũ Khúc cuối cùng cũng nghe ra manh mối, "Bọn họ nói cậu lái xe đâm người ta? Cậu tại sao phải làm như vậy?"

"Đúng vậy, cậu thật sự đã làm vậy sao? Cái này là phạm pháp ."

Hàn Bắc cũng bị dọa hỏng, hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Ngạo thế nhưng đã làm ra chuyện này.

"Việc này tôi sẽ giải thích sau " Lăng Ngạo không có thời gian nhiều lời với bọn họ.       "Chỉ sợ không có cái cơ hội kia." Hoắc Phi Vân phất tay ra lệnh, "Bắt lại!"

"Vâng" Vài tên tùy tùng ngay lập tức tiến lên đến áp trụ Lăng Ngạo.

"Các ngươi không nên làm loạn." Ngũ Khúc lập tức ngăn cản phía trước Lăng Ngạo, "Nếu như hắn thật sự phạm pháp, các ngươi phải báo cảnh sát, mà không phải dùng luật rừng."

"Đem mấy người bọn họ cùng nhau bắt lại." Hoắc Phi Vân căn bản là không muốn nói nhảm.

"Vâng" mấy tên tùy tùng lập tức động thủ.

Thân thủ của Ngũ Khúc thật sự còn rất tốt, lập tức đánh nhau với bọn họ, còn quát: "Các cậu đi mau."

"Ngũ ca..." Hàn Bắc không muốn bỏ Ngũ Khúc lại, nhưng mà hắn không thể không bảo vệ Hàn Giai rời đi trước.

"Hàn Bắc, cậu mang Hàn Giai đi trước." Lăng Ngạo cũng ngăn trở mấy tên tùy tùng.

"Hàn Giai, chúng ta đi."

Hàn Bắc kéo Hàn Giai chạy tới cầu thang, Hàn Giai giãy giụa không chịu đi, cứ như vậy làm trễ nãi trong chốc lát, hai người cũng bị bắt .

Một mặt khác, Lăng Ngạo cũng bị áp trụ, chỉ còn lại Ngũ Khúc, một tên tùy tùng cầm súng chĩa vào đầu anh ta: "Tao muốn xem một chút là quả đấm của mày cứng, vẫn là viên đạn của tao cứng."

Ngũ Khúc tức đến sắc mặt xanh mét, nhưng không cách nào phản kháng.

...

Chỗ tối, Cố Huy đem này hết màn này đều nhìn ở trong mắt, lập tức gửi tin nhắn cho Thân Đồ Dạ, báo cáo hết cho Thân Đồ Dạ.

Qua vài chục giây, Thân Đồ Dạ trả lời tin nhắn: "Trước không nên động thủ, yên lặng theo dõi kỳ biến!"

"Vâng!"

Cố Huy làm theo, nhưng mà trong lòng hắn rất nghi hoặc, không biết rõ trong hồ lô của chủ nhân đến cùng muốn làm cái gì.

Thân Đồ Dạ từ lúc vừa mới bắt đầu khi đem Lăng Ngạo đưa đến cái bệnh viện này, chắc cũng đã đoán được sẽ có lúc như thế, hắn phân phó Hoắc Phi Vân chăm sóc tốt cho Lăng Ngạo, Hoắc Phi Vân hỏi cũng không hỏi liền làm theo, cho dù biết rõ Lăng Ngạo là hung thủ đâm anh trai của cô ta, cũng không có biểu hiện nửa điểm tâm tình ra ngoài.

Hiện tại, Thân Đồ Dạ và Lăng Tuyết đi, Hoắc Phi Vân liền bắt đầu đối đầu với Lăng Ngạo, Thân Đồ Dạ chắc cũng đoán được điểm này đi? Ngài ấy còn có thể không biết cái gì không?

Cố Huy thật sự không hiểu. .

...

"Đây là bệnh viện, các ngươi làm cái gì đó?" Hoắc Phi Vân lạnh lùng quát, "Để súng xuống."

"Vâng." Tùy tùng không thể không thu súng lại.

Hoắc Phi Vân tươi cười rạng rỡ nhìn Ngũ Khúc: "Ngũ ca đúng không? Quả nhiên là một hán tử, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, vào sinh ra tử, trí dũng song toàn, thủ hạ của tôi đang thiếu nhân tài nhân tài như thế này, không bằng làm cho tôi, tôi bảo đảm..."

"Hoắc tiểu thư." Ngũ Khúc cắt đứt lời Hoắc Phi Vân, lạnh lùng nói, "Cô nghĩ quá xa rồi."

"Được"

Hoắc Phi Vân cười một tiếng, "Việc này về sau sẽ nhắc lại. Các huynh đệ của anh đều ở trong tay tôi, anh không cần đấu tranh vô ích."

"Cô đến cùng là muốn thế nào?" Ngũ Khúc chất vấn, "Tôi không biết rõ cô và Lăng Ngạo xảy ra khúc mắc gì, nhưng mà dùng loạn luật rừng là phạm pháp ."

"Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì các người."

Hoắc Phi Vân khẽ mỉm cười, chuyển mắt nhìn chằm chằm di động trong tay Lăng Ngạo, "Lăng Ngạo, như thế nào, mày gọi ba ba của mày, hắn không nhận?"

"Làm sao mày biết?" Lăng Ngạo đã gọi năm lần, đối phương cũng không có nghe, cũng không có cắt đứt, hắn đều cảm thấy kỳ quái, cuống quít hỏi, "Mày không phải là làm gì với ba ba của tao rồi chứ?"

"Ha ha ha..." Hoắc Phi Vân cười to, "Mày thật đúng là ngu ngốc đến buồn cười. Tao nếu có thể làm gì Lãnh Khôn, buổi sáng còn cần diễn như vậy với mày sao?"

1 comment: