Kẻ Thù Bên Gối – Chương 387


Ly biệt lúc nào cũng thương cảm, cho dù đã hạ quyết tâm từ sớm,
nhưng mà nhìn tận mắt Lăng Tuyết rời đi, trong lòng Thân Đồ Dạ vẫn thật sự
không dễ chịu, hắn cứ như vậy đứng ở tại chỗ, trơ mắt nhìn Lôi Vân đem Lăng Tuyết
mang lên xe, nhìn xe rời đi, nhìn Lăng Tuyết dần cách xa hắn, rời xa thế giới của
hắn, càng ngày càng xa...




            Có lẽ, đây chính
là lần cuối cùng nhìn thấy cô, từ nay về sau, gần nhau trong gang tấc mà biển
trời cách mặt, không gặp nhau nữa.




            Giờ phút
này, bầu trời cũng trở nên tối sầm lại, giống như tâm tình của Thân Đồ Dạ lúc
này, như mây đen giăng đầy, không còn một ánh mặt trời.




            ...




            "Đồ
gia, xin mời!" giọng Lưu Bát vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Thân Đồ Dạ.




            Thân Đồ Dạ
thu hồi suy nghĩ, cũng thu hồi ánh mắt, khôi phục vẽ lãnh đạm trầm tĩnh ngày
xưa, chậm rãi đứng người lên, bởi vì bị trọng thương, còn chưa lành, hơn nữa vừa
rồi ôm Lăng Tuyết rất lâu, chân hắn có chút ít bị chuột rút, một cái nhất chân
lên cũng không đứng yên, thiếu chút nữa ngã xuống.




            Tưởng Khiếu
Quân cuống quít tiến lên đỡ hắn: "Thân Đồ, cậu còn được không?"




            Trong lòng Tưởng
Khiếu Quân chua xót, vài chục năm nay, hắn nhìn Thân Đồ Dạ từng bước từng bước
đi đến bây giờ, dựa vào năng lực của minh tay không dốc sức làm nên thiên hạ,
có được mọi thứ nhưng hiện tại mất hết, những năm gần đây, hắn ở thương chính
hai giới bày mưu nghĩ kế, hô mưa gọi gió, là một vương giả thật sự.




            Nhưng mà
hôm nay, hắn lại rơi vào trình độ như vậy...




            Cái này là anh
hùng ở tuổi xế chiều bi thương, làm mỗi người đều cảm thấy vô cùng chua xót,
cho dù là người có thù hận như Lưu Bát cũng không nhịn được cảm khái ngàn vạn.




            "Mời!"
Lưu Bát tự mình mở cửa xe, mời Thân Đồ Dạ lên xe.




            Tưởng Khiếu
Quân đỡ Thân Đồ Dạ lên xe, Lưu Bát chưa cùng đi lên, mà ngồi ở chiếc xe đằng
sau, đại khái, hắn muốn cho Thân Đồ Dạ một chút không gian, để hắn giữ lại một
chút tôn nghiêm đi. .




            Thân Đồ
Phong Hoa ở trong xe vẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, nhìn đoàn xe của Lưu
Bát chậm rãi chạy ra khỏi cánh đồng hoa, cô cô biết rõ, Thân Đồ Dạ đã bị Lưu
Bát mang đi, nước mắt rốt cục vẫn phải nhịn không được rớt xuống, cảm thấy vô
cùng chua xót, nhưng mà rất nhanh, cô cô lau khô nước mắt, ở trong lòng tự nói
với mình, không cần sợ, không có việc gì , vô luận trả giá giá cao cỡ nào, mình
cũng sẽ không để Thân Đồ có chuyện. . .




            "Ai..."
Lôi Vân nhịn không được thở dài, "Thân Đồ tiên sinh từ trước đến nay là duy
ngã độc tôn, hiện tại bởi vì một cô gái mà biến thành như thế này..."




            Lôi Vân biết
rõ chính mình không nên nói lời như vậy, nói đến một nửa liền nghẹn lại, chỉ là
thật sự là không nói không được.




            Thân Đồ
Phong Hoa nghiêng đầu nhìn Lăng Tuyết đang ngủ say, tâm tình phức tạp khó tả, bà
có thể nói cái gì đây? Cái này đều là Thân Đồ Dạ tự nguyện, chẳng thể trách ai,
hoặc là nhìn từ một cái góc độ khác, Thân Đồ Dạ đang thay cha nó chuộc tội đi.




            Năm đó Thân
Đồ Tiếu khư khư cố chấp, gián tiếp hại chết mẹ của Lăng Tuyết Thẩm Nhan, cũng
làm hại Lăng Tuyết lưu lạc ở ngoài hai mươi mốt năm.




            Thân Đồ gia
làm hại Cung gia quá nhiều, Thân Đồ Tiếu đã không còn, cho nên những tội lỗi
này đều do Thân Đồ Dạ đến hoàn lại.




            Có lẽ này
chính là ý trời...




            "Chủ
nhân." Lôi Vân ngưng trọng nói, "Ngài trước nói tôi đi điều tra vụ án
một nhà Đế Phong chết thảm, tôi tra được một chút manh mối, năm đó người chịu
trách nhiệm xử lý chuyện kia đều đã chết hết, chỉ còn lại một người, bị bệnh,
hiện tại ở trong một bệnh viện nhỏ phía của một trấn nhỏ ở đây, tôi đã phái người
đi qua đón hắn ."




            "Uh"
Thân Đồ Phong Hoa đáp một tiếng, không nói gì thêm, tâm tình vẫn như cũ vô cùng
sa sút, giống như đối với chuyện này cũng không có cảm xúc gì.




            Lôi Vân trấn
an nói: "Chủ nhân, ngài không phải đã nói sao? Năm đó chủ nhân Thân Đồ mặc
dù có chút cố chấp, nhưng cũng không phải là phát rồ như vậy, cho dù hắn ghen
tuông với Đế Diệu Dương, cũng sẽ không dùng thủ đoạn ác độc như vậy hại chết cả
nhà của hắn, trong này nhất định có ẩn tình khác, chỉ cần chúng ta tìm được thuộc
hạ chịu trách nhiệm năm đó, chân tướng có thể tra ra manh mối ."




            "Lúc
trước tôi lòng nóng như lửa đốt, đang suy nghĩ tìm manh mối để điều tra một
chút, nhưng mà bây giờ xem ra, giống như là tôi quá ngây thơ ..." Thân Đồ
Phong Hoa khổ sở cười, "Nếu tra ra được chuyện kia không phải là do anh
tôi ra lệnh, mà do những thuộc hạ kia tự tiện làm chủ thì có thể như thế nào? Người
của Đế gia cũng là bởi vì Thân Đồ gia chúng ta mà chết, Đế Phong tuổi còn bé mà
đã mồ côi, hai mươi năm huyết hải thâm cừu, hắn sao sẽ dễ dàng buông tha cho?
Huống chi, hắn và Thân Đồ không chỉ là cũ thù, còn có hận mới..."




            Lúc nói câu
cuối cùng kia, Thân Đồ Phong Hoa nhìn thật sâu Lăng Tuyết - -




            "Bây
giờ nhìn lại, Lãnh Thanh Mặc hẳn là phải lấy được Lăng Tuyết, bằng không, hắn
căn bản là không cần quấn một vòng lớn như thế còn động tay chân với người cô
nhi viện, trực tiếp đem Lăng Tuyết giết đi thì chết vô đối chứng, cũng chứng thực
tội danh của Thân Đồ, cho nên hắn làm ra nhiều chuyện như thế, đơn giản cũng là
bởi vì động chân tình với Lăng Tuyết..."




            "Nói
cách khác, chúng ta còn có một con đường cuối cùng." Lôi Vân đột nhiên hai
mắt tỏa sáng, kích động nói, "Chỉ cần Lăng tiểu thư ở trong tay chúng ta,
Lãnh Thanh Mặc sẽ không thể động Thân Đồ tiên sinh! ! !"




            Thân Đồ
Phong Hoa không có phản bác, cũng không có tiếp nhận, chỉ hơi hơi nheo lại đôi
mắt.




            Bà cũng sẽ
không làm tổn thương Lăng Tuyết, nhưng mà, nếu như muốn dùng Lăng Tuyết để bảo
toàn mạng sống cho Thân Đồ Dạ, bà tuyệt đối là không thể chối từ...




            Lỗi Lạc nhận
được tin tức, biết rõ Thân Đồ Dạ đã bị Lưu Bát mang đi, lập tức đi tìm Dạ Thần.




            Dạ Thần còn
ở bệnh viện chăm sóc cho cô gái bên cạnh hắn, nghe được tùy tùng đến bẩm báo
như vậy, không khỏi nhăn mày lại, có chút ít không kiên nhẫn, nhưng mà nghĩ tới
Lỗi Lạc và Thân Đồ Dạ đều là huynh đệ, thì tảng đá kia cũng có chút cảm động,
vì vậy vẫn là đứng dậy đi tiếp Lỗi Lạc.




            Đi đến một
phòng đặc biệt được chuẩn bị làm thư phòng cho hắn, mới vừa vào cửa, Lỗi Lạc liền
đón lại đây, kích động nói: "Dạ vương, Thân Đồ Dạ hắn..."




            "Bị Lưu
Bát mang đi sao, tôi biết rồi." Lỗi Lạc cắt đứt lời Lỗi Lạc nói, nhàn nhạt
đáp lại, "Tôn Dạ nếu đã lên tiếng muốn người, tôi sao có thể cùng hắn đoạt?"




            Lỗi Lạc vừa
nghe lời này liền nóng nảy, cuống quít nói: "Nhưng mà Dạ vương, Thân Đồ Dạ
bây giờ còn là ngũ đế chi nhất, là đồng môn của ngài, ngài sao có thể thấy chết
mà không cứu đây?"




            "Tôi
đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu." Dạ Thần trắng mắt liếc hắn một
cái, "Nhưng mà bây giờ ai nói với cậu hắn muốn chết ?"




            Lỗi Lạc sửng
sốt, kinh ngạc nhìn Dạ Thần, có chút ít mơ hồ , hoàn toàn không có hiểu rõ ý của
hắn.




            "Cậu
và Thân Đồ Dạ tình như thủ túc, chẳng lẽ không biết hắn và Tôn Dạ có quan hệ gì
sao?" giọng nói Dạ Thần trở nên lạnh lùng, "Tôn Dạ bây giờ là ở bảo vệ
hắn, cậu không hiểu sao?"




            "Bảo vệ
hắn?" Lỗi Lạc vô cùng kinh ngạc, "Tôi thật sự không biết chuyện này,
Thân Đồ lúc trước có nói với tôi là có một lá bài tẩy, tôi còn tưởng rằng là
ngài."




            "Tôi
sao lại là lá bài tẩy của hắn?" Dạ Thần nhướng mày, "Cậu cũng biết, từ
trước đến nay tôi đều làm làm việc chung, với ai cũng không có quan hệ cá
nhân."




            Tính cách Dạ
Thần quái gở, thích độc lai độc vãng, với ai cũng không đủ thân mật, mà ngay cả
đối với Long Cửu cái tên này khăng khăng một mực trung thành hâm mộ cũng chỉ có
mắt lạnh tương đối thôi. Cho nên hắn mới không vì tình nghĩa huynh đệ với Lỗi Lạc
và Thân Đồ Dạ mà cảm động, bởi vì hắn không có loại tình nghĩa này.




            "Cũng
phải." Lỗi Lạc xác thực không biết rõ Thân Đồ Dạ và Tôn Dạ có quan hệ ra
sao, lúc trước còn tưởng rằng Thân Đồ Dạ đắc tội Tôn Dạ, làm cho Tôn Dạ phát động
giang hồ truy sát muốn bắt Thân Đồ Dạ, vô cùng lo lắng đến đây tìm Dạ Thần hỗ
trợ, bây giờ nhìn lại, là hắn quá sốt ruột .




            Dạ Thần ngáp
một cái, lười biếng nói: "Tôn Dạ cái con mèo nhỏ đó cũng còn là một đại hảo
hán luôn xem trọng quy củ giang hồ, hắn biết rõ Thân Đồ Dạ là người của tôi, sẽ
không giam cầm hắn, hai ngày nữa tôi đi đem người trở về, chúng ta dựa theo quy
củ xử lý, chuyện này sẽ được giải quyết. Nói đến đến Thân Đồ Dạ thật sự đúng là
rất phiền, giải quyết sớm một chút không được sao? Nhất định lăn qua lăn lại một
chuyến, tốn nhiều thời gian, gặp bao nhiêu trắc trở."




            "Ách..."
Lỗi Lạc không biết rõ nên tiếp lời Dạ Thần như thế nào, trên cái thế giới này đại
khái cũng chỉ có hắn dám nói Tôn Dạ là mèo nhỏ, người trên giang hồ phần lớn đều
tôn xưng hắn là vi tôn vương lão nhân gia, không chỉ bởi vì rất nhiều người
không biết rõ tuổi của hắn, hơn nữa hắn ở vị trí vương giả không người nào có
thể rung chuyển, kể cả Dạ Thần.




            Đương
nhiên, Dạ Thần trên giang hồ bày mưu nghĩ kế cả đời, nhưng mà bây giờ cũng bị một
thanh niên so với hắn tuổi nhỏ gấp đôi cải cách, mệnh, hắn sao có thể chịu phục?
Cho nên, trong lòng Dạ Thần mỗi lần nhắc tới Tôn Dạ chính là nổi giận trong bụng,
mà ngay cả nói chuyện giọng nói đều mang địch ý, chỉ là bọn họ hai người vẫn
luôn không có cơ hội chính diện giao phong.




            Lần này bởi
vì Thân Đồ Dạ, đại khái là muốn gặp thử một cái.




            "Được
rồi, cậu đi về trước đi." Dạ Thần vuốt vuốt đôi mắt mệt mỏi, hơi trào
phúng nói, "Không cần lo lắng, Thân Đồ Dạ sẽ không chết, đại không được nữa
chỉ là chịu tội mà thôi, vì tình yêu sao, đáng giá!"




            "Được
rồi, vậy tôi sẽ không quấy rầy ngài." Lỗi Lạc đứng dậy chuẩn bị rời đi.




            "Chờ một
chút." Dạ Thần bỗng nhiên lại gọi Lỗi Lạc lại, "Tôi muốn gặp cô gái của
Thân Đồ Dạ, cậu chuẩn bị một chút đi."




            "A?"
Lỗi Lạc sửng sốt, "Ngài muốn gặp Lăng Tuyết?"




            "Đúng."
Dạ Thần gật gật đầu, tương đối là hiếu kỳ nói, "Tôi muốn biết cô ấy là một
cô gái như thế nào lại có thể làm cho Thân Đồ Dạ liều lĩnh trả giá như thế."




            "Cái
này..." Lỗi Lạc có chút khó khăn, hắn biết rõ Lăng Tuyết ở chỗ Thân Đồ
Phong Hoa, Thân Đồ Phong Hoa đồng ý với Thân Đồ Dạ là bảo vệ tốt cho Lăng Tuyết,
hiện tại tình thế phức tạp, Phong Hoa rất nhạy cảm, chỉ sợ sẽ không đồng ý để Dạ
Thần gặp Lăng Tuyết.




            "Tôi
biết rõ cô gái kia ở chỗ Thân Đồ Phong Hoa, cậu sẽ không quản một cô gái không
được đi tới chỗ này chỗ kia?" Dạ Thần cười nói, "Nếu là cậu sắp xếp
không được, tôi sẽ tự cho người mang tới."




            "Không
không không, tôi có thể sắp xếp." Lỗi Lạc lập tức nói, hắn quá biết rõ Dạ
Thần nói cho người mang tới là có ý gì, sẽ làm cho diễn biến càng thêm nghiêm
trọng, còn không bằng chính hắn đến nghĩ biện pháp sắp xếp đi.




            "Thật
có thể sắp xếp?" Dạ Thần nhìn chằm chằm Lỗi Lạc.




            "Có thể."
Lỗi Lạc gật đầu liên tục.




            "Vậy
là tốt rồi." Dạ Thần hài lòng câu dẫn ra khóe môi, "Ngày mai mười một
giờ đêm, đưa đến đây gặp tôi."




            "Được."
Lỗi Lạc đã đâm lao phải theo lao, không thể từ chối.




            Dạ Thần ra
dấu tay, ý bảo hắn có thể đi.




            Lỗi Lạc hướng
hắn hành lễ, sau đó xoay người rời đi, chỉ là trong lòng âm thầm kêu khổ, cũng
không biết Dạ Thần tại sao phải gặp Lăng Tuyết, hắn sẽ không phải muốn ép hỏi
Lăng Tuyết cái gì đi?




            Suy nghĩ một
chút, hắn vẫn là an ủi chính mình, sẽ không, Dạ vương từ trước đến nay khinh
thường cùng một cô gái so đo, hắn đã đồng ý với Thân Đồ Dạ - chuyện của đàn ông
dùng phương thức của đàn ông mà giải quyết, cũng sẽ không làm Lăng Tuyết khó xử...

1 comment: