Kẻ Thù Bên Gối – Chương 402

"Lăng, Tuyết - - "

"Nếu như anh không muốn em gả cho người khác, thì nhất định phải sống sót trở về." đôi mắt Lăng Tuyết đã hồng, nghẹn ngào nói, "Em ở Hải Thành chờ anh, em ở nhà chờ anh!"

Nghe được câu này, Thân Đồ Dạ bỗng chốc liền rõ ràng, cô là đang sợ hắn không quay về, sợ hãi sẽ mất đi hắn, cho nên mới dùng loại phương thức này để kích thích hắn, nói cho cùng, là cô không muốn mất hắn mà thôi.

Hắn như thế nào mà ngốc như vậy, lại còn cùng cô tích cực.

"Đứa ngốc!" Thân Đồ Dạ lần nữa ôm chặt lấy cô, "Tin tưởng anh, anh nhất định sẽ trở về , nhất định trở về tìm em!"

"Ừ." Lăng Tuyết rưng rưng gật đầu, bên môi lại giương cao đường cong mờ, ở trong lòng cô tự nói với mình, vô luận xảy ra chuyện gì, cô đều sẽ chờ hắn .

...

Đưa tiễn lúc nào cũng sầu não, Thân Đồ Dạ sợ mình sẽ nhịn không được, cho nên không có đưa đi Lăng Tuyết, mà là để hai người tùy tùng hộ tống Lăng Tuyết và Thân Đồ Phong Hoa đi sân bay.

Lỗi Lạc hôn mê bất tỉnh, không thể tạm biệt với Thân Đồ Phong Hoa, Thân Đồ Phong Hoa trước khi đi hôn lên trên trán hắn, ở trong lòng nói, chờ tôi trở lại!

Thân Đồ Dạ đưa các cô lên xe, mạnh mẽ bình tĩnh phất tay: "Đi thôi!"

Lăng Tuyết cũng không nói gì, chỉ là nhìn hắn, lưu luyến không rời đắm đuối nhìn hắn.

"Uh." Thân Đồ Phong Hoa đóng cửa kính xe lên, bên ngoài Thân Đồ Dạ thấy không rõ bên trong xe, nên cũng không biết Lăng Tuyết đã nước mắt đầy mặt.

"Không có việc gì, bọn họ nhất định sẽ bình an trở về ." Thân Đồ Phong Hoa cầm tay Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết lau nước mắt, cố nặn ra vẻ tươi cười: "Con biết rõ, con tin tưởng anh ấy, anh ấy chưa từng lừa gạt con!"

"Đúng..." Thân Đồ Phong Hoa không biết rõ nên nói cái gì mới tốt, kỳ thật cô cô cũng muốn khóc, cái loại cảm giác thương cảm đó lúc nào cũng quanh quẩn trong lòng, vẫy không đi, cô cô cũng là phụ nữ, cũng có nước mắt , nhưng mà cô cô biết rõ mình không thể khóc, cô cô sợ cô cô vừa khóc , tâm tình Lăng Tuyết càng thêm khống chế không nổi .

Tiếp bọn họ là một trận đánh ác liệt không muốn cũng phải đánh, đàn ông cần ở bên ngoài xử lý chuyện lớn, mà các cô cũng phải xử lý tốt việc nhà, đem phiền toái mà Lãnh Thanh Mặc để lại xử rõ ràng lý sạch sẽ một lần, đợi đến lúc hai bên đều giải quyết xong, mọi thứ sẽ tốt đẹp lên ...

Thân Đồ Dạ đứng ở tại chỗ đưa mắt nhìn Lăng Tuyết rời đi, cho đến khi ánh mắt không còn nhìn thấy nữa, hắn mới thu hồi ánh mắt, xoay người lên chiếc xe phía sau kia, ra lệnh: "Về tòa thành của Dạ vương."

"Vâng"

...

Ngoài cửa sổ bão tuyết bay tán loạn, chỉ có màu trắng bạc lọt vào tầm mắt, Thân Đồ Dạ híp mắt nhìn cảnh tuyết ở bên ngoài, trong lòng nói: "Lăng Tuyết, chờ anh!"

"Đồ gia, điện thoại ngài đang reo." Tùy tùng nhắc nhở.

Thân Đồ Dạ phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện đồng hồ đeo tay đang có người gọi đến, hắn hoàn toàn đắm chìm vào cảm giác lúc ly biệt, thế nhưng không hề phát giác, hắn giơ tay lên nhìn nhìn, là số của Dạ Băng, hẳn là có việc gấp, liên tục gọi đã lâu.

Hắn lập tức nghe điện thoại: "Dạ Băng!"

"Đồ gia, không tốt lắm." Dạ Băng lo lắng nói, "Đế tiên sinh chạy rồi."

"Cái gì?" Thân Đồ Dạ ngơ ngẩn, "Đế Phong chạy ? ? ? Chuyện khi nào vậy? ? ?"

"Chắc hơn một giờ." Dạ Băng lòng nóng như lửa đốt, "Tôi đã phái người đi tìm hắn , nhưng mà..."

"Như thế nào? Hắn chạy một tiếng đồng hồ, bây giờ cô mới nói cho tôi biết? ?" Thân Đồ Dạ tức giận chất vấn, "Cô có biết chuyện có tính nghiêm trọng cỡ nào hay không?"

"Tôi biết rõ, nhưng mà..."

"Đợi một chút."

Thân Đồ Dạ dùng khác di động khác gọi cho Thân Đồ Phong Hoa, hắn lo lắng Đế Phong chạy đi tìm Lăng Tuyết, không cho cô lên máy bay, nhưng mà di động của Thân Đồ Phong Hoa không gọi được, hắn lại gọi cho Lăng Tuyết, cũng không gọi được, hắn cuối cùng thử gọi Lôi Vân, cũng không gọi được...

Hắn biết rõ đã xảy ra chuyện, lập tức phân phó lái xe quay đầu chạy ra sân bay.

Sau khi ra lệnh xong, Thân Đồ Dạ tức giận quát khẽ: "Dạ Băng, cô đã làm việc cho Dạ vương lâu như vậy, chính là làm việc như vậy?"

"Thực xin lỗi, Đồ gia..." Dạ Băng vô cùng hổ thẹn, "Tôi trở lại tòa thành liền đi tìm Đế tiên sinh, tùy tùng của hắn nói thân thể hắn khó chịu ở trong phòng nghỉ ngơi, nói tôi một lúc nữa lại đi tìm hắn, tôi không phải là không có nghĩ đến có vấn đề, nhưng mà hắn dù sao cũng là ngũ đế, tôi chỉ là tùy tùng, cũng không dám tùy tiện chống đối hắn, cho nên tôi chỉ có thể ở trong bóng tối hỏi thăm những tùy tùng khác, hỏi hắn hôm nay có rời đi tòa thành hay không, các tùy tùng đều ào ào bày tỏ nói hắn không có, tôi tin tưởng, nên mới chờ chậm một chút khi khác nói, không nghĩ tới..."

"Đế Phong chỉ có bốn tên tùy tùng, những người khác đều là người của Dạ vương." Thân Đồ Dạ phân tích nói, "Bọn họ chắc sẽ không phải nói dối, cái này chỉ có thể nói rõ Lãnh Thanh Mặc chơi chiêu lừa dối quá tốt mà thôi."

"Đúng." Dạ Băng vội vàng đáp lại, "Tôi chờ một cái tiếng đồng hồ, hắn vẫn không có đi ra, tôi lo lắng có vấn đề, dù sao ngài và Dạ vương đều nghiêm túc dặn dò không thể để cho hắn chạy , cho nên tôi cố ý cho người giúp việc đi đưa bữa ăn cho hắn, tùy tùng của hắn vẫn là ngăn người giúp việc ở bên ngoài, nhưng tôi tìm viện cớ cho người giúp việc đi vào, lúc này mới phát hiện hắn căn bản là không ở trong phòng..."

"Được rồi, tôi biết rõ ." lúc này Thân Đồ Dạ đã tỉnh táo lại, Lãnh Thanh Mặc quỷ kế đa đoan, giảo hoạt như hồ ly, mà ngay cả hắn cũng thường xuyên bị hắn tính kế, làm sao huống hồ là Dạ Băng chứ? Hắn quyết đoán ra lệnh, "Cô nhanh liên lạc với cục hàng không, ngăn cản hắn xuất cảnh, mặt khác, lập tức phái người đi lùng bắt, nhất định phải tìm ra hắn."

"Tôi đã phân phó đi xuống." Dạ Băng nói.

"Có tin tức gì lập tức bẩm báo với tôi."

"Vâng"

...

Cúp điện thoại, Thân Đồ Dạ nhìn đồng hồ, chắc là, Lăng Tuyết và Thân Đồ Phong Hoa đại khái đã lên máy bay, khó trách điện thoại liên lạc không được.

Nhưng mà, vạn nhất Lãnh Thanh Mặc cũng lên chuyến bay đó thì làm sao bây giờ?

Thân Đồ Dạ vô cùng lo lắng, hắn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cục hàng không, lúc này, Thân Đồ Phong Hoa gọi tới, hắn lập tức tiếp nghe: "Thân Đồ Phong Hoa..."

"Xảy ra chuyện gì ? Đột nhiên gọi điện thoại lại đây, lại sốt ruột như thế?" Thân Đồ Phong Hoa hỏi.

"Lãnh Thanh Mặc chạy rồi, con lo lắng hắn đi tìm Lăng Tuyết." Thân Đồ Dạ lo lắng nói, "Các người hiện tại ở đâu?"

"Chúng ta đã lên máy bay, máy bay lập tức sẽ cất cánh, cô cô cho tùy tùng kiểm tra một chút, ở đây không có bất kỳ nhân vật nào khả nghi, cũng không có thấy Lãnh Thanh Mặc, có phải con nghĩ nhiều hay không?" Thân Đồ Phong Hoa thật bình tĩnh hỏi.

"Không có?" Thân Đồ Dạ có chút ít kinh ngạc, với sự hiểu biết của hắn với Lãnh Thanh Mặc, Lãnh Thanh Mặc chạy trốn không phải là phải trước tiên đi tìm Lăng Tuyết sao? Bằng không hắn còn có thể đi nơi nào?

Nhưng mà Thân Đồ Phong Hoa nếu đã nói như thế, vậy hẳn là là không có vấn đề.

Đầu tiên Thân Đồ Phong Hoa không sẽ nói láo, tiếp theo, Thân Đồ Phong Hoa trà trộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, tùy tùng bên cạnh tất cả đều là tinh anh, làm việc đều rất cẩn thận, không thể nào chỉ có một chút chuyện như vậy mà không làm rõ được.

Nghĩ tới đây, Thân Đồ Dạ thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, vậy các người cẩn thận một chút. Có chuyện gì lập tức liên lạc với con, con báo Lôi Quân ở Hải Thành ra đón hai người rồi."

"Uh" Thân Đồ Phong Hoa đáp lại, "Bye bye."

Nói xong, Thân Đồ Phong Hoa liền cúp điện thoại ...

Thân Đồ Dạ nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến âm báo bận, bỗng chốc liền sửng sốt, không đúng, Thân Đồ Phong Hoa từ trước đến giờ sẽ không có cúp điện thoại trước hắn, cô cô là người hay càm ràm dong dài, mỗi một lần đều có chuyện nói không hết, hơn nữa cô cô giống như một người mẹ vậy luôn bận tâm Thân Đồ Dạ, cho nên vĩnh viễn đều là chờ hắn cúp điện thoại trước, lần này sao lại sốt ruột như vậy? Cho dù là máy bay sắp cất cánh, ít nhất cô cô cũng sẽ nói một tiếng đi?

Không cần thiết phải sốt ruột như thế...

Thân Đồ Dạ cẩn thận nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi, lập tức phát hiện sơ hở, khi hắn nói cho Thân Đồ Phong Hoa biết Lãnh Thanh Mặc đã chạy, cô cô không có chút kinh ngạc nào, còn có, hỏi cũng không hỏi một câu, mặc dù nói tính tình cô cô luôn lạnh nhạt thong dong, nhưng chuyện có tính nghiêm trọng lớn, hơn nữa rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô cô và Lăng Tuyết, ít nhất cô cô cũng muốn hiểu rõ tình hình để đề phòng vạn nhất mới đúng.

Còn có, lúc máy bay sắp cất cánh, trong radio sẽ thông báo về hướng dẫn an toàn trên máy bay, nhưng mà bên đó rất yên tĩnh, yên tĩnh đến không bình thường.

Lẽ nào...

Trong lòng Thân Đồ Dạ cả kinh, lập tức ra lệnh: "Đi sân bay, nhanh!"

"Vâng!"

...

Một chiếc xe phiên bảng dài, Lãnh Thanh Mặc với tư thái lãnh ngạo ngồi ở trên ghế sofa, tươi cười rạng rỡ nhìn Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết hận thấu xương trừng mắt hắn: "Anh muốn thế nào?"

Có một họng súng chống vào gáy cô, bên kia, Lôi Vân đã bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, miệng phun máu tươi, cũng không cách nào nhúc nhích.

Thân Đồ Phong Hoa ngồi trên ghế sofa, ba họng súng chĩa về phía cô cô, trong đó một tên đã bóp cò, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ súng bắn bể đầu cô cô.

Cô cô nắm chặt di động đã tắt máy, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Lãnh Thanh Mặc: "Có gan thì cậu nổ súng đi, xem một chút cậu còn có thể ra khỏi Anh quốc không."

Ánh mắt Lãnh Thanh Mặc vẫn như cũ lưu luyến ở trên người Lăng Tuyết, lại dùng thủ ngữ nói với Thân Đồ Phong Hoa: "bà yên tâm, có các người ở trên tay tôi, tôi nhất định có thể an toàn rời khỏi Anh quốc."

"Anh thật hèn hạ! ! !" Lăng Tuyết kích động rống giận, "Thiệt thòi cho tôi trước kia làm  sao có thể tín nhiệm anh, thì ra mọi thứ đều là do anh làm, là anh hại chết con của tôi, là anh đẩy viện trưởng Quách xuống lầu, là anh hãm hại Lăng Ngạo, là anh cho người phóng hỏa cô nhi viện, là anh bắt cóc những đứa trẻ kia, tất cả đều là do anh làm ..."

Lãnh Thanh Mặc không có trả lời chỉ trích của cô, chỉ là lẳng lặng nhìn cô, bên môi vẫn là nụ cười nhẹ nhàn nhạt như cũ, ra dấu tay, thuộc hạ lập tức đi tới đem Thân Đồ Phong Hoa và Lôi Vân áp lên...

"Anh muốn làm gì?" Lăng Tuyết cuống quít chất vấn.

"Tách ra đi." Lãnh Thanh Mặc dùng thủ ngữ trả lời, "Nếu như em ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ không động bọn họ, nếu không..."

Lời hắn còn chưa dứt, một tên tùy tùng liền hung hăng quăng tát Thân Đồ Phong Hoa một bạt tai, Thân Đồ Phong Hoa bị đánh mặt đỏ tới mang tai, khóe miệng rỉ máu.

"Dừng tay - -" Lăng Tuyết kích động rống giận, "Lãnh Thanh Mặc, anh điên rồi, đến cùng anh muốn làm gì? ? ?"

"Em cũng muốn nhìn thấy." Lãnh Thanh Mặc chỉ Lôi Vân, "Em không nghe lời, đó là kết cục của bọn họ. Vừa rồi để cho em gọi Thân Đồ Dạ, em không chịu gọi, cho nên bà ta liền thành cái dạng kia... Nếu như em không chịu theo tôi, như vậy người tiếp theo là cô ta."

Hắn chỉ Thân Đồ Phong Hoa, "Dạ Thần và Tôn Dạ đều đứng về phía Thân Đồ Dạ, dù sao tôi đấu không lại bọn hắn, rất nhanh sẽ hai bàn tay trắng, không sợ lại đắc tội vài người. Mà tôi nửa đời tâm nguyện, là muốn được đến bên Lăng Tuyết mà thôi."

1 comment: