Đột nhiên, một người
nắm chặt bàn tay nổi lên gân xanh kia.
Đầu ngón tay
Thương Bích Lạc run lên, cố gắng đè xuống ý muốn công kích, chỉ thấy hai mắt
Ngôn Tất Hành hàm chứa tình thâm nhìn chăm chú vào
hắn: “Người anh
em, anh thật may mắn.”
Khóe mắt Thương
boss giật giật, âm thầm dùng sức, muốn rút tay lại, lại bi ai phát hiện —— đối
phương nắm càng chặt rồi.
”Hoạn nạn gặp chân
tình a.” Ngôn Tất Hành cảm khái lắc đầu, “Tại sao tôi không cưa được cô gái tốt
như vậy chứ? Chẳng lẽ vì tôi quá đẹp trai?” Nói
xong, hắn rốt cuộc
bỏ tay Thương Bích Lạc ra, đổi thành vỗ mạnh lưng, “Bộ dạng đẹp trai áp lực thật
lớn a! Thật không biết tôi nên hâm mộ anh, hay là
anh nên hâm mộ
tôi.”
“. . . . . .” Cho
dù là đại nhân boss tự phụ trước nay, không thừa nhận cũng không được, ít nhất ở
phương diện da mặt, hắn cam bái hạ phong.
”Cho nên, hai người
hãy thu nạp tôi đi.”
”Hả?” Hạ Hoàng Tuyền
xoa trán, những lời này và những lời phía trước có liên quan sao? Có sao có
sao?!
Trong lúc không
nói gì, Ngôn Tất Hành đã bắt đầu giới thiệu ưu điểm của mình: “Tôi biết lái xe
biết giao tế biết đánh nhau biết nấu ăn biết rửa chén biết
tắm kỳ biết mát xa
còn có thể ấm giường. . .”
“. . . . . .” Tuy
rằng đa phần là điểm khiến người ta châm chọc, nhưng Hạ Hoàng Tuyền không thể
không thừa nhận, tiểu đội của bọn họ đúng là còn cần
một người.
Trước tiên, là vấn
đề lái xe, hai người hợp tác không an toàn bằng chỉ một người thành thạo lái;
Tiếp theo, là vấn
đề giao tế, trên điểm này, thân thể của Thương Bích Lạc không phù hợp, tính
cách cô không phù hợp, mà Ngôn Tất Hành chỉ mấy ngày
đã thăm dò được
tình hình của khu tập trung này, có thể thấy hắn thật sự giỏi về nghe ngóng tin
tức;
Cuối cùng, là vấn
đề sinh hoạt, cô cần một người giúp chăm sóc Thương Bích Lạc, cùng tính luôn tiện
hơn khác phái, dù sao không thể lần nào cũng có
người tốt như Đường
Nghị giúp đỡ.
Huống chi Ngôn Tất
Hành cũng không thành trói buộc, trên ý nghĩa nào đó cũng là trợ thủ không tồi.
Cho nên, một phen giới thiệu có vẻ như nói nhảm
của hắn, thực ra
đã hoàn toàn đánh trúng điểm quan trọng.
Ánh mắt của cô
chuyển hướng về phía Thương Bích Lạc, hai người nhìn nhau, đạt thành nhận thức
chung trên điểm này.
Cứ như vậy, Ngôn Tất
Hành thành công nhập bọn.
”Tôi đi thu xếp đồ
đạc, lát nữa sẽ tới nương tựa, hãy hưởng thụ thời gian cuối cùng của thế giới
hai người đi.”
Bỏ lại những lời
này, Ngôn Tất Hành liền phủi mông chạy lấy người, hai người còn lại nhìn nhau, ở
phương diện “Nghẹn họng không nói gì” không ngờ lại
đồng điệu một cách
kỳ lạ, sau khi phản ứng kịp, trong lòng Hạ Hoàng Tuyền rối rắm, phi phi phi! Vì
sao cô lại nghĩ giống như tên kia chứ?!
Khi Thương Bích Lạc
dùng cơm chiều, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy nhàm chán cũng bắt đầu đứng quanh xe em
bé quanh sát, chiếc xe mà Ngôn Tất
Hành mang đến có
màu đen, thoạt nhìn cũng không có gì buồn cười, nhưng là, vì để nó giống như xe
lăn, có chút bộ phận cần phải dỡ bỏ. Lúc đang đi
quanh, cô vô tình
ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Thương boss đang ăn mì sợi —— thanh
niên nho nhã ngồi khoanh chân dưới đất (ít nhất bề
ngoài là vậy), tay
trái bưng cái nồi nhỏ hoàn toàn không hợp với khí chất, tay phải cầm đũa inox gắp
mì sợi cho vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm,
không hề có một tiếng
động.
Dường như là chú ý
tới ánh mắt của cô, mắt Thương Bích Lạc híp lại, mang theo vẻ nghi hoặc nhìn về
phía Hạ Hoàng Tuyền.
”Không có gì.” Hạ
Hoàng Tuyền nhún vai, “Chỉ là cảm thấy đời này anh chưa từng chật vật đến như vậy.”
Thương Bích Lạc sững
sờ trong chớp mắt, đến khi nuốt xuống một miếng cuối cùng, động tác tao nhã lau
khóe miệng, mới nói: “Vì sao lại cảm thấy như
vậy?”
”Vừa nhìn không phải
sẽ biết sao, cả người một dạng đại thiếu gia, nhà tư bản độc ác bóc lột nhân
dân!”
”Cô thù hận người
giàu?”
“. . . Người bình
thường đều sẽ như vậy!”
”Nhưng tại thế giới
này, cho dù nhiều tiền cũng không có giá trị gì, giống như lúc này.” Thương
boss rũ mắt, trong đôi mắt tối đen lóe lên cảm xúc không
rõ, “Sinh mệnh của
tôi nằm trong tay cô.”
”A?” Hạ Hoàng Tuyền
nhíu mày, “Anh đúng là biết được rõ ràng.”
”Nhìn những người
đó, cho dù hành động không giống nhau, nhưng đều lựa chọn thứ có giá trị với bản
thân, tôi đối với cô mà nói, giá trị ở chỗ nào?”
Cho nên nói, tên
này rốt cuộc không có cảm giác an toàn đến mức nào, còn muốn thử bao nhiêu lần?
Hạ Hoàng Tuyền bỗng thấy phiền toái: “Hả? Vấn
đề này không phải
hôm qua anh đã hỏi một lần rồi sao? Là đàn ông thì đừng dong dài như vậy!”
“. . . . . .”
”Nhưng mà, nói cho
anh cũng không sao cả. . .” Hạ Hoàng Tuyền giống như lúc trước trả lời hắn, cúi
người nắm cằm Thương Bích Lạc, ánh mắt đảo
qua đôi môi màu nhạt,
gương mặt từ từ để sát vào, khi cảm thấy hô hấp của đối phương rối loạn trong
chớp mắt, cô ngừng lại, vô cùng không phúc hậu
cười lạnh, “Bởi vì
nhìn anh có vẻ dễ bắt nạt!”
“. . . . . .”
Vừa lòng thấy
khuôn mặt đối phương hiện lên vẻ hoảng hốt, Hạ Hoàng Tuyền nới tay: “Thế giới đột
nhiên biến thành như vậy, tôi cũng rất nôn nóng, vào
thời điểm này con
người không phải đều muốn phát tiết một chút sao?” Tay ấn ở đỉnh đầu của hắn, mặt
âm u nói, “Vào những lúc như vậy, chỉ cần đánh
anh một chút, tinh
thần lập tức trở nên sảng khoái, đây là chỗ giá trị của anh.” Dứt lời, xoa xoa
tay.
”Công cụ dùng để
tiết dục sao?”
”Chính, chính là
như vậy!” Tuy rằng cảm thấy những lời này có chỗ không đúng, nhưng ý chính là
như vậy. . . Có lẽ.
Thương Bích Lạc lắc
đầu thở dài nói: “Lý do này đúng là tồi tệ.”
”Dong dài! Ai bảo
anh có khuôn mặt đáng đánh đòn chứ!”
”Nhưng tôi rất hiếu
kỳ, lần sau khi hỏi lại cô, đáp án có phải sẽ lại thay đổi hay không?”
”Có lẽ.” Hạ Hoàng
Tuyền giang tay, sau đó đột nhiên nheo mắt lại, cao thấp nhìn thanh niên một
phen, nói, “Chẳng lẽ, không được hôn nên anh thấy thất
vọng? Hiện tại bổ
sung cũng có thể.”
”Không cần.”
Thương Bích Lạc trả lời nhanh chóng ngắn gọn.
”Hừ! Ngữ khí ghét
bỏ như vậy là sao? Muốn chết?!” Hạ Hoàng Tuyền bỗng rối rắm, tuy cô chỉ nói mà
thôi, nhưng không nên đả thương tự tôn của
người khác như vậy
chứ!
”Đương nhiên không
muốn.”
“. . . . . .” Chậc,
tên này ngày càng đáng ghét rồi!
Hạ Hoàng Tuyền
không thèm nhìn tên khốn khiến người ta phiền chán kia nữa, ánh mắt chuyển hướng
về phía xe em bé, suy xét một lát, cô dỡ bỏ thanh
ngang màu đen vì để
tránh trẻ con ngã xuống mà đặt ở trước chỗ ngồi, làm như vậy thì ngồi xuống tiện
hơn nhiều. Phía trên xe em bé có nóc tránh nắng,
nhưng nếu người lớn
ngồi vào thì phần sau lưng chạm tới sẽ không thoải mái, cô đi quanh nhìn mấy
vòng,vươn tay bẻ nóc xuống dưới.
Làm xong, xe lăn
màu đen thành công thay hình đổi dạng xuất hiện trước mắt hai người, nếu muốn
nói có gì bất đồng, không thể nghi ngờ là bánh xe lăn
lớn hơn của xe em
bé rất nhiều, hơn nữa cái trước có thể tự di chuyển cái sau lại không thể,
nhưng đây là tình huống không thể thay đổi ngay được.
Cô xoay người lại,
cẩn thận ngồi lên, sau đó thử các độ mạnh yếu khác nhau, sau khi xác định nó rất
rắn chắn sẽ không khiến người ta đột nhiên té ngã,
quay đầu nhìn về
phía Thương Bích Lạc: “Anh thấy có gì cần sửa hay không? Hiện tại cũng chỉ có
cái này, đến khi vào thành thị có cơ hội thì tôi sẽ tìm
một chiếc xe lăn
thực sự cho anh.”
Thương Bích Lạc
nhìn cô chăm chú, không nói gì.
”Sao vậy?” Tên này
bình thường không phải nói rất nhiều sau? Tại sao lại đột nhiên im lặng.
”Không.” Thương
Bích Lạc nhếch miệng, đáp, “Tốt lắm, không có chỗ nào cần thay đổi.”
“. . . . . .”
”Sao vậy?” Thương
Bích Lạc nghiêng đầu, khó được nhìn thấy vẻ trợn mắt há mồm của cô, trong lòng
dấy lên một chút tò mò.
Chân Hạ Hoàng Tuyền
đẩy xe lăn đã sửa đổi đến bên cạnh thanh niên, không hề khách khí nói: “Lại cười
một cái cho tôi.”
“. . . . . .”
”Nhanh chút! Nếu
không đánh anh!”
Khóe miệng Thương
Bích Lạc giật giật, nhưng yếu không thể địch lại mạnh, cuối cùng hắn vẫn mỉm cười
nhìn cô.
Hạ Hoàng Tuyền
nhíu mày, nụ cười này rõ ràng không giống lúc trước. Cho nên, vừa rồi tên này
nói không cần thay đổi, là đang cười thật sao?
d∞đ∞l∞q∞đ Trực
giác nói cho cô là đúng vậy. Quả nhiên, cười dối trá so sánh với cười chân thật,
khác biệt thật rõ ràng, ít nhất nụ cười lúc trước không
đáng ghét đến thế.
Nhưng mà, người này cũng sẽ cười thật lòng sao? Cảm thấy thật không thể tin được.
Không, việc này cũng không liên quan gì đến cô.
Cô lắc lắc đầu, quẳng
suy nghĩ nhàm chán kia ra sau, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói.
”A? Tôi không quấy
rầy hai người chứ?”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
”Không có việc gì,
không có việc gì, hai người tiếp tục, tôi không nhìn thấy gì cả!” Để tỏ vẻ quyết
tâm, Ngôn Tất Hành vươn tay bưng kín mắt.
Hạ Hoàng Tuyền
nhìn thấy đôi mắt đáng khinh lóe sắc xanh lộ ra giữa ngón tay, thở dài, cô đột
nhiên có dự cảm không lành —— cuộc sống về sau sẽ càng phiền toái.