Thương Bích Lạc nói không sai, hiện tại trong lòng Hạ Hoàng
Tuyền đã là lệ rơi đầy mặt, trên mặt mang theo biểu cảm nhìn như lãnh diễm cao
quý
nhưng thực ra có
chút, khụ, gì kia, hắn không nói gì, chỉ ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào cô.
“. . . Ha ha ha
ha.” Hạ Hoàng Tuyền cười gượng, chống lưng ghế ngồi thẳng, “Thực ra, em chỉ là
đang. . .”
”A! Xin lỗi! Anh
không nhìn thấy gì hết!” Ngôn Tất Hành không biết xông ra từ chỗ nào, che mắt một
phen, thống khổ lắc đầu nói, “Thật là, hai người
cũng quá dính
thôi, ban ngày ban mặt sao có thể cứ làm chuyện này chứ?”
“. . . . . .” Ai
làm chuyện này?! Hơn nữa cố ý nhấn mạnh chữ “cứ” là sao? Một cảm giác vô cùng
đáng khinh từ trong đó truyền tới.
”Thượng tá Tô, thật
ngại quá, hai bọn họ luôn như vậy, ha ha ha, có khi tôi cũng cảm thấy mình
chính là bóng đèn, còn anh thì sao?”
“. . . . . .” Tô
Giác không nói gì.
“. . . . . .” Hạ
Hoàng Tuyền xoa trán, giờ khắc này, cô đã thật sâu ý thức được tính nguy hại của
heo đội hữu.
Tô Giác vẫn không
nói, chỉ cúi người, bắt lấy cổ tay Hạ Hoàng Tuyền: “Đi theo anh.”
Hạ Hoàng Tuyền liền
ngoan ngoãn để hắn kéo đi, chẳng phải không thể phản kháng, chỉ là cảm thấy làm
vậy sẽ rất xấu hổ, tuy rằng cô thật ra rất vô tội.
Ngôn Tất hành tựa
vào trên xe, nhìn chăm chú vào bóng lưng của hai người, cười ha ha: “Làm tốt lắm!”
Dứt lời, gật gật đầu, “Quả nhiên là thực hiện
hoàn mỹ phương
châm của tôi!”
”Phương châm?”
”Ai nha, giả bộ
cái gì. . .” Ngôn Tất Hành vươn tay vỗ vỗ đầu vai của Thương Bích Lạc, “Chính
là cái kia, không có tiểu tam đánh bất bại, chỉ có lão nhị
không cố gắng.”
“. . . . . .”
Thương Bích Lạc nhíu mày, nhớ tới sự tình vừa rồi, khóe miệng hơi nhếch lên.
”Anh, anh làm sao
vậy?” Ngôn Tất Hành nhảy lên, xoa mạnh cánh tay, “Khuôn mặt tươi cười siêu cấp
quỷ súc [1] này là gì chứ? Bị em gái chơi hỏng rồi
sao?!”
Thương Bích Lạc
quay đầu nhìn chăm chú vào hắn, không nói gì, biểu cảm trên mặt có vẻ thân thiết
lại vô tội: “Anh nói cái gì?”
“. . . Không,
không có gì.” Vẻ tươi cười nhìn không khác gì khi bình thường khiến Ngôn Tất
Hành không nhịn được mà rùng mình một cái, hắn đột nhiên
ý thức rằng, cho tới
nay mình đã nghĩ sai về điều gì đó.
Cách đó không xa,
tình cảnh của Hạ Hoàng Tuyền cũng không tốt hơn Ngôn Tất Hành bao nhiêu, tuy rằng
Tô Giác không nổi giận với cô, chỉ im lặng
kéo cô đi về phía
trước, nhưng cả người tản ra cơn giận là sao chứ? Giống như cô làm chuyện gì
sai vậy, ghen tị? Ghen? Làm sao có thể? Căn cứ vào tư
liệu, “Cô” và Tô
Giác qua lại từ 5 tuổi đến 15 tuổi, huống chi đối phương còn hơn cô 11 tuổi, vốn
không có khả năng nảy sinh tình yêu, trừ khi hắn có
chứng luyến đồng,
hơn nữa hiện tại bọn họ cách ba năm mới gặp lại. Đợi đã, hay là hắn. . .
Còn đang nghi hoặc,
người đàn ông phía trước bỗng dừng lại, hít sâu mấy hơi, xoay người nói: “Hoàng
Tuyền, chờ sau khi chuyện hiện tại kết thúc, anh
cảm thấy chúng ta
cần nói chuyện.”
“. . . Ừm.” Ngữ
khí thật nghiêm túc, cho nên nói, người này thật sự xem mình như là cha cô? Cứu
mạng, tuổi còn chưa tính, chỉ với gương mặt non mềm
này cô cũng không
thể gọi ra “Ba” được chứ?!
Có lẽ là vì thái độ
nhận tội của Hạ Hoàng Tuyền, Tô Giác chớp chớp mắt, trên mặt lại hiện lên vẻ
tươi cười: “Cứ ước định như vậy rồi.”
”Được.” Hạ Hoàng
Tuyền gật đầu, nhân cơ hội nói, “Tìm kiếm phòng thí nghiệm, có thể để bọn em tới
giúp sao?”
”Rất nguy hiểm.”
Tô Giác nhíu mày, “Em vẫn nên đợi. . .”
”Đừng xem thường,
em rất mạnh.” Tay Hạ Hoàng Tuyền rút khỏi tay hắn, vuốt đao võ sĩ bên hông,
nghiêm cẩn nói, “Em chắc chắn có thể giúp được
anh.”
“. . . Được rồi.”
Tô Giác thở dài, “Dù sao nếu anh không đồng ý, em cũng nhất định sẽ lén chạy tới.”
”Ha ha ha. . .”
Đáp lại hắn là tiếng cười gượng.
”Nhưng mà, anh hi
vọng em hứa với anh một việc.” Hai tay Tô Giác đặt lên vai cô, trong mắt nâu
tràn đầy vẻ nghiêm cẩn, “Tư liệu tất nhiên quan trọng,
nhưng sinh mệnh của
em đối với anh mà nói cũng rất quan trọng, cho nên, nhất định không được cậy mạnh,
hiểu chưa?”
Hạ Hoàng Tuyền giật
mình, cho dù phần quan tâm này là vì trí nhớ giả dối, nhưng cảm giác được người
khác quan tâm cũng không tệ chút nào, cô nhếch
miệng, gật đầu: “Ừm,
còn có. . . Cám ơn.”
”Đồ ngốc.” Tô Giác
xoa đầu cô, “Không cần nói cám ơn với anh.” Sau đó lấy ra súng tín hiệu từ
trong túi áo đưa cho cô, “Nếu gặp nguy hiểm thì dùng
thứ này báo cho
anh biết.:
—— Giọng nói thật
hiền lành, tuy rằng mặt non một chút, nhưng thấy thế nào thì Tô Giác đều đủ tư
cách là trưởng bối, so với “A Giác”, hắn càng muốn
nghe xưng hô khác?
Tuy rằng không thể nào gọi “Ba” được, nhưng chú gì đó thì không thành vấn đề.
Vì thế Hạ Hoàng
Tuyền gật đầu nhận lấy súng: “Cháu nhớ kỹ, chú Tô, chú cũng phải cẩn thận một
chút.”
Dứt lời, cô ngượng
ngùng quay đi tìm hai người khác, cho nên hoàn toàn không chú ý tới, bối cảnh
sau lưng người nào đó chính là sấm sét giữa trời
quang, vạn dặm mây
đen.
Chú Tô. . . Chú
Tô. . . Chú Tô. . . Chú Tô. . . Chú Tô. . .
Thế cho nên, một
phút đồng hồ sau, khi tiếng “Thượng tá Tô” kéo Tô Giác ra khỏi ác mộng tối đen,
câu nói đầu tiên của hắn chính là: “Anh thấy tôi có
già không?”
“. . . . . .” Binh
lính nào đó xoa xoa mồ hôi trên đầu, nghĩ rằng đàn ông đều không thích người
khác nói mình “Ngoài miệng không có râu, làm việc không
bền chắc” [2], vì
thế đáp, “Thượng tá Tô nhìn vô cùng già dặn.”
“. . . . . .” Orz.
[3]
“. . . . . .” Hắn
nói sai rồi sao? Vì sao thượng tá Tô càng có vẻ tuyệt vọng hơn lúc nãy?
Đương nhiên, Hạ
Hoàng Tuyền không thể ngờ được lời nói của mình sẽ có sức mạnh lớn đến thế, tuy
rằng cô đang một lòng một dạ muốn lấy được tư
liệu, mà việc đầu
tiên cần làm là ——
”Ngôn tiểu ca, có
thể đưa cho tôi bản đồ sao?”
”Không thành vấn đề!”
Ngôn Tất Hành đưa
bản đồ vào trong tay cô, hưng trí bừng bừng tiến tới gần: “Em muốn làm gì?”
Hạ Hoàng Tuyền im
lặng một lát, thở dài: “Đây vốn là một bí mật, nhưng tôi cảm thấy hiện tại có
thể nói cho anh.” Nhờ có Thương Bích Lạc “nhắc nhở”,
cô ý thức được rằng
về sau chỉ sợ mình sẽ ở cùng hai người này trong một thời gian rất dài, cho dù
cô có cố gắng che giấu, có một số việt sớm muộn vẫn
sẽ bại lộ, vậy thì
không bằng nhân cơ hội này kéo màn che trước, nghĩ thế, cô vươn tay, kéo xuống
chụp mắt bên mắt trái, để lộ ra “Mắt Hoàng Tuyền”
hổ phách kia trước
mặt thanh niên.
Thương Bích Lạc
híp mắt lại, tuy rằng lần đầu tiên thấy nó hắn có vẻ như ung dung thản nhiên,
thực ra trong lòng vẫn để ý một chút, trong con mắt kia
tản ra điềm xấu, đồng
tử màu đỏ đậm nhìn chăm chú tựa như độc xà để mắt con mồi, làm cho người ta
không thoải mái, có cảm giác hoàn toàn bất đồng
so với cô, lại tại
điểm nào đó phù hợp một cách kỳ lạ.
Mâu thuẫn nhưng thống
nhất.
”Đây là. . .” Ngôn
Tất hành và đồng bọn nhỏ (không hề có!) của hắn sợ ngây người!
”Con mắt này tên
là mắt Hoàng Tuyền.” Hạ Hoàng Tuyền vô cùng yêu thương tiểu thuyết và phim
trinh thám, tuy rằng biết chỉ số thông minh của mình
không cao, nhưng
cũng nhớ rõ —— cái gọi là nói dối, chính là phải trộn lẫn cả lời nói dối và nói
thật, trên thực tế, hiện tại cô cũng làm như vậy, “Cái giá
là lấy đi đôi mắt
trái, dùng nó tôi có thể nhìn tới thứ nào đó.”
“. . . Thứ nào
đó?”
”Ừm.” Mắt Hạ Hoàng
Tuyền đảo qua zombie ngã trên đất không còn tử khí, lại nhìn về nhóm binh lính
cách đó không xa, màu sắc trên người bọn họ
đậm nhạt không đồng
nhất, có một số người, cũng sắp chết. . . Cô mấp máy môi, nói tiếp, “Nói ngắn gọn,
tôi có thể nhìn thấy thứ mà người khác nhìn
không tới.” Ngẩng
đầu nhìn chăm chú vào mũi tên trên đầu, “Mà thứ này, có thể trở thành chỉ dẫn
cho hành động.”
Ngôn Tất Hành sờ cằm:
“Tuy rằng không rõ có ý gì, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại!”
“. . . Này!” Hạ
Hoàng Tuyền quơ quơ bản đồ trong tay, “Tóm lại, hiện tại tôi dùng cho anh xem!”
Vừa nói vừa giơ bản đồ trong tay lên trên, một bộ
“vận công” cao
thâm.
Thương Bích Lạc hứng
thú nhìn chăm chú vào động tác của cô, phán đoán dựa vào ngữ điệu và biểu cảm vừa
rồi của cô, mỗi một câu đều là sự thật,
nhưng tổng hợp lại,
lại khiến cho người ta có cảm giác giả dối và không hợp lý, là che giấu ở chỗ mấu
chốt, hay là dùng lời nói thật để xây dựng lời nói
dối?
Không thể phủ nhận,
hắn ngày càng có hứng thú với việc này.
”Tôi đã biết!”
”Như vậy đã biết?”
”Nếu không thì?” Hạ
Hoàng Tuyền nhìn chăm chú vào Ngôn Tất Hành, bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng này
là sao?
”Đây cũng quá có lệ
rồi.” Ngôn Tất Hành kháng nghị nói, “Ít nhất phải có động tác đặc trưng nào chứ,
hoặc là hô khẩu hiệu a! Ví dụ như 'Con mắt hãy
ban cho ta lực lượng
đi' hoặc là 'A. . .nha!” gì đó.”
“. . . Anh đủ!” Khẩu
hiệu thấp kém tới cực điểm này là sao? Xem TV nhiều quá phải không! Hạ Hoàng
Tuyền xoa trán, “Nói tóm lại, tôi đã biết địa điểm
cần tới tiếp theo,
Ngôn tiểu ca, lái xe!”
”Rõ!”
Hạ Hoàng Tuyền mở
ra vị trí bên cạnh ghế lái rồi ngồi xuống.
Ngôn Tất Hành sửng
sốt, sau đó dùng giọng điệu vô cùng ngượng ngùng nói: “Ai nha, em gái, em cuối
cùng cũng phát hiện vẻ đẹp của anh sao?”
“. . . . . .” Hạ
Hoàng Tuyền yên lặng đi xuống xe, chạy đến phía sau, mở cửa xe, kéo Thương Bích
Lạc, ném vào ghế cạnh ghế lái, “Người có thể phát
hiện vẻ đẹp của
anh là anh ta.”
“. . . Em gái, định
hướng tình dục của anh rất bình thường.”
”Ừm, mắt của tôi
cũng rất bình thường.”
Ngôn Tất Hành rơi
lệ đầy mặt, cho nên nói hắn là bị khinh thường sao?
Thương Bích Lạc
yên lặng vươn tay, vỗ vỗ vai Ngôn Tất Hành, ngay khi đối phương được sủng mà
kinh nhìn lại, hắn nhíu mày cười: “Không có tiểu tam
không nỗ lực?”
“. . . Hiểu lầm,
thực ra đây là hiểu lầm. Ôi, đừng cười với tôi như vậy, tôi sợ hãi tay không
lái được xe!”
Hạ Hoàng Tuyền ngồi
sau, chống má nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy, có hai tên heo đội hữu cũng
là một việc không tệ, tuy rằng có chút đáng ghét.
[1] Tàn nhẫn, vô
tình, tâm lý biến thái có khuynh hướng thích ngược.
[2] Chỉ người trẻ
tuổi làm việc không lão luyện và bền chắc.
[3]
Orz: Hình ảnh một người quỳ xuống đất.