Đương nhiên, ngay
từ đầu Hạ Hoàng Tuyền đã không cần đáp án, cho dù hắn trả lời “0 %”, cô cũng sẽ
không thể hạ thủ lưu tình với tên khốn không có
tiết tháo [1] này.
Vì thế, khi Ngôn Tất
Hành đáng khinh trở về phòng, tình cảnh nhìn đến chính là —— cô gái khom gối ôm
đao ngồi nghỉ, vẻ mặt không thể tin được, mà
thanh niên nằm
trên cái bàn bên cạnh, một tay đặt ở bụng, cánh tay kia để ngang trước mắt, môi
mỏng hé mở, thở hổn hển —— tình cảnh này hơi quỷ dị
thì phải? Tuy rằng
hắn cũng mơ mộng đến những tình cảnh tương tự, nhưng so với hiện thực, hắn vẫn
cảm thấy có chỗ không phù hợp.
”Đã trở lại?” Khi
đối phương mở cửa thì Hạ Hoàng Tuyền đã nghe thấy tiếng, lại hồi lâu không thấy
hắn đi tới, quay đầu thì thấy khuôn mặt ngu xuẩn dại
ra kia, cô đột
nhiên cảm thấy rõ ràng sự ưu việt trên chỉ số thông minh, gương mặt càng thêm
lãnh diễm cao quý, “Sao thế? Lộ ra biểu cảm như vậy.”
“. . . . . .” Ngôn
Tất Hành khẳng định, ngọn nguồn của sự tình đại loại là thế này —— thể lực của
em gái tốt quá, mà thể lực của A Thương thì quá kém
—— hắn mới đi ra
ngoài không đến 20 phút? Đối với bên nam mà nói, đây đúng là bi kịch.
Bởi vì chưa thỏa
mãn dục vọng mà cáu kỉnh, là đàn ông, hắn vô cùng thấu hiểu cảm thụ lúc này của
Hạ Hoàng Tuyền, nhưng đồng thời càng thêm cảm
thấy có chỗ không
đúng.
Quên đi, giữ chút
mặt mũi cho A Thương thì hơn —— nghĩ vậy, khuôn mặt của Ngôn Tất Hành lại hiện
lên vẻ tươi cười: “Có người đến.”
”Thật nhanh!”
”Zombie trên đường
đều bị chúng ta xử lý, có thể không nhanh sao?” Ngôn Tất Hành nhún vai, “Nhưng
chỉ có một ít người.”
”A. . .” Hạ Hoàng
Tuyền đột nhiên nhớ ra, khi Tô Giác cho cô súng báo hiệu thì nói “Nếu gặp được
nguy hiểm, dùng cái này báo cho anh biết”, kết quả
là cô mới ra ngoài
không tới một giờ đã phóng tín hiệu, hắn cũng không thể chạy tới ngay lập tức,
rốt cuộc hắn cho rằng cô tìm được phòng thí nghiệm
hay là gặp nguy hiểm?
Một giây sau cô
quyết định không nghĩ nữa, quay đầu nói với hai người: “Tôi đi giúp bọn họ.” Dứt
lời, mở cửa bước ra ngoài.
Ngôn tiểu ca nhìn
chăm chú vào bóng lưng của Hạ muội tử, khi căn phòng trở nên yên lặng, mới xấu
hổ ho nhẹ một tiếng, tiến đến bên cạnh Thương
boss, nghiêng người
hỏi: “Có thể ngồi dậy được không?”
Thương Bích Lạc rời
cánh tay trên mắt, im lặng nhìn hắn một cái, chống bàn ngồi dậy.
Ngôn Tất Hành nhìn
trời, sự việc lúc này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, ngàn vạn lần không
thể giúp đỡ! Nếu không sẽ đả kích người! Nhưng
mà. . . Cuối cùng,
hắn vẫn kìm lòng không đậu xoay người vỗ vai thanh niên, cảm khái muôn vàn nói:
“Gặp gỡ em gái các loại phương diện đều. . . Khụ
khụ, mạnh, anh
cũng không dễ dàng gì.”
Khóe miệng Thương
Bích Lạc nhếch lên, kéo tay hắn ra khỏi vai: “Thật xin lỗi, tôi không phải là
gay.”
“. . . . . .” Này!
Không phải là vạch ra vết sẹo của anh thôi sao, đừng có vu oan cho người khác!
Nhưng mà, nhìn nụ
cười như thánh phụ của thanh niên, Ngôn Tất Hành thật thức thời nuốt xuống tất
cả bất mãn, khi quay đầu lệ đã rơi đầy mặt —— vì
sao người nào cũng
thích ăn hiếp hắn? Đừng có như vậy!
Mà lúc này Hạ
Hoàng Tuyền đã chạy tới đại sảnh, hội họp với đám người Tô Giác.
Tô Giác bởi vì
“trí nhớ” mà hiểu rõ Hạ Hoàng Tuyền vô cùng tạm thời không nói, Hứa An Dương đi
theo bên người hắn lại là âm thầm giật mình. Trên
thực tế, đối với
việc đội ngũ phân tán tới cứu người, những người khác đều không bằng lòng, dù
sao tìm kiếm phòng thí nghiệm mới là quan trọng nhất,
nếu tin tức thượng
tá Tô báo cáo là thật, vậy thì trả giá lớn thế nào cũng đều đáng giá.
Nhưng Tô Giác đã
kiên trì như vậy, nói rằng nếu không có ai, hắn liền tự đến.
Bọn họ đương nhiên
không thể để hắn một mình mạo hiểm, mà Hứa An Dương vừa đúng nợ nhân tình bọn Hạ
Hoàng Tuyền lại có ấn tượng khá tốt với
việc này, liền tự
xin đi theo, nhưng dù thế nào cũng không ngờ tới —— zombie trên đường bị xử lý
sạch sẽ, không chỉ trên dường, ngay cả đại sảnh
trong cao ốc cũng
là như vậy.
Tham gia quân ngũ
nhiều năm, hắn tự tin rằng nhãn lực của mình vẫn phải có, không hề nghi ngờ,
cho dù là trên đường hay ở đây, phần lớn zombie bị giết
chết đều là bút
tích của một người, mà thứ người này dùng chính là trường đao.
Ánh mắt Hứa An
Dương rơi xuống đao võ sĩ đặt ở bên hông của cô gái đang đi tới, sẽ là cô ấy
sao?
Lý trí nói cho hắn
đáp án thật rõ ràng, nhưng về mặt tình cảm, hắn lại cảm thấy không thể tiếp thụ
nổi —— một cô gái bình thường có thể mạnh tới mức
này, chứ đừng nói
là quân nhân hay là đàn ông.
”Hoàng Tuyền.” Tô
Giác vừa thấy Hạ Hoàng Tuyền liền xông tới, hai tay nắm bả vai cô, cẩn thận xem
xét một lần mới thở phào nhẹ nhõm, “Thật tốt quá,
em không có việc
gì.”
“. . . Ừm.”
Hạ Hoàng Tuyền thật
sự không biết nên nói gì mới tốt, cảm thấy có hơi 囧, có hơi ấm áp đồng thời
lại có chút xấu hổ. Nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy
người đàn ông quen
mặt phía sau Tô Giác, vội vàng mượn chào hỏi để thoát khỏi sự xấu hổ lúc này:
“Doanh trưởng Hứa, lại thấy mặt.”
”Đúng vậy, lại thấy
mặt.” Hứa An Dương khẽ gật đầu với cô, trên gương mặt cương nghị hiện lên vẻ
tươi cười.
”Hai người quen biết?”
Tô Giác tò mò hỏi.
”Lúc trước có gặp
mặt một lần.” Hạ Hoàng Tuyền vừa nói vừa chỉ về phía tầng một, “Không nói chuyện
này nữa, chúng em tìm thấy phòng thí nghiệm.”
”Thật sao?” Dù là
Hứa An Dương, cũng không khỏi giật mình, tuy rằng tình cảnh trên đường đi đều
cho thấy rõ chuyện này, nhưng khi nó thật sự trở
thành hiện thực, lại
làm cho người ta cảm thấy hư ảo.
Không chỉ có hắn,
nhóm binh sĩ vẫn duy trì im lặng ở phía sau mặc dù không phát ra tiếng nhưng
trên mặt và trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lạnh nhạt nhất lại
là Tô Giác, hắn cười xán lạn, liên tục gật đầu: “Anh chỉ biết, Hoàng Tuyền quả
nhiên rất lợi hại.”
Được khen ngợi trực
tiếp như vậy khiến Hạ Hoàng Tuyền có phần ngượng ngùng, cô ho nhẹ, xoay người dẫn
đường: “Bên này.”
Dưới sự dẫn dắt của
cô, đoàn người rất nhanh đi tới phòng để đồ, Thương Bích Lạc vẫn ngồi trên bàn,
mà Ngôn Tất Hành thì dựa vào tường, vừa thấy
bọn họ liền giơ
tay khoan khoái chào một tiếng: “Này!”
Đáng tiếc không có
ai để ý đến hắn.
Tô Giác, Hạ Hoàng
Tuyền và Hứa An Dương đi ngang qua Ngôn tiểu ca bị coi nhẹ, đi tới trước con đường,
tủ quầy bằng sắt được bày ở đây, có vẻ rất
nặng, như vậy hẳn
là không có ai có thể dễ dàng di chuyển được nó, mà ở tường bên cạnh, tấm da giả
bị kéo xuống, lộ ra khóa điện tử chờ đợi đưa vào
mật mã.
”Nơi kín đáo như vậy,
mọi người tìm như thế nào?” Hứa An Dương kinh ngạc hỏi, ít nhất hắn không đoán
được phòng thí nghiệm sẽ xây ở chỗ này.
”Ừm. . . Hắn muốn
đi vệ sinh cho nên tôi dẫn hắn tới.” Hạ Hoàng Tuyền chỉ về phía Thương Bích Lạc.
”Tôi có bạn làm ở
trong này.” Ngôn Tất Hành giơ tay.
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Hai người nhìn
nhau một lát, đột nhiên trăm miệng một lời nói.
”Tôi dẫn anh ta đi
vệ sinh!” Ngôn Tất Hành chỉ Thương Bích Lạc.
”Hắn có bạn làm ở
trong này!” Hạ Hoàng Tuyền giơ tay.
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Lại hai mặt nhìn
nhau, trong lòng hai người đều là khuôn mặt đầy lệ —— đại ca (em gái), có thể
ăn ý một chút sao?!
Tô Giác nhìn nhìn
Hạ Hoàng Tuyền, mở mồm muốn dàn xếp, lại bị Hứa An Dương nói trước: “Bạn của
anh tên là gì?”
”Từ Minh.”
Người nói là
Thương Bích Lạc, hắn vừa dứt lời, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều tập
trung trên người hắn.
”Từ Minh?” Hứa An
Dương chậm rãi đọc lại cái tên trong miệng hắn.
”Đúng vậy.”
Thương Bích Lạc đáp, lời nói của hắn êm dịu mà lạnh nhạc, đây dường như là sự
thật đáng tin, “Vào công ty, rẽ trái, bàn làm việc thứ hai,
chính là nơi hắn
làm việc.”
”Người kia đâu?”
”Đã biến thành
zombie trước khi chúng tôi tới.” Giọng Thương Bích Lạc trầm xuống, vừa nói hắn
vừa liếc Ngôn Tất Hành một cái, đối phương lập tức
hiểu ý một tay bưng kín mặt, một tay kia chống
trên tường, đầu cúi xuống, toàn thân lan tràn vẻ “Bạn tôi mất tôi rất buồn mọi
người đừng quấy rầy tôi“.
“. . . . . .”
”Sau đó chúng tôi
tình cờ tìm được phòng thí nghiệm.”
Chỉ một lát, một
binh sĩ lúc nãy rời đi đã trở về, đứng ở cửa, gật đầu, không hề nghi ngờ, tin tức
Thương Bích Lạc cung cấp là chuẩn xác, về phần người
đàn ông tên là Từ
Minh kia có quen biết gì với Ngôn Tất Hành hay không, ở thành thị đã sụp đổ
này, hoàn toàn không thể chứng minh được nữa.
Lời nói dối không
thể làm cho người ta tin tưởng, lại không tìm thấy được chứng cớ để vạch trần.
Hoặc là nói, vào
lúc này thật hay giả đều đã không quan trọng, Hứa An Dương thở dài, hắn không
phải người cổ hủ, trong ba người chỉ có một cô gái
mà vũ lực đã cường
đại đến vậy, tại thế giới này chỉ cần không chết, chắc chắn sẽ phát triển lớn mạnh,
huống hồ bọn họ cũng không gây trở lại đến ích lợi
quốc gia, hoặc là
nói, trên mặt nào đó cũng rất coi trọng nó, cho nên hắn thật sự không cần đắc tội
với người ta.
Hắn gật đầu, hỏi
Tô Giác: “Thượng tá Tô, anh biết mật mã không?” Lấy hành động nói cho người
kia, chuyện này cứ cho qua.
Hạ Hoàng Tuyền và
Ngôn Tất Hành cùng quay đầu, dựng ngón cái với Thương Bích Lạc, mà khi chú ý tới
động tác không hẹn mà cùng của đối phương,
Hạ muội tử và Ngôn
tiểu ca dùng tay còn lại đấm không khí một cái.
Thương Bích Lạc
yên lặng quay đầu —— quả là ngu xuẩn đến nỗi làm người ta không thể nhìn thẳng.
”Không, hắn cũng
không nói cho. . .” Tô Giác có chút tiếc nuối lắc đầu.
Hứa An Dương thở
dài, bởi vì ra ngoài là để “cứu người”, người tài trong phương diện liên quan
cũng không đi theo, nếu Tô Giác không biết, vậy thì hắn
chỉ có thể trở về
gọi người, nhưng vào lúc này, một âm thanh nói cho hắn: “Có thể cho tôi thử được
không?”
Trên mặt nào đó mà
nói, cảm giác tồn tại của Thương Bích Lạc hôm nay thật là tràn đầy, nhiều lần bị
người vây xem, ở trong ánh mắt hoặc kinh ngạc
hoặc hoài nghi hoặc
xem kỹ của người khác, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, ngón tay gõ nhẹ cái bàn phía dưới.
Người này. . .
Trách không được vài ngày trước hắn đổi máy tính với người khác rồi hý hoáy
lung tung, thì ra là đang thử nghiệm. Trong tiểu thuyết được
đặt ra là năm
203X, tuy rằng mặt ngoài hắn là ông chủ tiệm hoa, nhưng thực ra là hacker đứng
đầu, thành công xâm nhập mạng tin tức của các quốc gia
hoặc của tư nhân,
xem xét tin tức để tìm ra nhược điểm của người kia, hoặc lợi dụng, hoặc đáp cầu
dắt mối, hoặc vui đùa hưng trí thì công khai. Nói tóm
lại, dùng hết thảy
thủ đoạn dụ dỗ người sa đọa, rồi sau đó đứng ở vị trí an toàn quan sát, thỏa
mãn ham mê bất lương của bản thân.
Nếu Thương Bích Lạc
dám mở miệng, không thể nghi ngờ là có mười phần nắm chắc, dù sao hắn có được
trình độ hacker đi trước thế giới này hai mấy
năm.
Hạ Hoàng Tuyền hiểu
rõ hắn hơn tất cả mọi người thầm than, tên này tám phần là cố ý, mục đích dễ
đoán nhất là hiển lộ giá trị của bản thân trước mặt
quân đội, những thứ
còn lại sẽ không phải là cô có thể nghi đến, nhưng mà ——
”Để hắn thử xem
đi.” Đây là lựa chọn có lợi nhất hiện tại.
Ngón tay Thương
Bích Lạc bỗng khựng lại, ánh mắt dừng trên người cô, bất đồng với những người
khác, trong đôi mắt tối đen kia tràn ngập vẻ khẳng
định, giống như
hoàn toàn tin tưởng rằng hắn sẽ không thất bại.
—— Là cái gì khiến
cô tin tưởng hắn như vậy? Hay chỉ là do trực giác?
Nghĩ như vậy, hắn
không ý thức được rằng khóe miệng mình hơi nhếch lên.
Hạ Hoàng Tuyền coi
nụ cười này là khiêu khích, cũng tủm tỉm đối mặt —— mục đích của hắn là gì cũng
không có tác dụng, tên Thương Bích Lạc này,
cho dù chết, cũng
đừng hòng thoát khỏi cô!
[1]
Lương tri, sự dè dặt, thẹn thùng, thuần lương, hết thảy truyền thống tốt đẹp của
bạn đều vứt vào thùng rác, không tồn tại nữa.