Một lời đã nói, xe có bốn ngựa kéo cũng khó đuổi kịp.
Chỉ nghe một tiếng
“Rắc“.
Những người nghe đều
che mặt khóc, trong những người ấy ai là người khóc nhiều nhất? Áo xanh của anh
trai Tô Giác ướt hết [1]. . . Cảm thấy chỗ này
có gì đó không
đúng!
Nhưng có một điều
không sai chính là đồng chí Tô Giác phản ứng nhanh nhất, Hạ Hoàng Tuyền vừa rống
xong, hắn lập tức vỗ bàn đứng lên: “Điều này
tuyệt đối không được!”
Bỏ qua những chuyện
trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên hạ Hoàng Tuyền thấy Tô Giác có biểu hiện
nghiêm túc như vậy, cô rụt rụt cổ, hơi chột dạ.
Thực ra ngay cả cô
cũng không muốn, nhưng vấn đề là... nhỡ cô ngủ quên mất, sáng hôm sau thức dậy
liền thấy Thương Bích Lạc nằm trong tổ thỏ (?)
bên góc tường đã
chết, sau đó cô vĩnh viễn không về nhà được —— bất hạnh như vậy cũng quá oan!
Vì đạt thành mục
tiêu vĩ đại, cô giãy giụa nói: “Em, em phải ngủ cùng hắn!” Nói xong, tay cô chỉ
về phía Thương Bích Lạc, “Nói! Anh có ngủ cùng tôi
hay không?!” Tuy rằng
hơi luống cuống khi đối mặt với Tô Giác, nhưng ức hiếp tên này thì hoàn toàn
không thành vấn đề.
Lại là một tiếng
“Rắc“.
Lúc này Hạ Hoàng
Tuyền mới chú ý tới, Ngôn Tất Hành một trước một sau bóp nát hai quả trứng gà sống
trong tay, lòng trắng và lòng đỏ bê bết, “tí
tách” rơi xuống đất,
hắn lại kiên trì hóng chuyện, chết sống không chịu đi rửa mặt —— cô cảm thấy
mình sắp bị tên này đánh bại rồi.
Tương phản với hắn
là đương sự Thương Bích Lạc, hắn lạnh nhạt đáp lại: “Được.”
“. . . . . .” Hạ
Hoàng Tuyền nhất thời càng rối rắm, không đáp ứng cô thấy rối rám, giãy giụa
đáp ứng cô thấy rối rắm, dễ dàng đáp ứng như vậy cô vẫn
thấy rối rắm. Phụ
nữ quả nhiên rất khó hiểu, ngay cả cô cũng sắp không hiểu mình nữa rồi.
”Anh phản đối!”
Lúc này khuôn mặt non mềm không hề làm cho người ta tin tưởng của Tô Giác lại
có vài phần uy nghiêm, hắn vừa nói vừa kéo lấy cổ
tay Hạ Hoàng Tuyền,
“Chúng ta nói chuyện riêng.”
Vì thế, Hạ Hoàng
Tuyền bị nhốt vào phòng tối, không đúng, là một gian phòng ngủ.
Tô Giác đóng cửa lại,
quay đầu nói: “Ngồi xuống.”
”Không. . . Em đứng
thì hơn.” Hạ Hoàng Tuyền nhìn trần nhà, đối với người thiệt tình quan tâm mình,
cô thật sự không biết làm thế nào mới tốt, chỉ có
thể ra sức tỏ vẻ
“Nhận tội”, nhưng vấn đề là... cô thật sự có tội sao?
”Lúc trước anh đã
nói muốn nói chuyện với em, tiếc là luôn không tìm được cơ hội, thừa dịp hiện tại
tán gẫu một lần đi.” Tô Giác thở dài, thu lại vẻ
nghiêm túc, ngồi
xuống ghế dài trong phòng, “Hoàng Tuyền, em còn rất trẻ tuổi, kinh nghiệm cũng
quá ít.”
“. . . . . . Ừm.”
”Tương lai của em
còn rất dài. . .”
”Hành vi, khụ, trước
khi hôn nhân sẽ khiến. . .”
”Mang thai. . .”
”Các loại tật bệnh. . .”
Tiếp theo, Hạ
Hoàng Tuyền nghe tọa đàm về tri thức sinh lý suốt ba giờ, đến cuối cùng, cô cảm
thấy cả đời này mình không muốn gả cho ai. Ngay cả
sinh đứa nhỏ thế
nào hắn cũng có thể nói kỹ càng như vậy, cô nghe mà che bụng, đến bây giờ vẫn cảm
thấy bụng căng lên. . . Thật sự là người bất kể vẻ
ngoài, tên này nếu
đi tọa đàm khắp cả nước, đời sau của tổ quốc sẽ hạnh phúc cỡ nào. . . Cho nên đừng
kích thích cô nữa, được chứ?!
Cô yếu ớt ngồi
trên sàn, trong lòng rơi lệ đầy mặt, lại không biết qua bao lâu, một đôi tay bỗng
đặt lên vai cô. Hạ Hoàng Tuyền ngẩng đầu lên, đối diện
với ánh mắt của Tô
Giác. Vừa rồi nói chuyện, hắn kích động đến mức cởi kính cất vào túi tiền trong
âu phục, đôi mắt nâu trong suốt như thủy tinh lóe lên
sắc thái êm dịu,
nghiêm túc nói: “Hoàng Tuyền, anh hi vọng em lại suy nghĩ một chút, con gái cần
phải quý trọng mình.”
”Em. . .” Hạ Hoàng
Tuyền ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó kiên định hơn, dường như đã có quyết định.
Tô Giác cổ vũ gật
đầu.
”Em vẫn muốn ngủ
cùng hắn ta.” Không ngủ sẽ chết người được chứ?! Cô vốn không có quyền cự tuyệt!
“. . . . . .” Tô
Giác vỗ trán, thấp giọng nói, “Đứa trẻ hư. . .”
”Cái gì?” Hạ Hoàng
Tuyền cảm thấy hình như mình nghe lầm.
”Không có gì.” Tô
Giác hít sâu, khẽ cười nói, “Hoàng Tuyền, chúng ta tiếp tục nói chuyện đi.”
”Im miệng!” Cô gái
vươn tay bịt miệng thanh niên, “Anh đã nói lâu như vậy, để em nói được chứ? Em
chỉ nói một câu!”
“. . . . . . Em
nói.”
”Em và hắn ta
không có quan hệ như anh tưởng!”
“. . . . . . Hả?”
Tô Giác sửng sốt, khi nói lời này cô nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề có chút
do dự hay trốn tránh. Không phải cô chưa từng nói dối,
nhưng trên chuyện
này, hắn tin tưởng cô nói thật. Hắn thấy thật vui mừng, nhưng đồng thời, kết quả
sau ba giờ vất vả của hắn là gì chứ? Nói nhiều lời
đáng xấu hổ như vậy,
Hoàng Tuyền nhất định sẽ chán ghét hắn, nhất định sẽ chán ghét hắn. . .
Bị chán ghét. . .
. . . Bị chán ghét. . . . . . Bị chán ghét. . . . . . Bị chán ghét. . . . . .
Hạ Hoàng Tuyền
nhìn chăm chú vào thanh niên đang lạc trong thung lũng âm u, lúng túng an ủi:
“Bình tĩnh, bình tĩnh. . .”
”Một khi đã như vậy,
sao em còn kiên trì?”
“. . . Em có lý do
phải làm vậy.” Cuối cùng Hạ Hoàng Tuyền chỉ có thể nói thế, bởi vì cô không có
cách nào giải thích, cũng không thể giải thích.
”Không thể nói?”
“. . . . . . Ừm.”
Tô Giác thở dài:
“Anh đã biết.”
”Hả?” Hả Hoàng Tuyền
bị sự thỏa hiệp trong ngữ điệu của đối phương làm kinh ngạc, “Anh. . .”
”Anh tin em.” Tô
Giác chớp chớp mắt, nở một nụ cười vô cùng thuần túy, “Em nói có lý do bất đắc
dĩ, lý do này nhất định tồn tại.”
“. . . . . .”
”Sao vậy?”
”Không, chỉ là không ngờ. . .” Tên này lại đồng
ý dễ dàng như vậy, cho nên màn tra tấn cô chịu đựng suốt ba giờ là vì cái gì?
Tay Tô Giác khoát
lên đầu cô, xoa nhẹ: “Anh chỉ lo rằng em nhất thời xúc động mà sau này bị tổn
thương.” Nguyên nhân cụ thể không nói rõ, bởi vì hắn
không muốn nói xấu
sau lưng, nhưng mà, người đàn ông tự xưng là “Thương Bích Lạc” kia, quả thực
quá nguy hiểm.
”Yên tâm!” Hạ
Hoàng Tuyền nhảy lên, bóp bóp nắm tay, “Cho dù tổn thương, cũng là em làm người
khác tổn thương mới đúng.”
“. . . . . .” Rốt
cuộc nên vui mừng hay nên bi ai? Hồi nhỏ đáng yêu như vậy, hiện tại tuy vẫn rất
đáng yêu, nhưng. . .
Hạ Hoàng Tuyền tự
cho rằng hết thảy đã OK, không nghĩ tới, Tô Giác cuối cùng lại chuyển ngoặt:
“Nhưng mà. . .”
Cùng lúc đó, Ngôn
Tất Hành đã rửa mặt ghé vào cửa với tư thế chó đi, ra sức dán tai vào cửa: “Rốt
cuộc đang làm cái gì? Hiệu quả cách âm của cửa
này mạnh quá.” Nói
xong, lại móc móc khe cửa phía dưới, lắc đầu, “Thật nhỏ, khe hở này quá nhỏ.”
Sau khi rối rắm đủ kiểu, hắn quay đầu hỏi Thương
Bích Lạc luôn bình
tĩnh đang ngồi trên sofa, “Này, anh không lo lắng chút nào ư? Người phụ nữ của
anh ở một mình với người đàn ông khác suốt ba
giờ.”
Sau khi có xe lăn,
xe em bé “Lịch sử đen tối” đã bị Thương Bích Lạc vô tình từ bỏ, hắn lật sách mà
mình lấy từ trong thư phòng, ngước mắt nhìn Ngôn
Tất Hành một cái:
“Những lời này, anh hỏi tôi hơn 30 lần rồi.”
”Nhưng anh một lần
cũng không trả lời tôi! Đúng là hoàng đế không vội thái giám. . . Phi!” Ngôn Tất
Hành tự vả miệng, “Thật xúi quẩy, tôi mới không
phải là thái
giám.”
”Cần phải vội
sao?”
”Sao lại không cần?”
Ngôn Tất Hành nhảy dựng lên, vòng qua vòng lại, “Cô nam quả nữ, thiên lôi gặp địa
hỏa, trong nháy mắt nhật nguyệt thôi chiếu trời
long đất lở, đến khi núi không còn góc cạnh
trời đất dung hòa mới dám đoạn tuyệt với chàng. . . Hình như có chỗ không đúng,
nhưng ý là vậy!”
”Nếu bọn họ thật sự
muốn làm gì thì đã làm từ lâu.” Ngón tay thon dài của Thương Bích Lạc đùa nghịch
dây lụa đỏ dưới bộ sách, không ngẩng đầu lên
mà đáp.
”Đúng, nhưng mà. .
.”
”Nếu Hoàng Tuyền
thật sự muốn làm, anh có thể ngăn cản sao?”
“. . . . . Chuyện này. . . . . .” Ngôn Tất
Hành bỗng cảm thấy sự tự tôn của đàn ông bị đả kích, hắn ôm ngực, vô cùng có
lương tâm ăn ngay nói thật,
“Khụ, tôi cảm thấy
rằng đối với một người mà nói, sinh mệnh là rất quan trọng.”
”Vậy anh còn rối rắm
gì chứ?”
Ngôn Tất Hành đang
định gật đầu, đột nhiên lại thấy không đúng: “Không đúng, anh không lo lắng một
chút nào sao?” Hắn không hiểu rõ, sao tên này
không hề lo lắng.
Sự kiên trì của hắn
rốt cuộc cạy được miệng boss Thương, hoặc là nói, Thương Bích Lạc rốt cuộc bị hắn
làm phiền không chịu được, nói ra một câu:
“Cô ấy sẽ không
làm chuyện mà anh nghĩ.”
Ngôn Tất Hành bị một
câu của hắn làm nghẹn lời, một lúc lâu sau, hắn ngửa mặt lên trời rít gào: “Cho
nên nói tôi ghét nhất là mấy kẻ có em gái liền khoe
ra như anh!” Vươn
tay giận giữ chỉ, “Tôi nguyền rủa anh từ hai người biến thành ba người!”
Vừa dứt lời, cửa
phòng khép chặt bỗng mở ra.
Ngôn tiểu ca kinh
hãi khẽ run, vội vàng xoa tay cười nịnh quay đầu: “Ai nha, em gái vất vả, vì
nhân dân phục vụ.” Ánh mắt gian tà nhìn trên dưới một
phen, lại khịt khịt
mũi, hừm, không có mùi quỷ dị gì, tốt lắm!
“. . . Anh bị đần
độn sao?” Hạ Hoàng Tuyền nhìn đôi mắt gấu trúc tròn vo và biểu cảm kỳ quái lúc
này của đối phương, nhịn không được liền bật cười.
”Không. . . Khụ,
hai người thương lượng thế nào rồi?” Ngôn Tật Hành tò mò hỏi.
Hạ Hoàng Tuyền
nhìn vẻ lắm chuyện này của Ngôn tiểu ca, không kìm lòng được muốn kích thích hắn
một chút, vì thế nhún nhún vai, chỉ vào Thương
Bích Lạc, lại hất
hất cằm về phía Tô Giác, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ba chúng tôi ngủ cùng nhau.”
“. . . . . . . . .
. . . . . . . . .”
Ngôn Tất Hành như
bị sét đánh, một lát sau, vô cùng đau đớn bổ nhào vào người Thương Bích Lạc,
thê lương kêu rên: “A Thương, tôi thật xin lỗi!”
Miệng quạ đen thật
đáng giận, nhưng mà, hắn lau mặt, nhanh chóng quay đầu, “Dù sao đã ba người, lại
thêm tôi nữa đi, 4p 3p [2] thực ra không khác gì
nhau.” Tiết tháo
là cái gì? Hắn không biết!
“. . . Anh suy nghĩ
nhiều quá.” Tô Giác xoa trán, những người này là ai, sắp dạy hư Hoàng Tuyền rồi.
”Đồ khốn, nghĩ gì
vậy!” Đá!
Thực ra, Ngôn Tất
Hành đúng là suy nghĩ nhiều quá.
Trong ba phòng ngủ
một phòng khách, có hai gian phòng với vách tường liền nhau, Hạ Hoàng Tuyền trực
tiếp chém mấy đao vào vách tường, chúng nó
liền thông nhau. Bởi
vì không phải tường chịu lực nên không có nguy hiểm gì. Hạ Hoàng Tuyền ở cạnh
Thương Bích Lạc, cô tìm được một cái giường
xếp dây thép nhỏ từ
chỗ vật tư, dùng để ngủ cũng được, Tô Giác ngủ ở phòng bên kia. Tuy rằng khi ngủ
có đàn ông ở bên cạnh thì rất kỳ quái, nhưng
bôn ba trên đường
lâu như vậy, việc này cô đã quen rồi. So sánh với khi đó, ngủ ở trên giường quả
là cuộc sống trong mơ, thật sự không có gì để phàn
nàn.
Đối với việc này,
Tô Giác cũng khá hài lòng.
Thương Bích Lạc
sao? Ai quan tâm đến hắn! Đồ trang sức tùy thân không có nhân quyền!
Đồng chí Ngôn Tất
Hành lại luôn luôn kháng nghị: “Phản đối! Phản đối kỳ thị!” Bởi vì gian phòng
được cải tạo thành thư phòng không sát với hai gian
phòng khác mà ở đối
diện, đối với điều này, hắn vô cùng bất mãn.
Hạ Hoàng Tuyền bị
hắn làm phiền không chịu được: “Trong đó có máy tính có sách còn có giường, chỗ
nào không tốt hả?” Vì thành thị vẫn chưa bị
zombie công kích,
điện nước lẫn internet đều vận hành bình thường, chỉ là ngành mấu chốt đều bị
quân đội tiếp nhận mà thôi.
”Không có em gái.”
”Thế ư?” Hạ Hoàng
Tuyền rút đao, mặt âm u nói, “Muốn em gái phải không? Tôi biến anh thành em gái
được không hả?”
“. . . . . .” Đừng
ức hiếp người như vậy mà!
[1] Chế từ bài “Tỳ
bà hành” của Bạch Cư Dị.
[2] Mối quan hệ
tình cảm giữa 3, 4 người.