Người dân thành phố W giận dữ sôi trào, tuy quân đội nỗ lực
duy trì bình tĩnh mặt ngoài nhưng không can thiệp nhiều vào việc dân chúng lén ẩu
đả, bởi
vì bọn họ hiểu rõ
—— những người này cần trút giận. Làm như vậy hiển nhiên tạm thời giảm bớt mâu
thuẫn giữa quân và dân, lại khiến cho trật tự của
thành thị ngày
càng tệ hơn, kẻ mạnh tùy ý trút hết sự buồn khổ và phẫn nộ trong lòng lên kẻ yếu,
kẻ yếu lại đi tìm kẻ yếu hơn, giống như cá lớn nuốt cá
bé cá bé ăn con
tôm, nhưng mà, con tôm nên bị động hứng lấy tất cả những thứ chúng nó vốn không
phải chịu đựng sao?
Hạ Hoàng Tuyền cảm
thấy như vậy là không đúng.
【 Giải
quyết nguy cơ của thành phố W. 】
Đây là chỉ lệnh cô
mới nhận được, đối với mục tiêu có vẻ vô cùng khó khăn này, cô thật ra rất sẵn
lòng thực hiện. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cô
không biết nên làm
thế nào mới tốt. Từ trước đến giờ cô không phải là người biết giấu giếm, trong
lòng có chuyện, khó tránh khỏi biểu hiện trên gương
mặt.
Sự thay đổi ấy hiển
nhiên không thể gạt được người có tâm.
”Em gái, ăn lê
đi.”
“. . . Ừm, cám
ơn.” Hạ Hoàng Tuyền nhận lấy, cắn một miếng, nhai vài cái rồi nuốt xuống.
”Em gái, em đừng
làm anh sợ!” Ngôn tiểu ca xông tới, hai tay khoát lên vai cô, kích động lay
lay, “Rốt cuộc em làm sao vậy? Kỳ sinh lý hay là thời mãn
kinh?”
“. . . Hả?” Em gái
Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, lập tức an ủi đối phương nói, “Anh suy nghĩ nhiều
quá, tôi không sao.”
Ngôn Tất Hành nhìn
vẻ mặt ngây ngốc của Hạ Hoàng Tuyền, nhất thời càng rối rắm hơn: “Không có việc
gì mới là lạ, em nhìn tay xem, rốt cuộc em đang
ăn cái gì?”
Ăn? Không phải là
lê sao? Hạ Hoàng Tuyền nhìn tay, sau đó nghẹn lời không nói gì, thì ra là bánh
bao. . . Ăn bánh bao lại tưởng ăn lê, trách không được
Ngôn Tất Hành nhận
thấy sự bất thường của cô.
”Đúng vậy, Hoàng
Tuyền, em đang có tâm sự gì, không thể nói sao?” Tô Giác đi tới, nhận lấy bánh
bao trong tay Hạ Hoàng Tuyền, để lên trên bàn,
gương mặt thiếu
niên tràn đầy sự quan tâm.
”Cũng không phải.”
Hạ Hoàng Tuyền gãi gãi má, “Chỉ là, em nghĩ. . .”
”Hả?”
”Nghĩ. . .”
”Em gái, em muốn
anh vội chết sao?!”
”Nghĩ làm thế nào
để giải quyết nguy cơ của thành phố!” Quả là thật dọa người. . . Nói mạnh miệng
như vậy, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy nói ra cũng
không khác gì có
hành vi đáng xấu hổ.
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Thương Bích Lạc
ngồi trên xe lăn cách đó không xa, ngón tay run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ
Hoàng Tuyền, cô không chú ý tới ánh mắt của hắn, chỉ
là cảm thấy, đã
nói thì nói hết cho nhẹ nhõm.
”Nói thật, tôi cảm
thấy mọi người tức giận là chuyện rất bình thường, dù sao bị bắt phải ở lại
đây, có nhà không thể về, có người thân không thể gặp,
giống như bệnh
nhân mắc bệnh dịch bị cách ly, hơn nữa, tất cả mọi người đều là dân của nước
Viêm Hoàng, vì sao chỉ có phương Nam gặp phải chuyện
này, vì sao chỉ có
chúng ta cửu tử nhất sinh, vì sao người phương bắc có thể an toàn ngồi trong
nhà xem trò vui. . . Trút giận, thực ra là một chuyện rất
bình thường.”
”Đương nhiên. . .”
”Nhưng là,“ Hạ
Hoàng Tuyền bứt tóc, vẻ mặt vô cùng rối rắm suy xét một lát, lên tiếng lần nữa,
“Nhưng là, khi đổi góc độ để suy nghĩ, sự việc lại khác
đi, ví dụ. . .” Cô
nhìn Ngôn Tất Hành, “So sánh một chút, ví dụ như anh và hắn. . .” Ngón tay chỉ
vào Thương Bích Lạc, “Trước đó vào bệnh viện tâm
thần, trải qua một
thời gian điều trị rốt cuộc xuất viện.”
”Này! Vì sao anh
phải vào bệnh viện tâm thần chứ?” Ngôn Tất Hành bất mãn nói.
”Đã nó là ví dụ
mà!”
”Cho nên nói, ví dụ
mà thôi, sao nhất định phải là anh?”
Hạ Hoàng Tuyền cầm
lấy đao bên hông, vỗ mạnh vào bàn.
“. . . Đúng, không
sai! Thực ra anh bị bệnh thần kinh! Anh và A Thương đều bị bệnh thần kinh!”
Ngôn Tất Hành rơi lệ đầy mặt tiếp nhận danh vọng
“Bệnh thần kinh”,
vừa nhìn Thương Bích Lạc, người ta vẫn thật ung dung, hiển nhiên không để bụng
chuyện này —— không biết nên bội phục hay nên
đồng tình với hắn!
”Sau khi xuất viện,
hai người một lần nữa về với xã hội, nhưng những người khác không muốn đến gần
hai người, theo bản năng cách ly hai người.” Hạ
Hoàng Tuyền
nghiêng đầu hỏi, “Hai người có cảm thấy uất ức không? Rõ ràng đã trị bệnh, vì
sao còn bị đối xử như vậy.”
“. . . . . .” Ngôn
Tất Hành nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Tuy rằng anh không thể giải thích được lối
suy nghĩ của người bệnh tâm thần đã được chữa khỏi,
nhưng cảm thấy uất
ức là rất bình thường.”
”Đúng vậy.” Hạ
Hoàng Tuyền gật đầu, đột nhiên đổi giọng, “Nhưng, khi chúng ta đổi góc độ khác,
đứng ở lập trường của người bình thường, chuyện
này cũng không phải
không thể giải thích. Ví dụ như. . .” Hạ Hoàng Tuyền nắm tay ho nhẹ một tiếng,
bắt chước lời của người khác, “Ai biết bệnh của tên
kia có tái phát
hay không?!”
”Lại ví dụ như. .
. Trong nhà có trẻ nhỏ, tôi cũng không muốn đánh cược mệnh của đứa nhỏ!”
”Lại nói ví dụ
như. . . Nói hắn khỏi rồi, ai biết có phải khỏi thật sự hay không?”
”Phốc!” Dáng vẻ
khi nói của cô làm Tô Giác không nhịn được bật cười.
”Đừng cười!” Hạ
Hoàng Tuyền bất mãn đập bàn.
Không biết từ lúc
nào Ngôn Tất Hành đã tới cạnh Thương Bích Lạc, thì thầm nói: “Nếu hai ta cười
thì đã bị đánh, không công bằng không công bằng!”
“. . . . . .”
”Câm miệng!” Tai
thính như Hạ Hoàng Tuyền sao có thể không nghe thấy lời của tên này, cô lườm
Ngôn Tất Hành, nói: “Nhưng có ý nghĩ như vậy, tôi
cảm thấy là một
chuyện rất bình thường, bởi vì mình không bị bệnh, bởi vì không hiểu, cho nên
bài xích sợ hãi thậm chí đối địch theo bản năng.”
”Ý của cô là,
chúng ta hiện tại chính là 'bệnh nhân tâm thần'?” Thương Bích Lạc hỏi ngược lại.
”Tuy rằng khác
nhau, nhưng không phải rất giống tình huống hiện tại sao?” Hạ Hoàng Tuyền quay
đầu nhìn về phía Tô Giác, “A Giác, về vấn đề bệnh
độc có thể nói là
anh có uy tín nhất, vậy thì em hỏi anh, chúng ta không biến thành zombie ở đợt
cảm nhiễm đầu trong không khí, sau đó sẽ vĩnh viễn
không thành sao?
Ví dụ như bệnh độc đang ẩn núp trong cơ thể của chúng ta, chờ đợi bùng nổ; lại
như chúng ta sẽ không biến thành zombie, nhưng dân
chúng bình thường
tiếp xúc với chúng ta vẫn có khả năng bị lây bệnh; lại như sau khi kết hôn sinh
con bệnh độc sẽ truyền sang đời sau rồi lại phát tác. . .
A Giác, anh có thể
chắc chắn những việc này không xảy ra chứ?”
Tô Giác nghiêm túc
suy xét, lắc đầu nói: “Anh không chắc chắn. Cái gọi là đợt đầu tiên chỉ căn cứ
vào tình huống hiện tại mà phỏng đoán ra, cũng không
thể khẳng định như
'nhiệt độ cực cao có thể giết chết bệnh độc' và 'bệnh độc truyền trong không
khí là có khoảng cách', chúng ta may mắn tránh thoát
đợt truyền nhiễm
trong không khí, thân thể thật sự không bị cảm nhiễm hay bệnh độc đang ẩn núp
còn phải chứng minh bằng thời gian và thí nghiệm.”
”Vậy thì, bị giữ lại
chẳng lẽ không đúng là chuyện rất bình thường?”
Chính phủ luôn luôn
lo lắng toàn cuộc, tâm tình của 500 vạn người so với an nguy của 500 ngàn người,
thật sự rất dễ lựa chọn. Đổi góc độ khác, chỉ cần
duy trì an toàn ở
phương Bắc, tương đương với thành phố W có khả năng dựa vào hậu phương lớn, hơn
nữa phòng thí nghiệm cũng có thể tiếp tục
nghiên cứu, từ
không biết biến thành biết, từ không hiểu biến thành hiểu, tình huống hiện tại
chắc chắn sẽ được giải quyết dễ dàng.
Điều này có lợi
cho cả hai phía, so với việc phương Bắc rơi vào tay giặc, toàn bộ quốc gia lâm
vào nước sôi lửa bỏng thì tốt hơn nhiều.
Ngẫm lại, đạo lý
này ai cũng có thể hiểu được, nhưng ——
Giống như đã biết
suy nghĩ trong lòng Hạ Hoàng Tuyền, Thương Bích Lạc thật tự nhiên nói tiếp:
“Nhưng sự việc vẫn biến thành như bây giờ. Chẳng phải
bọn họ không hiểu,
mà bọn họ không muốn hiểu.”
”Tôi hiểu rõ.” Hạ
Hoàng Tuyền nhắm mắt, giống như Thương Bích Lạc ám chỉ, cô cũng nhớ tới vợ chồng
Vương Thụy —— có thể hiểu là một chuyện,
việc xảy ra trên
người mình lại là một chuyện khác, vì sao không phải là người khác mà lại là
mình, rối rắm uất ức phẫn nộ, rồi sau đó giận chó đánh mèo,
hết thảy cứ tự
nhiên mà xảy ra.
Từ khi xảy ra chuyện
đó đến giờ, thật ra cô đã có giác ngộ, nhưng ——
”Quả nhiên tôi vẫn
cảm thấy, như bây giờ là không đúng.”
Cuộc trò chuyện
này tới đây là chấm dứt, là người trưởng thành, ai cũng biết để giải quyết nguy
cơ hiện tại thì quá khó khăn. Có lẽ đây là cái giá cho sự
trưởng thành, tư
tưởng ngày càng phức tạp, ngày càng lo lắng nhiều, ngày càng muốn giải quyết hết
thảy một cách hoàn mỹ, khi hành động cũng càng
nhìn trước ngó
sau. Có đôi khi vấn đề đơn giản lại bị phức tạp hóa, huống chi, vấn đề hiện tại
cũng không đơn giản. Nhưng, Hạ Hoàng Tuyền thật sự
không có nhiều thời
gian để do dự.
【 Giải
quyết nguy cơ của thành phố W. 】
—— Tôi đã biết!
【 Giải
quyết nguy cơ của thành phố W. 】
—— Đã nói biết rồi!
【 Giải
quyết nguy cơ của thành phố W. 】
“. . . . . .”
Hạ Hoàng Tuyền
không thể nhịn được nữa, bật dậy khỏi ổ chăn —— dù sao cũng không nghĩ ra ý kiến
hay, vậy thì làm theo bản năng thôi! Dù thế nào
tình huống cũng sẽ
không tệ hại hơn bây giờ!
Nghĩ vậy, cô vội
vàng thay quần áo, khi đang cột tóc, đột nhiên nghe được tiếng nói yếu ớt từ
phía sau: “Cô muốn đi ra ngoài?”
“. . . . . .” Tay
Hạ Hoàng Tuyền run lên, tóc bỗng rơi xuống vai, cô kìm nén tiếng kêu thiếu chút
nữa thì thốt ra, cũng hạ giọng, hung tợn hỏi, “Anh còn
tỉnh?” Đợi đã. . .
Vừa rồi cô đang thay quần áo, tên này!
Cô nhảy qua bóp cổ
Thương Bích Lạc, mắng: “Vô liêm sỉ!”
“. . . Không bật
đèn.”
Ngay khi cô nới
tay, Thương Bích Lạc lên tiếng: “Cô nghĩ ra cách rồi?”
”Có lẽ.” Hạ Hoàng
Tuyền không hề tự tin trả lời, “Nhưng còn hơn là co đầu rút cổ ở trong này
không làm gì.”
Thương Bích Lạc cười
khẽ một tiếng, ngồi dậy, đôi mắt tối đen đối diện với cô: “Biết không? Trước đó
tôi thấy một tin tức thú vị.”
”Cái gì?”
”Chờ sau khi cục
diện ở nơi này bình ổn, phía trên sẽ cho xe không người điều khiển chuyển đến
lương thực và vật tư, sau đó đồ ăn thức uống trong
thành thị tạm thời
áp dụng chế độ phân phát theo tiêu chuẩn nhất định.”
”Thì đã sao?” Cô cảm
thấy đó là một tin tức tốt, nhưng đồng thời, cũng không cảm thấy nó thú vị ở chỗ
nào.
”Không rõ sao? Đây
là quá trình nhất định phải thuần hóa.” Có lẽ là thị lực rất tốt, có lẽ là
gương mặt dựa vào gần quá, Hạ Hoàng Tuyền thấy rõ nụ cười
nhạt xen lẫn châm
biếm của Thương Bích Lạc, “Nhốt dã thú trong lồng, để chúng nó phản kháng, trước
hết làm chúng nó biết đau, sau đó để chúng nội
đấu, hao tổn lực
lượng, cuối cùng đợi chúng đói khát đến cực hạn, lại cho một chút đồ ăn, cứ làm
vậy dã thú sẽ phục tùng hoàn toàn, ngoan ngoãn nằm
trong lồng, trở
thành gia súc nghe lời.”
“. . . . . .”
”Cảm thấy thế
nào?”
”Cảm thấy?” Hạ
Hoàng Tuyền cười lạnh, vươn tay đè đầu Thương Bích Lạc, “Anh đúng là rất u ám,
nếu không phải sợ làm ồn ảnh hưởng tới A Giác, tôi
thật sự muốn đánh
anh một chút.”
“. . . . . .”
”Anh chờ mong tôi
nói cái gì? Nơi nào cũng có cây gậy thêm cà rốt? [1] Đừng nói giỡn! Chúng ta là
người, không phải động vật.”
”Đây chỉ là ý nghĩ
một bên tình nguyện của cô.” Thương Bích Lạc cũng cười lạnh, không hề nhượng bộ
đáp lại, “Chỉ cần đợi đến thời điểm kia, nguy cơ
của thành thị này
hiển nhiên sẽ tan thành mây khói, không phải sao?”
”Có lẽ thật sự là
vậy, có lẽ ý nghĩ của tôi đúng là hồn nhiên và cố chấp, nhưng. . .” Hạ Hoàng Tuyền
đứng lên, cúi đầu nhìn xuống thanh niên, ánh trăng
vốn tránh sau mây
không biết đi ra từ lúc nào, ánh sáng trong trẻo mà lạnh lẽo chiếu vào gương mặt
đầy vẻ kiên định của cô, “Nếu không làm, cho dù
thế nào tôi cũng
không cam tâm.”
”Hơn nữa, nếu sự
việc thật sự phát triển theo lời anh nói, thành thị này có lẽ sẽ lại yên ổn,
nhưng, vấn đề căn bản hoàn toàn không được giải quyết, một
ngày nào đó còn có
thể lại bùng nổ, cùng lúc đó, tôi cảm thấy mọi người trong thành thị sẽ mất đi
thứ quan trọng nhất, tuy rằng tôi không biết nó là gì,
nhưng tôi biết, thứ
này một khi mất đi thì không thể tìm về.”
Vừa dứt lời, cô
ghét bỏ buông tay, không nhìn hắn nữa, trực tiếp xoay người, chạy nhanh vài bước
rồi nhảy xuống từ cửa sổ tầng ba. Tóc dài đen theo
động tác của cô mà
bay bay dưới ánh trăng, rèm cửa sổ trắng nõn bị cuốn lấy theo bóng dáng nhỏ bé,
khẽ bay một lát rồi yên ổn trở lại.
Mặt Thương Bích Lạc
không biểu cảm, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cửa sổ, nhếch miệng, cũng không phải
là nụ cười theo quán tính như dĩ vãng nữa.
—— Vì sao lại cố
chấp đến mức này? Hồn nhiên nực cười đến nông nỗi ấy, lại không thể thuyết phục
được, giống như chính cô từng nói, cô chính là cô,
không phải bất cứ
ai cũng có thể thay đổi.
—— Mất đi thứ quan
trọng nhất? Cùng lắm chỉ là sự tự tôn vô nghĩa mà thôi, đối với dã thú không có
ý trí mà chỉ trút giận theo bản năng mà nói, sống
sót không phải còn
quan trọng hơn những thứ kia sao?
—— Hơn nữa, dưới
tình huống mọi người đã không có cách nào, cô có thể làm được gì? Không thể phỏng
đoán, phỏng đoán không ra.
Hôm nay thanh niên
hiếm thấy có chút thấp thỏm nóng nảy, có lẽ bởi vì hắn cuối cùng ý thức được rằng
trong cuộc sống của mình xuất hiện một việc
không thể nắm giữ.
Hắn vốn cho là chỉ
cần tiêu phí chút thời gian và nhẫn nại, lại phát hiện mình vẫn luôn giậm chân
tại chỗ.
Điều này khiến hắn
thấy vô cùng bất mãn.
[1] Chính sách vừa
đánh vừa xoa.