Sau khi ỷ vào sức mạnh cầm lấy tay Thương Bích Lạc bóp thành
nhiều hình dạng, Hạ Hoàng Tuyền nhìn đầu đối phương nổi lên gân xanh, vừa lòng
nở
nụ cười —— đồ yếu
đuối, không phục thì đến đánh tôi xem —— không thể không nói, cô thật nhập diễn
trong nhân vật “Kẻ thù chung của nhân dân”
này, hiệu quả kéo
thù hận cũng rất nhanh!
Chờ khi cô nới
tay, Thương Bích Lạc còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy đối phương bỗng
giơ di động lên: “Đến, chúng ta khiến chuyện này càng
nóng hơn!”
“. . . Tôi cự. .
.”
Hắn còn chưa nói
xong, liền nhìn thấy Hạ Hoàng Tuyền bỗng trợn mắt, phát ra tiếng nghiến răng
ken két, cô gầm nhẹ: “Thương Bích Lạc! Đây là có
chuyện gì?!”
”Cái gì?” Chẳng sợ
sắp bị đánh tới, biểu cảm trên mặt boss Thương vẫn thật lạnh nhạt.
”Tên đăng bài!” Hạ
Hoàng Tuyền giơ di động lên, chỉ vào tên nick kẻ này dùng để đăng bài —— Nguyệt
Dạ (đêm trăng) thư sư (sư tử cái), “Cái tên
tam tục vô cùng hủy
tam quan [1] đến cực hạn này là thế nào?!” Bài đăng dùng ngôi thứ nhất được chứ?
Cho nên cái tên này quả thật có thể trở thành
danh hiệu của cô.
[1] Tam tục: tục tằng,
thấp kém, thứ đẳng. Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Boss bị nắm thóp
vô cùng bình tĩnh đáp lại: “Lần đầu tiên cô ra tay là vào một đêm trăng.”
”Không sai.” Hạ
Hoàng Tuyền cười tủm tỉm, gật gật đầu, rồi sau đó vươn tay ra, đấm mạnh khiến đối
phương ngã xuống giường, xoay người cưỡi lên rồi
tóm cổ áo của hắn,
rống giận: “Trọng điểm là hai chữ phía sau được chứ? Đừng tưởng rằng đầu óc hơi
thông minh một chút là có thể chuyển đề tài?! Sư
tử cái là cái gì?
Là cái gì?!”
Thanh niên vì bị
tóm cổ áo lắc đi lắc lại, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ, lời nói ra lại không có
chút sợ hãi nào: “Cô không thấy là nghe hay hơn sói sao?”
Hạ Hoàng Tuyền bỗng
ngừng lại: “Hình như là. . . Không đúng! Vấn đề ở chỗ vì sao anh nói tôi là sư
tử!”
”Hà Đông sư tử rống.”
[2]
[2] So sánh người
vợ hung hãn đố kỵ cãi lộn với chồng.
“. . . . . .! ! !”
Tên này muốn chết ư?! Hạ Hoàng Tuyền nới cổ áo của hắn ra, đôi mắt nheo lại,
trên người toát ra từng đợt khí lạnh, “Anh. . .”
”Thùng thùng
thùng!”
Tiếng gõ tường
thình lình vang lên cắt ngang hết thảy.
Cách vách có người?
Hạ Hoàng Tuyền tỉnh táo lại, vừa rồi mải làm chuyện khác, trong thời gian ngắn
không chú ý nghe động tĩnh xung quanh, cô quyết
định coi việc này
là một bài học, nhưng vào lúc này, đối phương lại gõ tường, sau đó cô chợt nghe
thấy giọng một người đàn ông nói: “Gõ tường là vì
muốn hai người nhỏ
tiếng chút, không cần dừng lại đâu, có thể tiếp tục!”
Tiếp tục. . . Tiếp
tục cái gì?
Hạ Hoàng Tuyền nghi
hoặc chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn thanh niên bị mình đè lên, chỉ thấy đối phương
hơi ngẩn ra một lúc, sau đó đột nhiên lộ ra vẻ mặt
quỷ dị, rõ ràng có
hơi xấu hổ, cô nhất thời càng nghi hoặc. . . Vươn tay chọc chọc ngực hắn, nhỏ
giọng hỏi: “Người đàn ông kia có ý gì?” Vừa chọc một
cái, lại phát hiện
thân thể của đối phương có hơi cứng ngắc.
—— Rốt cuộc là sao
vậy?
Cô đang định hỏi,
đột nhiên nghe được tiếng động kỳ quái, cô nghiêng đầu, nhắm mắt lại cẩn thận lắng
nghe —— mới đầu là tiếng cười của phụ nữ, sau
đó là tiếng nước
“chậc chậc”, sau đó là tiếng quần áo ma sát, tiếp theo có người ngã xuống, cuối
cùng. . .
”A. . . . . . A. .
. . . .”
”! ! !” Hạ Hoàng
Tuyền bỗng mở mắt ra, gần như sắp phun một búng máu, cho nên nói, một nam một nữ
tới nơi này để đánh dã chiến sao? Có nên rảnh
rỗi lại có sáng ý
như vậy hay không?!
Cho nên nói, kẻ bị
cô đè lên đã sớm đoán được hay sao? Còn tỏ vẻ cao thâm không chịu nói, Hạ Hoàng
Tuyền thấy khó chịu liền gõ mạnh vào đầu
thanh niên: “Đồ
háo sắc! Tôi khinh bỉ anh!”
“. . . . . .” Có
đôi khi, Thương Bích Lạc cảm thấy mình đừng quá thông minh như vậy thì tốt rồi.
Xem tình huống, kết
cấu của nhà trọ hẳn là hai phòng gần nhau đầu giường đối đầu giường, cho nên Hạ
Hoàng Tuyền có thể rõ ràng nghe thấy tiếng động
càng không kiêng nể
gì ở cách vách, cô bất mãn giơ đao lên gõ vào vách tường: “Nhỏ tiếng chút!”
Hai vị cách vách
im lặng một lát, sau đó càng “A a a a” phấn khởi hơn.
“. . . Thật là tiện!”
Hạ Hoàng Tuyền phỉ nhổ đối phương một phen, sau đó xoay người đi xuống, chuyện
đến nước này cô cũng không có tâm tình đánh
boss, âm u nhìn về
phía hắn, “Vì cảm tạ đại ơn đại đức của tôi, nghĩ cách làm cho bọn họ yên tĩnh
lại!”
Trong mắt Thương
Bích Lạc lóe lên vẻ bất đắc dĩ: “Cô chắc chứ?”
”Đương nhiên!” Ngữ
điệu của Hạ Hoàng Tuyền thật khẳng định, thái độ thật tuyệt tình, “Tôi cho anh
mười giây, không nói đáp án với tôi anh phải đi gõ
cửa nói anh muốn
3P!”
Thanh niên không
đành lòng nhìn thẳng, nhắm chặt mắt lại, trên mặt không tự giác lộ ra biểu cảm
như thỏa hiệp, có lẽ là vì cự ly của đối phương quá gần
mà có tật giật
mình, cô gái cúi đầu xuống theo bản năng, kề tai vào sát miệng đối phương, nhỏ
giọng hỏi: “Là cái gì?”
Thương Bích Lạc ngẩn
ngơ, động tác của cô gái mang theo một làn gió nhẹ, sợi tóc bên thái dương khẽ
phất dừng trên chóp mũi của hắn, có hơi ngứa,
hắn không tự giác
hít vào một hơi, cảm thấy có một mùi hương nhàn nhạt, gần như là đồng thời, ánh
mắt dừng trên cái tai xinh xắn của cô, hình dạng viền
tai rất đẹp, từ
trong đến ngoài lộ ra màu hồng nhạt, tận tình triển lộ sức sống tràn đầy khiến
người ta hâm mộ như chủ nhân của nó.
”Này! Sao lại
không nói gì?”
Một tiếng oán giận
bất mãn kéo thanh niên trở về từ sự sững sờ ngắn ngủi, hắn nhíu mày, có chút bất
mãn với hành vi không chịu khống chế vừa rồi của
mình, nhưng hiện tại
hiển nhiên không phải là thời điểm để rối rắm, hắn cắt đứt dòng suy nghĩ, lạnh
nhạt nói ra một câu: “. . . . . .”
”Anh chắc chứ?” Hạ
Hoàng Tuyền ngẩng đầu ngồi thẳng, hoàn toàn không chú ý sau khi làm vậy thanh
niên lộ ra vẻ mặt khác thường.
Nhưng cô vẫn quyết
định thử xem rồi nói.
Vì thế cô hít một
hơi thật sâu, đột nhiên che lỗ tai, thét chói tai một tiếng “A!!!” Phải nói, cô
vừa làm như vậy, quả là có dáng vẻ của Hà Đông sư tử
rống.
Hiệu quả cũng thật
nhanh chóng.
Vừa buông tay, cô
chợt nghe thấy tiếng người đàn ông cách vách cao giọng mắng, sau đó dường như
muốn nói chút gì, kế tiếp là một tiếng tát tai lanh
lảnh, vang to đến
mức Hạ Hoàng Tuyền cũng thấy má hơi đau.
”Đồ đàn ông chỉ
nhìn được chứ không dùng được, ai còn dám thử cùng anh nữa, cút ngay cho tôi!”
”Phốc!” Hạ Hoàng
Tuyền che miệng lại, cười run cả vai, một lát sau, cô rốt cuộc ý thức được đây
không phải lúc để làm chuyện này, vì thế dứt khoát
xuống giường, cùng
lúc đó, Thương Bích Lạc lại được mặc áo khoác, cô xách hắn đặt sau lưng, người
đàn ông cách vách từ cửa sổ nhảy ra khỏi nhà
trọ, vừa nhảy vừa
không nhịn được khinh bỉ boss Thương, “Anh đúng là đồ kém cỏi!”
“. . . . . .” Anh
cho rằng tất cả là vì ai chứ?
Thanh niên không
lên tiếng phản bác, chỉ cụp mắt xuống, lẳng lặng tự hỏi.
Cùng lúc đó, chủ đề
đăng trên diễn đàn, nổi tiếng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đối với người
phương nam mà nói, có thể lên mạng trao đổi với người ngoài thành phố W, chẳng
sợ chỉ có thể lên diễn đàn, cũng đã là chuyện đáng để
vui sướng, cho nên
khi lệnh cấm bị bỏ lúc rạng sáng, các loại chủ đề ùn ùn, có nhiều nội dung thật
nhàm chán, tỷ như ——
【 Bài nổi
bật 】Ta
Hồ Hán Tam đã trở lại ha ha ha! [3]
[3] Chỉ người nào
đó lâu không xuất hiện đã trở lại, lời kịch kinh điển trong một bộ phim.
【 Đề
tài 】Các
bằng hữu phương bắc, chào mọi người, mau tới cúng bái tư thái quang huy của ông
đây!
Đương nhiên, phần
lớn đều có chuyện càng quan trọng hơn phải làm —— phân miền chính thức của diễn
đàn không ít, nỗ lực thỏa mãn nhu cầu của mọi
người trên các
phương diện, ví dụ như thông báo của chính phủ, tìm người thân, tán gẫu. . .
Không ít người từ khu tìm người thân tìm được nhau, lấy
phương thức thư
tín bắt đầu trao đổi, đương nhiên, nội dung vẫn bị theo dõi. Cho tới khu giải
trí, mọi người cũng tới trao đổi giao lưu, biểu đạt sự vui
sướng của mình.
Cư dân thành phố W
đổ bộ rất nhiều cũng thành công hấp dẫn sự chú ý của cư dân phương bắc, hoặc là
nói, bọn họ căn bản bị ban (nick), bởi vì tin tức
có liên quan tới bệnh
độc rất dễ bị che chắn, khó có thể trao đổ, mọi người cảm thấy thất vọng rất
nhanh chóng chuyển sự chú ý tới một tin tức khác về
thành phố W —— thì
phải là, trong thành thị xuất hiện hai kẻ ác ôn, một người thân cao tám thước
toàn thân là lông có hai mấy khối cơ ngực, một người
còn lại là vẻ mặt
gian xảo đáng khinh, mỏ nhọm hàm khỉ, râu cá trê.
Bọn họ ẩn núp ở phố
lớn ngõ nhỏ trong ban đêm yên tĩnh, thấy thị dân vô tội liền lao ra ẩu đả, đã
có không ít người bị hại, vì biểu đạt sự oán giận của
mình, những người
này đặt biệt danh cho bọn họ, tên là —— Lang Bối song sát!
Hơn nữa kêu gọi
toàn bộ nhân dân trong thành thị, thấy bọn họ liền đánh.
Đương nhiên, cũng
có không ít người không quá tin tưởng vào lời đồn đãi này, bởi vì —— trong hiện
thực thật sự có thể tìm được kẻ với diện mạo kỳ
quặc như vậy sao?
Không phải là đùa chứ! Nhưng không ít cư dân phương nam đều nói có, thậm chí
phát ra hình ảnh thương tích của mình, hơn nữa
nhóm người tò mò
kia đang ồn ào, chân tướng nhất thời khó bề phân biệt.
Nhưng vào lúc này,
Thương Bích Lạc đăng bài, quả thực là ngọn đèn sáng trong đêm đen, không chỉ
nói rõ chân tướng, còn cho không ít kẻ một cái tát
tai.
Điểm này, nhìn
bình luận trong chủ đề là biết:
NO1: Không phải
nói đánh người là nữ king kong ư? Em gái đáng yêu một mắt này là sao?
NO2: Sắp nổi tiếng
rồi, trước đó hãy lưu lại tên.
NO3: Nhanh chóng
chuyển ghế ngồi xuống, có ai thích hạt dưa nước khoáng không?
NO4: Tuyên truyền?
NO5: Is [4], tôi cảm
thấy người của thành phố W hẳn là không nhàm chán như vậy.
[4] Chỉ người nói ở
phía trước, ví dụ ở đây chỉ No4.
NO4: Is + 1!
. . . . . . . . .
. . .
NO11: Em gái uy vũ
khí phách! Không phục đến chiến sao, anh đã quỳ gối dưới giày cao cổ của em,
xin hãy giẫm đạp!
NO12: Is là m, xem
xét xong. Nhưng mà, em gái đúng là khí phách, không thẹn cho cái tên sư tử
cái!!!
. . . . . . . . .
. . .
NO40: Ngay cả một
cô gái cũng đánh không lại, đàn ông thành phố W còn là đàn ông sao?
NO41: Đồng ý Is, một
đám hèn nhát! Còn có mặt mũi lên diễn đàn kêu la, quả thực ném mặt mũi của đàn
ông!
. . . . . . . . .
. . .
NO70: 40 41 chú ý
thái độ, phụ nữ thì sao? Các người không phải do phụ nữ sinh ra ư?
. . . . . . . . .
. . .
NO130: Cô 70 đàng hoàng tử tế về nhà nuôi
con, lảm nhảm cái gì thế?!
NO131: Muốn chết
có phải không? Có gan thì nói tên cùng địa chỉ đi ra một mình đấu một trận! Xem
chị có chém chết mi hay không!!!
. . . . . . . . .
. . .
NO150: Đấu thì đấu,
who sợ who!
NO188: Các người đều
sai chủ đề rồi, hiện tại quan trọng là chân tướng, chân tướng rốt cuộc là gì?!
. . . . . . . . .
. . .
Đến chỗ này, chủ đề
cuối cùng cũng quay trở về, phía dưới một loại “Cầu cập nhật”, các loại cầu
chân tướng, thậm chí có người vào chủ đề mắng “Lang
Bối song sát” cầu,
nhưng không được đáp lại, đây là điều bình thường, Thương Bích Lạc đăng lên là
sự thật, những người nói bậy kia còn có thể nói gì
nữa?
Cho dù thế nào,
toàn bộ người bị đánh ở thành phố W, mặt đều bị đánh sưng lên, hoặc là nói,
toàn bộ đàn ông thậm chí là quân đội ở đây nằm cũng
trúng đạn.
Chỉ một giờ ngán
ngủi, bình luận ở chủ đề đã nhiều đến mức làm cho người ta chuyển trang đến mỏi
tay, bình luận mới đăng lên còn nhanh hơn máy đếm
tiền đếm tiền, khiến
người ta choáng váng đầu óc, tóm lại, tính cách lạc quan và tính thích vây xem
của người nước Viêm Hoàng tại nơi này được thể hiện
một cách nguyên vẹn.
Nhân viên quản lý
diễn đàn hiển nhiên chú ý tới chuyện này, cũng báo cáo lên cấp trên, nhưng hiển
nhiên, phía trên rất vừa lòng có chủ đề làm người dân
tạm thời không chú
ý đến chuyện bệnh độc, vì thế chủ đề vẫn tiếp tục náo nhiệt, trong lúc đó cũng
từng lệch chủ đề vô số lần, nhưng cũng vô số lần được
xoay về, thường
thường còn có chút diễn biến kỳ quái, làm ra không ít ân oán tình cừu cảm động
lòng người, ví dụ như một anh bạn nào đó dùng chủ đề
“Em gái một mắt
khí phách cầu gả” spam nên bị cấm phát ngôn, lại như anh bạn cầu giẫm đạp kia
tung tin đồn mà bị xóa nick, lại như đôi nam nữ cãi
nhau lúc trước
phát hiện là tình lữ vì thế quyết đoán chia tay. . .
Đương nhiên, vui vẻ
nhất hẳn là người phương bắc việc không liên quan đến mình, mà thành phố W, một
nhóm người vui vẻ, một nhóm người đau khổ,
càng nhiền người.
. . Chủ động vác đao thương côn bổng nơi nơi tìm kiếm đôi cẩu nam nữ làm cho bọn
họ mất hết thể diện —— ở thành thị của mình
làm mưa làm gió
còn chưa tính, lại dám lên diễn đàn đăng hình, sùng bái Trần Quán Hi đến nghiện
phải không?!
Còn có số ít người,
thật sự cảm thấy đau đầu, ví dụ như Tô Giác và Ngôn Tất Hành.
Tuy rằng vài ngày
nay bọn họ sớm đoán được Hạ Hoàng Tuyền và Thương Bích Lạc đang làm gì, cũng
luôn luôn lén thông qua phía chính phủ và tự mình
tìm kiếm bọn họ, lại
không ngờ hai kẻ này lá gan to như vậy, quả thực là sắp nổi tiếng toàn bộ nước
Viêm Hoàng!
Người trước là
phát hiện chuyện này trong máy theo dõi của quân đội, vừa thấy ảnh chụp hắn liền
làm rơi cái cốc trong tay, thân thể lung lay sắp ngã, cả
người không thoải
mái, may mà Hứa An Dương bên cạnh đỡ hắn một phen, hắn được nhờ lén đi tìm Hạ
Hoàng Tuyền, lúc này cảm thấy vô cùng đồng
tình với Tô Giác
—— mang theo em gái có thể gây chuyện như vậy, đúng là thật đáng thương.
Nếu nói vị này là
đơn thuần lo lắng, Ngôn tiểu ca chính là đau cũng vui vẻ trong truyền thuyết: một
phương diện hắn cảm thấy hành vi của em gái và A
Thương rất khí
phách, về phương diện khác hắn cảm thấy vô cùng oán giận hai kẻ không có nhân
tính này vì bài trừ mình ở ngoài, dưới sự chi phối của
loại cảm xúc này,
hắn quyết đoán ra tay ——
Chỉ thấy hắn tải
xuống một tấm ảnh của Hạ Hoàng Tuyền, sau đó mở phần mềm photoshop trong máy
tính, ghép đầu của cô gái vào thân thể của một
con tinh tinh.
”Hoàn mỹ! Quả là
tác phẩm của thần!”
Vì thế, thanh niên
lắc lắc đầu vì trình độ nghệ thuật của mình mà cảm thấy mỹ mãn đăng hình ảnh
tên là “Bản thể của nữ kinh kong” lên diễn đàn, sau đó
bưng ly trà lên uống
một hụm, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn. . . Thật vui vẻ. . . Thật hạnh
phúc. . .
Trả đũa sao, tổn
nhân bất lợi kỷ [5] cái gì, tuyệt nhất rồi!
[5] Hại người khác
đối với mình cũng không có chỗ tốt gì.