[1] Si hán : nghĩa
ở đây là người đàn ông chân thành tha thiết yêu một cô gái.
Có lẽ do sự khinh
bỉ trong mắt Hạ Hoàng Tuyền quá mức rõ ràng, Ngôn Tất Hành cố tình ho nhẹ một
tiếng, cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Thực ra, anh
chỉ nghĩ phải báo
cho Tô tiểu ca, đến giờ nấu cơm tối rồi.”
“. . . Không phải
vừa ăn trưa xong sao?”
Ngôn Tất Hành giơ
tay lên nhìn đồng hồ: “Nếu anh nhớ không lầm, đó là hơn bốn giờ trước.”
“. . . . . .” Cho
nên A Giác rốt cuộc có thể nói nhiều đến mức nào?!
“Tôi đã biết.” Tô
Giác cười gật đầu, “Để ăn mừng Hoàng Tuyền trở về, buổi tối tôi. . .”
“Xem như tôi cầu
xin anh, ngoại trừ trứng gà rán trứng gà luộc, những thứ khác liền thôi đi!”
Ngôn Tất Hành chân thành nói, “Thời kỳ đặc thù, lãng phí là
đáng xấu hổ.”
“. . . . . .” Nụ
cười của Tô Giác bỗng cứng lại, biết rõ trình độ của mình, hắn thực sự không tức
giận, chỉ là đang nghĩ hôm nay có nên lại đánh bạc tính
mạng nếm thử một
phen hay không —— nấu cơm cũng phải đánh cược mệnh thật sự không thành vấn đề
sao?
“Không có việc gì,
tôi sẽ giúp anh.” Ngôn Tất Hành nắm chặt cơ hội đi vào phòng, nắm lấy bả vai Tô
tiểu ca, vừa dỗ vừa lừa kéo hắn đi, trước khi đi
còn cơ trí chớp mắt
vài cái với Thương Bích Lạc, dùng khẩu hình miệng nói, “Người anh em, không cần
cảm tạ!”
“Rõ là. . .” Hạ
Hoàng Tuyền thở dài, đi đến cửa, vô cùng tự nhiên đẩy xe lăn của Thương Bích Lạc,
đi về phía phòng ngủ, “Cho dù nói thật cũng không
thể nói ra rõ ràng
như vậy được.”
Thương Bích Lạc
không lên tiếng, may mà Hạ Hoàng Tuyền cũng không có ý định tìm câu trả lời từ
hắn, hiện tại, lực chú ý của cô hoàn toàn ở trên chủ
đề kia, gần như là
khẩn cấp muốn biết tiến triển.
Đẩy xe lăn tới cạnh giường, Hạ hoàng Tuyền cúi
đầu hỏi: “Máy tính anh để ở đâu?”
“Bên trong.”
“Ừm.” Sau khi nghe
xong, cô gái lập tức đá bay dép lê, trèo lên giường lớn, buổi trưa sau khi tắm
rửa xong, Hạ Hoàng Tuyền không đi tất, may mà sức
khỏe hiện tại của
cô có thể so sánh với gorilla, cho dù đi chân đất lâu cũng không thấy lạnh.
Trong quá trình này, đôi chân xinh xắn của cô lộ ngay trước
mặt thanh niên, mu
bàn chân cong cong, mười ngón chân tròn tròn xinh xắn, gót chân bởi vì đi lại
trong thời gian dài mà có vết chai mỏng, càng làm nổi
bật lên màu trắng
nõn nà của lòng bàn chân.
Gần như trong nháy
mắt, Thương Bích Lạc khẽ nhúc nhích, trước khi hắn kịp phản ứng, ngón tay cũng
đã lặng yên duỗi đến chân cô gái, sau đó đột
nhiên bừng tỉnh, vội
vàng rút tay lại, trong lúc đó vô tình lướt qua lòng bàn chân của cô gái.
“Phốc! Ha ha ha
ha. . .” Cả người Hạ Hoàng Tuyền bỗng mềm oặt, nằm sấp xuống, cười ha ha lăn một
vòng ngay tại chỗ, lúc di chuyển, áo ngủ trên
người cô hơi phất
lên, lộ ra cái bụng trắng mềm, nhìn qua thấy xúc cảm rất tuyệt, một lát sau, cô
cố gắng ngừng cười, giận dữ lườm thanh niên, “Anh. . .”
Bị hành vi của
mình và phản ứng của cô gái làm hoảng sợ, Thương Bích Lạc nghiêng người theo bản
năng, một phen tiếp được cái chân không chút
khách khí mà đá tới
kia, vẻ mặt cổ quái hỏi: “Cô sợ buồn?” Tuy rằng sợ buồn đối với nữ tính mà nói
thật bình thường, nhưng đặt ở trên người cô thì. . .
cảm thấy rất không
hợp lý.
“Ai sợ buồn chứ!”
Vịt chết còn mạnh miệng chính là nói cô, “Mau bỏ ra, bằng không tôi đánh chết
anh, có tin không?!”
Không đúng, nếu
bình thường cô đã sớm động thủ, Thương Bích Lạc thâm thúy nhếch mày, hỏi ngược
lại: “Thật sự không sợ?”
“Đương, đương
nhiên!”
“. . . . . .” Rõ
ràng cho thấy vô cùng sợ. Điều này khiến hắn thấy dở khóc dở cười, tìm kiếm nhược
điểm của cô lâu như vậy, kết quả lại bại lộ ngay trước
mắt?
Một số bộ phận cơ
thể nào đó của đa số phụ nữ đều rất sợ buồn, ví dụ như nách eo lòng bàn chân, Hạ
Hoàng Tuyền chỉ có lòng bàn chân là nhược
điểm, dường như độ
mẫn cảm từ các bộ phận khác đều dồn vào đây, một khi bị gãi, phản ứng của cô sẽ
gấp năm sáu lần người bình thường. . . Trên ý
nghĩa nào đó mà
nói, hết sức thảm thương, may mà không có ai nhàm chán đến mức ban ngày ban mặt
cởi giày gãi chân cô, cho nên ngoại trừ bạn thân,
không có nhiều người
biết chuyện này, kết quả trời xui đất khiến bị Thương Bích Lạc phát hiện.
Hạ Hoàng Tuyền đối
với điều này tỏ vẻ —— vô • cùng • phẫn • nộ.
Vấn đề là, hiện tại
chân của cô còn ở trong tay đối phương, chỉ cần hắn gãi một cái, cô gần như mất
hết sức chiến đấu mặc người xâm lược! Chờ bỏ ra
hắn nhất định phải
chết!
Dường như đoán được
suy nghĩ trong lòng cô, thanh niên lạnh nhạt nói: “Nới ra có thể, nhưng sau đó
cô không thể trả thù.”
“. . . . . .” Hạ
Hoàng Tuyền im lặng một lát, cắn răng nói, “Được, tôi cam đoan không • động •
thủ!”
“Động cước cũng
không được.”
“. . . Được!”
Thương Bích Lạc hiếm
khi đạt được thắng lợi khi giao chiến nhếch môi một cái, buông lỏng tay ra, xúc
cảm mềm mịn như tơ lụa trong giây lát lướt qua
bàn tay, trong
lòng hắn bỗng dâng lên một chút tiếc nuối, lại lập tức bị lý trí mạnh mẽ đè xuống.
Thừa dịp thanh niên thất thần trong giây lát, Hạ Hoàng
Tuyền quyết đoán rụt
chân bật người lên, cả người vững vàng đứng trên giường, chỉ có tư thế hai chân
có điểm tựa mới khiến cô cảm thấy an toàn,
nhưng mà, thù này
không báo không phải quân tử!
Cô bóp bóp tay,
cúi xuống nhất lên cổ áo của Thương Bích Lạc: “Anh đã muốn chết như vậy, tôi sẽ
giúp anh!”
“Đợi chút.”
“Còn có di ngôn gì
sao?”
“Cô quên lời hứa của
mình sao?”
“Đương nhiên chưa
từng quên.” Hạ Hoàng Tuyền mỉm cười nới tay, chậm rãi nói: “Nhưng mà, tôi cũng
không đồng ý. . .”
“Đừng dùng đầu!”
Dùng đầu công
kích!
Dùng đầu liên
kích!!
Dùng đầu vô hạn
liên kích!!!
—— Nghe nói những
kẻ ngốc không chỉ không cảm mạo, hơn nữa bởi vì não ít xương cốt tương đối nhiều,
đầu vô cùng cứng rắn.
Cho nên, Thương Bích
Lạc lại bi kịch rồi.
Trút dục vọng
xong, không đúng, là hả giận xong, Hạ Hoàng Tuyền cảm thán từ tận đáy lòng ——
không tìm chết sẽ không phải chết, tại sao có người
luôn không rõ chứ?
Tuy rằng cô cảm thấy vô cùng sung sướng trước việc này.
Thương Bích Lạc đầu
váng mắt hoa nằm sấp ở trên giường, lại lần nữa xác định một điều, hiệu quả của
việc nhiều dopamine cực kì rõ ràng, nó đã ảnh
hưởng nghiêm trọng
đến phản ứng và sự phán đoán của hắn, có thể nói không có nó liền không có chuyện
vừa rồi, đáng sợ nhất là, cho dù bị đánh một
trận, sự phẫn nộ của
hắn so với trước đây lại giảm bớt không ít, điều này làm hắn có cảm giác nguy
cơ nồng đậm.
Cứ tiếp tục như vậy,
sự tình sẽ ngày càng khó giải quyết, tình huống sẽ ngày càng nghiêm trọng.
Hắn đang do dự, cô gái cảm thấy mỹ mãn đã bật
máy tính lên.
Buổi chiều lúc Hạ
Hoàng Tuyền bị giáo huấn, hắn luôn luôn đang chú ý tình thế, ngẫu nhiên còn thò
chân vào, khiến tình huống phát triển theo hướng mà
hắn muốn, nhưng
mà, không thể không nói, trong bất kỳ thời buổi nào, công lực nói sang chuyện
khác của người Viêm Hoàng đều rất mạnh, sau khi một
người anh em nào
đó đăng hình ảnh “Nữ kim cương” lên, chủ đề này lại phát triển theo hướng không
thể ngờ tới, tuy rằng cũng có người tiếp tục thảo
luận, nhưng đa số
đều bị hình ảnh này dẫn dắt, tích cực chủ động bắt đầu nghiệp photoshop, trong
khoảng thời gian ngắn, các bài đăng ảnh bán thân của
Hạ Hoàng Tuyền
ghép với gorilla người đàn ông cơ bắp siêu Saiyan tràn ngập chủ đề.
Thậm chí còn có
người đặc biệt tạo đề tài tổng kết hình ảnh.
Tuy rằng nhóm vật
hi sinh cũng đều trúng đạn, nhưng không có ai là trúng đạn lợi hại như nhân vật
chính Hạ Hoàng Tuyền.
“Đây đều là thứ gì
chứ?!” Là người có liên quan, Hạ Hoàng Tuyền không nhịn được mà xù lông rồi.
Thương Bích Lạc hồi
tưởng lại loạt hình ảnh vô cùng kỳ quặc này, không kìm nổi hơi nhếch lên khóe
miệng: “Sức sáng tạo của quần chúng nhân dân là
vô hạn.”
“Này!”
Hạ Hoàng Tuyền càng
xem chủ đề mặt càng đen, đã nghiêng đến tận Siberia rồi được chứ? Cô giận dữ
nghiêm mặt ném máy tính vào lòng Thương Bích
Lạc: “Giải quyết
toàn bộ!”
“Cô muốn giải quyết
như thế nào?” Thương Bích Lạc giang tay, “Gần như tất cả mọi người đều đăng ảnh
lên.” Nếu muốn giải quyết không phải là không
thể được, nhưng
không hề nghi ngờ rằng diện đả kích sẽ rất rộng.
“. . . Vậy thì giải
quyết người khởi xướng!” Hạ Hoàng Tuyền cắn răng, tên khốn kia tốt nhất cầu
nguyện đừng rơi vào tay cô, nếu không, hừ!
“Việc này không
thành vấn đề.”
Hạ Hoàng Tuyền ngồi
khoanh chân ở trên giường, chống má nhìn động tác của thanh niên đối diện, chỉ
thấy mười ngón tay linh hoạt mà nhanh chóng gõ
trên bàn phím, gần
như chỉ có thể thấy tàn ảnh, thần thái giống như bất cứ lần nào mà cô nhìn thấy,
chuyên chú và nghiêm cẩn vô cùng, chỉ trong chốc lát,
hắn dừng lại động
tác, gật đầu: “Xử lý xong rồi.”
Cô gái vừa gật đầu
một cái, bỗng nghe thấy tiếng kêu thê thảm vô cùng truyền tới từ phòng đối diện,
cô bỗng nghiêm mặt, vội vàng nhảy xuống giường,
đi dép lê vào,
ngay lập tức cầm lấy trường đao chạy về phía cửa: “Làm sao vậy? Có chuyện gì?”
Rồi sau đó liền thấy
Ngôn Tất Hành chạy ra khỏi thư phòng, đau đớn hô: “Máy tính của tôi bị hack! A
Thương mau tới cứu mạng!”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Hai người hai mặt
nhìn nhau, không khí bỗng lắng xuống trong thời gian ngắn.
Nhưng vào lúc này,
Ngôn Tất Hành dường như ý thức được điều gì, lui về phía sau một bước nhỏ, lại
một bước nhỏ, đột nhiên lấy lòng cười: “Cái này,
em gái em có thể
coi như không nghe thấy sao?”
Hạ Hoàng Tuyền
ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại: “Anh thấy thế nào?”
“. . . Cứu mạng a
a! ! !”
“Đứng lại cho tôi!
! !”
Dạo này, kẻ tự tìm
đường chết càng ngày càng nhiều rồi!
Vì thế trong nhà lại
xuất hiện một con gấu trúc với biểu cảm thảm thương, người khởi xướng làm bộ
như không biết gì cả, Thương Bích Lạc biết nhưng
cái gì cũng không
nói, khóe miệng Tô Giác giật giật, cuối cùng vẫn giữ im lặng, hoặc là nói, điểm
chú ý của hắn nằm ở một chuyện khác.
“Hoàng Tuyền.”
“Cái gì?”
“Tiếp theo em định
làm như thế nào?”
“Làm như thế nào
sao. . .” Hạ Hoàng Tuyền dùng ngón trỏ gãi gãi gò má, suy nghĩ một lát, “Chờ đợi
đi.” Trực giác nói cho cô, sự việc này rất nhanh sẽ
xuất hiện kết quả.
Nhưng hiện thực
cũng không cho cô nhiều thời gian chờ đợi, người bị chọc giận rốt cuộc bắt đầu
chủ động xuất kích, dường như đang đáp lại lời khiêu
khích của “Hạ
Hoàng Tuyền”, diễn đàn xuất hiện một chủ đề mới, tiêu đề là —— Đáp lại kẻ đánh
lén vô sỉ nào đó: Cô muốn đánh, liền đánh! ! !
Chủ topic đầu tiên
dùng ngữ khí phẫn nộ miêu tả hành vi bạo ngược đánh lén đả thương người thừa dịp
ban đêm của Hạ Hoàng Tuyền cùng với hành vi
vô sỉ chụp ảnh
khoe trên điễn đàn, ngay sau đó dùng ngữ khí dốc lòng biểu hiện bản thân không
khuất phục cùng tinh thần quần ẩu hướng về phía trước,
cuối cùng giống
như vô cùng phấn khích, dùng chữ cỡ lớn với màu đỏ đánh ra năm chữ to giống như
tiêu đề —— Cô muốn đánh, liền đánh!
Ngay sau đó lại là
một hàng chữ màu đen bình thường —— thời gian địa điểm tùy cô lựa chọn.
Nhiệt độ của chủ đề
này tự nhiên không cần nhiều lời, biết bao dân chúng ngay cả ăn cơm đi vệ sinh
đều phải rút thời gian ngồi xem máy tính, chuyện cho
tới bây giờ, Hạ
Hoàng Tuyền cảm thấy trở lại nơi này đúng là quyết định chính xác, bởi vì những
người này không hề nghi ngờ đã kết thành liên minh, tiêu
diệt từng bộ phận
như lúc trước không có khả năng lại thực hiện, ở lại bên ngoài cũng không có
tác dụng gì nhiều. Nhưng mà, mục đích vốn có của cô
cũng không phải
gây họa cho quê nhà, trên ý nghĩa nào đó mà nói, mục tiêu gọi là “Giải quyết
nguy cơ của thành phố W” của cô đã được thực hiện, chút
dân chúng thành phố W vốn là nhân tố gây bất ổn,
hiện tại thật sự rất đoàn kết, ít nhất trong lúc kết minh cũng không lén bác
sát nữa.
【 Chiến
đấu kịch liệt! Trở thành “Vua không ngai” của thành phố W! 】
“. . . . . .” Nhiệm
vụ khoa trương lại giả tạo tới cực điểm này rốt cuộc là sao? Danh hiệu vua
không ngai cái gì, cô hoàn toàn không muốn, được chứ?
Nhưng mà, Hạ Hoàng
Tuyền cũng hiểu rõ một điều, sự tình đã đến bước này, đã không có đường lùi, hoặc
là nói, đây không phải vấn đề dựa vào thỏa
hiệp mà giải quyết được, tuy cô không cần
vua không ngai gì đó, nhưng một khi đã tự nhận không bằng người khác, tự thân bị
ảnh hưởng cũng thôi,
những người bên cạnh
cô đều có khả năng sẽ bị thương tổn.
Tự tôn và trực
giác của cô nói cho mình —— ngoại trừ thẳng tiến không lùi, cũng không có cách
nào khác!