để bọn họ kiếp sau, kiếp sau sau nữa, vĩnh viễn đều không phân ly |
Tần Tuệ ở bệnh viện nhìn thấy Thi thể của Lãnh Thanh Mặc,
ngã xuống đất tại chỗ, kích động gào khóc...
Tất cả những
suy nghĩ may mắn và những dự định xa xôi đều tiêu tan ở thời khắc này, giống
như một cái búa tạ hung hăng đánh nát hy vọng cuối cùng của chị ta, thế giới của
chị ta nháy mắt đã sụp xuống, biến thành một mảnh hắc ám, ngã vào vực sâu không
đáy...
Vĩnh viễn,
đều không thể quay về.
Lăng Tuyết
không có vào, đi tới gần nhà xác, cô sẽ cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương, cả người
run rẩy.
Hơi thở của
người chết giống như một cái gì đó lãnh lẽo u buồn gặm nhắm lòng cô, mở mắt ra
nhắm mắt lại trong đầu đều là hình ảnh trước khi chết của Lãnh Thanh Mặc.
Hình ảnh đó
quá tàn nhẫn, giống như một con dao hung hăng cắt vào lòng của cô, làm cho cô
đau đến không muốn sống.
Sau lưng vang
lên tiếng khóc rống cực kỳ bi thương của Tần Tuệ, Lăng Tuyết tăng nhanh bước
chân rời đi, cô không muốn nghe tiếp, cái loại cảm giác lạnh lẽo bi thương và
cái lạnh của nhà xác đều giống nhau thấm vào ruột gan, làm cho cô cảm thấy sợ
hãi...
"Mau gọi
bác sĩ!" Có tùy tùng từ nhà xác lao ra.
Lăng Tuyết
dừng bước chân lại, quay đầu nhìn lại, Thân Đồ Phong Hoa cũng sửng sốt :
"Chuyện gì xảy ra?"
"Tần
Tuệ đột nhiên hộc máu té xỉu..." Tùy tùng bẩm báo, "Không biết có phải
là... hay không "
"Trước
hết mang người đi ra, chỗ đó quá lạnh lẽo, không phải là chỗ để người sống có
thể ngây ngốc ở đó." Thân Đồ Phong Hoa thúc giục.
"Vâng."
Các tùy tùng lập tức đi làm.
"Tiểu
Tuyết, con đi trước đi, cô cô xem tình huống một chút, sau đó liền đến."
Thân Đồ Phong Hoa thúc giục Lăng Tuyết nhanh lên rời đi, "Hai người các
ngươi đưa Lăng tiểu thư rời đi."
"Vâng"
Hai nữ tùy tùng hộ tống Lăng Tuyết rời khỏi nhà xác.
Lăng Tuyết
một câu nói cũng không có nói, chỉ có bi ai trong lòng, co biết rõ, Tần Tuệ là bị
đả kích, hơn nữa độc tính bộc phát, đại khái là sống không được nữa.
Nhắc tới
cũng rất tàn nhẫn, Lãnh Thanh Mặc đối với rất nhiều người đều hạ thủ lưu tình,
những người không liên quan, cho dù là chướng ngại của hắn, hắn vẫn nhân từ như
cũ thả bọn họ một con đường sống, nhưng mà đối với Tần Tuệ, một tùy tùng luôn
trung thành và tận tâm, hắn lại không có nhân từ nương tay.
Cuối cùng vẫn
muốn mạng của Tần Tuệ, không lưu một tia hy vọng.
Đại khái hắn
cũng nghĩ đến, nếu như Tần Tuệ như thế này còn sống trên đời này, cuối cùng chỉ
có đi gieo họa mà thôi. .
...
Sự tình
đúng như Lăng Tuyết suy nghĩ, Tần Tuệ cơ bản là bị trúng kịch độc, hơn nữa bị kích
thích, hộc máu té xỉu tại chỗ, bệnh viện cứu chữa không có hiệu quả, tuyên bố tại
chỗ đã tử vong.
Bọn họ đều
là Người của Cung gia, Lăng Tuyết liền làm chủ đưa bọn họ hỏa táng, sau đó mang
bọn họ về Hải Thành.
Thân Đồ
Phong Hoa gọi cho Thân Đồ Dạ nói đến này sự kiện, Thân Đồ Dạ trầm mặc rất lâu,
bình tĩnh nói: "Theo cô ấy đi thôi. Cô ấy nói đúng, hiện đang không có người
nào sẽ động đến cô ấy, sẽ không có chuyện gì , huống chi, cô cô cũng đã phái
người hộ tống cô ấy."
"Con
thật sự yên tâm?" Thân Đồ Phong Hoa vẫn thấp thỏm bất an như cũ, "chuyện
của con còn chưa có chứng thực rõ ràng đâu, vạn nhất những kẻ thù của con còn ở
tùy thời mà động thì sao? Còn có..."
"Những
người đó sẽ không động đến cô ấy đâu." Thân Đồ Dạ cắt đứt lời Thân Đồ
Phong Hoa lời nói, lời thề son sắt nói, "Không chỉ không động đến cô ấy,
còn sẽ bảo vệ cô ấy."
"Vì
sao?" Thân Đồ Phong Hoa không hiểu.
Nói đến cái
này, Thân Đồ Dạ có chút ít kiêu ngạo: "Con vừa mới biết rõ, trên tay cô ấy
có cái ký hiệu ngọn lửa hồng kia chỉ có kim bài sát thủ mới có tư cách phong ấn,
nhưng phải có con dấu của tổng bộ chỉ huy thì mới được, mà ấn ký của cô ấy còn
do là Tôn Dạ tự mình ấn lên, đến nay chỉ có một mình cô ấy có dạng hư vinh như
thế này, nghe nói cái ấn ký này có thể ra lệnh cho một ngàn chiến đội!"
"Lợi hại
như thế ?" Thân Đồ Phong Hoa cảm thấy vô cùng khiếp sợ, "Con bé có biết
mình có năng lực này không?"
"Cô ấy
đương nhiên không biết rõ, cũng không cần biết rõ." Thân Đồ Dạ trầm thấp
nói, "Mặc dù trải qua nhiều chuyện như thế, con còn là lo lắng cô ấy gặp
chuyện sẽ bị xúc động, cho nên liền để cho cô ấy tiếp tục hồ đồ đi, nhưng mà có
cái phong ấn này rồi đối với cô ây mà nói là một chuyện tốt, môn đồ trải rộng mỗi
cái hẻo lánh trên thế giới, nhìn thấy phong ấn của cô ấy sẽ ở trong bóng tối bảo
vệ cô ấy, hiện tại, con có thể không cần lo lắng an nguy của cô ấy."
"Vậy
thì thật là quá tốt." Thân Đồ Phong Hoa cảm thán không thôi, "Nha đầu
này cũng không biết nơi nào có bản lĩnh, hồ đồ, thế nhưng được Tôn Dạ bảo vệ."
"Coi
như là đánh bậy đánh bạ đi." Thân Đồ Dạ khẽ mỉm cười, "Cô ấy có bản
lãnh gì đâu, chỉ là thiện lương cương nghị, hơn nữa một chút vận khí mà
thôi."
"Bất kể
như thế nào, hiện tại con bé có dạng bảo vệ này, cô cô cũng yên tâm nhiều
." Thân Đồ Phong Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Mới vừa rồi còn đang
suy nghĩ nên dùng biện pháp gì thuyết phục con bé để cô cô cùng theo về Hải
Thành đó."
"Không
cần nghĩ, hiện tại cô ấy muốn yên tĩnh, cô cô không nên quấy rầy cô ấy. Hải
Thành có Cố Huy tiếp ứng, hắn sẽ giúp cô ấy xử lý công việc sau đó, còn như vấn
đề an toàn thì lại không cần lo lắng..."
"Cô cô
biết rõ, hiện tại con nói như vậy, cô cô yên tâm rồi, nhưng mà con cũng nên
quan tâm con bé nhiều hơn, cô cô lo lắng Lãnh Thanh Mặc chết sẽ ảnh hưởng đến
tình cảm của các con..."
"Trong
lòng con có tính toán."
"Vậy
là tốt rồi, cô cô đưa con bé đi sân bay."
"Được"
...
Cúp điện
thoại, Thân Đồ Phong Hoa liền xuống lầu đi tiễn Lăng Tuyết , mà đầu bên kia điện
thoại Thân Đồ Dạ vẫn còn cầm di động, lâm vào trầm tư...
Hắn ở trước
mặt mọi người làm bộ như lạnh nhạt tự nhiên, kỳ thật trong lòng đã sớm loạn
thành nhất đoàn, kể từ lúc Lãnh Thanh Mặc xảy ra chuyện đến bây giờ, toàn bộ
năm ngày, hắn chưa nói với Lăng Tuyết một câu nói nào, mặc dù vài ngày này, hắn
đều bận rộn xử lý chuyện Dạ Thần h, nhưng mỗi ngày vào buổi tối vô luận bận đến
rất trễ đều sẽ đi xem Lăng Tuyết.
Cô bởi vì chuyện
của Lãnh Thanh Mặc mà mất ngủ, vô luận hắn đến lúc nào, cô cũng không có ngủ,
nhưng khi nhìn thấy hắn đến, cô liền nói muốn ngủ, xoay người liền tắt đèn,
chui vào chăn.
Nếu là đổi
lại từ trước, hắn biết dỗ cô, sẽ nói chuyện với cô, nhưng mà bây giờ, hắn không
có...
Bởi vì hắn
biết rõ, là cô cố ý tránh hắn, trong lòng cô có một vật cản không qua được, cô
cần một chút thời gian mới có thể lắng đọng lòng mình một chút.
Hắn nếu mà
khăng khăng dây dưa sẽ chỉ làm cho cô cảm thấy áp lực rất lớn, càng thêm muốn
trốn...
Cho nên, hắn
nguyện ý chờ cô, đợi cô chậm rãi chữa lành nội tâm bi thương và áp lực, chờ đến
thời gian hòa tan mọi thứ, mọi thứ sẽ phai mờ theo năm tháng phần tốt đẹp sẽ đến...
Lăng Tuyết
mang tro cốt Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ lên máy bay về Hải Thành, Lôi Vân mang theo
ba nữ tùy tùng đưa cô về.
Lần trước ở
vùng gần sân bay, cô ấy bị đả thương, còn gặp phải thảm cảnh rắn cắn, tất cả mọi
người cho rằng cô ấy chắc phải chết, nhưng mà về sau lúc đưa đến bệnh viện mới
phát hiện những con rắn kia đã bị nhổ răng nọc, đã không có độc, cô ấy căn bản
cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, qua trị liệu, hiện tại ngoại thương đã
cơ bản khôi phục, còn có một chút nội thương cần phải từ từ điều dưỡng.
Kỳ thật bây
giờ cô ấy còn cần phải tiếp tục nằm viện, chỉ là bởi vì cô ấy hiểu rõ chuyện của
Lăng Tuyết, cho nên Thân Đồ Phong Hoa cho cô ấy hộ tống Lăng Tuyết về Hải
Thành.
...
Dọc theo đường
đi, Lăng Tuyết đều ở trong phòng bao riêng ngủ, Lôi Vân không có đi quấy rầy cô.
Gần đây xảy
ra nhiều chuyện như thế, lúc nhớ tới, Lôi Vân đều cảm khái ngàn vạn, muốn trấn
an Lăng Tuyết một cái, lại không biết rõ nên mở miệng như thế nào.
Nghĩ đến cục
diện hiện tại, đại khái là chỉ có thể tiếp tục bảo trì trầm mặc thôi.
Từ lúc Lãnh
Thanh Mặc qua đời đến bây giờ, Lăng Tuyết đã năm ngày năm đêm không có giấc ngủ
nào ngon, thân thể đã chịu không được, trước khi lên máy bay đã uống thuốc ngủ,
hiện tại ngủ được rất sâu..
Tỉnh dậy,
máy bay đã đến địa phận của Hải Thành.
Lăng Tuyết
đưa tầm mắt nhìn bao quát toàn cảnh Hải Thành từ cửa sổ, nghe cơ trưởng thông
báo, không khỏi có chút ít hoảng hốt, lúc trước khăng khăng từ Hải Thành đi Anh
quốc, cô cũng không có nghĩ tới một ngày kia lại mang hai hộp tro cốt trở về...
Nghĩ đến
cái này, trong lòng không khỏi bi ai, đôi mắt lại đỏ lên.
...
Cung gia
không có Lãnh Thanh Mặc chống đỡ, giống như đã sớm chia rẽ.
Nhưng mà lúc
Lăng Tuyết ôm tro cốt của Lãnh Thanh Mặc xuống máy bay lúc, lại nhìn thấy Cung
Hiếu Cường mang mười người thân của Cung gia chỉnh tề đứng thành hai hàng chờ
cô.
Lăng Tuyết
sửng sốt, còn chưa lấy lại tinh thần, Cung Hiếu Cường liền dẫn vợ tiến lên giải
thích: "Thiên tuyết, chuyện đã qua thì để nó qua đi, chú biết rõ chú không
có tư cách nói cái gì, nhưng mà, chúng ta đều là người của Cung gia, chỉ cần một
câu nói của con, xông pha khói lửa, chúng ta đều không chối từ."
"Đúng
vậy, Thiên Tuyết, chúng ta..."
Vợ Cung Hiếu
Cường cũng đang muốn nói gì đó, Lăng Tuyết đã không nghe lọt nữa, rất hốt hoảng
ôm tro cốt đi lên phía trước, lúc thấy khuôn mặt anh tuấn của Cố Huy, hắn đang
cầm cây dù màu đen đứng bên cạnh xe, mỉm cười nhìn cô: "Đã lâu không gặp, Lăng
tiểu thư!"
"Đã
lâu không gặp." Lăng Tuyết giật giật khóe miệng.
"Mọi
thứ đều sắp xếp tốt rồi, mời!" Cố Huy mở cửa xe, ra dấu tay "Mời".
Lúc Lăng
Tuyết chuẩn bị lên xe, chợt nhớ tới cái gì, nhìn ra dấu tay Lôi Vân, Lôi Vân cho
tùy tùng đem tro cốt Tần Tuệ giao cho Cung Hiếu Cường.
Lăng Tuyết
trầm thấp nói: "Tần Tuệ là người mà một tay bà nội bồi dưỡng ra, là Cung
gia lão quản gia, hậu sự của chị ta do mọi người sắp xếp đi, để chị ta thuận lợi
vui vẻ hạ táng, tôi không muốn nghe bất luận lời nói bóng nói gió gì."
"Được
được được, chú biết phải làm sao, con yên tâm." Cung Hiếu Cường gật đầu
liên tục.
"Vất vả
rồi." Lăng Tuyết đáp lại một câu, xoay người lên xe...
Cô biết rõ
Lãnh Thanh Mặc thích thanh tĩnh, không muốn bị người khác quấy rầy, lại không
thích những người Cung gia kia, cho nên, cô cắt đuôi để được yên lặng yên tĩnh
đưa hắn rời đi là được rồi.
"Tôi
đã chứng thật ..." Cố Huy thấp giọng nói, "Chị của cô, cũng chính là tro
cốt của Cung Thiên Long tiểu thư đã sớm bị Lãnh Thanh Mặc chuyển qua đỉnh núi có
biệt thự và vườn cây anh đào trong rừng."
"Vậy
đi nơi đó đi." Lăng Tuyết thương cảm thở dài, "Không cần mang quá nhiều
người, bọn họ thích thanh tĩnh."
"Tôi
biết rõ." Cố Huy gật gật đầu, "Chiếc xe chỉ có hai tùy tùng bồi ngài
đi qua, thay Lãnh tiên sinh an táng, những người khác sẽ tự động sắp xếp."
"Cảm
ơn, có tâm rồi."
...
Cố Huy làm
việc từ trước đến nay rất thỏa đáng, căn bản là không cần Lăng Tiểu Tuyết nhiều
lời, luôn sắp xếp rất chu đáo, sau đó mọi chuyện được giải quyết thỏa đáng.
Hắn đã sớm phát
hiện khác thường ở đỉnh núi có biệt thự và vườn cây anh đào trong rừng, vì
không muốn động đến vong hồn, không có hành động thiếu suy nghĩ, sau đó lại điều
tra từ nhiều phương diện, lúc này mới xác định Lãnh Thanh Mặc đã đem phần mộ của
Cung Thiên Long di chuyển tới chỗ đó, đại khái là muốn một đời một thế ở bên cạnh
cô ấy, nghĩ đến cũng đúng là dụng tâm lương khổ.
Hiện thời,
Lăng Tuyết chỉ muốn an táng Lãnh Thanh Mặc và Cung Thiên Long cùng một chỗ, để
bọn họ kiếp sau, kiếp sau sau nữa, vĩnh viễn đều không phân ly...
No comments:
Post a Comment