Kẻ Thù Bên Gối - Chương 416

Chẳng lẽ, chuyện năm đó còn có ẩn tình gì không muốn cho người khác biết?

"Được rồi, tôi hiểu."
            Cố Huy không có hỏi nhiều, nói tùy tùng đổi hướng, đi về hướng bệnh viện Thánh Tâm chỗ Nhan Nhược Hi.
            Đi đến bệnh viện, Lăng Tuyết phát hiện có vài tùy tùng của Thân Đồ gia canh giữ chỗ này, Thân Đồ Dạ lo lắng Nhan Nhược Hi bị người khác mưu hại, cho nên cho người ở đây bảo vệ cô ta.
            Nếu là đổi lại là trước kia, Lăng Tuyết nhất định sẽ ghen, hiện đang xảy ra nhiều chuyện như thế, cô dần dần thành thục, bắt đầu hiểu rõ trách nhiệm của người có quyền cao chức trọng.
            Giống như Thân Đồ Dạ, hắn không thể để cho người bên cạnh bởi vì mình mà bị thương, cho nên nhất định phải chu đáo, không hơn.
            "Lăng tiểu thư..." Cố Huy giải thích, "Bởi vì Nhan tiểu thư dù sao cũng là người từ Thân Đồ gia đi ra, chúng tôi lo lắng cô ta gặp nguy hiểm, cho nên mới sắp xếp người ở đây bảo vệ cô ta. Mặt khác, người của Hoắc gia đều đi, Nhan tiểu thư không có ai chăm sóc, cũng rất đáng thương ."
            "Hoắc Phi Vân cũng đi ?" Lăng Tuyết có chút ít ngoài ý muốn, cô còn nhớ trước khi đi Anh quốc, Hoắc Phi Vân vẫn còn ở đây, còn muốn lộ ra một chút bí mật cho cô biết, bị Thân Đồ Dạ ngăn cản.
            "Sớm đã đi rồi." Cố Huy nói đến Hoắc Phi Vân thì tức giận, "Chủ nhân nói Nhan tiểu thư bị bệnh cũ tái phát có chút kỳ quặc, để tôi đi điều tra, tôi đã cẩn thận điều tra mới biết được chuyện này có liên quan đến Hoắc Phi Vân, khi đó bởi vì vội vã tìm bọn nhỏ cô nhi viện, không có xử trí cô ta, bị cô ta trốn đi trước."
            "Chuyện gì xảy ra?" Lăng Tuyết rất muốn biết tin tức.
            "Chuyện này nói rất dài, tôi sẽ nói đơn giản một chút đi." Cố Huy nói đơn giản, "Hoắc tiểu thư vì muốn ngăn cản hôn lễ của ngài và chủ nhân, trước một ngày kết hôn, tối đến đem Nhan tiểu thư đẩy ngã vào phóng đầy nước lạnh trong bồn tắm, ấn đầu cô ta không cho cô ta lên, làm cho Nhan tiểu thư bất tỉnh tại chỗ, sau đó, Hoắc tiểu thư không chỉ không có báo cảnh sát, còn để Nhan tiểu thư trong bồn tắm nằm suốt cả đêm, bởi vì như vậy, Bệnh tim của Nhan tiểu thư mới tái phát ... chuyện về sau thì ngài cũng biết rồi đó."
            "Cái gì?" Lăng Tuyết cảm thấy vô cùng khiếp sợ, "Chuyện này là do Hoắc Phi Vân làm ra?"
            Nhớ tới lúc trước, cô còn hoài nghi Nhan Nhược Hi cố ý cản trở, hiện tại từ trước đến nay, là cô hiểu lầm Nhan Nhược Hi, cô ta cũng là một người bị hại, thật sự làm ra những chuyện này là Hoắc Phi Vân.
            "Đúng." Cố Huy gật gật đầu, "Thiên chân vạn xác, tôi đã điều tra rõ ràng ."
            "Không nghĩ tới Hoắc Phi Vân ác độc như thế, ngay cả chị dâu của mình cũng hạ thủ được." Lăng Tuyết cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, "Cô ta nếu muốn ngăn cản hôn lễ của tôi và Thân Đồ Dạ, thì tự mình đi làm là được rồi, tại sao phải ra tay với Nhan Nhược Hi?"
            "Cái này đã nói lên sự tàn độc của cô ta..." Cố Huy thở dài nói, "Bởi vì cô ta hiểu rất rõ, muốn ở trước mặt chủ nhân làm xiếc thì không thể nào thành công, hơn nữa chủ nhân cũng không để ý đến cô ta, cho nên cô ta dời sự chú ý đó lên người Nhan tiểu thư ..."
            Câu nói kế tiếp, Cố Huy không có nói tiếp, sợ vừa tô vừa đen, dù sao Lăng Tuyết vẫn rất để ý tới quan hệ giữa Thân Đồ Dạ và Nhan Nhược Hi, huống chi, bây giờ bọn họ đang trong thời kỳ vô cùng nhạy cảm.
            "Xem ra là tôi hiểu lầm Nhan Nhược Hi ..." Lăng Tuyết nghĩ đến hành động của mình khi đó, không khỏi có chút ít áy náy, "May mắn hôm nay tới đây, bằng không cũng không biết mấy chuyện này, sao anh không nói sớm một chút cho tôi biết?"
            "Gần đây xảy ra nhiều chuyện như thế, ngài đã rất mệt mỏi, tôi không muốn để ngài phiền lòng." Cố Huy giải thích, "Huống chi, chuyện này đã xử lý xong, đợi đến lúc thích hợp, chủ nhân sẽ tự mình giải thích với ngài."
            Lăng Tuyết không nói gì thêm, ngẫm lại lúc trước mình đã quá lỗ mãng, chỉ bằng vào vài cái tin nhắn, hơn nữa ấn tượng trước đó, cô đã cố chấp cho rằng mọi thứ đều là do Nhan Nhược Hi đang giở trò quỷ, mặc cho Thân Đồ Dạ giải thích thế nào cô cũng đều không nghe lọt, luôn cảm thấy hắn là cố ý che chở Nhan Nhược Hi, bây giờ nhìn lại, chỉ là hành động tùy hứng của cô mà thôi.
            "Nhan tiểu thư ở lầu 18." Cố Huy nhấn thang máy, "chúng ta trực tiếp đi lên?"
            "Uh"
            ...
            Trong thang máy, Lăng Tuyết đang suy nghĩ, đợi lát nữa nhìn thấy Nhan Nhược Hi nên nói cái gì đó, nghĩ rất nhiều rất nhiều, cũng có lời áy náy.
            Nhưng mà lúc chân chính gặp mặt, cô lại một câu nói đều nói không nên lời .
            Nhan Nhược Hi không hề giống như trong tưởng tượng của cô tốt như vậy, vẫn như cũ, suy yếu đến không chịu nổi một kích, nguyên vốn là khuôn mặt gầy gò trở càng trở nên bệnh hoạn, một đôi mắt lõm thật sâu, không hề bóng loáng, giống như đối với cuộc sống này đã mất đi lòng tin.
            Nhìn thấy Lăng Tuyết đi tới, Nhan Nhược Hi khẽ ngơ ngác một chút, giống như có chút ít ngoài ý muốn, nhưng mà rất nhanh liền bình thường trở lại, ánh mắt nhìn phía cửa phòng sau lưng cô, khổ sở cười một tiếng: "Thân Đồ chưa có tới à? Hắn không có đến."
            Cô ta tự hỏi tự trả lời làm người ta cảm thấy bi thương, vào lúc này, cô ta không còn hy vọng vào người thân, người yêu giống như ngày xưa luôn ở bên người, đáng tiếc tất cả bọn họ đều không ở đây, giống như không có có một người để ý đến sự chết sống của cô ta.
            "Hắn còn ở Anh quốc." Lăng Tuyết nhẹ giọng trả lời, "Chờ hắn trở về, sẽ đi qua thăm cô."
            Cô như đang rần thuật một sự thật, cũng là trấn an chính mình.
            "Là sao?" Nhan Nhược Hi giật giật khóe miệng, giống như cũng không ưa Lăng Tuyết vậy, cũng không quan tâm trong khoảng thời gian cô ta hôn mê này thì xảy ra chuyện gì, có lẽ, cái cô ta muốn biết đều đã biết.
            Lăng Tuyết đi tới ngồi ở bên giường, nhẹ giọng khuyên bảo: "Nhìn sắc mặt của cô không tốt lắm, vừa rồi lúc mới vào, bác sĩ nói bệnh tình của cô đã ổn định lại, nhưng mà không quá phối hợp trị liệu, cho nên bình phục cực kỳ chậm."
            "Cho nên thì sao?" Nhan Nhược Hi lạnh lùng nhìn cô nói, "Có liên quan gì với cô sao?"
            Nhan Nhược Hi không chút nào che giấu địch ý với Lăng Tuyết, đến thời điểm này, cô ta đã hoàn toàn không có tất cả, chết còn không sợ, còn có cái gì mà kiêng kị ?
            Thái độ của Nhan Nhược Hi làm cho Lăng Tuyết tiếp tục nói thêm gì nữa, Lăng Tuyết thở dài một hơi, đứng dậy: "Được rồi, tôi chỉ là lại đây xin lỗi, lúc trước đã cho rằng cô là giả bộ bệnh để ngăn cản hôn lễ của tôi và Thân Đồ Dạ, luôn phòng bị cô, bây giờ mới biết mọi thứ không liên quan tới cô, cho nên..."
            "Cô hoàn toàn không cần xin lỗi." Nhan Nhược Hi cũng không cảm kích, "Kỳ thật tôi cũng muốn tới phá hư hôn lễ của các người, chỉ là bị Hoắc Phi Vân vượt lên trước một bước mà thôi..."
            "Được rồi." Lăng Tuyết khổ sở cười một tiếng, hoàn toàn không thể nói tiếp, đành phải khách sáo nói, "Nếu đã không nói được tiếp nữa, vậy tôi đi trước, cô nghỉ ngơi thật tốt."
            Nói xong, Lăng Tuyết chuẩn bị rời đi...
            "Chờ một chút." Nhan Nhược Hi đột nhiên gọi Lăng Tuyết lại.
            Lăng Tuyết quay đầu lại nhìn cô ta: "Còn có chuyện gì sao?"
            "Tôi muốn gặp Thân Đồ." Nhan Nhược Hi nghiêm túc nói, "Cô giúp tôi nói cho hắn biết, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn, hắn nhất định phải đến gặp tôi, nếu không hắn sẽ hối hận ."
            " Sau khi trở, hắn về sẽ phải đến thăm cô..." Lăng Tuyết khẽ mỉm cười, "Cô cũng không cần nói như thế."
            "Cô căn bản từ trước đến giờ đã không có tin tưởng tôi." Nhan Nhược Hi căm hận trừng mắt cô, "Cô vẫn luôn cảm thấy tôi là một người có tâm kế, sẽ phá hư quan hệ của cô và Thân Đồ quan hệ, vừa rồi cô còn nói xin lỗi tôi, lúc trước hiểu lầm tôi, kỳ thật đây chẳng qua là lời khách sáo mà thôi, trong nháy mắt, cô lại bắt đầu hoài nghi tôi."
            "Ý tôi không phải là ý này..." Lăng Tuyết muốn giải thích, chẳng qua cô cảm thấy Nhan Nhược Hi lời nói có chút ít cực đoan, dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm giác bị uy hiếp.
            "Không cần phải nói." Nhan Nhược Hi căn bản là không muốn nhiều lời với Lăng Tuyết, "Cô chỉ cần đem tôi lời tôi nói chuyển nguyên xi cho Thân Đồ là được rồi, cái khác không cần cô quan tâm."
            "Được rồi." Lăng Tuyết bất đắc dĩ gật đầu, "Tôi sẽ chuyển lời đến hắn."
            Nhan Nhược Hi tượng trưng nói câu "Cảm ơn", sau đó liền co lại vào trong chăn.
            Lăng Tuyết xoay người rời đi, trong đầu quanh quẩn lời Nhan Nhược Hi nói, còn có lúc nói chuyện nghiêm túc, vẻ mặt rất nghiêm túc, trong lòng mơ hồ cảm thấy Nhan Nhược Hi hẳn là có chuyện lớn gì muốn nói cho Thân Đồ Dạ biết, vì vậy phân phó cho Cố Huy: "Anh nhắn nguyên xi lời của Nhan tiểu thư cho Thân Đồ Dạ đi."
            "Vâng, tôi biết rõ ." Cố Huy luôn đứng ở bên cửa, vừa rồi những lời kia, hắn cũng nghe thấy, dĩ nhiên là không cần hỏi nhiều.
            ...
            Từ bệnh viện rời đi, bên ngoài bầu trời đen ngòm một mảnh, thật giống như là sắp mưa vậy, Lăng Tuyết híp mắt nhìn nhìn trời, rồi nói với Cố Huy: "Tôi muốn về Cung gia một chuyến, anh đi làm việc đi, không cần đi theo tôi."
            "Tôi ở bên này không có chuyện gì muốn làm ." Cố Huy cẩn tuân ý của Thân Đồ Dạ, muốn một tấc cũng không rời để bảo vệ Lăng Tuyết.
            "Tôi chỉ là muốn một mình yên lặng một chút." Lăng Tuyết gọn gàng dứt khoát nói, "chuyện đều đã qua, Anh quốc bên kia đều trở lại bình thường, tôi còn có thể có nguy hiểm gì?"
            "Cái này..." Cố Huy ngẫm lại cũng đúng, hiện đang không có người sẽ động đến Lăng Tuyết, kỳ thật trên đầu còn có một chút chuyện vụn vặt chưa có làm xong, các tùy tùng làm việc không quá chu đáo, hắn còn muốn tự mình đi một chuyến, nghĩ tới như thế, hắn nói, "" vậy cũng tốt, tôi đi làm việc trước, để bọn họ đưa ngài về nhà
            "Không cần, tự mình tôi trở về là được." Lăng Tuyết trực tiếp mở cửa xe, ngồi vào chỗ lái, "Đã lâu không có lái xe, ngứa tay. Các người trở về đi, liên lạc sau."
            Nói xong, cô liền nổ máy xe...
            Các tùy tùng đều nhìn về phía Cố Huy, Cố Huy ra dấu tay, ý bảo bọn họ tránh ra, vì vậy mọi người liền tránh qua một bên, để Lăng Tuyết lái xe vội vã đi.
            "Anh Huy, có muốn chúng tôi đi theo sau xem một chút hay không?" Các tùy tùng không yên tâm, "Vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?"
            "Các cậu đuổi không kịp cô ấy đâu." Cố Huy ngược lại lạnh nhạt thong dong, "Thế cục đã định, hiện tại không người nào dám động đến cô ấy, sẽ không có chuyện gì đâu."
            "Kia..."
            "Các cậu đã bận rộn lâu rồi, đi về nghỉ ngơi đi, tôi gọi điện thoại cho chủ nhân."
            "Được."
            ...
            Cố Huy gọi cho Thân Đồ Dạ, chuyển lời của Nhan Nhược Hi cho hắn.
            Thân Đồ Dạ ở bên kia lâm vào trầm tư, năm đó cha của Nhan Nhược Hi là trợ thủ đắc lực của Thân Đồ Tiếu, đối với chuyện của Thân Đồ Tiếu nắm rõ như lòng bàn tay, hơn nữa ông ta tính tình trung hậu thiện lương, không giống những người khác, năm đó một nhà Đế Diệu Dương lúc xảy ra chuyện, ông ta không ở đó, nhưng sau đó đặc biệt tiếc hận...
            Chẳng lẽ, chuyện năm đó còn có ẩn tình gì không muốn cho người khác biết?
            "Chủ nhân, Nhan tiểu thư lúc nói chuyện vô cùng nghiêm túc, tôi thấy không giống như là đang nói xạo." Cố Huy nói.
            "Uh, tôi bay chuyến buổi tối, sẽ đến gặp cô ta."
            Thân Đồ Dạ dự định đi để biết rõ, lúc trước hắn cũng đã đang tìm kiếm những người năm đó biết chuyện vụ thảm sát Đế gia, những người khác bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau đã chết sớm, chỉ có một người còn sống, thế nhưng người đó biết rõ nội tình cũng không nhiều, chỉ là biết rõ lúc trước có vài tên tùy tùng tự tiện chủ trương hại chết người Đế gia, Thân Đồ Dạ đã khống chế lại những người đó, nghĩ tới về sau lúc đấu với Lãnh Thanh Mặc sẽ có chứng cứ, nhưng mà kỳ quái là, người đó vào tối ngày hôm qua đột nhiên bệnh cũ tái phát rồi chết đi.
            Thân Đồ Dạ còn tưởng rằng chuyện cứ như vậy kết thúc, không nghĩ tới bây giờ Nhan Nhược Hi lại có nói, bất kể là không liên quan đến thảm án này, hắn vẫn muốn về đi xem một chút...

No comments:

Post a Comment